Chương 77: Chốn cũ
Buổi tối hôm ấy giống như một cuộc thám hiểm, Lục Tri Kiều chính là thánh địa ngập tràn hơi thở thần bí, mỗi tấc, mỗi góc, Kỳ Ngôn đều thăm dò tận cùng, si mê bất tận.
Sau đó biết Lục Tri Kiều là mẹ trẻ con, cô còn phát ra tiếng cảm thán từ trong nội tâm, rằng nhìn người đó hoàn toàn không giống người từng sinh nở. Rồi sau này, liên tục nhận được những tin tức nhỏ giọt, trong lòng Kỳ Ngôn bắt đầu nghi ngờ, người làm mẹ như Lục Tri Kiều có gì đó không ổn.
Nhưng trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng nghĩ tới chuyện sâu xa hơn.
Chỉ cần Lục Tri Kiều chưa đích thân nói với cô, cô tuyệt đối sẽ không đoán bừa, tránh tìm phiền phức cho bản thân. Sự việc này, Kỳ Ngôn không sốt ruột muốn biết, mỗi ngày đầu óc chỉ nghĩ tới vợ tới con, còn về đứa trẻ tới từ đâu, không quan trọng.
Nhưng, hiện tại là thời điểm mẫn cảm của bản thân và Lục Tri Kiều, tất cả mâu thuẫn đều nảy sinh quanh đứa trẻ, Kỳ Ngôn không thể không nghĩ nhiều.
Trì Niệm thấy Kỳ Ngôn nhìn lên vết rạn da, vội vàng mặc áo ngắn tay, trùm qua bụng, cười cười đánh cô một cái: "Cái này còn đỡ đấy, có biết rạch sống thế nào không? Chính là khi đứa trẻ sắp chào đời, bác sĩ sẽ rạch một nhát lên miệng âm đạo của cậu, suỵt... Chỉ nghe thôi cũng rất thốn. Nhưng nghe nói cơn đau trong quá trình ấy cũng không đau bằng sinh con, cậu nghĩ xem, đứa trẻ thò ra đau tới nhường nào."
Tầm mắt bị cản trở, Kỳ Ngôn hoàn hồn, ngẩn người nhìn Trì Niệm: "Rạch sống sẽ để lại vết thương à?"
"Đương nhiên rồi, nhưng phải tùy thể chất của từng người, có người để lại sẹo rất rõ, có người không rõ." Trì Niệm nhướng mày nói, trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng, nhỏ tiếng lẩm bẩm có khả năng bản thân cũng sẽ phải nhận một dao này, chính là khổ sở sống không bằng chết.
Hai người ra ngoài, ngồi xuống sô-pha.
Kỳ Ngôn lại nhớ lại tối đó.
Cô nhớ, Lục Tri Kiều rất chặt, cũng không có sẹo, một ngón tay ra vào còn dễ, hai ngón tay liền có cảm giác như bị thứ gì đó thít lại, giống hệt như dây nịt.
Với kinh nghiệm của Kỳ Ngôn, lúc đó liền phán đoán là màng trinh.
Trong buổi họp phụ huynh gặp lại Lục Tri Kiều, nhất thời Kỳ Ngôn không phản ứng kịp, sau đó trở thành hàng xóm thường xuyên qua lại, cô cũng từng nghi ngờ, nhưng biết Lục Tri Kiều là mẹ đơn thân, có lẽ rất ít khi sinh hoạt tình dục, cái gọi là "màng" rất có thể phát triển lại.
Nhưng xâu chuỗi những việc đó lại với nhau, cộng thêm hôm nay nhắc tới, Kỳ Ngôn càng cảm thấy không đúng, đáy lòng trào lên cảm giác nghi hoặc.
Rốt ruộc Lục Tri Kiều đã từng sinh con hay chưa?
Cô không dám nghĩ tiếp.
"Ngôn Ngôn."
"Ừm?"
Kỳ Ngôn nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu: "Sao thế?"
"Nếu cậu là giám đốc Lục, cậu sẽ xử lí thế nào?" Trì Niệm nghiêm túc hỏi.
"..."
Trì Niệm nắm lấy mu bàn tay của Kỳ Ngôn, lắc đầu nói: "Không sao, cậu cứ nói tự nhiên, mình không để tâm đâu."
Kỳ Ngôn bất lực cười cười: "Sao cậu vẫn còn nghĩ chuyện này hả, đã qua lâu rồi mà."
"Xác thực, là không ngừng nghĩ." Trì Niệm thở dài, nhíu mày lại, trong đôi mắt đen láy lộ ra một tia buồn bã, "Mình luôn cảm thấy giám đốc Lục nhắm vào mình, chỉ là nghĩ không thông, trước đây chị ấy rất chăm sóc mình, lúc mình vừa tới công ty, chị ấy tay cầm tay chỉ việc cho mình, phạm lỗi nhỏ cũng rất bao dung mình, cũng không biết mình chỉ nói chuyện bản thân có thai xong tại sao lại như thế. Nhưng nghe chuyện con gái đồng nghiệp của mẹ, mình lại cảm thấy hình như chị ấy không làm gì cả... Ừm, không rõ nữa."
Kỳ Ngôn chăm chú nhìn khuôn mặt đắn đo của Trì Niệm, đột nhiên nhớ tới những lời tâm sự của Lục Tri Kiều khi đó.
Đó là lần đầu tiên Lục Tri Kiều nói với cô về những chuyện liên quan tới công việc, hơn nữa là một chuyện vô cùng mẫn cảm như thế. Cô ấy thể hiện quan niệm, lựa chọn và cách làm của bản thân với cô, không hề giấu giếm.
Chuyện này, xử lí không tốt rất dễ đắc tội với người ta, nhưng Lục Tri Kiều lại lựa chọn nói cho cô, chia sẻ quan điểm với cô.
Thật ra Lục Tri Kiều cũng tin tưởng cô, đúng không?
Một người phụ nữ có thể lấy mạng sống để cứu mình, Kỳ Ngôn không có lí do gì không tin trong lòng đối phương không có bản thân, không chỉ đơn giản là có, mà còn là cực kì quan trọng.
Chỉ là nhiều khi, cô không cảm nhận được.
Lồng ngực trập trùng đau đớn, Kỳ Ngôn lắc đầu, thử di chuyển lực chú ý của bản thân, nói: "Nếu là mình, trước tiên sẽ chuyển cậu về văn phòng làm bàn giấy, đem công việc phải đi qua đi lại ở ngoài giao cho người khác, sau đó cho cậu làm một số công việc nhẹ nhàng mang tính hình thức, còn về việc cậu có làm được hay không, chuyện này không phải thứ mình có thể quyết định, mình không tiện nói, dù sao có ở vị trí đó, cũng là làm công ăn lương, phải nhìn sắc mặt bà chủ."
Lựa chọn của Kỳ Ngôn, giống hệt như cách làm của Lục Tri Kiều khi đó.
Những công việc phải chạy qua chạy lại bên ngoài, Lục Tri Kiều đã giao lại cho cấp dưới, nhưng vì tính đặc thù của công việc, hành động này nhìn giống như muốn cướp bát cơm.
Trì Niệm im lặng giây lát, gật đầu, thở dài: "Ừm, không nói nữa, dù sao cũng đã nghỉ việc rồi, chỉ là đi làm năm năm rồi, mình cũng có chút tình cảm mà thôi."
"Đúng thế, đều là chuyện đã qua rồi, nghĩ nhiều không tốt cho việc dưỡng thai của cậu." Kỳ Ngôn phụ họa, vỗ vai Trì Niệm.
Cô cũng không muốn thảo luận chuyện này.
Giống như người khác hỏi "Mẹ và vợ cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai trước", cô phải trả lời thế nào? Không có cách nào bỏ mặc cả hai, vậy bản thân cũng dứt khoát nhảy xuống.
Ăn xong cơm trưa, Kỳ Ngôn rời khỏi nhà Trì Niệm.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, không khí có chút khó chịu, Kỳ Ngôn xuyên qua bóng cây mát mẻ, tránh đi tia tử ngoại thiêu đốt người ta, nhanh chân lên xe.
Trong đầu nghĩ tới chuyện của Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn đột nhiên nhớ ra hôm qua Lục Tri Kiều đã gửi gì đó trên Wechat cho mình, sáng nay cô nhìn thấy, nhưng không đọc, sau khi rời giường liền quên mất. Chẳng trách ban nãy ở nhà Trì Niệm cứ có cảm giác như quên mất chuyện gì.
Cô mở Wechat lên, có chút chần chừ.
Thật ra bản thân không muốn nhận bất kì tin tức nào liên quan tới Lục Tri Kiều, hi vọng bản thân như máy chặn sóng, có thể chặn lại tất cả những thứ có liên quan tới người kia, như vậy mới có thể thật sự bình tĩnh lại, chỉnh đốn cảm xúc của bản thân.
Hôm đó vốn dĩ định xóa tài khoản Wechat của Lục Tri Kiều, chần chừ rất lâu, một là không nỡ, hai là lo lắng bản thân làm quá tuyệt tình, bước chân khó khăn lắm mới bước ra của người kia lại rụt về. Thế là lựa chọn khóa trạng thái.
Ngoài miệng Kỳ Ngôn nói rất tuyệt tình, nhưng trái tim trước giờ chưa từng rời đi, giống như một đứa trẻ giận hờn.
Giống như lúc này, cô nói với bản thân đừng nhấp vào tài liệu mà Lục Tri Kiều gửi, nhưng ngón tay lại không nghe theo sự điều khiển.
Lúc chuẩn bị chạm vào, có cuộc điện thoại gọi tới.
Trợ lí Phùng.
"Alo?"
"Cô Kỳ, chào cô, tôi đã gửi một tin nhắn công việc tới hộp thư của cô, vui lòng kiểm tra lại." Ngữ điệu khách sáo công thức.
"Biết rồi."
Kỳ Ngôn nhàn nhạt đáp, cúp máy, dứt khoát để về nhà rồi đọc, liền đặt điện thoại xuống, lái xe rời đi.
Trong nhà chỉ có người giúp việc, Kỳ Ngôn vừa vào cửa, Đoàn Tử meo meo kêu lên rồi chạy tới, ngồi lên chân cô, vì quá béo, nên nó nặng như quả cân. Cô sốt ruột, trực tiếp xách gáy của con mèo béo, đặt sang một bên, nhanh chóng lên nhà.
Mở máy tính lên, kiểm tra hộp thư điện tử.
Giữa tháng Bảy, La Pella có một buổi trình diễn sản phẩm, tổ chức trên hòn đảo nhỏ ở một quốc gia Đông Nam Á, nhưng cuối cùng vẫn hỏi han sắp xếp thời gian của Kỳ Ngôn, biểu thị có thể bàn bạc.
Kỳ Ngôn rất thích loại cảm giác xa cách đủ lịch sự này, qua lại đứng đắn, quan hệ trong sạch.
Tháng Bảy, cô đã từ chức, hoàn toàn tự do về thời gian, muốn đi đâu thì đi đó, đợi buổi trình diễn kết thúc, cô sẽ sắp xếp cho bản thân một chuyến du lịch dài.
Kỳ Ngôn trả lời thư, biểu thị không có vấn đề.
Đóng máy tính lại, cô lại mở Wechat lên, nhấp vào tài liệu mà Lục Tri Kiều gửi tới.
Lướt từng chút từng chút xuống dưới.
Cơn gió chiều từ ban công thổi vào, mang theo một tia khô khốc nóng nực, rèm cửa màu nâu khẽ lay động, bóng nắng loang lổ ngoài cửa sổ, hương hoa lan tỏa, thỉnh thoảng có mấy chú chim sẻ lướt qua, xòe cánh dừng trên mái hiên.
Ánh sáng chiếu vào trong phòng, từng vệt nắng nhỏ bé chiếu lên bức tường, màu vàng nắng nhuộm sáng bức tường giấy họa tiết hoa, làm bật lên bức vẽ phức tạp đẹp đẽ.
Buổi chiều cuối tuần nhàn nhã tĩnh lặng.
Kỳ Ngôn bất động ngồi trước bàn học, dính chặt lấy điện thoại, lông mi dài như lông chim, không ngừng run rẩy, hơi nước ẩm ướt trào lên trong đôi mắt màu hổ phách, giống như một lớp sương dày, âm u cô đọng. Sau đó, thế giới của cô nổi gió, mưa rơi, sấm sét đùng đoàng.
Ngay sau đó, cô hít sâu một hơi, đứng dậy, quay người xông ra khỏi phòng.
Xuống tới nửa cầu thang, Kỳ Ngôn đột ngột ngừng bước chân, cơ thể trượt về phía trước, phải đỡ lấy tường, giữ vững trọng tâm. Cô mở to mắt, đôi môi há ra, thở dốc, ngồi thụp xuống, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, thất thanh khóc lên.
Cô nên nghĩ tới từ lâu.
Làm sao một người có thể vô duyên vô cớ trở thành một dáng vẻ nào đó, tốt đẹp giống như cô, có được hạnh phúc mà phần lớn con người ta không thể có được, trở thành dáng vẻ mà mọi người ngưỡng mộ. Chỉ là trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng nghĩ tới phương hướng ngược lại, mặt sau của hạnh phúc và ánh sáng, là khổ sở và bóng tối, mà đôi mắt cô không nhìn thấy.
Nữu Nữu không phải là con đẻ của Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn từng nghĩ tới, nhưng vì suy đoán này quá to gan, nên bị phủ quyết.
Có lẽ người thân của Lục Tri Kiều qua đời vì sự cố ngoài ý muốn, Kỳ Ngôn từng nghĩ tới, nhưng cũng vì thế mà không dám nghĩ quá sâu, phủ quyết mọi thứ.
Cô nhìn thấy thế giới này muôn màu muôn vẻ, mới mẻ hứng thú, nhưng không nhìn được rất nhiều khổ sở bi thương, giãy giụa bất lực ở trong góc khuất. Giống như ánh mắt mà Giang Ngu nói, môi trường sống của một người, quyết định đôi mắt người đó có thể nhìn thấy thứ gì, cô đứng ở chỗ cao, chỉ nhìn thấy vạn vật phồn hoa ở nơi xa, bỏ qua vẻ thê lương tiêu điều ở nơi gần.
Sau khi gặp gỡ, hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt kịch liệt va vào nhau, càng kích thích, càng tỏa ra hương vị, nhưng cũng khiến cả hai mệt mỏi vô cùng.
Kỳ Ngôn ngẩng đầu dựa vào bờ tường, nước mắt trong hốc mắt trượt xuống, cô giơ tay lau đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô giúp việc đứng dưới nhà nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, chần chừ xem có nên lên trên hay không.
Cô lắc đầu, cười một cái, đứng dậy quay về tầng hai.
Một cơn gió ấm thổi vào trong phòng, mang theo mùi nắng, còn có hương thơm hoa cỏ. Kỳ Ngôn đóng cửa lại, khóa trái, cầm điện thoại ngồi lên xích đu ngoài ban công, để bản thân hoàn toàn chìm vào trong ánh nắng.
Cô đọc lại nội dung trong bài viết.
Nửa phần trước là kể lại quá khứ, gia đình, cùng thân thế của Nữu Nữu. Nửa phần sau là những lời trong lòng viết cho cô, vừa hồi đáp bức thư kia, vừa cho bản thân một phần quyết tâm.
[Ban đầu, em giống như một cơn gió cuốn lấy chị, khiến bức tường thành chị dày công xây dựng sụp đổ hoàn toàn, chị từng oán em, trách em, nhưng cuối cùng chị bằng lòng dang đôi tay ra, ôm lấy em, cũng bằng lòng bỏ lại đống hoang tàn, cùng em đi tới thế giới rộng lớn hơn, đi xây dựng vương quốc thuộc về hai ta. Sau này, em lại rời xa chị như một cơn gió, để chị một mình ở lại vùng đất trong mơ trống rỗng này, chị không biết làm sao, chị hoảng loạn, nhưng cuối cùng chị muốn cố hết sức chạy thật nhanh, đuổi theo em, cũng muốn cởi bỏ xiềng xích, dùng tình yêu bầu bạn cùng em bay lượn trong trời đất rộng lớn, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về hai ta.]
[Thẳng thắn những điều này với em, không phải để tỏ ra đáng thương, cũng không phải để tranh thủ sự đồng cảm, chị đã nhận thức được vấn đề của bản thân, cho dù không có sự xuất hiện của em, cũng sẽ có một ngày chị phải trực tiếp đối mặt với nó. Hai chúng ta đều cần một chút thời gian để bình tĩnh, tạm thời tách ra là lựa chọn đúng đắn, nhưng chị tin, ly biệt là vì ngày trùng phùng tốt đẹp hơn, em cứ ra sức chạy về phía trước đi, chỉ là đừng chạy quá xa, chị sợ chị sẽ không đuổi kịp em – dẫu rằng chỉ lưu lại một bóng lưng mơ hồ cho chị.]
[Em nói nguyện chị tìm được một người tốt trong quãng đời còn lại, vậy chị sẽ là quãng đời còn lại, còn em là người tốt.]
Kỳ Ngôn lặng lẽ đọc xong, nghiêng đầu đi, gò má bị mặt trời thiêu tới nóng lên, cô buông điện thoại xuống, nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở ổn định vững vàng của bản thân.
Trong không khí truyền tới tiếng chim vỗ cánh, cô mở mắt ra, lại khẽ híp mắt lại khi đón lấy ánh sáng chói mắt, nhìn hai chon chim sẻ chầm chậm bay từ mái hiên tới ngọn cây, rồi lại bay từ ngọn cây lên dây điện, theo sát lẫn nhau, vô cùng thân mật.
Gò má nóng nực, trái tim cũng nóng nực.
Khoảnh khắc ban nãy, cô muốn đi tìm Lục Tri Kiều, ước gì có thể lập tức xông tới trước mặt người kia, ôm lấy đối phương an ủi. Loại cảm giác ấy dường như bản thân đã từng gặp, thậm chí từng gặp vô số lần, cô luôn đau lòng cho Lục Tri Kiều, nhưng không hiểu đối phương, trong quá trình theo đuổi lại gần, trước giờ đều nghĩ là chuyện đương nhiên.
Giả sử hiện tại cô tới đó, hai người làm lành với nhau, vẫn ở bên nhau như ngày xưa, như thế không ai có thể thay đổi.
Yêu một người mẹ gánh gồng trách nhiệm trên lưng, đã xác định không cách nào độc chiếm hoàn toàn trái tim của đối phương, đây là hiện thực tàn khốc. Trước giờ cô không hiểu sự tình, đã lỗ mãng, hôm nay phải quay lại bước ấy, không thể không cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc bản thân có thể chịu đựng sự mất cân bằng thỉnh thoảng xuất hiện trên cán cân hay không, có thể trở thành người yêu kiên định đáng tin cậy của đối phương hay không.
Cho dù Lục Tri Kiều đã nói trong bài viết, sẽ cân bằng trọng lượng giữa tình yêu và tình thân trong tim, cô ấy cũng rất khó chọn lựa.
Nhưng bắt Lục Tri Kiều cân bằng, chẳng phải là một sự tàn khốc sao. Đó là con gái của anh trai chị dâu, là con gái của người anh trai chị dâu đã lấy mạng sống để cứu Lục Tri Kiều, cũng là cô con gái mà bản thân coi trọng, thế mà cô lại giở thói trẻ con, ghen tuông với một đứa trẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Ngôn vẫn cảm thấy vừa tự trách vừa tủi thân.
Những lời hôm đó của Kiều Kiều quá tổn thương trái tim cô.
Biết rõ là kích động, mà không phải cố ý, nhưng vừa nghĩ tới người kia gạt bỏ bản thân ra ngoài gia đình nhỏ, trái tim không khống chế được lại trở nên đau đớn.
Trước khi bước chân vào trường học, Kỳ Ngôn chỉ dạo chơi trong thế giới của mình, tuy là từng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mọi người đều thuộc về một thế giới, hòa hợp ở chung. Sau khi bước chân vào trường học, thoát khỏi thế giới nguyên bản của bản thân, cô bị đánh tới tả tơi, dùng bốn năm mới tỉnh ngộ, bản thân không thích hợp.
Đột nhiên Kỳ Ngôn không có tự tin vào bản thân.
Cô không nắm chắc tới vậy, cũng không có tự tin tới thế.
Hai con chim sẻ dừng trên dây điện lại bay đi, một trước một sau, bay qua mái hiên căn phòng này, tới một đầu khác. Lại có hai con chim sẻ mới dừng trên dây điện, cách nhau khá xa, đứng yên bất động.
Kỳ Ngôn cong khóe môi, mỉm cười, thu ánh mắt về, cúi đầu suy nghĩ nên trả lời thế nào.
... Em đợi chị?
Không được, tỏ ra bản thân quá chủ động.
... Em sẽ không chạy quá xa?
Không được, không được, vẫn quá chủ động, hèn mọn quá.
... Ờ?
Lạnh lùng như thế, Kiều Kiều sẽ đau lòng đúng không? Ngộ nhỡ không đuổi theo cô nữa thì phải làm sao?
Chần chừ rất lâu, Kỳ Ngôn quả thật không nghĩ ra, quyết định không trả lời.
Cô, kiêu ngạo lạnh lùng, quyết không thỏa hiệp.
Sau buổi trưa, một mình Lục Tri Kiều lái xe về quê, quay về thôn làng có ngôi nhà cũ.
Mấy năm qua nông thôn phát triển rất nhanh, đường xá được sửa sang xây mới lại, thênh thang bằng phẳng, ruộng vườn hai bên xanh ngát xa tít tận đường chân trời, người người nhà nhà đều ở trong những căn nhà mới, một tầng hai tầng, tường trắng gạch đen sân vườn rộng, còn có khí thế hơn biệt thự trong thành phố.
Vị trí nhà cửa không có gì thay đổi nhiều, trước đây nhà nào phân bố ở đâu, hiện tại vẫn ở đó, chỉ là ở trên đường không nhìn thấy những khuôn mặt trẻ tuổi, phần lớn là người già và trẻ con.
Lục Tri Kiều dừng xe trước cổng thôn, đi bộ vào trong.
Ánh mặt trời kịch liệt chiếu xuống từ bầu trời trong trẻo, người già khom lưng chắp hai tay sau lưng, chậm chạp cất bước, đứa trẻ ba bốn tuổi nô đùa đuổi bắt ở bên đường, cá biệt có nhà còn xích con chó vàng to ở trong sân, đang ì ọp gặm xương, vừa nhìn thấy người lạ, không khỏi sủa mấy tiếng.
Lúc nhỏ chỉ về những dịp lễ tết, không thường ra ngoài, Lục Tri Kiều gần như không quen biết với những người trong thôn, may mà bố cục không thay đổi quá nhiều, dựa vào kí ức mười năm trước, cô ấy tìm được vị trí của căn nhà cũ.
Nơi đó đã biến thành cái ao.
Bệ đá xanh sẫm, bùn đất vàng nâu, bốn bề cỏ mọc um tùm, trong nước còn có bèo xanh rờn, chỉ có mấy con vịt lông đen đang bơi lội bên trong, phát ra những tiếng quạc quạc khàn khàn.
Bên hồ nước có cây đa già, một cơn gió ấm thổi tới, bóng cây lắc lư.
Tán cây đa vạm vỡ, trước đây khi căn nhà cũ vẫn còn, đứng trên ban công tầng ba, đưa tay ra là có thể sờ vào lá. Lục Tri Kiều còn nhớ, cô ấy và anh trai lấy cái sào quệt nhựa, chọc từ ban công ra giữa cành cây, có thể chọc vào tổ chim, mùa hè còn có thể bắt ve, rất vui.
Cây đa già còn lớn tuổi hơn ông nội bà nội của cô ấy rất nhiều.
Dường như Lục Tri Kiều nhìn thấy bà nội cầm ghế ngồi dưới gốc cây đa, tay cầm quạt ba tiêu, không ngừng tạo gió, dáng vẻ thong thả thoải mái.
"Ôi, đây không phải là Tiểu Kiều à?"
Sau lưng truyền tới tiếng địa phương quen thuộc, Lục Tri Kiều giật mình hoàn hồn, quay người lại, nhìn thấy một thím trung niên thấp béo, đang sửng sốt nhìn bản thân, có chút quen mặt, nhưng nhất thời không phản ứng kịp.
"Ôi chao, đúng là Tiểu Kiều rồi?"'
"Cô là?"
"Cháu không nhớ thím à? Thím là thím Lý đây, sống ở cạnh nhà cháu, lúc nhỏ còn lấy chân lợn cho cháu ăn đấy." Thím Lý cười híp mắt, những nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu.
Lục Tri Kiều ngẩn ra, nhanh chóng nhận ra, cười lên: "Là thím Lý ạ, cháu nhớ ra rồi, ngại quá, thím xem trí nhớ của cháu này..."
Thím Lý sống ở gần nhà cũ nhất, thường qua lại với bà nội Lục, năm đó đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, Lục Tri Kiều ôm Nữu Nữu đi gọi người, người gọi đầu tiên chính là gia đình thím Lý.
Không ngờ cách nhiều năm như thế, còn có thể gặp được người quen.
Thím Lý vui vẻ không thôi, hàn huyên thăm hỏi mấy câu, liền muốn kéo về nhà mình chơi, Lục Tri Kiều không thể từ chối, chỉ đành đi theo. Còn nhớ năm đó, nơi này chỉ là một căn nhà nhỏ, hiện tại đã là nhà ba tầng, trước cổng có đặt hai con sư tử đá, một hàng cây cảnh, còn có một chiếc xe van mới tinh đang dừng trong sân.
Hành xóm nhiệt tình, vừa vào nhà đã bày các loại đồ ăn điểm tâm cùng kẹo ra, còn gọi cả con trai con gái cuối tuần về thăm nhà ra – là bạn bè mà Lục Tri Kiều chơi cùng khi về quê.
Mọi người không ai quên trận hỏa hoạn năm đó, thím Lý càng ấn tượng sâu sắc, ban đầu còn sợ Lục Tri Kiều đau lòng, không nhắc, nhưng thấy cô ấy chủ động nhắc tới, thế là thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Ai cũng biết buổi tối hôm đó nhà họ Lục mất năm mạng người, chỉ còn lại Lục Tri Kiều và cô cháu gái, gần như có thể nói là họa diệt môn, vô cùng thê thảm.
"Cháu với cháu gái vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe ạ, bây giờ con bé lên cấp hai rồi, sắp cao bằng cháu rồi." Lục Tri Kiều cười nói, âm thanh dịu dàng.
Mười năm qua cô ấy không quay về thôn, lần này chỉ là muốn tìm lại vết tích đã từng xuất hiện trong cuộc sống, càng trốn tránh, sẽ khiến cảnh tượng năm đó càng tái diễn. Nếu cô ấy muốn đối mặt trực diện, sẽ không trốn tránh được nơi chốn xưa này.
Vốn tưởng rằng bản thân đã đủ buồn bã, nhưng khi tới nơi này mới phát hiện, tất cả vết tích đều đã không còn, trái tim của cô ấy cũng không hề gợn sóng.
Chỉ là khi nhớ lại anh trai, vẫn sẽ có chút đau đớn.
Lục Tri Kiều muốn nói gì đó, đột nhiên điện thoại vang lên, cười cười xin lỗi, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Là con gái.
"Nữu con?" Lục Tri Kiều cười lên, âm thanh dịu dàng như hóa thành nước.
Trong điện thoại truyền tới tiếng nhóp nhép nhai đồ ăn của con gái, dường như cố ý ăn thật lớn tiếng, sau đó nghe thấy một câu lười biếng: "Mẹ ơi, con đang chơi ở nhà ông Kỳ, lát nữa mẹ về nhớ đón con nhé!"
...
Chú thích:
Đoạn hội thoại giữa Lục Tri Kiều và thím Lý có sử dụng giọng địa phương, nhưng mình quyết định không dịch theo cách phát âm địa phương mà dịch thẳng luôn.