Ngay khi cây bút lông quỷ dị kia dần dần áp sát gò má Lưu Kha, tay cầm bút của Tống Như Yên đột nhiên run lên, ngay sau đó, một ngọn hỏa diễm đỏ như máu dấy lên tay phải Tống Như Yên, những đốm lửa nhỏ văng tứ phía, nhiệt độ nóng rực khiến Lưu Kha không tự chủ được lùi lại vài bước.
Tống Như Yên rên lên một tiếng kêu đau đớn, nhưng vẫn không buông bút trong tay ra, tay phải của cô ta trong phút chốc cháy đen thui, còn mơ hồ tỏa ra một loại mùi cổ quái khó ngửi.
Lưu Kha không biết phải hình dung mùi hương buồn nôn kia như thế nào, giống như cô không biết làm cách nào hình dung cảm giác khi cô nhìn thấy ngọn hỏa diễm kia.
Biết rõ đó là thủ đoạn của Lâu Tiêu, cũng rõ đó là một ngọn hỏa diễm ấm áp, nhưng trong lòng Lưu Kha lại không ngừng dâng lên cảm giác chán ghét và sợ hãi.
Ánh sáng trong tay trái Tống Như Yên biến hóa kịch liệt hơn, cô ta giơ cao tay trái rồi nhanh chóng hạ xuống, như thể muốn dùng ánh sáng kia trấn áp hỏa diễm không kiêng nể gì đang thiêu đốt tay phải.
Nhưng vận may của Tống Như Yên thực sự không tốt, ngay khi cô ta hành động, một thanh kiếm bạc từ hư không chém xuống, trong khoảnh khắc đó chém bay ánh sáng và tay trái còn nguyên vẹn của cô ta.
Sương mù mờ ảo len lỏi lên tay trái Tống Như Yên, máu tươi nhỏ xuống ngưng tụ thành quả bóng khúc côn cầu đỏ tươi, rơi xuống mặt đất không biết lăn biết bao nhiêu vòng.
Tống Như Yên đau đớn cắn chặt môi dưới, gương mặt cũng không ngừng biến hóa giữa xấu xí và xinh đẹp, Lưu Kha chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, ngay sau đó trước mắt cô xuất hiện thêm ba người——
Lâu Tiêu sắc mặt âm trầm, Cố Duy Sanh cầm kiếm trong tay, còn có Từ Thanh Sơn đang nằm trên mặt đất gào thét không ngừng.
Thấy tình hình không ổn, Tống Như Yên nắm chặt bút lông xoay người bỏ trốn, người giấy giống như lúc trước bị Tống Như Yên không chút do dự quăng tại chỗ, còn bản thân thì biến về hình thái nửa trong suốt.
Nhưng Lâu Tiêu căn bản không để ý tới người giấy dùng để thu hút tầm mắt, hắn lạnh lùng quát một tiếng, năm lá bùa đang theo sát hắn giống như đinh vững vàng đóng Tống Như Yên lên cửa.
"A!"
Đau đớn trực tiếp khắc vào linh hồn cuối cùng cũng khiến Tống Như Yên không nhịn được kêu lên đau đớn, liệt hỏa trên tay phải cháy đen của cô ta không ngừng lan rộng, tay trái tái nhợt thì đầy sương, hai loại nhiệt độ mạnh mẽ và tương khắc đồng thời ảnh hưởng lên người cô ta, chỉ cần nhìn thôi là đã có thể tưởng tượng được cô ta sẽ bị dày vò đến mức nào.
"Cứ tiếp tục như thế hồn phách của cô ta sẽ tan biến." Cố Duy Sanh thu hồi Khước Sương, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Cho đến giờ phút này y mới hiểu được mình sai lầm đến mức nào: Lâu Tiêu căn bản không phải là người lương thiện, một thân công đức của đối phương cũng không phải xuất phát từ siêu độ vong hồn.
Mặc dù trước đây Cố Duy Sanh chưa từng thấy hỏa diễm đỏ như máu, nhưng một giây sau khi cảm nhận được hỏa diễm y đã biết được tên của nó.
Đó là nghiệp hỏa, là nghiệp hỏa đốt cháy tất cả tội lỗi dưới địa ngục.
Không phải siêu độ vong hồn rửa sạch tội nghiệt, mà là dứt khoát lưu loát ngay cả hồn và tội đều đốt sạch sẽ, chỉ cần thân dính ác nghiệp, bất kỳ hồn phách nào cũng không thể thoát khỏi loại hỏa thiêu này.
Vết khắc trên trán Lão Bạch như ẩn như hiện, Cố Duy Sanh nhẹ nhàng phất tay, dùng linh khí của bản thân che chở con mèo đen đang bồn chồn bất an trong lòng.
Cảm ơn vì y có thể chất đặc biệt và ngàn năm không dính thập ác[1], nếu không phi nhân loại mất bình tĩnh ở nơi này chỉ sợ không chỉ riêng mình Tống Như Yên.
Sắc mặt Lâu Tiêu tái nhợt, thậm chí Cố Duy Sanh còn cảm thấy đối phương giờ phút này cũng đang chịu đựng loại thống khổ giống như Tống Như Yên, nhưng loại tái nhợt này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, một giây sau sắc mặt Lâu Tiêu trở lại bình thường thu hồi ngọn hỏa diễm đang không ngừng nhảy nhót kia.
Nghiệp hỏa ly thân, hồn thể trong suốt của Tống Như Yên lập tức ngưng tụ, mắt thấy hai lá bùa đang nâng bút lông từ mặt đất lảo đảo bay về phía Lâu Tiêu, linh hồn Tống Như Yên lại nôn nóng bắt đầu dập dờn.
Đáng tiếc tách khỏi bút thần thì Tống Như Yên chẳng qua chỉ là tiểu quỷ có chút đạo hạnh[2], Lâu Tiêu cầm bút phất nhẹ một cái, cây bút lông vì thân dính quỷ khí nên bề ngoài xấu xí ngay lập tức lộ ra hình dáng thật.
(Đạo hạnh [道行]: Công phu tu luyện)
Thân bút bằng gỗ nhưng lại ôn nhuận như ngọc, hoa văn khéo léo tạo thành hình dáng thái cực âm dương ngư, nó lặng lẽ lơ lửng trên tay Lâu Tiêu, giống như giữa trời và đất có một cỗ khí tức mặc cho nó dựa vào.
[Hoài Nam Tử] có viết: "Âm dương vốn là giao hòa của trời đất, tạo thành một thể rộng lớn, chứa đựng khí hóa, kết thành một tầng."
Lúc nhìn thấy hình dáng thật của bút thần Lâu Tiêu đã đoán được lai lịch của nó, có trong tay pháp khí như vậy, chẳng trách trận pháp do Tống Như Yên bày ra hắn phải dùng tới nghiệp hỏa mới có thể đốt được một lối ra.
Lão Bạch vùi trong lồng ngực Cố Duy Sanh không an phận giật giật ria mép, tuy nó không biết cây bút kia rốt cuộc là bảo bối gì, nhưng âm khí trên đó sung túc lại tinh khiết, đối với sinh vật thần quái như nó mà nói tuyệt đối là thứ tốt hiếm có.
Còn Từ Thanh Sơn vốn đau đến mức không ngừng co giật cũng dừng động tác của mình, hắn một tay che mặt trái máu me be bét, một tay run rẩy muốn chạm vào bút thần lơ lửng trên không trung.
Hai khí âm dương, bất kể là đối với người sống hay người chết thì đều có thể nói là vật đại bổ, nhưng nếu không thể tự khống chế, kết quả tùy tiện tiếp xúc chỉ có thể là bạo thể mà chết.
Lâu Tiêu quét mắt như gió, biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị miễn cưỡng áp chế móng vuốt mèo và tay người, cũng áp chế Lưu Kha đang rục rà rục rịch cách hắn không xa.
"Anh muốn mang nó về?" Là "người" tỉnh táo duy nhất trong phòng, Cố Duy Sanh đè lại móng vuốt của Lão Bạch, hoàn toàn không để ý trong tay Lâu Tiêu nhiều thêm một bảo bối.
Lâu Tiêu lắc đầu: "Sinh ra ở đây, nó sẽ không rời đi."
Hắn khẽ nhấc tay phải, bút thần khắc âm dương ngư mượn lực bay lên, trong chớp mắt biến mất trước mặt mọi người.
Hai khí âm dương mê hoặc lòng người tiêu tán, những người còn lại trong phòng đều tỉnh táo lại từ trạng thái si mê, Tống Như Yên tứ chi bị đóng đinh trên cánh cửa ho ra một ngụm sương mù: "Đả thương người đoạt bảo bao che kẻ ác, thiên sư bây giờ đúng là ghê tởm."
"Đoạt bảo?" Lâu Tiêu thu lại tay phải, "Nếu không phải nơi cô tu luyện đúng lúc là một khúc gỗ, thì cô nghĩ cô đủ khả năng có được bút thần?"
"Về phần bao che kẻ ác, tôi chẳng qua là lấy tiền tài của người khác thay người tiêu tai mà thôi."
Nghe nói như thế, Từ Thanh Sơn vẫn luôn thấp thỏm liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức bởi vì chạm đến vết thương mà hít một ngụm khí lạnh.
"Đây là nhân quả giữa tôi và Từ Thanh Sơn, cậu có tư cách gì nhúng tay vào." Tống Như Yên oán hận nói, vết sẹo trên mặt theo lời nói của cô ta không ngừng vặn vẹo, nhìn qua vừa xấu xí vừa khủng bố, "Tôi và Từ Thanh Sơn có nhân quả trong người, tôi chết gã cũng không sống nổi."
Lâu Tiêu không thèm để ý nói: "Tiền đã sớm thanh toán xong, ông ta chết hay không liên quan gì đến tôi?"
"Tiểu Lâu, Tiểu Lâu cậu không thể như vậy mà!" Lời vừa nói ra, Từ Thanh Sơn lập tức lảo đảo nhào tới níu ống tay áo Lâu Tiêu, "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."
"Cậu cứu tôi, cậu cứu tôi đi..." Hai mắt vẩn đục của Từ Thanh Sơn đột nhiên sáng ngời, "Không phải cậu thích đóng phim sao? Sau này kịch bản của tôi chỉ để một mình cậu đóng vai chính thì thế nào? Tôi sẽ nâng cậu nổi tiếng, tôi sẽ giúp cậu nổi tiếng hơn bây giờ!"
"Kịch bản?" Lâu Tiêu hơi vung tay thoát khỏi sự dây dưa của Từ Thanh Sơn, "Từ đạo, trừ bộ phim [Mê Trạch] cuối cùng này, kịch bản dưới tay ông có bao nhiêu bản thật sự thuộc về ông?"
Mọi tầm mắt trong phòng đồng loạt rơi vào trên người Từ Thanh Sơn, Từ Thanh Sơn cứng họng, đột nhiên kích động: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Cuộc đối thoại như đoán đố làm Lão Bạch vây xem chẳng hiểu gì, Lưu Kha ở một bên ngây ngốc lại phúc chí tâm linh[3] hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lâu Tiêu, cô nhìn về phía Từ Thanh Sơn khó tin nói: "Cây bút kia! Tống tiểu thư cũng cho ông một cây bút!"
(Phúc chí tâm linh [福至心灵]: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.)
"Cũng...?" Từ Thanh Sơn như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, sau đó ông ta nhào về phía sau, dùng một loại tốc độ hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác và vóc người đè bả vai Lưu Kha, "Cô có cây bút đó đúng không? Đưa nó cho tôi, đưa nó cho tôi!"
Đôi mắt Từ Thanh Sơn đỏ ngầu, mặt trái bị bỏng không ngừng rỉ máu, máu còn chưa khô trên tay ông ta xuyên qua quần áo dính lên vai Lưu Kha, mùi rỉ sắt tanh tưởi khiến Lưu kha cảm thấy buồn nôn.
Cố Duy Sanh muốn động thủ giúp Lưu Kha thoát thân, nhưng Lâu Tiêu lại đè bả vai y lại, ý bảo y tiếp tục ở một bên xem kịch vui.
"Cây bút kia đã sớm bị thiên sư ông mời tới đốt rồi." Tống Như Yên dựa vào cửa cười "khanh khách", "Kịch bản đại bạo, thời gian hai mươi năm, Từ Thanh Sơn, chỉ cần ông còn tham lam, ông sẽ phải luôn trở về bên tôi."
"Đáng tiếc ghê nha," Tống Như Yên khẽ tặc lưỡi, trong giọng nói lại không thấy một chút tiếc nuối, mà lộ ra vẻ vui mừng, "Cây bút cuối cùng đã bị vị thiên sư đại nhân này tiễn đi, Từ Thanh Sơn, sự nghiệp đạo diễn nổi tiếng của ông không thể không dừng lại."
Cô ta ngước mắt lên nhìn Từ Thanh Sơn, đôi mắt trong trẻo lại dịu dàng hiếm thấy: "Tác phẩm cuối cùng là một câu chuyện liên quan đến tôi, Thanh Sơn, ông có vui không?"
"Đồ đàn bà độc ác!" Từ Thanh Sơn nóng nảy đẩy Lưu Kha ra, ông ta nhìn khuôn mặt nửa trong suốt và xấu xí của Tống Như Yên lạnh lùng nói, "Tại sao đến cuối cùng cô còn muốn dây dưa với tôi không tha!"
"Bởi vì ông đã nói, hai mươi năm sau ông sẽ dùng tác phẩm cuối cùng liên quan đến tôi làm sính lễ." Tống Như Yên dịu dàng cười nói, "Trước khi ông không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của tôi, không phải ông đã đáp ứng tôi như vậy sao?"
"Ông nói để thành danh phải cần hai mươi năm, nên tôi cho ông hai mươi năm, ông nói hai mươi năm sau ông sẽ buông bỏ tất cả trở về Tống trạch với tôi, nên tôi ngây ngốc ở nhà chờ ông đến cưới tôi..."
"Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Từ Thanh Sơn! Ông nói cho tôi biết ông đã có bao nhiêu người phụ nữ, có bao nhiêu đứa con hoang? Nếu không phải phong ấn của căn nhà này năm nay đã giảm, tôi còn không biết mình sẽ bị lừa bao lâu nữa!"
"Ông ỷ vào việc tôi không thể rời khỏi căn nhà này, tìm nhiều người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ở bên ngoài để sỉ nhục tôi, nhưng ước định được bút thần viết xuống, ngoại trừ tôi, ông không thể cưới bất cứ ai, một thằng con hoang cũng không thể sinh ra được!"
"Từ Thanh Sơn! Đây chính là báo ứng! Đây chính là báo ứng!"
Giọng nói bén nhọn của Tống Như Yên làm Cố Duy Sanh đau đầu, y hoàn toàn không hiểu dụng ý của Lâu Tiêu là gì khi túm y đứng ở chỗ này làm khán giả, so với việc biết được ân oán giữa hai người Tống Từ, y càng muốn về nhà đánh một giấc thật ngon.
"Xuỵt..." Lâu Tiêu như nhìn thấu sự nôn nóng của Cố Duy Sanh, hắn đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Cố Duy Sanh, hạ thấp giọng nói, "Bọn chúng tới rồi."
- ------
[1] Thập ác [十惡]: mười tội nặng nhất, theo quan niệm của đạo Phật hoặc theo pháp luật phong kiến
* Theo pháp luật Trung Hoa cổ đại:
1. Mưu phản (謀反): lật đổ nhà vua
2. Mưu đại nghịch (謀大逆): phá hoại đền đài, lăng tẩm, cung điện của vua.
3. Mưu bạn (謀叛): phản bội tổ quốc
4. Ác nghịch (惡逆): âm mưu giết hay đánh đập ông bà, cha mẹ.
5. Bất đạo (不道): vô cớ giết nhiều người.
6. Đại bất kính (大不敬): lấy trộm các đồ tế lễ trong lăng tẩm vua, làm giả ấn của vua.
7. Bất hiếu (不孝): chửi rủa ông bà cha mẹ, không phụng dưỡng cha mẹ.
8. Bất mục (不睦): mưu giết hay bán những thân thuộc (5 đời).
9. Bất nghĩa (不義): dân giết quan lại, phản bội người có ơn.
10. Nội loạn (內亂): tội loạn luân.
* Theo quan niệm của đạo Phật
1. Giết hại chúng sanh
2. Trộm cướp tài vật của người
3. Hành dâm với vợ người
4. Nói dối trá không thật
5. Nói thô tục trau chuốt
6. Nói đâm thọc gậy chia rẽ hận thù
7. Nói lời ác độc, nguyền rủa người
8. Tham lam
9. Sân giận
10. Si mê, ngu muội
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT