Sau khi lễ trao giải kết thúc, Giang Thứ lo lắng không yên đưa Ôn Ngưng ra khỏi hội trường hoạt động.
Không để cho cô một chút thời gian rảnh rỗi nào, ngay cả chiếc váy lễ phục dài cũng không kịp thay.
Ôn Ngưng bị anh dắt đến hậu trường, lại trực tiếp bị ôm qua đường dành riêng cho khách quý rời đi, cuối cùng bị Giang Thứ nhét vào trong xe.
Cả quãng đường đi Ôn Ngưng đều đờ đẫn.
Không hề biết bản thân mình sao tự nhiên lại nhận giải ảnh hậu của Hoa Kiền, không không biết sao mình lại chẳng hay chẳng biết gì mà đồng ý với Giang Thứ.
Nhưng mà cũng may, đây đều là kết quả tốt nhất.
Nếu muốn cô phải chân chính cẩn thận suy nghĩ thì kết quả cũng vẫn giống như bây giờ.
Nhậm Thiên Cao lái xe ở phía trước, Ôn Ngưng bởi vì hai tầng giật mình vui sướng trên sân khấu, khóc thút thít đã lâu, bây giờ vẫn chưa ngừng, cùng với Giang Thứ hai người ngồi ở ghế sau, làm tổ trong ngực Giang Thứ, thở dốc một hồi lúc có lúc không.
Một tay Giang Thứ thì ôm người khá chắc, tay kia thì tìm đến má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt giống như những hạt châu bị đứt dây, dịu dàng trêu đùa cô: "Cảm động như vậy sao?"
Ôn Ngưng hờn dỗi hừ một tiếng, bĩu môi, đập tay anh ra: "Anh đừng có lau nhòe lớp trang điểm của em nha.."
"Lại cũng chẳng ở lễ trao giải, nhòe thì nhòe thôi, dù sao cũng chỉ có anh nhìn, anh không chê đâu." Giang Thứ cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, cúi đầu xuống đến gần ngậm lấy đôi môi hồng hào của cô: "Nhòe cũng dễ nhìn, như thế nào cũng đẹp hết."
Ôn Ngưng không được tự nhiên cong cong môi, vươn một bàn tay kéo cà vạt của Giang Thứ, hơi dùng sức một chút kéo kéo người.
Người đàn ông phối hợp lại cúi đầu xuống.
Ôn Ngưng cắn cắn môi, hơi hơi nâng người lên, vừa vặn hôn lên cằm Giang Thứ, Ôn Ngưng cười cười, nhìn hầu kết nhô lên của anh, vậy mà lại ma xui quỷ khiến khẽ cắn một chút.
Hầu kết của người đàn ông trượt lên xuống, giọng nói khàn đi trong nháy mắt, trầm trầm từ tính còn hơi giày vò người ta: "Lá gan em bây giờ lớn quá rồi."
"Chiều em quen rồi." Giang Thứ cắn chặt răng, đường hàm dưới gồ lên một trong chớp mắt, đường cong uyển chuyển lại sắc bén, tinh xảo như một con dao.
Ôn Ngưng cũng chẳng sợ anh chút nào, chỉ là từ từ phát hiện, dưới người hình như có cái gì đó cộm đến mình, theo bản năng xê dịch vị trí.
Giang Thứ bỗng nhiên siết chặt cánh tay, trong lời nói mang theo ý ngầm cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích, nếu không anh lập tức yêu cầu Nhậm Thiên Cao xuống xe."
Nhậm Thiên Cao ngồi hàng ghế trước nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt một mảnh áo sơ mi đằng sau lưng.
Ôn Ngưng bĩu miệng, hốc mắt vẫn còn hồng hồng cố gắng trừng anh: "Đúng là đồng ý rồi thì trở nên hung dữ thôi."
Giang Thứ bị cô tức đến cười, trong nụ cười ngầm lộ vẻ bất đắc dĩ, dỗ cô: "Bây giờ anh nào dám hung dữ với em? Có cô gái nhỏ nào đó tính tình rất lớn đó, chọc không được.."
Ôn Ngưng nắm tay đấm vào ngực anh một cái, buông cà vạt của anh ra, không quan tâm di chuyển cơ thể đổi một tư thế thoải mái, Giang Thứ bị cô làm cho đờ đẫn, buồn bực "hừ" một tiếng, lại giật giật hầu kết.
Ôn Ngưng ngồi yên một lát mới ý thức được tốc độ xe đang chạy nhanh lúc này.
"Chạy nhanh như vậy làm gì nha, anh cũng vậy, lễ trao giải còn chưa có kết thúc đâu, anh không nên lôi em ra, sốt ruột cái gì không biết nữa, anh để cho fan và nhiều nghệ sĩ như vậy nghĩ thế nào chứ, các cô ấy đều nhìn thấy đó..." Trong lời nói lảm nhảm của Ôn Ngưng còn mang theo giọng mũi sau khi khóc, đối với Giang Thứ mà nói, đây là điểm kích thích chết người.
Giang Thứ làm sao quản được nhiều như vậy, từ trước đến nay anh làm việc không hề cố kỵ chỗ nào, cũng chỉ thận trọng với Ôn Ngưng thôi, ngoài ra thì không kiêng nể gì cả: "Vội mang em về nhà mà."
Ôn Ngưng không biết lý do, chớp mắt vài cái lại nhìn anh hỏi: "Đi Ngự Kiền Loan à?"
"Còn không thì sao?" Anh nhướng mày lên, kéo bàn tay đang đeo nhẫn cầu hôn của cô, hai ngón tay nắm lấy khớp xương chỗ đeo nhẫn kia và xoay qua xoay lại, "Nhẫn cũng đeo rồi, còn muốn chơi xấu à? Đến cửa cũng không có đâu."
Anh nói xong lại nắm bàn tay kia đưa đến dưới mũi cúi đầu ngửi, sau đó giống như mê muội hôn rồi lại hôn.
Hai má Ôn Ngưng nóng nóng, thôi kệ anh đi, không muốn đổi ý cũng không định chơi xấu, ly hôn lâu vậy rồi, thật sự cũng rất lâu rồi cô chưa về nhà.
Lúc xe chạy nhanh qua một trung tâm thương mại, Giang Thứ vô tình liếc mắt một cái, lập tức báo dừng: "Dừng xe."
Nhậm Thiên Cao phản ứng cực nhanh, lập tức giảm tốc độ xe xuống, vững vàng đứng ở ven đường.
Vẻ mặt Ôn Ngưng nghi hoặc nhìn anh, Giang Thứ nói: "Đi siêu thị một chuyến."
Rồi sau đó anh lại nhìn Nhậm Thiên Cao qua gương chiếu hậu: "Dọn dẹp hiện trường một chút."
Nhậm Thiên Cao: "Vâng, Giang tổng."
Trung tâm thương mại kia là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Giang thị, Giang Thứ yêu cầu dọn dẹp hiện trường, Nhậm Thiên Cao lập tức ngựa không dừng vó gọi điện thoại phân phó.
Tốc độ dọn dẹp hiện trường rất nhanh, chờ đến khi xe chạy vào gara ngầm, lúc Giang Thứ dắt Ôn Ngưng đi lên thang máy của tổng giám đốc đến tầng ba, cả trung tâm thương mại đã trống trơn, ngay cả người bán hàng cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Ôn Ngưng bị anh dắt tay, đi theo bên cạnh anh, không rõ nên hỏi: "Sao thế?"
Giang Thứ tùy ý cởi áo vest khoác lên người cô, bao lấy cô kín mít.
"Mua một chút đồ vật." Tầng ba là tầng bán vật dụng hàng ngày, diện tích lớn, đồ lại nhiều, bình thường Giang Thứ lại ít có thói quen đi siêu thị, thời điểm tự mình đi mua những đồ vật linh tinh đã ít lại càng ít, nhất thời không có cách nào tìm được vị trí chính xác, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm xung quanh.
"Vậy vì sao phải dọn dẹp hiện trường vậy." Tay kia của Ôn Ngưng nhẹ nhàng kéo theo làn váy của lễ phục, ngoan ngoãn đi tìm cùng anh.
Dù sao đối với Ôn Ngưng mà nói, đây là quyền lợi chưa từng nghe thấy.
"Lễ phục của em còn chưa thay, bên này người ngay cả miếng vải cũng chẳng có, không thể để người khác nhìn." Giang Thứ nói một câu đương nhiên.
Ôn Ngưng: "..."
Hành vi ấu trĩ!
Ôn Ngưng khe khẽ cười, lại nhìn xung quanh mới nhớ đến bản thân mình cũng không biết rốt cuộc Giang Thứ đang tìm cái gì: "Anh muốn mua cái gì? Em giúp anh cùng tìm."
Giang Thứ "ừm" một tiếng: "Đợi lát nữa đến cho em chọn thứ em thích."
Người đàn ông này thần thần bí bí, lại thừa nước đục thả câu như vậy, Ôn Ngưng càng cảm thấy tò mò.
"Này, tìm cái gì, thích cái gì chứ?" Giang Thứ dắt cô đi vào trước khu đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, "Dâu tây hay là cam, hoặc là ---"
Ôn Ngưng còn chưa kịp đến xem, nhưng mà luôn luôn thích vị dâu tây, bèn thốt ra: "Dâu tây đi."
Chờ đến khi cô ngước nhìn lên, ráng ửng hồng tràn từ hai má đến mang tai, cuối cùng thậm chí đến cả cổ và cánh tay cũng hoàn toàn đỏ: "Giang Thứ!"
"Ơi." Giang Thứ khá bình tĩnh tự nhiên trả lời, còn tiện tay cầm lấy hộp hương dâu tây kia, cẩn thận nghiên cứu một chút, nhìn còn nghiêm túc hơn bất cứ thứ gì khác, sau đó hỏi cô: "Dâu tây chính là loại gai bi xoắn ốc cực nóng, bảo bối, em xác định em chịu được sao? Anh thì không có vấn đề gì, chủ yếu xem em thôi."
Xem cái rắm ấy!
Ôn Ngưng hận không thể khiến cho anh ăn luôn hộp đồ này!
Bây giờ cô làm gì có tâm tư muốn những thứ này, còn thiếu nước kiếm một cái khe chui vào, cũng may bên cạnh không có ai, không đến mức mất mặt lắm, đối thoại như vậy nếu như bị người ngoài nghe thấy, cô sợ sẽ bị leo lên hotsearch ba năm còn không xuống được.
Ôn Ngưng nhịn sự xấu hổ gạt tay anh ra, tự mình đi.
Giang Thứ đi theo phía sau, tương đối không biết xấu hổ gom một xe lôi đi.
Ôn Ngưng đứng ở chỗ chuẩn bị thanh toán, lúc nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hổ này từng hộp từng hộp mang mấy thứ kia đi, lần đầu tiên cô đã biết sống không còn gì hối tiếc rốt cuộc là ý gì.
Lúc xe trở lại Ngự Kiền Loan, thậm chí Ôn Ngưng có thể cảm thấy cảm xúc của Giang Thứ từ trên đường bỗng dưng tăng vọt bất ngờ.
Âm thanh xe quen thuộc dừng trước của biệt thự, Hi Hi lập tức lao ra khỏi ổ chó xa hoa của nó, đứng ở trong vườn quẫy mạnh đuôi với chiếc xe thể thao.
Mi mắt Ôn Ngưng vừa mở một chút, nhìn thấy tất cả chung quanh, trong lòng cảm khái vô cùng.
Giang Thứ xuống xe một bên, đi vòng qua phía Ôn Ngưng mở cửa xe ra, nghiêng người vào ôm cô ra, báu bở muốn chết: "Về nhà rồi.”
"Ừm..." Hốc mắt Ôn Ngưng bỗng nhiên nóng lên, cảm xúc dâng lên không có lý do.
"Đừng khóc." Người đàn ông cúi đầu hôn hôn lên khóe mắt dần dần phiếm hồng của cô: "Lát nữa có thời điểm cho em khóc."
Ôn Ngưng gần như là nghẹn nước mắt vào trong, nhắm mắt, nghe một chút đi! Đây là lời con người nói sao!
"Anh bỏ em xuống dưới, em vừa mới về, Hi Hi cũng nhớ em đó." Ôn Ngưng giãy chết vùng vẫy một chút sau cùng.
Giang Thứ cũng không cho cô cơ hội: "Anh cũng nhớ em mà, làm sao lại không lo lắng cho anh?" Anh vừa nói vừa nháy mắt với Hi Hi, "Quay về ổ chó đi, ngày mốt lại gặp."
Ý nghĩa này là nguyên một ngày mai có lẽ cũng sẽ không buông tha cho cô.
Má Từ đang quét tước phòng khách, bà không biết Ôn Ngưng đêm nay sẽ trở về, lúc nhìn thấy Giang Thứ bế một người phụ nữ vào thì sắc mặt thay đổi.
Trong quá khứ bà chưa từng thấy Ôn Ngưng mặc lễ phục như vậy, cô gái nhỏ lại ngại đến mức chôn mặt trong ngực Giang Thứ, chốc lát thì không thể nhận ra.
"Này..." Má Từ nhíu nhíu đầu mày theo bản năng bước về phía trước, đến gần mới phát hiện là Ôn Ngưng, cảm thấy vui mừng đến không còn hình tượng, ánh mắt một bó tuổi thậm chí cũng có chút đỏ, "Phu nhân đã về rồi à?"
"Má Từ..." Ôn Ngưng ló đầu ra khỏi ngực Giang Thứ, ý thức được tư thế xấu hổ này bây giờ, cũng không có mặt mũi ôn chuyện.
Giang Thứ thản nhiên "ừm" một tiếng, bước chân bế cô lên lầu rất gấp, thuận miệng phân phó má Từ: "Đã quay về rồi, sau này cũng không đi nữa, đêm nay hai người chúng tôi có việc, ngày mai ăn cơm cũng không cần phải gọi bọn tôi, má nghỉ phép vài ngày đi, không có chuyện gì đâu."
Ôn Ngưng đã ngại đến muốn chui xuống đất, anh vừa nói xong lời này còn ai không biết hai người lên lầu là định làm chuyện gì chứ.
Cửa phòng ngủ chính được mở ra từ bên ngoài trong nháy mắt, Giang Thứ một đường đi đến bên cạnh giường, ngay cả đèn cũng chưa có thời gian bật, ở trong bóng tối thả cô gái nhỏ trong lòng lên trên giường.
Chiếc giường mềm, Ôn Ngưng nảy lên một chút, tim không hiểu sao lại đập càng lúc càng nhanh, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong bóng đêm, một trận âm thanh loạt xoạt vang lên, ánh trăng xuyên qua, cô mơ hồ có thể nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh giường lớn cởi từng viên từng viên nút áo sơ mi ra.
Cô lẳng lặng nằm ở trên giường giống như con cá nằm trên thớt chờ đợi người ta an bài.
Cảnh này có chút quen mắt, nhưng mà địa điểm không giống nhau, giống như lần đầu tiên, cô lẳng lặng mở tròn mắt nhìn anh tháo từng viên từng viên nút.
Hai má cô gái nhỏ nong nóng, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên trên người, cuội mấy vòng, không dám không biết xấu hổ nhìn tiếp.
Nhưng mà một trận âm thanh loạt xoạt qua đi, cơ thể cô chợt lạnh lẽo một trận, điều này nói lên chiếc váy cô đã kéo cả đêm nay bị người đàn ông tùy ý tháo xuống, ném lên trên thảm.
Rồi sau đó anh cúi xuống bên tai cô, hai tay chống ở xung quanh cô, giọng nói từ tính khàn không chịu nổi: "Anh đã sớm tưởng tưởng sẽ kéo rớt chiếc váy chướng mắt này như vậy rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT