Thương Chiết Sương hít sâu một hơi, đáy lòng nhịn không được bực bội xông lên, cau mày lạnh giọng hỏi: "Chúng ta có quen biết sao?"

Tinh thần của cô nương nhìn qua mười phần không bình thường, gần như sụp đổ, ngồi xổm trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cô không thể nói mà không giữ lời, cô không thể... Ta không muốn chết... Không muốn chết đâu..."

Thương Chiết Sương vừa định hỏi lại, bỗng thấy một đám chạy tới từ cổng vòm bên cạnh, nữ tử cầm đầu một tay kéo cô nương đang ngồi trên đất lên, thấp giọng oán giận mắng: "Tiểu Oanh, đừng la nữa, cô còn chê chúng ta bị hành chưa đủ à?"

Nam tử theo sau lưng nhíu nhíu mày, dường như nghe không quen lời nói không hiểu nhân tình của nàng, kéo cô nương gọi là "tiểu Oanh" về sau, trấn an: "Cô đã thấy cái gì rồi? Không sao, đừng khóc."

"Nàng ấy tới... Nàng ấy lại tới, rõ ràng sáng nay mới chết một người mà?" Tề Tiểu Oanh thất thần nhìn nam tử kia, bỗng đôi mắt sáng lên, sau đó điên cuồng gào khóc, "A Đỗ, chúng ta phải làm sao đây, vì sao không ra được, vì sao vậy!"

Nam tử kia cúi đầu, sắc mặt hơi âm trầm, ngược lại, nữ tử vừa mới kéo Tề Tiểu Oanh lên luôn chú ý đến sự tồn tại của Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương rõ ràng cảm giác được khi nàng ta nhìn nàng đã run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Cô là người mới tới sao?" Giọng nói của nàng mang sự không tin, sâu trong đó còn cả tia bối rối.

"Mới tới gì?" Thương Chiết Sương nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì.

"Nơi này, đã tới sẽ không ra được." Nữ tử kia cười như thần kinh, trong ngữ điệu lộ ra sự tuyệt vọng.

Sau nàng, trừ nam tử kia còn có hai người đang co đầu rụt cổ, lúc này còn đứng sau cổng vòm, im lặng đánh giá tình hình bên trong.

"Thôi, trước hết về Kiêm Gia uyển đi." Nữ tử kia thở dài, ra hiệu A Đỗ theo theo Tề Tiểu Oanh đã suy sụp tinh thần ra khỏi căn phòng này.

Trên đường đi, bọn họ phải xuyên qua ba bốn cổng vòm bằng đá mới đến được Kiêm Gia uyển.

Kiêm Gia uyển có cách bài trí giống với sân kia như đúc, chẳng qua ở đây có thêm một bộ bàn ghế đá dài.

Tề Tiểu Oanh đã tỉnh táo hơn, tuy còn nức nở nhưng đã có thể nói hoàn chỉnh câu.

Nghe nàng giải thích, Thương Chiết Sương mới hiểu thì ra nàng ấy tưởng nàng là nữ quỷ áo đỏ, nên mới hoảng sợ như thế.

Bầu không khí trong đám người vẫn khắc chế như cũ, dường như bất cứ lúc nào cái đao trên cổ bọn họ sẽ rơi xuống.

Nữ tử thủ lĩnh nói, nàng tên Lý Nghiên Tuyết, ở cách thôn An Ninh không xa, cũng không biết tại sao sau khi tỉnh ngủ đã xuất hiện ở đây.

Người phía sau nàng cũng nhao nhao nói, bọn họ gặp nhau ở đây phần lớn cũng như Lý Nghiên Tuyết, Tề Tiểu Oanh bên cạnh cũng thút thít mấy câu.

"Lúc nãy ta cho ngươi là nữ quỷ, kết quả, kết quả vậy mà không phải..."

Thương Chiết Sương: "..."

Sao nàng nghe thấy trong lời này còn có chút tiếc nuối nhỉ?

"Cô nương, cô không biết rồi, nếu đã tới đây sẽ không thể trở ra." Lý Nghiên Tuyết lườm nàng một cái, thần sắc cổ quái nói, "Nhưng mà cô không thể chết quá sớm."

"Chết quá sớm gì?"

Thương Chiết Sương nghe được một tia chán ghét trong lời của Lý Nghiên Tuyết.

"À, không bao lâu nữa, thay vì nghe chúng ta giải thích, chi bằng ngươi nên gặp tận mặt với nàng cho thỏa đáng." Thanh âm của Lý Nghiên Tuyết rất thấp, quỷ khí lành lạnh phả vào ngày mùa hạ, khiến Thương Chiết Sương còn chưa thấy Cù Tiểu Đào đã cảm nhận được âm khí đập vào mặt.

"Có lẽ nàng sẽ thích cô..."

Sau khi nói câu không rõ ý vị này, Lý Nghiên Tuyết trầm mặc lại, còn Tề Tiểu Oanh xoa ống tay áo, thút thít đáp mấy câu, tựa như muốn đem toàn bộ ủy khuất ở đây phát tiết ra.

Qua mấy canh giờ, ngày mai trống rỗng, đã tới buổi trưa.

Thương Chiết Sương nghĩ mấy người này ở đây lâu đến vậy, sẽ không thể tuyệt thực, nàng hỏi: "Buổi trưa các người thường ăn gì?"

Tề Tiểu Oanh còn đang khóc nức nở, nghĩ rằng như sắp chết đến nơi, Thương Chiết Sương còn hỏi mấy câu không tim không phổi đó, buồn rầu trả lời: "Ngũ cốc trong thiện phòng có đầy đủ, hình như là người ở thôn An Ninh lúc trước để lại."

(Ji: Thiện phòng- phòng ăn/nhà bếp)

A Đỗ cũng lườm Thương Chiết Sương một cái, không nói gì đi về phía thiện phòng.

Thương Chiết Sương nghĩ, Lý Nghiên Tuyết như có chút địch ý với nàng, cảm xúc của Tề Tiểu Oanh cũng không ổn định lắm, hai người còn lại nàng càng không hiểu rõ, chỉ có A Đỗ nhìn ra có thể nói chuyện, thế nên liền đi theo.

Lý Nghiên Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, trầm thấp cười lạnh: "Không biết hồ ly tinh ở đâu nhảy ra nữa."

Tề Tiểu Oanh còn ngồi xổm một chỗ, tinh thần đang hoảng loạn.

Tựa hồ A Đỗ cũng không kinh ngạc khi Thương Chiết Sương cùng đi đến, thậm chí hành động đến thiện phòng cũng như cố ý.

"Cô nương tự mình xông đến nhỉ." Hắn cười khổ, lắc đầu.

Thương Chiết Sương lúc này mới chú ý tên của A Đỗ tuy mạnh mẽ mãng phu sơn dã, nhưng bộ dạng lại như một thư sinh yếu đuối. Bộ trường sam màu xám xanh cực kỳ đối lập với cái sân tiêu điều này.

Nàng nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt của A Đỗ, cảm giác kỳ quái càng sâu.

"Cô nương, tại hạ khuyên một câu, đừng nên đi vào vũng nước đục này, trừ việc ướt giày cũng chẳng độ được kẻ nào."

A Đỗ thở dài, làn gió yếu ớt tựa như xuyên qua núi, mang theo mười phần lạnh lẽo.

Thương Chiết Sương thấy hắn không muốn chỉ điểm, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Đa tạ các hạ đã nhắc nhở."

__Chỉ là nàng đã nhận tiền của người ta, đương nhiên phải độ được Cù Tiểu Đào.

Nhưng câu nói này, không nên nói trước mặt A Đỗ.

***

Lúc hoàn toàn tĩnh mịch, tâm tình bất an liền tràn ra như dịch bệnh, dù Thương Chiết Sương có ít cảm giác sợ hãi, nhưng khi cùng cả đám đợi quá lâu, bực bội trong lòng không thể nhịn được trào lên.

Sau khi ăn trưa nhạt như nước ốc, cuối cùng nàng không nhịn được cái không khí nặng nề tức chết nàng, phi thân đi, nói là muốn đi xem xung quanh một chút.

Nghe nàng nói mấy lời này, Tề Tiểu Oanh hít thật sâu rồi ức chế xuống rất nhanh.

Lý Nghiên Tuyết không nói, lạnh lùng liếc mắt với nàng.

Đối với bọn họ mà nói, bị vây ở quỷ thôn, tất nhiên người bên cạnh càng nhiều càng tốt, không muốn phải lẻ loi một mình.

Thương Chiết Sương lười phản ứng với bọn họ, phất tay áo, đi khỏi cổng vòm của Kiêm Gia uyển.

Nhưng nàng đã tốn một canh giờ, gần như lật tung toàn bộ cái sân, cũng không thể tìm được tung tích của cd.

Tất cả các sân đều được bố trí hoàn toàn giống nhau như đúc, thậm chí ở sương phòng có người ở cũng đều được dán đầy gương đồng.

Sắc trời dần tối, vô số phòng căn bản không có người đều dấy lên ánh lửa.

Ánh mắt Thương Chiết Sương khẽ run, áo đỏ tung bay, lướt trên không trung trực tiếp đến hướng Kiêm Gia uyển.

Lúc này không khí ở Kiêm Gia uyển càng ngưng trọng hơn cả ban ngày, phảng phất có một luồng tử khí màu đen mờ mịt.

Lý Nghiên Tuyết vẫn ngồi cạnh bàn đá, vị trí chưa từng xê dịch. Tề Tiểu Oanh thì khoác lên tay A Đỗ, cả người run mạnh.

Phòng chính ở Kiêm Gia uyển phát ra tiếng vang nhỏ, giống như cây kéo đang tách ra.

Sắc mặt đám người trắng bệch như tờ giấy, chỉ có Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm vào cửa gỗ khắc hoa ở chính phòng, ánh mắt lương bạc không rõ suy nghĩ.

Thanh âm "Răng rắc, răng rắc" ngày càng nhanh, như con ngươi đang nhảy lên sợi tơ mảnh, từng bước đi vào tai của đám người.

Thanh âm này càng nhanh, trong lòng cả đám càng bối rối. Rõ ràng ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, mồ hôi trên trán vẫn rơi đầy.

Một con người giấy màu đỏ bay ra từ khe cửa.

Người giấy được cắt rất tinh xảo, không điểm tô thứ gì nhưng lại sinh động như thật, lúc đi ngang qua, nửa gương mặt cười toe toét quả thực có chút dọa người.

Nó lặng im đứng trước cửa, cười với đám người.

Qua một chút, lại thêm một con người giấy bay ra từ khe cửa.

Lần này là người giấy màu trắng, tóc dài xõa tung, cặp lông mày có chút giống Lý Nghiên Tuyết, sự vui vẻ nhạt hơn người giấy vừa nãy.

Tiếng "răng rắc" không ngừng lặp lại, cuối cùng, sáu người giấy đứng chỉnh tề trước cửa, khác biệt về sự vui vẻ, tựa như phản chiếu từng người đối mặt trước cửa.

Tề Tiểu Oanh nhìn người giấy hơi thấp có chút tương tự mình mang ý cười, nàng nhẹ thở ra, trong miệng đang lẩm bẩm điều gì.

Sắc mặt của một trong hai người không có cảm giác tồn tại ban đầu đột nhiên hơi trắng bệch.

Tiếng "răng rắc" rốt cục cùng hoàn toàn ngừng lại, không còn vang bất kỳ dấu hiệu nào.

Cửa phòng chính ở Kiêm Gia uyển đột nhiên mở rộng, bài trí trong phòng không giống như ngoài sân, trừ bốn phía dán đầy gương đồng, ở ngay đối diện cửa chính có đặt một bàn trang điểm cho nữ tử.

Một nữ tử áo đỏ đang ngồi trước bàn, đối mặt với gương đồng, đưa lưng về phía bọn hắn, trên tay đang cầm một cây kéo màu bạc nhỏ.

Áo của nữ tử đỏ như lửa, tóc dài như gấm choàng trên vai. Nhưng mái tóc dài đen nhánh tựa như không thuộc về nàng, tách khỏi chiếc áo đỏ nhìn không mấy hài hòa, váy đỏ trơn không hoa văn rũ xuống mặt đất.

Nhưng càng là màu đỏ trơn láng đơn giản, thì càng chói mắt, hình ảnh hiện lên trong gương đặt ở bốn phía càng lộ vẻ quỷ dị.

Trong thời khắc cực kỳ yên tĩnh này, dường như Thương Chiết Sương có thể nghe thấy tiếng tim đập của người bên cạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Mà nàng cũng nghe thấy tiếng tim của mình đập, từng tiếng từng tiếng rất bình ổn.

__ Có thể nói không có chút gợn sóng nào.

***

Tác giả:

Sương Sương: Nội tâm của ta không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn muốn cười.

Tề Tiểu Oanh: ?

Lý Nghiên Tuyết: ?

A Đỗ: ?

Hai người qua đường: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play