Ở mỗi thành phố đều có chi nhánh của Cục quản lý yêu tinh, mà Cục quản lý ở thành phố Lâm Nghi thì lại nằm ở ngoại thành, một nơi vô cùng xa xôi, hẻo lánh.
Nghe nói đây cũng không phải để tạo sự thần bí, mà là Cục quản lý yêu tinh thật sự nghèo đến mức không có tiền thuê văn phòng ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Diệp Phù Dư tự bổ não* ít nhất mười bộ kịch bản người đẹp bị giết nơi hoang dã.
Rất nhanh, xe dừng lại ở một bụi cỏ, nhìn thoáng ra xa chính là cánh đồng rộng mênh mông.
Một số đèn đường ở đây đã bị hỏng, chỉ còn lại một hai cái bóng đèn vẫn chập chờn lúc sáng lúc tối.
Diệp Phù Dư đứng tại chỗ đợi hai phút, liền nhìn thấy một tòa nhà từ từ hiện ra trước mắt.
Diệp Phù Dư khá quen thuộc với nơi này, cô nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy cũng không hoảng, mà ngay lập tức đi về hướng tòa nhà.
Đẩy cửa ra, một mảng tối đen như mực, cô lặng lẽ đưa tay sờ lên công tắc trên tường.
Sờ soạng hơn nửa ngày, cô mới nghe được một tiếng "cạch", đèn trong đại sảnh rốt cuộc cũng sáng.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang lơ lửng trên không trung nhìn cô một cách vô cảm.
"Nha đầu chết tiệt kia, cô làm chậm trễ thời gian tan tầm của tôi."
Diệp Phù Dư nghe vậy, cười một cái.
"Chị Nguyệt, chị nghe em giải thích. Em từ đoàn phim trở về liền ngủ, ngủ đến khi tỉnh dậy vừa nhìn thấy thông báo của chị, em đã lập tức chạy đến đây. Đúng rồi, bạn đời được chỉ định của em đâu?"
"Đừng nóng vội, trưởng Cục của chúng tôi yêu cầu tôi tư vấn tâm lý cho cô một chút. Cô lại đây."
Vào lúc này, Diệp Phù Dư không dám phản bác người phụ nữ trước mặt mình.
Phải biết rằng, năm đó cô đã tận mắt nhìn thấy một tên yêu tinh dám chỉ vào mặt Hồng Nguyệt mà mắng, kết quả bị Hồng Nguyệt nắm cái đuôi ném đến mức tàn phế, cuối cùng bị đưa vào trong núi tiếp tục tu luyện.
Cô gái nhỏ đi theo người phụ nữ váy đỏ tới một căn phòng, trong phòng bày hai cái máy tính, Hồng Nguyệt tùy tiện mở một cái, màn hình lập tức xuất hiện các hình ảnh.
Là một cô gái trẻ, bởi vì vẫn luôn không hài lòng với bạn đời mà Cục quản lý sắp xếp, cuối cùng đến năm bốn mươi tuổi vẫn chưa có bạn trai.
Lúc ấy, cô đã chú ý đến một người, nhưng tên yêu tinh đó lại chướng mắt cô ấy.
Bởi vì cô đã lớn tuổi.(πーπ)
Đoạn video kết thúc, Hồng Nguyệt khoanh tay, quay đầu nhìn cô và tận tâm khuyên giải:
"Nhìn thấy chưa? Tôi biết hồ ly tinh các cô lớn lên vừa xinh đẹp lại có thể mê hoặc lòng người. Nhưng hồ ly tinh lớn tuổi thì cũng sẽ bị yêu tinh nam ghét bỏ. Phù Dư, cô bây giờ còn trẻ, nhưng mười năm sau thì không. Cả ngày chỉ đóng phim thì có ý nghĩa gì, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện sinh một con hồ ly siêu cấp đáng yêu chơi cùng sao?"
Diệp Phù Dư: "..."
Sau một hồi im lặng, Diệp Phù Dư không nói thành lời, nhìn cô:
"Em cùng con cá chép, còn có Côn Bằng có thể sinh ra hồ ly sao? Em không tin."
Hồng Nguyệt: "... Đây không phải điểm mấu chốt."
Diệp Phù Dư: "Chính là điểm mấu chốt."
Hồng Nguyệt: "..."
Nhìn thấy Hồng Nguyệt bị mình làm cho nghẹn không nói nên lời, Diệp Phù Dư đột nhiên nở một nụ cười mười phần tự mãn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn.
Nhưng để phòng ngừa Hồng Nguyệt tức giận, cô lại nói:
"Có phải em nên nhìn thử bạn đời làn này mà chị sắp xếp cho em trước không?"
Hồng Nguyệt: "..."
Vẻ mặt của Hồng Nguyệt hoàn toàn thay đổi khi nghe Diệp Phù Dư nói câu này, trở nên dữ tợn hơn.
Nhìn dáng vẻ này, cơ thể Diệp Phù Dư không khỏi run rẩy một chút, cô không nhịn được nhướng mày, giọng điệu khó hiểu mà hỏi: "Như thế nào?"
Hồng Nguyệt trầm mặc:
"Không có gì, tên yêu tinh đó cũng giống như cô. Sợ kết hôn. Anh ta còn chưa tới, cô đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại thúc giục anh ta."
- --
Editor có lời muốn nói:
Không biết có bạn nào giống tui không, mỗi lần đọc đến đoạn cá chép là tui lại nhớ lời Hoàng tử cá chép Lục Cảnh Lễ ( ˙꒳˙) chắc là có thời gian thì phải cày lại bộ đó quá.
À mà, chương này tui dịch nhanh ghê luôn á. Có thể là do từ ngữ đơn giản hơn, hoặc có thể là ít chữ hơn chương trước. Cơ mà tui nghĩ chắc do tui quen quen với việc edit rồi á, tui thấy mình giỏi ghê hihi <( ̄︶ ̄)>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT