Editor: Nguyễn Nghi


Beta: An Điềm


Lâu quá mới quay lại mọi người quên Cá rồi, bỏ Cá đi cả rồi....😭


--------------------


Vào đầu tháng ba, thành phố Hàn đón lấy một trận bão tuyết.


Địa hình núi Vân Sơn cao, nhiệt độ so với khu vực thành phố Hàn thấp hơn năm sáu độ C, các diễn viên trên phim trường nói lời thoại câu nào cũng đều có thể thở ra khí màu trắng.


Trang phục của Thanh Lăng Truyền lần này là loại vải mỏng nhẹ như lông vũ, y phục cổ trang được dệt bằng vải gấm, phải nói là cực kì đẹp, nhưng có điều nó vẫn không thể nào chống lại được cái lạnh nơi đây.


Trong thế giới võ hiệp, người trong giới giang hồ không sợ lạnh họ chỉ biết coi trọng chánh nghĩa, tuy nhiên ngoài đời, ha ha, các diễn viên chỉ cần khởi động máy quay là họ phải chịu đựng cái rét giá lạnh, kiên trì mà diễn cho xong các cảnh quay.


Bên ngoài ống kính, những trợ lý được các công ty quản lí sắp xếp chăm sóc cuộc sống thường ngày của các nghệ sĩ đang ôm các áo lông mềm mại chờ sẵn, chỉ cần đạo diễn hô cắt một cái là cả một nhóm người liền ùa đến, lấy áo khoác bông dày trên tay ngay lập tức quấn cho nghệ sĩ của mình thật chặt, những thứ như trà nóng, túi giữ nhiệt, túi sưởi điện đều đã được chuẩn bị đầy đủ.


Ôn Ngưng chỉ có tự đến lẻ loi một mình, so với sự được chăm sóc ân cần của các nghệ sĩ khác, mọi chuyện cô đều chỉ có thể dựa vào chính mình.


Thường thì sau khi rời khỏi ống kính, cơ thể gần như đã lạnh cóng, còn chưa kịp có thời gian để tìm một chiếc áo khoác bông đã được để sẵn trong studio lớn này thì cảnh quay tiếp theo đã bắt đầu.


Ngay cả áo khoác còn chưa kịp mặc thì nói gì đến nước ấm hay túi điện giữ ấm, đi tới đi lui để cơ thể bớt lạnh đã làm cho đầu óc bắt đầu có chút mê mang.


Lúc sau, đến lúc lên diễn, giọng mũi không khống chế được mà càng lúc càng nặng đặc hơn, từ trước đến nay chỉ cần quay một hai lần là có thể qua, còn lần này  Ôn Ngưng bị NG liên tục, tâm trạng vốn không tốt vì thời tiết giá lạnh giờ càng tệ hơn.


Đạo diễn là một người hiểu chuyện, đối với diễn viên giỏi ít nhiều gì cũng có chút thiên vị, sau khi làm việc cùng nhau mấy ngày nay, mọi nỗ lực và thiên phú của Ôn Ngưng đều lọt vào mắt ông, cô gái nhỏ ra ngoài làm việc một mình mà không hề có trợ lý bên cạnh. Chỉ đơn độc dựa vào chính mình, chịu khó vươn lên, cũng chưa bao giờ gây phiền phức cho người khác.


Sáng nay lúc gặp mặt đã thấy trạng thái của cô không ổn, cũng không gay gắt như bình thường đối với mấy nghệ sĩ khác mà chỉ là nhẹ nhàng bảo cô nghỉ ngơi một buổi sáng rồi tìm lại trạng thái để quay tiếp. Nếu cô cảm thấy cơ thể không thoải mái thì không cần phải cố gắng chống đỡ, còn thuận tiện bảo nhân viên hậu cần lấy một cốc nước nóng và thuốc cảm cho cô.


Đời này của Ôn Ngưng trải qua nhiều nhất chính là nghe người ta chửi rủa và trách móc, vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng té tát, nhưng không ngờ cuối cùng lại được an ủi một lúc. Cô gái nhỏ đang cầm một cốc nước nóng, luôn cảm thấy bản thân mình đã kéo dài thời gian của mọi người, làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.


Hầu hết mọi người trên phim trường vẫn đang bận rộn, Ôn Ngưng dời lại một ngày cho cảnh quay buổi sáng vì trạng thái không ổn, nên thời gian lúc này có chút rảnh rỗi.


Theo lý mà nói cô nên tranh thủ cơ hội này để về nhà ngủ một giấc thật ngon và nghỉ ngơi thật tốt. Tuy nhiên, cô gái nhỏ vì tự trách bản thân, thật sự khó mà yên lòng đượ nên cô tìm một bậc thang trong góc phim trường rồi ngồi xuống, khoé mắt rũ xuống, liếc nhìn tuyết trắng xoá trên mặt đật, cái miếng nhỏ nhấp từng ngụm từng ngụm thuốc cảm trong ly.


Khi xe của Giang Thư chậm rãi dừng trước trường quay thì thuốc cảm của Ôn Ngưng mới uống được một nửa.


Trước cửa xôn xao một lúc, không ít người đi ra chào hỏi, rất nhiều nghệ sĩ tạm thời chưa đến cảnh quay cũng tụ tập quanh cổng trường quay để xem tình huống chưa từng xuất hiện này.


Ôn Ngưng vốn là một người có tính chậm chạp, giờ phút này còn đang sốt nhẹ, phản ứng chậm hơn mấy nhịp, thấy mọi người đi ra ngoài, cũng không có đứng dậy tham gia vui vẻ, chỉ mơ hồ nghe thấy có người bàn tán xì xào.


“Bọn họ nói rằng vị thái tử gia tới đây."


"Cái vị của tập đoàn nhà họ Giang kia ư?"


"Ngoài anh ta ra, còn ai ở thành phố Hàn này mà dám dùng cái danh xưng này…”


"Cô nói xe tại sao Giang tổng lại đến cái chỗ nhỏ bé rách nát này chứ?"


“Không biết, nhưng tôi có nghe nói vai nữ thứ hai Dư Tiêu Tiêu trước kia của đoàn phim chúng ta là người của công ty giải trí Hoa Ảnh thuộc tập đoàn nhà họ Giang.”


"Trời ạ, hậu trường cũng quá vững vàng rồi, bối cảnh nhà họ Giang như vậy, khó trách lúc trước nghe nói cô ấy ngại thời tiết sấu nên cứ đẩy lùi lịch quay lại…”


"Còn không phải sao? Hôm nay cô ta vất vả đến đây thế nhưng lại có thể khiến cả thái tử gia tự mình đến? Cái này cũng là quá phô trương rồi, chính cung nương nương cũng chưa có cái đại ngộ này nữa…”


Ôn Ngưng ngồi ở góc tường có thể nghe rõ từng chữ lọt vào tai, các đốt ngón tay từ màu xanh trở nên đỏ bừng vì lạnh cóng, chiếc cốc đang cầm cũng lạnh dần.


Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Giang Thư đã xuất hiện ở trước cửa, ngoại hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, áo khoác đen hơi mở, trên vai có một chút bông tuyết trắng rơi xuống, khi bước vào cửa quần áo tung bay, y hệt một bộ dáng đẹp đẽ biến thái.


Nhiều người khó nén được hưng phấn đi sát phía sau anh vào trong, vị trí của Ôn Ngưng đang ngồi không phải là trước cửa, tâm trạng thấp thỏm tìm một góc khuất hơn, nhưng không bao lâu, Giang Thư vẫn hoàn toàn như cũ, rất lơ đãng mà đi qua trước mặt cô.


Bước chân của người đàn ông dừng lại bên cạnh Ôn Ngưng, anh tiện tay kéo ngay ngắn cái áo khoác đang hơi mở, giống như là vô ý dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ôn Ngưng.


Khi Ôn Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên,  đúng lúc bắt gặp đôi mắt lạnh lùng hơi rũ xuống của anh.


Gương mặt Giang Thư lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh của cô, cũng chỉ mới mấy ngày không gặp, cô gái này lại có thể đem bản thân mình giày vò đến mức gầy đi như vậy, ngay cả trong thời tiết lạnh giá ở Vân Sơn như thế này mà cũng không mua một cái áo khoác để mặc, chỉ mặc mỗi bộ quần áo bông cũ mà cô đã thay và giặt không biết bao nhiêu lần trước đó, nó gần như không thể giữa ấm được nữa, hai cái chất chồng lên nhau và xuyên thấu nhau.


Đã như vậy mà tính tình còn bướng bình, cứ đem tiền gửi vào thẻ, lại còn nói là trả nợ?


Nhìn thấy như vậy trong lòng Giang Thư không khỏi nhói lên một cái, còn chưa kịp nói chuyện, ngược lại Dư Tiêu Tiêu ở phía sau đã lên tiếng trước, giọng cô ta đầy đắc ý: "Nhường đường một chút, không thấy chủ tịch Giang đang đi vào sao hả? Cô còn ở đó mà cản đường.”


Lúc Ôn Ngưng nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu, chóp mũi cô bỗng nhiên chua xót, người phụ nữ trước mặt trang điểm tinh xảo, xinh đẹp, quần áo hợp thời trang, đại khái chắc đây chính là người khiến Giang Thư tự mình đi đến đây mà cô nghe được từ miệng những người kia, là người có nhà họ Giang làm chỗ dựa, vai nữ thứ hai nhỉ.


"Này, cô sao lại như thế hả, tránh ra một chút.”


Ôn Ngưng phát sốt có chút chậm chạp, phản ứng cũng không nhanh, hơn nữa còn đang suy nghĩ lung tung nên những người trước mặt nói cái gì, trong lúc nhất thời cũng chưa kịp hiểu ra.


Những người lặng lẽ đứng xem bên cạnh cũng rất tò mò, rõ ràng Ôn Ngưng không có chặn trước cửa, tại sao chủ tịch Giang lại phải trước mặt mọi người dừng lại, còn kiên nhẫn đợi lâu như vậy.


Mà Ôn Ngưng lúc này cũng lạ, bình thường luôn im lặng và nghe lời, chính là một người rất nhát gan, nhưng hôm nay cô ấy thế mà ngăn cản  ở trước mặt Giang tổng, mọi người xung quanh gọi cô vài lần mà cũng không thấy cô không đáp lại.


“Ngưng Ngưng.” Có người nhắc nhở.


Ôn Ngưng đột nhiên tỉnh táo lại, khịt mũi một cái, vội vàng cầm cái ly nhích qua một bên.


Không biết là do quá bối rối hay là hành động quá lớn, khi cô vô thức dời chiếc cốc sang một bên, chiếc cốc trong tay không được cầm chắc lắm, thân cốc rung lên, một nửa cốc thuốc lạnh tràn ra ngoài.


Giang Thư đứng ở bên cạnh cô, trên mặt đôi giày da tinh xảo đã dính không ít nước thuốc màu nâu.


Giang Thư nhướng đôi lông mày, khẽ cau mày nhìn chằm chằm vết nước.


Dư Tiêu Tiêu thấy thế, lập tức mở miệng trách mắng cô: "Cô rốt cuốc là muốn làm gì vậy? Cố ý có phải không hả? Vừa rồi thì không chịu rời đi, bây giờ lại đổ nước bẩn này lên giày của Giang tổng, cô có  biết đôi giày này trị giá bao nhiêu tiền không hả? Cho dù có đem tất cả tiền cát sê của cô ra cũng không đủ để mua được một chiếc.”


Giang Thư ngửi thấy trong không khí có nhàn nhạt mùi thuốc cảm , trong lòng khô khốc không rõ nguyên nhân, đầu lưỡi lưu manh mà chọc chọc hai má, không vui nói: "Mẹ nó, câm miệng cho tôi."


Dư Tiêu Tiêu lập tức im lặng, bị người đại diện kéo sang một bên.


Trước đây, cô ta tri hoãn không chịu đến trường quay, sau đó những cấp trên Hoa Ảnh đã đến trụ sở gặp chủ tịch Giang mở cuộc họp. Nghe nói Chủ tịch Giang đột nhiên đích thân đến Vân Sơn. Người đại diện lo lắng rằng sự việc này sẽ bị vị Diêm Vương Giang này biết, liền đem người đến tận đây, việc tính sổ chuyện cũ còn chưa xong, Dư Tiêu Tiêu này lại không có đầu óc mà đắc tội với chủ tịch Giang thì ngay cả công việc người đại diện này của cô ta cũng không còn nữa. 


Giang Thư vừa nghe thấy tiếng khịt mũi của Ôn Ngưng liền cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này nước trong cốc tràn ra khắp sàn nhà, trong không khí có mùi rất quen thuộc: "Uống cái gì vậy? Thuốc cảm sao?"


Ôn Ngưng không nói lời nào, sau đó từ trong túi xách lấy khăn giấy ra lau sạch mặt giày cho anh.


Giang Thư đột nhiên lui về phía sau một bước, không hiểu sao lúc này anh không muốn nhìn thấy Ôn Ngưng làm những chuyện này cho mình.


Ôn Ngưng mím môi, cũng không có nhìn anh, chỉ để lại một câu "Thực xin lỗi, Giang Tổng.", liền xoay người rời đi.


Giang Thư siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cho đến khi bóng dáng đó biến mất tại một ngã rẽ  anh mới không cam lòng thu hồi ánh mắt.


Giang Thư ở trên phim trường cả buổi sáng, cứ thế mà không gặp được Ôn Ngưng, người đàn ông cảm thấy mất hứng, trong lòng cũng rất bực bổi, nhưng vẫn không muốn rời đi.


Đến bữa trưa, Ôn Ngưng rốt cũng từ trong dãy phòng nhỏ đi ra, lúc này đi ra đã có chút muộn, khu để cơm hộp đã được mọi người lựa chọn xong, lộn xộn đến không thể chịu nổi.


Giang Thư cầm trong tay một bình giữ nhiệt, anh vừa mới sai Thiên Cao xuống núi tìm bác sĩ kê thuốc, đang định đi tới, nhưng chưa kịp đi tới chỗ cô đã nhìn thấy một nhân viên hậu cần cầm thẻ công tác đi ra.


Dễ dàng nhận thấy người này rất quen thuộc với Ôn Ngưng, trong lời nói cũng mang theo sự trêu chọc rất tự nhiên: "Chị Tiếu, anh Khuynh vừa mới để lại một phần cho chị, bên trong cũng còn nóng, nhưng thấy chị còn chưa đi ra, anh ấy lại đúng lúc có cảnh quay nên nhờ tôi trông hộ, nhân lúc còn nóng mau ăn đi nha."


Giang Thư siết chặt hàm răng, cánh tay nổi gân xanh, lồng ngực vì tiếng "Chị Tiếu" kia mà dâng lên một ngọn lửa tức giận không tên.


Ánh mắt lạnh lùng u ám, người đàn ông cố hết sức kìm nén lửa giận, thu lại vài phần nét mặt, nhìn thấy người kia đi rồi mới bước đến trước mặt Ôn Ngưng.


“Bị bệnh?” Anh vẫn nói chuyện ngang ngược như vậy.


Lúc trước, hai người chia tay không vui trên xe ở ngoại ô thành phố, lúc đó anh kiêu ngạo nhưng cuối cùng cũng thật vất vả bỏ đi lòng tự trọng mà cầu xin cô nhưng cái anh nhận được vẫn là một lời từ chối, còn nói sẽ không quay đầu nhìn lại một lần, những bây giờ gặp nhau trong tình huống như thế này, ít nhiều có cũng chút không được tự nhiên.


Thấy cô không nói lời nào, Giang Thư đưa tay muốn chạm lên trán của cô, nhưng chỉ chạm được một chút, cô liền tránh ra.


"Bị nóng như thế này còn muốn trốn cái gì chứ? Bản thân cũng không thấy chính mình đang không khoẻ sao?" Giang Thư cau mày lại, cơn ghen vừa rồi đã hoàn toàn biến thành đau lòng, một tay lấy bình giữ ấm và thuốc đặt vào tay cô với thái bá đạo không cho từ chối, “Đây là tôi nhờ mẹ Từ  ở Ngự Kiền Loan làm mang đến, đều là món cô thích ăn, thuốc cũng là do Nhậm Thiên Cao vừa mới đi ra ngoài mua về, uống thuốc cảm vào để không hắt xì nữa.”


Giang Thư một cái nắm được cổ tay của cô kéo người đến trước mặt mình, cả người Ôn Ngưng đều choáng váng, hiện tại cũng không thể nào cùng anh so đo.


Người đàn ông lại dùng bàn tay to lần nữa sờ lên trán cô, cau mày: "Đây là cách mà em chăm sóc bản thân?"


Giang Thư khẽ thở dài, sau đó tiện tay cởi áo khoác đen trên người khoác lên cho cô: "Lát nữa, tôi sẽ cho Nhậm Thiên Cao cử hai người trợ lý của Hoa Ảnh đến đây cho em, em tưởng muốn chơi đùa trong giới giải trí này thì chỉ cần dựa vào chính bản thân em là được sao?"


"Em cứ kí hợp đồng với Hoa Ảnh, để Nhậm Thiên Cao làm việc này cho em. Sau này, Giang thị sẽ che chở cho em, tôi cũng sẽ bảo vệ em. Để xem ai dám bỏ bê em như vậy nữa."


Đúng lúc này, Ôn Ngưng nghe được hai chữ Hoa Ảnh trong lời nói của anh, lập tức theo phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra: "Không cần."


Giang Thư môi mỏng mấp máy: “Danh tiếng của Hoa Ảnh trong giới chắc em đã biết đến, em chỉ cần kí hợp đồng này, muốn tài nguyên gì chỉ cần nói một câu thôi là được, vậy còn bướng bỉnh cái gì nữa chứ?”


Giọng điệu của Ôn Ngưng chậm rãi, nghe được có chút mệt mỏi: "Anh Chu sáng nay đã tới đây, tôi dự định ký hợp đồng với công ty của họ."


Trong lòng Giang Thư không khỏi dâng lên một ngọn lửa vô cớ: "Chu Tự Hoành?"


Người đàn ông cười lạnh, thấp giọng chế nhạo: "Ôn Ngưng, công ty của nhà mình không ký, không lẽ lại đi ký với công ty người ngoài. Trên phim trường còn để người khác gọi em là chị Tiếu, em đem tôi thành cái gì hả?”


Cô gái nhỏ siết chặt lòng bàn tay, lông mi khẽ run: "Chủ nợ."


********************


Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái 🌟 và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ 😘


Nguồn: Cá Ba Đuôi


Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.


01:30 30/12/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play