Chương 48: Dịu dàng

Mấy năm gần đây thường xảy ra chuyện học sinh nhảy lầu, có người vì áp lực học hành lớn, có người vì bị cha mẹ hoặc giáo viên phê bình. Lục Tri Kiều đọc những tin tức như vậy luôn có cảm giác lo lắng bất an, chỉ sợ con gái bảo bối của mình cũng sẽ trở thành một người trong số đó, vậy nên thường ngày bản thân không dám đặt quá nhiều áp lực lên con con trẻ, chẳng qua là để ý tới thành tích Toán mà thôi.

Hiện tại có học sinh xảy ra chuyện, rất khó không nghĩ tới vấn đề là từ giáo viên.

Kết hợp giữa chuyện nhảy lầu và bị cảnh sát dẫn đi, khả năng duy nhất mà Lục Tri Kiều có thể nghĩ tới chính là có lẽ Kỳ Ngôn phê bình học sinh, mà nhất thời đứa trẻ kia nghĩ không thông, nên nhảy lầu.

Cái gọi là phê bình, không có chừng mực và giới hạn, cái gì là nhẹ, cái gì là nặng, đều không để do lường. Lục Tri Kiều tin Kỳ Ngôn không có khả năng đánh mắng học sinh, có lẽ là tiện miệng giáo dục đôi ba câu, có lẽ chỉ là muốn mời phụ huynh, có lẽ...

Đầu óc Lục Tri Kiều vang lên những tiếng ù ù, đoán bậy đoán bạ, đầu ngón tay tê dại, cô ấy cúi đầu hỏi con gái: "Nữu con, con biết nguyên nhân bạn học nhảy lầu là gì không?"

"Không biết ạ." Cô gái nhỏ lắc đầu, "Không phải lớp bọn con."

Hả?

Lục Tri Kiều ngẩn ra, tư duy triệt để hỗn loạn.

Cô ấy buông con gái ra, quay người đi lấy điện thoại, trực tiếp nhấp vào số điện thoại của Kỳ Ngôn rồi gọi đi. Tiếng chuông vang lên rất lâu, đầu bên kia không trả lời, chỉ nghe thấy thông báo của hệ thống, có lẽ là đang bận.

Lục Tri Kiều hít sâu một hơi, nhíu mày lại, ngón tay nắm lấy điện thoại như bị vô số mũi kim đâm lên, tê dại tới mất cảm giác.

Cô ấy không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân, trái tim giống như bị ném vào trong chảo dầu, sau đó phả ra khói trắng, bỏng da thịt, lưu lại một mảng đen tối. Nhưng, cho dù cảm giác bất lực trào lên, bản thân cũng không thể làm được gì, không có được tin tức hữu dụng, chỉ có thể sốt ruột mong ngóng.

Ăn cơm tối xong, con gái về phòng làm bài tập, Lục Tri Kiều ngồi trên sô-pha trước hộp quà, nắm chặt lấy điện thoại, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh trên hành lang bên ngoài.

Cô ấy gửi tin nhắn, Kỳ Ngôn không trả lời, cô ấy gọi điện thoại, Kỳ Ngôn không nghe, một người thường ngày liên tục đi qua đi lại trước mặt đột nhiên biến mất, trong lòng Lục Tri Kiều có cảm giác thất vọng khó nói, cộng thêm tin tức biết được không hề tốt đẹp, khiến bản thân nghĩ ngợi lung tung, càng thêm nóng lòng.

Sắc đêm ngoài cửa sổ nồng đượm, ánh đèn từ nhà nhà thắp lên, khu nhà rơi vào một khoảng yên lặng, yên lặng tới mức đau tai, cũng khiến người ta lo lắng một cách vô duyên vô cớ. Càng im lặng, sau lưng càng u ám mãnh liệt.

Yết hầu bị thiêu đốt tới khô khốc, Lục Tri Kiều đứng dậy đi rót nước, hai chân đi tới bên bàn ăn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, chỉ sợ giây tiếp theo nó sẽ sáng lên, nhận được cuộc gọi của Kỳ Ngôn.

Nhưng không có.

Vẫn là sự yên lặng như cũ.

Lục Tri Kiều bưng cốc nước ngồi lại sô-pha, muốn đợi nước lạnh một chút rồi uống, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cánh tay cô ấy run lên, không cầm chắc cốc, nước nóng nhanh chóng thấm lên quần, đau đớn thấu xương.

Cô ấy nhíu mày "suỵt" một tiếng, không quan tâm tới cơn đau, cầm điện thoại lên nhìn, là 10086.

Hi vọng hụt hẫng, vui mừng trong lòng Lục Tri Kiều bị rút đi, tức giận ấn từ chối cuộc gọi, vứt điện thoại sang một bên, quay về phòng thay quần.

Quần dài rất mỏng, nước nóng làm bỏng một mảng da lớn, vừa chạm vào liền đau như bị kim châm, Lục Tri Kiều lấy lọ thuốc bỏng trong ngăn kéo tủ đầu giường, ngồi xuống, tự bôi cho mình. Đột nhiên nhớ tới ngày đó Thư Mẫn Hy bôi thuốc cho Saki, sau đó trong đầu lướt qua cảnh tượng trong rừng nhiệt đới, giống như bàn là nóng bỏng, ủi lên trái tim Lục Tri Kiều.

Lúc này, cuối cùng cô ấy có thể hiểu được cảm nhận của Kỳ Ngôn khi đó.

Vì là người bản thân để ý, nên mới căng thẳng, lo lắng, thấp thỏm bất an, vì cả hai đều vô tri vô giác cất đối phương vào đáy lòng, bên mới lo lắng cho cảm xúc của đôi bên. Giờ phút này, Lục Tri Kiều giống như Kỳ Ngôn trong rừng nhiệt đới ngày đó, rõ ràng là sợ hãi, nhưng cố làm vẻ bình tĩnh chờ đợi, chí ít Kỳ Ngôn có thể làm chút chuyện cho cô ấy, nhưng lúc này Lục Tri Kiều lại không giúp được gì.

Quả thật hai người không giống nhau.

Kỳ Ngôn sẽ không đắn đo như cô ấy, muốn nói gì sẽ nói, muốn làm gì sẽ làm, muốn chơi thì đi chơi, muốn ăn thì đi ăn, muốn theo đuổi ai thì theo đuổi, không hề che giấu sự yêu thích.

Còn cô ấy, chỉ dám trốn trong một góc tối tăm, suy đi tính lại.

Bôi thuốc xong, đợi gần khô, Lục Tri Kiều thay quần dài ra, bỏ chiếc quần ướt vào trong sọt quần áo. Thông thường chỉ cần vò khô là được, nhưng cô ấy có tâm sự, chỉ sợ bỏ lỡ động tĩnh trả lời của Kỳ Ngôn, ngay cả bôi thuốc cũng cảm thấy đang làm chậm trễ thời gian.

Lục Tri Kiều quay về sô-pha, ôm lấy điện thoại, canh trước hộp quà được đóng gói tinh tế trên bàn trà.

Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi đi...

Khoảng tám giờ, hành lang truyền tới động tĩnh rất nhỏ, hiệu quả cách âm của cửa nhà không tệ, chỉ thấp thoáng nghe thấy có tiếng động, sau đó, dối diện truyền tới tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ.

Lục Tri Kiều đứng đậy, nắm lấy chìa khóa, xông ra ngoài.

Đèn cảm ứng trên cầu thang sáng lên, Lục Tri Kiều đón lấy cơn gió lạnh thổi trên hành lang đi tới trước cửa phòng 902, giơ tay lên dùng sức đập hai cái, lòng bàn tay có chút tê dại, đang định gọi, cửa đã mở ra, thân hình cao ráo xuất hiện trong tầm mắt.

"Kỳ Ngôn..."

Lục Tri Kiều ngẩn ra, lí nhí gọi một tiếng.

Sắc mặt Kỳ Ngôn tái nhợt, tinh thần rất tiều tụy, mí mắt rũ xuống, mái tóc dài tản ra có chút tán loạn, đôi mắt cô trống rỗng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tri Kiều, đột nhiên lại có chút thần thái, dần dần ánh sáng được thắp lên.

Kỳ Ngôn đột nhiên nhào tới ôm lấy Lục Tri Kiều, sức lực rất lớn.

Lục Tri Kiều chỉ cảm thấy bản thân bị cốt thép bê tông xiết lấy, chặt tới mức không thể động đậy, yết hầu hừ lên một tiếng, không nói năng, cũng không đẩy ra, giơ tay ôm lấy eo Kỳ Ngôn, dùng tai dính lên mặt cô.

"Kiều..."

Âm thanh có chút khàn khàn, rất nhỏ.

Lục Tri Kiều khẽ đáp lại: "Ừm, tôi đây."

Cô ấy cũng có thể nói như thế, học dáng vẻ của Kỳ Ngôn đã từng nói với bản thân. Vì lời đáp với vỏn vẹn ba chữ đơn giản này, cũng đủ khiến người ta yên tâm.

"Kiều Kiều..."

"Tôi đây."

Kỳ Ngôn không nói tiếp.

Một khoảng im lặng rất dài, thời gian dường như bị cô đọng lại, nhiệt độ hai bên dựa dẫm vào nhau rất rõ ràng lại chân thực. Ôm một lúc, Lục Tri Kiều vỗ nhẹ lên vai Kỳ Ngôn: "Vào trong đã."

Tạm thời buông ra, hai người nắm lấy tay nhau vào nhà, Lục Tri Kiều thay giày, dắt Kỳ Ngôn tới sô-pha ngồi, lại đứng đậy rót nước, quen đường quen lối giống như ở nhà mình.

Ngồi xuống, cô ấy chủ động ôm lấy tay Kỳ Ngôn, vẫn lạnh lẽo, vội đưa hai tay giúp Kỳ Ngôn làm ấm.

Kỳ Ngôn không uống nước, rút tay ra, dính lại như nam châm, buồn bã nói: "Đừng động đậy, để tôi ôm chị."

Lục Tri Kiều lập tức bất động.

Lần này Kỳ Ngôn không ôm quá chặt, cơ thể giống như không xương, mềm nhũn trong lòng Lục Tri Kiều, nhắm mắt lại.

Ánh mắt oán thán, màu máu đỏ tươi...

Cơ thể Kỳ Ngôn run lên, đột nhiên mở mắt ra, càng ôm chặt lấy Lục Tri Kiều, vùi đầu vào hõm cổ người kia, hơi thở sâu thẳm cũng run lên.

Đương nhiên Lục Tri Kiều cảm nhận được, vô thức vòng lấy eo Kỳ Ngôn, khẽ vỗ lưng an ủi cô, muốn hỏi gì đó, nhưng há miệng lại nói không thành lời, nhất thời có trăm ngàn cảm xúc dâng trào trong lòng.

Mỗi người đều có một mặt yếu ớt, Kỳ Ngôn cũng có, chỉ là bình thường người này chói chang vô cùng, tự tin tiêu sái, che đi những cảm xúc tiêu cực. Có lẽ, chỉ là cô ấy không nhìn thấy mà thôi, ví dụ như lúc ở chung, ví dụ như trong đêm tối, cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung, sẽ mơ thấy ác mộng, vậy Kỳ Ngôn thì sao?

Lục Tri Kiều tưởng rằng Kỳ Ngôn vĩnh viễn không đau lòng, vĩnh viễn không buồn, vĩnh viễn không lộ ra năng lượng tiêu cực.

Mà hôm nay, Lục Tri Kiều không chút phòng bị lại nhìn thấy, những hình tượng về Kỳ Ngôn mà bản thân xây dựng trong lòng trước kia đột nhiên sụp đổ, một Kỳ Ngôn mới lại bước ra từ bên trong.

Không còn là kí hiệu của sự hoàn mĩ trong lòng Lục Tri Kiều nữa, mà chân thực hơn, cách cô ấy gần hơn, gần tới mức ngay ở bên cạnh, bản thân chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

"Hôm nay có học sinh nhảy lầu." Bên cổ truyền tới âm thanh trầm khàn của Kỳ Ngôn.

Lục Tri Kiều ngẩn ra: "Ừm, Nữu Nữu nói cho tôi rồi."

Một tiếng thút thít nhỏ bẻ.

Sống lưng Lục Tri Kiều cứng lại, cổ họng vô thức chuyển động, cánh tay ôm lấy Kỳ Ngôn càng thêm chặt, cô ấy có chút hoảng, muốn nói gì đó, nhưng Kỳ Ngôn lại tiếp tục lên tiếng.

Kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ở trường học ban chiều.

Nữ sinh nhảy lầu không thể cứu chữa nên đã tử vong, mấy phút trước khi chết, cô bé bị giáo viên Toán Từ Thủ Quỳ nhục mạ trước mặt toàn bộ bạn học, mà lúc đó, vừa hay Kỳ Ngôn đi qua, nhìn thấy rõ ràng.

"Tận mắt tôi nhìn thấy em ấy chết trước mặt tôi."

"Chảy rất nhiều máu."

"Nếu khi đó tôi vào lớp can thiệp..." Kỳ Ngôn nghẹn ngào, nước mắt lã chã.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Kỳ Ngôn biết không có khả năng, ban 7 không phải là lớp bản thân làm giáo viên chủ nhiệm, cô có thể can thiệp được chuyện gì chứ? Từ Thủ Quỳ không chắc sẽ để ý cô. Trên đường, Kỳ Ngôn khuyên bản thân như thế, nhưng chỉ cần nhớ tới ánh mắt oán thán của cô bé kia, cùng máu tươi thấm đầy đất, cô liền cảm thấy dường như bản thân cũng có tội.

Tại sao cô lại tới sân vận động phơi nắng? Tại sao lại đi qua hành lang đó? Tại sao lại muốn cô nhìn thấy?

Nếu khi đó cô đi con đường khác, dưới một tầng hoặc trên một tầng, nếu khi đó bản thân không dừng lại, trực tiếp rời đi, sẽ không chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, sẽ không trực tiếp đối diện với thảm kịch và tội ác.

Ánh mắt trước khi chết của cô bé kia giống như đang nói với cô: Cô ơi, tại sao cô không giúp em...

Kỳ Ngôn co rút, thất thanh khóc lên.

Người bình thường trải qua cảnh tượng kia, sợ là lưu lại bóng ma cả đời, ngay cả người nghe không cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Lục Tri Kiều ôm lấy Kỳ Ngôn, cánh tay không khống chế được khẽ run lên, ánh mắt hoảng loạn dần dần trào lên một tia bi thương, ánh mắt giống như xuyên qua thời gian, quay về quá khứ xa xôi. Thật ra Lục Tri Kiều không sợ hãi khi nghe thấy chuyện này, thậm chí, bản thân cũng từng đích thân trải qua, chỉ là cách thức không giống nhau, nhưng kết cục thì y hệt.

Đó là cái gai vùi trong đáy lòng Lục Tri Kiều, chỉ cần chạm vào là đau đớn.

Cho nên lúc này Lục Tri Kiều có thể đích thân cảm nhận cảm giác sợ hãi và bất lực rõ ràng. Khi bi thương phai nhạt, trái tim cô ấy lại bị hung hăng bóp lấy, co rút đau đớn.

"Kỳ Ngôn..." Lục Tri Kiều khẽ gọi, dán tai lên mặt Kỳ Ngôn, "Không phải lỗi của em, cũng không liên quan tới em, chỉ là em đi ngang qua, chỉ là trùng hợp, cô gái đó không phải học sinh của em, nếu em hổ thẹn tự trách, đồng nghĩa với việc bỏ qua hung thủ thật sự. Dựa vào cái gì chứ?"

Cũng không biết là an ủi Kỳ Ngôn, hay là an ủi bản thân.

Nghĩ lại lần trước, Kỳ Ngôn đã nói với bản thân, Từ Thủ Quỳ nhục mạ con gái ngay giữa chốn đồng người, có lẽ chuyện này cũng như thế. Bảo bối đáng thương của cô ấy sao có thể nhẫn nhịn, có thể ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ, tủi thân cũng không chịu nói với mẹ, lúc đó nghe xong, trái tim Lục Tri Kiều đã muốn tan vỡ.

Có giáo viên là giáo viên, có giáo viên là súc sinh.

Giả dụ như con gái không gặp được Kỳ Ngôn, vậy trái tim nhỏ bé không thể chịu đựng quá nhiều tủi hổ, không nơi thổ lộ, không người thấu hiểu, có phải trong lúc kích động cũng lựa chọn kết thúc mạng sống giống như đứa trẻ hôm nay không?

Lục Tri Kiều không dám nghĩ, sẽ tan vỡ.

"Tôi biết... tôi biết hết..." Kỳ Ngôn co rút, hai mắt đỏ ửng, "Nhưng mấy phút trước vẫn còn là một đứa trẻ khỏe mạnh, đột nhiên lại không còn nữa, còn chết trước mặt tôi, tôi..."

"Em cảm thấy em không thể ngăn chặn, em có tội, đúng không?" Lục Tri Kiều bình tĩnh hỏi.

Cơ thể Kỳ Ngôn cứng lại, không lên tiếng.

Cái ôm ấm áp, mái tóc đen dài như tơ thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt, Lục Tri Kiều giơ tay vuốt ve mái tóc Kỳ Ngôn, dịu dàng lên tiếng: "Lần trước em nói, Nữu Nữu bị giáo viên Toán mắng, rất buồn, một mình khóc lóc ở cầu thang, em an ủi con bé, dẫn con bé đi chơi... Nghĩ lại xem, giả dụ em không làm như thế, có lẽ hôm nay người xảy ra chuyện chính là Nữu Nữu."

"Em đã gián tiếp cứu Nữu Nữu một mạng, cũng cứu mạng tôi. Dù sao chúng ta là người trần mắt thịt, không có bản lĩnh thông thiên, số lần cứu người trong đời này của em đã dùng hết rồi, tiếp tục cứu nữa là gian lận, phạm quy."

Kỳ Ngôn khựng lại, sụt sịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn Lục Tri Kiều: "Mạng của chị?"

Đôi mắt sưng đỏ, trên mặt ngập ngụa nước mắt, Lục Tri Kiều cầm lòng chẳng đặng đưa tay ra lau nước mắt cho cô, khẽ cười một tiếng: "Nếu Nữu Nữu nhảy lầu, tôi cũng sẽ nhảy."

"Phi phi phi!" Kỳ Ngôn đánh lên tay cô ấy, hung dữ nhíu mày, "Chị nói linh tinh cái gì thế, nào có ai nguyền rủa bản thân như thế."

"Là cộng sinh, không phải nguyền rủa."

"Tôi sẽ không để hai người có chuyện gì." Kỳ Ngôn mang theo tiếng mũi, căng thẳng bắt lấy hai tay Lục Tri Kiều, đè xuống.

Lục Tri Kiều lặng lẽ nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.

"Kỳ Ngôn."

"... Ừm?"

"Em là một giáo viên tốt, em lương thiện như thế, yêu học sinh của em như thế, không chỉ là Nữu Nữu, em yêu tất cả học sinh trong lớp 7-2 của em." Nói xong, liền rút tay ra vuốt phẳng ấn đường của Kỳ Ngôn.

"Nữu Nữu rất may mắn mới có thể gặp được một giáo viên tốt như em."

Đầu ngón tay trên trán có cảm giác hơi nóng, dịu dàng cẩn thận vuốt phẳng cảm xúc nhíu chặt lại, Kỳ Ngôn vô thức rúc vào lòng Lục Tri Kiều, vùi mặt lên vai cô ấy, ngủi mùi hương "Artemis" quen thuộc trên người Lục Tri Kiều, đột nhiên cảm giác mệt mỏi của cơ thể đều tan biến, chỉ muốn để bản thân hóa thành một vũng nước xuân, hòa vào ôn nhu hương của người kia.

Lục Tri Kiều cũng dang rộng vòng tay, không chút kiêng kị đón lấy Kỳ Ngôn.

Ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ chiếc đèn vàng ấm, dịu dàng trùm lấy bóng dáng đang dựa vào nhau của hai người, không khí cũng chầm chậm ấm áp. Hô hấp của Kỳ Ngôn có chút nặng nề, hơi nóng vô tận phả lên vai Lục Tri Kiều, cảm nhận được người kia run rẩy, lại tìm về cảm giác quen thuộc, thế là được nước lấn tới.

"Không được phát thẻ người tốt cho tôi." Kỳ Ngôn bứt dứt nói.

Lục Tri Kiều cười lên, nghe theo Kỳ Ngôn: "Được."

Nói xong, đầu ngón tay ngoắc một lọn tóc dài của Kỳ Ngôn lên, quấn lấy chơi đùa, những cơn run rẩy càng thêm dày đặc, kịch liệt.

Tưởng rằng Kỳ Ngôn muốn nhân cơ hội này làm gì đó, nhưng không ngờ, người kia chỉ trêu đùa, đùa giỡn cô ấy giống như đang trút ra, sau đó ngồi thẳng người, cầm cốc lên uống cạn nước trong cốc.

"Buổi chiều tôi tới sở cảnh sát lấy lời khai, ngoài tôi, còn có một giáo viên thực tập khác cũng nhìn thấy, hơn nữa cô ấy còn nhìn thấy trước tôi, là nhân chứng mục kích đầu tiên, còn sợ hãi hơn cả tôi, có lẽ phải đi khám bác sĩ tâm lí." Kỳ Ngôn thở dài, đặt cốc xuống, lại mềm nhũn ngã vào lòng người bên cạnh.

Trái tim nhấc lên của Lục Tri Kiều sớm đã trở lại vị trí, lúc này lại nhấc lên, cô ấy ôm lấy Kỳ Ngôn, điều chỉnh trọng tâm của người kia để không đè lên ngực mình, lo lắng nhíu mày: "Em cũng đi khám bác sĩ tâm lí đi, dù sao chuyện này..."

Nói được một nửa, lại ngừng lại.

Lúc đó, không biết bản thân đã chống đỡ bằng cách nào, không người can thiệp, cũng không có ai an ủi, hoàn toàn dựa vào bản thân.

Nhưng Lục Tri Kiều nào có mặt mũi để người ta an ủi.

Tự tạo nghiệp, không thể sống.

"Không cần." Kỳ Ngôn nghiêng sang muốn dựa lên ngực Lục Tri Kiều, nhưng chống đỡ trọng lượng không tới mức đè ép đau đớn, sau đó ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì cong mắt cười: "Chị chính là bác sĩ tâm lí của tôi."

Rất mềm, rất thoải mãi, cũng rất mẫn cảm.

Lục Tri Kiều: "..."

Thôi bỏ đi, mặc kệ nó.

Nếu không phải nghĩ tới người này trải qua ám ảnh tâm lí, Lục Tri Kiều sẽ không dung túng như thế, Kỳ Ngôn không chút kiêng nể lợi dụng như thế, nhất định cô ấy sẽ cho một bạt tai – kiểu tát rất nhẹ.

Tuy cảm xúc dần dần hồi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn kích động, lúc này Kỳ Ngôn đang yếu ớt, không nghĩ tới việc lợi dụng, chỉ là cô thật sự cầm lòng chẳng đặng, ôm lấy Lục Tri Kiều có thể an ủi rất nhiều, loại cảm giác có người để dựa dẫm, có người hiểu bản thân, khiến Kỳ Ngôn say sưa.

Kiều Kiều dung túng cô, nghe theo cô, cô cũng hiểu.

Cho nên cô càng phải biết chừng mực, không thể quá đáng quá mức.

Kỳ Ngôn dựa lên ngực Lục Tri Kiều một lúc, lưu luyến không nỡ ngồi dậy, lại rót cho bản thân thêm cốc nước, uống được một nửa, nói: "Không biết trường học sẽ xử lí chuyện này thế nào... Tôi hi vọng Từ Thủ Quỳ sẽ bị trừng phạt nghiêm, tốt nhất là phụ huynh có thể tố cáo ông ta, khiến cả đời này ông ta không đi dạy được nữa, tránh gây họa cho học sinh khác."

Kỳ Ngôn nói xong rồi dịu mắt, có chút xót và sưng, rất khó chịu.

Lục Tri Kiều thấy vậy liền nhíu mày, vội đứng dậy đi vào nhà tắm.

Trên giá treo hai chiếc khăn, một là của Kỳ Ngôn, màu đỏ, một là để cho Lục Tri Kiều, màu xanh. Cô ấy lấy chiếc màu đỏ, mở vòi nước làm ướt, vắt khô, gấp lại làm đôi.

Người kia vẫn đang dụi mắt, Lục Tri Kiều tiến lên phía trước, nắm lấy tay của Kỳ Ngôn, lấy ra, khẽ mắng: "Đừng dụi, càng dụi càng khó chịu, tôi đắp cho em."

Kỳ Ngôn híp mắt lại, còn chưa kịp mở mắt, đã bị Lục Tri Kiều lấy khăn ướt che lên, đôi mắt đột nhiên lành lạnh, rất thoải mái.

"Dựa vào đây." Lục Tri Kiều lấy một chiếc gối ôm, đặt sau lưng Kỳ Ngôn, "Đợi lúc nữa thì đắp khăn nóng."

"Được."

Kỳ Ngôn ngoan ngoãn nghe lời, dựa lưng vào sô-pha.

Khi tối tăm ập tới, không cách nào cảm nhận được môi trường xung quanh, nỗi sợ hãi khó diễn tả thành lời chầm chậm trào lên, trong đầu óc Kỳ Ngôn lướt qua hình ảnh cô bé kia nằm trên mặt đất, đôi mắt đó, màu máu chói mắt...

Cô rút khăn xuống, mở mắt ngồi dậy, há miệng thở hổn hển, hô hấp có chút gấp gáp.

"Sao thế?" Lục Tri Kiều hoang mang nắm lấy tay Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn thở dốc đôi cái, quay đầu, khé môi động đậy, dáng vẻ muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới nói: "Chị ôm tôi đi."

Lục Tri Kiều không nói lời nào liền ôm lấy cô.

Khăn ướt lại đắt lên mắt, Kỳ Ngôn yên tâm nằm trong lòng Lục Tri Kiều, vẫn sẽ nhớ tới cảnh tượng bản thân nhìn thấy buổi chiều, nhưng không còn sợ hãi như ban nãy nữa.

Một lọn tóc mềm mại trượt lên tay Lục Tri Kiều, cô ấy quấn lấy hai vòng, lại tự nhiên trượt ra, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó lại nắm lấy đuôi tóc nhẹ nhàng vuốt qua mu bàn tay đang đan vào nhau của cả hai, chầm chậm trượt từ tay mình tới tay Kỳ Ngôn, cảm giác ngứa ngáy.

Người trong lòng động đậy, lật tay nắm lấy ngón tay của Lục Tri Kiều, khẽ hừ một tiếng qua mũi, khóe miệng cong lên nụ cười.

Lục Tri Kiều cũng cười lên.

Đắp khăn nóng lạnh xong, mắt Kỳ Ngôn dễ chịu hơn rất nhiều, cơ thể triệt để thả lỏng, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới. Cô che miệng ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ quá."

Chưa tới chín giờ, bình thường Kỳ Ngôn không ngủ sớm như thế, nhưng hôm nay thần kinh căng thẳng cả buổi chiều, rất mệt, lúc này vừa thả lỏng liền muốn ngủ.

Ngón tay Lục Tri Kiều nhẹ nhàng vuốt lên tóc Kỳ Ngôn, dịu dàng nói: "Tắm rửa rồi ngủ một giấc, đừng nghĩ tới bất kì chuyện gì, ngày mai xin trường cho nghỉ." Nói xong, cầm lòng chẳng đặng muốn hôn lên tóc Kỳ Ngôn.

Nhưng lại kiềm chế.

Lại nghĩ tới chuyện gì đó, mím môi lại, bổ sung: "Sáng mai tôi tới công ty nộp báo cáo, sau đó có thể về nghỉ ngơi, tôi ở cùng em."

Lục Tri Kiều dịu giọng tỉ tê, giống như lông chim lướt qua lồng ngực Kỳ Ngôn, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.

Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, tách năm ngón tay ra rồi luồn vào trong, "Tôi sợ ở một mình."

"Không phải tôi đã nói là ở cùng em rồi sao?"

"Buổi tối."

Lục Tri Kiều ngẩn ra, mất một lúc mới phản ứng lại, nhìn quanh bốn phía, quả thật căn nhà trống trải thênh thang, ban ngày lại chứng kiến chuyện kia, buổi tối ở một mình nào có ngủ được. Cô ấy trầm ngâm nói: "Hay là tới nhà tôi, em ngủ cùng Nữu Nữu."

Giường con gái rộng mét rưỡi, là giường đôi, hai người ngủ còn dư.

Cơ thể Kỳ Ngôn cứng lại, buông ngón tay của Lục Tri Kiều ra, ngồi dậy: "Không thể ngủ cùng chị à?"

Trước kia nếu Kỳ Ngôn nói như thế, chắc chắn Lục Tri Kiều sẽ cho rằng trong lòng Kỳ Ngôn có ý đồ không đứng đắn, sẽ không để tâm. Nhưng lúc này nhìn vào mắt Kỳ Ngôn, đồng tử hoàn toàn không có tinh thần, vẫn có chút đờ đẫn, trong lòng Lục Tri Kiều đột nhiên thấy đau lòng, không có thời gian nghĩ tới những chuyện lung tung khác, mềm như bông.

"À..."

Lục Tri Kiều thở dài, bất lực nói: "Được. Nhưng chỉ ngủ thôi, không được động đậy lung tung..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play