Chương 79: Mẹ có yêu cô Kỳ không ạ?
Trong thời gian Thư Mẫn Hy chăm sóc Cố Thù Ninh, phần lớn công việc trong công ty đều do Lục Tri Kiều phụ trách, Lục Tri Kiều vừa phải làm tốt công việc của bản thân, vừa phải để tâm tới tổng thể, vô cùng mệt mỏi. Đương nhiên Thư Mẫn Hy có chút hổ thẹn, sau khi đi làm lại không ngừng quay vòng vòng, bận rộn đủ việc, không tiếp tục đè nặng công việc lên người Lục Tri Kiều chỉ để phục vụ chuyện riêng của bản thân.
Đổi lại trước kia, không cần Lục Tri Kiều lên tiếng, Thư Mẫn Hy đã sớm nghĩ tới đối phương.
Vị trí phó tổng giám đốc, là đặc thù trong công ty.
Khi Ôn Tử Dư còn sống từng đảm nhận chức vụ phó tổng, làm cánh tay trái đắc lực của Cố Thù Ninh, sau khi Ôn Tử Dư qua đời, vị trí này đã để trống năm năm, sau đó vì yêu cầu công việc, không thể không lựa chọn người thay thế.
Trong mười năm, phó tổng tới rồi lại đi, đi rồi lại tới.
Một công ty lớn như vậy, chỉ có một vị phó tổng đương nhiên không thể đủ, nhưng Thư Mẫn Hy biết, vị trí này vẫn tồn tại, đã là cực hạn mà Cố Thù Ninh có thể làm được.
Vì thế trong nhiều tình huống, "giám đốc điều hành" được sử dụng chức quyền thay cho "phó tổng giám đốc".
Khi cần tham dự những hoạt động thương mại quy mô lớn, lãnh đạo cấp cao "không đủ dùng", sẽ lại xuất hiện tình trạng như hôm nay. Trong lòng Thư Mẫn Hy có tính toán, những người cốt cán đều đã qua đời, vì để công ty phát triển tốt hơn, không thể tiếp tục duy trì cái gọi là "tình cảm", đợi qua đợt bận rộn này, bản thân sẽ thương lượng với chủ tịch, điều chỉnh cho đàng hoàng.
Hiện tại vẫn không tránh khỏi việc làm phiền Lục Tri Kiều.
"Có thể hài hòa, không sao." Thư Mẫn Hy cười cười, "Buổi triển lãm thương mại cuối tháng sau ở Lunga, em..."
"Chị không cần cảm thấy làm phiền em đâu." Lục Tri Kiều khẽ ngắt lời, lấy bàn tay đang giữ tay mình ra.
"Đây là công việc, không phải chuyện gì, làm tới chức vụ như chúng ta, còn tính toán gì chứ, không phải đều là nghĩ cho lợi ích công ty sao ạ?"
Trước khi thăng chức lên làm phó tổng, Lục Tri Kiều rất ít khi dùng ngữ điệu thân thiết như thế để nói chuyện với Thư Mẫn Hy trong thời gian làm việc, trong mắt Lục Tri Kiều, trước hết là cấp trên, sau đó mới là bạn bè. Nhưng sau này, chức vụ của hai người gần tới mức đều có chữ "tổng", cộng thêm việc Cố Thù Ninh qua đời, bạn bè lại trở thành sếp, đột nhiên Lục Tri Kiều cảm thấy tất cả đều rất hư vô, làm cách nào cũng không thể tìm lại giới hạn.
Lục Tri Kiều cười cười nhìn Thư Mẫn Hy, trực tiếp cầm tập tài liệu đưa tới trước mặt, lật xem, không hề kiêng kị.
"Tiểu Long, cậu ấy... có phải cậu ấy đã kể chuyện của chị Ninh Ninh cho em rồi đúng không?" Thư Mẫn Hy thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về một góc bàn làm việc, nơi đó có đặt một tượng đất nặn hình người nhỏ mặc Kimono, là của Saki tặng cô.
Không nỡ ném đi.
"Vâng."
Lục Tri Kiều không tập trung, ánh mắt sống chết nhìn chằm chằm vào cái tên "Giang Ngu", trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo tới tận xương cốt.
Buổi trình diễn, cô ấy không thể không đi.
"Nếu chị cảm thấy làm phiền em, vậy thì trao đổi điều kiện nhé, lần sau tìm một thời gian thích hợp, kể cho em nghe chuyện giữa chị và chủ tịch Cố, thế nào ạ?" Ánh mắt di chuyển khỏi cái tên Giang Ngu, Lục Tri Kiều mỉm cười với Thư Mẫn Hy, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kì.
Nhắc tới người quá cố, vẻ mặt Thư Mẫn Hy tối lại, mặt mày hiện lên vẻ buồn bã, chần chừ giây lát, khẽ gật đầu: "Được."
Có một số chuyện nhịn lâu trong lòng, không nói ra sẽ không thoải mái, Lục Tri Kiều là người Thư Mẫn Hy tin tưởng, làm việc chung rất nhiều năm, đôi bên đã hiểu nhau, huống hồ người kia đã ra đi, vạch vết dao ra khoét đi chỗ thịt thối, không chừng nơi mục rũa có thể tự khép lại.
"Được, tôi phải lên máy bay, thật sự phải đi rồi, cụ thể để lúc về rồi tính." Thư Mẫn Hy vỗ vai Lục Tri Kiều, rời khỏi văn phòng như một cơn gió.
Lục Tri Kiều lại nhìn chằm chằm cái tên Giang Ngu, hít sâu một hơi, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.
Từ sau khi chia tay ở trước cổng khu nhà, Lục Tri Kiều không liên lạc lại với Kỳ Ngôn, trang cá nhân của Kỳ Ngôn vẫn trong trạng thái không cho cô ấy nhìn được, Lục Tri Kiều cũng không làm phiền. Hai người tự bình tĩnh lại, giống như cắt đứt liên lạc.
Có lẽ ngày đó Kỳ Ngôn không biểu thị thái độ, không vì thế mà tha thứ cho cô ấy, cũng không từ chối cô ấy, trạng thái như thế, ngược lại lại khiến Lục Tri Kiều bình tâm hơn rất nhiều, còn có cơ hội cứu vãn.
Cô ấy đã bày tỏ rõ ràng tấm lòng với Kỳ Ngôn, nhưng Kỳ Ngôn không trả lời chính diện, từ góc nhìn của Lục Tri Kiều, điều này giống như một loại ám hiệu, còn rốt cuộc nên làm như thế nào, thì nên nhân lúc tách nhau ra nghĩ cho thật kĩ càng. Trước tiên phải yêu lấy bản thân, sau đó mới có thể yêu người.
Kỳ Ngôn sẽ đi chậm lại một chút, cô ấy cũng sẽ cố gắng đuổi theo, tương lai thật đáng để chờ đợi.
Nghĩ thông suốt những điều này, cảm giác căng thẳng trong lòng Lục Tri Kiều cũng tiêu tan không ít, thế giới vốn dĩ tối tăm trước mắt, xuất hiện một khoảng sáng giống như mây tản trời quang, Kỳ Ngôn chính là ánh sáng trong phương diện tình cảm của bản thân. Tuy Lục Tri Kiều chưa hoàn toàn thoát ra được, nhưng để vượt qua bước này, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cô ấy tính toán tài sản trong tay mình, nghĩ lại bản thân đã làm gì trong mười hai năm qua, hỏi hiện tại bản thân muốn làm gì, đề ra một kế hoạch đơn giản.
Trong kế hoạch có Kỳ Ngôn, còn có cả con gái.
Thời tiết tháng Sáu không tính là nóng nhất, nhưng đi ở ngoài đường vẫn khó chịu như bị lửa thiêu. Mùa hè mưa giông nhiều, buổi sáng trời vẫn còn quang đãng, tới trưa liền sấm chớp mưa rào, đến nhanh đi cũng nhanh, làm người ta không kịp trở tay, mưa vừa dứt, thời tiết lại tăng thêm mấy độ.
Khí hậu của Giang Thành luôn như thế, cực đoan lại biến hóa nhanh.
Thứ bảy, Lục Tri Kiều dành ra thời gian đi tới căn nhà lúc trước của anh trai chị dâu. Mười mấy năm trước, nơi đó mới vừa được khai phá, hoang vu ít người, mà hiện tại đã phát triển thành vùng đất phồn hoa chỉ đứng sau trung tâm thành phố, xung quanh có ba tuyến đường sắt, hai trường cấp ba, ba trường cấp một cấp hai, kết hợp thiết kế hài hòa tiện nghi, cho dù là đi thẳng tới các thành phố khác hay chuyển xe, cũng đều rất tiện lợi.
Đương nhiên giá nhà tăng vọt như ngồi tên lửa.
Năm 2005, giá cả một mét vuông khoảng hơn bốn nghìn tệ, hiện tại đã tăng lên tám mươi nghìn tệ một mét vuông, những người cắn răng mua nhà khi đó, hiện tại sang tay bán lại, lập tức trở thành nhà giàu mới nổi.
Lục Tri Kiều rất khâm phục ánh mắt của anh trai, ban đầu người trong nhà đều không đồng ý mua nhà bên này, nhưng anh trai vô cùng kiên trì, chị dâu cũng tin tưởng, thế là hai nhà góp được hơn bốn trăm nghìn tệ, mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng bếp một phòng khách, dọn về ở.
Sau khi gia đình xảy ra chuyện, Lục Tri Kiều trở thành người giám hộ của Nữu Nữu, nhưng cô ấy không có ý định với căn nhà này, vẫn để trống, đợi Nữu Nữu trưởng thành, sẽ giao lại căn nhà cho con gái.
Là kỉ niệm mà bố mẹ ruột để lại cho Nữu Nữu.
Tuy nhà cửa lâu không có người ở, nhưng Lục Tri Kiều thường xuyên tới quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ, đồ dùng gia đình vẫn được bày biện nguyên trạng, thậm chí bát đũa trong nhà bếp cũng không bị di chuyển vị trí.
Cô ấy lại tỉ mỉ dọn dẹp một phen, đặt khung ảnh chụp chung với Nữu con mà bản thân mang tới lên bàn, sau đó phía sau là bức ảnh cả gia đình, cùng với hai tấm ảnh duy nhất của gia đình ba người.
"Anh, chị, hiện tại em và Nữu Nữu rất ổn, anh chị cứ yên tâm, đợi con bé lớn, em sẽ nói với con bé tất cả mọi việc, tới khi đó để tự con bé quyết định, cũng coi như em có lời bàn giao với anh chị..." Lục Tri Kiều quỳ trước khung ảnh, nhỏ tiếng nói, nói xong nhìn về phía ảnh bố mẹ một cái, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi đột nhiên biến mất.
Thành thực mà nói, Lục Tri Kiều không có cảm giác thiếu nợ bố mẹ, tuy không tính là hận, nhưng cũng không yêu. Lục Tri Kiều không yêu nổi, một chút cũng không.
Tất cả những kí ức đẹp đẽ ấm áp lúc còn nhỏ, đều là anh trai cho cô ấy.
Sự cố hỏa hoạn, anh trai nghĩ tới cô ấy đầu tiên, chị dâu cản cô ấy xông vào trong muốn cứu người, anh chị đều là người rất dịu dàng, may mà có chút ấm áp giống như mật ngọt ấy tưới nhuần Lục Tri Kiều, nếu không Lục Tri Kiều không biết bản thân sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Nữu con là con gái của anh trai, cũng là người chung dòng máu với bản thân, làm sao Lục Tri Kiều có thể không coi trọng được chứ?
Nhưng, trong quá khứ, Lục Tri Kiều quá coi trọng con gái, thậm chí đã bỏ qua bản thân, trái tim bị cảm giác trách nhiệm lấp đầy, không chứa chấp nổi chút nhu cầu của bản thân, cán cân liền mất đi sự cân bằng.
Lục Tri Kiều từng là con, là em, là cô, là mẹ, là nhân viên, là lãnh đạo, diễn quá nhiều vai trò, duy chỉ không phải là bản thân cô ấy.
Hiện tại Lục Tri Kiều nhìn nhận lại bản thân, thoát ra, phát hiện rất nhiều thứ có thể cùng tồn tại.
Cô ấy xem trọng con gái, không đồng nghĩa với việc trong trái tim Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn không quan trọng.
Trong lòng có vướng bận, có tình yêu, đây chính là ý nghĩa mà Lục Tri Kiều luôn tìm kiếm, là ý nghĩa để cô ấy sống tiếp.
Ngày hôm sau, Lục Tri Kiều mua bể cá, bày ở trên tủ trước cửa ra vào, làm thành đồ trang trí.
Rêu cỏ trong bể cá xanh mướt um tùm, lặng lẽ bồng bềnh, đôi ba con cá vàng phình đôi mắt to như bóng đèn lên, lắc lư bốn chiếc vây, nhàn nhã tự do bơi qua bơi lại. Thỉnh thoảng đụng phải đá cát dưới đáy bể, làm bụi bặm cuộn lên, chậm chạp ngốc nghếch, rất đáng yêu.
Lục Uy cảm thấy mới vẻ chơi vui, đứng bên bể cá rắc thức ăn, Lục Tri Kiều đứng bên bể cá nhắc nhở: "Nữu con, đừng cho ăn quá nhiều."
"Vâng!"
Cô gái nhỏ gật đầu, đặt túi thức ăn cho cá sang một bên, phủi tay.
Con gái lại cao thêm một chút, đỉnh đầu đã bằng với tai Lục Tri Kiều, nhìn có vẻ gầy, nhưng trên người có da có thịt, gò má hiện lên màu hồng nhuận khỏe mạnh, tinh thần rất tốt, toàn thân ngập tràn hơi thở sức sống tuổi trẻ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, năm đó ôm đứa trẻ khóc oa oa trong tay, chớp mắt một cái đã trở thành cô gái xinh đẹp, khoảnh khắc này, Lục Tri Kiều triệt để cảm nhận được tâm trạng của người làm mẹ, cảm khái vô cùng.
"À, mẹ ơi, sao đột nhiên mẹ lại bày ảnh của bố ra thế ạ?" Lục Uy vừa quay đầu, liền nhìn thấy khung ảnh trên bức tường sau tivi, tỉ mỉ ngắm nghía, lại là người bố mà trước giờ cô bé chưa từng gặp mặt.
Đi tới gần quan sát, mặt mày người đàn ông ấy rất giống Lục Tri Kiều, cô bé đoán, đây có lẽ là "tướng phu thê" mà phim truyền hình hay tiểu thuyết hay nhắc tới đúng không?
Nhưng rất kì quái, trước kia mẹ còn không nhắc về bố lấy một câu, ảnh chụp cùng đều giấu đi, nhưng hôm nay lại đem ra, quang minh chính đại treo ngoài phòng khách, lẽ nào...
Triệt để tạm biệt cô Kỳ rồi sao?
A!
Cô Kỳ của cô bé!
"Nữu con."
"Dạ?"
Lục Tri Kiều giơ tay xoa đầu con gái, khóe môi cong lên mỉm cười, kéo cổ tay Lục Uy ngồi xuống sô-pha, "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ?" Lục Uy vô thức hỏi, nhưng trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Xong rồi!
Chắc chắn là chuyện chia tay cô Kỳ.
Lục Tri Kiều ngẩng mặt nhìn ảnh của anh trai, hít sâu một hơi, ánh mắt nhuộm lên mấy phần đau buồn. Cô ấy nói với con gái, mười hai năm trước đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, bố và bà nội, còn cả những người thân thích khác đều mất mạng vì cứu mẹ, cho nên trên đời này chỉ còn lại hai mẹ con, nương tựa vào nhau mà sống.
Tuy hiện tại vẫn không thể nói toàn bộ sự thật cho con gái, nhưng đổi phương pháp kể ra điểm mấu chốt của câu chuyện, cũng có thể khiến trái tim Lục Tri Kiều dễ chịu hơn. Cô ấy sốt ruột muốn biết suy nghĩ của con gái, muốn biết xiềng xích bản thân tự đeo cho bản thân suốt nhiều năm qua, rốt cuộc là đúng hay sai.
"Nữu con, con có cảm thấy... mẹ là người có tội không?" Lục Tri Kiều thấp thỏm hỏi, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt tối tăm bị lu mờ.
"Không ạ." Lục Uy chớp mắt, nhìn Lục Tri Kiều, "Tại sao phải cảm thấy là người có tội ạ?"
"Vì mẹ đã hại chết tất cả mọi người."
"Lẽ nào là mẹ phóng hỏa ạ?"
Lục Tri Kiều ngây ra, chắc chắn nói: "Không phải."
Sau khi quay về, cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, càng ngày càng nghiêng về nguyên nhân do đường dây điện cũ kĩ nên dẫn tới hỏa hoạn. Sân sau to như thế, nhưng vật liệu gây cháy chỉ có bó cỏ, cô ấy vẫn nhớ lời dặn dò của anh trai, không bắn pháo cối trong sân, chỉ chơi chút pháo bông giấy, cách bó cỏ rất ra, nghĩ thế nào cũng không đến mức gây ra hỏa hoạn.
Bó cỏ rất dễ bắt cháy, nếu có đốm lửa, lúc đó bản thân đã có thể phát hiện.
Đêm khuya tối như thế, không giấu nổi ánh lửa.
Con người chính là như vậy, khi rơi vào trong cảm xúc như lao đầu vào bụi rậm, dễ nghĩ tới mặt tiêu cực nhất của tất cả mọi việc, mà dưới con mắt của người quan sát, lại không như thế. Lục Tri Kiều cảm thấy may mắn vì bản thân đã về lại căn nhà cũ một chuyến, gặp được thím Lý, chỉ cần thay đổi phương hướng suy nghĩ, tội ác mà cô ấy quy lên đầu mình lại lộ ra vô vàn nghi vấn, không thể không đắn đo.
Cho dù là nguyên nhân trực tiếp, hay là nguyên nhân gián tiếp, đều không liên quan tới cô ấy.
Không phải do cô ấy.
"Vậy tại sao lại nói là do mẹ hại chết chứ? Rõ ràng là do hỏa hoạn mà." Lục Uy nhíu mày, ánh mắt như thể đang nhìn người khuyết thiếu nhận thức.
Lục Tri Kiều rũ mắt nói: "Nhưng vì cứu mẹ, bố..."
"Bố cứu mẹ chắc chắn là vì yêu mẹ, không muốn mẹ xảy ra chuyện, muốn mẹ sống thật tốt, nếu không bố cứu mẹ làm gì? Một mình bố chạy mất cũng chẳng hề gì, vợ mất rồi thì tìm vợ khác, con mất rồi thì sinh thêm đứa khác, đối với bố mà nói, chuyện này rất đơn giản."
Ấn đường cô gái nhỏ nhíu chặt hơn, trong mắt viết ngập vẻ không sao hiểu nổi, hai tay xòe ra, thao thao bất tuyệt một hồi.
Lục Uy nghi ngờ đầu óc của mẹ có vấn đề.
Những lí lẽ đơn giản như thế, cô bé còn biết, sao một người trưởng thành lăn lộn nhiều năm trong xã hội như mẹ lại không hiểu? Cô Kỳ cũng hiểu mà!
Chẳng trách cô Kỳ muốn chia tay với mẹ.
Trí thông minh này...
Ôi trời ơi, tuyệt đối đừng di truyền cho cô bé.
Lục Tri Kiều nhìn ánh mắt khó mà tin nổi của con gái, trái tim như bị chọc đau một cái, ngẩn ra mấy giây, buột miệng nói: "Sao con biết nhiều thế? Lại học từ trong tivi à?"
Lục Uy câm nín, lập tức nhớ lại nỗi sợ bị tịch thu điện thoại, hoảng hốt, ấp a ấp úng nói: "Không... không ạ... đây là kiến thức cơ bản..."
Vẻ hoảng loạn trong ánh mắt, rõ ràng là đang nói dối.
Lục Tri Kiều không có tâm trạng gạn hỏi, cúi đầu xuống, ánh mắt trầm tư.
Tuy cái gọi là "bố" không phải là chồng Lục Tri Kiều, nhưng những lời này rất có đạo lí. Buổi tối hôm ấy, anh trai phát hiện có cháy, đương nhiên là đưa chị dâu bế Nữu Nữu chạy ra ngoài trước, sau đó chạy lên tầng cao nhất nơi Lục Tri Kiều đang ngủ, gõ cửa phòng cô ấy. Nếu không với tư duy của người bình thường, dù thế nào cũng nên gõ cửa phòng bố mẹ ở tầng hai trước.
Từ nhỏ tới lớn, anh trai đều rất chiều chuộng Lục Tri Kiều, giữa hai người là tình cảm anh em thắm thiết nồng nàn, là tình yêu của tình thân.
Tình yêu của anh trai dành cho chị dâu, dành cho con gái, dành cho người em gái này, đã vượt qua tình yêu dành cho bố mẹ và bà nội trong tiềm thức, không có chỗ cho một giây suy nghĩ.
"Mẹ ơi, nếu mẹ cũng yêu bố, vậy phải sống thật tốt." Thấy mẹ cúi đầu không nói năng, Lục Uy vội vàng chuyển chủ đề, sợ nhiệt huyết của mẹ dâng trào, cô bé cũng không còn tivi để xem.
Điện thoại cục gạch thật khó dùng!
Cũng không có cách nào gửi ảnh tự sướng cho đàn chị!
Cũng không đọc được tiểu thuyết!
Những lời này kéo tâm tư của Lục Tri Kiều lại, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn con gái, buồn cười nói: "Mới mấy tuổi đầu, hiểu cái gì là tình yêu chứ, học lời thoại trong phim thần tượng nào thế?"
"Con còn hiểu hơn mẹ!"
"..."
"Đây không phải là lời thoại trong phim thần tượng, mẹ hiểu không?" Cô gái nhỏ không nhịn được trợn trắng mắt.
Lục Tri Kiều đưa tay ra gõ lên trán Lục Uy, khẽ mắng: "Không được trợn mắt." Nói xong lại cười lên, giữ lấy vai con gái, ôm vào trong lòng, chần chừ hỏi: "Nữu con, con có người mình yêu không?"
"Mẹ đấy."
"Hả?"
Lục Tri Kiều ngẩn ra, vốn nghĩ bắt thóp con gái, nhưng không ngờ lại được "tỏ tình" như thế." Nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt của cô ấy nhanh chóng trở nên sinh động, cầm lòng chẳng đặng cong khóe môi lên: "Con không cảm thấy có lúc mẹ rất hung dữ à?"
"Ừm, hung dữ ạ." Con gái không cần suy nghĩ đáp lời.
Lục Tri Kiều có chút căng thẳng, không lên tiếng.
Một lúc sau, Lục Uy nghiêng đầu, mi mắt dày rủ xuống, âm thanh đột nhiên nhỏ đi rất nhiều: "Nhưng khi con chịu oan ức, mẹ sẽ đứng về phía con."
Đột nhiên không khí trở nên yên lặng.
Ba con cá vàng trong bể cá dang nô đùa, vui vẻ nhả ra bong bóng, đuôi cá lắc lư xòe ra trong nước, gống như đóa hoa đẹp đẽ, lúc quấn lấy rêu cỏ, lúc đụng phải cát đá, tinh thần căng tràn.
Đôi mi dày của Lục Tri Kiều cong lên, đầu mũi có chút chua xót, cô ấy nghiêng đầu dán mặt lên trán con gái, nhắm mắt lại.
Lục Tri Kiều biết, thật ra cô ấy luôn là người được yêu, nhưng chưa từng nghĩ có thể nghe được một tiếng "yêu" từ miệng con gái. Cô ấy tưởng rằng, nhiều năm qua cảm xúc của bản thân sa sút, giống như máy móc, cùng lắm chỉ có được sự thuần phục cùng sợ hãi từ con trẻ.
Thì ra trong mắt con gái, bản thân là một người mẹ yêu con.
Bất ngờ lớn nhường nào.
Tuy Lục Tri Kiều là cô ruột, nhưng nhiều năm qua đã coi Lục Uy như con ruột. Máu mủ ruột già, con trẻ gọi cô ấy là mẹ suốt mười hai năm, vừa nghĩ tới tương lai có lẽ sẽ không được gọi như thế nữa, trái tim Lục Tri Kiều chua xót, buồn bã, không nỡ.
"Mẹ..." Người trong lòng đột nhiên lên tiếng.
"Ừm?"
"Mẹ có yêu cô Kỳ không ạ?"
Cơ thể Lục Tri Kiều cứng lại, thẳng thắn nói: "Yêu."
"Vậy tại sao không dỗ cô ấy về ạ?"
"..."
"Mẹ?"
Lục Tri Kiều thình lình mở to mắt, khuôn mặt nhỏ bất mãn của con gái lọt vào trong tầm mắt, cảm xúc nhất thời trở nên phức tạp, ho khẽ đôi tiếng: "Con mới từng này tuổi, đừng quản nhiều chuyện như thế."
Lục Uy chu môi, thoát khỏi vòng tay mẹ, không phục nói: "Nếu con và cô Kỳ cùng rơi xuống nước, mẹ sẽ cứu ai trước? Nói trước là chỉ được cứu một người."
Lục Tri Kiều ngẩn ra, trong đầu có tia chớp lướt qua.
Câu hỏi này đơn giản là "gây sự vô cớ", nếu đổi phương diện suy nghĩ, dường như những lời thốt lên khi cô ấy và Kỳ Ngôn cãi vã ngày đó đã trực tiếp đánh vào điểm yếu trong vấn đề tình cảm của hai người.
Lựa chọn làm tổn thương trái tim Kỳ Ngôn nhất.
Trái tim Lục Tri Kiều run lên, cười cười, đón lấy ánh mắt của con gái, thẳng thắn nói: "Mẹ không biết bơi, mẹ không cứu được ai hết, nhưng mẹ cũng sẽ không lựa chọn một trong hai, đối với mẹ, cả hai đều quan trọng như nhau, mẹ càng không nỡ nhìn cả hai rơi xuống nước, cho nên mẹ lựa chọn là bản thân cũng nhảy xuống."
Không cứu được, vậy thì cùng chết, ba người liền thể.
Cô gái nhỏ há to miệng, rất lâu không lên tiếng. Lục Uy tưởng rằng vấn đề khó nhằn này, sẽ có thể làm khó mẹ, nhưng ngược lại có được một đáp án mới mẻ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng lướt qua một hơi nóng ấm áp, không rõ là gì.
"Cô Kỳ biết bơi, con cũng có áo bơi, cũng biết bơi, nếu mẹ nhảy xuống, con và cô Kỳ sẽ cùng kéo mẹ lên bờ, như vậy đều được cứu rồi!" Hai tay Lục Uy xòe ra, đắc ý nhướng mày.
Lục Tri Kiều cười lên, véo má con gái: "Chơi trò rèn luyện trí não à?"
Cuối tháng Sáu, thời tiết nóng nực, tiếng ve trên cây vẫn kêu hân hoan.
Sau kì thi cuối kì, cả một năm học bước tới hồi kết trong tiếng ve sầu, học trò nhanh chóng đón chào kì nghỉ hè kéo dài hai tháng.
Hôm nay là ngày họp phụ huynh.
Hàng năm đều có cuộc họp phụ huynh, năm nào cũng như thế, nhưng đối với Kỳ Ngôn mà nói, đây là cuộc họp phụ huynh cuối cùng của cô. Cô đã lấy được đơn bãi nhiệm của Sở Giáo dục, đợi sau khi kết thúc sẽ đưa cho hiệu trưởng đóng dấu, sau đó gửi lại lên Sở, lấy hồ sơ của bản thân về.
Sau đó, nghề giáo viên đã theo bản thân bốn năm qua cũng kết thúc tại đây.
Không có lời nào muốn nói, cũng không có điều gì để nhớ nhung, thậm chí Kỳ Ngôn không nhắc tới chuyện này với học sinh, muốn lặng lẽ rời đi.
Hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
Ba giờ chiều, phụ huynh lần lượt tới, kí tên, lấy bảng thành tích, tùy tiện tìm chỗ ngồi, Kỳ Ngôn đứng trên bục giảng, mặt không cảm xúc nhìn phòng học của lớp 7-2, đáy mắt không có một tia nhiệt độ.
"Cô giáo Kỳ này, tôi muốn phản ánh chuyện này với cô..." Một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Kỳ Ngôn.
"Gì thế anh?"
Người đàn ông vỗ lên bảng thành tích trên tay, nhíu mày nói: "Tại sao Thái Văn nhà chúng tôi luôn ngồi hàng cuối cùng thế? Nó không cao lắm, sao lại như thế chứ?"
Kỳ Ngôn liếc người đàn ông một cái, con ngươi trầm lắng, âm thanh lạnh lẽo như băng: "Vị trí chỗ ngồi được quyết định bởi xếp hạng thi giữa kì, những học sinh đứng đầu, có thể ưu tiên chọn vị trí, trước khi ý kiến anh nên xem lại thành tích của con mình trước đi."
"Tôi biết, nhưng đây không phải vòng tuần hoàn chết à, ngồi phía sau dễ ngồi cùng bạn xấu, nói chuyện nghịch ngợm, giáo viên như cô cũng không để mắt tới, vậy chắc chắn sẽ thi không tốt, lần sau vẫn phải ngồi phía sau, lẽ nào bắt con trai tôi ngồi phía sau suốt ba năm à?"
Kỳ Ngôn thoáng nhíu mày, lười để tâm.
Không nghe hiểu tiếng người.
Ngoài hành lang truyền tới tiếng giày cao gót vững vàng có lực, bước vào trong lớp.
Mùi hương lành lạnh quen thuộc phả vào trong mũi, lành lạnh như hương quýt, lại nồng như mùi đàn hương, như mây trôi lững lờ.
Kỳ Ngôn ngẩng mặt lên, quay đầu sang.