Hàn Trạc sờ trán Trần Ni, có khả năng cô bé này sốt cao 39 độ.
Anh hơi khẩn trương: "Đi thôi, anh mang em đi trước, lúc này anh còn có người bệnh, chỉ có thể đưa em đến phòng khám khác."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, bước nhanh theo Hàn Trạc, bởi vì Hàn Trạc thật sự đi quá nhanh, cô theo bản năng kéo áo ngoài anh.
Y tá lầu một thấy màn này, đẩy đẩy mắt kính.
Bác sĩ Hàn cao lãnh cấm dục trong lòng họ, đã có đứa con lớn như vậy?
Y tá nhìn nhau, "Bác sĩ Hàn đã làm ba?"
"Trái tim tôi thật đau, giống như thất tình vậy.."
Hàn Trạc đưa hai người vào phòng khám, người trực ban hôm nay là Chu Bạch Nam, chào hỏi xong, anh để Hứa Thanh Nhiễm ở chỗ này, còn mình về làm việc.
"Có chuyện gì thì gọi, anh ở khoa thần kinh lầu 4."
Hứa Thanh Nhiễm ôm Trần Ni gật đầu: "Anh đi đi, làm phiền rồi."
Hàn Trạc thở dài, tay sờ soạng gương mặt Hứa Thanh Nhiễm, thoạt nhìn thân mật lại ấm áp: "Nhiễm Nhiễm, không phiền, cô bé này có thể phải truyền nước, giữa trưa chúng ta ăn cơm cùng nhau."
Hứa Thanh Nhiễm áp trán lên trán Trần Ni thử nhiệt độ, thật sự quá nóng.
Hàn Trạc đã đi rồi.
Hứa Thanh Nhiễm xếp hàng ở phòng mạch, tầm mười mấy phút, rốt cuộc đến phiên Trần Ni, Hứa Thanh Nhiễm ôm cô bé qua cho bác sĩ Chu kiểm tra.
Chu Bạch Nam kiểm tra như thường lệ, hỏi: "Cô bé này có phải cảm mạo không, uống thuốc gì rồi?"
"Thuốc cảm bình thường."
"Lúc trước có sổ mũi hay ho khan không?"
"Có, thường xuyên ho khan, nói không được. Hôm nay có tuyết, chắc do ham chơi, làm ướt quần áo."
Chu Bạch Nam tỏ vẻ đã hiểu, nhìn nhiệt kế: "38.2 độ, tôi sẽ truyền nước, bảo y tá tìm cho cô giường bệnh trống."
Hứa Thanh Nhiễm cảm ơn.
Chu Bạch Nam đem sổ khám bệnh đưa qua, hỏi một câu: "Đây là con của cô?"
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, che đi Trần Ni, có chút xấu hổ cười nói: "Bác sĩ Chu hiểu lầm rồi, đây là học sinh của tôi, khi đi học bị bệnh."
Kết hôn sớm, con cái chắc cũng nên lên trung học. *
(*) Cv ghi là "Kết hôn sớm, xác thật hài tử đều nên thượng sơ trung." Cái này chắc là nói Hứa Thanh Nhiễm có con với chồng trước, ly dị rồi kết hôn với Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm trong lòng yên lặng chửi thầm một câu.
Chu Bạch Nam áy náy cười: "Xin lỗi, là tôi sai."
Vừa rồi hỏi tình hình của cô bé này, Hứa Thanh Nhiễm đáp rất trôi chảy, còn tưởng Hàn Trạc kết hôn với người phụ nữ đã từng ly dị, không ngờ Hứa Thanh Nhiễm là một giáo viên chu đáo.
"Về sau tôi có con, được giáo viên như vậy dạy dỗ, quả thực yên tâm trăm phần trăm."
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười, dẫn Trần Ni đi theo y tá đến phòng bệnh.
Một giờ sau, mẹ của mình Trần Ni chạy đến bệnh viện, tới tấp cảm ơn Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm từ phòng bệnh ra, đụng phải Chua Bạch Nam.
Chu Bạch Nam có ấn tượng rất tốt với Hứa Thanh Nhiễm, đi cùng cô dọc hành lang, còn nói giỡn việc Hàn Trạc cự tuyệt bị đi xem mắt với một đồng nghiệp.
Chu Bạch Nam cũng chỉ nghe lén tin đồn từ người khác, cách nói rõ ràng quá khoa trương.
Giống như, Hàn Trạc nhất vãng tình thâm với Hứa Thanh Nhiễm, đồng ý với Lưu Phân Phương chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Hứa Thanh Nhiễm không thấy Hàn Trạc nói qua chuyện này, nghe Chu Bạch Nam nói, sắc mặt liền đỏ bừng.
Lúc này, điện thoại Hứa Thanh Nhiễm vang lên, là Hàn Trạc gọi tới.
Chu Bạch Nam nhìn tên hiển thị trên điện thoại, đấy mắt mang theo ý cười: "Hàn Trạc đã gọi cho cô, vậy tôi xin phép về trước."
Hứa Thanh Nhiễm nói tạm biệt, mới nhận điện thoại Hàn Trạc.
"Alo."
"Phụ huynh học sinh có tới không?"
"Có."
"À, việc bên này xong rồi, anh dẫn em đi ăn cơm trưa."
Hứa Thanh Nhiễm "Ừ" một tiếng, đến đại sảnh bệnh viện đợi Hàn Trạc.
Anh đi thang máy xuống, một thân áo blouse trắng, vóc dáng cao lớn, áo ngoài tôn lên dáng người thon dài đĩnh bạt, đẹp đến không nói nên lời.
Hứa Thanh Nhiễm tim đập chậm hai nhịp.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói từng nghe qua trong đoạn video trên wed.
Truyện Dị Giới"Đàn ông, hoặc mặc tây trang bày mưu lập kế; hoặc mặc quân trang yên ổn một phương; hoặc mặc blouse cứu người gặp nạn."
Hàn Trạc đi tới, dùng mu bàn tay sờ mặt cô: "Nhiễm Nhiễm, em bị cảm à, gương mặt hơi nóng."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm hơi lóe, che mặt mình lại: "Chắc do ở bệnh viện qua nóng."
Hàn Trạc cười, không vạch trần cô.
Anh rõ ràng thấy ánh mắt Nhiễm Nhiễm hiện lên một tia rung động.
"Anh đưa em tới nhà ăn bệnh viện, đồ ăn ở đồ cũng không tệ lắm."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, Hàn Trạc đột nhiên vươn tay, cô do dự một chút, đem tay đặt trong lòng bàn tay anh.
Tay anh rất ấm, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, đi tới hai bước, liền nhét tay cô vào túi áo.
Hứa Thanh Nhiễm cảm nhận có nhiều ánh mắt đều đang nhìn bọn họ.
"Nghe nói, hôm qua có người bệnh lôi kéo anh, muốn anh đi gặp con gái người đó?"
Hàn Trạc cúi đầu nhìn Hứa Thanh Nhiễm, liếc mắt một cái liền biết là Chu Bạch Nam nói: "Ừm, uy hiếp anh bằng việc không tiếp nhận trị liệu, anh mà không đáp ứng, bà ta có chuyện gì, anh sẽ gánh tất cả trách nhiệm."
Hứa Thanh Nhiễm ngước mắt, hỏi: "Vậy sao anh không đồng ý?"
Hàn Trạc cúi đầu: "Anh đã có bạn gái, sao có thể đồng ý được?"
Hứa Thanh Nhiễm dừng một chút, tò mò hỏi: "Nếu mẹ em không uy hiếp anh, em và anh không ở bên nhau, anh có đồng ý không?"
Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm đến cửa nhà ăn, vì tìm Hứa Thanh Nhiễm nên chậm trễ chút thời gian, chỗ xếp hàng ăn cơm không còn chen chúc, nhưng chỗ ngồi đều đầy người.
Hàn Trạc lấy 2 suất ăn, tìm được một chỗ trong góc, kéo Hứa Thanh Nhiễm ngồi xuống.
"Nếu mẹ em không ép đi xem mắt, anh cũng sẽ không đồng ý."
Hứa Thanh Nhiễm khó hiểu, đuổi theo hỏi: "Tại sao?"
Đáy mắt Hàn Trạc mang theo ý cười: "Em nhìn xem, vì đồng ý đi xem mắt, bây giờ người bệnh khác cũng học theo, về sau còn có thể tiếp diễn, không thể cổ vũ."
Nghe anh trả lời hợp tình hợp lý, Hứa Thanh Nhiễm trong lòng đột nhiên có chút rầu rĩ, giương mắt nhìn anh: "Nói vậy, anh hối hận vì đã đông ý xem mắt với em?"
Hàn Trạc thiếu chút nữa bị khoai tây làm sặc, theo bản năng sinh tồn mà lắc đầu: "Đương nhiên không phải, độc thân ba mươi mấy năm, nếu còn độc thân nữa chắc chắn bị người khác nghi ngờ."
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, thẹn thùng trừng mắt liếc anh, cúi đầu ngồi ăn.
Hàn Trạc thấy cô thích ăn đậu nành, chia sẻ cho cô phần của mình.
Đồng nghiệp trong bệnh viện ghé mắt, kinh ngạc và hâm mộ nhìn hai người.
Thì ra bác sĩ Hàn cao lãnh có thể tinh tế như vậy.
Cơm nước xong, vẫn chưa hết thời gian nghỉ trưa.
Hàn Trạc lo lắng cô không bắt xe được, khăng khăng muốn đưa Hứa Thanh Nhiễm về trường học.