Xe dừng bên ngoài một con hẻm quanh co khúc khuỷu, Cố Duy Sanh bước đi trên con đường lát đá xanh, trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình như sống lại mấy trăm năm trước.
"Hẻm Quỷ thành phố S, bất kỳ sự kiện siêu nhiên nào cũng có thể tìm thấy câu trả lời ở đây," Lâu Tiêu giới thiệu vắn tắt một câu, "Nhà cũ Lâu gia ở sâu trong con hẻm này."
Nghe đến hai chữ "Hẻm Quỷ", Cố Duy Sanh nhịn không được cười ra tiếng: "Sao con hẻm nơi thiên sư ở lại lấy tên như thế? 'Hẻm Quỷ' nghe giống đại bản doanh của vong linh hơn cả 'Sơn Thị' nữa."
Sơn Thị tức "ảo ảnh trong núi", biệt danh là Quỷ Thị, nếu nói về nguồn gốc thì có lẽ nó được bắt nguồn từ chương [Sơn Thị] trong tác phẩm [Liêu Trai Chí Dị] của Bồ Tùng Linh.
Sơn Thị cứ ba tháng sẽ mở cửa một lần, mỗi một thành phố sẽ có một lối vào Sơn Thị, miễn là có lão quỷ dẫn đường, muốn vào Sơn Thị dạo một vòng cũng không phải việc gì khó.
Cho dù Cố Duy Sanh là một tên trạch nghiện tu luyện ở núi sâu, nhưng loại tu hội vong linh y cũng từng tham gia mấy lần, bởi vì tu vi của y khá cao nên quản lý cửa vào Sơn Thị còn thân thiết phát cho y một cái đèn dẫn hồn thông hành khắp cả nước.
Không giống với Sơn Thị mờ ảo, hai bên đường Hẻm Quỷ đều có những căn nhà đơn lẻ, những khoảng sân nhỏ cổ kính, thỉnh thoảng còn có các chủ sạp bày hàng ra bán ở trên phố, cả đám lười biếng ngồi trên ghế nhìn có vẻ như chẳng có ý muốn chào đón khách.
Cho dù Cố Duy Sanh là gương mặt mới lần đầu tiên đến Hẻm Quỷ, những người này cũng không thể hiện ra một chút tò mò nào đối với y.
Nơi này thật sự rất khác Sơn Thị.
Nếu nhân loại đột nhiên xuất hiện ở Sơn Thị chỉ sợ rằng cả con phố sẽ hỗn loạn cả lên?
Cố Duy Sanh hứng thú đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lúc này Lâu Tiêu cũng bắt đầu trả lời những câu hỏi của Cố Duy Sanh.
"Có lẽ là vì phần lớn người tới nơi này đều có liên quan tới quỷ," Lâu Tiêu dẫn Cố Duy Sanh đi vào sâu trong con hẻm nhỏ," Sơn Thị thì tôi chưa từng đi, bởi vì tôi không có kèm quỷ dẫn đường cho tôi."
Cố Duy Sanh hoàn hồn: "Hay nghe anh nhắc tới kèm quỷ kèm quỷ, rốt cuộc kèm quỷ là gì?"
"Tôi cũng không biết định nghĩa sao cho đúng," Lâu Tiêu cau mày, "Nếu nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý, kèm quỷ đại khái là quỷ hồn có giao dịch máu với Lâu gia."
Giao dịch máu? Cố Duy Sanh sững sờ: "Máu của người trong Lâu gia đều có mùi như anh sao?"
"Cậu cảm thấy trên người tôi có mùi gì?" Lâu Tiêu đột nhiên hỏi một câu.
"Một loại hương thơm thanh lãnh..." Cố Duy Sanh không nhạy cảm với mùi hương gì ngoại trừ đồ ăn, y cụp mắt cẩn thận tìm kiếm trong đầu về những mùi hương y từng ngửi qua.
"Như Tùng Tuyết," mấy giây sau Cố Duy Sanh khẳng định nói, "Giống Tùng Tuyết trên ngọn núi tôi tu luyện."
Tuyết phủ thông xanh, mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt này luôn khiến y rất thích, chỉ là y đã rời khỏi ngọn núi vô danh kia quá lâu, dần dà mùi hương kia cũng bị y lãng quên.
"Vậy thì đúng rồi," Lâu Tiêu gật đầu, "Máu thịt của tôi không có mùi vị, dù là ngửi hay là nếm, mùi hương cậu cảm giác được chỉ là mùi mà cậu muốn cảm nhận mà thôi."
Không có mùi hương nào có thể được tất cả mọi người yêu thích, chính vì đặc điểm này nên Lâu Tiêu mới dám nói máu của hắn là "gặp quỷ thông sát".
"Thì ra là như vậy," sau khi kinh ngạc, Cố Duy Sanh khẽ cười một tiếng, "Vậy tôi nghĩ tôi phải ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt mới đúng."
"Vậy phải xem trong lòng cậu như thế nào," Lâu Tiêu bí hiểm trả lời một câu, sau đó hắn tiếp tục đề tài trước đó, "Từ trước đến nay máu thịt của Lâu gia đều chứa linh khí nồng đậm mà ổn định, đây cũng là nguyên nhân và sức mạnh để Lâu gia nuôi quỷ, nhưng tình huống đặc biệt như tôi, Lâu gia mấy trăm năm nay chỉ xuất hiện một người là tôi."
"Lâu gia đời đời tu luyện kim phù Chân Hỏa, đến chỗ tôi lại biến thành nghiệp hỏa Hồng Liên."
Lúc Lâu Tiêu nói những lời này ngữ khí cũng không trầm thấp, nhưng Cố Duy Sanh vẫn cảm nhận được sự tự giễu của đối phương, người đầu óc tỉnh táo như y trời sinh không dính nghiệp quả, cho nên y không thể nào hiểu được việc Lâu Tiêu lúc nào cũng cùng phải đấu tranh với nghiệp hỏa rốt cuộc thống khổ đến mức nào.
Nhưng Cố Duy Sanh quả thật đã từng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâu Tiêu, vì vậy y ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: "Cho nên sự khác nhau giữa kèm quỷ và quỷ hầu chính là việc dùng máu của Lâu gia làm giao dịch với quỷ?"
"Không chỉ như vậy," Lâu Tiêu lắc đầu, "Quỷ hầu là người hầu, hầu hết chúng đều là ác quỷ bị thiên sư bắt được mà không thể không khuất phục, còn kèm quỷ của Lâu gia là đối tác, thường thì tính cách họ ôn hòa, chỉ có quan hệ hợp tác bình đẳng với con cháu Lâu gia."
"Đạo pháp Lâu gia là tu luyện dương khí thành linh khí âm dương hòa hợp, mà quỷ thuần âm, cho nên con cháu Lâu gia sau khi trưởng thành đều sẽ tìm kèm quỷ để hỗ trợ mình tu luyện, đồng thời đạo pháp Lâu gia cũng bị biến tấu ít nhiều khi xảy ra loại hiện tượng này."
"Nhưng anh lại khác." Cố Duy Sanh dựng thẳng quỷ đồng, thứ đang lưu thông trên người Lâu Tiêu không phải dương khí cũng chẳng phải linh khí, rõ ràng ẩn chứa trong khí tức của đối phương là chính khí.
Chính khí Hạo Nhiên.
Điều này có chút không khớp với tính cách của tiểu thiên sư.
"Chính khí không phải của tôi, mà là do nghiệp hỏa mang đến." Như là hiểu ẩn ý của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu coi như kiên nhẫn giải thích, "Bởi vì nghiệp hỏa, mười tám tuổi tôi đã ngồi lên chiếc ghế hội trưởng hiệp hội thiên sư thành phố S. Nhưng cũng bởi vì nghiệp hỏa, tu vi của tôi tăng trưởng chậm chạp, cho đến năm năm trước đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn bình cảnh kỳ."
Vạn vật hữu linh, âm khí cũng được dương khí cũng được, nói cho cùng chúng đều có liên hệ với thế giới này.
Nhất là nhân loại đứng ở đỉnh vạn vật, mọi hành động của họ đều có ảnh hưởng cực lớn đối với hai khí âm dương.
Nhưng như Lâu Tiêu đã nói, con người sinh ra đã có thất tình lục dục, thập ác bát tà, cho nên trên thế giới này rất ít khi tìm được âm dương khí tinh khiết.
Tu vi của Lâu Tiêu càng tăng lên, nghiệp hoả trong cơ thể hắn càng trở nên "kén chọn", Lâu Tiêu vốn có thể miễn cưỡng tu luyện nhưng năm năm trước đã hoàn toàn dừng ở bước đột phá, hơn nữa còn bởi vì vậy mà có thêm một cái kỳ suy yếu năm năm một lần.
Cố Duy Sanh say mê tu luyện mấy trăm năm, tình huống của Lâu Tiêu đương nhiên y nhìn một chút là đã hiểu—— Muốn tu luyện đạo pháp Lâu gia cần có hai khí âm dương, nhưng Lâu Tiêu không chỉ biến dương khí thành công đức chính khí, hắn lại còn không thể hấp thu và sử dụng hai khí âm dương trên thế gian, nếu như thế mà còn có thể thuận lợi tu luyện, vậy tổ sư gia Lâu gia coi như viết quyển đạo pháp vô ích rồi.
Trước kia Cố Duy Sanh cũng dựa vào âm khí để tu luyện, nhưng từ sau khi y tu thành Quỷ Tiên, một thân âm khí của y liền biến thành linh khí thuần khiết, mà loại linh khí không chứa tạp chất này đúng lúc thích hợp cho việc tu luyện của Lâu Tiêu.
Đây chính là nguyên nhân Lâu Tiêu tìm đến Cố Duy Sanh.
"Vậy tôi nên giúp anh thế nào?" Cố Duy Sanh hỏi, "Đứng bên cạnh anh là được?"
Lâu Tiêu gật đầu: "Đứng bên cạnh tôi thôi, hoặc là chủ động chuyển cho tôi một ít linh khí."
"Cậu có thể yên tâm dùng máu của tôi để bù lại linh khí bị hao tổn," Lâu Tiêu nghiêm túc nói, "Từ xưa đến nay Lâu gia đã có quy củ này, đấy không phải là xúc phạm, nó chỉ là một loại giao dịch mà thôi."
Đây là lần đầu tiên Cố Duy Sanh nhìn thấy tiểu thiên sư chủ động lấy thân nuôi quỷ, y nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Lâu Tiêu, thật lòng nói: "Anh rất đặc biệt."
"Vậy yên tâm chút nào chưa?" Lâu Tiêu nhẹ giọng nói, "Tuy tôi không tính là người tốt, nhưng tôi thật sự không có ác ý với cậu."
Có lẽ đã ngồi ở vị trí cao rất lâu, trừ những lúc cợt nhả thì lúc thường Lâu Tiêu nói chuyện đều ngắn gọn đanh thép lại vừa mang tính mệnh lệnh, đột nhiên được đối đãi dịu dàng như vậy, Cố Duy Sanh có chút không thích ứng kịp.
"Yên tâm một chút," Cố Duy Sanh trừng mắt nhìn, "Nhưng tốt nhất anh nên cho máu vào chai cho tôi, như vậy tôi có thể tưởng tượng đó chỉ là một chai nước giải khát."
"Tươi mới có tác dụng." Lâu Tiêu bác bỏ lời đề nghị của Cố Duy Sanh, sau đó hắn dừng bước, đưa ngón tay chỉ tiểu viện bên cạnh một lô nhà phổ thông, "Đến rồi."
Cố Duy Sanh nhìn theo tay Lâu Tiêu, đó là một tiểu viện được lát bằng gạch xanh, nó lặng lẽ nằm sâu trong Hẻm Quỷ, rất có vài phần phong cách thần bí cổ xưa.
Lâu Tiêu nhìn Cố Duy Sanh: "Muốn đi vào thật sao?"
"Đương nhiên," Cố Duy Sanh nhếch môi, "Tiểu thiên sư anh không phải là muốn giựt nợ đó chứ?"
"Tôi giựt nợ?" Lâu Tiêu thành thạo túm lấy tay Cố Duy Sanh, "Không phải con người mà muốn vào nhà cũ Lâu gia thì có chút khó, tuy cậu đã uống máu của tôi, nhưng tốt nhất vẫn nên vẽ cho cậu một lá bùa để bảo đảm an toàn."
Cố Duy Sanh: "...." Uống?
Y chỉ liếm một cái có được hay không hả! .
truyện kiếm hiệp hayTừ lúc quen biết đến nay, cổ tay y không ít lần bị Lâu Tiêu túm lấy, dù sao túm riết thành quen, Cố Duy Sanh phối hợp xòe lòng bàn tay ra, để Lâu Tiêu tùy ý vẽ bùa chú vào tay mình.
Theo di chuyển của ngón tay Lâu Tiêu, lòng bàn tay Cố Duy Sanh từ từ hiện lên vài vệt màu vàng nhạt.
Có chút ngứa, Cố Duy Sanh không được tự nhiên giật giật ngón tay, bùa này độc đáo lại ôn hòa, hẳn là bùa chú bảo vệ Lâu gia tự nghĩ ra.
Có chút muốn học.
Sau khi về nhà có thể vẽ lên trán Lão Bạch một cái.
Giữa lúc Cố Duy Sanh cẩn thận lĩnh hội hoa văn của bùa chú, Lâu Tiêu lại đột nhiên buông tay Cố Duy Sanh ra: "Xong rồi."
Ngay khi bùa chú hoàn thành, cửa của tiểu viện Lâu gia "kẽo kẹt" một tiếng tự động mở.
Cố Duy Sanh: "...." Giờ đang có trào lưu cửa tự động hả giời?
Nhưng sau khi có phù chú trong lòng bàn tay, Cố Duy Sanh cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt của căn nhà này.
Tựa như trong nháy mắt hất bay lớp bùn đất phủ trên ngọc bích xinh đẹp, sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang bình thường, Cố Duy Sanh liếc mắt liền chú ý tới có vô số vết khắc như ẩn như hiện trong sân.
Thú vị thật, trong căn nhà này rốt cuộc đã được hạ bao nhiêu tầng bùa chú chứ?
"Vào đi," Lâu Tiêu nhẹ nhàng đẩy Cố Duy Sanh một cái, "Tàng thư Lâu gia ở bên trong."
"Bây giờ chúng đều là của cậu."