Editor: Thùy Trâm
Beta: Bin
---------------------------
Hai nhà Lữ Trần đã cố ý đem người con gái được bồi dưỡng tỷ mỉ hơn 20 năm để bám vào cành cao nhà họ Giang, họ đã sớm nhận được tin tức rằng Giang Thư sẽ tham dự buổi đấu giá từ thiện, dự định đêm nay sẽ đem cô ấy như một món quà tặng cho Giang Thư, không ngờ Giang Thư không những chướng mắt cô, mà còn giống như những lời đồn trong giới vô cùng cao ngạo trào phúng khiến cô mất hết mặt mũi.


Lữ Thơ tức giận tái mặt, từ bé cô ta đã được nuông chiều như một công chúa nhỏ, đời này cô ta còn chưa từng phải chịu qua uất ức lớn như vậy, đôi mắt đã chứa đầy nước, nhưng lại không dám rơi xuống , cô biết rằng xung quanh mọi người đều đang chê cười cô.


Bà Trần thở dài ghét bỏ đem người lôi ra khỏi khách sạn, cũng không để ý tình cảm dì cháu trước kia, tùy tiện gọi một chiếc taxi nhét cô ta vào ném về nhà họ Lữ.


Ôn Ngưng đêm nay mặc đồ rất mỏng manh, Giang Thư lại là người có tính chiếm hữu mạnh mẽ từ trong xương cốt, hết lần này tới lần khác dùng cánh tay và thân thể chắn tại eo nhỏ nơi không mảnh vải che đậy, lòng bàn tay ấm áp thỉnh thoảng áp sát vào da thịt, khiến cho tai cô không nhịn được mà ửng đỏ.


Tính cách của Hạ Trình khác với Giang Thư, nhưng trong số các anh em Hạ Trình lại là người thân thiết nhất với Giang Thư.
Hạ Trình đứng xem kịch vui liếc nhìn Lữ Thơ đang bị kéo đi , sau đó quay đầu ánh mắt đụng phải cánh tay Giang Thư, vẻ mặt mờ ám:


"Anh Thư, anh không giới thiệu cho em sao?"


Giang Thư lười biếng cho anh một ánh mắt xem thường, cũng không có dự định nói.
Hạ Trình không thèm để ý, cợt nhả bắt đầu tự giới thiệu bản thân:


"Tôi là Hạ Trình, anh Thư và tôi là anh em tốt, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ."


Sau khi chào hỏi, anh theo thói quen duỗi tay về phía Ôn Ngưng, nào biết tay còn chưa chạm được lại bị Giang Thư đen mặt đánh một cái.


"Mẹ kiếp Anh Thư, anh ra tay cũng quá mạnh đi, đều xanh tím cả rồi..." Hạ Trình nhe răng trợn mắt khoa trương nói .


Giang Thư thân hình cao lớn xẹt qua trước mặt hai người, che gần hết người Ôn Ngưng.
Cô gái nhỏ trong lòng thoáng mất mát, Giang Thư dường như chưa bao giờ muốn giới thiệu cô với người ngoài, vừa rồi khi tiến vào hội trường cô bị nhân viên phục vụ chặn lại, anh không có ý định giải vây, lúc này đối mặt với anh em tốt, anh cũng không hề có chút ý tứ nào để cô giao thiệp, đến câu giới thiệu anh thậm chí cũng không buồn nói.


Chắc ở trong mắt Giang Thư, từ đầu đến cuối cô cũng không là gì cả.


Cô không dám nói gì, cúi đầu, dứt khoát xoay người đi về phía khu bánh ngọt, không ở đây để cho Giang Thư thêm mất mặt.


Hạ Trình giễu cợt: "Anh Thư, đến mức này sao? Anh lại còn ngăn không cho nhìn, cũng không cần phải giấu kĩ như thế này chứ?Bảo bối đến cùng có bộ dáng như thế nào?."


Giang Thư lạnh lùng, cũng không có phủ nhận.


Trong tiềm thức anh thật sự muốn đem Ôn Ngưng giấu đi thật kỹ, ai cũng đừng hòng nhìn.


"Không phải chứ." Hạ Trình nhìn vẻ mặt này của anh, " tính chiếm đoạt của anh thật quá biến thái rồi."


Giang Thư liếc hắn một cái, nụ cười có chút vô lại: "Cút đi."


Ôn Ngưng đã đi xa rồi,tại hội trường tráng lệ, lộng lẫy, đi tới đi lui tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng ở Hàn thành, xung quanh đến một người quen cũng không có, cô tự nhiên lộ ra vẻ cẩn thận.
Hạ Trình huyên thuyên xong mới phát hiện không thấy Ôn Ngưng đâu cả, từ phía anh nhìn qua, sắc mặt Ôn Ngưng có vẻ không được tốt lắm.


"Anh Thư, cảm xúc của chị dâu hình như không ổn."


Giang Thư nghe xong lười biếng quay ngang liếc mắt nhìn Ôn Ngưng.


"Có phải vừa rồi anh làm cho hai người phụ nữ kia tức giận? Chẳng lẽ chị dâu đã nghe thấy hết những gì hai kẻ ngu xuẩn kia nói rồi. Hiện tại là đang ghen sao?"


"Hai người phụ nữ nào?" Giang Thư nhàn nhạt hỏi.


Hạ Trình suýt chút nữa không nhịn được cười, vẫn là mùi vị quen thuộc, người mà Giang Thư coi thường không đáng để anh nhớ tới, mới chỉ có mấy phút trôi qua ...


Hạ Trình bắt chước dáng vẻ ngữ điệu ẻo lả kia của Lữ Thơ, nháy mắt nói hai câu, Giang Thư cau mày thấp giọng chửi "Đệch."


"Nhanh đi qua dỗ dành, phụ nữ mà ghen, có thể biến thành nghiêm trọng đấy."


"Không cần."


Giang Thư tính tình kiêu ngạo, trước giờ luôn từ trên cao nhìn xuống,từ trước tới nay anh chưa từng dỗ dành ai bảo giờ, có lẽ sau này sẽ cũng sẽ không có ý nghĩ này, tốn tâm tư không bằng tốn tiền, bỏ tiền ra mua quà tặng, đã là sự nhẫn nại tối đa của anh ấy.


Hạ Trình là một người từng trải, nói đến chuyện tình cảm nhất định Giang Thư không có kinh nghiệm bằng hắn :"Đừng, cô gái nhỏ tâm tư nhiều, chịu uất ức sẽ không tốt."


Anh chẳng buồn đoán cô nghĩ gì, buồn bực nói: "Làm sao lại ăn giấm?"


"Hả?" Hạ Trình sững sờ hỏi.


Giang Thư lộ ra vẻ khinh thường, chế nhạo nói: "Vừa rồi cậu thích cô gái ngu ngốc đó sao? Cho cậu đấy ?"


"Anh Thư, anh đừng có loan tin bậy."


"Cái loại hàng này, so dáng người so gương mặt, Ôn Ngưng có chỗ nào kém hơn sao? Có gì đáng để ghen tị?"


Hạ Trình chớp chớp mắt,nói: " Cũng đúng." Có vẻ như cung khá có lý.


Tuy nhiên, người đàn ông ngoài miệng thì lời lẽ ​​cứng rắn, logic rõ ràng nhưng sau khi nói xong trong lòng lại có chút không thoải mái , anh liếc nhìn về phía Ôn Ngưng, nheo mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất và cô đơn trên mặt cô, một tay kéo cà vạt, trong lòng nổi lên một trận buồn bực khó tả.


Hạ Trình đúng lúc nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia tiếng nhạc heavy metal phát ra âm thanh vô cùng lớn, vô cùng ầm ĩ, Hạ Trình hôm nay vừa mới về nước, mấy người anh em đã thay cậu chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần, biết cậu và Giang Thư đang ở cùng một chỗ nên ồn ào gọi hai người cùng đến.


Hạ Trình nghiêng đầu hỏi: "Anh Thư, đi uống rượu không?"


Trước kia vài người quan hệ tốt, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau tụ tập, Giang Thư trong lòng phiền muộn, không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu.


"Anh Thư, bọn họ kêu đưa chị dâu cùng đi, để mọi người cùng nhau biết mặt."


Hạ Trình ngả ngớn cười cười, Giang Thư bỗng chốc liền đen mặt lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Nơi đó không thích hợp để cô ấy đi."


Hạ Trình vô cùng tự giác mà ngậm miệng, cái tính chiếm hữu này cũng quá biến thái đi.


Chiếc xe thể thao màu bạc phóng như bay, Hạ Trình một bên tăng tốc hỏi: "Anh Thư, con xe này của em thế nào? Đây là mẫu mới vừa được ra mắt hôm nay."


Giang Thư lười biếng dựa vào ghế sô pha bằng da đặt bên trong, rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại không để ý tới lời nói của Hạ Trình.


Vừa rồi khi anh cùng Hạ Trinh rời đi, cũng không báo cho Ôn Ngưng, gọi điện thoại thì cô vẫn luôn không nghe máy, Giang Thư mất kiên nhẫn, dứt khoát gửi tin nhắn nói cô kêu Nhậm Thiên Cao đưa trở về.


Chẳng mấy chốc xe đã tới cổng hội quán, khi hai người bước vào thì ghế lô đã lượn lờ đầy khói thuốc.


Mấy anh em chơi với nhau đều là công tử thiếu gia có máu mặt của Hàn Thành, gia đình năm sáu đời đều hô mưa gọi gió, bình thường đều đã quen ngông cuồng, ăn chơi trác táng.


Những người trong bàn poker nhìn thấy Giang Thư đi tới, lập tức nhường một vị trí, cả thuốc lá và rượu đều chuẩn bị cho anh, Giang Thư không chút hứng thú, chỉ cầm lấy điếu thuốc, xua tay, trầm giọng nói: " Mọi người tự chơi đi."


Sau đó anh lười biếng ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh.


Trong ghế lô âm nhạc vang lên đinh tai nhức óc, Hạ Trình ôm micro hát một khúc tình ca, y hệt tiếng quỷ khóc,Giang Thư cong khuỷu tay, dùng ngón tay nhéo nhéo ấn đường, khẽ cau mày, vô thức lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Ôn Ngưng. .


Vẫn không có ai trả lời.


Kết thúc bài hát, quản lý câu lạc bộ tiến vào đưa thêm rượu, đưa mắt ra hiệu với tiểu thư tiếp rượu : " Hiểu chuyện chút, mau đi qua phục vụ Giang thiếu, không nhìn thấy người đang ngồi một mình bên đó sao?"


Thiếu nữ nhận được chỉ thị, nhẹ nhàng đi qua, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen tinh xảo, tay áo tùy ý kéo đến khuỷu tay, hai cánh tay uyển chuyển mạnh mẽ, lười biếng nghiêng đầu, nhắm hờ đôi mắt, đúng lúc một tia sáng nhợt nhạt tình cờ rơi trên khuôn mặt anh, trên trán hạ xuống vài lọn tóc đen tạo ra bóng mờ nhàn nhạt, tất cả đã làm lộ ra toàn bộ quý khí, nổi loạn, có chút ngang ngạnh ngang ngược, rõ ràng là đang ngồi, nhưng vẫn mang một cỗ khí chất từ trên cao nhìn xuống. Khiến người khác không thể tiếp cận được.
Chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến người ta thèm muốn rồi, huống chi người đó còn là Giang Thư.


Ở thành phố Hàn, cái tên Giang Thư là biểu tượng của quyền lực tiền bạc, chỉ cần có thể nắm được một chút thì mấy đời này không phải lo lắng về tiền bạc.


Đó là sự tồn tại mà mỗi người phụ nữ đều mong muốn.


Nghĩ vậy, cô gái cẩn thận đi qua, Giang Thư đang gọi cuộc thứ hai, đầu dây bên kia vẫn còn âm thanh vội vàng, đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai: "Giang tổng, em cùng anh uống rượu nhé?"


Vừa nói cô vừa đưa ly rượu đã chuẩn bị sẵn cho Giang Thư, rượu trong ly xanh xanh đỏ đỏ, một cỗ hương vị đặc biệt nổi lên, cũng không biết bên trong đã được trộn lẫn thứ gì.


Giang Thư trong lòng vốn dĩ không vui, lúc này đến mí mắt cũng không thèm nhấc, đầu lưỡi áp lên má, dọa đến nữ nhân xung quanh run lên.


Nhưng mà, một giây tiếp theo, lại thấy anh bình tĩnh, tay giơ lên, đồ uống lập tức đổ đầy trên mặt đất: "Cút."


Mấy anh em bên canh vốn dĩ đang xem trò ái muội lập tức đứng dậy quát; "Đều con mẹ nó cút đi cho lão tử, là ai đã dạy cô? Không hiểu quy tắc còn dám tới đây! Đến cả Giang thiếu mà cô cũng dám tùy tiện đánh chủ ý?"


Hạ Trình cũng cau mày: "Anh Thư hôm nay ở đây, đừng làm mất không khí, đám phụ nữ lộn xộn này đều đi cả đi."


Thời điểm ở cùng anh em, Giang Thư tuy có điên cuồng ăn chơi nhưng cũng không bao giờ động đến những thứ bẩn thỉu này, anh cũng có giới hạn của mình, mọi người đều thức thời mà thanh tâm quả dục.


Sau khi mắng chửi xong Hạ Trình, lại đến kéo anh đi đánh bài để thay đổi tâm trạng.
Điện thoại gọi mãi mà vẫn không ai bắt máy, Giang Thư dứt khoát cất điện thoại đi, ngồi vào bàn poker.


Anh có lẽ được ông trời ưu ái, sinh ra đã có một vẻ ngoài tốt, sự nghiệp vững vàng, ngay cả chơi bài cũng là thực lực nghiền áp đối phương, khi tâm trạng vui vẻ thì chơi với anh em, thả nước hai vòng, tặng nhà, xe làm thú tiêu khiển,vào thời điểm tâm tình kém thì những người khác chỉ có thể kêu khổ không ngừng, nữa tháng không đủ tiền mua cái quần lót.


Hạ Trình sau khi mất hai căn biệt thư trên biển mới ý thức được, hôm nay Thư ca đây là tâm trạng không tốt.


Một người bạn khác áp dụng chiến thuật sách lược quấy nhiễu và mở miệng trêu chọc: "Anh Thư,bình thường không có thấy anh chạm vào phụ nữ, đến tham gia yến hội một bạn người bạn gái cũng không có, mang đến thế nhưng đều là nam trợ lý ,thế nào? Anh tính cứ đơn độc như vậy sao?"


Hạ Trình uống một hớp rượu: "Mạng 2g của anh đâu? Anh Thư đã kết hôn rồi chẳng lẽ mọi người không biết?"


Người bên nghe chỉ cười cười, trong lòng bọn họ, hôn nhân là trò cười, huống chi thân phận của Giang Thư không tầm thường.


Hạ Trình liếc nhìn đoàn người: "Cười cái gì vậy? Chị dâu của chúng ta thật là ưa nhìn, tùy tiện đem cô ấy thả vào trong giới giải trí nhất định sẽ là đỉnh cao."


Nhắc đến làng giải trí, mấy người liền nổi lên hứng thú: "Nghe nói gần đây vị diễn viên điện ảnh họ Uông đang rất nổi ... Ồ, đúng vậy, Uông Uyển Uyển cô ấy là một người đẹp, tôi nghe nói cô ấy vẫn đang là sinh viên của học viện múa và chưa tốt nghiệp." ,vừa dịu dàng vừa cay. "


Hạ Trình tỏ ra khá khinh thường: "Sinh viên dịu dàng là cái rắm, thực lực của chị dâu đều có thể đè ép."


"Anh Thư, chị dâu em thật sự đẹp như tiên nữ?" Bọn họ đều biết Giang Thư đến hôn lễ cũng không tham gia.


Vừa nói lời này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, một lúc sau mới thấy anh bình tĩnh đánh rơi mấy lá bài cuối cùng trong tay xuống, cong môi, giọng nói hơi khàn khàn: "Rất đẹp."


Đây là lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt nghe thấy Giang khen ngợi một người phụ nữ như thế này, lúc này mọi người đều tò mò về người mà anh ta đang giấu ở nhà.


Thủ đoạn can thiệp này xem ra khá hiệu quả, từ khi Giang Thư nhắc tới Ôn Ngưng sắc mặt của hắn trở nên tốt hơn một chút, qua mấy ván bài có thắng có thua, rõ ràng là bỏ qua.


Tuy nhiên, khi mọi người đang nói cười vui vẻ, người đàn ông hiển nhiên vẫn có chút lơ đễnh, châm điếu thuốc giữa hai ngón tay, tất cả lực chú ý đêu tập chung tại di động được đặt trên góc bàn.


Màn hình điện thoại luôn đen kịt không có ánh sáng, Ôn Ngưng cũng không hề trả lời cuộc gọi, ngay cả tin nhắn cũng không.
Điếu thuốc cháy đến cuối cùng, Giang Thư còn không có hút lấy một hơi, không để ý mà nhéo nhéo một cái, cầm điện thoại bấm lại.


Hạ Trình đang tráo bài sau khi thua cuộc, một vài người nhàn rỗi không có việc gì làm lại nói vài lời thô tục, ầm ĩ cười đùa, giữa tiếng ồn ào, một giọng nữ đột nhiên phát ra từ điện thoại của Giang Thư.

Tất cả mọi người đều im lặng, và đoạn thông báo không hề có chút tình cảm kia trở nên gàng rõ ràng hơn.


"Xin lỗi, cuộc gọi bạn gọi tạm thời không có người trả lời, vui lòng phát lại sau ... xin lỗi, bạn ..."


Giang Thư hai mắt ảm đảm, cúp điện thoại, vẻ mặt nhìn như không có gì thay đổi.


Có người trêu đùa: "Ôi, người nào to gan như vậy, đến điện thoại của Thư ca cũng không thèm nhận?"


"Không biết nếu bên kia phát hiện hắn bị lỡ điện thoại của Giang Thiệu, hắn sẽ khóc mấy năm." Người kia tiếp lời.


Hạ Trình tráo bài xong, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thư, chị dâu em còn chưa nghe máy? Chắc chị ấy thật sự giận rồi? Buổi tối về anh dỗ dành chị dâu đi."


"Cô gái nào có bản lĩnh lớn như vậy, không biết Anh Thư còn chưa từng dỗ dành người khác sao?"


"Đúng vậy, cô gái nhỏ ấy à, sẽ không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lời muốn thứ gì đều sẽ có thứ đó."


"Tôi cũng không thích phiền phức. Có thời gian liền đi tìm vài cô gái ngoan ngoãn hầu hạ không phải càng tốt hơn sao?"


Mấy người vừa nói vừa cười, Giang Thư cầm danh thiếp đứng dậy, cầm lấy vòng hoa, đi thẳng ra ngoài.


Hạ Trình đuổi kịp hỏi: "Anh Thư, anh không đánh bài nữa à?"


Giang Thư ngữ khí nhàn nhạt nói: "Về nhà."


Hạ Trình có chút không thể tin được: "Về nhà dỗ chị dâu?"


Giang Thư giương mắt liếc hắn một cái, nhưng là không có phủ nhận.


Một đám người tại bàn poker ngẩn người: "Đây là tình huống gì?"


"Thật sự về nhà dỗ người sao?"


"Làm sao vậy? Giang thiếu đã kết hôn, lại bị kiểm soát thời gian ư? Lúc này mới mấy giờ cơ chứ?"


Hạ Trình cười đến ái muội: "Về nhà dỗ cô gái nhỏ."


"Mẹ kiếp?" Hiện tại rốt cục có vài người cảm thấy hưng phấn, tư thế này chơi thật sao? !


"Thật quá đáng sợ, người vừa rồi hốt hoảng vội vàng chạy đi chính là thái tử gia của thành phố Hàn sao ?? Hôn nhân chính là nấm mồ, đời này tôi đều không muốn nhảy xuống!"


"Hạ Trình! Có tấm ảnh chụp nào không? Tôi muốn xem rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào!"

**********************

Tác giả có chuyện muốn nói: Đã từng là vương: Ta chưa bao giờ dỗ dành ai cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play