Trong phòng được đốt huân hương, cửa chính đi vào đặt một bức bình phong viền vàng.

Trên bình phong, họa những quái thú huyền bí cùng kỳ hoa dị thảo, sắc thái diễm lệ, điểm xuyến bởi nhưng bảo thạch nhỏ khó nhìn thấy bằng mắt, phác họa một hình tượng xa hoa bậc nhất.

Thương Từ Hàn ngồi trước bàn bằng bạch ngọc, gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt suy tư.

"Ngươi nói gì?"

"Tư Kính, Tư gia chủ của Tư gia cầu kiến."

"À... Ta còn chưa tìm hắn, hắn đã tự mình tìm tới cửa rồi sao?" Thương Từ Hàn khẽ nghiêng về sau, suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, "Một mình hắn tới à?"

"Vâng." Thuộc hạ đưa lời cúi thấp đầu, không dám nhiều lời, sợ rằng vị chủ thượng tâm tính bất thường này mà không tốt, sẽ muốn cái mạng nhỏ của mình.

"Vậy thì càng thú vị, theo ta được biết, vị Tư gia chủ này không biết võ, biết được quan hệ giữa ta và tỷ tỷ, không sợ ta dùng một đao chém chết hắn sao?"

Thương Từ Hàn còn đang tự lẩm bẩm, xung quanh đầy yên tĩnh.

Đột nhiên thanh kiếm bên hông hắn bay ra, thẳng tắp theo hướng ngoài cửa sổ, đem con chim bay ngang qua biệt viện đính lên cành cây đối diện.

Tên thuộc hạ đưa tin bị dọa đến chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất. Thương Từ Hàn chỉ nheo mắt lại, cười vô tội nói: "Con chim sẻ ầm ĩ như thế, không ai thấy phiền à?"

Thuộc hạ kia không dám nói câu nào, lặng im đứng một bên.

"Thôi, để hắn vào đi." Thương Từ Hàn đứng lên, lướt ngang qua tên thuộc hạ, đến bên cây rút thanh kiếm ra, nhẹ cười, "Hắn đã có gan đến, thế nào ta lại không để hắn vào chứ?"

Thân thể con chim bị xiên qua rơi xuống đất, còn co giật mấy cái, máu tươi chảy đầy mặt đất.

Tên thuộc hạ như trút được gánh nặng, không dám đưa mắt nhìn cái thi thể kia, cong người lui ra.

Tư Kính đi một mình, Thương Từ Hàn cũng ghét nhất cái bộ dạng bày mưu tính kế này của hắn. Thương Từ Hàn không rõ, dạng người dối trá như vậy sao có thể khiến tỷ tỷ quan tâm đây?

Trên bàn tròn bày biện hai chén trà làm từ tử sa, nước trà ôn nhuận phản chiếu đôi mắt lạnh nhạt của Tư Kính.

Thương Từ Hàn lấy tay khẽ vuốt mép chén trà, cười nhạt.

"Tư công tử chê ta đãi ngộ không chu toàn à, sao ngay cả trà cũng không uống?"

"Ta không muốn còn chưa nói với Thương công tử một câu đã chết bất đắc kỳ tử ở đây."

Tư Kính cười đáp lại, ánh mắt ôn nhuận, hoàn toàn không vì lời nói hay cử chỉ của người trước mắt hiện ra sát khí mà lộ ra một chút sợ hãi.

Thương Từ Hàn không thay đổi sắc mặt, hắn nhíu mày cầm chén trà trước mặt Tư Kính, nhẹ nhàng đổ vào bình sứ.

Chỉ vài giây, đóa hoa trong bình sứ chợt khô héo, cánh hoa rơi nhẹ xuống, hắn hơi tiếc nuối nhặt cánh hoa khô lên, ngửi một chút: "Đáng tiếc, lãng phí một bình độc thượng hạng."

Tư Kính ngồi đối diện hắn, gương mặt vẫn chứa chan ý cười, vô cùng kiên nhẫn chờ hành động kế tiếp của hắn ta.

Thương Từ Hàn nghiền nát cánh hoa khô, ánh mặt thoáng trầm xuống.

Hắn ghét loại cảm giác này, chán ghét thái độ nhìn thấu được hắn, không sợ hãi, vô hỉ vô bi này.

Tư Kính thấy Thương Từ Hàn thay đổi sắc mặt, khóe môi nhẹ cong, phong khinh vân đạm nói: "Không nghĩ Thương công tử không giữ được bình tĩnh như thế."

"Tỷ tỷ là ranh giới cuối cùng của ta."

Lúc Thương Từ Hàn nói câu này, thanh âm rất nhỏ, đôi mắt giống Thương Chiết Sương đến năm phần lúc này tựa như con thú đang ẩn nấp, nguy hiểm chập chùng.

"Thật sao?" Tư Kính nhìn thẳng vào mắt Thương Từ Hàn.

Rõ ràng đang nhìn rất chăm chú, nhưng Thương Từ Hàn không thể tìm được một chút sơ hở ở trong đó.

"Ngươi không sợ bây giờ ta giết ngươi sao?"

"Ngươi sẽ không." Tư Kính trả lời rất chắc chắn.

Hắn cười cười, đuôi mắt hơi nhướn lên: "Nếu ngươi giết ta, giữa ngươi và Chiết Sương sẽ như thế nào đây?"

"Đây chính là nước cờ của Tư công tử khi đi một mình tới đây sao?"

"Thương Từ Hàn cho rằng như vậy?"

Thương Từ Hàn đương nhiên không cho là thế.

Tư Kính không hiểu hắn ta, chỉ có thể dựa vào chính suy đoán của hắn.

Mà cho dù hắn có tự tin, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân, một mình đi tới, tuyệt đối không phải chuyện mà người như hắn có thể làm. Nếu hắn dám đến, còn đến một mình, nhất định có thể an toàn trở ra.

"Rốt cuộc Tư công tử tới đây có mục đích gì?"

Thanh âm của Thương Từ Hàn bao trùm bởi một khí tức âm lãnh, dù có thế nào, hắn tuyệt đối không có khả năng bị Tư Kính nắm mũi dắt đi.

"Vết thương trên người Chiết Sương ta đã thấy."

Thời khắc Tư Kính nói câu này, đột nhiên Tư Kính đứng lên nhảy sang một bên. Quả nhiên như hắn đoán, thanh kiếm của Thương Từ Hàn đã đính lên nơi hắn vừa ngồi.

"Ngươi đã làm gì tỷ tỷ?"

"Cũng không có gì." Tư Kính cười vô tội, khẽ vuốt tay áo vừa mới bị kiếm sượt qua, nói, "Có một số việc ngươi tình ta nguyện, cũng không có gì, không phải sao?"

Nghe câu này, ánh mắt Thương Từ Hàn thoáng nhấc lên sát khí dày đặc, nhưng trong thâm tâm vẫn còn kiêng kỵ cùng cảnh giác với Tư Kính, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Vì thế nên hôm nay Tư công tử tới chỉ để hỏi một câu, vết thương trên thân thể tỷ ấy là ai tạo ra sao?"

Tư Kính nghiêng đầu, trầm ngâm một lát: "Không hẳn như thế."

"Người thương tổn tỷ tỷ đã bị ta giết rồi."

Đôi mắt hung ác nham hiểm của Thương Từ Hàn khóa chặt trên thân Tư Kính, dường như nếu có thể xé xác hắn sau một khắc.

"Cũng nên thế." Trên mặt Tư Kính không biểu lộ thần sắc kinh ngạc nào, nói tiếp, "Nếu như Thương công tử nguyện ý, có thể tháo sợi tơ hồng trên cổ tay Chiết Sương không? Bao gồm cả những hồi ức, cũng trả lại cho nàng tất cả.

Câu nói sau Tư Kính nói rất nhẹ, nhưng Thương Từ Hàn nghe rất rõ. Hắn nắm chặt tay, hận không thể xé nát khuôn mặt dối trá này của Tư Kính.

"Ngươi căn bản không biết chúng đối với tỷ tỷ có ý nghĩa như thế nào."

"Vậy thì Thương công tử biết sao?"

Ngữ điệu ban đầu của Tư Kính vẫn luôn ôn hòa, không có công kích. Nhưng câu nói hiện tại của hắn lại nâng cao lên một chút.

Hắn duy trì gương mặt lương thiện này, nhưng lời nói ra tựa như thanh kiếm vừa phóng ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào tim đen của Thương Từ Hàn, đẩy sự sợ hãi mà Thương Từ Hàn che giấu lên, lộ ra lo sợ và bất an của hắn.

Trong chớp mắt này, Thương Từ Hàn tựa như hiểu được, vì sao tỷ tỷ nguyện ý đi theo Tư Kính.

Nếu không phải đã có thành kiến từ trước, hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ không kháng cự tiếp xúc cùng Tư Kính.

Dù sao dựa vào bản năng con người tôn sùng cường giả, người này làm bạn so với địch còn tốt hơn.

Người trước mắt có khuôn mặt như gió xuân phơi phới, luôn tựa như trăng dưới nước, mỗi khi cho rằng có thể chạm tới, mới phát hiện chỉ chạm tới một mảnh hư vô.

Hắn đối với tất cả mọi người, đều là xa cách đúng mực.

Nhưng người có thể khiến hắn nhìn khác biệt, cũng chỉ có tỷ tỷ.

Bất quá, dù sâu không thể lường được, Thương Từ Hàn chưa từng cảm thấy mình sẽ thua hắn ta.

"Ta cùng tỷ tỷ huyết mạch tương thông, tất nhiên hiểu suy nghĩ của tỷ ấy hơn Tư công tử."

"Thật sao?" Đôi mắt sâu không thấy đáy của Tư Kính nhàn nhạt dao động sắc tối, "Nếu Thương công tử cùng Chiết Sương có thần giao cách cảm như thế, vậy không ngại đoán thử, nếu ta nói lần này ta tới Tứ châu bị Tư công tử gây thương tích, Chiết Sương sẽ thế nào nhỉ?"

"Ngươi lấy tỷ tỷ uy hiếp ta?"

"Nếu Thương công tử có nhược điểm bị ta nắm trong tay, cũng không nên lãng phí."

"Nếu tỷ tỷ biết ngươi lừa tỷ ấy..."

"Thương công tử cảm thấy giữa ta và ngươi, Chiết Sương sẽ tin ai hơn đây?"

Một câu hững hờ đã đem tất cả lời còn lại của Thương Từ Hàn nghẹn trong cổ họng, nói không được, không nói cũng không được.

Hắn cười lạnh, trả lời: "Không nghĩ tới, đường đường là Tư gia chủ lại là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ."

"Thương công tử sai rồi. Vô thương bất gian, binh bất yếm trá, tại hạ chỉ đọc sách nhiều hơn Thương công tử một chút thôi."

"Nếu không có tỷ tỷ..."

"Nếu không có Chiết Sương, hiện tại ta cũng sẽ không ngồi đây lãng phí thời gian cùng Thương công tử."

Thương Từ Hàn đưa mắt lên nhìn nước trà trong chén tử sa, bỗng chén trà vỡ ra, nước trà nóng theo tay hắn chảy xuống đất, mà hắn không hề hay biết. Một tay khác Thương Từ Hàn đang nắm lấy thanh kiếm bên hồng.

Một luồng sát khí mãnh liệt bắn ra từ đôi mắt hắn, trong tính tắc hắn chỉ có một ý nghĩ.

Tư Kính không thể giữ lại, dù tỷ tỷ muốn thế nào, hắn đều phải giết Tư Kính.

So với Thương Từ Hàn, Tư Kính lại có vẻ rất bình tĩnh.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt như ánh trăng sau mây mù của Thương Từ Hàn, đôi mắt đen nhánh không sợ hãi, còn có cả sát ý lạnh thấu xương.

"Thương công tử thông minh, tất nhiên cũng biết, giết ta không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Chung quy ta chỉ suy đoán một chút, chưa nói với Chiết Sương, không phải sao?"

Thần sắc của nam tử trước mắt rất tự nhiên, thật giống như chắc chắn biết Thương Từ Hàn sẽ không động đến hắn. Nhưng Thương Từ Hàn biết, dưới sự trấn định này, nhất định đang chôn giấu một bí mật thầm kín.

Thấy Thương Từ Hàn không nói, Tư Kính chậm rãi đứng lên: "Một ngày hôm nay đã thu hoạch rất nhiều, Tư gia còn rất nhiều chuyện cần ta về xử lý, ta cũng không ở lâu nữa."

Khi Tư Kính đã đi ước chừng năm trượng, Thương Từ Hàn bỗng ném thanh kiếm trong tay.

Hắn vững tin kiếm của hắn rất nhanh, người bình thường không thể tránh né.

Nhưng Tư Kính chỉ nghiêng người, đã thoáng biến mất trong tầm mắt của hắn.

Hắn khinh miệng xùy một cái, thấp giọng lẩm bẩm: "Xem ra trên thân của vị Tư gia chủ này còn cất giấu một bí mật mà tất cả mọi người đều không biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play