Chương 49: Bá tổng ban đêm lén tìm vợ nhỏ


Edit: Trang Trang


Beta: Thanh Yên


Xin lỗi vì mình up chương trễ, híc dạo này gần tết mình bận quá. Tranh thủ thời gian hết sức để làm nhưng cũng chỉ được từng này thôi.


Dịch lại bùng phát rồi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận khi đến nơi đông người nhé!!!!!!


----------------------------------


Dọc đường quay về thành phố Hàn đều do Giang Thư lái xe.


Thôn Ngọc Tuyền từ ba ngày trước đã bắt đầu mưa, mưa cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, vì ảnh hưởng của thời tiết nên trực thăng mà Giang Thư đem đến cũng cũng trở nên vô dụng.


Anh tựa hồ như cố ý, đã phái đám người Nhậm Thiên Cao trở về thành phố Hàn sớm hơn một đêm, Ôn Ngưng không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ đi chung xe với Giang Thư.


Ôn Ngưng đối với việc lái xe của Giang Thư, trong lòng vẫn tồn tại không ít sợ hãi, nhất là chiếc Maybach màu đen kia, ngày trước cô ngồi chiếc xe đó là thường xuyên nhất. Tính tình Giang Thư cuồng dã, lái xe cũng ngang tàng không quan tâm ai, thường thường làm cô bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Một khoảng thời gian sau này, cô đã sinh ra một bóng ma tâm lý đối với chiếc xe đó.


Cũng may đêm đó khi Giang Thư lái chiếc Maybach lên Vân Sơn, lúc đến giữa sườn núi do lớp tuyết dày nên đã bị đêm đến không còn hình dạng. Bây giờ đi đường đồi núi đổi lại là chiếc xe quân đội việt dã có sàn cao, không gian trong xe thì rộng rãi, ghế ngồi được bọc bằng da có thể ngả ra được, thậm chí so với giường có thể còn thoải mái và dễ chịu hơn.


Lúc Ôn Ngưng nhìn thấy ngoài sân đậu chiếc xe quân đội việt dã kia còn thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ tới là đã đi quanh xe một vòng vẫn không nhìn thấy cửa sau.


Giang Thư nhìn lướt qua, không chút để ý nói: "Đừng tìm ghế sau nữa, em chỉ có thể ngồi cạnh anh, xe này chỉ có hai chỗ ngồi thôi."


Ôn Ngưng: "....."


Giang Thư tuyệt đối là cố ý.


Ôn Ngưng trừng mắt liếc anh một cái, im lặng ngồi ở bên tay lái phụ.


Hai người dọc đường cũng không có trao đổi gì, Ôn Ngưng không chủ động nói chuyện, Giang Thư cũng chuyên tâm lái xe. Cô gái nhỏ nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, mơ hồ phát hiện tốc độ xe hôm nay so với ngày xưa nhanh như vũ bão đã có thay đổi, chậm đều vững vàng, đường núi thôn Ngọc Tuyền gập gềnh, Ôn Ngưng ngồi yên mấy giờ đồng hồ những một chút khó chịu cũng không có.


Thậm chí ngồi một lúc sau còn cảm thấy buồn ngủ, an an ổn ổn từ từ nhắm hai mắt thiếp đi.


Lúc tỉnh lại, cô đã nằm thẳng trên ghế ngồi, trên đầu còn kê một cái gối nhỏ có độ cao phù hợp.


Giang Thư không biết khi nào đem chỗ ngồi của cô hạ xuống, thay cô thêm chăn lông không nói, còn đặt trong ngực cô một con gấu bông lông xù mềm mại.


Anh nhớ rõ thời điểm hai người ly hôn, cô có từng nói qua, khi ôm những thứ đồ này ngủ sẽ giúp cô có cảnh giác an toàn, có thể làm cô ngủ sâu hơn một chút.


Những lời cô đã nói qua, thật sự anh vẫn còn nhớ rất rõ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trên mỗi chiếc xe của Giang Thư đều sẽ chuẩn bị kỹ càng những vật dụng thường dùng cho cô như là gối nhỏ, chăn bông và còn có mấy con thú bông mà cô thích.


Đã từng có vài lần, Nhậm Thiên Cao chở Giang Thư cùng bạn đối tác làm ăn quan trọng, tổng giám đốc đối tác thuận tay quơ xuống chỗ ngồi phía sau lấy con búp bê nhỏ trêu chọc: "Uây, tôi còn tưởng rằng người như anh Thư đây có tính cách mạnh mẽ, dù là khi còn bé thì cũng sẽ khinh thường chơi những loại đồ chơi như thế này chứ."


Lòng ham muốn chiếm giữ của Giang Thư vô cùng lớn, một tay lấy lại búp bê trên tay đối tác đem về chỗ mình, trong đầu nghĩ đến Ôn Ngưng, còn bên ngoài thì nói: "Vợ nhà tôi tuổi còn nhỏ, rất thích những thứ này, tôi nghĩ bình thường nếu đi xe mà buồn ngủ thì lấy ôm ngủ sẽ rất thoải mái."


Giang Thư kết hôn mọi người đều biết, nhưng ly hôn lại rất ít người biết, đối phương hiển nhiên cũng kinh ngạc vì một đại ma vương trong giới kinh doanh nổi danh là máu lạnh như Ma Vương thế nhưng lại có thể suy nghĩ tinh tế như vậy, vội vàng cảm thán nói: "Giang phu nhân nhất định là rất hạnh phúc."


Giang thư nhìn búp bê trong tay chưa từng được Ôn Ngưng chạm qua, trên mặt kéo lên một vòng cung khó coi, đúng vậy, nếu như thời điểm trước khi hai người li hôn mà anh biết mình sẽ lo lắng yêu thương cô như bây giờ, thì anh lúc ấy nhất định sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố Hàn mà ai ai cũng phải hâm mộ.


Đáng tiếc anh bỏ lỡ, cũng không biết sau này còn có cơ hội hay không.


Cũng may chuẩn bị lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng phát huy tác dụng.


Cô gái nhỏ ôm lấy búp bê, từ từ tỉnh lại, dụi dụi mắt, xe mới đi được nửa đường, cô đã mệt mỏi ngủ đi, ngủ một giấc liền gần bốn tiếng, lúc tỉnh lại ngay lập tức không nhận ra mình đang ở chỗ nào.


Chờ đến lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện tay trái trên ghế ngồi của mình đang bị người đàn ông nào đó nắm chặt trong lòng bàn tay.


Tựa hồ là bởi vì thật vất vả mới có thể cùng cô "Ngủ cùng nhau", giấc ngủ này của anh so với mấy tháng trước có vẻ an tâm hơn rất nhiều.


Ôn Ngưng tỉnh dậy nhưng không có lên tiếng, nghiêng đầu nhìn dung mạo lúc ngủ say của anh, có một cảm giác thật không chân thực, cô rất hiếm khi có cơ hội mà được nhìn anh ở góc độ này.


Lúc chưa có ly hôn, mỗi sáng sớm khi tỉnh dậy lúc nào cũng duy trì một khoảng cách lớn, anh ở trên giường còn cô thì ở trên ghế sofa nhỏ.


Giang Thư lái xe mấy tiếng, đường núi ngoằn ngoèo lại rậm rạp tối đen, trước kia anh thích nhất là cảm giác chạy xe trên loại đường như thế này, tốc độ xe chạy bay như bão tố, thể nghiệm cảm giác đến gần với cái chết, cùng tử thần chơi đùa.


Bây giờ có Ôn Ngưng ngồi trên xe, cô như là bảo bối trân quý so với sinh mệnh của anh còn giá trị hơn, anh có thể không vì mình cân nhắc nhưng phải cẩn thận chú ý mọi thứ để bảo vệ cô chu toàn.


Chuyến xe này chạy rất lâu lại cẩn thận, anh liên tiếp mấy ngày nay chỉ lo chú ý đến tâm tình của Ôn Ngưng, giúp xử lí hậu sự của ông nội Ôn, tất cả đều đích thân anh làm. Đợi đến khi chở Ôn Ngưng về đến dưới lầu, thấy cô ngủ anh cũng không nhẫn tâm gọi cô dậy, vốn định đem cô ôm lên lầu nhưng lại sợ sẽ làm cô bị đánh thức nên dứt khoát ở bên cô ngủ một giấc trong xe.


Người đàn ông che giấu một chút tâm tư, trước khi nhắm mắt ngủ anh đã cẩn thận từng li từng tí đưa tay qua ghế phụ kéo tay của cô qua, nắm chặt lại rồi áp vào lồng ngực mình.


Rốt cuộc cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, không phải được làm bằng sắt, Giang Thư cau mày ngủ bù, Ôn Ngưng có thể nhìn thấy sự mệt trên mặt anh rất rõ ràng.


Cô gái khẽ thở dài một hơi, nín thở, vốn định lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh nhưng không ngờ rằng chỉ vừa mới rút ra được một chút, thì người đàn ông vốn đang ngủ say giống như vừa bị cướp đi bảo bối, trong nháy mắt tỉnh lại.


"Sao?" Giang Thư giọng nói buồn buồn, mang theo một chút ấm ách khi chưa tỉnh ngủ: "Tỉnh rồi à? Không thoải mái ư? Núi này đi mất nhiều giờ, anh sợ chạy nhanh quá sẽ làm em sợ hãi."


Tim Ôn Ngưng không tự chủ đập hụt một nhịp, không mở mắt ra nhìn anh: "Vẫn tốt...."


"Có đói bụng không? Để anh dẫn em đi ăn chút gì đó." Anh vội vàng từ trên ghế ngồi xuống, trong nháy mắt anh đã giấu đi vẻ mệt mỏi mà khi ngủ đã lơ đãng biểu lộ ra, thay vào đó là ôn nhu cười: "Anh biết trên đầu đường ở gần đây có rất nhiều món ăn vặt, lúc trước anh đã lên mạng tra một hồi, chắc là sẽ hợp khẩu vị của em, hay là chúng ta đi đến đó nếm thử?"


Anh tựa hồ sợ Ôn Ngưng cự tuyệt, còn đặc biệt bồi thêm một câu: "Không xa đâu, lái xe vài phút là có thể đến."


Nhưng mà anh càng ôn nhu, thì Ôn Ngưng lại càng sợ hãi chính mình sẽ trầm luân vào trong đó một lần nữa.


Cô đem tay mình từ lòng bàn tay anh thụt về: "Không cần đâu, tôi không đói bụng, anh trở về đi, tôi lên lầu trước, ngày mai còn phải quay về Vân Sơn để quay phim nữa."


Giang Thư cắn chặt hàm răng, không có ý định thả cô xuống xe, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, thế nhưng cũng không dám làm quá mức bá đạo.


Không khí có một tia cứng ngắc, Ôn Ngưng thở dài: "Anh đừng có làm dạng như thế này nữa, tôi sợ hãi...."


Giang Thư trong lòng như bị có cái gì đó nện vào một cái, lập tức che dấu thần sắc: "Em đừng sợ anh, anh làm gì em phải sợ chứ? Anh bây giờ đây chỉ hận không thể moi chỗ này ra cho em xem một chút, cho em thấy được rốt cuộc nó đã bị em dày vò đến thành bộ dáng gì rồi." Anh chỉ vào chỗ trái tim trên ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngưng Ngưng, chúng ta không thể nào làm bạn với nhau được. Em nói em sợ hãi... Vậy em có biết anh đang sợ cái gì không?"


"Anh sợ em không muốn để ý tới anh nữa, nhưng điều anh sợ hơn đó chính là... em chỉ đồng ý xem anh như là một người bạn bình thường, dùng thái độ đúng mực với anh không khác gì so với những người đàn ông khác."


Giang Thư tự giễu giật giật khóe môi: "Chắc là em không thể nào biết được, dù cho em có trừng anh, đánh anh, cắn anh, mắng anh hay đuổi anh thì anh đều vui vẻ nhận lấy. Bởi vì em chỉ đối xử như vậy với một mình anh."


Ôn Ngưng mím môi không nói chuyện, ở trong ấn tượng của cô, Giang Thư chính là người đơn giản không sợ trời, không sợ đất, tùy ý ngạo mạng, một người đàn ông không có chút điểm yếu nào. Cũng chính vì như vậy nên cô mới từng chút một cắn nuốt hết dũng khí ở bên cạnh anh, cô không có một chút lòng tin rằng anh sẽ thích mình. Nếu đã như vậy thì việc nhìn anh sau này dứt khoát thay lòng đổi dạ, mà cô chỉ có thể bất lực không thể cứu vãn, chi bằng ngay từ lúc đầu chỉ làm một người bạn bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, rồi đợi đến một ngày nào đó anh quay lưng cùng người khác yêu đương kết hôn, thì cô cũng có thể nói một câu chúc phúc, không cần phải đau đến tâm tê liệt phế."


Đầu óc Ôn Ngưng lúc này có chút loạn, nếu còn tiếp tục nói nữa cô sợ mình sẽ vứt vũ khí đầu hàng, cô biết mình nói không lại anh nên dứt khoát không nói nữa.


************


Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh lái xe đến sớm đứng dưới lầu chờ Ôn Ngưng.


Ôn Ngưng không có thói quen trễ giờ nên vừa đúng bảy giờ, cô đã đứng ở bên cạnh cửa xe.


Vương Thanh đưa túi đồ ăn sáng cho cô.


Ôn Ngưng nhận lấy nói: "Cảm ơn chị!"


"Uây... chúng ta mà còn cần phải nói cảm ơn sao!" Vương Thanh chăm chú đánh tay lái chạy ra hẻm nhỏ: "Sao rồi, nhà em ở bên kia không có chuyện gì đó chứ?"


Ôn Ngưng cong cong khóe môi: "Không có chuyện gì, em đã ở bên cạnh ông nội lúc ông ra đi, chí ít có thể nhìn mặt nhau lần cuối cùng."


Tin tức ông nội Ôn qua đời, Vương Thanh cùng ngày hôm đó đã biết: "Ừm... Em cũng đừng quá khó chịu, em ngoan như vậy, ông nội ở trên trời nhất định sẽ rất nhớ thương em."


Ôn Ngưng nhẹ gật đầu.


"Hậu sự làm xong hết chưa? Có gặp rắc rối gì không? Nếu như không đủ tiền thì lấy tiền lương trong thẻ của chị bù vào trước, mặc dù không được nhiều nhưng tóm lại cũng không tính là ít." Hôm đó hai người hàn huyên một hồi, Vương Thanh biết trên người Ôn Ngưng còn có nợ phải trả, dù là cát - sê so với tiền lương của người bình thường cao hơn nhưng vẫn còn túng thiếu như trước.


"Không có chuyện gì, tất cả đã xử lý tốt."


Vương Thanh "Ừ" một tiếng, do dự một lúc lại mở miệng: "Chị nghe nói, Giang tổng ngày đó có đến phim trường tìm em.Không tìm được, vài ngày sau đó cũng chưa quay lại phim trường, sẽ không phải là đi về quê tìm em đó chứ?"


Ôn Ngưng: "Vâng, lễ tang của ông nội chính là nhờ anh ta hỗ trợ tổ chức."


"Tê" Vương Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Đây chính là đại sự, lại còn là việc hậu sự, nếu không phải là người thân thì mấy ai nguyện ý nhúng tay vào. Ngưng Ngưng, chị không phải là nói Giang tổng có tiền có quyền cái gì, trừ bỏ những thứ này đi, chị thấy anh ta thật để tâm tới em đó."


"Chị ở đây, chính là đứng về phía em và Giang tổng. Chí ít còn tốt hơn cái Tiêu Khuynh đang truyền bá trên mạng kia, dân mạng không biết,


nhưng không thể qua mắt chị được, Tiêu Khuynh kia còn không phải là đợi đứng trước nhiều người hay trước ống kính mới đối xử nhiệt tình hay sao? Lúc hâm nóng nhiệt độ CP thì hăng hái vô cùng, sau đó có một ít fan của anh ta nghiêng về một phía còn mắng em lúc đang lấy lại độ hot, anh la ngược lại một tiếng cũng không rên, để nó tùy ý lên men."


Việc này phát sinh mấy ngày Ôn Ngưng về nhà, chương trình tạp kỹ mà hay người tham gia lúc trước hot đến không thể tin được, đài truyền hình độc quyền quảng cáo mấy lần còn phát đi phát lại riêng lẻ. Điều này thoáng cái đã chọc giận một ít fan của Tiêu Khuynh, ở trên mạng bôi đen Ôn Ngưng mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ.


Thậm chí còn đi bôi đen những hợp đồng đã thỏa thuận xong xuôi, chuẩn bị đi ký đại diện phát ngôn. Độc Duy còn công bố nếu ai dám để cho Ôn Ngưng làm đại diện thì sẽ kêu gọi nhiều nhà fan hâm mộ cùng nhau tẩy chay.


Gần đây Tiêu Khuynh có mấy bộ phim nổi tiếng, đương nhiên cũng đưa lượng fan lên top đầu. Nhóm Độc Duy đồng điệu nói: "Hôm nay nếu không cùng nhau chống lại loại hành vi ác ý xào CP hấp dẫn tạo độ hot này, thì ngày mai sẽ chính là anh trai của các bạn bị đứng lên vị trí đầu." Trong một thời gian ngắn không ít fan của các nam tài tử đều công khai biểu lộ đứng về phía Tiêu Khuynh.


Ôn Ngưng vốn là vừa mới xuất đạo không bao lâu, một vai phụ nhỏ của một bộ phim còn chưa được phát sóng, fan hâm mộ đương nhiên không thể nào bằng so với lưu lượng fan của nam tài tử, huống chi là lưu lượng fan của nhiều nhà cùng nhau bắn phá.


Các nhà đầu tư đương nhiên có nhận định riêng của mình, lúc này hợp tác kết thúc.


Vương Thanh thấy bất bình tức giận: "Thật không đáng làm đàn ông, chúng ta chỉ là một nhân vật nhỏ, rõ ràng bị anh ta lợi dụng cọ nhiệt lâu như vậy. Anh ta ngược lại thì tốt rồi, được tăng lượng fan còn chúng ta thì bị hủy hợp đồng phát ngôn. Vẫn là Giang tổng tốt nhất, lúc nên ra tay liền ra tay, khi Dư Tiêu Tiêu khi dễ em, anh ấy liền lập tức đứng ra bảo vệ em. Lúc ấy sự việc huyên náo lớn như vậy, ở đây có biết bao nhiêu người nhìn thấy còn quay video lại nữa, nhưng kết quả trên mạng lại không có một chút động tĩnh gì, đó còn không phải vì nể mặt mũi của anh ấy sao."


"Còn sự chứng thực của nhà kia lần trước, chị sau đó cũng có nghe ngóng, cũng là đưa ra từ cái tên của một công ty con nhà họ Giang. Chỉ cần so sánh bấy nhiêu thôi đã thấy Tiêu Khuynh kia tính là cái gì chứ, dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, đã vậy gương mặt cũng không thể so sánh được với Giang tổng, tiền lại càng không thể nào so sánh được. Giang tổng chỉ cần ném ra một ít tiền trong túi cũng đã đủ lấy hết mấy cái kịch bản của anh ta rồi."


"Cái gì nước ấm nấu ếch xanh chứ, chị thấy chính là nước ấm nấu phân thì có. Chị chọn đầu ra rất chuẩn đó, Ngưng Ngưng, em nhất định phải vững lòng một chút cho chị, đừng có phản ứng lại sự nhiệt tình không có ý tốt của cái tên Tiêu Khuynh kia, để dành lại đưa cho Giang tổng, chị chờ được nhìn thấy sự điên cuồng của Giang tổng!"


Ôn Ngưng: "........." Nghe lời này của Vương Thanh sao cảm giác có chút kì quái.......


Ôn Ngưng bất đắc dĩ cười ra tiếng, dặn dò Vương Thanh: "Chị lái xe cho tốt đi, đường đi của Vân Sơn này rất khó đi, trước đó còn có một trận mưa."


Nói đến đây, Vương Thanh chợt nhớ đến: "Cũng không phải là trước đây mấy ngày, em lúc đó đang ở quê nên dĩ nhiên không thấy được. Trên hot search có nói đến một tin tức, phía dưới chỗ chúng ta quay phim, ở giữa sườn núi có một trận đụng xe của một chiếc xe sang trọng, chậc chậc, thân cây đều đâm vào ghế lái, trên lưng ghế có một vũng máu nhưng không biết chủ xe có hình dạng như thế nào,"


"Tai nạn xe cộ?" Ôn Ngưng hỏi.


"Ừ, chắc là do tuyết trên đường quá trơn, xảy ra một hồi lâu, chỉ có điều trước đây không lâu chỗ quản lý Vân Sơn mới cử người đi quét dọn tuyết để thông đường thì mới phát hiện."


"Vấn đề là chiếc xe kia quá hào nhoáng nha, tôi thấy hot search ở trên mạng có người đào ra nói, chiếc xe đó đặc biệt số lượng có hạng lại còn được cải tiến qua nên trong ngoài nước chỉ có một chiếc như vậy thôi."


"Chậc, chậc, chậc." Vương Thanh lắc đầu: "Em nói xem, có một số việc vẫn là rất công bằng nha, chiếc này là Maybach đó, một chiếc như vậy có thể bằng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play