Chương 69: Thăng chức
Nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Kỳ Ngôn, trong mắt có chờ đợi, vui vẻ cùng dịu dàng, đột nhiên Lục Tri Kiều do dự, ngón tay đặt trên thắt lưng cứng nhắc co lại. Nhưng nhớ lại những lời ban nãy của bản thân không hòa hợp, lại cảm thấy hối hận, dù sao cũng đã chuẩn bị quà, cũng nên tặng đi.
Cô ấy cắn môi, nhẹ nhàng cởi thắt lưng, áo ngủ đột nhiên trượt xuống, lộ ra nội y gợi cảm khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Khung cảnh mê người.
Lục Tri Kiều nhắm mắt lại, không lên tiếng, gò má lan tràn vệt đỏ rực rỡ.
Vừa hay khúc nhạc trong hộp nhạc phát tới phần cao trào, nhịp tim của Lục Tri Kiều cũng trập trùng theo tiết tấu, không biết tại sao, có chút lo lắng. Suy nghĩ bị con gái làm loạn ban nãy vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, dường như bản thân bị một sức lực đẩy đi, không tình nguyện tiến về phía trước, tới bước không thể khống chế được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Một ánh mắt nóng bỏng rơi trên người Lục Tri Kiều, mang theo cảm xúc cùng dục vọng. Cô ấy có thể tưởng tượng được, biểu cảm của người kia. Vui vẻ? Hưng phấn? Hay là...
Đều không sai.
Kỳ Ngôn chăm chú nhìn phong cảnh ấy, nuốt nước bọt một cái, vui vẻ cùng hưng phấn nhanh chóng lướt qua đáy mắt, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Ánh sáng trong mắt cô tối đi, sắc mặt trầm ngâm, dường như hiểu ra điều gì đó, không lên tiếng.
Lục Tri Kiều căng thẳng chờ đợi.
Đột nhiên, hai cánh tay vươn tới. Hô hấp của cô ấy ngưng lại.
Hai cánh tay ấy không làm chuyện như trong tưởng tượng, mà là kéo áo tắm lên, thay Lục Tri Kiều khoác lại, che chắn nghiêm ngặt tất cả phong cảnh, sau đó còn cẩn thận thắt thắt lưng thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp – ngón tay thon dài mảnh mai, thắt nút cũng đẹp đến vậy.
Lục Tri Kiều ngẩn ra quan sát, vừa ngẩng đầu lên, liền đón lấy ánh mắt không chút gợn sóng của Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn nhàn nhạt cong khóe môi lên, cười có chút miễn cưỡng, khẽ nói: "Trước khi xác định quan hệ, tôi không cần món quà này."
Nói xong, Kỳ Ngôn tránh đi ánh mắt Lục Tri Kiều, quay người. Khóe môi sụt xuống.
Nếu không xảy ra chuyện ban nãy, cô sẽ vô cùng vui vẻ nhận lấy món quà này, sau đó hai người sẽ xác định quan hệ, sống cuộc sống một nhà ba người hạnh phúc. Nhưng, những lời đó giống như chiếc đinh đâm vào trong tim cô, cho dù lúc này có vui vẻ, nhưng khó tránh cảm giác đau đớn thấp thoáng.
Giống như bị tát một bạt tai, sau đó lại nhận được một chiếc kẹo ngọt, đầu tiên làm cô đau tới thấu tim, sau đó lại nghĩ rằng cho đi để an ủi.
Người này tưởng rằng, thứ cô cần chỉ là thể xác thôi sao?
Vô số lần cảm thấy bản thân có được trái tim ấy, nhưng luôn bị đẩy ra, bị va đụng, thậm chí giống như hôm nay, bị từ bỏ. Trước gờ Kỳ Ngôn chưa từng thích một người tới tự ti như thế, nhưng càng tự ti, càng bị người ta xem như chuyện đương nhiên. Đương nhiên, Kỳ Ngôn không muốn suy đoán Lục Tri Kiều như thế, cô tin cô ấy không phải như thế.
Trước kia cô trẻ trung, không biết tỏ ra yếu ớt trong chuyện tình cảm, khoác lên mình gai nhọn trên người xông thẳng vào trong, cuối cùng đổi lại là chia ly. Sau này cô học được cách biểu thị yếu ớt, nhưng không có tác dụng, tính cách là thứ không thể thay đổi. Rồi sau đó, cô lại phát hiện, cho dù tự ti hay yếu ớt, nhẫn nhịn hay bao dung nhẫn nại vô hạn, đều không cần học, chỉ cần gặp người ấy, liền không học cũng tự tinh thông, giống như bản năng của cơ thể.
Kiều Kiều chính là "người ấy".
Quan hệ càng thân thiết, cô càng không nỡ mang tới bất kì áp lực nào cho Lục Tri Kiều, nguyện tự mình tiêu hóa tất cả tủi hổ cùng đau khổ. Cô có thể bao dung mọi thứ của cô ấy.
Chỉ là hôm nay, cho dù trước giờ bản thân vô cùng nhẫn nại, tính cách hiền hòa, cũng suýt chút nữa không khống chế được.
Những lời ấy đã tổn thương cô tới tận xương cốt.
Đau quá!
Quan hệ không rõ ràng, lên giường rồi thì thế nào? Thứ cô cần là trái tim, không phải thể xác.
Kỳ Ngôn nghĩ, đây là thử thách cuối cùng của hai người chăng? Chỉ cần có thể thuận lợi giải quyết việc của con trẻ, khiến Lục Tri Kiều yên tâm, hai người có thể ở bên nhau. Tới lúc đó, cô không còn là giáo viên, ban ngày rảnh rỗi đi chụp ảnh, buổi tối dạy con gái làm bài tập, ôm lấy Kiều Kiều tiến vào giấc ngủ, cuối tuần đưa hai mẹ con ra ngoại thành hóng mát. Một nhà ba người, cùng nhau ăn cơm mỗi ngày.
Thật tốt.
Khóe miệng sụt xuống lại cong lên. Kỳ Ngôn giấu đi mọi sự chua chát vào trong đáy lòng, giả vờ chưa từng tổn thương.
Lục Tri Kiều nghẹn ngào.
Một câu "Tại sao" đã trào tới bên miệng lại bị nuốt xuống, cô ấy không cần hỏi, bản thân cũng biết rõ. Vừa nhắc tới chuyện tình cảm, cảm xúc của Lục Tri Kiều liền trập trùng không thể khống chế, lúc kích động miệng nhanh hơn não, chờ khi bình tĩnh lại lại hối hận không thôi, luôn là như thế, khó tránh làm người ta nguội lạnh.
Nhưng, cô ấy có quá nhiều chuyện không thể quyết định, không biết phải gánh bao gánh nặng nặng nề, cho nên nhìn có vẻ như vô cùng kiên định, nhưng thực chất vô cùng yếu ớt.
Lục Tri Kiều đã không hề giữ lại chút gì, bày ra vẻ mềm mại nhất trong nội tâm, nơi yếu ớt nhất cho Kỳ Ngôn nhìn.
Cô ấy biết, Kỳ Ngôn bị tổn thương.
"... Xin lỗi."
Lời xin lỗi vô cùng bất lực.
Lục Tri Kiều sống chết cắn lấy môi, ra sức duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhìn thản nhiên biết bao.
Kỳ Ngôn không đáp, ánh mắt nhìn về phía bánh kem, cười cười đứng dậy, nói: "Dao cắt bánh đâu. Lâu rồi em không được ăn chiếc bánh kem nào lớn thế này." Nói xong lấy con dao nhựa bên cạnh lên, đang muốn cắt, lại nhìn thấy hai chiếc nến số cắm trên đỉnh.
Một số 28, một số 13.
"13 nghĩa là gì?" Kỳ Ngôn quay đầu hỏi.
Lục Tri Kiều đứng dậy, nhìn về cây nến số thuộc về con gái, trái tim nhói lên, ánh mắt nhạt đi, "Hôm nay cũng là sinh nhật của Nữu Nữu." Sau đó bổ sung một câu: "13 tuổi."
"Trùng hợp vậy à?" Kỳ Ngôn ngạc nhiên, mặt mày ngập tràn niềm vui: "Nữu Nữu đâu? Sao không nhìn thấy em ấy?"
"Chị..." Lục Tri Kiều nhíu mày, không biết nên nói gì.
Kỳ Ngôn nhanh chóng ý thức được điều gì đó, nụ cười cứng lại đôi giây, đặt dao xuống, làm như không có chuyện gì nói: "Em đi gọi em ấy."
Bàn tay đang thõng bên người của Lục Tri Kiều nắm chặt lấy áo ngủ, khóe môi động đậy, muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử, nhưng cuối cùng không ngăn lại.
Hành lang yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen.
Kỳ Ngôn gõ cửa phòng 901, rất lâu sau cửa mới mở ra, sau khi bóng dáng Lục Uy xuất hiện bên cửa, nụ cười trên khuôn mặt Kỳ Ngôn dần cứng lại, biến mất sau khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia, câu nói "Chúc mừng sinh nhật" đã chuẩn bị xong cũng bị nghẹn lại.
"Nữu Nữu, có chuyện gì thế?" Kỳ Ngôn nhíu mày, giơ tay vuốt ve khuôn mặt Lục Uy.
Lục Uy đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt non nớt ngập trong nước mắt, đôi mắt sưng lên như quả đào, mí mắt rũ xuống, giọt lệ long lanh vẫn còn đọng trên mi mắt, cơ thể giật lên. Thấy Kỳ Ngôn, nhỏ tiếng gọi: "Cô Kỳ..."
"Không khóc, không khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Kỳ Ngôn đau lòng không thôi, chân tay loạn xạ lau nước mắt thay Lục Uy, vào nhà đóng cửa lại, hất dép đi, nắm lấy tay cô bé đi chân trần ngồi xuống sô-pha.
Cô gái nhỏ nhìn chân của Kỳ Ngôn, quay đầu lấy đôi dép lê đặt bên chân cô, bảo cô xỏ vào.
Trái tim Kỳ Ngôn ấm áp, xỏ dép vào, kéo Lục Uy ngồi lên đùi mình, lại cẩn thận lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng hỏi: "Có phải mẹ mắng em đúng không?"
Lục Uy vâng một tiếng bằng giọng mũi, cúi đầu xuống.
"Mẹ... có lẽ hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, là lỗi của cô. Cô đã an ủi mẹ rồi, Nữu Nữu ngoan, đừng tính toán với mẹ!" Kỳ Ngôn vuốt tóc đuôi ngựa của Lục Uy, cất lên một câu an ủi nhạt nhẽo. Đột nhiên Kỳ Ngôn hiểu được một chút tâm trạng của Lục Tri Kiều, bởi vì, khi thật sự đối mặt với Lục Uy, bản thân cũng không có dũng cảm hỏi thẳng, hay là nói ra.
Tất cả mọi việc xảy ra đột ngột như thế, Kỳ Ngôn không hề chuẩn bị tâm lí, cho dù lúc này bình tĩnh, cũng không biết phải sắp xếp tư duy, tổ chức ngôn ngữ thế nào. Bản thân còn như thế, huống hồ là Lục Tri Kiều.
Nơi thấp thoáng cảm giác đau đớn trong tim dường như dễ chịu hơn một chút.
Lục Uy sụt sịt, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Ngôn: "Cô Kỳ, rốt cuộc cô và mẹ em có yêu nhau không ạ?"
Một câu nói của cô bé khiến Kỳ Ngôn được giải phóng.
Kỳ Ngôn thầm thở phào một hơi, cân nhắc, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy... có."
"Thật ra..." Kỳ Ngôn mím môi, thấp thỏm nói, "Cô và mẹ em vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương, nhưng, cô đang theo đuổi mẹ." Nói xong lại vội hỏi: "Nữu Nữu, em có để tâm không? Chính là cô và mẹ em... ừm, hai người phụ nữ yêu nhau?"
Không có kinh nghiệm thảo luận chuyện này với con trẻ, Kỳ Ngôn hoàn toàn đang phải cố gắng chống đỡ tới đầu cầu, không có đường cũng phải mở đường mà đi tiếp.
Nhưng may mắn thay, người nói chuyện với con trẻ về vấn đề này trước là bản thân, ít nhất Kỳ Ngôn có thể tích cực ứng phó, dốc hết sức mình hi vọng có thể nhìn thấy phương hướng để dẫn dắt cho con trẻ, nếu đổi lại là Lục Tri Kiều.
Người phụ nữ ngốc nghếch ấy chỉ biết hung dữ với con gái, chỉ khiến Lục Tri Kiều cảm thấy có lỗi với cô.
Có lẽ Kỳ Ngôn không phải là mẹ đẻ, không cách nào đích thân trải nghiệm được cảm giác trong đó. Cô và Lục Tri Kiều trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình khác nhau, có lúc cô không thể cảm nhận như đó là chuyện của chính mình, nhưng với sự cố gắng của bản thân, có thể thấy Lục Tri Kiều dần dần thay đổi bằng mắt thường, cô tin tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.
"Không để ý ạ." Lục Uy sụt sịt mũi, lắc đầu.
Đôi mắt Kỳ Ngôn sáng lên, dường như nằm trong dự đoán. Cô vén những sợi tóc trước trán của Lục Uy lên, tiếp tục hỏi: "Vậy em có suy nghĩ gì?"
"Em?" Lục Uy chống má, nghĩ ngợi một lúc, thật thà nói: "Em không có suy nghĩ gì hết, cuộc sống không có gì thay đổi. Nhưng em cảm thấy mẹ suy nghĩ rất nhiều, hình như mẹ không tình nguyện tiếp nhận cô. Em nhận ra rồi, nhưng mẹ vẫn không thừa nhận."
Bị chọc trúng chỗ đau, Kỳ Ngôn vô thức nhíu mày, nhưng nhanh chóng đè xuống, cô cười cười: "Nữu Nữu, em có hiểu mẹ không? Cuộc sống trước kia của mẹ thế nào?"
"Đi làm, rất bận." Lục Uy có gì nói nấy.
"..."
"Lúc em còn rất nhỏ, ở nhà cùng cô giúp việc, sau này không có cô giúp việc nữa, nên ở nhà một mình. Mẹ thường xuyên tăng ca, về nhà rất muộn, có lúc em nhìn thấy mẹ rất mệt, muốn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ không để ý tới em. Sau này có lẽ là khi em học tiểu học, mẹ có thời gian nói chuyện với em, nhưng cũng chỉ hỏi em ở trường thế nào, làm bài tập chưa... Ừm, cuộc sống trước kia đều như thế, rất đơn điệu, em không biết phải nói thế nào nữa."
Cô gái nhỏ cúi đầu miết ngón tay mình, đôi mắt đã được nước mặt gột rửa đen láy trong trẻo, nhìn vô cùng ngây thơ thuần khiết, nhưng tỉ mỉ quan sát, lại cảm thấy dường như ẩn chứa tâm sự.
"Đúng rồi, khi em học lớp 5 tiểu học, có một cô có quan hệ rất tốt với mẹ, hình như là đồng nghiệp, lúc đó em không biết phụ nữ với phụ nữ cũng có thể yêu đương, nhưng hiện tại em cảm thấy chắc chắn không phải quan hệ bạn bè."
"Người yêu?" Kỳ Ngôn nín thở.
"Không giống ạ, hai người không hôn môi." Lục Uy lắc đầu, đột nhiên chột dạ nhìn về phía Kỳ Ngôn, nhỏ tiếng nói: "Buổi tối ngày thứ ba của kỳ nghỉ, em nhìn thấy hai người hôn nhau ở trong phòng, liền nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết."
Đối diện với cô giáo Kỳ, Lục Uy bằng lòng nói ra mọi chuyện. Cô bé rất thích người dịu dàng, thích người luôn mang theo nụ cười trên môi, cầm lòng chẳng đặng muốn lại gần, muốn dùng tất cả bí mật của bản thân đổi lại một cái ôm.
Nghĩ rồi, Lục Uy liền ôm lấy cổ của Kỳ Ngôn, thơm trộm một cái.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, nhanh chóng tỉnh ngộ.
Thì ra là như vậy.
Thời gian internet phát triển, thông tin truyền thông nhanh nhạy, trẻ con hiện tại lại trưởng thành sớm, có chuyện gì không thể tìm hiểu được chứ. So với việc ra sức che giấu tâm tư, chẳng thà phóng khoáng nói ra, tạo ra một sự chỉ dẫn đúng đắn.
Kỳ Ngôn nhanh chóng cảm thấy sự việc đơn giản hơn rất nhiều.
"Nữu Nữu, ban nãy em nhắc tới cô kia, cụ thể là chuyện gì?" Cô muốn biết chuyện này hơn.
Lục Uy quan sát sắc mặt của Kỳ Ngôn, hình như không hề thay đổi vì một cái thơm, lặng lẽ thở phào một hơi, vừa nhớ lại vừa nói: "Bây giờ nhớ lại, em cảm thấy cô kia đang theo đuổi mẹ, nhưng hình như mẹ không có ý đó. Sau đó hai người cãi nhau một trận, em ở trong phòng nghe thấy cái gì đó mà... 'Có nó thì không có em', cũng không rõ nữa."
"Sau đó cô đó không tới nhà em nữa."
Kỳ Ngôn nhướng mày hỏi: "Em thích cô đó chứ?"
"Không thích lắm ạ." Lục Uy bĩu môi, "Cảm giác cô ấy cười với em giả lắm." Nói xong lại nhìn Kỳ Ngôn, như sợ Kỳ Ngôn để tâm, vội bổ sung: "Cô Kỳ, em rất thích cô, cô và cô đó không giống nhau, em còn thích cô hơn thích mẹ nữa."
Kỳ Ngôn phì cười thành tiếng, đưa tay ra quệt qua mũi Lục Uy, "Mẹ em mà nghe được sẽ ghen đó."
"Hi hi!"
Cô gái nhỏ ngừng khóc cười lên.
Kỳ Ngôn dịu dàng cười lên, nhưng đáy lòng đã long trời lở đất. Cô cảm thấy bản thân đã tiếp cận được điểm mù, bước vào một khu vực chưa từng thăm dò, tuy xa lạ, nhưng tình hình đại khái không khác biệt với suy đoán của bản thân.
Nếu cô đoán không nhầm, cái gọi là "nó", có lẽ là chỉ Nữu Nữu. Còn về việc dùng con trẻ làm cớ để từ chối người bản thân không thích, hay là thật suy nghĩ tới tới con trẻ mà buông bỏ tình cảm, không nói cũng biết.
Kỳ Ngôn nghiêng về vế sau, nhưng nếu là người có chút kinh nghiệm tình cảm, có lẽ sẽ không giống như Lục Tri Kiều.
Cô lại không thông suốt.
Lục Tri Kiều coi trọng con gái như mạng sống, nhưng dường như không đặt bản thân vào vị trí của người làm mẹ, hoặc có thể nói là, cô ấy không hiểu làm thế nào để trở thành một người mẹ, vai trò mà bản thân đảm nhiệm giống như một chiếc "camera" lạnh lẽo, chỉ cần vặn dây cót đầy đủ, chỉ biết vận hành theo quỹ đạo đã định sẵn.
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
"Nữu Nữu..." Trong đầu Kỳ Ngôn lóe lên một tia sáng, "Bình thường mẹ em có nhắc tới bố không?"
Lục Uy ngây ra, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, lắc đầu nói: "Gần như là không nhắc tới. Em hỏi mẹ, ban đầu mẹ nói bố ra nước ngoài, sau đó nói bố qua đời rồi."
"..."
Lại đi vào ngõ cụt.
Chưa từng thích đàn ông? Tình yêu với bố của Nữu Nữu không phải là "loại tình yêu ấy"? Bức ảnh trong tủ? Kỳ Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy còn rất nhiều câu đố chưa được giải, nhưng manh mối đã đứt, mọi người đường đều không thông, không tìm thấy khởi nguồn.
Trừ phi, Kiều Kiều đích thân nói với cô.
"Cô Kỳ..."
"Ừm?"
Lục Uy nhìn Kỳ Ngôn, hai tay nắm lấy cúc áo, muốn nói lại thôi, hiếu kì trong đôi mắt không thể che giấu: "Cô và mẹ em, ai là công ai là thụ ạ?"
"Khụ khụ khụ..."
Sắc mặt Kỳ Ngôn biến đổi, nhất thời dở khóc dở cười, ho khan mấy tiếng, "Đừng nói tới vấn đề này vội. Nữu Nữu, ban nãy cô mới biết hôm nay cũng là sinh nhật em, em nói xem có trùng hợp không?" Nói xong thơm một cái lên mặt Lục Uy, "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối nhỏ, chúng ta đi ăn bánh kem thôi."
"Cô Kỳ cũng sinh nhật vui vẻ." Cô gái nhỏ vui vẻ cười lên, sau đó khóe môi lại sụt xuống.
Lục Uy rất muốn ăn bánh kem.
To như thế!
Nhưng mẹ đang ở bên đó, ban nãy còn hung dữ với cô bé, hiện tại sang đó liệu có bị mắng không?
Nghĩ rồi, đứa trẻ tủi thân nhìn về phía Kỳ Ngôn, đột nhiên muốn khóc, "Cô Kỳ, ban nãy em nói với mẹ, hai người đang yêu nhau, mẹ liền mắng em, không cho em ăn bánh kem."
Kỳ Ngôn ôm lấy mặt Lục Uy, vuốt ve, an ủi nói: "Không sao, chỉ là hôm nay mẹ em bị dọa, còn cô lại không về sớm, khiến tâm trạng mẹ không tốt. Cô đã dỗ mẹ xong rồi, mẹ bảo cô sang gọi em ăn bánh kem, mau rửa mặt rồi chúng ta đi nào."
Lục Uy có chút chần chừ, nhưng nghĩ tới chiếc bánh kem to như thế, cô bé đã muốn chảy cả nước miếng, không ăn thì thật đáng tiếc.
Cuối cùng tham ăn chiến thắng nỗi sợ.
Cô bé đứng dậy chạy tới nhà vệ sinh, loạn xạ rửa mặt, đi cùng Kỳ Ngôn tới nhà đối diện.
Ca khúc trong hộp nhạc đổi thành bài hát sinh nhật, Lục Tri Kiều ngồi xổm trước bàn trà cắt bánh kem, cô ấy cắt hai miếng kem hoa quả to nhất ở tầng bánh cuối cùng, xếp ngay ngắn vào đĩa rồi đặt sang một bên, sau đó đốt hai cây nến ở tầng bánh trên cùng.
Kỳ Ngôn dắt tay Lục Uy vào nhà.
Lục Tri Kiều nhìn thấy một lớn một nhỏ, trong mắt trào ra một tia hổ thẹn, khóe môi cong lên nụ cười cứng nhắc, khẽ nói: "Mau tới ăn bánh kem đi."
Ban ngày cô ấy dẫn con gái ra ngoài chơi, đã mua quà, đã ăn uống, cũng coi như đã đón sinh nhật được một nửa, tối nay chỉ còn thiếu việc ăn bánh kem. Mà Kỳ Ngôn... Toàn bộ tâm tư của Lục Tri Kiều đều dùng cho việc chuẩn bị, chờ đợi tối nay, nhưng xem ra hiện tại, chỉ có thể hoàn thành một nửa.
Xem ra con gái đã khóc, đôi mắt đỏ ửng, hơi sưng lên, trong ánh mắt kèm theo vẻ sợ sệt. Ngược lại ý cười trên khuôn mặt Kỳ Ngôn rạng rỡ, cô kéo Lục Uy vào nhà, nhìn thấy bánh kem Lục Tri Kiều đã cắt sẵn, bưng lên đưa cô bé, "Hôm nay bảo bối nhỏ Nữu Nữu của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi."
"Cô Kỳ lại trẻ đi một tuổi ạ!" Lục Uy nhận lấy bánh kem, hai mắt trào ra ánh sáng, cong môi cười với Kỳ Ngôn.
"Miệng ngọt quá." Kỳ Ngôn xoa đầu cô bé, "Cô đã chuẩn bị cho em một món quà, đợi cô chút nhé." Nói xong quay người vào trong phòng sách.
"Vâng vâng."
Vốn dĩ Kỳ Ngôn nghĩ Lục Uy còn chưa tròn mười bốn tuổi, phải đón tết Thiếu nhi, nên chuẩn bị quà trước cho cô bé, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại đúng vào sinh nhật, coi như là quà sinh nhật tặng trước.
Món quà là một đôi giày.
Là kiểu giày mà Lục Uy đã ngắm rất lâu, nhưng vì quá đắt hơn nữa không mua nổi, bất lực từ bỏ.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi giày, Lục Tri Kiều ngồi bên cạnh im lặng đột nhiên hiểu ra, chẳng trách vào một hôm nào đó khoảng thời gian trước, Kỳ Ngôn hỏi Lục Uy thích gì, còn hỏi kích cỡ quần áo cùng cỡ giày. Cô ấy gạn hỏi, Kỳ Ngôn nói là muốn chuẩn bị quà tết Thiếu nhi cho cô bé.
Lúc đó không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, vừa hay trùng khớp với sinh nhật. Người này thật có lòng.
Đứa trẻ vui vẻ quên cả ăn bánh kem, chu môi thơm Kỳ Ngôn khắp mặt, hai người ôm lấy nhau đùa nghịch, cười hi hi ha ha. Lục Tri Kiều bị hắt hủi ở bên cạnh, đã không còn dáng vẻ túng quẫng cùng hoảng hốt khi bị con gái nhìn thấu, mặt mày trong lòng đều chua chát, còn cả một chút ngưỡng mộ.
Cô ấy lặng lẽ cắt một miếng bánh cho bản thân, ngồi ở bên cạnh ăn một miếng nhỏ.
Chơi đùa tới mười giờ tối, bánh kem đã vơi quá nửa, Kỳ Ngôn đặt bánh thừa vào trong tủ lạnh, để ngày mai ăn. Cô lấy máy ảnh ra, chỉnh sửa xong, ba người ngồi trước dòng chữ tiếng Anh chụp một bức ảnh chung.
"Nữu Nữu, buồn ngủ chưa? Cô và mẹ ở lại thu dọn một chút, em về đánh răng rửa mặt rồi ngủ trước nhé?" Kỳ Ngôn vuốt chiếc bụng căng tròn của Lục Uy, làm gối người cho cô bé.
Cô gái nhỏ trộm liếc nhìn mẹ một cái, nhanh chóng thu ánh mắt về, gật đầu: "Vâng, chúc cô Kỳ ngủ ngon, nhớ phần cho em nhé."
Con mèo nhỏ tham ăn.
Kỳ Ngôn đứng dậy đưa cô bé tới cửa, nhìn thấy Lục Uy bước vào phòng 901, khoảnh khắc ấy, nụ cười chống đỡ trên mặt cũng lụi tàn, trong mắt hiện ra vẻ mệt mỏi.
Quay người lại, Lục Tri Kiều đứng dưới ánh đèn, lặng lẽ quan sát cô.
"Để chị dọn dẹp cho, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chị làm nhanh thôi."
"Không cần." Kỳ Ngôn mỉm cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn những thứ được trang trí trong phòng khách, "Để lại cũng được, em thích."
Lục Tri Kiều mím môi cười, có chút không biết làm gì.
Cô ấy mặc chiếc áo ngủ lỏng lẻo, thấp thoáng lộ ra đường cong cơ thể thướt tha, vạt dưới lộ ra bắp đùi mảnh mai, tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt mộc dịu dàng nhã nhặn, mang theo mấy phần mê người.
Kỳ Ngôn nhìn Lục Tri Kiều, lồng ngực như bị bông chặn lại, thị giác có bị mê hoặc tới cỡ nào cũng không cảm nhận được mùi vị.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Kỳ Ngôn cong môi đi tới, nắm lấy một cánh tay Lục Tri Kiều, khẽ nói: "Em đã nói với Nữu Nữu rồi, em ấy nói không để ý, cũng không suy nghĩ gì. Thật ra trẻ con không phức tạp như chị nghĩ đâu, em biết chị sợ em ấy đi trên con đường không dễ đi, nhưng xu hướng tính dục là bẩm sinh, một sớm một chiều cũng không thể thay đổi. Bây giờ Nữu Nữu còn nhỏ, đợi em ấy trưởng thành rồi, lựa chọn thế nào là việc của bản thân em ấy, chúng ta chỉ cần trở thành hậu phương kiên định nhất cho em ấy là được."
Đôi mắt Lục Tri Kiều ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn ngập tràn mong muốn thổ lộ, nhưng đôi môi đóng rồi lại mở, cuối cùng không cất lên lời.
Trong mắt Kỳ Ngôn nhìn thấy toàn bộ.
Trái tim nóng lên lại lạnh đi.
"Về đi, em muốn nghỉ ngơi." Cô nói.
Lục Tri Kiều cúi đầu, khẽ ừ một tiếng, cầm điện thoại trên bàn rời đi.
Cánh cửa khẽ khàng đóng lại, Kỳ Ngôn nhanh chóng ngã xuống sô-pha, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần, rồi lại mở mắt ra. Cô nhìn phòng khách được dụng tâm trang trí, lại cúi đầu nhìn về phía hộp đựng tai nghe, nước mắt đã nín nhịn rất lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô lau mặt, xé hộp ra, đọc qua hướng dẫn sử dụng một lượt, liên kết với điện thoại, bật trình phát nhạc lên.
Giảm tiếng ồn, cả thế giới đều thuộc về cô.
Lục Uy đang tắm rửa trong nhà tắm, Lục Tri Kiều trốn trong phòng nghe ngóng động tĩnh, sột soạt một phen, đợi con gái về phòng ngủ, cô ấy lặng lẽ ra ngoài, gõ cửa phòng ngủ phụ.
"Nữu con, mẹ có thể vào trong không?"
Bên trong không có tiếng trả lời, rất lâu sau, cửa mở ra, con gái đứng sau cửa nhìn Lục Tri Kiều, cẩn thận gọi một tiếng mẹ.
Lục Tri Kiều ngây ra, cong môi cười lên, nắm lấy tay con gái vào phòng.
Trên sàn nhà là đôi giày Kỳ Ngôn tặng, chỉ có một chiếc, chiếc còn lại đang xỏ trên chân con gái, xem ra con gái rất thích, trước khi đi ngủ còn phải thử một chút Lục Tri Kiều nắm lấy tay con gái ngồi xuống giường, cong lưng cầm chiếc còn lại lên, xỏ cho con gái.
Cô gái nhỏ đi giày mới, giơ hai chân lên, một cánh tay không biết để đâu, có chút chật vật.
"Đẹp lắm." Lục Tri Kiều khen.
Lục Uy cũng cười cười, rất cẩn thận.
Lục Tri Kiều thầm thở dài, ôm vai con gái kéo vào trong lòng, xin lỗi nói: "Mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ không nên nổi nóng với con..."
Người trong lòng cứng lại, không lên tiếng.
"Nữu con, con thích cô Kỳ không?"
"Thích ạ."
Lục Tri Kiều thấp thỏm hỏi: "Vậy con có muốn... có thêm một người mẹ không?"
"Không phải gọi bố sao ạ?"
"Đứa trẻ ngốc." Cô ấy cười lên, vỗ vai con gái: "Cô Kỳ là phụ nữ, sao có thể gọi bố chứ."
Lục Uy rất lâu không trả lời.
"Nữu con?" Lục Tri Kiều có chút hoảng.
Lục Uy cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tri Kiều giống như oán thán: "Nhưng cô Kỳ nói, hai người vẫn chưa phải quan hệ người yêu, con... con nên xưng hô thế nào ạ..."
Bị chọc trúng chỗ đau, ánh mắt Lục Tri Kiều trầm xuống, giống như người chết.
Dù muốn nói nhiều hơn, nhưng Lục Uy không dám nói nữa, tính tình của mẹ không nắm bắt được, hai tiếng trước còn hung dữ như mẹ hổ, hiện tại có dịu dàng dỗ dành, cô bé vẫn thấy sợ. Cảm giác bản thân như thú cưng, mẹ vui thì trêu đùa đôi cái, không vui thì bị đá sang một bên.
Thú cưng không có tự do, phải được khống chế trong phạm vi giám sát.
Trong lòng Lục Tri Kiều hỗn loạn, không cách nào trả lời trực diện câu hỏi của con gái, cô ấy tưởng rằng bị ép tới góc tường, may mà chỉ là do bản thân nghĩ nhiều. Hiện tại nhất thời cô ấy không phản ứng kịp, cảm giác con gái tiếp nhận quá nhanh, có chút khó lòng tin được, nhưng nghĩ tới Kỳ Ngôn đã nói chuyện với Lục Uy, trong tiềm thức của Lục Tri Kiều vẫn tin tưởng Kỳ Ngôn.
Cho dù là giáo dục con trẻ, hay là giao tiếp với con trẻ, ở phương diện này, Kỳ Ngôn mãi mãi chiến thắng cô ấy.
Trước đây cảm thấy, quản tốt con trẻ, cho ăn no mặc ấm đã là thành công, nhưng nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng mãi mãi không thể đủ. Cô ấy chính là một người mẹ thất bại.
Cũng là một đối tượng yêu đương thất bại.
"Mẹ ơi, thật ra mẹ không cần lo lắng cho con, cô Kỳ đối xử với con rất tốt, mẹ cũng nhìn thấy mà, dù sao con rất thích cô ấy. Có lẽ mẹ cũng rất thích cô ấy đúng không ạ? Nếu không tại sao lại hôn..." Quả thật Lục Uy không nhịn được, lên tiếng khuyên nhủ như bà cụ non.
Nói tới phía sau, không ngừng lại được, vội vàng che miệng lại.
Lục Tri Kiều sửng sốt: "Gì cơ?"
"Con... tối hôm đó đó con nhìn thấy hai người hôn nhau trong phòng..." Lục Uy nói xong che mặt lại, gác đầu lên vai Lục Tri Kiều.
"..."
Buổi tối nào không quan trọng, quan trọng là bị nhìn thấy.
Chẳng trách.
Gò má Lục Tri Kiều hiện lên vệt đỏ, ho khẽ đôi tiếng, nói: "Nữu con, lúc ở trường tuyệt đối không thể nói ra chuyện này, biết không hả?"
Sau lưng truyền tới tiếng vâng trúc trắc.
Bị con trẻ nhìn thấy chuyện này, đủ chứng minh hai người quá bất cẩn, nhưng nếu chú ý hơn một chút, nào tới mức gây ra tai họa như hôm nay. Lúc này Lục Tri Kiều hối hận tới xanh ruột, tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu mình, vô hình trung mang lại áp lực nặng nề cho bản thân, khiến cô ấy thở không ra hơi.
"Nữu con."
"Dạ?"
"Con có cảm thấy mẹ là biến thái không?" Lục Tri Kiều khó khăn mở lời.
Lục Uy lấy tay xuống, mở to mắt, ngạc nhiên nhìn mẹ: "Trời ạ, mẹ ơi, mẹ là đồ cổ niên đại nào thế chứ? Bây giờ nhiều tiểu thuyết Đam mỹ, Bách hợp nổi tiếng như thế, mẹ lại có thể nói là biến thái? Con phải tố cáo với cô Kỳ, mẹ nói cô ấy biến thái..."
Xong rồi.
Hình như lại lỡ miệng rồi.
"Tiểu thuyết Đam mỹ, Bách hợp?" Lục Tri Kiều nhíu mày.
Cô gái nhỏ nuốt nước bọt, hi hi hai tiếng, vội giơ hai tay lên thề thốt: "Con chỉ đọc sau khi tan tiết thôi."
"Mượn sách của bạn học à?"
"Không ạ, con lên mạng."
Vừa nhìn thấy tư thế muốn nổi giận của Lục Tri Kiều, Lục Uy vội vàng thành thật khai báo, không dám giấu giếm bất kì chuyện gì. Ai ngờ, Lục Tri Kiều khẽ nhíu mày, híp mắt lại: "Mẹ không thu điện thoại, nhưng sẽ đổi sang điện thoại cục gạch cho con."
"Đừng..."
Còn chưa nói xong, Lục Tri Kiều đứng dậy, quơ lấy điện thoại để trên bàn, trách móc, "Mau ngủ đi."
"..."
Quay về phòng ngủ chính, Lục Tri Kiều tắt nguồn điện thoại của con gái, đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm. Cô ấy mở tủ quần áo ra, thay áo ngủ cùng đồ lót gợi cảm ra, mặc đồ ngủ bình thường, ngã lên giường.
Ánh sáng trên trần nhà chiếu xuống, ánh sáng chói mắt, Lục Tri Kiều nhắm mắt lại, trong đầu toàn là khuôn mặt Kỳ Ngôn.
Có vui vẻ, có thất vọng, có tức giận, có nản lòng...
Kế hoạch tối nay hóa thành bọt biển, bị bản thân khuấy rung, muốn lấy hết dũng khí thử lại một lần, nhưng liệu Kỳ Ngôn có để ý cô ấy không? Đã nhìn thấu diện mạo của cô ấy rồi chăng? Giống như chiếc đinh đóng lên cây cột gỗ, cho dù có nhổ ra, cũng mãi mãi lưu lại dấu vết ở đó.
Vốn dĩ, Lục Tri Kiều định thổ lộ tất cả quá khứ của bản thân cho Kỳ Ngôn, thậm chí đã lên kết hoạch ngắn hạn cho tương lai.
Nhưng lại như bong bóng, vỡ tan.
Lục Tri Kiều hít sâu một hơi, mặt mày nín nhịn tới đỏ ửng, rất lâu sau, cô ấy ngồi dậy, cầm kiện thoại nhắn tin Wechat cho Kỳ Ngôn.
[Có thể cho chị thêm mấy ngày nữa không?]
[Có một số chuyện muốn nói với em]
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
[?]
Lục Tri Kiều tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên, bật máy tính xách tay lên, cô ấy viết kế hoạch ngắn hạn cho tương lai, còn lưu lại thành tệp, lúc này lại tạo một văn bản mới, liệt kê ra từng chuyện bản thân muốn nói...
Lúc đầu óc hoảng loạn, viết ra càng dễ có đầu mối.
Một tuần mới, đã Lập Hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng cao.
Cuộc họp ban quản trị của công ty bổ nhiệm Lục Tri Kiều là phó tổng giám đốc, rất đột ngột, cũng rất trực tiếp. Tuy lúc trước tin tức Lục Tri Kiều được cất nhắc đã lan truyền hừng hực, nhưng lúc này chính thức thăng chức, vẫn thu hút không ít lời bàn tán, có người nói chuyện phiếm, đương nhiên có cả lời ong tiếng ve.
Bốn năm giờ chiều, văn phòng mới đã được sắp xếp xong, Lục Tri Kiều ngồi xuống, pha một tách trà hoa, tiện tay nhấp vào QQ trên máy tính, sao lưu tài liệu đã viết xong lên điện thoại.
Mở tài liệu bằng điện thoại, cẩn thận xem qua một lượt, xác nhận không có lỗi.
Cô ấy nghĩ một lúc, thêm vào một câu phía sau câu "Nữu con không phải con gái ruột của chị": Nhưng có quan hệ máu mủ với chị.
Đang định gửi đi, lại có cuộc điện thoại gọi đến, màn hình hiển thị Thư Mẫn Hy.
"Alo? Tổng giám đốc Thư."
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh khàn khàn thê lương của một người phụ nữ: "Chị ấy chết rồi..."