Thương Chiết Sương lấy được hai bình Thu Lộ Bạch từ trong tay đầu bếp Phong Lộ Lâu.

Lúc này trăng đã tròn vành vạnh, trong tiết mùa thu cũng xem như hợp cảnh.

Nàng nằm trên mái ngói xanh lạnh buốt ngắm nhìn mặt hồ trắng xóa, đổ rượu vào miệng.

Mùi rượu mát lạnh dâng lên, nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi. Chớp mắt, Thu Lộ Bạch dọc theo yết hầu xuống tận dạ dày, khiến cả người nàng ấm áp.

Thật ra Thương Chiết Sương không phải người thích rượu, chẳng qua có hơi nhớ hương vị của rượu.

Nàng đã quên bao lâu rồi mình chưa uống rượu.

Ở Không vực mấy năm, nàng luôn kiêng kỵ để mình ở trạng thái tê dại phòng ngừa tại họa đột nhiên ập tới. Nhưng ở Tư phủ này, nàng tựa như có thể tạm thời buông xuống lo lắng.

Gió đêm lướt qua mái tóc dài, nàng giải phóng toàn bộ suy nghĩ, chỉ chăm chú uống rượu.

Nhanh thật, một bình Thu Lộ Bạch đã thấy đáy.

Ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, một bóng dáng màu trắng đứng yên giữa hơi nước trên mặt hồ.

Tư Kính đứng một mình ở hành lang đối diện nàng, chắp tay sau lưng suy tư điều gì.

Hình như hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng, vừa nâng mắt lên, liền thấy bộ dáng phóng túng đang tản mát hiện tại của nàng.

Nữ tử nửa nằm trên mái ngói xanh đen, toàn thân đỏ rực phá lệ chói mắt, tựa như ánh lửa sáng rực trong đêm tối.

Ánh mắt của nàng có chút tan rã, lúc trông thấy hắn liền ngưng tụ thành một tia sáng.

"Tư công tử." Thương Chiết Sương miễn cưỡng mở miệng, ngữ điệu hơi say sau tản mạn.

Tư Kính nghĩ cách nhảy lên mái hiên, ngồi bên cạnh Thương Chiết Sương. Cảnh này giống như đã từng quen thuộc, khiến hắn nhớ lại trải nghiệm ở thôn An Ninh.

"Thương cô nương thích ở nơi cao nhỉ." Gương mắt hắn thanh khiết, ánh mắt bình tĩnh, vào lúc này có chút trong trẻo hơn ánh trăng.

"Nơi cao?" Đầu óc Thương Chiết Sương thanh tỉnh hơn từ đống hỗn độn, câu môi nói, "Chỉ là không thích nhiễm việc của thế tục."

"Không thích?" Tư Kính bỗng nhớ chuyện phát sinh đêm cd tiêu tán, nhíu mày nói, "Kỳ thật dạng người như Thương cô nương cũng rất tốt."

Sau câu này, hắn cố gắng xóa tan câu muốn nói kia "Thương cô nương thật ra cũng không cần hiểu thứ tình cảm kia."

__Dù sao hắn không phải là nàng, không muốn ý kiến chủ quan áp đặt lên người khác.

"Có lẽ thế." Thương Chiết Sương híp mắt, cầm lấy bình Thu Bạch Lộ khác bỏ hũ nút, mùi rượu liền tràn ra, "Tư công tử uống rượu không?"

Tư Kính vô thức lắc đầu.

Lúc hắn được người khác chiêu đãi mở tiệc, cũng không uống rượu. Rượu khiến người loạn tâm trí, mà điều hắn cần là thời thời khắc khắc đều bảo trì được thanh tỉnh và lý trí. Mấy bình rượu cất trong phủ hắn cũng chưa từng động tới, thậm chí không biết được có số lượng bao nhiêu.

Hắn nhìn nữ tử trước mặt đã đỏ ửng mặt, chậm rãi nói: "Uống rượu dễ mất cảm xúc, Thương cô nương đừng đam mê."

Thương Chiết Sương bật cười, dưới cơn say của rượu, nụ cười càng thoải mái hơn.

Nàng đến gần Tư Kính, mặc cho hơi thở ấm áp hòa với hơi rượu mát lạnh phà vào mặt hắn, vỗ vai của hắn nói: "Tư công tử, con người đều bị mình trói buộc đến chết. Cuộc sống vui vẻ phải tận hương, đừng cứng nhắc như ánh trăng."

Tư Kính nhìn nàng, thật lâu không đáp, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Đây chính là nguyên nhân ta ghen tỵ với Thương cô nương."

Trong khoảng thời gian Tư Kính trầm mặc, Thương Chiết Sương đã nhanh uống cạn bình Thu Bạch Lộ còn lại.

Men rượu khiến nàng hoàn toàn không hiểu Tư Kính đang nói gì, chỉ biết lưng đã mỏi, ngửa ra sau nằm lên mái ngói.

Gió đêm có hơi lạnh, mang men rượu lan đến toàn thân khiến nàng vô thức kéo vạt áo ngoài.

Thương Chiết Sương ngửa đầu, nhìn vầng sáng trên không trung, nháy mắt mấy cái mới hài lòng nhắm mắt lại.

Tư Kính không nói gì.

Trước khi gặp Thương Chiết Sương, hắn không phải chưa từng gặp nữ tử khí chất hào kiệt, nhưng tất cả đều bó tay trước việc nhỏ nhặt của trần gian, không ai thoải mái được như nàng.

Hắn chăm chú nhìn sợi tơ hồng buộc chuông trên cổ tay của nàng dưới ánh trăng.

Cỗ tay trắng nõn bị dây tơ hồng quấn lên tựa như mạch máu nhỏ, dù có hơi lỏng lẻo nhưng không thể tách rời, một chiếc chuông nhỏ ở giữa theo gió đêm rung động, không chút tiếng động.

Ma xui quỷ khiến, Tư Kính đưa tay ra định chạm vào nó.

Bỗng đầu ngón tay của hắn thu hồi lại giữa không trung.

__đây không phải chuyện hắn thường làm, cực kỳ thất lễ.

Tư Kính không tìm hiểu cảm xúc của mình từ đâu mà đến, sau khi nữ tử bên người chìm vào giấc ngủ sâu, nhẹ nhàng hô hấp, hắn ngồi trên mái hiên hồi lâu, cuối cùng không có ý định đánh thức nàng hoặc đưa nàng xuống. Chỉ đắp một lớp áo ngoài cho nàng rồi rời đi.

Thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy, nếu nàng thích ở nơi cao, không thích nhiễm nhân khí, thì cứ như thế đi.

Lúc nhân thế có thể tùy tâm không nhiều, nhiều hơn một khắc, chính là một khắc.

***

Sương sớm đầu thu hơi lạnh, ngưng đọng trên lông mi dày của Thương Chiết Sương rồi rơi xuống mặt của nàng, áo khoác ngoài của Tư Kính cũng đã dính chút ẩm ướt.

Đau đớn ẩn ẩn truyền đến từ Thái Dương khiến nàng nghiêng đầu, tránh ánh sáng từ mặt trời mọc, híp mắt giãn thân thể đang cứng ngắc.

Áo ngoài của Tư Kính khẽ trượt xuống bên người, nàng giật mình siết nó trong tay.

Chuyện phát sinh đêm qua hiện lên đứt quãng trong đầu nàng, lắc đầu, nàng ném những chuyện không quan trọng đi rồi xoa nắn bả vai có chút đau nhức của mình.

Từ góc độ của nàng nhìn xuống, Tư phủ rộng lớn tựa như đang ngủ say vĩnh viễn.

Ánh sáng chiếu vào cột gỗ đàn hương thành từng mảng sáng, dưới những quầng sáng là những bụi bay lộn xộn nhỏ bé, phù hoa nhưng cô tịch.

Lúc nàng đang ngây người, trong hành lang trống rỗng đột nhiên lóe lên một thân ảnh mảnh khảnh màu thiên thanh.

Nếu thân ảnh đó không phải bị ánh nắng chiếu thành cái bóng, đảo loạn một mảng bụi, Thương Chiết Sương sẽ cho là mình nhìn lầm.

Nàng chớp mắt, vừa định nhìn thật kỹ nhưng một thanh kiếm sắc lạnh chợt hướng thẳng vào trái tim nàng.

Người sử dụng kiếm là một nữ tử có đôi mắt như mùa thu, lông mày ngang như núi.

Nếu nàng ta không cầm kiếm bổ thẳng vào người nàng, Thương Chiết Sương không dám tin nữ tử có vẻ ngoài ôn nhu như vậy lại ngoan tâm hạ thủ.

"Ngươi là ai, xông vào Tư phủ có mục đích gì?"

Nữ tử trầm giọng, Thương Chiết Sương có thể cảm nhận được sát khí càng lúc càng lạnh của nàng ta.

Nàng không trả lời nữ tử đó, chỉ rất hứng thú nói: "Cô nương là người của Tư phủ à? Ta nhìn không giống lắm."

Nữ tử nhíu mày không kiên nhẫn, thấy Thương Chiết Sương không muốn nói rõ ràng, một lần nữa cầm kiếm phi tới.

Tốc độ của nàng ta rất nhanh, chiêu thức vô cùng tinh vi, không có động tác dư thừa.

Nhưng khinh công của Thương Chiết Sương lại hơn kiếm thuật của nàng ta một bậc.

Tay trái nắm chặt áo ngoài của Tư Kính, nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, lướt qua mái hiên vào viện của Tư Kính.

Thế công kích của nàng ta đều nhằm vào nơi trí mạng của Thương Chiết Sương, nhưng không muốn làm vỡ viên ngói nào ở Tư phủ, vì thế sau khi nhảy lên mái hiên, khí thế công kích cũng giảm đi rất nhiều.

Đêm qua Thương Chiết Sương uống hơi nhiều rượu, còn mệt mỏi. Dù không đến mức phải thua nàng ta, nhưng rất lười đọ sức, khi trông thấy cửa phòng của Tư Kính liền xông đến.

Nàng nhảy xuống bậc thềm đúng lúc thấy Tư Kính đẩy cửa ra ngoài.

Thần sắc kinh ngạc của Tư Kính chỉ duy trì một giây, sau đó nói: "Chu Tuyết"

"Tư công tử." Nữ tử miễn cưỡng thu hồi kiếm thuật đầy sát khí, xoay cổ tay đặt mũi kiếm hướng xuống, thi lễ với Tư Kính, "Vị cô nương này là khách của Tư công tử sao?"

Tư Kính giật mình, tất nhiên chưa từng nghĩ tới sẽ giới thiệu Thương Chiết Sương trước mặt người khác, chỉ nói một câu: "Vị này là Thương cô nương, sau này sẽ thường xuyên ở Tư phủ, không cần xem nàng là người ngoài."

Chu Tuyết dù không thường gặp Tư Kính, nhưng cũng biết tính cách của hắn. Hiện tại hắn đã giới thiệu Thương Chiết Sương, nàng có hơi kinh ngạc một chút, nhưng nhanh chóng đổi sang thần sắc điềm tĩnh: "Khoảng chừng hai canh giờ nữa Lâu chủ sẽ tới."

"Ta biết rồi." Tư Kính gật đầu với nàng, sau đó hỏi, "Ở đây có khó chịu không?"

"Không có, đa tạ Tư công tử quan tâm."

Nương theo ánh nắng, Thương Chiết Sương mới phát hiện gương mặt của Chu Tuyết không giống người thường, thần sắc tái nhợt do bệnh lâu năm.

Chu Tuyết xoay người, thi lễ với nàng: "Thương cô nương, vừa rồi Chu Tuyết đã mạo phạm."

Thương Chiết Sương lắc đầu, hiển nhiên không để chuyện này trong lòng.

Chu Tuyết thu mắt, lặng yên nửa khắc mới quay người ra khỏi viện của Tư Kính.

Thân thể đơn bạc của nàng như cỏ lau bay trong gió, vạt áo xanh thẫm bị ánh nắng chiết vào, mờ ảo mà nhẹ nhàng, phảng phất như sẽ bị thổi tan ngay sau đó.

Đợi thân ảnh của Chu Tuyết biến mất khỏi tầm mắt hai người, lúc này Thương Chiết Sương mới đưa chiếc áo ngoài đang cầm trong tay cho Tư Kính.

"Đêm qua, đa tạ."

"Thương cô nương còn nhớ chuyện đêm qua không?"

"Không nhớ rõ lắm."

Tư Kính tiếp nhận áo ngoài, vuốt qua chỗ nhăn nheo, tựa như thản nhiên vô ý nói: "Mấy ngày nữa ta phải ra ngoài, Chu Tuyết sẽ ở lại trong phủ. Nếu Thương cô nương không ngại, hãy giúp ta chăm sóc nàng ấy."

"Một người sống sờ sờ như thế, võ công cũng thượng thừa, còn cần ta chăm sóc sao?"

"Nàng ấy bị trúng độc, sẽ không sống quá một năm."

Thương Chiết Sương ngẩng đầu lên, trong mắt ngoại trừ hờ hững, ngoài ra chẳng còn gì.

"Loại độc này rất khó giải."

Ánh mắt Tư Kính lạnh nhạt giống nàng, dường như lời nói lúc này với nàng chỉ là vô ý đề cập, để nàng chăm sóc Chu Tuyết cũng chỉ vì tận nghĩa chủ nhà.

"Ta biết rồi." Thương Chiết Sương nói xong câu này, đang định rời đi thì nghe thấy Tư Kính ở phía sau lưng nói một câu.

"Chu Tuyết là người của Tụ Huỳnh Lâu, chiều này Tụ Huỳnh Lâu chủ sẽ tới một chuyến. Nếu cô không có việc gì cũng có thể tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play