Tiêu Sở Hiên rời kinh làm việc ba ngày, mọi việc xong xuôi thì suốt đêm chạy về, nhập kinh đã là giờ Tuất canh ba.
Hắn mang theo hộ vệ một đường đánh ngựa trở lại Ninh Vương phủ, ở cổng lớn thì xuống ngựa, giơ tay đem dây cương ném cho gã sai vặt đem ngựa dắt đến hậu viện nuôi nấng.
Quản gia Trung thúc ra cửa nghênh đón, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Sở Hiên, cười khanh khách: “Vương gia đã trở lại.”
Tiêu Sở Hiên “Ừ” một tiếng, mặt vô biểu tình mà bước vào đại môn vương phủ, phân phó Trung thúc đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn cùng nước ấm, vì để kịp thời trở về gấp, hôm nay ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, những hộ vệ khác đi theo hắn cũng đều đói bụng.
Tiêu thúc vội vàng đáp ứng một tiếng, nói: “Nô tài này liền đi kêu người chuẩn bị.”
Tiêu Sở Hiên phất tay cho Trung thúc lui ra, một đường trở lại chỗ ở Tứ Phương Cư.
Ở Tứ Phương Cư, Tiêu thúc bưng điểm tâm nước trà lên, cung kính nói: “Vương gia đã nhiều ngày vất vả, uống trước nước trà ăn chút điểm tâm, cơm canh trong chốc lát làm xong sẽ liền mang lên.”
“Đặt đó đi.”
Trên bàn đặt bánh đậu xanh, Tiêu Sở Hiên bưng trà lên uống hai ngụm, giảm đi yết hầu khát khô, nhặt hai khối bánh đậu xanh lên ăn, hơi chút lót bụng.
Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt Tiêu Lương tiến vào bẩm báo, tắm gội cùng nước ấm đã được chuẩn bị tốt.
Tiêu Sở Hiên luôn luôn không thích có người hầu hạ, giơ tay vẫy vẫy, khiến mọi người lui ra ngoài.
Phòng Thụy An yên tĩnh, Tiêu Sở Hiên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Tiêu Sở Hiên thẳng đôi chân dài, đi đến cái giá bên cạnh, giơ tay cởi áo ngoài.
Một món đồ ánh lên sắc hoàng kim từ trong lòng ngực rơi xuống, Tiêu Sở Hiên ra tay nhanh chóng, trước khi món đồ rơi đất đã bình yên mà cầm trở về.
Mở ra lòng bàn tay, thình lình đúng là khóa như ý mà hắn mang về từ chỗ từ Thẩm Hinh Dung.
Suy nghĩ không khỏi mà quay về Tiết Thất Tịch ngày ấy, hắn ở trên phố nhìn thấy Thẩm Hinh Dung đuổi theo tên trộm chạy vào ngõ nhỏ, lúc ấy liền cảm thấy sự tình có chỗ kì dị, vội vàng qua xem xét, quả nhiên gặp cảnh Thẩm Hinh Dung bị ba tên hắc y nhân bịt mặt bắt cóc, hắn lập tức ra tay cứu giúp, cùng ba tên hắc y nhân giao đấu, mấy chiêu lúc sau, hắn cảnh giác phát hiện ba tên hắc y nhân đều không phải những kẻ đầu đường xó chợ, phái ra cao thủ tới bắt một công phủ tiểu thư tay trói gà không chặt, có thể thấy được người chủ phía sau màn tuyệt không đơn giản.
Cũng không biết trong kinh thành nhìn như phồn hoa này, rốt cuộc là ai muốn xuống tay với Thẩm Hinh Dung?
Tiêu Sở Hiên bước vào thau tắm, dựa ngồi ở bên thành tắm nhắm mắt, trong đầu lượt qua các việc cùng người liên quan ở Tiết Thất Tịch trước, một chuỗi danh sách khả nghi nhất nhất hiện lên trong đầu Tiêu Sở Hiên.
Một lát sau, Tiêu Sở Hiên mở mắt, mắt đen thâm thúy, mặt ngoài bình tĩnh như biển rộng không gợn sóng, phía dưới sóng ngầm cuồn cuộn.
Tiêu Sở Hiên từ thau tắm đứng lên, bọt nước theo cơ bắp rắn chắc từ vai lưng lăn xuống, đôi chân thẳng tắp, bước ra bồn tắm, giơ tay gỡ xuống quần áo trên giá mặc vào, cất bước đi ra khỏi phòng tắm.
“Thiên Nhất.” Tiêu Sở Hiên đứng ở nội thất không người kêu một tiếng.
Trong phòng ánh nến lắc lư một chút, một cái bóng đen xuất hiện ở trước mặt Tiêu Sở Hiên.
Thiên Nhất khom người hành lễ, “Vương gia.”
“Hai ngày trước cho ngươi đi tra tên ăn trộm cùng ba tên hắc y nhân đến đâu rồi?” Tiêu Sở Hiên đi đến bên cạnh trên ghế ngồi xuống, thanh âm đạm bạc hỏi.
Thiên Nhất buông đầu xuống nói: “Tên ăn trộm kia ở ngày thứ hai cùng người phát sinh bị người bên đường giết chết, thuộc hạ truy đến ba tên hắc y che mặt, mang theo người đuổi đi bắt, vốn định giữ người sống, ai ngờ ba tên đều là tử sĩ, nuốt độc dược giấu ở sau nướu, chết ngay tại chỗ.”
Tiêu Sở Hiên nghe vậy khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn liền biết việc này không đơn giản như vậy, không nghĩ tới thế nhưng sẽ là tử sĩ, quả nhiên danh tác (??)
“Nhưng đã điều tra là độc dược gì chưa?”
Thiên Nhất đáp: “Đã để Độc Vật Vương Khương Trạm xem qua, là Kiến Huyết Phong Hầu Nhất Tích Hương.”
Nhất Tích Hương?
Tiêu Sở Hiên mày kiếm nhướng lên.
Đừng nhìn tên này dễ nghe, đây chính là độc trong các loại độc, Kiến Huyết Phong Hầu.
“Nhất Tích Hương vốn có liên quan với Nam Việt Quốc, phải lấy từ trong Nam Việt Quốc một loại thực vật hiếm làm thuốc dẫn mới có thể chế thành, bởi vậy sản lượng rất ít. Loại độc dược này ở hậu cung tiền triều từng xuất hiện, sau đó vào thời điểm Đại Chu kiến quốc, liền đem loại dược này liệt vào cấm dược, đã rất nhiều năm không có xuất hiện.”
“Thế mà nó hiện tại lại xuất hiện.” Tiêu Sở Hiên khóe miệng hơi hơi hướng lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ra lệnh với Thiên Nhất: “Tiếp tục tra, ta muốn nhìn ra ai ở sau lưng phá rối!”
“Vâng, Vương gia.” Thiên Nhất hành lễ, lui vào bóng tối, thực nhanh đã không thấy tăm hơi.
Tiêu Sở Hiên lại ở ngồi trong phòng chốc lát, mới kêu Tiêu thúc truyền thiện.
Tiêu thúc dẫn người hầu mang theo hộp đồ ăn tiến vào, ba món ăn một món canh mang lên bàn, mặt khác còn chuẩn bị cho Tiêu Sở Hiên một vò rượu.
“Vương gia mấy ngày này vất vả, uống chút rượu, giảm mệt nhọc, buổi tối ngủ ngon.” Tiêu thúc cười nói.
Tiêu Sở Hiên thấy Tiêu thúc chuẩn bị mọi thứ, liếc mắt nhìn Tiêu thúc một cái, rốt cuộc vẫn là người theo mình mười mấy năm, biết hắn yêu thích cái gì.
“Lui ra đi.” Tiêu Sở Hiên vẫy vẫy tay, cho Tiêu thúc cùng người hầu lui xuống, một mình hắn ngồi ở trong phòng ăn cơm.
Trong phòng an tĩnh, ánh nến tản mát ra ánh sáng cam hồng, chiếu lên người Tiêu Sở Hiên đang một mình dùng bữa, chia ra nửa sáng nửa tối, vậy mà hiện ra một tia tịch liêu.
Sau khi ăn xong, Tiêu Sở Hiên xử lý một chút việc, chờ đến khi lên giường ngủ, đã là giờ Hợi cuối ngày.
Hắn nằm lên giường, mới vừa nghiêng người, sờ đến khóa như ý đặt bên mình, nhớ tới ngày ấy Thẩm Hinh Dung vừa thẹn vừa bực, bộ dáng căm giận trách cứ hắn, nhịn không được lại thở dài một tiếng.
Trong kinh những lời đồn đãi hạ thấp hắn, hắn sớm đã nghe người ta nói qua. Những lời này đối với người như hắn đều không tính là gì, điều ác liệt hơn hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, hắn hoàn toàn có thể không để bụng, chỉ duy những lời từ miệng nàng nói ra mới làm hắn khó chịu, giống như lợi kiếm xuyên tim.
Tiêu Sở Hiên siết chặt khoá như ý trong tay, lòng bàn tay đau đớn làm hắn khắc chế nội tâm thô bạo, duy trì sự thanh tỉnh cuối cùng trong đầu mình.
Hắn nói với chính mình, không cần nghĩ về những điều đó. Nàng không thích hắn, hắn không trách nàng cũng sẽ không oán nàng, hắn chỉ cần ở nơi mà nàng không nhìn thấy, bảo hộ nàng thật tốt là được rồi.
Chỉ là trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, vẫn rõ ràng nói lên việc hắn không cam lòng.
Mấy ngày này Tiêu Sở Hiên thật sự vội vô cùng, thân thể đã sớm rất mệt mỏi, nhưng đại não vẫn cực kì thanh tỉnh. Trong đầu đều là bóng dáng Thẩm Hinh Dung, nàng cười, nàng giận, nàng hận, vẫn luôn dây dưa hắn, làm hắn như thế nào cũng ngủ không được.
Tiêu Sở Hiên bất đắc dĩ mà từ trên giường bò dậy, dáng ngồi xếp bằng, mặc niệm Tĩnh Tâm chú.
Chẳng qua Tĩnh Tâm chú niệm một lần hai lần lại ba lần, vẫn không hề có tác dụng, hắn căn bản không có cách nào tĩnh tâm.
Trong chớp mắt dừng lại thế công, trước mắt Tiêu Sở Hiên vẫn hiện lên thân ảnh của Thẩm Hinh Dung.
Hắn nặng nề thở dài một tiếng, xoay người xuống giường, phủ thêm quần áo đi ra ngoài.
Thị vệ chờ ngoài cửa lập tức tiến lên, Tiêu Sở Hiên lạnh mặt xua xua tay, “Lui ra, không cần đi theo.”
“Vâng, Vương gia.” Thị vệ quy củ mà lui xuống.
Tiêu Sở Hiên ra khỏi Tứ Phương Cư, đêm khuya một mình đi lại trong vương phủ, bất tri bất giác mà đi đến bên cạnh tường viện nơi hậu viện vương phủ.
Ma xui quỷ khiến, Tiêu Sở Hiên trực tiếp từ tường viện nhảy lên ra ngoài, chờ làm xong hết thảy, hắn mới hồi phục tinh thần chính mình đang làm cái gì, muốn làm gì.
Thời điểm một người muốn làm một việc, muốn gặp một người, quả thực giống như là bị điểm ma chú. Nếu đã làm một nửa, người đã ra khỏi phủ, Tiêu Sở Hiên cũng không tính toán trở về.
Hắn đơn giản dọc theo tuyến đường quen thuộc mà bước nhanh, rất mau liền đã đến bên ngoài Ngụy Quốc Công phủ. Hắn quen cửa quen nẻo mà vòng đến hậu viện Ngụy Quốc Công phủ, leo lên trên một cây đại thụ bên cạnh, theo thân cây mà vào Ngụy Quốc Công phủ.
……
Thẩm Hinh Dung ngủ đến nửa đêm bị nóng mà tỉnh, nương theo ánh đèn nhỏ mà nha hoàn Lục Ly lưu lại cho nàng, bước xuống giường, đến bên cạnh bàn uống nước.
Thời tiết nóng bức, ban đêm cũng không thấy mát mẻ. Thẩm Hinh Dung ăn mặc đơn bạc, trên người chỉ có một kiện yếm màu đỏ cùng áo khoác nhẹ, đem dáng người lả lướt hấp dẫn của nàng lộ ra không sót một chi tiết nào. Chiếc yếm màu đỏ bao bọc một đoàn ngực trước no đủ, căng phồng, vòng eo tinh tế thướt tha, không ôm vòng một nắm tay, xuống chút nữa là đôi chân thẳng tắp, nhiều một phân thì mập, thiếu một phân thì gầy, nàng lại vừa phải đúng chỗ, mỹ lệ mê người.
Thẩm Hinh Dung bưng ly uống nước, hoàn toàn không hề phòng bị. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, biểu tình trên mặt cũng là vừa tỉnh ngủ đơn thuần ngây thơ, kèm theo dáng người bốc lửa của nàng, nếu có người nhìn đến nàng như vậy, sợ là sẽ không nhịn được mà chảy máu mũi.
Uống nước xong, Thẩm Hinh Dung vừa định trở về ngủ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên cửa sổ, thấy được thân ảnh hiện lên, như là có người ở nơi đó.
“Ai ở bên ngoài?” Thẩm Hinh Dung phục hồi tinh thần, nhẹ mắng một tiếng, lại không thấy chút nào sợ hãi.
Nghĩ đến nàng đời trước sau khi chết ở trong cung trải qua năm năm như quỷ, cái gì đáng sợ đều đã gặp qua, liền thấy bình tĩnh như thường, nhìn quen không trách.
Nha hoàn Lục Ly gác đêm ở gian ngoài nghe được động tĩnh trong nội thất, vội vàng chạy vào, dò hỏi: “Tam tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hinh Dung lập tức đi đến bên cửa sổ, thăm dò hướng ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, chỉ thấy bóng đêm thâm trầm. Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, nhánh cây phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Không có người ư?!
Thẩm Hinh Dung nhấp môi.
Có lẽ là vừa rồi chưa tỉnh ngủ, nhìn lầm rồi.
Thẩm Hinh Dung giơ tay xoa xoa đôi mắt, đóng lại cửa sổ, xoay người trở về, nói với Lục Ly: “Không có việc gì, vừa rồi là ta hoa mắt, em đi ngủ đi, ta cũng ngủ.”
Thẩm Hinh Dung ngáp một cái, tay chân cùng dùng mà bò lên giường, nhắm mắt lại rất mau đã ngủ lại rồi.
Lục Ly thấy nàng ngủ, liền an tĩnh mà lui ra ngoài.
Tiêu Sở Hiên tránh ở trên cây bên ngoài, thẳng đến khi trong phòng hoàn toàn không có tiếng vang, mới lén lút rời đi.
……
Một đêm không mộng, Thẩm Hinh Dung một giấc ngủ đến hừng đông.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh trở về không có nằm mơ.
Mấy ngày trước đây, nàng mỗi ngày buổi tối đều mơ thấy chính mình cự tuyệt lời cầu thân của Tiêu Sở Hiên, đắc tội Tiêu Sở Hiên, sau đó một chân dẫm vào vực sâu vạn trượng, bị ác mộng doạ tỉnh.
Khó được có cả đêm thanh nhàn, Thẩm Hinh Dung ngủ no một giấc, cảm thấy đây đại khái là dấu hiệu tốt.
Nói đến dấu hiệu tốt, thật đúng là không tưởng được sẽ có chuyện tốt tới cửa.
Cơm sáng qua đi không lâu, Thẩm Hinh Dung liền nhận được thiệp mời từ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, mời nàng ngày mai tham gia Thưởng Hà yến.
Tĩnh Hoà Trưởng công chúa là muội muội của đương kim Hoàng Thượng, tuy không phải một mẹ đẻ ra, nhưng cùng Hoàng Thượng có cảm tình rất tốt. Ở kinh thành này, Tĩnh Hoà Trưởng công chúa cũng là một nhân vật rất có thể diện.
Tĩnh Hoà Trưởng công chúa là người “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”(*), ở tiền triều hậu cung đều có tiếng nói. Có thể cùng Tĩnh Hoà Trưởng công chúa giao hảo là chuyện tốt.
(*)長袖善舞 – Trường tụ thiện vũ, trích trong câu 長袖善舞,多錢善賈 (Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả) dịch là “Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư”. Có thể hiểu là “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”
Thẩm Hinh Dung không nhớ rõ đời trước Tĩnh Hoà Trưởng công chúa có tổ chức Thưởng Hà yến hay không, nhưng cái thiệp này nếu đã phát đến, nàng khẳng định muốn đi.
Thẩm Hinh Dung ngón tay vuốt ve lên chữ vàng trên thiệp, cũng không biết Ninh Vương điện hạ có thể đi hay không?
Editor có lời muốn nói: Mong là anh sẽ đi ^^