Lâu Tiêu được nhắc tới thì đang tiếp Lão Bạch nhào qua, sau đó tiện tay ném mèo lên vai mình.
"Nó là Lão Bạch hả?" Chúc Linh có chút tò mò đánh giá con mèo đen ngồi xổm trên vai Lâu Tiêu, "Nhìn nó ở ngoài đáng yêu hơn trong ảnh nha."
"Đáng yêu?" Lâu Tiêu híp mắt lại, "Nó chỉ có mập, dù sao giờ cũng không có ai giúp nó sửa ảnh."
Lão Bạch oán giận liếc xéo Lâu Tiêu, nhưng ở trước mặt người khác nó vừa không thể biểu hiện quá thông minh cũng không thể xòe vuốt cào người, hai quy định này làm Lão Bạch có chút nghẹn.
Là chủ của mèo mà Cố Duy Sanh lại ở bên cạnh cười "Ha ha" không ngừng, nhìn như chẳng có chút ý định muốn giúp Lão Bạch giải thích.
"Quan hệ của anh Lâu với anh Cố tốt ghê nha," Chúc Linh cảm khái một câu, sau đó cô nhìn về phía đồng đội của mình, "Anh Phó, bây giờ mọi người đều đã đến đủ, khi nào chúng ta xuất phát?"
Nhiệm vụ tổ tiết mục đưa ra đã được viết trên thẻ nhiệm vụ, cho nên trừ các cameraman riêng của mỗi người, ở đây không xuất hiện một nhân viên nào.
Nhiệm vụ mà chương trình [Đưa Bạn] đặt ra lần này vẫn là trò truy tìm kho báo cổ điển: Tổ tiết mục chôn một rương kho báu trên Bình Sơn, trên núi và trên thẻ nhiệm vụ đều có thông tin gợi ý về địa điểm rương kho báu, nhóm nào có thể trong vòng ba ngày cầm rương kho báu xuống núi thì sẽ là nhóm chiến thắng của mùa này.
Người chiến thắng không chỉ có thể nhận được giải thưởng bí mật được tổ tiết mục chuẩn bị, mà còn có thể quyên góp một trăm ngàn nhân dân tệ tiền thưởng do nhà tài trợ chuẩn bị như một khoản quyên góp từ thiện cho trẻ em miền núi.
Nhưng dù các nhóm muốn tìm kho báu như thế nào, trước khi thực sự lên núi, tất cả mọi người chắc chắn sẽ hành động cùng nhau, dưới chân núi Chúc Linh nói những lời như vậy, chắc chắn là có ý muốn tách ra để hành động.
"Giờ xuất phát luôn, chúng ta phải dựng lều nghỉ ngơi trước khi trời tối," Phó Minh Huân nhìn đồng hồ rồi nhìn những người còn lại, "Mọi người có muốn đi cùng nhau không?"
"Đương nhiên," Lang Thu Ngọc khoác ba lô lên vai, "Chẳng lẽ nơi này còn có đường thứ hai vào núi à?"
Chưa vào núi đã bốc mùi thuốc súng, Cố Duy Sanh im lặng đi cuối đội ngũ với Lâu Tiêu, hoàn toàn không muốn dính líu gì đến chuyện này.
Y đảm bảo đài Dâu Tây sẽ không để bọn họ cấm trại trên núi một cách tẻ nhạt như vậy, thay vì lo lắng về mối quan hệ giữa các khách mời, còn không bằng y lo lắng cho tiểu thiên sư bên cạnh.
Âm khí ở Bình Sơn quá nặng, tuy hai khí âm dương trong núi vẫn chưa phát triển đến mức mất cân bằng nghiêm trọng, nhưng bây giờ là ban ngày dương khí dồi dào, nhưng ai biết được về đêm sẽ biến hóa như thế nào.
Không biết tại sao tiểu thiên sư lại cứ muốn tới đây làm gì.
"Đang nghĩ gì đấy?" Quay chương trình đương nhiên không thể im lặng suốt cả quá trình, Lâu Tiêu giống như vô tình tới gần Cố Duy Sanh, bắt đầu mở lời trước.
Trên người bọn họ đều mang theo thiết bị thu âm chuyên nghiệp, dù là âm thanh nhỏ đến đâu cũng có thể được thu âm rõ ràng. Cố Duy Sanh chỉnh lại vị trí micro, sau đó lấy thẻ nhiệm vụ cất trong túi ra: "Tôi đang nghĩ xem tổ tiết mục sẽ thả thứ gì ra để làm chướng ngại vật cản trở chúng ta lên núi."
Thẻ nhiệm vụ của y và Lâu Tiêu được chia thành ba phần: phần thứ nhất là nhiệm vụ hàng ngày bình thường nhất "Dựng lều trong vòng ba mươi phút", phần thứ hai là vì dẫn theo Lão Bạch nên có nhiệm vụ bổ sung đặc biệt là "Nướng thỏ rừng".
Về phần cuối cùng đương nhiên là gợi ý về kho báu, nội dung của phần này đặc biệt ngắn gọn, trên thẻ nhiệm vụ trong tay Cố Duy Sanh chỉ viết mấy chữ "Giờ tý Tây Nam một cây Liễu", gợi ý trừu tượng như vậy thật sự khiến người ta khó có thể xác định vị trí.
"Xe đến trước núi ắt có đường[1]," Lâu Tiêu ngẩng đầu nhìn cảnh sắc hoang vu xung quanh, "Tôi đoán trên núi này không có nhiều cây Liễu đâu."
(Xe đến trước núi ắt có đường [车到山前必有路]: Dù khó khăn như thế nào rồi cũng sẽ có cách vượt qua.)
Không có nhiều Liễu, nhưng lại nhiều Hòe, Hòe là cây quỷ, sau khi Cố Duy Sanh vào núi, cây hòe mọc đầy ngọn núi luôn làm cho lòng y có chút bất an.
"Nghe nói núi này âm khí nặng còn bị ma ám," Cố Duy Sanh thăm dò, "Anh Lâu có sợ không?"
Nếu Lâu Tiêu bị thiêu đốt ở nơi đầy rẫy cây Hòe, cho dù là y cũng không chắc chắn có thể ngăn được nghiệp hỏa trong cơ thể Lâu Tiêu.
"Vân Hành của chúng ta còn không sợ, Lâu ảnh đế làm sao sợ được?" Lang Thu Ngọc đi phía trước hai người đột nhiên xen vào nói, "Cậu nói có đúng không, Tiểu Vân Hành."
"Thực ra tôi có hơi sợ," bị điểm danh Vân Hành ngoan ngoãn trả lời, "Lúc trước tôi nghe một người bạn đề cập tới Bình Sơn, hắn nói cái này hình như thật sự bị... ma ám."
Giống như vì muốn phối hợp với lời nói của Vân Hành, mấy con chim màu đen bên trong khu rừng trên ngọn núi đột nhiên kinh hãi, tiếng kêu "cạc cạc" của chúng nó làm Chúc Linh sợ tới mức hét toáng lên.
"Đừng sợ đừng sợ," đồng đội Phó Minh Huân lập tức ga-lăng vỗ vỗ lưng Chúc Linh, "Chỉ là mấy con chim nhỏ mà thôi."
"Không phải..." Chúc Linh lắc đầu, cô run rẩy chỉ tay về phía bụi cỏ cách đó không xa, "Đó là xương người phải không?"
Cố Duy Sanh ngước mắt nhìn theo hướng ngón tay Chúc Linh, đúng lúc nhìn thấy vài vệt trắng bệch.
Nhìn tử khí bao quanh đã thành hình, đó đúng thật là xương cốt con người.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tự mình dọa mình, Cố Duy Sanh đưa tay ôm lấy Lão Bạch, hời hợt nói cho qua chuyện: "Có thể là thi thể dã thú trên núi? Chờ sau khi tôi với anh Lâu hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, trên núi này sợ là sẽ nhiều hơn một bộ xương thỏ ấy chứ."
Lang Thu Ngọc đúng lúc bóp cổ họng ỏn a ỏn ẻn trêu: "Duy Sanh cậu thật là tàn nhẫn ~ bé thỏ đáng yêu như vậy, sao cậu có thể ăn bé thỏ chớ?"
"Không phải tôi ăn, là nó ăn," Cố Duy Sanh sờ sờ Lão Bạch trong lồng ngực, "Vì dẫn theo Bạch đại gia, tôi với anh Lâu phải chạy khắp ngọn núi bắt thỏ đấy."
"Thì ra mày là bé mèo háu ăn," Lang Thu Ngọc khom lưng tới trước người Cố Duy Sanh điểm điểm mũi Lão Bạch, "Chủ của mày đối xử tốt với mày thật đó."
Lão Bạch vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ai cũng mặc kệ, chỉ có Cố Duy Sanh chú ý tới cái đuôi dần cứng ngắc của nó.
Yo, Lão Bạch nhà bọn họ cũng có lúc biết xấu hổ à?
Có Cố Duy Sanh và Lang Thu Ngọc nói đùa chọc cười, Chúc Linh dường như cũng ý thức được mình chuyện bé xé ra to, cô ngượng ngùng cười cười với mọi người, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía xương trắng.
"Tò mò thì qua nhìn thử," Lâu Tiêu nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, "Dù sao cũng là chương trình thám hiểm, cứ đi thẳng cũng rất tẻ nhạt."
Lâu Tiêu vừa mở lời, Chúc Linh là người đầu tiên đồng ý: "Vậy chúng ta qua xem thử đi!"
Cố Duy Sanh kinh ngạc nhìn Lâu Tiêu, không phải nói muốn cố gắng tránh mấy sự kiện thần quái à? Chẳng lẽ lần này tiểu thiên sư thật muốn quay [Đến Gần Khoa Học] gì đó sao?
Y không tin Lâu Tiêu không nhìn ra đó là xương người.
"Không sao đâu, chỉ đi nhìn chút thôi mà," Lâu Tiêu thân mật vỗ vai Cố Duy Sanh, "Vô duyên vô cớ xuất hiện thứ này, nói không chừng đó là gợi ý mà tổ tiết mục để lại cho chúng ta?"
"Vậy chúng tôi phải giành trước mới được!" Lang Thu Ngọc cười sang sảng, kéo Vân Hành chạy về phía bụi cỏ nơi có xương cốt.
Bởi vì có thiết bị thu âm trên người, Cố Duy Sanh không dám nói gì quá cao siêu, vì thế y dùng dư quang nhìn Lâu Tiêu, cố gắng truyền đạt nghi vấn "Hôm nay anh bị gì vậy".
"Trên núi này khẳng định có thứ tốt," Lâu Tiêu giống thật mà là giả nói một câu, "Chúng ta cũng đi thôi."
Kim chủ lên tiếng, Cố Duy Sanh đương nhiên không có ý kiến, dù sao có chuyện xảy ra người bị thiêu cũng không phải y, y cần gì phải lo lắng lung tung.
"Là xương người," một phút sau, Lang Thu Ngọc ngồi xổm bên cạnh bụi cỏ bình tĩnh đưa ra kết luận, "Phơi thây nơi hoang dã, trông có chút đáng thương."
Hình dạng của xương người rất đặc biệt, khung xương cũng rất hoàn chỉnh, để đưa ra được kết luận không đòi hỏi phải có nhiều kiến thức chuyên môn, chỉ có điều xương không bốc lên mùi thịt thối và lại quá trắng, trông không phù hợp với lẽ thường.
"Hay là đạo cụ tổ tiết mục cố ý ném ở đây?" Phó Minh Huân cũng nhìn ra bộ xương có gì đó không đúng, hắn nhìn về phía cameraman đi phía sau mình, "Giả như muốn chúng ta suy luận về một vụ án nào đó kiểu vậy?"
Cameraman vẫn cứ chuyên nghiệp mà duy trì trầm mặc, anh ta quơ quơ ống kính, không biết là đang nói "không phải" hay là nói "không biết".
"Nhưng tư thế của bộ xương này rất kỳ lạ," Vân Hành nhỏ giọng nói ra điểm khó hiểu nhất trong mắt cậu, "Nó giống như tự bò tới đây vậy, phải không?"
Bộ xương trên mặt đất quả thật đang duy trì tư thế hai tay cào xuống đất, cảm giác "bò tới" này thật sự quá mạnh, Vân Hành không nói thì thôi, vừa nói tới là làm Chúc Linh nổi da gà đầy người.
"Không thể nào..." Chúc Linh sợ hãi núp sau lưng Phó Minh Huân, "Vân Hành anh đừng làm em sợ."
Nhưng Vân Hành lại khác thường không nói tiếp, ngay cả Lang Thu Ngọc luôn am hiểu tạo bầu không khí sôi động cũng giữ im lặng, Chúc Linh cẩn thận từ phía sau Phó Minh Huân thò đầu ra, lại đúng lúc nhìn thấy một màn khiến cô hồn phi phách tán——
"Lọc cọc."
Gió rít gào, bộ xương trắng trên mặt đất vậy mà đang thật sự chuyển động.
Nó thật sự đang bò!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT