Cục công an thành phố C phân cục Thiết Đông, cuối dãy hành lang lầu 3.


   "Ông mẹ kiếp không phải chứ?" Cao Lượng nhìn Đỗ Thành, kinh ngạc trừng to mắt "Giở thủ đoạn với lãnh đạo?"

   "Cậu làu bàu cái rắm gì!" Trương Chấn Lương kéo Cao Lượng vào cầu thang "Mẹ kiếp lại không phải bảo anh định vị ông ta, chỉ là tra ghi chép cuộc gọi thôi mà."

   "Lần trước tra ghi chép cuộc gọi của lão Lạc, đã xem như vi phạm kỉ luật rồi. Giờ còn?" Cao Lượng vẻ mặt bất mãn "Mã Kiện trước khi nghỉ hưu dù sao cũng là phó cục trưởng của phân cục, làm vậy không hay lắm đâu?"

   "Tiểu Cao, cậu biết tôi đang điều tra vụ án gì không?" Đỗ Thành hỏi anh.

   "Ít nhiều cũng biết chút chút." Cao Lượng nhìn nhìn Trương Chấn Lương, lại nhìn Đỗ Thành "Là vụ án hơn 20 năm trước, có liên quan tới Mã Kiện?"

   "Tôi cũng chưa chắc chắn. Cho nên mới cần cậu giúp." Đỗ Thành vỗ vỗ vai Cao Lượng, "Vụ án này rất quan trọng với tôi. Tôi có yên tâm nhắm mắt an nghỉ hay không, thì phải xem vụ án này có phá được không."

   "ahihi, lão già nhà ông." Cao Lượng miệng vẫn làu bàu nhưng tâm trạng thả lỏng hơn đôi chút.

   "Lượng, anh Trương thường ngày đối với cậu thế nào?" Trương Chấn Lương đưa cho anh một điếu thuốc, "Chưa từng mở miệng nhờ cậu mà."

   "Được rồi được rồi." Cao Lượng châm một điếu thuốc, xua xua tay "Thật mẹ kiếp phục hai người luôn rồi. Đợi tin tức của tôi, đừng nói là do tôi làm đấy nhé!"

  Đỗ Thành và Trương Chấn Lương gật đầu liên tục. Cao Lượng trừng mắt với họ một cái, xoay người rời khỏi cầu thang.

  Thấy anh đã đi xa, Trương Chấn Lương thấp giọng nói: "Sư phụ, thầy thật sự cảm thấy Lạc Thiếu Hoa và Mã Kiện.."

   "Ừm, bọn họ có lẽ sớm đã biết bắt nhầm người rồi." Đỗ Thành gật đầu, "Vẫn là tiểu tử cậu nhắc nhở tôi cả."

  Đích thực là vậy, Trương Chấn Lương nhắc nhở ông chú ý tới cảnh sát thụ lí vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác "10.28" xảy ra năm 1992, chính là Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa. Hàm ý của anh, chính là vụ án này vẫn chưa được phá, vì một khi hung thủ thật sự sa lưới, rất có thể chứng minh hàng loạt vụ án trước đó đều do tên này gây ra. Hậu quả trực tiếp chính là, vụ án Hứa Minh Lương đính trên bảng lại là án oan. Đây là hậu quả mà tất cả mọi người đều không thể nào gánh nổi, cho nên, chi bằng đem vụ án này để lên gác cao.

  Đương nhiên, suy đoán này được thành lập dựa trên tiền đề là do cùng một hung thủ. Đối với chuyện này, Đỗ Thành vẫn giữ ý kiến của mình. Theo ông thấy vụ án "10.28" xảy ra năm 1992 có quá nhiều điểm nghi vấn, rất khó xâu chuỗi với hàng loạt vụ án trước đó. Càng huống hồ, ông cũng không dám tin hai người bạn cũ năm đó của mình lại vì không dám nhận trách nhiệm mà để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật. Nhưng Đỗ Thành kiên trì muốn điều tra Lạc Thiếu Hoa và Mã Kiện, là còn vì nguyên nhân khác.

   "Con chỉ suy đoán thôi." Trương Chấn Lương xua tay "Sau này con có điều tra lại, khi đó toàn cục đều lo vụ buôn bán ma túy, nói không chừng không có thời gian rảnh để mà lo tới vụ án này."

   "Đã điều tra tới bước này, mọi khả năng đều không thể bỏ qua." Đỗ Thành dựa vào tường, gắng sức thả lỏng vùng bụng đang đau nhói, "Tối đó Lạc Thiếu Hoa tìm ta, ta cảm thấy rất kỳ lạ. Sau đó ông ta và Mã Kiện gặp mặt, trò chuyện rất lâu, vả lại tuyệt đối không đơn giản là kiểu bạn bè hàn huyên tâm sự, nó càng trở nên kỳ lạ."

   "Người cảm thấy có liên quan tới vụ án năm đó?"

   "Ta không biết. Nhưng Lạc Thiếu Hoa năm đó chắc chắn đã làm một chuyện mà không thể để chúng ta biết."

   "Con cũng chú ý thấy, trong túi ông ta có ống nhòm, giống như đang theo dõi ai đó vậy." Trương Chấn Lương gật đầu "Vả lại còn là một tên đáng gờm, nếu không ông ta sẽ không mang theo gậy cảnh sát."

   "Đúng vậy. Lại nói, đồng nghiệp cũ mà ông ta quen biết cũng không ít, tại sao lại tìm tới ta?" Đỗ Thành chau mày, "Bọn ta dường như đã đoạn giao rồi."

   "Lẽ nào là vì để đối phó với con rể trước?"

   "Chưa chắc" Đỗ Thành cười, khiến vùng bụng lại đau một trận "Lão Lạc muốn chỉnh Hướng Dương, còn cần chúng ta giúp sao?"

  Trương Chấn Lương cũng cảm thấy suy đoán của mình không vững, liền cười hì hì. Sau đó anh phát hiện sắc mặt Đỗ Thành ngày càng kém.

   "Sư phụ, cảm thấy không thoải mái sao?" Trương Chấn Lương bước tới đỡ Đỗ Thành "Tới văn phòng con nghỉ một lúc."

   "Không cần." Đỗ Thành gượng cười, "Còn có việc phải làm."

   "Người nghỉ ngơi đi, con đi giúp người."

   "Cậu bận việc của cậu đi, trong cục giúp ta để ý tới Cao Lượng bên đó được rồi." biểu tình Đỗ Thành có chút bất lực "Chuyện hôm nay cậu không giúp ta được, ta phải tới đón hai tên nhóc đó."

  Nửa giờ sau, Đỗ Thành ở một trạm xe buýt dưới cầu Tây An đón Ngụy Huỳnh, lại lái xe tới nhà Nhạc Tiêu Tuệ. Dọc đường đi, ông nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Ngụy Huỳnh vẻ mặt thận trọng ngồi ở dãy ghế sau, trong lòng thầm cười.

  Lúc chuẩn bị điều tra những người trong danh sách Dương Quế Cầm cung cấp, Nhạc Tiêu Tuệ nói muốn tham gia. Đỗ Thành cự tuyệt, cho rằng hai đứa trẻ này căn bản không giúp gì được, chi bằng để chúng bên Kỉ Càn Khôn tìm manh mối. Không ngờ Nhạc Tiêu Tuệ lấy ra lọ nước hoa, đong đưa trước mặt ông.

   "Cảnh sát Đỗ, ông mà dùng cái này, không thấy ngại sao?"

  Đỗ Thành liền biết được ý đồ của cô: Nếu hung thủ năm đó là vì bị kích thích bởi hương nước hoa này mà giết người, vậy thì dù có sau hơn 20 năm ngửi thấy mùi này, hắn vẫn sẽ có phản ứng. Vì kí ức khứu giác là thứ lưu giữ lâu nhất trong kí ức của loài người. Nếu trong buổi phỏng vấn có thêm mùi nước hoa này, có lẽ hung thủ sẽ lộ ra sơ hở.

  Mang theo Nhạc Tiêu Tuệ và nước hoa, không chừng thật sự có hiệu quả thắng vì đánh úp. Sau đó, Đỗ Thành suy nghĩ một lúc, đồng ý cho Nhạc Tiêu Tuệ tham gia phỏng vấn. Nhưng dẫn theo một cô gái trẻ đi tra án, ông vẫn cảm thấy không quen, liền thẳng thắn để Ngụy Huỳnh đi cùng.

  Tới địa điểm tập hợp, Nhạc Tiêu Tuệ vẫn chưa tới. Ngụy Huỳnh gọi điện giục cô mấy bận, lại đợi thêm mười mấy phút, Nhạc Tiêu Tuệ mới thong thả đi tới.

  Sau khi lên xe, Nhạc Tiêu Tuệ nói một câu "Ngại quá để hai người đợi lâu" rồi không nói gì thêm, thần thái vô cùng chán nản, so với cái người hưng phấn mấy hôm trước cứ như hai người vậy.

  Đỗ Thành nhìn qua kính chiếu hậu, hít hít mũi, mở miệng hỏi: "Mang theo nước hoa chưa?"

  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực đáp một câu: "Mang rồi."

   "Bây giờ cô dùng đi." Đỗ Thành khởi động xe, chạy trên đường "Không phải nói hung thủ rất có khả năng bị kích thích bởi hương cuối sao? Chúng ta còn phải 20 phút nữa mới tới nơi."

   "Thật ra, cũng chưa chắc là do nước hoa." Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên cự nự "Có lẽ tôi đoán sai rồi không?"

  Ngụy Huỳnh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Nhạc Tiêu Tuệ: "Cậu sao thế?"

  Nhạc Tiêu Tuệ không nhìn anh: "Không sao."

  Đỗ Thành yên lặng, trầm mặc lái xe. Nửa buổi trời, ông thấp giọng nói: "Thoa lên đi, coi như cải thiện không khí buổi phỏng vấn một chút."

  Nhạc Tiêu Tuệ không có biểu hiện đồng ý hay không. Chỉ là, sau khi đi thêm vài trăm mét, cô vẫn lấy lọ nước hoa từ trong ba lô ra, xịt lên người.

  Mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp trong xe.

  Đối tượng đầu tiên phỏng vấn vốn là nhân viên làm việc tại khu thương mại công nghiệp đường Xuân Dương. 23 năm trước, ông ta chính là quản lý khu chợ nông sản Xuân Dương. Theo cách nói của Dương Quế Cầm, vì để được chiếu cố hơn, hoặc có thể nói là để ít bị gây phiền phức, Hứa Minh Lương thường tặng ít thịt heo cho hắn. Nếu suy đoán của Ngụy Huỳnh được thành lập, vậy thì hắn có thể lấy được túi nilon có dấu vân tay của Hứa Minh Lương.

  Nhưng, việc phỏng vấn ông ta không mất quá nhiều thời gian. Nhân viên này vẫn chưa nghỉ hưu, vả lại còn được thăng chức làm lãnh đạo của bộ phận nào đó. Ngay từ giây phút đầu tiên thấy ông ta, đến cả Ngụy Huỳnh cũng cảm thấy ông ta không phải là hung thủ. Trên người đàn ông này không ngửi thấy bất kỳ mùi nguy hiểm nào, chỉ có sự khéo léo và tinh ranh của người làm nhà nước nhiều năm tích lũy được. Vả lại, ông ta cũng không đặc biệt chú ý tới mùi hương trên cơ thể Nhạc Tiêu Tuệ.

  Đỗ Thành rõ ràng cũng không có quá nhiều hứng thú với người đàn ông này, chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề. Đặc biệt biết được mãi tới năm 2002 ông ta mới có bằng lái, liền kết thúc buổi trò chuyện, đứng dậy cáo từ.

  Đối tượng phỏng vấn thứ hai là cháu trai bên nhà ngoại của Dương Quế Cầm. Vương Húc, nam, 46 tuổi, li dị, sau đó sống với mẹ, bây giờ sống với một người phụ nữ từ nơi khác. Theo điều tra liên quan, Vương Húc và Hứa Minh Lương là anh em họ, từ nhỏ đã thân nhau. Đầu năm 1990, lúc Hứa Minh Lương thi bằng lái xe, chính là cùng với Vương Húc. Trước lúc Hứa Minh Lương về quy án, Vương Húc vẫn luôn bán cá ở cùng một khu chợ nông sản. Vì quan hệ thường ngày tương đối tốt, cũng thường hay mang cá thịt tặng nhau. Sau khi xảy ra vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác hàng loạt, Dương Quế Cầm không còn tâm trạng kinh doanh quầy thịt nữa, liền đem quầy thịt giao lại cho Vương Húc.

  Trên người Vương Húc, có điểm khả nghi, nhưng cũng có khả năng loại trừ. Một là Vương Húc thường nhận thịt heo Hứa Minh Lương cho và được đựng trong túi nilon đen, có thể để lại dấu vân tay của Hứa Minh Lương; hai là, thường ngày lúc anh ta bắt cá, giết cá và làm cá, đều sẽ mang găng tay, phù hợp với suy đoán của Ngụy Huỳnh. Nhưng nhìn từ phương diện khác, kĩ thuật công việc của Vương Húc khi đó cũng có hạn chỉ đủ để giải phẫu cá, giải phẫu người e là lực bất tòng tâm.

  Vì vậy, cách tốt nhất vẫn là đối mặt trò chuyện với anh ta.

  Vương Húc có vẻ phiền với sự thăm hỏi của Đỗ Thành. Sau khi Đỗ Thành nói rõ thân phận, anh ta ngậm điếu thuốc, đem thịt đã cắt nhỏ bỏ vào máy xay, liếc Đỗ Thành một cái: "Không phải ông đã tìm tới dì hai của tôi rồi sao, còn tìm tôi làm gì?"

   "Không có gì, nói chuyện về anh cậu." Đỗ Thành nhìn quanh, từ dưới quầy thịt lấy ra một chiếc ghế, ngồi xuống.

  Vương Húc nắm lấy tạp dề lốm đốm vết bẩn, lau tay qua loa, từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc, lại rút ra một điếu châm lên.

  Anh ta dựa vào quầy thịt, từ cao nhìn xuống Đỗ Thành: "Người cũng đã chết hơn 20 năm rồi, còn có gì để nói chứ."

  Đỗ Thành hơi ngẩng đầu, đánh giá Vương Húc: "Cậu và anh cậu rất giống nhau."

   "Anh em họ, có gì kỳ lạ đâu?" Vương Húc hừ một tiếng "Lúc nhỏ, hai chúng tôi cùng ra ngoài, đều tưởng chúng tôi là anh em song sinh."

   "Ừm" Đỗ Thành gật đầu "Nếu Hứa Minh Lương còn sống tới giờ, có lẽ cũng là dáng vẻ này của cậu."

   "Chưa chắc." Vương Húc cười khổ lắc đầu "Đừng thấy anh tôi khi đó chỉ là người bán thịt, thật ra anh ấy rất có chí."

  Anh nhìn Đỗ Thành, lại nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, tưởng họ cũng là cảnh sát, biểu tình trở nên âm trầm.

   "Nếu không phải mấy người bắt anh ấy, nói không chừng bây giờ anh ấy còn làm quan to hơn ông."

  Đỗ Thành nhớ Dương Quế Cầm từng nói, mục đích Hứa Minh Lương tham gia thi đại học cho người đi làm, chính là để hoàn thành một mơ ước.

   "Cậu ta muốn làm cảnh sát?"

   "Đúng vậy." Vương Húc rít sâu hai hơi thuốc, vứt đầu lọc đi "Khi đó anh ấy có ra quầy bán hàng cũng vẫn xem sách, còn mời gia sư, người như vậy cũng giết người sao? Không biết các người nghĩ thế nào nữa."

  Đỗ Thành im lặng nhìn anh ta: "Mấy năm nay, cậu sống thế nào?"

   "Gì mà thế nào? Thì cứ như vậy thôi." Vương Húc quay lại sau quầy hàng, cầm lấy con dao, róc miếng da trên thịt "Một kẻ bán thịt, thì còn thế nào nữa?"

   "Li hôn rồi?"

   "Ừm, năm năm trước."

   "Sao lại ly hôn?"

   "Cô ấy xem thường tôi." Vương Húc mặt không biểu tình đem miếng da heo ném lên quầy "Chê tôi không có văn hóa, không có tiền."

   "Bây giờ người phụ nữ sống chung với cậu là người Hồ Bắc?" Đỗ Thành nhìn quanh "Bán gia vị, cũng ở khu chợ này phải không?"

  Lúc quay đầu lại, ông phát hiện Vương Húc tay cầm dao, mắt không rời nhìn mình chằm chằm.

   "Ông đang điều tra tôi?"

  Đỗ Thành cười, lại hỏi: "Hai người sống thế nào?"

  Vương Húc không trả lời, mà cắm mũi dao xuống thớt, hai tay cầm cán dao, vẻ mặt phức tạp.

   "Ông hoài nghi tôi?"

  Đỗ Thành cũng châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhìn anh ta qua làn khói thuốc: "Cậu vẫn chưa trả lời tôi."

   "Rất tốt, không tin ông đi mà hỏi cô ấy, ở số 216." Vương Húc chề môi hất cằm sang hướng tây bắc của khu chợ nông sản, lại quay đầu nhìn Đỗ Thành "Các người cảm thấy bắt nhầm người rồi?"

Đỗ Thành nhìn lại anh ta, không ừ không hử.

   "ahihi! Nhiều năm vậy rồi, các người cuối cùng cũng làm rõ rồi." Vương Húc rút dao ra rồi lại cắm xuống thớt "Điều tra cho kĩ, cứ tự nhiên điều tra, điều tra tôi cũng không sao. Anh tôi chết oan, ngày trả lại công bằng cho anh ấy, nhớ nói với dì hai tôi, tôi mời ông uống rượu!"

  Đỗ Thành cười: "Được."

  Từ chợ nông sản Xuân Dương đi ra, đã sắp 1h chiều. Đỗ Thành dẫn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ tới một tiệm mì bò. Lúc ăn trưa, Ngụy Huỳnh hỏi: "Cảnh sát Đỗ, bác cảm thấy Vương Húc có khả nghi không?"

   "Tôi cảm thấy không phải cậu ta." Đỗ Thành ăn rất ít, mì trong bát còn hơn một nửa "Phản ứng của cậu ta không giống."

  Ngụy Huỳnh gật đầu: "Cháu cũng nghĩ thế, nếu ông ta là hung thủ, có lẽ chỉ mong sao Hứa Minh Lương gánh tội thay ông ta. Sau khi biết bác muốn điều tra lại vụ án này, cháu cảm thấy ông ta rất vui."

   "Đúng vậy." Đỗ Thành từ trong ba lô lấy ra lọ thuốc, liền nuốt xuống, lại rút một tờ khăn giấy, lau mồ hôi đầy mặt. Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ không hẹn mà gặp đều dừng đũa, lặng lẽ nhìn ông.

  Đỗ Thành chú ý thấy ánh mắt của họ, cảm thấy có chút bối rối, liền lấy xấp tài liệu ra.

   "Với lại, mùi vị cũng không đúng."

   "Ừm" Ngụy Huỳnh nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, "Ông ta dường như không quá để ý tới Tiêu Tuệ."

  Tiêu Tuệ cụp mắt nhìn xuống, yên lặng không nói gì.

   "Cái tôi nói không phải là cái này." Đỗ Thành giở hồ sơ "Vương Húc khi đó bán cá, chắc chắn toàn thân đều tanh mùi cá, dáng vẻ bên ngoài cũng không được gọn gàng như Hứa Minh Lương. Bộ dáng đó, sao có thể có được tín nhiệm của những phụ nữ đó, lừa được họ lên xe? Không phù hợp với phác họa kẻ tình nghi của chúng ta."

   "Nói như vậy, Vương Húc cũng có thể loại trừ rồi?"

   "Ừm" sắc mặt Đỗ Thành rất kém, tuy đã không ngừng lau đi lau lại, nhưng trên gương mặt vàng vọt vẫn không ngừng chảy mồ hôi "Nhưng vừa nãy hắn có nhắc tới một người, tôi rất thấy hứng thú."

   "Ai?" Nhạc Tiêu Tuệ ngẩng đầu lên.

   "Tên gia sư đó.." Đỗ Thành đột nhiên không nói nữa, đưa tay ôm bụng, toàn thân bắt đầu run rẩy.

  Ngụy Huỳnh vội đứng dậy, đưa tay ra đỡ Đỗ Thành.

   "Không sao không sao." nửa thân trên của Đỗ Thành tựa hồ tì lên bàn, tay chỉ về túi xách của mình "Thuốc, lọ màu xanh."

  Nhạc Tiêu Tuệ mở túi xách của ông, lấy ra lọ thuốc, lại đổ ra một viên đưa cho ông. Đỗ Thành cho vào miệng, đưa tay lấy bình nước khoáng Ngụy Huỳnh đưa tới, uống một ngụm.

  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn lọ thuốc trong tay, thấp giọng hỏi: "Bác uống.. thuốc giảm đau?"

   "Ừm" Đỗ Thành ngẩng gương mặt đầy mồ hôi lên, gượng cười "Giữa hai người, ai biết lái xe?"

  Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nhau rồi lắc đầu.

   "Vậy phải đợi tôi một lúc." Đỗ Thành vẫn không ngồi thẳng người nổi "Đừng vội, thuốc rất nhanh sẽ có tác dụng thôi."

   "Cảnh sát Đỗ, bác về trước đi." Ngụy Huỳnh nhịn không được "Hôm khác chúng ta lại điều tra tiếp."

   "Tiểu tử, tôi không có nhiều thời gian tới vậy." Đỗ Thành vô lực xua tay "Với lại, lão Kỉ đang đợi tin của chúng ta đấy."

  Ba người ngồi trước bàn ăn. Một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi một bên, yên lặng nhìn người đàn ông tóc hoa râm đối diện. Ông gục trên bàn, cúi đầu, một tay nắm thành quyền, ấn vào vùng gan của mình, tay còn lại véo vào đùi đang co rút, tựa hồ muốn chuyển sự đau đớn đang ập tới từng cơn.

  Ngụy Huỳnh thấy vậy trong lòng rất khó chịu, lại không biết phải làm gì để giúp Đỗ Thành giảm cơn đau. Anh nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, phát hiện cô gái đang sững sờ nhìn Đỗ Thành đang vật vã, một tay bụm miệng, trong mắt ngập tràn lệ.

  Rốt cuộc vì điều gì, có thể khiến một người sắp hấp hối kiên trì tới vậy?

  20 phút sau, Đỗ Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dù trên mặt vẫn đầm đìa mồ hôi, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều

   "Ngại quá, dọa hai người rồi?" Đỗ Thành thở hắt, đưa một tay ra "Nước."

  Ngụy Huỳnh luống cuống rót một ly nước ấm đưa cho ông. Đỗ Thành nhận lấy, uống cạn.

   "Đỡ nhiều rồi." ông lau mồ hôi trên trán, lại cầm xấp tài liệu lên "Tới thăm tên gia sư đó đi, vừa hay ở đây cách trường trung học số 103 không xa, hắn tên gì nhỉ?"

  Đỗ Thành tìm kiếm trong xấp tài liệu, sau cùng lấy ra một tờ giấy.

   "Ồ, Lâm Quốc Đông."

  Trường trung học số 103 của thành phố sau kì nghỉ tết không lâu đã bắt đầu học lại. Còn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ vẫn trong kì nghỉ đông, đi trong dãy phòng học, nghe tiếng đọc bài từ những cánh cửa sổ truyền tới, có chút hoài niệm lại có chút vui trên nỗi đau của người khác.

  Ba người đi thẳng tới phòng nhân sự, yêu cầu gặp thầy giáo Lâm Quốc Đông. Trưởng phòng nhân sự dáng vẻ lực bất tòng tâm.

   "Chuyện này thật hết cách." ông xòe hai tay ra "Thầy Lâm đã thôi việc từ lâu."

   "Thôi việc rồi?" Đỗ Thành kinh ngạc, "Là chuyện khi nào?"

   "Để tôi nhớ xem." trưởng phòng nhân sự suy nghĩ một hồi "22 năm trước, tháng 11 năm 1992, khi đó tôi vừa đi làm không lâu."

   "Năm 1992.." Đỗ Thành chau mày, "Sao hắn ta lại thôi việc?"

   "Nghe nói là bị điên." trưởng phòng nhân sự bĩu môi "Chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ lạ, một người đang yên đang lành, hôm trước còn đứng lớp bình thường, hôm sau lại bị điên."

   "Hồ sơ của hắn ta còn ở đây không?"

   "Hồ sơ cá nhân bị mẹ ông ta lấy đi rồi, là bác ấy giúp ông ta làm thủ tục thôi việc. Nghe nói thầy Lâm khi đó đã không nhận ra ai nữa, được điều trị trong bệnh viện An Khang, hình như bây giờ vẫn chưa được ra viện" trưởng phòng nhân sự nhìn Đỗ Thành, "Có lẽ vẫn còn vài bản sơ yếu lý lịch, ông.."

   "Tôi muốn xem xem." Đỗ Thành liền đáp "Cảm ơn nhé."

  Trưởng phòng nhân sự hối hận vì mình đã nhiều chuyện, rất không tình nguyện đứng dậy tới phòng hồ sơ. Nửa giờ sau, ông ta cầm mấy tờ giấy bám đầy bụi trở lại văn phòng.

   "Này, chỉ tìm được mấy thứ này."

  Niên đại giấy quá lâu, đã bị ố vàng, trở nên giòn, gồm có giấy chứng nhận điều động, sơ yếu lý lịch, bản photo chứng chỉ đủ tư cách làm thầy giáo và biểu đăng ký cán bộ hậu bị. Đỗ Thành cẩn thận lật xem, tình trạng cá nhân của Lâm Quốc Đông dần xuất hiện.

  Lâm Quốc Đông, nam, sinh năm 1961, trình độ đại học, tốt nghiệp khoa ngoại ngữ tiếng Anh của trường đại học thành phố C. Trình độ dạy học không tồi, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt. Trong thời gian dạy ở trường từng đạt danh hiệu giáo viên tiên tiến, chưa từng bị kỉ luật.

  Trên bản sơ yếu lý lịch còn dán một tấm hình thẻ màu, tuy màu sắc bị phai nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra Lâm Quốc Đông năm đó cũng được liệt vào hàng "anh tuấn". Đầu rẽ tóc 3/7, gương mặt gầy, đường nét trên mặt rõ nét, trán cao rộng, đôi mắt có hồn, râu cũng được cạo sạch. Chỉ là chân mày hơi chau lại, thêm vào đó khóe miệng hơi cong lên, nhìn tổng thể có chút vẻ thù hằn.

   "Nhìn thời gian nhậm chức của hắn ta, năm 1989 Lâm Quốc Đông được nhận vào dạy tại trường trung học số 103." Đỗ Thành nhìn vào chứng minh "Khi đó hắn ta đã 28 tuổi, có lẽ tốt nghiệp đã lâu, trước đây cũng làm giáo viên sao?"

   "Đúng vậy." trưởng phòng nhân sự chỉ lên dòng chữ lờ mờ trên mặt giấy "Ông ta từ trường trung học 45 điều tới đây. Khi đó, nhà trường xem ông ta là nhân tài tiến cử, vì trường trung học số 45 là một trường trọng điểm trong thành phố. Không biết sao Lâm Quốc Đông lại chịu tới làm giáo viên bình thường cho trường trung học chúng tôi. Nhưng ông ta làm được 3 năm thì thôi việc."

   "Hắn ta kết hôn chưa?"

   "Chưa, cũng không biết là đã ly hôn, hay vẫn còn độc thân." trưởng phòng nhân sự chùn vai "Khi đó không ít cô giáo muốn giúp ông ta giới thiệu đối tượng đều bị ông ta cự tuyệt."

  Đỗ Thành gật đầu, sau khi đem những tài liệu này photo xong, bỏ vào túi xách.

  Lúc trưởng phòng nhân sự tiễn họ ra cửa, thử hỏi dò: "Thầy Lâm bây giờ thế nào, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

  Đỗ Thành không trả lời, sau khi nói cảm ơn liền dẫn theo Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ ra khỏi cổng trường. Tới bên cạnh chiếc xe, ông ra hiệu bảo hai thanh niên lên xe, trong ngữ khí có chút hưng phấn: "Tới trường trung học số 45."

  Như trong dự liệu, trường trung học số 45 tựa hồ không ai biết Lâm Quốc Đông. Sau một hồi quanh co, mới tìm được một đồng nghiệp cũ năm đó của hắn ta, một cô giáo họ Thang sau khi nghỉ hưu được mời trở lại dạy học.

  Cô giáo Thang đang trong giờ đứng lớp bị gọi ra, lúc gặp mặt, hai tay còn dính đầy bụi phấn. Sau khi Đỗ Thành nói rõ mục đích đến của mình, bà suy nghĩ một hồi liền tỏ vẻ vẫn nhớ được Lâm Quốc Đông.

   "Thầy Lâm à, gầy gầy, ít nói, người rất lanh lẹ." bà tò mò đánh giá Đỗ Thành "Ông ta sao thế?"

   "Tình hình cụ thể vẫn đang đợi tìm hiểu." Đỗ Thành lấy ra một điếu thuốc, nghĩ sao rồi lại cất vào "Nhưng nghe nói hắn ta bị điên rồi."

  Điều khiến Đỗ Thành ngạc nhiên là cô Thang đối với chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, mà dáng vẻ lại vô cùng thương tiếc.

   "Aizz, tôi biết ngay mà." cô Thang thở dài, lắc đầu "Cậu ta, vẫn không vượt qua rào cản đó."

   "Bà nói vậy là sao?" Đỗ Thành liền hỏi "Rào cản đó là gì?"

  Ban đầu, cô Thang còn chút ngập ngừng, tựa hồ cũng không muốn nói tới bí mật riêng tư của người khác. Nhưng không qua nổi sự kiên trì của Đỗ Thành, chỉ còn biết đem chuyện cũ đã phủ bụi từ lâu kể ra chi tiết.

  Mùa hè năm 1988, khi đó Lâm Quốc Đông đã làm việc tại trường trung học số 45 được 4 năm. Năm đó, trường lại nhận một tốp sinh viên mới tốt nghiệp. Trong đó có một cô gái tốt nghiệp khoa tiếng Anh trường đại học phía Bắc rất thu hút người khác. Cô ấy tên Phan Hiểu Cẩn, người xinh đẹp lại có khí chất, rất biết cách ăn mặc trang điểm. Vừa vào trường, đã có không ít kẻ theo đuổi. Lâm Quốc Đông chính là một trong số đó. Năm đó Lâm Quốc Đông 27 tuổi, khi đó đã thuộc hàng nam thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn. Tuy có không ít người giúp anh ta giới thiệu đối tượng, nhưng nghe nói anh ta yêu cầu cao, cho nên vẫn cứ độc thân. Sự xuất hiện của Phan Hiểu Cẩn, khiến trái tim của anh chàng cao ngạo động lòng. Vì người theo đuổi quá nhiều, Phan Hiểu Cẩn không muốn bị quấy rầy, liền công khai thanh minh mình đã có bạn trai đang du học ở Mĩ. Những người theo đuổi khác biết khó mà lui, hạ cờ ngừng trống. Duy chỉ có Lâm Quốc Đông vẫn một mực theo đuổi. Vả lại Phan Hiểu Cẩn đối với sự tấn công của Lâm Quốc Đông cũng không thấy phản cảm, hai người thường cùng nhau thảo luận văn học, âm nhạc, thi thoảng còn cùng nhau xem phim, dạo công viên. Đối với chuyện này, những đồng nghiệp khác cũng không thấy kỳ lạ, dù sao một người là thanh niên anh tuấn tài giỏi, nghiệp vụ cốt cán, một người phong nhã hào hoa, khí chất tướng mạo đều đủ cả. Tuy Phan Hiểu Cẩn là hoa đã có chủ, nhưng dù sao cách một đại dương cũng không địch nổi sớm tối có nhau. Vào lúc mọi người đều cho rằng họ sắp công khai quan hệ yêu đương, vào một đêm của mùa thu năm đó, Phan Hiểu Cẩn tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch chạy tới phòng bảo vệ của trường, nói Lâm Quốc Đông có ý đồ cưỡng hiếp cô trong ký túc xá nữ. Sự việc nghiêm trọng, bảo vệ không dám chậm trễ, theo Phan Hiểu Cẩn về lại phòng, phát hiện Lâm Quốc Đông chỉ mặc nội y, đang ngồi ngây người trên giường Phan Hiểu Cẩn. Mọi người cảm thấy sự việc kỳ lạ, dù Phan Hiểu Cẩn kiên quyết muốn đưa Lâm Quốc Đông tới đồn công an, nhưng phòng bảo vệ vẫn giữ Lâm Quốc Đông lại một đêm, đợi trời sáng nhận quyết định của lãnh đạo nhà trường.

  Lãnh đạo nhà trường gặp khó khăn, chuyện này một khi công khai, không chỉ mất thể diện nhà trường, mà Lâm Quốc Đông người được gửi gắm hy vọng cũng sẽ rơi vào cảnh tù tội. Còn Lâm Quốc Đông đối với chuyện này lại không một lời giải thích, cũng cự tuyệt tường thuật lại tình hình tối hôm đó. Sau khi đắn đo suy nghĩ, phía nhà trường quyết định làm công tác tư tưởng cho Phan Hiểu Cẩn trước. Sau một hồi khuyên giải, Phan Hiểu Cẩn có lẽ lo cho danh dự của mình, hoặc cũng có thể vì tình cảm giữa hai người, sau cùng miễn cưỡng không truy cứu nữa. Lâm Quốc Đông bị đình chỉ dạy một tháng, khấu trừ tiền thưởng cuối năm, hủy tư cách đánh giá, đồng thời bị nội bộ tiến hành điều tra. Trong một đêm, anh ta từ một giáo viên ưu tú tiền đồ xán lạn, trở thành kẻ phạm tội cưỡng hiếp không thành ai nấy đều khinh bỉ. Không ít giáo viên nữ thậm chí né tránh ở một mình với anh ta. Cuối năm 1988, Phan Hiểu Cẩn từ chức, tới Mĩ kết hôn cùng bạn trai. Lâm Quốc Đông cũng sau kì nghỉ đông đưa đơn xin chuyển. Cuối cùng mùa xuân năm 1989 từ trường trung học trọng điểm trong thành phố số 45 chuyển sang trường trung học bình thường số 103 nhậm chức.

Nghe cô Thang kể xong, Đỗ Thành trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Bây giờ cô và Phan Hiểu Cẩn còn liên lạc không?"

   "Sau khi cô ấy ra nước ngoài thì không còn liên lạc nữa." cô Thang bĩu môi "Lâm Quốc Đông quá nóng vội rồi, muốn sớm xác định quan hệ.. thật ra tiểu Phan rất tốt, quan hệ với mọi người không tồi, lúc sắp ra nước ngoài, đều đem số nước hoa, đồ trang điểm của mình tặng hết cho chúng tôi.."

   "Nước hoa?" Đỗ Thành ngắt lời bà "Bà còn nhớ đó là hiệu gì không?"

   "Nhớ chứ, cô ấy tặng tôi cả nửa lọ, cũng đắt tiền đấy." cô Thang chớp chớp mắt "Gọi là 'Mitsokou' "

  Quay lại xe, Đỗ Thành không vội rời đi, mà ngồi trên ghế lái sắp xếp lại suy nghĩ. Lâm Quốc Đông cũng là người có tiếp xúc với Hứa Minh Lương vả lại hắn còn là một thầy giáo trung học, tướng mạo tuấn tú, nói năng lịch sự, dung mạo khiến nữ giới tin tưởng và có hảo cảm, phù hợp với chân dung phác họa kẻ tình nghi của phía cảnh sát năm đó. Còn về ân oán giữa Lâm Quốc Đông và Phan Hiểu Cẩn, tuy trước mắt khó xác định chi tiết trong đó, nhưng chí ít có thể liên tưởng tới một loại khả năng, đó chính là tâm lý vừa ngưỡng mộ lại vừa hận một loại phụ nữ nào đó, khát vọng chiếm hữu lại hận thấu xương.

  Kí hiệu chung của loại phụ nữ này chính là nước hoa hiệu Mitsokou mà Phan Hiểu Cẩn từng dùng.

  Ngụy Huỳnh nhìn sắc mặt của Đỗ Thành, hỏi dò: "Cảnh sát Đỗ, ông cảm thấy tên Lâm Quốc Đông này.."

   "Ừm" Đỗ Thành suy nghĩ một lúc "Trước mắt, hắn là kẻ tình nghi lớn nhất."

   "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?" Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên mở miệng "Tới bệnh viện tâm thần thôi."

  Ngụy Huỳnh kinh ngạc nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Cả ngày trời, cô đều dáng vẻ chán nản, mất hết ý chí. Không ngờ sau bữa trưa, vẻ phấn chấn đó của cô lại quay về. Đặc biệt là sau khi ra khỏi trường trung học số 45, Nhạc Tiêu Tuệ trở nên tinh thần lên cao, nóng lòng muốn thử.

   "Không." Đỗ Thành khởi động xe, "Hôm nay muộn rồi, mai hẳn tới."

   "Giờ đi đi." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn giờ trên di động "Mới hơn 5h, cháu đã vạch tuyến đường rồi, cũng chỉ hơn 40 phút đi xe."

  Cô đưa bản đồ chỉ đường tới cho Đỗ Thành nhìn. Nhưng Đỗ Thành không thèm nhìn lấy một cái, từ chối thẳng thừng: "Không được, tôi sẽ đưa hai người về nhà đã."

  Chiếc Paladin SUV chạy ra từ bãi đỗ xe trường trung học số 45, cửa gấp bằng thép ở phía sau từ từ đóng lại.

   "Với lại, bệnh viện tâm thần, không phải là chỗ các cậu nên đi."

  Dọc đường, Nhạc Tiêu Tuệ đều bĩu môi, vẻ mặt không vui. Ngụy Huỳnh không biết nên an ủi cô thế nào, cũng chỉ biết im lặng. Sự chú ý của Đỗ Thành rõ ràng không ở trên hai người họ, mỗi lần dừng xe, ông đều lấy di động ra xem, tựa hồ đang đợi tin gì đó.

  Tới lối vào tiểu khu nhà Nhạc Tiêu Tuệ, Đỗ Thành dừng xe, xoay người nói: "Chuyện về Lâm Quốc Đông, trước mắt đừng nói cho lão Kỉ biết. Dù sao chúng ta bây giờ chỉ là hoài nghi hắn, vẫn chưa đủ chứng cứ, hiểu chưa?"

  Ngụy Huỳnh gật đầu. Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ.

  Đỗ Thành nhìn Nhạc Tiêu Tuệ "Cùng ăn tối đi?"

   "Không cần đâu." Nhạc Tiêu Tuệ rõ ràng còn giận, nhảy xuống xe xong vẫn chưa đi, nhìn Ngụy Huỳnh.

   "Được." Đỗ Thành không kiên trì nữa, ra hiệu Ngụy Huỳnh đóng cửa xe lại. Lúc này, Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên nói: "Đợi đã!"

  Cô chỉ Ngụy Huỳnh: "Cháu có vài lời muốn nói với cậu ấy."

   "Ồ?" Đỗ Thành có chút khó hiểu, quay đầu nhìn Ngụy Huỳnh. Anh chàng cũng vẻ mặt khó hiểu. Nhưng anh không chần chừ, xuống xe theo, nói với Đỗ Thành: "Vậy bác về trước đi, cháu một mình về nhà được rồi."

  Hai tên nhóc này, lại muốn giở trò gì đây? Đỗ Thành làu bàu, gật đầu: "Được rồi có tin gì tôi sẽ nói với hai người."

  Vừa muốn đạp chân ga, Nhạc Tiêu Tuệ lại gọi.

  Đỗ Thành theo phản xạ nhìn cô, thấy Nhạc Tiêu Tuệ vẻ mặt phức tạp nhìn mình, tựa hồ vẫn còn giận, lại đầy vẻ quan tâm.

   "Cảnh sát Đỗ, bác.." Nhạc Tiêu Tuệ cắn môi, chau mày "Bác trở về nhất định phải nghỉ ngơi."

  Đỗ Thành nhìn cô vài giây, cười: "Được, cô yên tâm."

  Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ sánh bước bên nhau đi vào tiểu khu. Cô gái từ đầu tới cuối vẫn cứ im lặng, Ngụy Huỳnh cũng không mở miệng. Dọc đường yên lặng. Lúc tới trước cầu thang lên nhà Nhạc Tiêu Tuệ, Ngụy Huỳnh tưởng họ đi thẳng lên lầu, không ngờ Nhạc Tiêu Tuệ rẽ sang đường khác tới quảng trường của tiểu khu.

  Bên cạnh quảng trường có một siêu thị, Nhạc Tiêu Tuệ vào đó, mua hai ly trà sữa, tính tiền xong, lại lấy thêm gói thuốc Trung Nam hàm lượng hắc ín 5mg.

  Nhạc Tiêu Tuệ đưa một ly trà sữa cho Ngụy Huỳnh, tự mình đi về phía trước. Ngụy Huỳnh vò đầu, chỉ có thể cầm ly trà sữa ngoan ngoãn theo sau lưng cô.

  Đi tới một dãy hành lang ở phía nam quảng trường, Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trên ghế dài bằng gỗ, yên lặng uống trà sữa, ánh mắt mông lung nhìn quanh quảng trường một lượt. Ngụy Huỳnh ngồi bên cạnh cô, không biết nên hỏi gì. Với hiểu biết của anh về Nhạc Tiêu Tuệ, thái độ tốt nhất bây giờ chính là im lặng bên cạnh cô.

  Uống nửa ly trà sữa, Nhạc Tiêu Tuệ bóc bao thuốc lá, lấy ra một điếu. Lúc này, trời đã dần tối xuống, trên quảng trường thi thoảng có những bước chân vội vàng của cư dân ở đây lướt qua. Không ai để ý tới đôi nam nữ đang trầm mặc này. Trời ngày càng tối, bóng dáng Nhạc Tiêu Tuệ dần trở nên mơ hồ, chỉ có đốm đỏ lúc sáng lúc tối bên môi cô là nổi bật.

   "Hôm nay," Nhạc Tiêu Tuệ dập đầu thuốc, thở dài một hơi "Có phải cậu cảm thấy mình kỳ lạ lắm không?"

   "Nói thật thì có một chút." Ngụy Huỳnh nhìn cô "Tâm trạng cậu lúc lên lúc xuống, sao vậy?"

  Nhạc Tiêu Tuệ cười, cúi đầu nghịch ống hút trên ly trà sữa: "Cậu biết sao mình lại giúp lão Kỉ điều tra vụ án này không?"

  Ngụy Huỳnh không nói. Đây cũng là chuyện mà anh vẫn luôn muốn biết. Sự quan tâm và giúp đỡ của Nhạc Tiêu Tuệ đối với lão Kỉ, có lẽ xuất phát từ việc tò mò về tính cách của ông ấy, và cả sự lương thiện đồng cảm trong xương tủy của cô. Nhưng từ khi biết được lão Kỉ nhờ Ngụy Huỳnh giúp ông điều tra vụ án giết người phân xác hàng loạt, thái độ Nhạc Tiêu Tuệ có thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung. Có lúc, Ngụy Huỳnh cảm thấy cô còn nôn nóng muốn bắt được hung thủ hơn cả Kỉ Càn Khôn. Điểm này, đã không thể giải thích đơn giản là "Cảm thấy kích thích" hay "Thấy vui" nữa rồi.

   "Lần trước mình có kể với cậu, mẹ mình qua đời từ khi mình còn rất nhỏ." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn chằm chằm vào quảng trường ngày càng tối, "Đó là vào ngày 27/10/1992, khi đó mẹ mình là nhân viên bán hàng ở trung tâm bách hóa bậc nhất thành phố này, mỗi tối đều 9h mới tan ca. Tối đó, bà không về nhà."

  Ngụy Huỳnh kinh ngạc trừng to mắt: "Bác ấy.."

   "Sáng hôm sau, thi thể của bà được phát hiện ở khắp nơi trong thành phố." Nhạc Tiêu Tuệ chậm rãi quay người lại, nhìn Ngụy Huỳnh, trong bóng tối, đôi mắt cô lấp lánh, "Khắp nơi, không một mảnh vải che thân."

  Cô đưa hai bàn tay ra, hai ngón trỏ bắt chéo: "10 mảnh. Bà ấy bị cắt thành 10 mảnh, đựng trong túi nilon đen, dùng băng keo vàng quấn chặt."

  Đầu Ngụy Huỳnh như nổ tung. Mất tích nửa đêm. Cưỡng hiếp. Sau khi bị giết hại rồi phân xác. Túi nilon đen. Băng keo vàng..

   "Khi đó mình còn chưa đầy 1 tuổi, hoàn toàn không nhớ những chuyện này. Ba luôn nói với mình, mẹ qua đời vì bệnh" Nhạc Tiêu Tuệ lại nhìn về quảng trường, giọng nói như từ đáy nước truyền tới, "Năm học cấp 2, một người bà con đưa ba đã say rượu về nhà, vô tình nhắc tới cái chết của mẹ mình. Mình mới biết mẹ bị người ta sát hại.."

   "Đợi đã!" Ngụy Huỳnh nhảy dựng lên, ngắt lời Nhạc Tiêu Tuệ "Ý cậu là.."

   "Đúng vậy, có lẽ là trực giác của phụ nữ, ngay từ lần đầu gặp lão Kỉ, liền cảm thấy giữa ông ấy và mình có loại liên hệ nào đó." Nhạc Tiêu Tuệ lại châm một điếu thuốc, "Cho nên, lúc ở thư viện cậu nói với mình về chuyện lão Kỉ nhờ cậu, ngay lập tức mình biết loại liên hệ đó là gì."

   "Nhưng, trong vụ án giết người hàng loạt đó, vợ của lão Kỉ là nạn nhân thứ tư, cũng là nạn nhân sau cùng." Ngụy Huỳnh mau chóng nhớ lại "Ngày bắt đầu xảy ra vụ án là 7/8/1991. Mẹ cậu bị hại là ngày 27/10/1992, lẽ nào.."

   "Ừm, thực tế thì mình biết tới vụ án giết người hàng loạt này còn sớm hơn cả cậu." Nhạc Tiêu Tuệ búng tàn thuốc, khẽ cười "Cậu có tưởng tượng được không? Một cô nữ sinh trung học, mang cặp Hello Kitty, ngồi trong thư viện thành phố lật giở báo cũ của mười mấy năm trước, tìm kiếm vụ án giết người phân xác hàng loạt năm đó."

   "Cho nên, cậu sớm đã biết Hứa Minh Lương không phải là hung thủ?"

   "Đúng vậy, năm 1991 hắn ta đã bị xử bắn, mẹ mình chắc chắn không phải là hắn giết." Nhạc Tiêu Tuệ cụp mắt xuống "Vụ án của mẹ mình vẫn chưa được phá. Cho nên, mãi tới đêm qua, mình vẫn tin rằng kẻ sát hại mẹ mình và vợ lão Kỉ, là cùng một người, bây giờ cậu biết vì sao mình giúp lão Kỉ điều tra án rồi phải không?"

  Ngụy Huỳnh gật đầu, rồi lại ý thức được trong lời nói của Nhạc Tiêu Tuệ còn có ý khác.

   "Mãi tới đêm qua là ý gì?"

   "Loại nước hoa đó. Từ đầu tới cuối mình đều cảm thấy, thứ kích thích hung thủ có động cơ gây án chính là" Mitsokou "Nhạc Tiêu Tuệ thở dài, nhìn về tòa lầu phía xa xa. Ngụy Huỳnh nhìn theo ánh mắt cô, nhận ra được đó là tòa lầu nhà của Nhạc Tiêu Tuệ, cửa sổ nhà cô đen ngòm.

  " Nhưng tối qua mình hỏi ba mình. Vì ông ấy mẫn cảm với nước hoa, cho nên mẹ mình trước giờ đều không dùng nước hoa, lúc mùa hè, đến cả tinh dầu thơm cũng không dùng. "

  " Nhưng thực tế chứng minh suy đoán của cậu không sai mà. "Ngụy Huỳnh chau mày" Chí ít có tới ba nạn nhân đều dùng 'Mitsokou' hoặc loại nước hoa có mùi tương tự. Trước mắt Lâm Quốc Đông là đối tượng đáng tình nghi nhất, năm đó người phụ nữ khiến hắn thân bại danh liệt cũng dùng 'Mitsokou', không trùng hợp tới mức này đấy chứ? "

  " Ừm, mình tuyệt đối tin, hung thủ sát hại vợ của lão Kỉ và ba người phụ nữ khác chính là Lâm Quốc Đông. "Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Ngụy Huỳnh" Nhưng điều này cũng có một loại khả năng khác. "

  Thật sự, nước hoa 'Mitsokou' xuất hiện nhiều lần trong vụ án này, có lẽ cũng không phải là ngẫu nhiên. Nếu hung thủ thật sự bị kích thích bởi nước hoa mà cưỡng hiếp giết người vậy thì Lâm Quốc Đông rất có khả năng chính là hung thủ. Nhưng một giả thiết khác, nếu Lâm Quốc Đông sau tháng 11 năm 1992 mới bị điên và được đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị, vẫn còn một vấn đề khác: Sử dụng cùng một thủ pháp giết hại mẹ Nhạc Tiêu Tuệ, là một người khác.

  " Cho nên hôm nay mình vẫn luôn cho rằng phán đoán của mình sai, thậm chí cho rằng chúng ta đã đi sai hướng, muốn bỏ cuộc giữa chừng. "Nhạc Tiêu Tuệ thở dài" Cho tới khi manh mối Lâm Quốc Đông, lại xuất hiện 'Mitsokou', mình mới lần nữa được thắp lên hi vọng. Tuy nhiên.. "

  " Tuy nhiên Lâm Quốc Đông có khả năng không phải là hung thủ giết hại mẹ cậu. "Ngụy Huỳnh nói thay cô" Đúng không? "

  " Đúng vậy. "Nhạc Tiêu Tuệ cúi đầu, cười" Lâm Quốc Đông rốt cuộc có phải là kẻ thù giết hại mẹ mình hay không, phải xem tình trạng điều tra trong bệnh viện tâm thần rồi, dù sao hắn bị điên sau khi mẹ mình bị hại. Nhưng mình cảm thấy khả năng này không lớn. "

  Cô xoay người lại, vỗ lên tay Ngụy Huỳnh:" Nhưng bất luận thế nào, mình sẽ vẫn tiếp tục. "

  " Vì sao? "

  " Vì Đỗ Thành. "nụ cười trên mặt Nhạc Tiêu Tuệ dần thu lại" Cậu cũng biết đấy, ông ấy từ bỏ trị liệu, chỉ dựa vào thuốc giảm đau để cầm cự. "

  Ngụy Huỳnh nhớ tới lọ thuốc nhỏ màu lam, gật đầu.

  " Một người sắp chết, dùng chút hơi tàn của mình, còn muốn kiên trì tra rõ chân tướng. "Nhạc Tiêu Tuệ nhìn về phía trước" Mình không biết ông ấy là vì cái gì. Nhưng ông ấy cho mình cảm thấy, có một số chuyện, tuy không liên quan tới chúng ta, vẫn đáng để chúng ta đi làm, cậu thấy sao?"

Ngụy Huỳnh không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh cô, nhìn dãy lầu phía trước. Lúc này, hoàng hôn đã bao trùm giữa trời và đất, ngày càng có nhiều ngôi nhà đã lên đèn. Trước mắt hai người thanh niên, là bức tranh huy hoàng cảnh vật đan xen nhau đang dần mở ra. Tiếng huyên náo, tiếng chào hỏi không ngớt vang lên bên tai. Mùi khói và mùi thức ăn thơm lừng cũng chậm rãi lan tỏa trong tiết trời khô lạnh.

  Họ chỉ mới ngoài 20, vẫn còn chưa biết những khó khăn gian khổ trong cuộc sống. Nhưng họ rất rõ, đó chính là cuộc sống sinh động.

  Một thế giới vẫn đáng để hăng hái chiến đấu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play