Chương 64: Tin tưởng
Trong khe cửa nhỏ hẹp, hai người phụ nữ đang ôm nhau.
Một tay Kỳ Ngôn ôm lấy eo Lục Tri Kiều, một tay khác ôm lấy mặt cô ấy, đôi môi mềm mại hết lần này tới lần khác nghiền ngẫm nốt ruồi lệ kia, sau đó chầm chậm trượt xuống, dính lên môi, càn rỡ thưởng thức hương vị của Lục Tri Kiều. Trái tim Lục Tri Kiều ngứa ngáy, cầm lòng chẳng đặng đưa hai tay níu lấy vai Kỳ Ngôn, vô thức đáp lại.
Nụ hôn khó lòng tách rời.
Lục Uy trốn bên ngoài mở to mắt, giơ tay che miệng mình.
Cô bé... cô bé... cô bé đã nhìn thấy cái gì vậy chứ?
Cô giáo Kỳ và mẹ thế mà lại...
Hôn nhau!
Những thứ viết trong tiểu thuyết đều là thật sao?
Không chỉ nam sinh với nam sinh mới có thể hôn, nữ sinh với nữ sinh cũng có thể.
Gần đây Lục Uy đang đọc truyện tranh Đam mỹ, là kiểu hai nam sinh yêu nhau, trong lớp có rất nhiều bạn học nữ cũng đọc. Một đàn chị lớp 8 mà Lục Uy quen nói với cô bé, ngoài Đam mỹ, còn có Bách hợp, chính là kiểu hai nữ sinh yêu nhau. Đàn chị cho Lục Uy hai cuốn truyện tranh Bách hợp, còn giới thiệu một trang mạng tiểu thuyết Bách hợp cho cô bé, tên là Tấn...
Tấn gì ấy nhỉ?
Ôi, không nhớ nữa!
Ban đầu đọc truyện tranh Bách hợp, Lục Uy cảm thấy rất nhàm chán, hai nữ sinh yêu nhau chỉ nắm tay ôm ấp thôi sao? Mỗi ngày cô bé và bạn tốt cũng nắm tay ôm ấp cơ mà, có lúc còn thơm thơm sờ soạng, thậm chí đột nhiên bị bóp ngực.
Tình bạn giữa nữ sinh chính là như vậy.
Rõ ràng là tình bạn mà!
Lục Uy nói với đàn chị không có hứng, đàn chị lại gửi cho cô bé tên mấy bộ tiểu thuyết, bảo cô bé lên trang mạng Tấn gì đó tìm kiếm, Lục Uy lướt một lượt, sau đó phát hiện ra một thế giới mới.
Thì ra sự thân mật giữ nữ sinh, cũng có thể chia thành hai loại trạng thái là "tình bạn" và "tình yêu", giống như cô bé và bạn tốt gọi là tình bạn, mà giống như trong tiểu thuyết, gọi là tình yêu, chính là yêu đương.
Điểm khác biệt là gì nhỉ?
Trong thực tế, Lục Uy chỉ từng thấy trạng thái "tình bạn" thân mật, chưa từng thấy trạng thái "tình yêu", cực kì khó phân biệt chúng. Cô bé đi hỏi đàn chị, đàn chị nói cần phải quan sát, phương pháp phân biệt trực quan đơn giản nhất chính là khi nhìn hai nữ sinh thât mật liệu có giống như giữa nam và nữ hay không.
Dịu dàng, nồng nàn, quan trọng nhất là – hôn môi!
Cô bé nhớ ra tình bạn của mẹ và cô Kỳ, quyết định bắt đầu quan sát hai người. Nhưng quan sát rất nhiều ngày, dù có sự hỗ trợ của truyện tranh và tiểu thuyết, Lục Uy vẫn không thể phân biệt rốt cuộc loại thân mật giữa mẹ và cô Kỳ là loại nào.
Có lẽ là tình bạn! Lục Uy nghĩ.
Dù sao hai cô gái yêu nhau, quá hiếm gặp, hiếm tới mức dường như chỉ xuất hiện trong sách. Cô bé chưa từng gặp người thật, đương nhiên khó mà lí giải là khái niệm gì, nghĩ mãi nghĩ mãi lại thành dáng vẻ của bản thân và bạn tốt.
Hiện tại, tuyệt đối là bất ngờ.
Vốn dĩ Lục Uy đang làm bài tập trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, biết cô Kỳ tới, lén lút bò ra cửa phòng mình nghe thử. Nhưng mẹ lại nhanh chóng về phòng, cô Kỳ không về mà còn đuổi theo vào phòng, cô bé càng hiếu kì, bò ra cửa rất lâu không nghe thấy động tĩnh gì.
Thế là nhẹ chân nhẹ tay chuồn ra ngoài, nhìn thấy cửa phòng mẹ đang đóng hờ, liền muốn nhìn trộm một cái, kết quả...
Trời ơi!
Mẹ và cô Kỳ lại đang hôn môi!
Dường như hai người hôn nhau rất có cảm xúc, giống hệt như nam nữ chính trong phim truyền hình.
Cô bé nhìn thấy Bách hợp sống rồi sao?
Trong đầu óc Lục Uy nhanh chóng có khái niệm, trong lòng sinh ra một loại cảm giác vi diệu, nhưng ngoài bất ngờ ra, vẫn còn chút không thể hiểu được. Nếu thân mật giữa mẹ và cô Kỳ là "tình yêu", vậy trước kia khi ở cùng bố được gọi là gì?
Tiếc quá, cô bé chưa từng tận mắt thấy dáng vẻ của bố.
Giáo viên Sinh học nói phải kết hợp giữa nam và nữ, kết hợp giữa nhiễm sắc thể XX và nhiễm sắc thể XY mới có thể mang thai sinh đẻ. Trong một gia đình, phải có mẹ, bố và con, mẹ và bố yêu nhau, sẽ sinh ra em bé, nhưng nếu hai người đàn ông hay hai người phụ nữ yêu nhau, làm cách nào để sinh em bé?
Ai làm bố, ai làm mẹ?
Theo khái niệm về hỗ công, dường như cũng rất khó phân biệt.
Nghi vấn trong đầu Lục Uy không thể giải, lại lén lút liếc nhìn người bên trong, có chút xấu hổ, cô bé sợ bị phát hiện, vội vàng khẽ đóng cửa lại, quay người về phòng mình.
Nụ hôn càng sâu, cầm lòng chẳng đặng, trong lòng Kỳ Ngôn trào lên dục vọng, tay cũng bắt đầu không yên phận, khắp nơi đều bị châm lửa.
Lục Tri Kiều mềm nhũn trong lòng Kỳ Ngôn, mặt đỏ tía tai, cơ thể cũng rất nóng, nhưng vẫn giữ lại một tia lí trí. Cô ấy mở mắt ra, nắm lấy bàn tay chỉ muốn càn rỡ kia, khẽ đẩy ra, sau đó nghiêng đầu, rời khỏi nhiệt độ trên môi.
Kỳ Ngôn không cưỡng ép, tay thõng bên người lại nhanh chóng quấn lên eo Lục Tri Kiều, khóe môi mang theo nụ cười.
"Chị không để ý, chỉ là chị..." Lục Tri Kiều bị nhìn tới mất tự nhiên, rũ mí mắt xuống. Đôi môi cô ấy bị hôn tới sưng đỏ, giống như quả mọng dưới ánh đèn, khiến người ta muốn hái xuống.
Nói được một nửa lại nghẹn lại, nửa câu sau kẹt trong cổ họng.
Câu phủ nhận này càng giống giấu đầu lòi đuôi, càng không muốn bị nhìn thấu, càng lộ ra tâm tư. Lục Tri Kiều để ý, ghen tuông, là vì cô ấy thích Kỳ Ngôn, nhưng nếu thẳng thắn nói ra những lời này, không khác gì bắt Lục Tri Kiều lột sạch quần áo đứng trước bàn dân thiên hạ.
Thấy Lục Tri Kiều khó xử, Kỳ Ngôn không nỡ, tìm bậc thềm cho cô ấy: "Chỉ là cảm thấy em lừa dối chị?"
Lục Tri Kiều gật đầu liên tục, nâng mí mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt chạm vào tình cảm nồng nàn trong đáy mắt kia, trái tim đột nhiên dừng lại một nhịp, co rút, càng thêm hổ thẹn.
"Trước giờ em chưa từng lừa dối chị." Kỳ Ngôn thở dài một tiếng, đưa tay ra quệt nhẹ lên đầu mũi Lục Tri Kiều, ấn đường khẽ nhíu lại, "Kiều Kiều, chị có thể... tin tưởng em nhiều thêm một chút được không?"
Quả nhiên!
Bản thân miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, vẫn chưa đủ tin tưởng Kỳ Ngôn, đã bị Kỳ Ngôn nhìn thấu. Đôi mắt màu nâu kia mang theo chút bất lực, ngoài ra, nửa là dịu dàng, nửa là thất vọng.
Lục Tri Kiều cúi đầu, đôi mắt ửng đỏ: "Xin lỗi."
"Người nên nói xin lỗi là chị."
Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, luồn năm ngón tay mình vào, đan lấy nhau, "Thật ra lúc mới đầu nhìn thấy bà chủ là cô ấy, em cũng có chút do dự..."
"Vậy tại sao em còn kí hợp đồng?" Lục Tri Kiều không nhịn được ngắt lời, sau đó ngây ra, ý thức được bản thân vừa nói gì, vội vàng quay lưng đi, "Chị không..."
Cô ấy hít thở sâu, mím môi lại.
Những lời này chưa được suy nghĩ kĩ càng đã nói ra. Rõ ràng Kỳ Ngôn đã giải thích rất rõ ràng, Lục Tri Kiều vẫn để ý, trong lồng ngực như bị bông làm tắc, trúc trắc tới nỗi thở không ra hơi.
Hương vị được yêu thương được bảo vệ, chỉ cần được nếm là sẽ nghiện, Lục Tri Kiều biết Kỳ Ngôn sẽ dỗ dành, sẽ chiều theo bản thân, nên khó tránh khỏi ngang ngược. Trăm ngàn lần nói với bản thân không nên gây sự vô cớ, nhưng cuối cùng không khống chế được kích động, giống như khô hạn gặp mưa rào, tham lam muốn có được nhiều hơn, cuối cùng chết chìm trong nước.
Những lời đã nói ra không kịp thu về, Lục Tri Kiều khẽ thở dốc một hơi, đáy mắt lướt qua vẻ hoảng loạn, trong đầu suy nghĩ phải cứu vãn thế nào, đang sốt ruột, đột nhiên eo bị hai cánh tay có lực quấn lấy.
Sau đó cô ấy ngã vào cái ôm ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều nắm lấy bàn tay đang đan vào nhau trước người mình, cảm nhận được an toàn, chầm chậm nhắm mắt lại.
"Vì em suy nghĩ từ góc độ chuyên nghiệp." Kỳ Ngôn nghiêng đầu hôn lên tai Lục Tri Kiều, trong mắt ngập tràn yêu thương, âm thanh khàn khàn, "Nói thật lòng, em không coi cô ấy là một nguyên tố để suy nghĩ, cô ấy còn không đáng để em cân nhắc. Em vui thì đi, không vui thì không đi, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hợp đồng, còn về chín con số để hủy hợp đồng, bản thân em có thể chi trả được, không cần làm phiền tới bố mẹ."
Đôi môi mỏng lướt qua vành tai, ngậm nửa, dịu dàng cẩn thận mút lấy.
"Kiều Kiều, cho dù chị muốn hỏi em chuyện gì, đều có thể thẳng thắn, vì em có nghĩa vụ trả lời chị, cũng bắt buộc phải trao đổi rõ ràng với chị."
"..."
Vành tai Lục Tri Kiều nóng lên, gò má đỏ ửng, mím môi không lên tiếng.
Ghen rồi!
Còn cứng miệng không nhận!
Ý cười trên khóe môi Kỳ Ngôn còn chưa kịp sâu thêm, đột nhiên lại tản đi, cô không cười, ngược lại cảm thấy đau lòng. Vì Kiều Kiều, cũng vì bản thân, rõ ràng hai người ở rất gần nhau, nhưng vẫn không với tới được đối phương, ngay cả ghen cũng tủi hổ, cũng cẩn thận như thế.
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, dỗ người quan trọng hơn.
"Đúng rồi, người mẫu ở đó không tệ chút nào, hôm nào em dẫn chị tới đó ngắm thử nhé?" Kỳ Ngôn nghiêng đầu, cong môi cười.
Một giây sau, tóc bị rứt xuống.
Suỵt!
Vẫn ổn, không quá đau.
Kỳ Ngôn chu môi, thơm lên gò má Lục Tri Kiều lấy lòng, "Không ngắm nữa, nào có đẹp bằng Kiều Kiều."
Lại bị rứt một cái.
Ừm?
Cô nói sai rồi sao?
Kỳ Ngôn còn chưa kịp hé miệng xin tha, Lục Tri Kiều đã buông tay nắm tóc cô ra, khóe môi nhịn cười, dáng vẻ nghiêm túc: "Em định phát triển nghề tay trái à?"
"... Ừm, thử xem."
Kỳ Ngôn không nói cho Lục Tri Kiều biết, cô quyết định đợi Nữu Nữu tốt nghiệp sẽ từ chức, dù sao còn hai năm, tương lai có xảy ra bất kì biến cố nào cũng không thể nắm chắc. Thật ra Kỳ Ngôn cũng chỉ muốn thử, nếu tương lai chán rồi có thể lấy sở thích làm nghề nghiệp, làm bà chủ nhà, sau đó dẫn hai mẹ con Lục Tri Kiều đi du lịch khắp nơi.
Tương lai của hai người, không cách nào không lên kế hoạch, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
"Như vậy không phải sẽ mệt lắm à?" Lục Tri Kiều lo lắng hỏi, nghiêng mặt sang.
Biết người này không phải vì thiếu tiền, nhưng vừa nghĩ tới một người làm hai việc có chút ngạt thở, bản thân Lục Tri Kiều, làm một việc đã đủ bận rộn, nào có thời gian phát triển nghề tay trái, ngay cả sở thích cũng ít tới đáng thương.
Nhưng suy nghĩ lại, Kỳ Ngôn không giống cô ấy, trong mắt Lục Tri Kiều, công việc chỉ là công việc, kiếm tiền chỉ là kiếm tiền, có lẽ Kỳ Ngôn thích nhiều thứ, tùy hứng tự do, không ràng buộc.
Khác biệt, rất rõ ràng.
Đáy lòng trào lên cảm giác tự ti yếu ớt, Lục Tri Kiều hoảng loạn gạt đi, không muốn nghĩ nữa.
Lúc này trong đầu Kỳ Ngôn xuất hiện vô vàn giả thiết, thậm chí còn lên kế hoạch xong xuôi cho chuyến du lịch tuần trăng mật của hai người, bất ngờ tỉnh táo lại, cười: "Lo lắng cho em à?"
"Ừm." Lục Tri Kiều thoải mái thừa nhận.
Chà!
Kỳ Ngôn bị mật ngọt kẹt trong cổ họng, trái tim mềm nhũn, dùng mũi cọ lên mặt Lục Tri Kiều, "Yên tâm đi, em sẽ không để bản thân bị mệt đâu, muốn mệt cũng phải trên giường... khụ khụ, ừm." Nhất thời quá trớn, cô ho khẽ đôi tiếng, sửa lại thành: "Không mệt."
Lục Tri Kiều ngẩn ra, đỏ ửng mặt.
Giả vờ nghe không hiểu thôi.
"Ờ."
Kỳ Ngôn thầm thở phào, ôm chặt lấy, dán môi lên gò má, ma sát hết lần này tới lần khác, "Em muốn hôn chị một cái thôi, quay lại đây được không?"
"Em hôn bao nhiêu rồi?" Lục Tri Kiều hung dữ nói, vẫn còn vì lời quá trớn của Kỳ Ngôn ban nãy mà khó xử, bỗng dưng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Trên mặt, trên tai, trên mắt, chỗ nào cũng đều là "nước miếng" của người này, còn muốn được nước lấn tới.
Không có cửa!
Kỳ Ngôn ngây ra, nhất thời cảm giác trái tim giống như bị dòng điện lướt qua, vừa tê vừa dại, dịu giọng dỗ dành: "Đừng giận nữa mà!"
"Chỉ hôn một cái thôi, cho chị rứt tóc nghịch, nhé?"
Lục Tri Kiều dở khóc dở cười.
Coi cô ấy là đứa trẻ ba tuổi sao?
"Không tức giận." Lục Tri Kiều cũng mềm nhũn, nói xong quay người lại, hai tay chủ động đặt lên vai Kỳ Ngôn, rũ mí mắt xuống.
Ban đầu, Kỳ Ngôn bảo cô ấy làm người mẫu cho mình, lúc nói chuyện thì rất dễ nghe, nói xong lại quên sạch sẽ, giống như bảo bối của bản thân bị cướp mất, Lục Tri Kiều không cam tâm. Nhưng suy nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong bụng, Lục Tri Kiều để ý thì để ý, nhưng trong lòng vẫn hi vọng Kỳ Ngôn có thể phát triển tốt hơn.
Giả thiết, nếu hai người là người yêu, Kỳ Ngôn sẽ không do dự đúng không? Hơn nữa sẽ kiên quyết từ chối hợp tác.
Cô ấy hiểu.
Hôn môi ôm ấp, Lục Tri Kiều dần dần quen thuộc, nhưng nếu xây dựng một mối quan hệ, cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi. Chuyện hôm nay giống như một bàn tay vô hình, đẩy Lục Tri Kiều đi về phía trước, nhưng rốt cuộc con đường phía trước là thiên đường hay là địa ngục? Lục Tri Kiều không nắm chắc việc bản thân có thể trở thành người yêu đạt tiêu chuẩn, cũng không nắm chắc cuộc sống tương tai sẽ ổn định bình yên.
Gốc rễ của tất thảy đều là bản thân.
Chuyện bản thân tự gây ra, có thể trách được ai.
Đang mất hồn, đôi môi đột nhiên nóng lên, Lục Tri Kiều ngây ra, hơi thở nóng bỏng ấy xâm chiếm vào trong, bản thân nhanh chóng bị cuốn đi, chìm vào trong nước.
Cô ấy rơi vào xoáy nước.
Bị quyến rũ, bị nhào nặn, vỡ vụn thành trăm mảnh.
Chỉ là một nụ hôn, liền khiến Lục Tri Kiều mềm nhũn vô lực, ngã vào lòng Kỳ Ngôn không muốn dậy. Lần này Kỳ Ngôn rất quy củ, chỉ ôm, không có quá nhiều động tác, sau khi buông tha cho đôi môi của Lục Tri Kiều, lại tới giày vò nốt ruồi lệ, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy tai cô ấy, chính là không muốn để Lục Tri Kiều dừng lại.
"Kỳ Ngôn..."
"Ừm."
Lục Tri Kiều dựa vào Kỳ Ngôn như người không xương, cổ họng trúc trắc: "Cô ấy còn thích em không?"
"Không biết." Kỳ Ngôn dành ra thời gian trả lời, "Không quan tâm."
Nốt ruồi lệ.
Thơm ngọt vừa miệng.
Chính là liều thuốc kích thích vô cùng hiệu quả của cô.
Người trong lòng không lên tiếng nữa, Kỳ Ngôn không nỡ buông tha cho nốt ruồi lệ, cúi mắt nhìn một cái, liền thấy Lục Tri Kiều nhắm mắt, khóe môi thấp thoáng một độ cong. Ánh mắt Kỳ Ngôn mềm như nước, khẽ nói: "Em đã lưu lại số điện thoại trợ lí của cô ấy, có chuyện gì, cô ấy chỉ có thể liên lạc truyền đạt với em thông qua trợ lí."
Nói xong còn muốn rút điện thoại ra.
Lục Tri Kiều mở mắt, một tay ngăn Kỳ Ngôn lại, làm như không có chuyện gì chuyển chủ đề: "Nữu con nói ngày Quốc tế lao động muốn đi leo núi Tùng, em làm hướng dẫn viên."
"Tuân mệnh!" Kỳ Ngôn ngậm lấy môi Lục Tri Kiều, "Giao tất cả cho em, hai người chỉ cần chơi tận hứng là được."
Lục Tri Kiều híp mắt cười, giơ tay nắm lấy một lọn tóc của Kỳ Ngôn, không rứt, chỉ đặt trong tay quấn lấy chơi đùa.
Trong đêm, vô cùng tĩnh lặng.
Lục Tri Kiều mất ngủ, nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ "tình đầu", không ngừng nhớ tới biểu cảm của Kỳ Ngôn khi nhắc tới tình đầu. Cô ấy không có cách nào để đầu óc trống rỗng, lo nghĩ tới không ngủ nổi.
Giang Ngu...
Tuy Lục Tri Kiều không quan tâm tới giới thời trang, nhưng từng nghe tên, dễ dàng nghĩ ra chữ Ngu nào. Giang Ngu, Ngu trong yên vui, siêu mẫu, rất có tiếng tăm.
Khi Kỳ Ngôn nói ra cái tên này, đáy lòng Lục Tri Kiều cùng lúc dâng lên cảm giác nguy hiểm cùng cảm giác thất bại, đan xen lấy nhau, chẳng trách Kỳ Ngôn giải thích thế nào, tìm mọi cách để cô ấy yên tâm, cũng khó gạt đi lo lắng trong lòng Lục Tri Kiều.
Tình đầu ưu tú như thế, cũng có thể trở thành quá khứ, mà người bình thường như bản thân, sẽ kéo dài được bao lâu.
Trong đêm tối không nhìn thấy bàn tay, cảm giác ngột ngạt dày đặc bao trùm lấy không gian xung quanh.
Lục Tri Kiều thò tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ hai cái, đèn trứng cảm ứng đầu giường sáng lên, đêm tối đang giơ nanh múa vuốt lập tức lùi về một góc, ánh sáng chiếu khắp mọi nơi, chiếu ra những ánh sáng dịu dàng màu vàng ấm.
Cô ấy thở phào một hơi, cầm điện thoại lên, nhấp vào thanh công cụ.
Tìm kiếm Giang Ngu.
Tư liệu trên Baidu tương đối dài, đầu đủ những tin tức cơ bản, sơ yếu lí lịch cũng rất phong phú. Người này lớn hơn Lục Tri Kiều một tuổi, hoàn cảnh gia đình ưu việt nhưng rất thần bí, không ai biết tình hình cụ thể. Có khuôn mặt tươi sáng đặc biệt, tuy không phù hợp với quan niệm thẩm mĩ của đa số, nhưng vô cùng cao cấp đáng nhìn, nhìn tới lần thứ n chính là mĩ nhân.
Có rất nhiều hình ảnh, lúc cười thân thiết quyến rũ, lúc không cười lạnh lùng thần bí, rất có cảm giác khoảng cách.
Một móc treo đồ hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp, đều có thể mặc ra khí chất phóng khoáng mạch lạc, cho dù là ảnh đời thường, hay là ảnh chụp trên sân khấu, nhìn vào cũng có thể thấy ánh sáng tỏa ra tứ phía.
Vì nguyên nhân công việc, thỉnh thoảng Lục Tri Kiều có tiếp xúc với minh tinh nghệ sĩ, chỉ cảm thấy những thần tượng kia ngoài đời khác với vẻ căng tràn sức sống bình thường, thậm chí có người còn không bằng người bình thường. Nhưng rõ ràng, giới thời trang của Giang Nhu cao hơn giới giải trí, bản thân Giang Ngu cũng cao hơn nghệ sĩ minh tinh.
Lĩnh vực chưa từng tiếp xúc, người chưa từng gặp, chạm tới điểm mù của Lục Tri Kiều.
Cô ấy lại nhấp vào Weibo của Giang Ngu.
Hình tự sướng, quảng cáo nhãn hàng, tuần lễ thời trang, lượng người theo dõi đông đảo, náo nhiệt không thôi, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ có cuộc sống tương đối thú vị.
Lại nhìn lại bản thân, không có sở thích sở trường, không có bất kì đam mê nào để bàn, mẹ góa con côi, ngoài biết kiếm tiền... không, kiếm tiền cũng không nhiều bằng người ta, không có bất kì tác dụng nào. Người so với người sẽ tức chết người, quả thật bản thân không sánh được với tình đầu ở mọi phương diện.
Có lẽ hiện tại Kỳ Ngôn thích cô ấy chỉ là thử chút mới mẻ, dù sao đã từng quen người ưu thú như thế, muốn đổi khẩu vị để trải nghiệm mà thôi.
Trong lòng manh nha ý định rút lui.
Hô hấp của Lục Tri Kiều ngưng lại, cổ họng như thể bị bóp chặt, thở không ra hơi, sau đó nước mắt không khống chế được trào ra, dọc theo khóe mắt rơi xuống, chảy vào trong tai.
Tại sao lại là hiện tại? Tại sao phải là khi cô ấy rung động, là khi cô ấy rơi vào trong, là khi nhìn thấy hi vọng, lại cho Lục Tri Kiều một đòn nặng nề. Lục Tri Kiều ấn lên lồng ngực, tần suất trập trùng nơi đó càng mãnh liệt, thấp thoáng cơn đau, mỗi lần hít vào một hơi, liền gống như bị cắt mất một miếng thịt.
Ánh sáng tỏa ra từ đèn trứng, bị nước mắt trong mắt Lục Tri Kiều làm mơ hồ, tạo thành một mảnh ảo ảnh không chân thực.
Khóc một lúc, mũi bị tắc, Lục Tri Kiều đặt điện thoại xuống, ngồi dậy, rút khăn giấy lau đi, sau đó vo viên ném vào thùng rác. Cô ấy giơ tay lau nước mắt, vừa quay đầu, liền nhìn thấy dòng chữ nhỏ ở dưới đế đèn trứng đang óng ánh phát sáng.
... Chị ở đâu, em sẽ ở đó – Ngôn Ngôn
Lục Tri Kiểu ngây ra, đôi mắt hỗn loạn sáng lên.
[Chị có thể... tin tưởng em nhiều thêm một chút không?]
Bên tai vang vọng lời của Kỳ Ngôn, đột nhiên Lục Tri Kiều bình tĩnh lại, rơi vào im lặng. Cô ấy đã đáp ứng phải tin tưởng, nhưng vừa quay đi liền quên mất, một mình lao đầu vào bụi rậm, nghĩ ngợi lung tung, tự tìm phiền phức cho bản thân.
Không thể tiếp tục như thế.
Xét từ một mức độ nào đó mà nói, dù từng gặp tình đầu ưu tú như thế, nhưng cuối cùng vẫn chia tay, có lẽ đang chứng minh "điều kiện" không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường tình cảm của Kỳ Ngôn. Vậy, cô ấy, dựa vào cái gì để phán đoán bản thân không cách nào lâu dài với Kỳ Ngôn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng quay về hành động thực tế, còn khó hơn độ kiếp.
Lục Tri Kiều nhìn đèn trứng rồi mất hồn, thở dài một hơi, vỗ tay, ánh đèn tối đi, cô ấy nằm lại xuống giường, kéo chăn che đầu.
Ba ngày của kì nghỉ, trời quang, nhiệt độ ổn định.
Trước kia, Lục Tri Kiều không thích ra ngoài vào ngày nghỉ, địa điểm du lịch trong nước khắp nơi đều là người, chen đi chen lại trong dòng người sẽ phá hỏng tâm trạng đi chơi, nhưng lại không đủ thời gian đi nước ngoài, kì nghỉ ngắn ba ngày như thế, Lục Tri Kiều sẽ chỉ dẫn con gái đi vòng vòng trong trung tâm thành phố.
Năm nay con gái và Kỳ Ngôn muốn ra ngoài chơi, Lục Tri Kiều cũng chỉ đi theo góp vui, làm người bầu bạn. Thời gian nghỉ ngắn, không đi được tới những nơi quá xa, kế hoạch là hai ngày một đêm, thả lỏng tâm tình.
Khu du lịch núi Tùng nằm ở trong tỉnh, tự lái xe cũng rất tiện, Kỳ Ngôn đã lên kế hoạch và chuẩn bị chi tiết, đổ xăng đầy bình, chuẩn bị chút vật tư khẩn cấp, vừa sáng sớm đã dẫn hai mẹ con xuất phát.
Trước khi lên xe, Lục Tri Kiều đứng trước cửa ghế lái phụ, nhíu mày hỏi: "Đã khử trùng chưa?"
"Trong ngoài đều đã khử trùng, yên tâm!" Một tay Kỳ Ngôn đỡ lấy tay Lục Tri Kiều, cười cười lấy lòng, kiêng kị con trẻ ở bên, không dám có động tác quá trớn.
Nhưng, tình cảm nồng nàn trong mắt đã sắp trào hết ra.
Mặt Lục Tri Kiều hơi nóng, không lên tiếng, khom lưng ngồi lên xe.
"Mẹ ơi, tại sao mẹ muốn cô Kỳ đi khử trùng xe ạ?" Lục Uy ngồi ghế sau trèo lên lưng ghế trước, ánh mắt thăm dò lướt qua khuôn mặt hai người.
Lục Tri Kiều câm nín.
Kỳ Ngôn thắt dây an toàn xong, đưa tay véo mặt cô gái nhỏ, cười nói: "Đương nhiên là khử trùng định kỳ, vệ sinh sạch sẽ rồi."
"Ồ."
Lục Uy đáp một tiếng, dựa ra sau ngồi vững, ánh mắt liếc trái liếc phải.
Đi trên đường cao tốc gần hai tiếng đồng hồ, Kỳ Ngôn lái xe vào khu du lịch núi Tùng theo biển chỉ đường tới dưới chân núi. Vì tới sớm, bãi đỗ xe vẫn còn rất nhiều vị trí, Kỳ Ngôn tìm một nơi đỗ xe tiện ra vào.
Ba người xuống xe, ai xách túi của người ấy, Lục Tri Kiều nắm lấy tay con gái theo thói quen, ai ngờ con gái giãy ra, lùi về sau một bước.
"Không cần, mẹ nắm tay cô Kỳ đi."
Nói xong, Lục Uy vòng tới bên Kỳ Ngôn, nắm lấy tay trái của cô, lưu lại một tay khác cho Lục Tri Kiều.