Chương 97: Sẽ không để chị khó xử

Kỳ Ngôn nói xong câu ấy, quấn lấy eo đè người kia lên tường, càn rỡ hôn lên môi.

Hôm nay không có son môi vị bơ sô-cô-la, đôi môi mềm mại, ngọt ngào, dường như hơi sưng lên sau khi bị mút, những hơi thở ngắn ngủi phả ra, chầm chậm rơi trên mặt Kỳ Ngôn, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ niềm vui lúc này.

Lục Tri Kiều hừ một tiếng, hai tay vô thức giữ lấy vai Kỳ Ngôn, không có sức lực phản kháng.

Bản thân cũng yêu thích.

Thích suy nghĩ của Ngôn Ngôn chỉ biểu lộ ra với cô ấy, thích những lời trêu đùa không đứng đắn của Ngôn Ngôn chỉ nói cho cô ấy, thích sự nhượng bộ cùng yêu thương bảo vệ của Ngôn Ngôn chỉ dành cho cô ấy, thích trái tim hay con mắt của Ngôn Ngôn đều là cô ấy.

Là một loại cảm giác được yêu thương che chở.

"Kiều..."

Cuối cùng Kỳ Ngôn buông đôi môi của Lục Tri Kiều ra, mí mắt nhắm hờ, ánh mắt mê li nhìn cô ấy, "Em thật sự... mỗi ngày đều nghĩ về chị, ăn cơm cũng nhớ chị, uống nước cũng nhớ chị, đi ngủ cũng nhớ chị, làm việc gì cũng đều nhớ tới chị, rõ ràng chị đã ở cạnh em, em vẫn cảm thấy không đủ..."

Giống như Lục Tri Kiều đã nói, đầu óc Kỳ Ngôn luôn nghĩ tới chuyện linh tinh, nhưng cái gọi là "chuyện linh tinh" ấy, toàn bộ đều xoay quanh Lục Tri Kiều.

Thời kì mặn nồng chính là như thế, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, ngoài miệng trêu đùa, bàn tay không yên phận, nói gì làm gì cũng chỉ muốn liên quan tới đối phương, trong mắt trong tim chỉ có thể chứa đựng đối phương. Nhưng thời kì mặn nồng không tồn tại mãi mãi, khi kích thích đã nguội lạnh, cuộc sống bình thường vẫn phải tiếp tục.

Trước giờ Kỳ Ngôn không lo lắng ngày tháng sẽ trở nên bình thường, chỉ làm những việc nên làm vào từng giai đoạn, hưởng thụ tử tế, không nghĩ tới những chuyện còn chưa xảy ra.

"Chị cũng vậy." Lục Tri Kiều khẽ nói.

"Liệu chị có cảm thấy em phiền phức không? Bị em dính tới ngấy?"

"Không đâu."

"Thật không?" Kỳ Ngôn nhướng mày.

Lục Tri Kiều cong khóe môi, hai tay ôm lấy mặt Kỳ Ngôn, chủ động hôn lên đôi môi kia một cái, "Chị thích em quấn lấy chị." Nói xong lại hôn lên, gục bên tai Kỳ Ngôn nhỏ tiếng nói: "Cũng chỉ có thể là chị."

Nốt ruồi lệ đen láy trở nên mê hoặc, vô cùng quyến rũ vì ham muốn trỗi dậy, nhưng trên mặt lại ửng đỏ vì xấu hổ. Kỳ Ngôn chăm chú quan sát, trong mắt sinh ra cơn say, đôi môi mỏng phủ lên trên, ngậm lấy, nhưng vẫn không đủ, lại không ngừng khuấy đảo.

Ôm hôn một lúc lâu, Lục Tri Kiều nhớ ra bản thân tới đây để tập thể hình, khẽ đẩy Kỳ Ngôn ra, "Được rồi, chị thay quần áo đã."

Kỳ Ngôn có chừng mực, không càn rỡ, lấy bộ quần áo thể thao kiểu tình nhân từ trong túi vải, thay giúp cô ấy.

Ban đầu Lục Tri Kiều xấu hổ tới nỗi mặt đỏ tía tai, có chút kháng cự, nhưng cuối cùng không chống lại được âm thanh dịu dàng tỉ tê của Kỳ Ngôn nên thỏa hiệp, mặc cho người kia thay quần áo giúp. Vốn tưởng rằng sẽ là một đám cháy rực lửa, không ngờ cô ấy đã xem thường năng lực khống chế của Kỳ Ngôn, người này lúc không đứng đắn thì giống lưu manh, lúc đứng đắn lại vô cùng nghiêm túc, khiến Lục Tri Kiều yêu thích vô cùng.

Thay quần áo xong, Kỳ Ngôn không lập tức để Lục Tri Kiều vận động, mà dẫn cô ấy đi quanh phòng tập một vòng, giới thiệu tác dụng của các loại thiết bị, làm mẫu cách sử dụng.

Sau đó làm nóng người.

Suy nghĩ tới công việc bận rộn thường ngày của Lục Tri Kiều, chỉ có cuối tuần thỉnh thoảng có thể tới luyện tập, Kỳ Ngôn không có quá nhiều yêu cầu, chỉ muốn cô ấy ít nhất cũng ra ngoài vận động một chút, trước tiên để cơ bắp thích ứng một khoảng thời gian.

Người lâu không vận động, khi vừa bắt đầu luyện tập sẽ rất dễ bị mệt, Lục Tri Kiều nghịch máy đạp một lúc, lúc xuống dưới cảm thấy bản thân muốn đi ngủ, đầu óc trống rỗng, ngồi một bên nghỉ ngơi không tập nữa, mãi tới khi Kỳ Ngôn tập túa mồ hôi đầy đầu, mới phát hiện Lục Tri Kiều đang ngủ gật.

Lục Tri Kiều dựa vào tường, cánh tay duỗi thẳng, ngón tay thon dài hơi co lại, mí mắt nhắm lại. Kỳ Ngôn lặng lẽ đi tới, cúi người, đưa ngón trỏ ra thò vào lòng bàn tay của cô ấy, gãi khẽ.

Lục Tri Kiều run lên, mơ màng chặn lại, cánh tay đột ngột co lại, mở mắt ra.

"Mệt à?" Kỳ Ngôn giữ lấy vai cô ấy.

Lục Tri Kiều ngẩn ra giây lát, gật đầu.

"Về thôi, thay quần áo đi."

"Ừm."

Kỳ Ngôn dắt Lục Tri Kiều đứng dậy, lại chơi xấu gãi lên lòng bàn tay cô ấy, Lục Tri Kiều nắm chặt tay, lườm cô một cái. Hai người một trước một sau vào phòng thay đồ, lần này Lục Tri Kiều không ngại ngùng trốn tránh, thản nhiên thay quần áo trước mặt Kỳ Ngôn, không nghĩ nhiều, cũng không kiêng kị.

Dù sao chỗ cần nhìn cũng đã nhìn thấy hết, sau này không biết sẽ nhìn thêm bao nhiêu lần nữa.

"À đúng rồi..." Kỳ Ngôn thay quần áo xong, xách túi lên, "Nữu con nói con bé muốn nuôi mèo."

Hai người cùng nhau ra ngoài, Lục Tri Kiều chủ động nắm lấy tay Kỳ Ngôn, nghe xong ngẩn ra, trả lời một câu không đau không ngứa: "Nuôi đi, mèo giống gì?"

Lần này tới lượt Kỳ Ngôn ngạc nhiên vì thái độ sảng khoái nằm ngoài dự đoán của Lục Tri Kiều, mở to mắt:"Chị không lo lắng con bé không nuôi được à?"

Với tính cách của Kiều Kiều, cho dù con gái làm gì, cũng đều thấp thỏm lo âu một phen, nhẹ thì giáo dục miệng, nặng thì ra tay can thiệp, cho dù không nhúng tay cũng càu nhàu một phen, rất ít khi sảng khoái như thế. Mà hôm nay chỉ một câu nói, Kiều Kiều không cần nghĩ ngợi đã đồng ý, quả thật rất hiếm thấy.

"Chưa nuôi thì làm sao biết có nuôi được hay không." Lục Tri Kiều cười cười, sắc mặt dịu dàng, "Để con bé thử đi, chăm sóc động vật cũng có thể học được rất nhiều thứ."

"Chị thật sự không lo lắng chút nào à?" Kỳ Ngôn khó lòng tin tưởng.

Đi tới ngã rẽ cầu thang, Lục Tri Kiều dừng chân, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đám mây như bông độn, bầu trời xanh thẳm như hồ nước, bông độn bồng bềnh trên mặt hồ, bốn bề tĩnh lặng yên bình, một con chim sải cánh bay đi, dừng trên nóc tòa nhà phía đối diện.

Đột nhiên cô ấy thở dài: "Lo lắng quá nhiều chuyện, tới bao giờ mới hết, nếu chị muốn quản tất cả mọi việc, vậy chẳng hóa ra là trói buộc con trẻ, cũng tự trói buộc chính mình à? Chị không muốn mệt mỏi như thế nữa, chị muốn sống cuộc sống của chính mình."

Còn có cả câu nói ấy, Lục Tri Kiều vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, quan hệ giữa người với người giống như nắm vốc cát, tình thân, tình bạn cũng thế, mà tình yêu cũng vậy, nắm quá chặt, mất đi sẽ càng nhanh. Cô ấy buông tay con gái vào lúc thích hợp, cũng là giải phóng chính mình, ban đầu còn tưởng rất khó làm được, sau khi thử làm rồi mới phát hiện tất cả đều rất tự nhiên.

"Hơn nữa, chị không muốn tiếp tục coi Nữu con là lí do để bản thân sống tiếp nữa."

Nói xong, Lục Tri Kiều thu ánh mắt lại, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, ngậm lấy nước thu.

Nếu nói là triệt để buông xuống tất cả mọi việc, cô ấy cũng không hoàn toàn yên tâm, cũng không có khả năng, nhưng trong lòng Lục Tri Kiều, sự tin tưởng vào Kỳ Ngôn và tương lai chiếm một vị trí quan trọng vượt xa cả lo lắng, cô ấy có tự tin cùng cảm giác an toàn, lựa chọn bất kì điều gì cũng đều thả lỏng.

Gặp được một người xinh đẹp, bắt đầu một cuộc tình tươi sáng, liền vô thức hi vọng, mộng mơ, loại thay đổi ấy không có cách nào phát hiện ra, đợi tới khi tỉnh táo lại, đã khắc vào tận xương cốt.

Những lắng lo trong quá khứ, không cách nào không thể dựa vào đôi ba câu khuyên nhủ của người khác mà mất đi, nhưng bản thân Lục Tri Kiều đã thông suốt, ngày tháng sau này còn dài.

Kỳ Ngôn khựng lại, đôi mắt màu nâu hiện lên nụ cười dịu dàng của Lục Tri Kiều, trái tim khẽ rung động, đưa tay ôm lấy cô ấy, "Vợ ạ, chị có thể nghĩ như thế khiến em rất vui."

"Bởi vì có em." Lục Tri Kiều nhắm mắt lại, mặc cho bản thân mềm nhũn trong lòng người kia.

Trên người Kỳ Ngôn có mùi mồ hôi, không biết bản thân cô ấy có sở thích đặc biệt hay gì khác, lại cảm thấy rất dễ ngửi. Loại hơi thở không trộn lẫn bất kì nguyên liệu công nghiệp nào, loại hơi thở tự nhiên ấy, khiến Lục Tri Kiều say đắm không thôi, không khống chế được hít sâu vào mũi.

Kỳ Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai Lục Tri Kiều, đáy lòng nổi lửa, nhất thời đan xen trăm ngàn cảm xúc.

Yêu một người chính là tiếp nhận toàn bộ của người ấy, ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp nhất của người ấy, cũng chứng kiến dáng vẻ chật vật nhất của người ấy, vẫn giữ nhiệt tình với cuộc sống, vẫn ôm hi vọng về tương lai. Cô tự nhận không mang lại ảnh hưởng tích cực cho Lục Tri Kiều, nhưng có thể nhìn thấy đối phương bước ra khỏi thế giới đóng kín của bản thân, trở nên vui vẻ, cô liền vui vẻ vì người ấy vui vẻ.

"Thật ra em không làm gì cả." Kỳ Ngôn khẽ nói, "Là tự bản thân chị, ưm..."

Lục Tri Kiều chặn lại đôi môi ấy.

Buổi chiều về nhà, Kỳ Ngôn vội vàng bố trí phòng 902 một lượt, đem đồ lót gợi cảm mà bản thân cất giấu, vài món đồ chơi, cùng các loại bao ngón tay, bày hết ra, xịt "Nghìn lẻ một đêm" khắp nhà.

Hương thơm nồng đượm lại gợi cảm, nguồn gốc từ tình yêu, cũng là hương vị của tình yêu.

Trong chuyện ấy, Kỳ Ngôn vừa theo đuổi vui vẻ trong tâm lí, cũng muốn vui vẻ trên thể xác, trước giờ không quan tâm chủ động hay bị động, chỉ hưởng thụ cảm giác thỏa mãn. Mấy ngày trước tâm lí đã cảm nhận được vui vẻ, nhưng thể xác cô đơn quá lâu, gào thét sục sôi, thế là nóng lòng muốn tìm được cảm giác thỏa mãn.

Kiều Kiều không có kinh nghiệm, có lẽ kĩ thuật cũng không tốt, cô phải tay cầm tay dạy dỗ.

Quá trình dạy dỗ cũng là một loại hứng thú, hơn nữa nhìn người yêu được bản thân chỉ dạy càng ngày càng "tiến bộ", là một việc rất có cảm giác thành tựu.

Kỳ Ngôn tưởng tượng dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt của Lục Tri Kiều, lại nhớ tới ánh mắt của người kia nhìn bản thân lúc chiều, rõ ràng viết đầy khát vọng, nhưng lại cố gắng nín nhịn kiềm chế, cô lại càng thêm mất kiên nhẫn nghĩ tới dáng vẻ sau khi được "chỉ dạy" của cô ấy – giống như một loại thuốc nghiện của bản thân.

Đêm nay không ai làm phiền.

Bố trí phòng ốc xong xuôi, Kỳ Ngôn cầm đồ lót gợi cảm vào nhà tắm, chuẩn bị lát nữa đi tắm sẽ mặc, thuận tiện đi vệ sinh.

Sau đó cô phát hiện, "bà dì cả" tới rồi...

Người ta thường nói khát vọng vào "mấy ngày ấy" vô cùng mãnh liệt.

Trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng hận "bà dì cả" tới vậy, mỗi ngày bẻ đốt ngón tay tính ngày, càng muốn thời gian trôi nhanh một chút, thời gian lại càng trôi chậm lại, còn Lục Tri Kiều mỗi ngày đều tăng ca bận rộn, về tới nhà ngã ra giường liền ngủ, căn bản không có lấy một chút hứng thú.

Cô không thể không dùng những việc khác để di dời lực chú ý, cứng rắn đè những suy nghĩ kia xuống.

Sau khi xác định chuyện nuôi mèo, Kỳ Ngôn lên lớp mấy tiết người mới cho con gái, vì lúc nhỏ bản thân từng nuôi rất nhiều động vật, vừa hay ở nhà cũng có một con mèo vàng béo, kinh nghiệm phong phú, những chuyện cần chú ý đều rất chu toàn.

Sau đó chuẩn bị sẵn đồ cần dùng cho mèo, cô cùng con gái đi khảo sát mấy cửa hàng bán mèo ở địa phương, so sánh tổng thể, cuối cùng quyết định chọn một con mèo anh lông ngắn màu xám bốn tháng tuổi, đặt tên là Kẹo Bơ.

Con gái nói, nhà đàn chị nuôi mèo anh lông ngắn màu vàng, tên Mocha.

Kẹo Bơ vừa về nhà có chút lạ lẫm, chỉ thích rúc vào gầm bàn gầm ghế sô-pha, mặc cho Lục Uy gọi thế nào cũng không ra. Lúc ăn hạt cũng rất cẩn thận, phải đợi người rời đi mới ra khỏi ổ, buổi tối đi ngủ không thích nằm trong ổ mèo, thích cuộn tròn trên tấm lót trong góc sô-pha.

Không tới hai này, con mèo nhỏ đại khái thích ứng dần, thỉnh thoảng chủ động tới gần mọi người trong nhà, giơ móng vuốt nhỏ chạm lên chân, quệt quệt đôi cái, ngẩng đầu xù lông, mở mắt tròn xoe.

Hoạt động xúc cát thải của mèo đều dành cho Lục Uy, Kỳ Ngôn quan sát mấy hôm, tưởng rằng con gái sẽ không kiên nhẫn, nhưng không ngờ cô gái nhỏ rất nhẫn nại, xúc cát thải cũng vui vẻ, ngâm nga hát lên, trong miệng lẩm bẩm, quả thật khiến cô gạt bỏ lo lắng.

"Mẹ nhỏ, có phải tất cả mèo màu cam, cuối cùng đều sẽ biến thành bộ dạng như Đoàn Tử không ạ?"

"Cái đó..."

Hai mẹ con ngồi trên sô-pha nựng mèo, Kẹo Bơ vô cùng ngoan ngoãn dính người, chưa được mấy hôm đã làm tổ trong lòng Lục Uy, một khi bò lên liền không chịu xuống, bị ôm đi còn bất mãn kêu meo meo, ngoài buổi tối không chịu vào ổ, thời gian con lại đều là Lục Uy ở đâu, Kẹo Bơ ở đó.

Mèo theo chủ, cũng dính người tinh.

Kỳ Ngôn xoa lông cho Kẹo Bơ, đột nhiên nhớ tới Đoàn Tử béo như quả bóng nhà mình, cười lên: "Không chắc, mẹ chỉ biết Đoàn Tử béo là do đáng đời, ham ăn quá, mẹ của mẹ cứ nuông chiều nó, không béo mới lạ."

"Thế Mocha nhà chị Dao Dao cũng sẽ biến thành mèo béo rồi..." Lục Uy nhìn Kẹo Bơ, tự lẩm bẩm một mình.

Cửa phòng khách phát ra tiếng động, Lục Tri Kiều khoác theo không khí nóng nực trên người vào nhà, liền nghe thấy Kẹo Bơ meo một tiếng, hai người quay đầu tới.

Gần đây cô ấy tăng ca, lúc này đã tám giờ hơn, trên mặt ngập trong mệt mỏi, nghe thấy hai người một mèo cười nói, không lên tiếng.

"Em đi hâm nóng đồ ăn." Kỳ Ngôn lập tức đứng dậy, tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay Lục Tri Kiều, đặt sang một bên, quay người vào trong bếp.

Có lẽ là do nghĩ nhiều, cô cứ cảm thấy tâm trạng Lục Tri Kiều có vẻ không quá tốt, không giống như mệt mỏi không thôi.

Đồ ăn trên bàn vẫn còn ấm, mùa hè ăn vừa hợp, nhưng Kỳ Ngôn không muốn, vẫn lấy đi hâm nóng lại, đảo đều. Sau đó cô rút phích cắm nồi cơm điện ra, đèn hâm nóng tắt đi, xới cơm bưng ra ngoài.

Người kia đã không còn ở phòng khách, Kỳ Ngôn vào phòng ngủ, nhìn thấy Lục Tri Kiều ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm, trái tim thắt lại, vội vàng đi tới.

"Sao thế?"

Sống lưng Lục Tri Kiều thẳng tắp, đôi mắt đờ đẫn nhìn khuôn mặt bản thân trong gương, giống như mất hồn, vô cùng khủng hoảng, nhưng nghe thấy người kia gọi, cô ấy nhanh chóng tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía Kỳ Ngôn, đôi môi động đậy: "Hôm nay chị... đã nói chuyện của chúng ta với cấp trên."

"Cấp trên của chị?" Kỳ Ngôn ngẩn ra, "Thư Mẫn Hy à?"

"Ừm."

"Liên quan gì tới chị ta?"

Nhắc tới "bà chủ độc ác" kia, Kỳ Ngôn nhớ lại lần Lục Tri Kiều bị sốt, mang bệnh vội vã tới công ty, trong lòng vẫn còn tức, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, ngữ điệu không thân thiện. "Chị ta làm khó chị à?"

"Không có."

"..."

"Hiện tại hai bên đang có quan hệ hợp tác, nhưng nếu tương lai xảy ra biến hóa, không ai nắm chắc, chị ấy lo lắng tới lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chị bị kẹp ở giữa sẽ khó xử." Lục Tri Kiều khẽ nhíu mày, trong ngữ điệu lộ ra vẻ lo lắng nồng đượm.

Tới anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, việc làm ăn dây dưa tới rất nhiều lợi ích, kiêng kị nhất là tình cảm, huống hồ ngành nghề phát triển rất nhanh, trong tình hình hiện tại luôn luôn thay đổi, chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt, không ai có thể dự đoán tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiện tại hai bên hợp tác, vui vẻ hòa hợp, thêm một tầng quan hệ này không sao, nhưng nếu tương lai xảy ra biến cố, Lục Tri Kiều chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy, phải chọn lọc, chọn bên nào cũng rất vướng tay.

Một người là bạn có ân tình dạy dỗ trọng dụng, một người là người yêu muốn cùng nhau đi tới khi bạc đầu.

Tới lúc đó phải làm sao?

Lục Tri Kiều phát hiện bản thân lại mắc tật cũ, luôn lo lắng tới những chuyện còn chưa xảy tới trong tương lai, thói quen hai mươi mấy năm, ý thức đề phòng nguy cơ quá mạnh, cho dù bản thân đang nỗ lực khắc phục vấn đề này, cũng rất khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn.

Hễ lo lắng, liền rơi vào trạng thái suy nghĩ.

Khuôn mặt trong gương, ấn đường nhăn thật chặt.

"Đừng lo, sẽ không đâu."

Kỳ Ngôn khẽ nắm lấy tay Lục Tri Kiều, chân thành nhìn cô ấy, dịu dàng lên tiếng: "Em vĩnh viễn sẽ không để chị khó xử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play