*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giống như để phối hợp với lời nói của Lâu Tiêu, hắn vừa dứt lời, trong rừng liền nổi lên một trận gió tà.
Thấy cảnh tượng này, Chúc Linh vốn đã nhát gan lập tức nắm chặt cây cờ trong tay: "Hay chúng ta cứ ở đây một đêm đi? Nếu tổ tiết mục đã thiết lập thời lượng là ba ngày, chắc chắn sẽ không để chúng ta tìm thấy rương kho báu trong đêm đầu tiên đâu."
Phó Minh Huân luôn là một người đàn ông lịch thiệp với các cô gái, thấy đồng đội của mình đưa ra ý kiến phản đối, hắn cũng không cố chấp khăng khăng giữ quyết định của mình.
"Vậy chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm đi," Phó Minh Huân rất biết lắng nghe và tiếp thu, "Đúng lúc có thể nắm rõ hoàn cảnh xung quanh."
Giống như không ngờ rằng Phó Minh Huân lại dễ nói chuyện như vậy, Chúc Linh hơi kinh ngạc đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, mà bên kia, Vân Hành cũng đang nhỏ giọng nói cái gì đó với Lang Thu Ngọc, nhìn biểu tình của hai người, dường như bọn họ cũng bỏ đi ý niệm hành động một mình.
Cố Duy Sanh lại không rảnh để ý tới tình huống của hai nhóm khác, y nhìn chằm chằm ánh mặt trời loang lổ từ kẽ hở lá cây, đột nhiên nhớ tới một chuyện phiền toái.
—— Y có thể nướng thỏ, nhưng tìm đâu ra thỏ rừng để bắt đây?
"Đang nghĩ gì đó?" Các nhóm đều đã bắt đầu tháo túi chuẩn bị dựng lều, chỉ có Lâu Tiêu không nhanh không chậm ngồi trên ba lô bên cạnh Cố Duy Sanh.
"Thỏ," Cố Duy Sanh thuận thế ngồi xuống một chiếc ba lô khác, "Chúng ta nên đi đâu bắt thỏ?"
"Nơi hoang sơn dã lĩnh như này thì thỏ ở đâu ra," Lâu Tiêu không có ý tốt chỉ chỉ Lão Bạch trong lòng Cố Duy Sanh, "Nếu không thì dùng nó nộp lên cho đủ số lượng thử xem?"
"Nói bậy bạ gì đó," Cố Duy Sanh đập rớt "ma trảo" đang đưa về phía Lão Bạch của Lâu Tiêu, "Tôi nói nghiêm túc đấy."
"Xe đến trước núi ắt có đường," Lâu Tiêu cười khẽ, quay đầu lại nhìn cameraman của mình, "Tổ tiết mục chắc là đã chuẩn bị nhiệm vụ rồi đúng không?"
Ống kính khẽ lắc lư lên xuống, Lâu Tiêu khá vui vẻ, giữa hai hàng lông mày càng nhiễm vài phần đắc ý: "Đấy, tôi đã nói rồi mà, mấy cái nhiệm vụ của chương trình giải trí đều giống nhau cả thôi."
Lâu Tiêu tinh thần hào hứng đúng là hiếm thấy, Cố Duy Sanh không khỏi rung rinh, Lâu Tiêu khi đối mặt với quỷ hồn và khi mặt đối với nhân loại đúng là như hai người khác nhau.
Rõ ràng vừa rồi còn bởi vì sương trắng với xương khô mà bày ra vẻ mặt u ám, nhưng vừa đối mặt với ống kính —— hoặc nói cách khác là đối mặt với nhân loại, khí tràng của Lâu Tiêu lập tức thay đổi.
Một thích nói thích cười không đứng đắn, một ít lời u ám phẫn nộ vô thường.
Hai loại tính cách này, đâu mới là tính cách thật của Lâu Tiêu?
"Nghĩ gì thế?" Lâu Tiêu quơ quơ tay trước mặt Cố Duy Sanh, "Sanh Sanh đừng nói là cậu bị tôi mê hoặc đấy nhé?"
Nhìn Lâu Tiêu ở trước mặt mình quơ quơ tay, có khoảnh khắc Cố Duy Sanh có một loại kích động muốn đè Lâu Tiêu ra chất vấn.
Tiểu thiên sư nghiệp hỏa gia thân và Lâu ảnh đế mặt mũi phong lưu...
Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh.
"Không có gì," khóe miệng Cố Duy Sanh cong lên một chút, "Tôi chỉ đang nghĩ đến việc nướng thỏ."
Cameraman đúng lúc đưa thẻ nhiệm vụ tới, Lão Bạch dùng đuôi cọ cọ ngón tay Cố Duy Sanh: [Lão Cố anh sao vậy? Sao em cảm thấy anh có chút bất thường.]
[Chỉ là anh cảm thấy mình không nhìn thấu được Lâu Tiêu,] Cố Duy Sanh dùng cách nói chuyện trong đầu đáp lại, [Anh không hiểu rốt cuộc hắn là người như thế nào.]
[Anh hiểu hắn làm gì?] Lão Bạch nhảy xuống vòng tay của Cố Duy Sanh đi bên cạnh chân đối phương, [Anh với hắn chẳng qua là nhu cầu đôi bên, cho dù anh làm kèm quỷ của hắn, nhưng đó cũng chỉ là chuyện của mấy chục năm mà thôi.]
[Đừng cố gắng để hiểu một người bình thường,] Lão Bạch cuối đầu meo một tiếng, [Tuổi thọ của bọn họ quá ngắn.]
[Có thể vì gần đây anh quá thân thiết với hắn,] Cố Duy Sanh theo bản năng liếm liếm môi, [Hơn nữa gần đây anh còn uống vài ngụm máu của hắn.]
Dùng huyết dịch và linh khí để duy trì quan hệ thực sự quá mức thân mật, Cố Duy Sanh thậm chí còn cảm thấy trên người mình có mùi hương Tùng Tuyết thanh mát kia.
Còn cả khoảnh khắc tim đập loạn đó, Cố Duy Sanh rũ mắt xuống, loại cảm giác đó thật sự quá kỳ lạ.
"Nhóm hai người lén lút lấy được thứ gì tốt?" Lang Thu Ngọc tùy tiện bước vào địa bàn của Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, tiếng bước chân lập tức đánh thức Cố Duy Sanh đang trôi xa.
Nhiệm vụ mới là cõng đồng đội bịt mắt bắt cá trong dòng suối nhỏ, Cố Duy Sanh nhìn thẻ nhiệm vụ trong tay Lâu Tiêu, lấy việc bắt được hai con cá làm tiêu chuẩn, nếu nhiệm vụ thành công, Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu không chỉ có thể nhận được thịt thỏ tươi mà tổ tiết mục chuẩn bị, còn có thể thu được một gợi ý liên quan đến kho báu; còn nếu nhiệm vụ thất bại, Cố Duy Sanh không thể không tiễn Lão Bạch đi, để nó "một mình một mèo" trở về nhà.
Dòng suối, bịt mắt, còn có tiếp xúc thân mật với cơ thể, phân đoạn này hiển nhiên thú vị hơn dựng lều rất nhiều, huống hồ nhiệm vụ bắt cá đối với hai nhóm còn lại tuyệt đối là vụ buôn bán không lỗ còn được lời, dù sao bên cạnh bọn họ cũng không có thứ gì sợ bị đưa đi.
Quang minh chính đại đến "nhìn lén" nhiệm vụ, Lang Thu Ngọc cười híp mắt đọc ra tiếng nội dung trên thẻ nhiệm vụ, trong lúc nhất thời mọi người ở đây đều có chút nóng lòng muốn thử.
Thông thường trong các chương trình giải trí có tính cạnh tranh, tổ tiết mục hiếm khi thiết kế nhiệm vụ riêng cho một nhóm khách mời, lúc này thấy hai nhóm còn lại cũng muốn tham gia, nhân viên có mặt ở đây tỏ vẻ đồng ý không chút bất ngờ.
Có gợi ý nhiệm vụ làm chất xúc tác, tốc độ dựng lều của mọi người rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, không tới hai mươi phút, năm chiếc lều một lớn bốn nhỏ đã được dựng xong.
Lang Thu Ngọc tùy ý lau mồ hôi trên trán mình: "Hai tên đàn ông như hai anh vậy mà lại bớt việc."
Lâu Tiêu hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định và lấy được gợi ý nên tâm trạng không tệ nói: "Cô cũng có thể ngủ chung với Vân Hành."
"Tôi không ngại đâu nha, nhưng Tiểu Vân Hành không vui."
"Khụ khụ," nghe nói như thế, Vân Hành đang uống nước sặc một cái, "Không phải không tình nguyện, chỉ là tôi không quen..."
"Vẫn là Sanh Sanh của chúng ta tốt nhất," Lâu Tiêu mỉm cười, thuận tay khoác vai Cố Duy Sanh, "Không kén chọn, dễ nuôi."
Lang Thu Ngọc liết xéo: "Ỷ có đồng đội cùng giới tính rồi kiêu ngạo hả? Tôi thấy Duy Sanh cũng không nhẹ đâu, chốc nữa bắt cá anh đừng có mà khóc."
Lâu Tiêu cao hơn Cố Duy Sanh nửa cái đầu, Lang Thu Ngọc cảm thấy Lâu Tiêu là người cõng cũng hợp tình hợp lý.
Cố Duy Sanh: "...." Y nặng?
Có tin y tan thành linh khí cho cô coi không.
[Mặc kệ anh có nặng hay không, em chỉ biết là sau khi trở về Phương Mộc sẽ không mang bữa sáng tới cho anh nữa,] Lão Bạch cười cạc cạc, [Lão Cố, tìm hiểu bơi lội tập thể hình một chút không?]
"Nặng sao?" Lâu Tiêu nghiêng đầu nhìn đường nét gò má duyên dáng của Cố Duy Sanh, "Lúc trước ôm cũng đâu thấy nặng lắm."
"Ôm?" Hai mắt Chúc Linh phát sáng, "Ôm công chúa hả?"
"Không, quay phim không lãng mạn như vậy, là cậu ấy nhảy vào lồng ngực tôi."
Chúc Linh còn muốn nói thêm gì đó, Phó Minh Huân bên cạnh cô lại đột nhiên tiếp lời: "Thời điểm như thế này còn không quên tuyên truyền phim mới, Lâu ảnh đế chuyên nghiệp thật đấy, xem ra thời điểm [Mê Trạch] công chiếu tôi phải đóng góp một tấm vé xem phim rồi."
Lời này nghe lướt qua thì không có gì không đúng, nhưng Cố Duy Sanh lại lập tức nghe được điểm lạ lùng trong đó.
Xem ra Phó Minh Huân và Lâu Tiêu có quen biết nhau.
"Không dám xưng chuyên nghiệp, chỉ là yêu thích nghề này mà thôi." Lâu Tiêu buông vai Cố Duy Sanh ra rồi nhặt mấy cành cây vừa tìm được lên, "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi bắt cá thôi."
Không có MC điều tiết nên bầu không khí rất lúng túng, Cố Duy Sanh cầm chiếc thùng nhựa nhỏ được tổ tiết mục cung cấp đi bên cạnh Lâu Tiêu, nhưng không biết sóng bình luận trên livestream đã biến thành cái dạng gì.
Mà sự thật chứng minh Cố Duy Sanh vẫn đánh giá thấp phản ứng hóa học giữa y và đồng đội Lâu Tiêu. Trên livestream căn bản không có sóng bình luận cãi nhau, chữ "Yooooooo" màu hồng nhạt liên tiếp xuất hiện, nhất là khi ống kính cắt thành ba màn hình nhỏ, sóng bình luận tương tự lại chiếm hết phía trên màn hình.
Giờ đã là năm 20xx, độ bao dung của nước Z đối với đồng tính luyến ái đã từ từ tăng cao, huống hồ Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu đều có giá trị nhan sắc cao lại chưa bao giờ sao tác, biểu hiện trong đoàn phim với livestream cũng tự nhiên không làm bộ làm tịch, cho nên lần này sự xuất hiện của Sanh Tiêu CP ngược lại không gây ra phản ứng quá dữ dội.
Mặc dù có một số bình luận "Pr cho phim mới" nhưng khán giả và cư dân mạng đa phần chỉ xem như trò hề.
—— Mặc kệ hai người có sao tác hay không, CP đẹp mắt như vậy trước tiên cứ lên thuyền đã rồi nói sau.
Không giống như hoàn cảnh tưởng tượng của khán giả, tổ tiết mục tìm thấy được một con suối nhỏ trong vắt, nếu phóng to màn hình để nhìn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những con cá nhỏ bơi trong dòng suối.
【Lót dép chờ xuống nước, thân ướt play ôi hề hề hề ~】
【Ai nghĩ ra cái phân đoạn này vậy, mị phải cho kế hoạch đó thêm đùi gà[1]!】
(Thêm đùi gà [加鸡腿]: ngôn ngữ mạng Trung, nó tương tự như giơ ngón cái hay 666, nói chung là một lời khen.)Sóng bình luận hi hi ha ha thảo luận về trò chơi kế tiếp, Cố Duy Danh ngồi ở bên dòng suối kéo ống quần lại cảm thấy có điều không đúng.
Y nhìn bốn phía, sương mù trắng không theo tới, nhưng nó dần dần bao phủ toàn bộ bên ngoài núi Bình Sơn, tựa như từ từ giăng lưới bắt con mồi.
"Không cởi giày sao?" Vân Hành ngồi bên cạnh Cố Duy Sanh tốt bụng nhắc nhở, "Nếu không cẩn thận rơi xuống nước thì toi."
"Tôi cảm thấy sức lực của anh Lâu rất lớn," tuy là nói như vậy, nhưng Cố Duy Sanh vẫn vui vẻ cởi giầy, "Thật ra tôi rất tò mò, cậu với chị Lang ai cõng ai?"
"Đương nhiên là tôi cõng chị Lang rồi," Vân Hành ngượng ngùng mỉm cười, "Nói thế nào tôi cũng là đàn ông, sao có thể để phụ nữ làm mấy chuyện như vậy."
"Biết ngay là Tiểu Vân Hành của chúng ta đáng tin," Lang Thu Ngọc cầm một mảnh vải đen đi tới, "Nào nào nào, chị bịt mắt giúp cậu."
Còn Lâu Tiêu chủ động đi lấy vải che cũng đã trở về, hắn liếc mắt liền chú ý tới bắp chân thon dài thẳng tấp của Cố Duy Sanh, còn có đôi chân trắng nõn mềm mại kia.
Băng tuyết vi cơ ngọc vi cốt[2], ánh mắt Lâu Tiêu tối sầm lại, ngồi xổm xuống kéo ống quần Cố Duy Sanh xuống: "Kéo cao như vậy sẽ bị cảm lạnh."
(Băng tuyết vi cơ ngọc vi cốt [冰雪为肌玉为骨]: Cơ bắp như băng xương cốt như ngọc, là một câu tả người đẹp hay sao đó, câu này nằm trong một bài thơ cổ.)Cố Duy Sanh: "...." Cảm lạnh? Bản thân y đã lạnh sẵn rồi ha.
Nhưng mà ở trước ống kính Cố Duy Sanh không thể không phong ấn tâm hồn thích khịa của mình, y tùy ý để Lâu Tiêu muốn làm gì làm, sau đó nắm vải dễ dàng trèo lên lưng Lâu Tiêu.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của con người truyền qua quần áo, động mạch cổ tỏa ra hương thơm thanh lãnh gần ngay trước mắt, chỉ cần cúi đầu, y có thể dễ dàng cắn xuống làn da mỏng manh kia.
Y nên nhận làm người cõng, Cố Duy Sanh không được tự nhiên mím mím môi, quỷ thích giết chóc, y sắp bị tiểu thiên sư dụ cho sắp hiện nguyên hình rồi.
"Cho cậu cắn đó." Dường như nhìn thấu áp lực của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu cười nhẹ một tiếng——
"Nhớ che ống kính lại là được."
- ------
Sóng bình luận (đạn mạc): là loại bình luận chạy trên màn hình, có thể thay đổi màu tùy thích