Ngày hôm ấy hơn bảy giờ tối, hai người mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, cùng nhau đi về nhà. 

Cửa văn phòng đóng chặt từ trưa, cả buổi trưa, kể cả Nhậm Thiên Cao ở bên trong, không có bất cứ người nào có gan dám tìm chuyện gõ cửa làm phiền. 

Nhân viên trong Giang thị đều là người tinh tế, rất hiểu chuyện, sau khi phu nhân tổng giám đốc tới thì chưa đi ra lần nào, văn kiện đưa đến văn phòng từ sáng bất kể khẩn cấp cũng không được đưa ra khỏi văn phòng. 

Ở nơi này có thể xảy ra chuyện gì mặt đỏ tim đập nhanh, không thích hợp với trẻ em, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. 

Tổng giám đốc bận giải quyết việc nhà, khiến đám nhân viên bận rộn tăng ca vài ngày cuối năm cuối cùng cũng có cơ hội được th.ở dốc một chút, nhao nhao trêu đùa tám chuyện bên trong group chat. 

[Từ lúc phu nhân tổng giám đốc vào văn phòng đến giờ, đã năm tiếng đồng hồ rồi, năm tiếng đồng hồ chưa ra một lần nào!]

[Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì kỳ diệu khiến người ta không giải thích nổi đây? Tôi lại không đoán ra được một xíu xiu nào đây này.]

[Ha ha ha sặc, tôi cảm thấy chắc là đang phụ đạo môn học ở bên trong thôi chứ? Với não của Giang tổng, toàn bộ Giang thị chúng ta cộng lại cũng không hơn được ngài ấy.]

[Quá trình học phụ đạo, lúc phu nhân tổng giám đốc thi đại học Giang tổng đã thưởng thức rồi, bây giờ người ta cũng học đại học rồi, giải thưởng Ảnh hậu cũng cầm rồi, còn phụ đạo cái rắm ý!]

[Học một chút về sinh lý cũng không được sao? Không biết cái gì gọi là vào vai nhân vật ư?]

[Phụt, học môn sinh lý cả năm tiếng trời, Giang tổng của chúng ta đúng là một người nghiêm khắc!]

[Sao tôi lại không hiểu gì vậy? Năm tiếng đồng hồ gì chứ?]

[Mị vẫn còn trẻ, các anh các chị đừng có vấy bẩn em bé! Mị muốn out nhóm!!]

[Group chat đã bị tôi khóa lại! Những người có mặt, đừng có ai nghĩ phủi sạch mông mà đi nhé!]

Có chàng trai hóng chuyện không ngại to chuyện mà cố ý tag Nhậm Thiên Cao một cái [Trợ lý Nhậm, anh thấy thế nào, @Nhậm Thiên Cao - Văn phòng tổng giám đốc.]

Lúc này Giang Thứ "đang bận", Nhậm Thiên Cao cũng rảnh rỗi hơn chút, nhận được một câu tám chuyện trong group chat xong, anh chỉ cảm thấy có chút hoảng sợ. 

Nhậm Thiên Cao: [Không có cảm nghĩ gì hết, tôi chỉ hi vọng không cần mời tôi đến tiệc đầy tháng của con Giang tổng...]

[Sặc!! Vì sao chứ! Chúng tôi muốn đi còn không được đây này!!]

[Đúng đó! Tôi còn muốn xem rốt cuộc người có tiền giới thượng lưu tụ tập có vẻ như thế nào đây này! Có cơ hội gặp trực tiếp còn không tốt sao!]

[Trợ lý Nhậm! Không phải anh thầm mến Giang tổng chứ a ha ha ha ha ha hự]

Nhậm Thiên Cao: [... Tôi sợ không đu nổi quà tặng.]

Nếu như Giang tổng sinh đôi một cái, e là cái quà mừng kia có thể khiến anh ta táng gia bại sản. 

Nhậm Thiên Cao cứ cảm giác, anh theo Giang tổng nhiều năm như vậy, rất có khả năng anh bị câu chuyện cũ nhỏ nhoi bên miệng mình kíc.h thích, tâm sự tưởng thành*!

*Tâm sự tưởng thành (心想事成): trong lòng mong chờ sự việc thành hiện thực thì nhất định có thể thành công. 

Hơn bảy giờ tối, lúc Ôn Ngưng đi ra, đã thay một chiếc áo len cổ cao sạch sẽ. Áo len dày, cổ áo che đi chiếc cổ trắng nõn của cô cực kỳ kín đáo, kín không một kẽ hở, chống lạnh, hơn nữa có thể che được dấu ấn màu hồng ngập tràn trên cổ. Buổi trưa* lúc ra cửa, Ôn Ngưng còn cố ý soi gương, khi mặc quần áo thì không phát hiện ra, đến lúc đó kiểm tra hẳn hoi một lần mới phát hiện ra, khắp cổ với xương quai xanh, toàn là dấu vết Giang Thứ đã hôn.

* Trong raw là buổi sáng (早上) nhưng em nghĩ tác giả lag á, vì sáng sớm hai anh chị vẫn còn mần nhau, chị ngủ đến gần trưa mới dậy, đến trưa mới ra khỏi nhà nên em để là buổi trưa cho khớp với nội dung ở trên. 

Bản tính người đàn ông này có chút bá đạo, dụ.c vọng chiếm hữu mạnh, lúc đối mặt với cô không hề có chút tự chủ đáng nói nào, mỗi lần hôn cô, sẽ hôn rất sâu rất mạnh, làn da Ôn Ngưng lại mềm, mỏng, chỉ dùng sức một chút sẽ để lại dấu vết, thế nên sau mỗi lần, cả người đều toàn dấu vết. 

Mà tên thối tha Giang Thứ này, nhìn thấy dấu vết hồng phấn chính mình gây ra, lại còn không hiểu sao có cảm giác thành tựu và thỏa mãn, ngón tay sẽ vu.ốt ve rồi lại vuốt nhẹ mấy dấu vết đó, hả hê muốn chết.

Đôi khi còn nói suốt, để lại dấu ấn trên người cô, cô mãi mãi chỉ có thể là của anh thôi, người khác ai cũng đừng mong ngấp nghé tới. 

Lúc ấy Ôn Ngưng nghe xong câu nói này, còn phồng má chọc vào lồng ng.ực anh: "Muốn để lại dấu ấn thì để một cái là được rồi, ai lại như anh, để cả người..."

Giang Thứ bị sự so sánh chân thực của cô làm cho cười trầm thấp, cũng không phản bác lại cô, chỉ là lưu manh vô lại tiếp tục lưu lại trên người cô nhiều dấu ấn hơn.

Ôn Ngưng nhìn cái thứ gọi là dấu ấn này, thoáng nhớ lại một chút cuộc nói chuyện ngọt ngào chỉ thuộc về hai người, bắt đắc dĩ lại cười với tấm gương, cười vô cùng ngọt ngào. 

Chỉ có điều muốn đi ra ngoài, gặp người khác, Ôn Ngưng không mặt dày như Giang Thứ được, cuối cùng dùng kem che khuyết điểm bôi cả nửa tiếng, mới khó khăn lắm để lộ ra chút dấu hôn bị che đi bên ngoài quần áo. 

Có lẽ là tác dụng tâm lý, cô cứ có cảm giác qua tầng kem kia, vẫn có thể trông thấy nhưng dấu vết không thể để người khác nhìn thấy ở bên dưới, vừa ra đến trước cửa, cô lại lấy thêm khăn quàng cổ vào cho mình, chỉ có điều mắt thấy đến quá giờ cơm rồi, cô lo Giang Thứ bị đói, đi tương đối vội vã, lúc cầm khăn quàng cổ cũng không để ý, chỉ lấy bừa một cái ở bên trong phòng để quần áo ở hai người. 

Đợi đến lúc lên xe mới phát hiện, chiếc khăn quàng đeo trên cổ lại là của Giang Thứ. 

Cô cúi đầu xuống, cả nửa khuôn mặt vùi vào bên trong chiếc khăn quàng cổ màu đen, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi quen thuộc khiến người khác yên lòng, Ôn Ngưng cong mắt cười dịu dàng, cảm giác mỗi một ngày sau khi kết hôn làm lại từ đầu với Giang Thứ, dường như cũng không có gì phiền não, thời gian luôn trôi qua yên ổn lại ngọt ngào, luôn có thể thoải mãn chỉ vì những việc nhỏ nhoi. 

Tất nhiên đến phút cuối, chiếc khăn quàng cổ đó vẫn bị Giang Thứ lấy xuống không nể tình, tiện tay ném trên mặt đất. 

Người đàn ông này vốn tràn đầy dụ.c vọng chiếm hữu, lúc nhìn thấy cô đến đeo khăn quàng cổ của mình, còn có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, một tay ôm lấy người ngồi lên chân mình, quang minh chính đại đùa giỡn lưu manh. 

Giữ lấy khăn quàng cổ của cô gái nhỏ, giật giật: "Của anh ư?"

Hai má Ôn Ngưng đỏ lên: "Ừm... lúc ra ngoài vội quá..."

Giang Thứ không truy cứu chuyện này, "chậc" một tiếng: "Cả buổi sáng không gặp đã nhớ anh rồi ư? Có phải trên thứ này có mùi của anh không?"

Ôn Ngưng cắn môi: "Ai bảo khăn quàng cổ của anh để chung chỗ với khăn quàng cổ của em chứ."

Giang Thứ cong môi khẽ cười một tiếng, nhếch lông mày: "Thứ trên người anh cũng cùng chỗ với em thì sao, buổi tối lúc ngủ, cái kia cũng ra cùng với em, sao em không nói?"

Ôn Ngưng thật là phí hết tất cả tế bào não của đời này, mới kịp phản ứng "cái kia" trong miệng anh nói về cái gì, gò má cô nóng đến bỏng, thò tay véo Giang Thứ một cái, yếu ớt nói: "Anh đúng là không biết xấu hổ!"

Giang Thứ cười càng vô lại hơn, dứt khoát kéo cả cô và khăn quàng cổ, còn tiện tay giật cái cổ áo: "Còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa đó, em có muốn thử không?"

Ôn Ngưng không hề muốn, cũng không phải cô chưa từng thử qua, thử đi thử lại hằng hà sa số lần rồi, thử mỗi ngày, thử cả ngày lẫn đêm, mỗi lần đều phải khóc nhè mới kết thúc đó.

Cô đang định từ trên người anh đi xuống, nhưng tình cảnh đã không cho phép từ lâu, người đàn ông này đang làm chuyện rất bá đạo, vẫn luôn nắm giữ địa vị làm chủ.

"Đeo khăn quàng cổ của anh là phải trả giá thật nhiều đó." Giang Thứ đàm phán chững chạc đàng hoàng với cô, nghiêm túc như thể đang thương lượng chuyện gì to tát lắm, ngay cả mấy hạng mục mười mấy tỷ bình thường cũng không thấy anh để ý như vậy, "Em xem, khăn quàng cổ này của anh, trừ anh ra thì chỉ có em đã từng đeo, người khác đến cơ hội chạm cũng không có, đây cũng không phải chuyện cỏn con gì."

Ôn Ngưng: "..."

Ôn Ngưng xẹp miệng, đành chịu mà nghe anh gài bẫy.

"Hít hà..." Giang Thứ lại hít một hơi, dáng vẻ giả bộ như suy nghĩ nghiêm chỉnh: "Nếu không thì thế này đi, em đấy, cũng không cần quá tự trách mình hay lo lắng, anh cũng không phải người xấu gì, sẽ không chạm vào em ở đây, yêu cầu của anh cũng không cao, buổi chiều anh còn phải làm việc, có năm sáu tiếng, không có ai làm việc cùng nên rất cô đơn, nếu không em ở đây cùng anh nhé?"

"...?" Ôn Ngưng chớp mắt một cái, thậm chí có phần không dám tin điều kiện đơn giản như vậy, lại thốt ra từ trong miệng tên khốn Giang Thứ ăn tươi nuốt sống này, cô gái nhỏ đã quen bị tính kế, cứ có cảm giác có giả dối, chần chừ một lát, mới yếu ớt trả lời một câu: "Được..."

Dù sao buổi chiều cô cũng không có kế hoạch gì.

Nhưng ngay sau đó, Giang Thứ đã bộc lộ bản tính rồi, quả nhiên tên khốn vẫn là tên khốn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngón tay Giang Thứ nhanh nhẹn cởi cúc áo của cô, có điều hôm nay cúc áo của áo cô hơi nhiều, anh mới cởi mấy nút đã mất kiên nhẫn, dứt khoát thẳng tay xé mở ra, bớt phiền. 

Trước ngực Ôn Ngưng mát lạnh: "Anh làm gì đó... Anh nói chỉ cần ở cùng anh thôi đó."

Giang Thứ không thể tin được liếc mắt nhìn cô, cười xấu xa: "Cô nhóc à, nào có chuyện gì tốt như vậy, chưa từng có người ngoài nào chạm vào cái khăn quàng cổ đó của anh, đã cho em chạm vào rồi, vậy mà em vẫn không thể cho anh chạm ư?"

Ôn Ngưng: "..."

Cô gái nhỏ sắp bị anh làm mắc cỡ chết đi được, một tay nắm chặt cổ áo bị mở rộng của mình, tay kia hờn dỗi nắm cằm anh, nhếch mày, thẩm vấn lại anh: "Vậy có phải tất cả cô gái nhỏ chạm phải, anh đều đến đòi lại thế này ư? Giang Thứ, anh tự nói đi, anh dùng phương pháp này bắt nạt bao nhiêu nữ sinh rồi?"

Động tác tay của Giang Thứ không hề rảnh rang, kéo áo xong thì bắt đầu giật váy xuống, trái lại miệng vẫn nghiêm túc nói rõ lập trường kiên định của mình: "Sao có thể chứ, anh còn có thể có lá gan này ư? Chê mình ngủ trên ghế sofa không đủ lâu sao?"

Anh kéo váy xong, cuối cùng hai tay cũng nhàn rỗi một chút, vì thế cắn một ngụm lên nơi mề.m mại của cô, tay kia nắm giữ bên còn lại không thả: "Sao có thể cứ để mấy cô gái nhỏ chạm vào chứ, chỉ mình em có cơ hội này, đời này của anh, cũng chỉ bắt nạt một cô gái nhỏ là em, đến bắt nạt một mình em mà thôi."

Ôn Ngưng: "..."

Rõ ràng là lời tâm tình khiến người khác cảm động, thế nào mà từ miệng Giang Thứ nói ra, lại thành ý nghĩa quái lạ thế này. 

"Không nhiều lắm, chỉ ở cùng anh một lúc đến chiều, năm lần thì sao?" Giọng điệu này của anh, nghe có vẻ như định thực sự thương lượng với cô. 

Ôn Ngưng cũng không biết làm sao, bị quỷ mê hoặc đầu óc, lại còn nói theo anh, nhỏ giọng đáp lại: "Ba lần..."

Giang Thứ nhìn cô chìa ba ngón tay trắng nõn ra, tự nhiên bị cô gái đáng yêu này giận mà buồn cười: "Bảo bối, sao lại còn cò kè mặc cả như vậy? Thái độ này của em không đúng lắm, thêm lần nữa đi, thành sáu lần rồi."

Ôn Ngưng trợn mắt, sao có thể tăng lên nữa, càng nói càng nhiều, cô gái nhỏ cắn môi, đè tay anh đang làm bậy lại, vừa làm nũng vừa thẹn thùng: "Bốn lần... không thể nhiều hơn nữa Giang Thứ!

"Bảy lần."

Ôn Ngưng: "..."

Giang Thứ lưu manh đùa giỡn thuận buồm xuôi gió, không mảy may cảm thấy có gì không đúng cả, dịu dàng hôn lên mày, mắt, rồi sau đó là khóe môi, cuối cùng tầm mắt dừng lại nơi cổ trắng nõn, nhưng lại lần nữa không có động tác thân mật hơn, vùng giữa lông mày hơi nhăn lại, ngón tay có khớp xương rõ ràng giữ cổ áo cô như là đang tìm kiếm thứ gì đó. 

Ôn Ngưng vốn cam chịu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng anh hôn môi xong lại đột nhiên dừng lại, lại vô thức hé mở đôi mắt mềm mại ra, mơ hồ liếc nhìn anh, hàng mi của cô gái nhỏ khẽ run, trừng mắt nhìn, duỗi tay nắm chặt ngón tay anh. 

Hồi lâu, cô mới cố gắng tìm lại tiếng nói của chính mình, vẫn hàm chứ ý vị sâu xa nhưng lại có chút nhõng nhẽo không thể nào kiềm chế được: "Sao vậy Giang Thứ? Anh đang tìm cái gì vậy?"

Dáng vẻ Giang Thứ giống như bị trộm bảo bối, vẻ mặt khó coi: "Tại sao lại không có rồi, ah, anh nhớ tất cả chỗ này đều là nó mà."

Ôn Ngưng: "? Rốt cuộc là anh đang tìm cái gì?"

Giang Thứ ngước mắt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối đang tò mò: "Sao lại không thấy dấu ấn để lại trên người em tối qua với sáng nay rồi hả? Hửm? Đi đâu rồi?"

Lúc này Ôn Ngưng thật sự không nhịn được, hai tay tự nhiên ôm cổ người đàn ông, còn ngoan ngoãn hôn anh một giây, giây sau đã bị dáng vẻ ngây thơ kia chọc cho làm lộ chuyện: "Em dùng kem che khuyết điểm phủ lên đó."

"?" Giang Thứ tương đối không vui, "Vất vả lắm anh mới gặm được cho em, em lại cứ thế che lên công của ông đây?"

Anh vừa nói vừa dùng ngón tay liên tục gãi đầu, cũng không rõ anh đang cố chấp thứ gì. 

Ôn Ngưng buồn cười mà khuyên anh: "Bôi cả nửa tiếng đồng hồ, trên tất cả chỗ này đều dùng kem che khuyết điểm, anh đừng hôn nữa, hôn một lúc rồi miệng lại đầy đồ trang điểm."

Giang Thứ chẳng hề quan tâm, mang theo sự kiêu ngạo từ trong xương: "Dựa vào cái gì mà anh không thể hôn vợ anh, đã lĩnh chứng nhận rồi đấy, được luật pháp bảo vệ, cũng là vợ được chấp nhận trên pháp luật rồi, tại sao không thể hôn? Anh muốn hôn thì hôn, em quản được à?"

Anh vừa khoe khoang, vừa hôn thật sâu vài cái.

Hôn Ôn Ngưng đến có chút thất thần, lúc này mới chịu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào kiệt tác mình vừa mới làm ra mà thích thú: "Lại có rồi."

Ôn Ngưng: "... Anh đền kem che khuyết điểm cho em."

Giang Thứ liếm môi, dáng vẻ hoàn toàn không để ý, kem che khuyết điểm thì coi là cái thá gì chứ: "Đền cho em cả một xe, lần sau chọn vị ngon một chút, giống vị này."

Ôn Ngưng cười đến mức rung cả bả vai.

Nhưng Giang Thứ cũng không cho cô cơ hội th.ở dốc hay trêu chọc gì hết. 

Trực tiếp đè lên người cô trên bàn làm việc, đòi lại nợ cần đòi, làm chuyện cần làm.

Đến khi cô tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối rồi, cô nhớ lúc đến, vẫn là ánh nắng tươi đẹp. 

Ôn Ngưng tỉnh lại một lúc, phát hiện Giang Thứ không ở bên cạnh, bài trí cô quen thuộc xung quanh, là phòng nghỉ trong văn phòng của anh, trước kia cô cũng tới không ít lần, mỗi lần về văn phòng của anh, cuối cùng đều tỉnh lại trên giường phòng ngủ. 

Nhớ đến lại ngượng ngùng đến sợ.

Giờ đây cô đã quen, cô gái nhỏ trở mình trên giường, ôm chăn ngồi dậy, bả vai trơn láng lộ ra ngoài, hơi mát lạnh, may mà nhiệt độ văn phòng Giang Thứ quanh năm đều ổn định, nên trái lại không cảm thấy lạnh. 

Ôn Ngưng đang định tìm lại quần áo để mặc vào đi ra ngoài, thì thấy Giang Thứ ở bên ngoài mở cửa từ từ đi vào. 

So với quần áo của cô không còn nguyên vẹn, quần manh áo rách, Giang Thứ lại là âu phục thẳng thớm, áo mũ chỉnh tề. 

Cầm thú bại hoại. 

Ôn Ngưng hạ giọng: "Anh mau mau đóng cửa lại đi..."

Chỉ có điều lời này vừa nói ra, lại có chút khàn khàn muốn che cũng không che dấu nổi, không một chỗ nào không nói tới tình huống chiến đấu lúc nãy. 

Ôn Ngưng ngậm miệng lại, Giang Thứ lại cười trầm thấp, để tay ra sau khép cửa lại: "Bên ngoài không có người, em lo lắng cái gì, anh lại nỡ lòng nào để người khác nhìn thấy em ư?"

Đúng vậy, ham mu.ốn chiếm hữu của Giang Thứ rất mạnh, quả thực bảo vệ cô khiến người khác tức lộn ruột, thậm chỉ ngay cả em gái ruột Giang Mông Mông thỉnh thoảng mới về Ngự Kiền Loan ở, muốn Ôn Ngưng ngủ cùng với cô bé một đêm, anh cũng bá đạo không cho phép.

"Mặc cái này." Giang Thứ nhấc cái túi da ra, thoạt nhìn rất mới, giống như là vừa mua về.

Ôn Ngưng nhìn anh chằm chằm: "Vậy đồ em mặc tới đâu?"

Giang Thứ nhếch môi, vẻ mặt ra bộ "Em chắc là em muốn tìm bộ kia mặc ư", lười biếng chỉ ra bên ngoài văn phòng cùng với thảm trải sàn phòng nghỉ: "Chỗ này có một nửa, bên ngoài có nửa bộ."

Nửa bộ. 

Cuồi cùng cô cũng nhớ ra, tất cả mấy bộ quần áo và váy đều chết thảm dưới thủ đoạn độc ác của anh, ngổn ngang tán loạn khắp nơi trong các xó xỉnh của văn phòng.

"Không biết xấu hổ."

Lúc này Giang Thứ ăn no uống đủ rồi, tâm trạng khá tốt: "Ừm, cầm thú với một mình em."

Ôn Ngưng lấy quần áo trong túi da ra, vừa định mặc vào thì động tác trên tay ngừng lại một chút, mới phát hiện ra size không đúng lắm. 

Là áo sơ mi trắng kiểu dáng cơ bản nhất, nữ sinh cũng có thể mặc được, nhưng mà cỡ lại là cỡ quần áo của Giang Thứ. 

Ôn Ngưng ngước mắt nhìn anh một cái: "Tại sao lại là quần áo của anh?"

"Không phải của anh, mới mua đó." Giang Thứ nói dối. 

"Vậy sao mà rộng như vậy? Anh cố ý đó à." Ôn Ngưng nghi ngờ.

Người đàn ông này vẫn luôn thích kiểu này, rất thích nhìn cô mặc quần áo của anh, rộng thùng thình không vừa người nhưng vẫn cứ thích nhìn.

Giang Thứ nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Ồ, nhờ Nhậm Thiên Cao đi mua đó, nếu anh nói mua cho em, cậu ấy có thể không đoán ra được chúng ta làm cái gì trong này lâu như vậy ư? Không phải thấy da mặt em mỏng, sợ em thẹn thùng sao? Nếu em không quan tâm, anh sẽ đi ra ngoài nói rõ với cậu ta rồi bảo cậu ta lại chuẩn bị đưa đến một bộ đồ cho em."

Ôn Ngưng: "... Đừng mà đừng mà, em mặc cái này là được rồi."

Cô gái nhỏ vừa phồng má lên, vừa cầm đồ của anh, không nhanh không chậm bắt đầu mặc vào.

Giang Thứ nhìn thấy trong lòng lại ngứa ngáy, đi đến đằng trước: "Anh giúp em."

Ôn Ngưng lập tức quay người đưa lưng về phía anh, trực tiếp dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ vẻ chính mình từ chối. 

Nói đùa gì vậy, nếu để anh đến giúp việc nay, hôm nay đừng mong ra khỏi cửa công ty, e là vài ngày liên tiếp cũng ở lại đây luôn.

**

Ôn Ngưng đưa cơm liên tục mười ngày, tới một tuần trước gần giao thừa, cuộc sống sung sướng của Giang Thứ chấm dứt. 

Trong lúc rảnh rỗi, Ôn Ngưng nhận quay vai khách mời trong một bộ phim trinh thám, bộ phim này quay theo từng tập, mấy tập một vụ án, mỗi vụ án đều có một nhân vật chính, vì thế thời gian cần quay cũng không dài, trước khi Ôn Ngưng vào đoàn đã hỏi dò đạo diễn rõ ràng, suất diễn của cô không được coi là nhiều, tất cả cảnh quay có thể kết thúc trước giao thừa.

Nhưng mà việc quay lại không cho phép, thỉnh thoảng không tìm được cảm giác, làm thế nào cũng không thể đạt, thời gian kết thúc cũng không chắc chắn như vậy, cô lo lắng không thể hoàn tất trước thời gian dự tính, cho nên không báo Giang Thứ giao thừa cô có thể trở về.

Dù sao giao thừa một năm trước, kỷ niêm của hai người không quá tốt đẹp, Ôn Ngưng ít nhiều có hơi sợ hãi ngày này đến, thêm nữa Giang Thứ lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, thật ra cũng không quen chúc mừng năm mới, tết năm ngoái, Ôn Ngưng cứ có cảm giác anh lơ đãng, cũng không cao hứng lắm, vì vậy năm nay trước khi vào đoàn, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tiếp nhận. 

Dù sao Giang Thứ không trải qua giao thừa, cô vừa đúng lúc có thể để trống thời gian ra tiếp xúc nhiều với tác phẩm và đoàn đội xuất sắc.

Nhưng Ôn Ngưng lại không ngờ, từ lúc Giang Thứ biết mình thích cô, bắt đầu muốn cùng cô đi cả đời này, cũng bắt đầu coi trọng từng ngày nghỉ lễ tết. 

Nhưng có lẽ ngay cả Ôn Ngưng cũng không chú ý tới, mỗi khi đến những ngày được bàn tán tưng bừng trên mạng, Giang Thứ luôn tặng cho cô một món quà nhỏ bất ngờ. 

Hơn hai mươi năm cô chưa từng trải qua tiệc sinh nhật, Giang Thứ cũng dốc lòng chuẩn bị hành động và thổ lộ. 

Anh muốn cuộc sống của cô, là cuộc sống khiến tất cả các cô gái đều hâm mộ, muốn có, cho nên để bụng từng giờ từng phút, huống chi là giao thừa. 

Giang Thứ đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho giao thừa năm nay từ lâu, lớn thì là các món ăn và loại pháo hoa, nhỏ là phía trước mỗi phòng đều yêu cầu dán câu đối xuân, đều là chọn đi chọn lại, chọn lấy chọn để. 

Không chỉ chất lượng phải cao mà phải có ngụ ý tốt. 

Nhưng ba ngày trước giao thừa, anh mới nhận được tin Ôn Ngưng có thể không về nhà đón giao thừa, tâm trạng giống như bị tạt một chậu nước lạnh, dội từ đầu tới chân không còn sót chút nào. 

Tối hôm đó, anh nhìn cả bàn cơm tất niên không nhớ rõ đã lẳng lặng tập luyện bao nhiêu lần, buồn đến nhăn hết vùng giữa lông mày, muốn chạy thẳng tới studio  bắt người trở về. 

Nhưng Ôn Ngưng đã từng nói, bộ phim này rất quan trọng với việc thay đổi hình tượng của cô, bộ phim theo hướng trinh thám, đạo diễn lại nghiêm túc, cẩn thận, lúc quay phim rất chú trọng môi trường, bầu không khí, đạo cụ thậm chí là cả nhân viên đi lại trong studio đều cũng phải đóng cửa cẩn thận. 

Chỉ đi tầm vài ngày, sẽ nhanh trở về thôi. 

Lúc đó Giang Thứ chỉ cảm thấy muốn cho cô một chút không gian nên thuận miệng đồng ý, người đàn ông thể hiện sự rộng lượng vô cùng tinh tế, vì thế, Ông Ngưng còn khá chủ động nhịn sự thẹn thùng mà chiếc váy nhỏ đặc biệt để thưởng cho anh vài "món quà nhỏ" đặc biệt. 

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Giang Thứ không có cớ nuốt lời. 

Nếu là trước đây, Thái tử gia Hàn Thành coi trời bằng vung không để ai vào mắt như anh, làm sao có thể để ý đến một tên đạo diễn không quan trọng, dù là đạo diễn đức cao vọng trọng nổi tiếng nhất trong giới, nhìn thấy anh cũng phải cúi đầu chủ động hỏi thăm, làm gì có lý nào anh phải cả nể người khác. 

Nhưng hôm nay anh lại vì muốn trải đường cho Ôn Ngưng, cô cần phát triển lâu dài trong cái giới này, anh có thể cho cô tất cả tài nguyên cô muốn, nhưng lòng người khó đoán, khó tránh khỏi có người không sợ chết muốn kéo cô xuống nước chịu tội thay, anh không thể ở bên cạnh bảo vệ cô từng giờ từng phút, thế nên chỉ có thể thay đổi kiểu cứng rắn lúc trước, không để cho cô tiến lên con đường vốn đã nhiều chông gai khó mà vượt qua.

Thế là thân phận của hai người cũng thay đổi, giống một năm trước là sắp giao thừa bên trong Ngự Kiền Loan chỉ có một người trông coi, nhưng khác là người trông coi trước đây là Ôn Ngưng, còn bây giờ là Giang Thứ. 

Còn hai ba ngày nữa là đến giao thừa, anh tỉ mỉ chọn ba thực đơn cơm tất niên, cũng đã luyện tập nhiều lần, nhưng mỗi lần nhớ lại muốn Ôn Ngưng nếm thử hương vị, cô toàn không có ở nhà. 

Sau khi kết hôn lần nữa, hiếm khi anh có cảm giác cô đơn này. 

Ngực khó chịu như thể bị đè nặng thở không ra hơi, càng đau lòng hơn là, thì ra cô đã từng một mình lẻ loi trong nhà, hoàn toàn không có chút hi vọng nào chờ đợi anh về nhà lại chính là cảm giác này. 

Mà khi đó cô còn khó chịu hơn anh bây giờ nhiều, dù gì anh cũng biết là Ôn Ngưng chỉ ra ngoài quay phim vài ngày, cũng biết rõ ràng cô ở chỗ nào làm cái gì, thỉnh thoảng có thể gọi cuộc điện thoại, video call, nhìn thấy mặt của đối phương, nghe giọng nói của đối phương một chút. 

Nhưng Ôn Ngưng của khi đó, thậm chí hoàn toàn không có một chút xíu quan tâm hay yêu thích gì từ anh, chỉ là chờ đợi một cách thuần túy, không gặp mặt cũng không nghe thấy giọng nói, không biết rốt cuộc anh đang ở đâu, không biết rốt cuộc anh đang làm những gì, chỉ có thể cứ thế chờ đợi mà không biết chờ làm gì, chờ đợi trong vô vọng.  

Hẳn là cô đã khó chịu thật nhiều, thất vọng thật nhiều, cho nên sau đó mới có thể ra đi cương quyết như vậy. 

Giang Thứ đang nghĩ, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, mũi chua xót, thật sự đau lòng cho cô. 

Đúng lúc này Ôn Ngưng vừa quay xong mấy cảnh, đợi đổi sang cảnh không có mình, tìm một chỗ vắng vẻ không có người gọi video cho Giang Thứ. 

Chuông điện thoại Giang Thứ vừa vang lên một giây, anh đã nghe ngay lập tức, mặt Ôn Ngưng nhanh chóng xuất hiện trên màn hình điện thoại, Giang Thứ thoáng cười dịu dàng: "Bảo bối."

"Ừm, em vừa quay xong mấy cảnh rồi đây này, phải còn hai ngày nữa mới có thể trở về đến nhà." Ôn Ngưng vừa cầm khăn tay lau đi vết màu đỏ sậm trên trán mình, vừa cười báo cáo đầy đủ với anh. 

Lông mày Giang Thứ thoáng nhíu lại một cái, trái tim cũng vọt lên cổ họng rồi, hận không thể lập tức cầm chìa khóa xe trên bàn lên đuổi theo tới tận nơi. 

"Anh làm sao vậy?" Ôn Ngưng hỏi. 

Đường hàm dưới căng chặt: "Trán em sao vậy? Sao lại thành thế này?"

Thậm chí trong giọng nói còn cảm nhận được sự căng thẳng của anh. 

Ôn Ngưng sững ngừời một lát, lúc này mới kịp phản ứng, cong mắt cười: "Giả, đây là giả đó, không phải em quay phim trinh thám đó sao? Em đóng vai một nguyên chủ, người bị hại đó, chứ không sao mà nhìn thấy chút máu này chứ, đây là do thầy trang điểm đánh lên đó, không phải thật đâu, chỉ là sau đó dặm thêm một lần lại dặm hơi quá tay, lát nữa đổi cảnh không cần nữa, cho nên em lau tạm đi một chút, đợi một lúc rồi tháo trang sức."

Ôn Ngưng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong điện thoại, nhìn thấy rõ ràng người đàn ông thở phào một hơi: "Bị dọa rồi hả? Trình độ của thầy trang điểm bọn em là số một số hai trong giới đó, hóa trang giống thật quá đến ngay cả anh cũng không nhận ra."

Giang Thứ rầu rĩ "ừm" một tiếng: "Anh sợ em lại bị bắt nạt."

Ôn Ngưng cười cười, còn nói thêm: "Không sao thật mà, em có anh rồi, nào có người nào dám bắt nạt em nữa chứ."

Cô gái nhỏ liếm môi, nghịch ngợm lại mập mờ bù thêm một câu: "Bây giờ cũng chỉ có anh dám bắt nạt em thôi, mỗi lần trở về đều bị bắt nạt thê thảm quá đây này."

Câu này nếu là trước kia, Giang Thứ hẳn là sẽ trả lời lại vừa xấu xa vừa lưu manh đùa giỡn làm trò vô lại rồi, nhưng lúc này vẻ mặt anh lại có chút nghiệm trọng.

Trước lúc nghe điện thoại, vừa đối diện với cả bàn đồ ăn, nhớ lại dáng vẻ lúc trước cô một mình chờ đợi anh, nhìn thấy vết máu vừa rồi lại càng hoảng sợ, lòng bỗng ngập tràn lo lắng và tự trách tản ra không chịu đi, thật sự giờ phút này không có tâm trạng trêu chọc cô.

Cô nói không sai, anh cứ mãi bắt nạt cô, mỗi lần trở về đều bắt nạt cô thật thê thảm. 

Ôn Ngưng thấy tình hình có gì đó sai sai, vội vàng hỏi anh: "Làm sao vậy? Anh không vui à? Sao em lại cảm giác mắt anh còn đỏ lên nữa, có phải anh ngủ không ngon không Giang Thứ?"

Tất nhiên Giang Thứ sẽ không nhắc lại với cô chuyện trước kia, chỉ nhàn nhạt giật giật khóe môi, không muốn khiến cô nghĩ ngợi lung tung: "Không có, nhớ em đó, bảo bối, lúc nào em về nhà? Đã bao nhiêu ngày không về rồi? Anh nhớ em gần chết, nó cũng nhớ em không chịu nổi."

Giang Thứ lưu manh vô lại mà chỉ tay xuống bên dưới. 

Ôn Ngưng ngơ ngác hỏi một câu: "Hi Hi ư?"

Giang Thứ khẽ cười một tiếng, khẽ tựa vào thành ghế đằng sau, lười biếng: "Em nói thử xem?"

Lúc này Ôn Ngưng mới phản ứng kịp, ngón tay chỉ "nó" chính là...

"Cầm thú!"

"Ừm..." Giang Thứ cười đến cưng chiều. 

Ôn Ngưng nhìn mặt anh lúc này không còn nghiêm trọng như vừa rồi nữa, lại có tâm trạng trêu ghẹo mình thì cũng yên tâm. 

Nhưng suy nghĩ lại không yên chút nào, bởi vì câu nói nhàn nhạt kia "Bảo bối, nhớ em, lúc nào em về?", cô hận không thể lập tức bay về bên cạnh anh, dính chặt trong lồng ng.ực của anh.

May mà cảnh quan trọng cần phải thấy máu đã xong, những cảnh diễn còn lại đều tương đối đơn giản, dễ dàng suy diễn, Ôn Ngưng nhận thức cao, học ở trường cũng rất chăm chỉ, từ lúc vào đoàn tới giờ lại gặp không ít tiền bối trình độ cao có kinh nghiệm, bởi vậy  biểu hiện lúc đầu khá là thuận buồm xuôi gió, sau đó gần như quay một lần là đạt, ngoài dự kiến của đạo diễn, thời gian quay phim trực tiếp rút ngắn đi không ít. 

Giữa trưa một ngày trước giao thừa, Ôn Ngưng nhẹ nhàng đóng máy. 

Đạo diễn chúc mừng cô: "Được rồi, có thể trở về cùng với Giang tổng nhà cô đón giao thừa rồi."

Ôn Ngưng xấu hổ đỏ mặt, vừa định nói thật ra Giang Thứ chưa từng có thói quen đón giao thừa thì lại nghe đạo diễn nói: "Giang tổng nhà cô chờ cô đến sắp phát điên rồi, cũng nói chuyện với không khí trên Weibo rồi, bộ dáng này của Thái tử gia Hàn Thành, từ trước tới giờ tôi cũng không dám nghĩ tới, tặng cô một lạy, cũng coi như giúp tôi mở mang kiến thức rồi."

Ôn Ngưng chớp mắt: "?"

Mấy ngày nay cô không lên mang, thậm chí còn chẳng hiểu rõ đạo diễn đang nói cái gì. 

"Nhìn vẻ mặt này của cô, vẫn chưa biết à? Lên mạng xem một chút đi."

Đạo diễn vừa quay người về studio, vừa cảm thán, "Thanh niên bây giờ, haizz, làm mấy trò lãng mạn đến là vui hơn biết bao nhiêu so với thời chúng tôi còn trẻ."

Ôn Ngưng cắn môi, lấy điện thoại ra ấn vào Weibo, thì thấy tất cả nội dung tin nhắn riêng và bình luận của mình đều là "Giang tổng gọi cô về ăn cơm kìa."

Cô ấn mở hotsearch, quả nhiên tên của mình lại sáng chói treo ở top một. 

Nhấn thử vào một chủ đề có liên quan thì nhìn thấy tấm hình ở ngay đầu tiên, là tấm ảnh cả bàn cơm tất niên. 

Giang Thứ tự làm, luyện tập cho đêm giao thừa, nhưng lại chưa có cơ hội cho Ôn Ngưng nếm thử đồ ăn một lần. 

Đi cùng với caption là "Bảo bối, lúc nào về nhà ăn cơm? @Ôn Ngưng."

Môi cô không kiềm chế nổi mà nhếch lên, thuận tay ấn mở khu bình luận. 

[Giang tổng cũng có ngày hôm nay!]

[Ha ha ha ha ha ha tôi cười, sống lâu rồi chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.]

[Hèn mọn đến tôi cũng muốn nỉ non thay Giang tổng! Địa vị trong gia đình này quá rõ ràng rồi! Chắc chắn Ngưng Ngưng là số một, Giang tổng xếp thứ hai.]

[Phụt, trong nhà có tất cả hai người, sắp xếp thứ tự cái rắm á ha ha ha.]

[Fan của Hi Hi tôi đây đến phát biểu một câu: Các người đã quên em rồi sao?? Em mới là người xếp thứ hai đấy! Giang Thứ còn phải làm cẩu lương cho em nữa. Phải dắt em đi tản dạo! Còn phải xúc sh*t chó cho em nữa!!!]

[Ai ui má ơi! Khẩu vị nặng quá đi!]

[Giang tổng cưng chiều quá đi à! Tôi mò giúp anh một chút! Ngưng Ngưng à, về ăn cơm mau lên! Sao lại còn nỡ lòng nào không về nhà ăn cơm chứ!]

[Nếu studio tiểu chó săn* mà nói, đổi là tôi, tôi cũng sẽ không về nhà ha ha ha ha]

*Tiểu chó săn: chỉ những nam sinh trẻ, còn nhỏ tuổi nhưng rất đẹp trai, chất lừ và ngầu lòi, tuy nhỏ tuổi lại có thể cho con gái có cảm giác an toàn rất lớn, nói đơn giản là tuổi nhỏ nhưng lại giống tổng tài bá đạo. 

[Nguy hiểm lên tiếng, bạn nick clone kia, cảnh báo]

[Hu hu hu hu, hôm nay cũng là một ngày gớt nước mắt vì Ôn Định Thâu Xuất!]

Ôn Ngưng không nhịn được cười ra tiếng, ấn zoom hình đồ ăn lên xem, không hề có thứ gì khác, đều là đồ ăn ưa thích của cô.

Thậm chí có thứ cô chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, món tráng miệng lúc xem trên TV lại chưa được ăn bao giờ, Giang Thứ cũng đi học cách làm. 

Trong lúc nhất thời, hốc mắt Ôn Ngưng hơi nóng lên, chỉ muốn lập tức trở lại bên cạnh anh. 

Cảm giác lúc nào cũng có người nhớ nhung thật là tốt. 

Ôn Ngưng cố nén xuống cảm giác xúc động muốn khóc, nén nước mắt lại, dù thế nào cũng phải nhịn tới khi về đến trước mặt Giang Thứ mới có thể khóc, bởi người đàn ông ấy nâng niu cô trong lòng bàn tay sẽ đau lòng vì cô. 

Ôn Ngưng cười ngây ngô ngọt ngào. 

Nhưng không ngờ là, cô vừa định rời khỏi studio, đã thấy một diễn viên khác ở trong đoàn phim cũng diễn vai người bị hại đi qua. 

Người diễn viên kia dường như cũng vừa mới quay xong phim, còn chưa kịp lau máu ở trên đầu đi, chảy liên tục xuống dưới, người bình thường thoạt nhìn cũng có chút sợ hãi, nhưng người trong đoàn phim nhìn đã nhìn quen từ lâu. 

Vốn là Ôn Ngưng cũng thế nhưng không biết tại sao, hôm nay nhìn thấy lại đột nhiên có cảm giác kíc.h thích muốn nôn nửa. 

Cô biết là như vậy thực sự rất không lịch sự nhưng cảm giác này rất mạnh mẽ, cô quả thực có hơi không chịu nổi. 

Cô gái nhỏ che miệng nôn ọe một tiếng, đối phương đã đóng phim chúng với cô vài ngày nên biết nhau rất rõ, vội vàng căng thẳng chạy tới bên cạnh đỡ cô: "Làm sao thế? Tôi xấu dọa tới cháu rồi? Ôi chao, xấu quá rồi."

Ôn Ngưng vội vàng khoát tay, nhưng mà ngay cả câu "Không phải" cũng chỉ nói được ầm ờ, lại ọe thêm phát nữa. 

Đối phương là người lớn đã qua tuổi năm mươi, mấy chuyện này cũng có nhiều kinh nghiệm, thấy dáng vẻ Ôn Ngưng như vậy, không quá bình thường, ngược lại có chút giống với phản ứng nôn nghén của bà khi mang bầu con trai lúc trước. 

Nói thế nào Ôn Ngưng cũng là ảnh hậu, danh tiếng trên mạng lại cao, ngay cả truyền thông cũng chưa đăng tin về việc mang thai này, bà lén hỏi thăm cũng không hay, do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi một câu: "Ngưng Ngưng à, có phải cháu... mang bầu hay không?"

"Hít..." Bác gái đó dừng lại một chút: "Cháu đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi nhìn thấy dáng vẻ này của cháu, cực kỳ giống với lúc tôi mang thai thằng nhóc con đầu lòng nhà chúng tôi, dễ nôn, tôi xem trên mạng, tình cảm của cháu và người nhà của cháu Giang hình như rất chắc chắn phải không? Vậy có lẽ có đứa bé này cũng quả thực không là chuyện xấu gì, cháu yên tâm, bác không phải người nhiều chuyện, sẽ không nói khắp nơi đâu."

Bà thấy vẻ mặt Ôn Ngưng không bình thường, còn nói thêm vài câu, cho là cô lo lắng tin tức bị lộ ra, mới có biểu cảm như vậy. 

Nhưng Ôn Ngưng hoàn toàn không lo lắng những chuyện này, cô chỉ có chút kinh ngạc, sau đó là không thể tin được, dù sao cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng cẩn thận tính ra thì lời nói của bác gái này quả là có khả năng. 

Từ lúc cô với Giang Thứ kết hôn lại đến nay, làm tìn.h nhiều lần, đều làm không có phòng tránh gì. 

Mặc dù không phải hai người không muốn sinh em bé, nhưng vẫn luôn thuận theo tự nhiên, có thể mang thai cũng là hợp tình hợp lý. 

Cô thần người một lúc, cuối cùng cũng cơn buồn nôn cũng nguôi lại qua đi, ngẩng đầu trả lời bác gái cười cười: "Không sao ạ, cháu còn phải cám ơn bác đã nhắc nhở cháu nữa ấy chứ? Chính cháu cũng không biết có phải mang bầu thật hay không, nếu mang bầu, chồng cháu nhất định sẽ vui lắm, anh ấy vẫn luôn mong có một bé gái đó ạ."

Bác gái thấy thái độ này của cô, cũng cười: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Tôi còn tưởng rằng các cháu không muốn có em bé chứ."

Dù sao Ôn Ngưng còn nhỏ tuổi, còn phải đi con đường rất dài trong giới giải trí, bây giờ có em bé có lẽ sẽ mất đi rất nhiều cơ hội. 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, địa vị chồng của người ta cũng bày ra đó rồi, muốn cơ hội gì mà không có chứ.

"Mau mau đi khám thử nha? Thích con gái cũng được đó, cháu xinh đẹp như vậy, bé gái sinh ra nếu giống cháu, vậy khẳng định cũng là bào thai mỹ nhân, khiến người khác yêu thích đấy thôi."

Ôn Ngưng cúi đầu, nụ cười không khép lại được, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, Giang Thứ cũng đã nói lời này, cũng không biết có phải lúc này đã có thật hay không, nếu là thật, anh biết sẽ có biểu cảm như thế nào?

Ôn Ngưng vốn định về Ngự Kiền Loan lại tự mình lén đi tới bệnh viện. 

Khoảnh khắc cầm giấy xét nghiệm trong tay, cô lại ngơ ngẩn rồi, tuy rằng trên đường đi đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng lúc nhìn thấy trên tờ giấy viết hai bào thai, nhất thời không biết miêu tả tâm trạng cô như thế nào, thậm chí ngay cả quản lý biểu cảm cũng hoàn toàn mất tác dụng, không biết là nên kinh ngạc hay nên sung sướng, 

Hai bào thai, là sinh đôi. 

Trên đường tới Giang thị, Ôn Ngưng ngồi ghế sau, càng nghĩ lại càng kích động, cũng không giấu nổi nụ cười trên gương mặt.

Lúc này Giang Thứ đang họp trên công ty. 

Mấy ngày Ôn Ngưng không trở về nhà, tâm trạng của anh không tốt lắm, vì thế người gặp nạn chính là các quản lý cấp cao dưới quyền. 

Tới gần giao thừa bị túm lại họp cũng không tính, mỗi cái hội nghị còn từ sáu giờ sáng, liên tục tới bốn giờ chiều.

Bầu không khí cả hội nghị nghiêm trọng, tính tình Giang Thứ xấu không chịu nổi, từng câu từng chữ nói trúng tim đen. 

Càng về sau, đám quản lý cấp cao đã căng thẳng tới mức cảm giác ngay cả mình thở cũng là sai rồi. 

Giang Thứ như thể có sức mà không dùng hết, trút không hết cơn buồn bực.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, mây đen bỗng chuyển thành trời quang. 

Giọng nói lạnh lẽo châm chọc nghiêm túc trong phòng họp bỗng ngừng lại, không ít người khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên ngoài cửa sổ kính phòng họp. 

Hai má cô ấy hồng hào, thoạt nhìn rất hưng phấn gõ cửa sổ kính. 

Trực tiếp gõ cho cơn buồn bực của Diêm vương - chủ hội nghị bay đi không còn chút gì. 

Trước mặt bao người Giang Thứ bỏ mặc đám quản lý cấp cao đang họp, đi thẳng về phía Ôn Ngưng. 

Giọng người đàn ông nói dịu dàng, không có hung dữ như vừa rồi: "Sao lại tới?"

"Em quay xong rồi, nhớ anh, nên tới thẳng đây." Ôn Ngưng ngẩng đầu, được anh ôm vào trong ngực, cười ngọt ngào với anh. 

"Nhớ anh ư?" Giang Thứ nhếch lông mày. 

Ôn Ngưng gật đầu.

Người đàn ông nghiêng đầu, nói với Nhậm Thiên Cao một câu: "Tan họp."

Sau đó trực tiếp xách cô gái nhỏ về văn phòng của mình: "Tới đây, tới báo cáo cho anh một chút, nhớ anh như thế nào rồi?"

**

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trước kia

Nhậm Thiên Cao: Giang tổng, tôi kể cho ngài nghe, câu chuyện thai sinh đôi.

Giang Thứ: Không nghe.

Bây giờ

Giang Thứ:  Nhậm Thiên Cao, tôi nói cho cậu nghe, câu chuyện thai sinh đôi. 

Nhậm Thiên Cao Hôm Nay: Không uống rượu mừng cũng không có tiền tặng quà. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play