Cũng may Vương đại ca trong lời của tiểu nam hài kia không để cho nàng quá nhiều thời gian đau buồn, đẩy nhanh cửa ra.

Toàn thân hắn mặc áo gai vải thô, dáng vẻ bình thường nhất của người chèo thuyền, làn da ngăm đen, thân thể cường trán, xem ra là ngày ngày vất vả.

Ánh mắt Vương Doãn dừng trên thân của Thương Chiết Sương cùng Tư Kính chỉ chốc lát, biết rằng là quý nhân, cửa mở một khe nhỏ, ra hiệu bọn họ vào đàm luận.

Trên bàn bày biện mấy chén trà, hắn rót nước vào, hương trà bay ra, nhưng hiện tại Thương Chiết Sương không có hứng thưởng thức.

Nàng đặt bản đồ trước mặt Vương Doãn, hỏi: "Nơi này, có thể không?"

Vương Doãn nhận lấy bản đồ, thần sắc ngưng trệ, sau một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao hai vị muốn đến đây? Ta chưa từng nghe nói qua."

Thương Chiết Sương không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại: "Không được à?"

Vương Doãn trầm mặc, nói tiếp: "Không phải. Chỉ là vùng biển này có sương mù dày đặc đã lâu, trong đó không biết chứa thứ gì, dễ dàng mất phương hướng... Nhưng nếu mang theo la bàn thì còn tốt."

Thấy Vương Doãn tựa như chỉ vì nơi đây hắn chưa từng tiến vào nên mới nghi hoặc, nỗi lo lắng của Thương Chiết Sương hơi buông xuống, sau một lúc lâu mới nói: "Năm ngày, bao hết thuyền của ngươi, giá cả ngươi định đoạt."

Vương Doãn không phải chưa từng tiếp khách quý, nhưng hắn chưa từng thấy qua người nào tài đại khí thô như thế, ngay cả giá cả cũng mặc cho hắn định.

Hắn cũng đoán được hai người không phải nhiều tiền không chỗ tiêu, mà là rất gấp, nên không thèm khách khí liền nói: "Một trăm hoàng kim."

"Thật sự cũng gan dạ." Tư Kính là thương nhân, đối với giả cả tự nhiên rất mẫn cảm, nhưng, một là Tư gia xác thực không thiếu chút tiền này, hai là, nếu có thể dùng tiền tài để mua lòng người, thì đây là phương pháp đơn giản nhất rồi.

Hắn nhìn hai gò má của Vương Doãn, cười nhạt nói: "Vậy thì theo ngươi nói đi."

***

Sáng sớm ngày thứ hai, lần đầu tiên Thương Chiết Sương dậy sớm hơn Tư Kính.

Đêm qua bọn họ ngủ một nơi gần thuyền của Vương Doãn, ngoài cửa sổ là một biển lớn xanh đậm.

Thương Chiết Sương đứng trên cảng, nhìn sương mù mông lung trên mặt biển xa xa phía trước, mặc cho gió biển tanh nồng thổi vào mặt.

Bàn tay của nàng vô thức nắm chặt ngọc phù Tư Kính tặng trên cổ.

Ngọc phù nhỏ nhoi dán trên da thịt không còn băng lãnh như lúc Tư Kính vừa đeo lên, hiện ra một chút ấm áp nhàn nhạt.

Theo độ ấm của ngọc phù, Thương Chiết Sương ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Nàng cụp mặt nhìn ngọc phù này, trong lòng có chút tính toán.

Tư Kính tuyệt đối không phải là người đột xuất dâng lên tâm huyết muốn đến chùa cầu Thần bái Phật, ngọc phù này e là một pháp khí bảo mệnh nào đó.

Nghĩ đến hắn cũng sẽ lo lắng mình sẽ làm chuyện gì khác người.

Lúc nàng đang trố mắt nhìn, vầng sáng từ mặt trời ở phía chân trời chậm rãi đi lên. Màu đỏ vàng chói lóa sáng rực sương mù nhàn nhạt trên biển, khiến hết thảy trước mắt mở ra ánh sáng.

Nhưng ánh sáng này không thể làm tan được sự sầu lo nồng đậm dưới đáy mắt của nàng, ngược lại càng khiến nó trở nên khó nắm bắt.

"Chiết Sương." Một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau, Thương Chiết Sương chợt quay đầu nhìn lại.

__ Là Tư Kính.

Hắn không như trước, lặng im đứng bên cạnh nàng, dùng phương thức đặc biệt mà ở cùng nàng, mà là ôm lấy eo nàng ôm vào ngực, bên tai thấp thoáng thanh âm dò hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Thân thể Thương Chiết Sương lúc đầu hơi cứng lại, sau đó dần buông lỏng, trong chớp mắt đầu óc bỗng trống rỗng.

Khí tức ấm áp của Tư Kính triệt để phá tan sự mờ mịt nấn ná trong lòng nàng.

Nàng thuận thế tựa lên vai Tư Kính, cười nhạt nói: "Không có gì, chính là đang nghĩ, nếu huynh không sử dụng năng lực kia, kỳ thật thời gian chúng ta cũng còn rất nhiều. Lần này trở về có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút."

"Nếu hiện tại Thương Chiết Sương nói rằng không muốn đi, ta có thể dẫn Chiết Sương về."

Ánh mắt Thương Chiết Sương khẽ run, vô thức thẳng lưng.

Tư Kính đang nói gì thế?

Từ bỏ hy vọng, trải qua thời gian không biết còn lại bao nhiêu, mà không sợ hãi sao?

Nhưng nàng có biết cái gọi là Thần kia sẽ đến từ lúc nào, đem "mệnh" hao tổn gần hết đi mất không?

Không thể, nàng cũng không phải người như thế.

Nàng hơi ngẩng đầu, dần khôi phục bộ dáng phóng khoáng ngạo nghễ lúc đầu quen biết Tư Kính.

"Đừng nói loại lời này."

Ngữ khí của nàng rất nhẹ, lại chứa sự kiên định cùng cố chấp Tư Kính chưa từng thấy qua.

"Ta đều nghe theo Chiết Sương."

Tư Kính nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của Thương Chiết Sương bị gió biển thổi loạn, trong giọng mang theo vài ý cười.

Thương Chiết Sương biết, thì ra chỉ cần ở cùng với nàng, những chuyện còn lại, hắn thật sự không thèm để ý.

***

Như Vương Doãn nói, hướng đường biển bọn họ đi, thật sự có một tầng sương mù dày.

Nhưng có la bàn chỉ dẫn, lại thêm kinh nghiệm phong phú của Vương Doãn, lúc này mặt biển đang yên tĩnh, thật sự không thêm chút quấy nhiễu cho bọn họ.

Theo tư liệu mà Thương Chiết Sương tra, đúng thật là trong vòng một ngày bọn họ đã đến được Lục Minh Sơn.

Trong tư liệu không nói rõ về Lục Minh Sơn, ngọn núi cũng tựa như hàng vạn hải đảo bình thường khác, đến mức lúc Vương Doãn xuống thuyển, hơi ngẩn người.

Hai vị quý nhân này đã tốn một lượng lớn hoàng kim để tới nơi này, hắn vô thức cảm nhận được, dù nơi này không có núi vàng núi bạc, cũng không thể coi thường, có được thêm kiến thức, ngày sau cũng có thể cùng người nói khoác.

Nhưng ai mà biết... Nơi này có thể hoang vu như thế.

So với biểu lộ kinh ngạc của Vương Doãn, Thương Chiết Sương cùng Tư Kính lại vô cùng phong khinh vân đạm.

Dù sao, mục đích chuyến này của bọn họ là mồi lửa của Thần Hỏa, bề ngoài Lục Minh Sơn bình thường cũng không thể chôn giấu được bí mật.

"Ngươi ở đây chờ bọn ta." Thương Chiết Sương quét đến đây, nói, "Lương khô trên thuyền hẳn là còn đủ cho năm ngày, nếu sau năm ngày đó bọn ta không xuống núi thì ngươi tự mình về đi."

"Cái này..." Vương Doãn đoán không ra hai vị quý nhân ở nơi này làm gì, lại thêm lúc này nghe được vị cô nương xinh đẹp nói như vậy, đáy lòng sợ hãi.

Người bình thường ra biển không dùng tiền để mua vui thì chính là tìm sắc, nhưng hai vị này sao lại tốn hoàng kim để chết nhỉ?

Nhất thời hắn không thể tỉnh hồn, run rẩy đứng tại chỗ.

Khi hắn lấy lại tinh thần thì thân ảnh của hai vị đó đã đi xa.

Lúc này là hoàng hôn, sắc trời ảm đạm, không trăng không sao.

Sắc đỏ hồng cùng đen rất nhanh dung hòa với sương mù vô tận trong núi, tựa như một giọt mực đậm lan rộng ra, trong chốc lát không còn thấy gì.

Lục Minh Sơn tĩnh lặng, thanh âm gió thổi qua cành lá cũng bị cảnh tượng tĩnh mịch này nuốt trọn.

Thương Chiết Sương nhìn đường núi thẳng tắp trước mắt, thần sắc khó lường.

"Quả nhiên giống như tư liệu của Tụ Huỳnh lâu, nơi đây thực sự có một cầu thang xây bằng ngọc thạch."

Lục Minh Sơn ban đầu hoang sơ không người ở, nhưng lại có một bậc thang ngọc điêu khắc tinh tế như thế. Xem ra Thần hỏa giấu ở đây không còn là truyền thuyết.

Lúc bắt đầu đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Thương Chiết Sương đã mặc niệm đếm.

Tư liệu đã ghi lại, nếu đạt tới chín trăm chín mươi chín bậc thang sẽ thấy được một hang động, trong đó có rất nhiều cơ quan, mồi lửa của Thần hỏa cũng được giấu trong đó.

Khinh công của Thương Chiết Sương tốt, Tư Kính cũng không phải người suy nhược, bởi vì trước đó thường xuyên bôn ba khắp nơi giúp Ninh Triều Mộ làm việc, vì thế chín trăm chín mươi chín bậc này đối với bọn họ không cần tốn nhiều sức lực.

Nhưng lúc đứng trên bậc thứ chín trăm chín mươi chín, Thương Chiết Sương lại ngẩn người, chỉ cảm thấy hơi lạnh chậm rãi chạy dọc theo sống lưng.

Trước mắt... Còn một bậc thang.

Trong nháy mắt Thương Chiết Sương hoài nghi bản thân.

Chẳng lẽ nàng đã tính sai?

Hết thảy trước mắt đều hoàn toàn khớp với tư liệu trước, trừ một bậc thang thêm vào này.

Tư Kính đứng bên người nàng, ánh mắt ấm áp nói: "Chiết Sương đừng hoài nghi bản thân, muội không tính sai... Đúng là thêm một bậc."

Thương Chiết Sương trầm mặt xuống, trong lòng phảng phất có một giọt mưa rơi xuống, lạnh buốt vào tận cốt tủy.

Sự thật chứng mình, bậc thang này chính là nhiều hơn một bậc.

"Không thể nào..." Nàng đứng vững trên bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, nhìn một bậc thang trước mặt bằng ngọc thạch giống hàng trăm bậc bọn họ vừa bước qua.

Tư Kính giống như nàng, đứng yên tại chỗ, ánh mắt tra xét bốn phía.

"Chiết Sương không cảm thấy có chỗ nào không đúng à?"

Nghe câu này của Tư Kính, tâm của Thương Chiết Sương mới trầm xuống.

Đúng là có chỗ nào đó không đúng.

Nơi này, thật sự quá yên tĩnh.

Tuy Lục Minh Sơn là nơi cất giấu Thần Hỏa, nhưng cũng là ngọn núi bình thường, có cây rừng tất nhiên cũng sẽ có chim thú, dù không có cũng không thể nào không có được một con côn trùng kêu vang chứ.

Thế nhưng, bắt đầu từ bậc thứ nhất, nàng cũng chỉ nghe thấy tiếng giày của bọn họ giẫm lên bậc thang ngọc thạch, cùng tiếng thở nhẹ của bọn họ.

"Không có âm thanh... Xem ra chúng ta đã rơi vào kết giới." Tư Kính hơi dừng một chút, mở miệng nói.

"Kết giới..." Thương Chiết Sương đột nhiên nghĩ đến tác dụng của Thần Hỏa, lạnh lùng khinh miệt, "Đợi đến khi Thần Hỏa nằm trong tay ta, liền đốt kết giới nhốt ta ở đây."

Tư Kính thấy nàng chợt lóe lên thần sắc hung ác nham hiểm, không khỏi cười trừ: "Nhưng mà, lúc này Chiết Sương phải nghe ta rồi. Lần này tới vội vàng, ta không mang phù chú gì trên người, cũng không thể tra ra được điều gì. Kết giới này, muốn phá được chỉ có thể tìm đường khác, không thể mạnh mẽ phá hoại."

Thương Chiết Sương sao không nghe được Tư Kính ngấm ngầm trách móc, trừng mắt nhìn hắn: "Huynh tìm mắt trận thì đi tìm mắt trận đi, còn phải quở trách ta mấy câu mới chịu."

"Ta chỉ đang nhắc chở Chiết Sương đừng tùy tiện làm bậy thôi." Câu nói này của Tư Kính rất nhẹ, mang theo chút lạnh lẽo, tựa như chấm nhỏ ẩn ẩn giữa mây mù mênh mông.

"Ta biết rồi." Thương Chiết Sương sửng sốt, nghe thấy ý ở ngoài lời.

Hắn càng sợ nàng quá lo lắng chuyện sau khi phá kết giới, lo rằng nàng sẽ vì hắn làm chuyện gì đó khác thường.

Trong lòng dâng lên ý vị khó nói, Thương Chiết Sương trầm mặc.

"Chuyện tìm mắt trận để phá ta đã làm nhiều rồi, Chiết Sương cứ tin ta là được."

Tư Kính nhàn nhạt nói, xoa lấy bàn tay của Thương Chiết Sương, cúi người tỉ mỉ xem xét bậc thềm bằng ngọc thạch, cùng cách bài trí cây cối trong rừng.

Hắn quan sát một chút, quay đầu hỏi Thương Chiết Sương: "Lúc chúng ta vừa mới bước lên bậc thềm, cây cối bên cảnh có phải có chút không đúng không?"

"Hồng Phong sao?" Thương Chiết Sương suy nghĩ một lát, nói tiếp, "Mấy cây Hồng Phong này chỉ lẻ tẻ, không hề trải rộng, chỉ tô điểm giữa rừng cây xanh, thật sự có chút không đúng."

"Chiết Sương còn nhớ bọn chúng có quy luật bài trí gì không?"

"Quy luật ta không chú ý lắm... Nhưng mà hơn trăm cây xanh, chỉ có bảy cây Hồng Phong."

"Đúng thật, ta vừa mới nhìn hoa văn điêu khắc trên trăm bậc thềm, từ sông núi đến chim thú tuy rất tinh xảo, nhưng rất lộn xộn, chỉ có một thứ là có quy luật."

"Thứ gì?"

"Tinh tú."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play