__Như khe vực giữa rừng, như ngôi sao giữa đồng nội.

***

Ninh Tri ở Không vực, cơ hồ là nơi không có người lui tới.

Nhưng lý do của việc không có người, không ai hay biết, người đi vào Ninh Tri, sau đó chẳng có người ra.

Tiếng gió nhẹ lướt qua, Thương Chiết Sương đứng trên lầu các nhìn một mảng đèn đuốc phía xa xán lạn như lưu hà, ánh mắt dần trống rỗng.

Thời gian phải đi Ninh Tri ngày càng gần, trái tim nàng càng lo lắng hơn.

Nàng chưa từng e ngại lời Thương Từ Hàn nói Ninh Tri cực kỳ nguy hiểm, điều lo lắng nhất là sau khi làm xong chuyện ở Ninh Tri, nàng phải làm sao để nhặt được cái mạng của Tư Kính trở về.

Nếu là giao dịch, ngay từ đầu đều là ngươi tình ta nguyện, huống hồ đối phương còn là Thần.

Tay Thương Chiết Sương siết chặt tay vịn, bất giác cắn môi đến khi ngửi thấy mùi tanh của máu, nàng mới giật mình hoàn hồn.

"Chiết Sương."

Bên tai truyền đến tiếng gọi, là Tư Kính.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn tựa như họa, đôi mắt đen nhánh dù cho có hòa lẫn với ánh trăng, cũng không có điểm sáng.

Thương Chiết Sương hạ mi xuống, không nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Kính, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện đi Ninh Tri, huynh đã có kế hoạch chưa?"

Tư Kính gật đầu, rủ mắt xuống nhìn ánh sáng dưới lầu các: "Chiết Sương cũng đã nói Thương Từ Hàn điều tra Ninh Tri rồi đúng không?"

Thương Chiết Sương không phủ nhận: "Dù ta không cho đệ ấy thăm dò, đệ ấy cũng sẽ đi. Chỉ là, đệ ấy tra thế nào mà sao ra được cuối cùng chẳng phải là nơi đệ ấy quen thuộc."

"Ninh Tri trở thành cấm địa ở Không vực đã lâu, không ai biết bí mật trong đó mới thuộc phái bình thường."

"Cố Khiên Từ giúp huynh tra à?"

Thương Chiết Sương biết, dù kinh doanh của Tư gia trải rộng khắp Không vực, ở Ninh Tri không người tiến vào cũng phải đành bó tay. Nếu tùy tiện phái người đi vào, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ.

Nhưng mạng lưới tình báo của Tụ Huỳnh Lâu đã tồn tại trăm năm ở triều cảnh này, không có tai mắt ở đó, cũng sẽ có vô số vật chứng, muốn biết được nội tình trong Ninh Tri cũng không phải chuyện khó.

Tư Kính gật nhẹ: "Sau khi ta thương nghị cùng Hà Giang Dẫn, liền đến nhờ Khiên Từ đi tra một chút."

"Đúng nhỉ." Thương Chiết Sương cười nhạt, ánh mắt mơ hồ.

Tất nhiên Tư Kính biết trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

"Chiết Sương không cần nghĩ quá xa, nên nghĩ chuyện trước mắt đã."

Thương Chiết Sương dời mắt nhìn hắn, rất muốn nói với hắn, thật sự có chút chuyện, phàm là để ở trong lòng, sao có thể làm như không quan tâm đây?

Thế nhưng nàng chỉ nói: "Huynh không cần lo lắng cho ta, dựa vào chút công phu này, không bằng quan tâm mình chút đi."

Tư Kính hít sâu một hơi, lắc đầu: "Chỉ là ta không nghĩ tới, sẽ có một ngày Thương Chiết Sương lại nghĩ xa hơn ta đấy."

Thương Chiết Sương giật thót, không đáp.

Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, câu nói này của Tư Kính khiến trong lòng nàng đột nhiên dâng lên nỗi sợ trước nay chưa từng có.

Đúng vậy... người như Tư Kính, sao có thể không suy nghĩ lâu dài chứ?

Nếu thật sự có một ngày như thế, e cũng chỉ là vì hắn căn bản không quan tâm chuyện phát sinh về sau, cũng là vì hắn chưa từng đáp ứng nàng, mang hy vọng ở tương lai.

Trao đổi sinh mạng với thần, hắn không còn quan trọng việc còn mạng hay không.

Ý niệm này vừa tới, Thương Chiết Sương cười lạnh dưới đáy lòng.

Đúng vậy, tính tình này của nàng, sao có thể khiến Tư Kính quan tâm chứ? Hắn biết, dù cho không có hắn, nàng cũng có thể sống thật tốt, còn nếu không, nàng còn có Thương Từ Hàn.

Chính cũng vì thế, hắn mới có thể xem sinh mạng của hắn nhẹ như thế.

Thương Chiết Sương không nói nên lời, trong lòng dâng lên một cỗ khí không thể nuốt trôi.

Kế hoạch của Tư Kính đã lửa xém đến lông mày, bây giờ tranh luận với hắn quả thực không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nàng lạnh lẽo quét qua khuôn mặt Tư Kính, khóe môi cong lên ý cười mỉa mai, thu hồi tay đặt lên tay vịn, không thèm liếc mắt một cái, quay người rời đi.

Sau khi xuống lầu, nàng liếc mắt đã nhìn thấy một bóng người đứng giữa vầng sáng giao thoa, như ẩn như hiện.

Thương Chiết Sương tập trung nhìn, đúng là Thương Từ Hàn.

Nàng hơi kinh ngạc, tất nhiên không nghĩ tới Thương Từ Hàn đang ở đây đợi nàng.

"Từ Hàn?"

Nàng gọi một tiếng, Thương Từ Hàn quay đầu lại.

"Tỷ tỷ... Đến tột cùng, vì sao Tư Kính phải đến Ninh Tri?"

Thương Chiết Sương nhìn Thương Từ Hàn không nói.

Nếu phải nói điều gì, nàng cũng không biết.

Nàng tín nhiệm Tư Kính vô điều kiện, chưa từng hỏi qua kế hoạch là gì, điều nhớ duy nhất trong lòng chỉ là sau khi chuyện này kết thúc sẽ xảy ra điều gì.

"Sao vậy?" Nàng bất giác hỏi.

"Ninh Tri... Người ở đây, có lẽ không có cách nào tưởng tượng được" Thương Từ Hàn dừng một chút, "Tỷ tỷ phải biết có đôi khi một đám tín đồ còn đáng sợ hơn ác quỷ."

"Đệ nói gì?"

"Tín ngưỡng của người ở dị giáo Ninh Tri chúng ta chưa từng nghe tới, mà thứ mà họ tôn thờ còn đáng sợ hơn bất kỳ điều quỷ quái nào ở Không vực."

***

Sau khi nói chuyện với Thương Từ Hàn, lần đầu tiên Thương Chiết Sương có chút thất thần ở trên đường.

Nàng không phải là người luôn có phòng ngừa chu đáo, nàng tín nhiệm Tư Kính đến mức một chút chuẩn bị cũng không có, không hề nghĩ tới Tư Kính muốn đẩy nhanh kế hoạch còn cần tới lao đầu vào hiểm nguy.

Nói trắng ra Ninh Tri là một thâm cốc giữa chốn lâm dã, không có người tiến vào, càng đặc biệt hơn, là căn bản không ai biết nó ở đâu.

Thương Chiết Sương nhìn mặt trời trước mắt bị che bởi một màu xanh thẫm, nàng chậm rãi bước đi, đứng trước mặt Tư Kính nói: "Chúng ta đến Ninh Tri làm gì?"

"Hiện tại Thương Chiết Sương đã nhớ đến hỏi ta rồi?" Tư Kính cười như không cười, khẽ lắc đầu, "Hẳn là Thương Chiết Sương cũng chưa từng nghe qua Ninh Tri thời phụng Thần Minh."

"Thứ Ninh Tri thờ phụng có thể gọi là Thần Minh sao?" Thương Từ Hàn đánh gãy lời Tư Kính, ánh mắt không thân thiện, "Ta thấy Tư công tử cũng làm giao dịch với Thần, vậy là bị ngu à."

"Thần cũng chia ra là hung thần hoặc thiện thần, huống hồ người Ninh Tri xưng nàng ta một tiếng Thần, cũng chưa hẳn là thần tiên trên cửu thiên cảnh. Từ xưa đến nay, thứ người khác tín ngưỡng có rất nhiều. Nói đúng nhất, tất nhiên là trong cửu thiên cảnh, thần điện Cựu Giang thành cung phụng thần, mới có thể là xưng là huyết mạch của thượng cổ Thần Minh. Nhưng mọi người lúc cầu phù hộ, một con rắn hay một gốc cây, đều có thể trở thành Thần trong lòng bọn họ."

"Tư công tử muốn nói điều gì? Thần làm giao dịch với ngươi là Thần thực sự sao?"

"Từ Hàn, đủ rồi." Thương Chiết Sương biết Thương Từ Hàn luôn thích bác bỏ lời của Tư Kính, nhân lúc chiến hỏa này còn chưa cháy lan sang đồng cỏ, nhanh chóng ngăn cản hắn.

"Tỷ tỷ bao che cho hắn." Thương Từ Hàn lạnh lùng liếc ngang Tư Kính, nhìn thấy ý cười còn chưa tan trong mặt, càng thêm mất vui.

"Vậy đệ cảm thấy chuyện trọng yếu hiện này là tranh luận thần linh thờ phụng ở Ninh Tri liệu có phải là huyết mạch của Thượng cổ Thần Minh hay không sao?"

Thương Từ Hàn im lặng, lén lút nhìn Tư Kính.

Thương Chiết Sương thở dài, kéo hắn về phía sau, tiếp tục nói với Tư Kính: "Huynh có dự định thế nào?"

Tư Kính trầm mặc, nói khẽ, "Ta không cần Thần mà người Ninh Tri thời là chân chính, mà là sự sợ hãi của mọi người trong Không vực đối với nàng ta. Vì thế, trước đó ta nhất định phải đích thân đi đến kỳ cảnh, mới có thể biết Thần mà bọn họ thờ cúng, rốt cuộc có dáng vẻ là gì, sau đó mới tính toán."

"Ta biết rồi." Thương Chiết Sương vượt qua cành cây khô héo cùng thi thể hư thối của mấy động vật, nàng chăm chú nhìn một nơi trống trải, nhàn nhạt nói, "Nơi đây, chính là Ninh Tri nhỉ?"

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, trước đó bọn họ đã có kế hoạch, ban đêm sẽ đến Ninh Tri.

Vì thế lúc này, chân trời ở Ninh Tri tựa như một thùng nhuộm đen sì, nuốt trọn toàn bộ sơn cốc.

Ba người nhìn sơn cốc đen ngòm một cái, Niệm nhi ở phía sau nhẹ giọng nói: "Hay là để muội đến trước xem thử?"

Thương Chiết Sương nhìn nàng, lắc đầu nói: "Chuyện quái quỷ loạn thần ở Không vực vốn rất nhiều, huống hồ là Ninh Tri, muội đi một mình chưa chắc sẽ an toàn. Nếu muốn đi, cũng phải là ta đi đầu."

Đôi mắt của Tư Kính thoáng trầm xuống, muốn đến ngăn cản nàng, nhưng hắn còn chưa cất tiếng đã bị Thương Chiết Sương chặn lại.

"Hiện tại chúng ta đến Ninh Tri làm chuyện này, bất quá chỉ vì để đẩy nhanh kế hoạch của huynh, tiết kiệm được thời gian vốn cũng không còn nhiều của huynh. Nếu như chuyện này còn phải dùng mối quan hệ bằng hữu của huynh, vậy chẳng phải chúng ta đi như không sao?"

Nàng đặt mắt ở sơn cốc, có hơi nhẹ rủ mắt: "Sơn cốc ở Ninh Tri này, lại thêm sắc trời u ám, bóng đêm dày đặc, Ninh Tri thực sự chưa chắc là như thế. Ta sẽ đi dọc theo vách đá, Niệm nhi đi theo ta, nếu không có vấn đề thì Thương Từ Hàn nghe thấy tiếng của Niệm nhi sẽ dẫn Tư Kính xuống."

Sau đó tựa như sợ bọn họ đều lo lắng, nàng cong môi, đảo mắt nhìn bọn họ, rực rỡ phóng khoáng: "Ta dám cam đoan, ta còn tiếc mạng hơn bất cứ ai trong các người đấy."

Một lời nói ra, Thương Từ Hàn cùng Tư Kính đều tự mình trầm mặc.

Bọn họ không phải không biết lợi hại trong việc lợi dụng quan hệ, nhưng vì chuyện này mà hao phí thời gian, quả thực không có chút ý nghĩa nào.

Thương Chiết Sương nhìn Niệm nhi, thấy nàng ta nhẹ gật đầu mới nhẹ nhàng nhảy xuống theo vách đá, thân ảnh đỏ rực lặng lẽ chôn dưới vực sâu dày đặc sương mù.

Không khí xung quanh ẩm thấp, rêu xanh nhấp nhô mọc trên vách đá cũng ướt sũng, may mà khinh công của Thương Chiết Sương cực kỳ tốt nên không bị ảnh hưởng. Nàng nắm lấy nhánh cây trên vách đá, rồi nhảy lên hòn đá bên cạnh, không tới một nén hương đã xuyên qua mây mù đến được Ninh Tri.

Nàng xác định nơi đây là biên giới vào Ninh Tri, không có một ai, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút ánh sáng chợt sáng chợt tắt ở phía xa.

Niệm nhi là hồn phách, không cần phiền tới Thương Chiết Sương, một giây đã nhanh rơi đến đáy vực, vì thế còn nhanh hơn cả Thương Chiết Sương.

Nhìn trực diện, Ninh Tri tựa như một thế ngoại đào nguyên được giấu giữa chốn lâm dã, không có bất kỳ dị tượng nào.

Thương Chiết Sương gật đầu với Niệm nhi, nàng ta mới nhẹ nhàng bay đến trước.

Chỉ chốc lát, Thương Từ Hàn đã mang Tư Kính xuống.

Khuôn mặt bình tĩnh của hắn, đầu tiên là nhìn Thương Chiết Sương có bị thương hay không, sau đó mới bất giác buông Tư Kính ra.

Tư Kính đến bên cạnh Thương Chiết Sương, nhìn chằm chằm vào đốm sáng từng chút từng chút một ở nơi xa, mượn ánh sáng mông lung kia để quan sát đôi tay dưới vạt áo của Thương Chiết Sương.

Xác định thật sự Thương Chiết Sương không bị thương, hắn mới bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, nói khẽ: "Người Ninh Tri ngày thường cũng giống như người Không vực, ngày làm đêm nằm, mà những đốm sáng này có lẽ có liên quan đến nghi thức đặc biệt với Thần linh nào đó."

Thương Từ Hàn đến bên người Thương Chiết Sương, ánh mắt càng âm trầm hơn.

Hắn nhìn ánh sáng như ẩn như hiện, yên lặng siết chặt nắm tay.

"Tỷ tỷ... Tín ngưỡng của người Ninh Tri đặc biệt, tập tục quái dị, toàn bộ người ở Ninh Tri đều điên cuồng hơn cả tín đồ bình thường. Nghi thức thờ phụng thần của bọn họ, nhất đinh nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, lát nữa tỷ phải đi sau lưng đệ đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play