Chương 51: Định mệnh

Con số trên chứng minh thư nhảy nhót trước mặt Lục Tri Kiều, mồng 7 tháng 5, cung Kim Ngưu, cùng ngày cùng tháng cách mười lăm năm với con gái.

Trước kia từng có quá nhiều trùng hợp, đều chỉ là trùng hợp, Lục Tri Kiều không nghĩ nhiều, càng không tin thứ gọi là vận mệnh, nhưng hôm nay nhìn thấy tấm thẻ chứng minh thư này, cô ấy không thể không tin, duyên phận là định mệnh. Đời người giống như một con đường không thể nhìn thấy điểm cuối, đi trên con đường ấy, gặp được bất ngờ gì, đau khổ khó khăn gì, nhìn thấy phong cảnh nào, đều không cách nào dự đoán trước.

Nhưng bất ngờ và khổ đau, đã sớm ở trước mặt chờ đợi cô ấy, đợi cô ấy tiến tới từng bước từng bước.

Mùa đông mười mấy năm trước, Lục Tri Kiều gặp phải khổ đau, vậy ngày xuân mười mấy năm sau này, có lẽ cô ấy sẽ gặp được bất ngờ của bản thân.

Kỳ Ngôn, là bất ngờ chăng?

"Sách."

Người kia không ngẩng đầu, điền xong tờ chuyển phát nhanh rồi lấy điện thoại ra quét mã. Nhân viên chuyển phát cầm một chiếc hộp hỏi tên, Lục Tri Kiều báo tên mình, nhận lấy, kí tên lên giấy, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái, rồi ở bên chờ đợi.

Kỳ Ngôn thanh toán xong, đi tới níu lấy tay Lục Tri Kiều muốn ra về, Lục Tri Kiều nhắc nhở cô: "Chứng minh thư."

Kỳ Ngôn ngẩn ra, quay đầu nhìn một cái, vội đưa tay lấy lại chứng minh thư rồi nhét vào trong túi áo, sau đó lại nhìn chiếc hộp trong lòng Lục Tri Kiều, không nói lời nào đã giành lấy: "Tôi cầm giúp chị."

"..."

Hai người sánh vai đi về tòa nhà, một tay Lục Tri Kiều quàng lấy tay Kỳ Ngôn, ánh mắt liếc trộm góc mặt cô, nhưng không ngờ trùng hợp người kia cũng quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Trà chiều vui không?" Dường như Kỳ Ngôn không hề phát hiện, lông mày nhướng lên, giọng điệu chua loét.

Trong lòng Lục Tri Kiều đánh trống, nhỏ tiếng nói: "Cũng tạm."

"Lần sau đi cùng tôi."

"Ừm."

Lục Tri Kiều đáp một tiếng, muốn hỏi ngày sinh trên chứng minh thư của Kỳ Ngôn có phải là ngày thật hay không, nhưng như vậy sẽ bại lộ sự thật ban nãy bản thân liếc trộm. Nhưng nếu đổi cách hỏi khác, lại giống như bản thân có ý định gì, làm không tốt sẽ bị người này trêu đùa một phen.

[Hỏi sinh nhật tôi, muốn cho tôi bất ngờ à?]

[Vậy tặng chị cho tôi đi]

[Gọi Ngôn Ngôn!]

Đầu óc tưởng tượng tới thái độ cùng ngữ điệu của Kỳ Ngôn, có mấy phần đáng yêu, Lục Tri Kiều cầm lòng chẳng đặng cong khóe môi, nghĩ nghĩ, cuối cũng dẹp bỏ ý định, ghi nhớ trong lòng là được.

Đại khái còn hai tháng nữa.

Bắt đầu vào tháng Ba, lạnh lẽo đầu xuân phả tới, gió lạnh mưa lạnh ào ào lướt qua, còn muốn đông cứng hơn cả mùa đông, không có ngày nào quang đãng.

Kỳ Ngôn quay lại trường đi dạy, trình tự ở trường học vẫn như cũ, trạng thái của cô cũng ổn định lại, chỉ là cảm thấy bớt đi một chút nhiệt tình. Trước kia ở trường luôn vui vẻ, gặp phiền phức nhỏ cũng nhanh chóng có thể điều chỉnh, mỗi ngày mang theo cảm giác chờ mong để lên lớp, khoảnh khắc nhìn thấy đám học trò nhỏ nhất định sẽ cong lên nụ cười.

Mà hôm nay lại không thể cười nổi, lồng ngực như có tảng đá đè lên, nặng trình trịch.

Khoảnh khắc bước vào cổng trường, cảm giác hoang mang cùng xa lạ nhanh chóng lướt qua, rồi lặng lẽ tan biến. Ngồi trong văn phòng, nhìn thấy đồng nghiệp, nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như không thể hòa nhập với xung quanh. Đi vào lớp học, lên bục giảng, ánh mắt xám xịt, không thể nặn ra nụ cười.

Kỳ Ngôn cũng không nói rõ được là tại sao.

Mỗi tối bản thân ngủ rất ngon, tinh thần ban ngày cũng đầy đủ, chỉ là vừa bước chân vào trường, liền có một loại cảm giác bất lực trào ra từ sâu thẳm nơi đáy lòng. Cơ thể của cô không mệt, nhưng trái tim mệt mỏi, trái tim không có sức lực, không cười nổi, ánh mắt như cánh quạt bị phủ lên một lớp bụi bặm.

Có lúc, Kỳ Ngôn đứng trên hành lang, mất hồn chăm chú nhìn khoảng sân trống không bên dưới của tòa nhà.

Bê tông ốp gạch, bên cạnh là bồn hoa, sạch sẽ không chút dấu vết.

Mỗi ngày cô lao công đều quét dọn, thỉnh thoảng có học sinh chơi cầu lông trong thời gian hoạt động tự do của giờ thể dục, khoảng sân ấy bị vô số người giẫm lên vô số lần, nhưng không có ai biết, nơi đó từng là một vũng máu, bị nhuộm lên màu đỏ đáng sợ.

Lan can cầu thang không thấp, một đứa bé gái mười hai mười ba tuổi muốn trèo qua sẽ tương đối tốn sức, nhưng đứa trẻ kia cứ thế trèo qua, có thể thấy quyết tâm lớn nhường nào, nỗi hận mãnh liệt nhường nào, mới có thể khiến cô bé ấy sinh ra sức mạnh như thế.

Cô bé không chết uổng.

Giáo viên Toán mới của ban 2 và ban 8 họ Bành, một người phụ nữ trung niên mặt mày thân thiện hơn bốn mươi, bà rất nghiêm túc, lên lớp cũng rất dữ, nhưng trước giờ không đánh mắng học sinh, chỉ là có chút lắm lời, khiến lỗ tai người ta ngứa ngáy.

Như thế đã tốt lắm rồi. Kỳ Ngôn nghĩ như vậy.

Đừng quá tươi đẹp, cũng đừng quá tăm tối, người bình thường trong số những người bình thường, ngược lại mới là vật báu.

Cô gái đã qua đời vô tình cứu vớt một cô gái khác, Kỳ Ngôn có lí do để đau buồn, để tiếc thương cô bé, nhưng không thể cảm ơn cô bé – đó là sự mỉa mai cùng thiếu tôn trọng lớn nhất đối với người quá cố.

Ngày thứ ba Kỳ Ngôn quay lại trường, Dương Thanh cũng quay lại. Nhìn bề ngoài dường như Dương Thanh không gặp phải chuyện gì, vẫn vui vẻ thích cười như lúc trước.

"Chị Ngôn Ngôn, em nói với chị chuyện này."

"Chuyện gì?"

Ăn trưa xong, Kỳ Ngôn và Dương Thanh sánh vai ra khỏi nhà ăn, đôi ba cô cậu học trò đi ngang qua, cũng quen biết, liền chào hỏi với hai người.

Dương Thanh nhìn xung quanh, kéo Kỳ Ngôn tới con đường nhỏ, đè thấp giọng, nói: "Hôm kia em tới trường cấp hai Số 2, tìm bạn học của em đang thực tập ở đó, chị đoán xem em nhìn thấy ai?"

"Ai?"

"Từ Thủ Quỳ."

Kỳ Ngôn dừng chân, đột nhiên cảm thấy dòng máu trong cơ thể trào lên đỉnh đầu, không nhịn được run lên một cái, "Ông ta dạy ở trường Số 2?"

"Hình như là vậy." Dương Thanh gật đầu, "Em nhìn thấy ông ta cầm sách với thước vào trong lớp học."

"..."

Sắc trời âm u, cơn mưa sắp muốn ập xuống, gió lạnh thổi qua lá cây phát ra những tiếng xào xạc, cuốn theo hơi lạnh.

Tay thõng bên người của Kỳ Ngôn nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ ở cách đó không xa, ánh mắt xuyên qua, cuối cùng rơi trên cửa sổ ban 7.

Đột nhiên, cô cười gượng một tiếng, lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, không tiếp tục lên tiếng.

Hơn ba giờ chiều, cơn mưa rả rích rơi xuống.

Kỳ Ngôn không có tiết, ngồi đọc sách ở văn phòng, còn năm phút nữa mới tan tiết, cô đứng dậy ra ngoài kiểm tra.

Hôm nay trời lạnh, cửa sau phòng học đều đóng hết lại, đứng bên cửa sổ lớn rất dễ bị phát hiện, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cửa lớp để kiểm tra tình hình bên trong. Ban 2 đang học tiết Địa lí, giáo viên nữ trẻ tuổi đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, đa số học sinh bên dưới đều nghe giảng, một bộ phận nhỏ đang ngủ, nghịch điện thoại, ngẩn người, hoặc dứt khoát làm bài tập của ba môn chính.

Mỗi tuần đều thay đổi chỗ ngồi, tuần này Lục Uy ngồi ở giữa, hàng thứ tư, vị trí đối diện với bục giảng.

Kỳ Ngôn liếc một vòng, nhìn chằm chằm vào hai học sinh đang nghịch điện thoại ở hàng cuối cùng, sau đó ánh mắt nhìn lên bóng lưng "con gái ruột" – cô gái nhỏ từ đầu tới cuối đều cúi đầu, nhưng hai tay đặt trên bàn, dáng vẻ không giống như đang nghịch điện thoại.

Tiếng chuông tan tiết vang lên.

Giáo viên Địa lí nói một câu tan tiết, lớp học nhao nhao, hai nam sinh đang nghịch điện thoại vẫn còn nghịch, học sinh ngồi ở vị trí gần cửa sau mở cửa, Kỳ Ngôn nhanh chóng nhấc chân xông tới.

Tốc độ rất nhanh, hai nam sinh kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị cướp mất điện thoại, tức giận ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Kỳ Ngôn lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt âm u, đột nhiên như quả bóng xì hơi, xẹp xuống, không dám lên tiếng.

Những đứa trẻ ở xung quanh cũng giật thót, ngẩn ra nhìn bên này.

Kỳ Ngôn nắm lấy hai chiếc điện thoại, không lên tiếng, ánh mắt nhìn tới hàng thứ tư ở giữa lớp, vị trí hai bên đều trống không, chỉ có "con gái ruột" vẫn duy trì tư thế bất động giống hệt ban nãy.

Cô lặng lẽ đi tới.

Lục Uy đang cúi đầu đọc truyện tranh, vì đồng phục rất dày, bò ra bàn giống như quả bóng, rất dễ che tầm mắt. Cô bé đang đọc say sưa, khuôn mặt là nụ cười bà thím, ngay cả tan học cũng không phát hiện, đột nhiên có một cánh tay thò tới, rút mất quyển truyện.

Cô gái nhỏ hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Ngôn.

Ơ, cô Kỳ!

Cô bé không hoảng không loạn, nhìn vào mắt Kỳ Ngôn, vô thức chu môi, dáng vẻ giống như đang làm nũng giận dỗi.

Trái tim Kỳ Ngôn giật thót, giả vờ trấn tĩnh di chuyển tầm mắt, quay người rời đi.

Bình tĩnh quay về văn phòng, Kỳ Ngôn ngồi xuống uống hết nửa cốc nước, đặt điện thoại thu được sang một bên, vứt quyển truyện tranh lên bàn, thở dài.

Quan hệ của cô và Lục Tri Kiều ngày càng thân mật, chớp mắt một cái đã qua nửa năm, từ người xa lạ trở thành bạn chung giường, tuy không có danh phận, nhưng cũng không kém cạnh. Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, tình cảm của cô dành cho Lục Tri Kiều nồng nhiệt hơn một phần, sẽ yêu chiều Nữu Nữu hơn một phần, thời gian lâu dần, đứa trẻ này nếm được cảm giác thiên vị, liền to gan hơn.

Có lẽ là vô thức, dù sao còn nhỏ tuổi, có lúc khó lòng khống chế cảm xúc.

Kỳ Ngôn tưởng rằng ở trường tuyệt đối sẽ không thiên vị, nên bắt thì phải bắt, nên tịch thu thì tịch thu, phạm lỗi thì phải phê bình, cán bộ lớp cũng đã sắp xếp xong từ lâu, cũng không có bất kì loại chăm sóc đặc biệt nào với "con gái ruột".

Nhưng khoảnh khắc Nữu Nữu chu môi ấy, trái tim Kỳ Ngôn đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải chạy nhanh, có thể đầu óc cô nóng lên, sẽ trả lại cuốn truyện ngay tại chỗ.

Còn nói không thiên vị.

Kỳ Ngôn xoa huyệt thái dương, có chút phiền muộn, uống hết nửa cốc nước còn lại, tiện tay mở cuốn truyện tranh kia ra.

Trang giấy rất thô ráp, chất lượng không quá tốt, còn là chữ phồn thể, nhìn giống như sách lậu được moi từ sạp hàng bán sách về. Bên ngoài bìa được bọc giấy trắng, trang đầu tiên, đập vào mắt là hai nhân vật giới tính nam mặc đồ tây, một tóc vàng, một tóc bạc, hai người ôm lấy nhau, ánh mắt nhìn nhau nồng nàn.

Da đầu Kỳ Ngôn đột nhiên tê dại, có dự cảm không lành.

Trang thứ hai, thứ ba, thứ tư... đại khái kể về chuyện sau khi hai người đàn ông quen biết liền ở chung một nhà, gặp phải một số chuyện, bình thường có chút tương tác. Sau đó bắt đầu phát sinh tình cảm, dần dần thắm thiết, tiết tấu vô cùng nhanh.

Tới trang thứ mười, hai người đã yêu nhau.

Gần như mỗi trang phía sau đều có tình tiết "cổ vũ tình yêu", vẽ vô cùng hở hang thẳng thừng.

Đây là truyện 18+!

Kỳ Ngôn cảm thấy da đầu muốn nổ tung, vội vàng gập cuốn truyện lại, cầm lấy cốc muốn uống nước, nhưng đã cạn, vội đứng đậy đi tới bên bình nước nóng lạnh, ực ực uống hết một cốc nước lớn.

Cô hít thở sâu mấy hơi, ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhất thời trong lòng hoảng hốt.

Cứ tưởng rằng cô gái nhỏ này chỉ đọc tiểu thuyết Ngôn tình, không ngờ nhanh như thế đã bắt đầu tiếp cận với các tác phẩm đồng tính, hôm nay còn đọc truyện 18+, có phải ngày mai sẽ đọc Bách hợp không? Trẻ con hiện tại thông minh như thế, chỉ cần tai nghe mắt thấy chút gì đó đều có thể thấu hiểu triệt để, không mất bao lâu, trong đầu sẽ sinh ra đủ các loại suy nghĩ cùng suy đoán.

Vậy cô và Lục Tri Kiều...

Lần trước bị Nữu Nữu bắt gặp, phản ứng của Lục Tri Kiều cực lớn, chứng minh nội tâm cô ấy không muốn bị con gái nhìn thấu. Giả sử hôm nay về nhà sẽ báo cáo tình hình thực tế với Lục Tri Kiều, có lẽ quan hệ của hai người sẽ đi tới hồi kết. Kỳ Ngôn nghĩ như thế.

Lòng riêng, không ngừng động đậy.

Muốn ở bên Lục Tri Kiều, nhất định phải vượt ải Nữu Nữu, sớm muộn gì con trẻ cũng biết.

Đột nhiên Kỳ Ngôn phát hiện, bản thân không có lấy một chút tự tin rằng Lục Tri Kiều có thể tiếp nhận mình, ngược lại có lẽ đối phương nghĩ cho con gái, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với cô. Nếu như thế, còn nói tới chuyện vượt ải Nữu Nữu làm gì?

Buồn bã, mỉa mai, từng chút từng chút trào lên đáy mắt.

Đầu mũi chua chát, lồng ngực như bị bông làm nghẽn, thở không ra hơi, chân tay rối bời kéo ngăn kéo ra, nhét cuốn truyện tranh vào trong, nặng nề đóng lại.

Màn đêm buông xuống, mưa cũng ngừng.

Bữa tối có ba món một canh, Kỳ Ngôn ước chừng thời gian Lục Tri Kiều tan làm, nấu nướng xong xuôi, bưng lên bàn, bày biện gọn gàng. Cô nhìn thời gian, sáu rưỡi, người kia vẫn chưa về, liền vào phòng gọi Nữu Nữu ra ăn cơm.

"Cô Kỳ, cô tuyệt đối đừng nói cho mẹ em nhé, cô đáp ứng em đi." Cô gái nhỏ ôm lấy tay Kỳ Ngôn nũng nịu, vẫn chưa yên tâm, chu miệng thơm cô một cái.

Kỳ Ngôn bị thơm tới ngẩn ra, rất lâu sau mới phản ứng lại, khẽ cười đưa ngón trỏ ấn lên ấn đường của Lục Uy: "Biết rồi. Đi rửa tay ăn cơm."

"Hi hi, cô Kỳ tốt nhất!"

Đứa trẻ nhảy nhót đi rửa tay, Kỳ Ngôn rút điện thoại ra đang muốn gọi điện cho Lục Tri Kiều, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô tiến lên trước nhìn thử, là Lục Tri Kiều, vội mở cửa đón người vào nhà.

"Vừa định gọi điện cho chị." Kỳ Ngôn cười nói, nhận lấy túi xách trong tay Lục Tri Kiều, đặt sang một bên, giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn hiền huệ, "Cơm nước xong rồi, đi rửa tay đi."

Lục Tri Kiều khẽ nhíu mày, sắc mặt không quá tốt, cô ấy khẽ ừ một tiếng, đổi dép lê đi vào nhà tắm, gặp con gái từ trong bước ra, cũng không lên tiếng, đứa trẻ gọi mẹ, Lục Tri Kiều đáp một tiếng, rồi tự động đi rửa tay, loạn xạ lau khô tay, đi tới ngồi xuống trước bàn ăn.

Cô gái nhỏ vô cùng chột dạ, trộm liếc Kỳ Ngôn một cái, cũng ngồi xuống.

Hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt.

Nhưng cô bé có niềm tin với cô Kỳ.

"Sao thế?" Kỳ Ngôn đơm cơm đưa cho hai mẹ con, ngồi đối diện Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều chỉ thở dài, không nói gì.

Lục-chột dạ-Uy: "..."

"Công việc xảy ra chuyện gì à?" Kỳ Ngôn gắp một miếng cho Lục Tri Kiều, là món thịt xào bí đao mà cô ấy thích ăn.

Lục Tri Kiều ăn một miếng, có lẽ là mùi vị không tệ, lấy lòng được đầu lưỡi, ấn đường Lục Tri Kiều hơi thả lỏng, ăn thêm mấy miếng, cuối cùng lên tiếng: "Mấy hôm trước, quản lí Trì nói với tôi rằng cô ấy có thai."

"... Rồi sao nữa?"

Nhân viên nữ mang thai vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường, nên thế nào thì thế ấy, tất cả đều được sắp xếp theo quy định của pháp luật. Trì Niệm nói bản thân đã mang thai chín tuần, lúc đó Lục Tri Kiều có chút đờ đẫn, bởi vì tuần trước cô ấy mới giao một hạng mục rất quan trọng cho Trì Niệm, phải liên tục tăng ca, tương đối cực khổ, sợ là sức khỏe phụ nữ mang thai không chống đỡ nổi.

Có lẽ đều là phụ nữ, có thể thấu hiểu nỗi vất vả cực nhọc của Trì Niệm, tuy Lục Tri Kiều có chút phiền muộn, nhưng cũng không làm khó Trì Niệm, chỉ bảo người kia chú ý nghỉ ngơi, tạm thời dừng các hoạt động đi công tác, 9 giờ đi làm 6 giờ tan làm theo giờ hành chính, có thể để người khác tiếp nhận hạng mục.

Nhưng Trì Niệm không muốn, liên tục đảm bảo sức khỏe không có vấn đề, sẽ không làm chậm trễ tiến độ.

Lục Tri Kiều cũng tin tưởng Trì Niệm, liền không miễn cưỡng.

Kết quả, Trì Niệm làm hỏng việc, còn khiến bản thân nhập viện.

May mà, người không sao, đứa trẻ trong bụng cũng không sao.

"Hôm nay thật sự tôi tức gần chết, nhưng cô ấy là thai phụ, tôi có thể làm gì cô ấy, còn phải giúp nói đỡ cho cô ấy, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên..." Lục Tri Kiều nhíu mày, sắc mặt u ám, nói xong lại ăn thêm mấy miếng bí đao.

Kỳ Ngôn ngẩn ra lắng nghe, nhất thời không biết nói gì, lặng lẽ cúi đầu.

Một người là bạn, một người là người mình thích, bản thân bị kẹp ở giữa, cho dù nói gì cũng không tiện, dứt khoát ngậm miệng. Cô vào bếp lấy hai chiếc bát, múc cho hai mẹ con mỗi người một bát canh, khẽ khàng an ủi: "Tan làm rồi thì đừng nghĩ chuyện công việc nữa, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai rồi tính tiếp."

Thanh âm khiến người ta an tâm.

Hôm nay trong lúc nóng giận nhất, Lục Tri Kiều sợ bản thân không khống chế được cơn giận, đầu óc ra sức nhớ tới Kỳ Ngôn, biết người kia nhất định có thể lí giải bản thân, cảm xúc mới có thể bình tình lại.

"... Ừm."

Lục Tri Kiều gật đầu, cười cười, uống ngụm canh, dạ dày ấm áp, trái tim cũng ấm áp.

Ăn cơm xong, ba người sang phòng 902 ngồi một lúc, Lục Tri Kiều đứng dậy muốn dẫn con gái về nhà, Kỳ Ngôn kéo cô ấy lại: "Đợi một chút, tôi có thứ này cho chị."

Bạn nhỏ Lục Uy lập tức căng thẳng nhìn Kỳ Ngôn.

A, không phải muốn tố cáo chứ?

"Gì thế?"

"Đi theo tôi." Kỳ Ngôn bất đắc dĩ liếc một cái về phía cô gái nhỏ, kéo Lục Tri Kiều quay người vào phòng nhỏ, khẽ đóng cửa lại.

Trong phòng ngủ là một mảng tối tăm, Lục Tri Kiều tưởng rằng người kia muốn làm gì, đột nhiên thần kinh trở nên căng thẳng, đầu óc lướt qua những cảnh tượng hết sức lộn xộn, sau đó trước mặt đột nhiên sáng lên, cô ấy ngẩn ra.

Kỳ Ngôn bật đèn, đi tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, lục đục một phen, lấy ra thứ gì đó từ bên trong. Cô đóng ngăn kéo lại, giấu một tay sau lưng, tay còn lại nắm lấy cổ tay Lục Tri Kiều, chầm chậm xòe năm ngón tay ra, nhét thứ kia vào trong lòng bàn tay Lục Tri Kiều.

Cảm giác tiếp xúc với kim loại, lành lạnh, hình răng cưa. Lục Tri Kiều xòe năm ngón tay ra, sững sờ nhìn thấy một chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay, cô ấy sửng sốt: "... Đây là?"

"Chìa khóa nhà em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play