Mã Kiện bước vào quán trà, hỏi nhân viên phục vụ vài câu, sau đó được dẫn tới một căn phòng bao ở tầng hai. Vừa bước vào liền thấy Lạc Thiếu Hoa đang ngồi co ro trên sô pha, ngây ngốc nhìn tách trà trước mặt.


   "Thiếu Hoa, tìm tôi gấp vậy có việc gì sao?" Mã Kiện cởi áo khoác, ngồi đối diện Lạc Thiếu Hoa, vừa đánh giá đối phương, ông liền ngây ra "ahihi, ông thế này là sao?"

  Lạc Thiếu Hoa đầu tóc rồi bù, mắt thâm quầng, hai mắt đầy tia máu, đường nét trên mặt như được dao đẽo, cả người như một con nghiện.

   "Tiểu tử ông, mẹ kiếp không phải là hít bột trắng đó chứ?"

   "Ông nghĩ đi đâu vậy?" Lạc Thiếu Hoa cười thê lương "Lão Mã, gần đây ông thế nào, tốt không?"

   "Cũng tạm." khí sắc Mã Kiện không tồi, đầu tóc tuy dài một chút, nhưng chải gọn ra sau, ông vỗ vỗ bụng "Chỉ là mập lên, ngày nào cũng rảnh rỗi mà."

  Lạc Thiếu Hoa nhìn ông một cái, ngồi dậy rót đầy ly trà cho ông.

   "Có dùng chút gì không?"

   "Không cần, vừa mới ăn xong." Mã Kiện tỉ mỉ nhìn Lạc Thiếu Hoa "Lần trước nửa đêm nửa hôm ông gọi cho tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Nói đi, tìm tôi có việc gì?"

  Lạc Thiếu Hoa thở dài, ngã ra sau sô pha, dùng tay che mặt.

   "Nói đi chứ!" Mã Kiện nhìn bộ dạng uể oải của ông, trong lòng có chút mất kiên nhẫn "Sao ông vẫn cứ đàn bà như vậy chứ?"

  Lạc Thiếu Hoa trầm mặc một hồi, tựa hồ không biết nên mở miệng thế nào.

   "Ông có nói không?" Mã Kiện có chút bực mình, làm như đứng lên mặc áo khoác vào "Không nói tôi đi đây."

   "Lão Mã." Lạc Thiếu Hoa cuối cùng cũng lấy dũng khí "Còn nhớ vụ án Hứa Minh Lương không?"

   "Đương nhiên là nhớ." động tác đứng dậy của Mã Kiện vừa làm được một nửa liền dừng lại, ông xoay nửa người lại, sững sờ nhìn Lạc Thiếu Hoa, đầu mày dần chau lại "Sao đột nhiên ông lại nói tới chuyện này?"

   "Năm đó, chúng ta đều cảm thấy nó là vụ án có chứng cứ rõ ràng, chỉ có Đỗ Thành cho rằng chúng ta bắt sai người." Lạc Thiếu Hoa châm một điếu thuốc, cúi đầu xuống, tựa hồ trán sắp chạm tới đầu gối "Thật ra, ông ấy đúng."

  Mã Kiện vẫn giữ tư thế lúc nãy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thiếu Hoa, nửa buổi trời, ông nói rít qua kẽ răng: "Ông nói cái gì?"

   "Hung thủ là một người khác." Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu, trên mặt là biểu tình sợ hãi và tuyệt vọng đan xen "Vả lại, hắn trở về rồi."

   "Ai là hung thủ? Sao ông biết được?" Mã Kiện cũng không kiềm chế được, đưa tay nắm lấy cổ áo Lạc Thiếu Hoa "Hắn trở về rồi, ý ông là sao?"

  Cơ thể Lạc Thiếu Hoa vô lực lắc lư theo động tác của Mã Kiện, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

   "Cái này, kể ra thì dài."

  28/10/1992

  Vào buổi sáng giữa mùa thu, nhiệt độ xuống gần tới 0 độ. Sắc trời đã sáng, giọt sương đọng trên lá còn chưa tan hết. Lạc Thiếu Hoa nhìn túi nilon màu đen nằm trong dãy vành đai xanh, tảng đá trong lòng ngày càng lớn, ngày càng nặng.

  Chỗ này là giao lộ giữa phố Đông Giang và đường Diên Biên, đã bị cảnh sát dùng dây cảnh giới phong tỏa hoàn toàn. Do đường trở nên chật hẹp, xuất hiện tình trạng ùn tắt giao thông tạm thời. Những chiếc xe chầm chậm lướt qua chỗ này đều tò mò hạ cửa xe xuống, còn ở chỗ xa hơn thì đang hóng sang bên này, muốn thử xuyên qua đám cảnh sát đang bận rộn để nhìn vào trong dãy vành đai xanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

  Khám nghiệm hiện trường đang được tiến hành. Ở chính giữa, nhân viên khám nghiệm đang tìm kiếm trên mặt đất từng chút từng chút một. Một pháp y đang ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt nặng nề nhìn vào chiếc túi nilon đen. Ngoài vành đai xanh, một nhân viên môi trường đang đứng trước mặt hai nhân viên cảnh sát khẩn trương miêu tả lại quá trình ông phát hiện ra mảnh thi thể.

  Đèn flash không ngừng chớp nháy. Tiếng nhân viên khám nghiệm chỉ lệnh và trả lời rành mạch ngắn gọn không ngừng truyền tới tai Lạc Thiếu Hoa. Miệng anh khô rát, cẩn thận giẫm lên tấm ván thông vào trung tâm hiện trường.

  Chiếc túi nằm trong đám cây cối, đám cỏ xung quanh có dấu vết bị ma sát, nhìn có lẽ bị ai đó từ phía bên trái của con đường ném vào. Bề mặt chiếc túi bị cành cây đâm thủng, lộ ra một mảng da người trắng xanh. Theo lời kể của người báo án, khi đó ông không biết đó là gì, tới gần xem, trên da có một nốt ruồi đen khiến ông ý thức được đó là cơ thể người.

  Lạc Thiếu Hoa nhìn băng keo màu vàng quấn trên miệng túi, theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa khéo gặp phải ánh mắt âm trầm của Mã Kiện.

  Sau khi chụp hình cố định chứng cứ xong. Pháp y dùng nhiếp cẩn thận tháo băng keo, sau khi lấy ra xong anh mở miệng túi, từ trong chiếc túi lấy ra một đoạn chi của người. Cẩn thận xem xét một hồi, ông quay đầu nói với Mã Kiện: "Đùi phải."

Mã Kiện không nói gì, ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm kiểm tra túi nilon. Người phía sau cầm chặt tay cầm của chiếc túi, dùng đèn soi kĩ vào bên trong mấy lần, lại đưa chiếc túi lên, dưới ánh sáng tự nhiên xem đi xem lại, sau cùng, lắc đầu với Mã Kiện.

   "Sơ bộ cho thấy, không để lại dấu vân tay. Lúc về tôi sẽ cẩn thận xem lại."

  Mã Kiện trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Đi lấy trước đi."

  Lúc này, một cảnh sát trẻ mặc đồng phục vội chạy thẳng tới trước mặt Mã Kiện: "Đội trưởng Mã, cổng chính của vườn hoa Thành Kiện, lại phát hiện một túi nilon."

  Anh nuốt nước miệng: "Hình như là phần ngực."

  Mã Kiện nhắm chặt mắt, lúc sau mở ra, xoay người vẫy tay gọi Lạc Thiếu Hoa: "Tới đó xem."

  Nạn nhân là Lương Khánh Vân, nữ, 29 tuổi, lúc còn sống là nhân viên bán hàng của cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố, khoảng 9h tối ngày 27/10/1992 mất tích sau giờ tan ca, sáng hôm sau, đùi phải của nạn nhân được phát hiện tại giao lộ giữa phố Đông Giang và đường Diên Biên, sau đó, những bộ phận khác đều được tìm thấy ở các địa điểm khác trong thành phố. Lúc còn sống nạn nhân bị xâm hại tình dục, nguyên nhân dẫn đến cái chết là ngạt cơ học. Các mảnh thi thể được bọc bằng túi nilon đen, miệng túi được quấn băng keo màu vàng. Hiện trường không phát hiện được đồ vật gì của nạn nhân, cũng không lấy được dấu vân tay hay dấu chân gì.

  Cuộc họp phân tích tình hình vụ án "cưỡng hiếp giết người phân xác 10.28" tốn hết cả buổi chiều. Sau khi tan họp, Mã Kiện lại bị gọi tới văn phòng cục trưởng, đóng cửa bí mật thảo luận.

  Nửa giờ sau, Mã Kiện vẻ mặt nặng nề đi ra. Lạc Thiếu Hoa đứng đợi ở cửa vội chạy tới.

   "Đội trưởng Mã, thế nào rồi?"

   "Tạm thời phong tỏa tin tức, cự tuyệt yêu cầu phỏng vấn của giới truyền thông."

   "Chỉ vậy thôi sao?"

   "Cái gì mà 'chỉ vậy thôi sao' ?" vẻ mặt Mã Kiện hơi mất kiên nhẫn, đứng dậy đi về hướng văn phòng "Cậu còn muốn gì nữa?"

   "Là hắn làm?"

   "Không phải." Mã Kiện phủ nhận chắc như đinh đóng cột, mắt nhìn thẳng, sải bước về phía trước.

   "Sao không phải chứ?" Lạc Thiếu Hoa cuống lên, nắm lấy Mã Kiện, "Thủ pháp đó.. giống hệt nhau!"

   "Không phải!" Mã Kiện vùng khỏi tay Lạc Thiếu Hoa, tiếp tục đi về phía trước "Tên khốn đó đã bị xử bắn rồi."

   "Mã Kiện!" Lạc Thiếu Hoa vội đuổi theo, "Chúng ta là đang tự lừa mình dối người!"

  Mã Kiện đột nhiên dừng bước, cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, cơ thịt trên mặt đột nhiên giật giật, tựa hồ đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.

   "Đội trưởng Mã" Lạc Thiếu Hoa nhìn quanh, thấp giọng nói "Có lẽ Đỗ Thành nói đúng, chúng ta thật sự đã bắt nhầm.."

   "Không có!" Mã Kiện đột nhiên gầm lên, xoay người túm lấy cổ áo của Lạc Thiếu Hoa, đẩy anh sát vào tường "Chúng ta không bắt nhầm người, chính là Hứa Minh Lương!"

   "Vậy anh giải thích sao về vụ án này?" Lạc Thiếu Hoa ra sức kéo ra, mặt bị bức tới đỏ bừng "Cưỡng hiếp xong giết người, ngạt cơ học, túi nilon đen, băng keo vàng.."

  Mấy cảnh sát đi qua đó nghe động tĩnh liền nhìn về phía này, lộ ra vẻ hiếu kỳ có, hoài nghi cũng có.

  Mã Kiện nhìn họ, nới lỏng tay, đứng yên tại chỗ, không ngừng thở gấp.

   "Là tội phạm mô phỏng." trong giọng nói của Mã Kiện còn mang theo thở gấp, "Vụ án Hứa Minh Lương được giới truyền thông khuếch đại quá lên, khó tránh có người sẽ bắt chước, cho nên lần này phải phong tỏa tin tức."

  Lạc Thiếu Hoa đưa tay phủi thẳng lại cổ áo bị nhăn, nhìn Mã Kiện chằm chằm, ngực phập phồng kịch liệt.

   "Cho nên, chúng ta phải mau chóng bắt được hắn." Mã Kiện chống nạnh, nhìn xuống mặt đất, như đang nói cho Lạc Thiếu Hoa nghe, lại như đang nói cho mình nghe.

  Trong lúc không phòng bị, anh lại lao tới, đưa tay túm lấy cổ áo vừa mới được vuốt thẳng của Lạc Thiếu Hoa.

   "Cậu nghe rõ chưa? Chúng ta phải bắt được hắn! Nhanh nhất!" ánh mắt Mã Kiện như một con dã thú cuồng bạo, hàm răng nghiến chặt kêu răng rắc, "Bắt được hắn thì biết ngay được chúng ta không sai!"

  Túi nilon đen, vân tay, xe giao hàng nhỏ màu trắng, vết máu trong xe, khẩu cung của Hứa Minh Lương.

  Những thứ này là chứng cứ chủ yếu mà phía cảnh sát giao cho viện kiểm sát. Nếu cân nhắc kỹ, túi nilon đen là thứ mà mọi nhà thường dùng; vết máu trong xe sau khi trải qua tẩy rửa, vả lại còn lẫn với máu lợn, tuy còn tồn tại, nhưng do bị nhiễm bẩn, đã không có giá trị để giám định; còn về khẩu cung của Hứa Minh Lương, Lạc Thiếu Hoa biết rất rõ đã dùng thủ đoạn gì để có được nó.

  Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài dấu vân tay ra, những chứng cứ khác đều không thể trực tiếp đem hung thủ nhằm vào Hứa Minh Lương.

  Vậy thì, dấu vân tay của Hứa Minh Lương sao lại xuất hiện trên túi nilon bọc thi thể?

  Có hai loại khả năng: Thứ nhất, hung thủ chính là Hứa Minh Lương; thứ hai, hung thủ là người có tiếp xúc với Hứa Minh Lương, trong đó, người từng mua thịt heo của Hứa Minh Lương bị tình nghi lớn nhất.

  Chợ nông sản Xuân Dương nơi Hứa Minh Lương ở tiếp giáp với khu dân cư đông đúc, người từng mua thịt heo của hắn có tới hàng ngàn người. Nếu điều tra theo hướng này cần rất nhiều thời gian, mà bọn Mã Kiện chỉ có thời gian 20 ngày.

  Cho nên, Mã Kiện chọn khả năng thứ nhất, còn khả năng thứ hai, ngày càng lớn lên trong lòng Lạc Thiếu Hoa.

  Dương Quế Cầm không ra quầy hàng, đứng sau sạp hàng là một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đang dùng sức chặt miếng xương sườn. Lạc Thiếu Hoa bước lên trước, hỏi "Dương Quế Cầm đâu?"

   "Bác ấy không đến." người thanh niên bỏ dao xuống "Bây giờ cái sạp này là của tôi rồi."

   "Bác ấy sao rồi?"

   "Bệnh cả năm nay rồi." người thanh niên hiếu kỳ đánh giá Lạc Thiếu Hoa "Cậu ở nhà hàng nào? Sau này mua thịt thì cứ tìm tôi, như nhau cả thôi."

  Lạc Thiếu Hoa không trả lời, rút thẻ cảnh sát ra đung đưa trước mặt anh ta.

   "Cậu là cảnh sát à?" người thanh niên nhìn xuống, cầm dao lên "Chuyện của anh tôi không phải kết thúc rồi sao?"

  Lạc Thiếu Hoa lại hỏi "Cậu là ai?"

   "Tôi là cháu bên nhà ngoại của Dương Quế Cầm." người thanh niên đối với Lạc Thiếu Hoa rõ ràng tràn đầy địch ý, động tác chặt xương đột nhiên cũng mạnh hơn.

  Lạc Thiếu Hoa nhìn miếng sườn bị anh ta băm vằm, liền xoay người rời khỏi.

  15 phút sau, Lạc Thiếu Hoa dừng xe trước nhà Hứa Minh Lương. Vừa tắt máy xong liền thấy Dương Quế Cầm lảo đảo từ lối cầu thang đi ra.

  Một năm không gặp, Dương Quế Cầm dường như gầy trơ xương. Mái tóc lưa thưa mấy cọng bạc trước đây, giờ đã trở nên trắng xóa, nếp nhăn chằng chịt trên mặt, cả người nhìn đã già hơn mười mấy tuổi. Tuy chưa vào đông nhưng Dương Quế Lâm đã mặc áo bông dày cộm, đội nón, quấn khăn quàng đầy đủ cả, dáng vẻ ốm yếu.

  Tay bà cầm một túi vải, bên trong không biết là thứ gì, nhưng rõ ràng quá sức với bà, đến mức bà chưa đi được mấy bước thì đã bỏ chiếc túi xuống, nghỉ một lúc rồi mới tiếp tục đi tiếp được.

  Mục tiêu của bà là trạm xe buýt. Lúc này, một chiếc xe buýt đang dần tắp vào trạm, có mấy hành khách bước xuống, sau đó cửa xe buýt khép lại, chuẩn bị chạy đi. Dương Quế Cầm có chút cuống cuồng, cố gắng cầm chiếc túi vải lên, muốn mau chóng đuổi theo chiếc xe buýt, không ngờ cơ thể mất thăng bằng, ngã nhoài ra đất.

  Lạc Thiếu Hoa vội chạy tới đỡ bà. Dương Quế Cầm có chút cảm kích ngẩng đầu lên, vừa thấy là anh, nụ cười trên mắt phút chốc cứng đờ.

   "Là cậu?" bà vùng khỏi tay anh "Người cũng đã chết rồi, tiền cũng bồi thường rồi, cậu còn tới tìm tôi làm gì?"

  Lạc Thiếu Hoa không nói gì, nhặt túi vải dưới đất lên, phát hiện trong đó là mấy quyển sách.

   "Bác đang làm gì thế?"

   "Không cần cậu lo." Dương Quế Cầm giành lấy túi vải, xoay người liền rời đi. Nhưng chỉ đi được vài bước, lại thở hổn hển. Lạc Thiếu Hoa thấy vậy, vội đuổi theo, một tay cầm lấy túi vải, một tay đỡ cánh tay bà.

   "Để tôi đưa bác đi." anh dẫn Dương Quế Cầm đi tới bên đường "Bộ dạng này của bác, e rằng đi được nửa đường thì té ngã mất."

  Dương Quế Cầm còn đang vùng vẫy. Lạc Thiếu Hoa không thèm phân bua, kéo bà một mạch vào trong xe. Đóng cửa lại, giúp bà thắt dây an toàn xong, Dương Quế Cầm mới thôi không phản kháng, vẻ mặt không tình nguyện ngồi bên ghế phụ.

   "Bác muốn đi đâu?" Lạc Thiếu Hoa khởi động xe, quay đầu hỏi.

   "Nhà thầy giáo của con trai tôi." Dương Quế Cầm mắt nhìn thẳng, ngữ khí lãnh đạm "Ông ấy có mấy quyển sách để ở nhà tôi, lúc tôi chỉnh lý lại di vật của Minh Lương thì phát hiện nó."

  Lạc Thiếu Hoa nhìn túi vải căng phồng: "Nặng như vậy, một mình bác sao xách nổi."

   "Dù có nặng hơn nữa cũng phải trả cho người ta!" bà lão quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhà chúng tôi không thiếu đồ của người khác!"

  Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. 4 gia đình bị hại cùng lúc đề đơn tố cáo hình sự cùng với dân sự, yêu cầu bồi thường vật chất lên tới mười mấy ngàn tệ. Dương Quế Cầm đã đem toàn bộ của cải, bán luôn cả chiếc xe chở hàng nhỏ, mới miễn cưỡng trả hết.

  Lạc Thiếu Hoa nhìn vẻ mặt quật cường của bà, trong lòng thầm thở dài, nhấn chân ga.

  Nơi đến cách nhà Hứa Minh Lương không xa, cũng nằm trong khu Thiết Đông. Lạc Thiếu Hoa vừa lái xe, vừa nhìn Dương Quế Cầm. Bà lão từ đầu tới cuối không nói một lời, hai tay đan chặt vào nhau, gương mặt gầy gò ẩn sau chiếc mũ và khăn quàng cổ, không thấy được biểu tình của bà.

   "Hứa Minh Lương thường ngày hay tiếp xúc với người thế nào?"

  Dương Quế Cầm không trả lời.

   "Những người thường tới mua thịt heo, bà có thể nhớ được bao nhiêu người?"

  Bà lão quay đầu nhìn anh, lại quay mặt đi.

   "Cậu hỏi những chuyện này làm gì?"

  Lần này tới lượt Lạc Thiếu Hoa không biết trả lời thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, anh lại hỏi: "Cháu trai của bà, chính là cái người mà tiếp nhận quầy thịt, tình cảm giữa anh ta và Hứa Minh Lương thế nào?"

   "Cậu tới tìm cháu tôi rồi?" Dương Quế Cầm đột nhiên nổi giận đùng đùng "Minh Lương đã đền mạng rồi, các người còn muốn thế nào? Chu di cửu tộc sao?"

  Lạc Thiếu Hoa không dám hỏi nữa, chuyên tâm lái xe. Người thanh niên kinh doanh hàng thịt đích thực có khả năng và động cơ thay anh họ mình tiếp tục báo thù xã hội, chỉ là, dù Lạc Thiếu Hoa không hiểu quan hệ giữa anh ta và Hứa Minh Lương thế nào, nhưng vẫn cảm thấy khả năng này thật sự rất nhỏ. Từ cách chặt sườn của người thanh niên, thì việc phân xác với anh ta mà nói quả thật quá khó. Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là, trong mắt anh ta, Lạc Thiếu Hoa nhìn không ra loại tà ác sâu không thấy đáy.

  Mười phút sau, hai người tới tiểu khu Lục Trúc Uyển. Đây là khu nhà dành cho công nhân xưởng bột ngọt Lục Trúc, phần lớn những hộ dân sống ở đây đương nhiên là công nhân của nhà máy. Lạc Thiếu Hoa đang phỏng đoán cái gọi là thân phận "thầy giáo", bà lão đã mở cửa xe bước xuống, đầu cũng không quay lại đi về phía trước.

  Lạc Thiếu Hoa cũng vội xuống xe, đuổi theo Dương Quế Cầm, không nói không rằng giành lấy túi vải nặng trịch trên tay bà. Dương Quế Cầm đại khái đã lĩnh giáo tính cố chấp của Lạc Thiếu Hoa, nên cũng không quá vướng mắc, chỉ là theo sau anh ta.

  Dưới sự chỉ thị của bà, Lạc Thiếu Hoa tới dưới lầu của tòa 22 ban 4, Dương Quế Cầm vẫn còn cách đó chừng mười mấy mét đang nhích từng bước tới bên này. Thật sự thì trọng lượng của túi vải này không hề nhẹ. Đừng nói một người lớn tuổi thân thể yếu ớt như Dương Quế Cầm mà ngay cả Lạc Thiếu Hoa cũng phải tốn sức để khuân nó. Anh muốn để túi vải xuống đất, tay hơi mỏi, lại sợ làm dơ chiếc túi, khiến Dương Quế Cầm không vui. Nhìn xung quanh, dưới lầu đỗ một chiếc xe bán tải màu trắng hiệu Đông Phong. Lạc Thiếu Hoa bỏ túi vải vào thùng xe, hơi dựa vào thân xe, đợi Dương Quế Cầm tới.

  Buồng lái của xe bán tải đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra, chau mày nhìn Lạc Thiếu Hoa.

   "Để tạm một lúc." Lạc Thiếu Hoa chỉ chỉ Dương Quế Cầm "Đợi bác ấy."

  Người đàn ông trung niên ồ một tiếng, thụt đầu vào.

  Không dễ gì mới đợi được Dương Quế Cầm đi tới dưới lầu, sau khi biết bà muốn lên tầng 5, Lạc Thiếu Hoa lại lấy chiếc túi vải từ trong thùng xe ra, đi về phía trước.

  Cánh cửa sắt phòng 501 khóa chặt. Lạc Thiếu Hoa gõ lên cánh cửa vài lần, nhưng không có hồi âm gì. Anh quay đầu nhìn sang Dương Quế Cầm đang vất vả bò lên: "Trong nhà không có người."

   "Có người." Dương Quế Cầm đã thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi "Trước khi tôi tới có gọi điện thoại rồi."

Bà đi tới trước cửa, đưa tay gõ, vừa gõ vừa nói: "Cô Triệu, tôi là mẹ của Minh Lương."

  Cửa đột nhiên mở, một bà lão lộ ra nửa người, thần sắc có chút kinh ngạc.

   "Quế Cầm, mau vào đi." bà lão thấy Lạc Thiếu Hoa đang sau lưng Dương Quế Cầm, liền sững người "Vị này là?"

   "Là người đưa tôi tới." Dương Quế Cầm rõ ràng đã không còn nhiều hơi sức để giải thích, xoay người nói với Lạc Thiếu Hoa "Giúp tôi đem vào đi."

  Vào nhà, tâm trạng bà lão rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Bà khoác tay Dương Quế Cầm ngồi xuống sô pha, vội giúp bà treo quần áo, rót nước nóng.

   "Quế Cầm à, bà cũng thật là." bà lão ngồi bên cạnh Dương Quế Cầm, nắm lấy tay bà "Chỉ là mấy quyển sách thôi mà, hà tất phải đặc biệt tới đây, để tôi bảo Quốc Đông tới lấy được rồi."

   "Thầy Lâm bận như vậy, sao mà dám phiền tới thầy ấy." Dương Quế Cầm cười yếu ớt "Với lại, để ở nhà tôi cả năm trời rồi, cũng không biết có làm chậm trễ việc của thầy ấy hay không."

   "Không sao, không chậm trễ."

   "Bà cũng đừng trách tôi." Dương Quế Cầm rơi lệ, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy "Tôi không dám nhìn đồ đạc của Minh Lương, trong đầu toàn là hình ảnh của nó. Cho nên, kéo dài hơn cả năm trời mới chỉnh lý lại di vật của nó.."

  Bà lão vội ôm vai bà, an ủi.

  Lạc Thiếu Hoa đứng trong phòng khách, yên lặng lắng nghe. Từ cuộc nói chuyện giữa bọn họ, dần hiểu ra mục đích chuyến đi này của Dương Quế Cầm. Hứa Minh Lương không cam tâm làm một người bán thịt, hai năm trước đã tham gia thi đại học dành cho người đi làm, nhưng vì cơ bản của tiếng Anh quá kém vả lại từng thi trượt. Tên này ngược lại không nản chí, tính ôn tập một năm rồi thi lại. Dương Quế Cầm ủng hộ cách nghĩ của con trai, còn tìm tới con trai của đồng nghiệp, chính là cái người được gọi là "Thầy Lâm" để làm gia sư cho Hứa Minh Lương. Bà tới đây, chính là để trả lại mấy quyển sách tham khảo mà thầy Lâm đã cho con bà mượn.

  Trọng điểm cuộc nói chuyện của hai bà đương nhiên là cuộc sống của Dương Quế Cầm trong hơn một năm qua. Nói tới chuyện đau lòng, Dương Quế Cầm lại không ngừng rơi lệ. Bà lão đứng dậy lấy khăn, lúc này mới phát hiện Lạc Thiếu Hoa còn đang đứng ở cửa.

   "Aizz, tôi quên mất" bà lão gọi anh "Cậu là?"

  Lạc Thiếu Hoa không biết nên giới thiệu mình thế nào. Dương Quế Cầm mở miệng trước: "Cậu đi trước đi, lát nữa tôi tự mình về được rồi."

   "Cháu đợi bác." Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay "Sắp tới giờ cao điểm rồi, trên xe buýt sẽ rất kín người."

   "Cậu đi đi!" Dương Quế Cầm đột nhiên cất cao giọng "Cậu còn muốn điều tra gì nữa? Có muốn điều tra thầy giáo Lâm hay không!"

  Bà lão đứng yên tại chỗ, nhìn Dương Quế Cầm, lại nhìn Lạc Thiếu Hoa, vừa nghi hoặc lại vừa không biết làm thế nào.

  Lạc Thiếu Hoa cảm thấy có chút bối rối, chỉ có thể thấp giọng nói câu thôi được, liền xoay người mở cửa ra ngoài. Vừa thò người ra, liền đụng phải một người từ ngoài cửa vào.

   "Bà Triệu à bà Triệu, bà thật sự ở nhà à!"

  Một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng đẩy Lạc Thiếu Hoa ra, xông thẳng vào nhà.

  Thần sắc bà lão liền trở nên tức giận: "Sao ông lại tới đây nữa?"

   "Tôi không tới sao được?" người đàn ông tung ra mấy tờ hóa đơn "Hơn 100 tệ tiền dầu để tôi tự móc tiền túi ra trả sao?"

  Lạc Thiếu Hoa nhận ra ông ta, chính là tài xế của chiếc xe bán tải màu trắng đang đậu dưới lầu.

   "Tôi đã nói với ông bao lần rồi." bà lão đã không thèm để ý tới Dương Quế Cầm đang ở phía sau "Ai có thể chứng minh dầu đó là do Quốc Đông dùng chứ?"

   "Tôi còn có thể gạt được bà sao? Con trai bà lái chiếc xe nào tôi còn không biết? Xe ở dưới lầu, không tin bảo Quốc Đông tới mà xem." người đàn ông trung niên cuống lên, "Tốt xấu gì Quốc Đông cũng là một sinh viên đại học, sao có thể chơi trò xỏ lá được chứ?"

   "Ông đừng có làu bàu!" bà lão rõ ràng không muốn hàng xóm hai bên nghe thấy họ cãi vã "Muốn nói gì thì vào nhà hãy nói."

  Nói xong, bà liền đẩy cửa sắt ra.

  Lạc Thiếu Hoa đứng trong lối hành lang, cười khổ lắc đầu, trong lòng một mớ hỗn độn. Cách cánh cửa sắt, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của bà lão và người đàn ông trung niên, vả lại ngày càng kịch liệt. Xem ra, Dương Quế Cầm có lẽ rất nhanh sẽ cáo từ. Lạc Thiếu Hoa quyết định vẫn nên ở dưới lầu đợi bà.

  Anh châm một điếu thuốc, kẹp trên môi, xoay người xuống lầu. Nhưng bước chân của anh ngày càng chậm, sau cùng, dừng lại ở chiếu nghỉ tầng hai.

  Anh phát hiện trong đầu mình đang hồi tưởng lại những lời của bà lão và Dương Quế Cầm còn cả người đàn ông nói với nhau, tựa hồ có thông tin gì đó đang chạm vào thần kinh anh.

  Dần dần, những chuyện tưởng chừng không liên quan tới nhau đang ngày càng rõ ràng.

  Thầy Lâm (rất có thể tên là Lâm Quốc Đông) là gia sư của Hứa Minh Lương.

  Xe bán tải màu trắng.

  Lâm Quốc Đông từng lái xe bán tải màu trắng.

  Lạc Thiếu Hoa quay đầu nhìn lên lầu, sau đó, anh sải bước mau chóng xuống lầu.

  Chiếc bán tải màu trắng vẫn đang đỗ dưới lầu. Lạc Thiếu Hoa lượn một vòng quanh xe. Hiệu Đông Phong, tuổi của xe cũng không nhiều, thân xe phủ một lớp bụi, dường như đã lâu không được dùng tới. Sau cùng, anh đứng trước đầu xe, nhìn chằm chằm chiếc bán tải vô cùng bình thường này.

  Lúc cảnh sát tiến hành điều tra phỏng vấn tại hiện trượng vứt xác của thôn Hạ Giang, từng có được một manh mối: Một người dân trong thôn vào đêm trước khi xảy ra vụ án, gần hiện trường từng thấy một chiếc xe "không phải là loại xế hộp" màu trắng. Cảnh sát cũng dựa vào điểm này nhận định chiếc xe chở hàng màu trắng của Hứa Minh Lương chính là công cụ giao thông được sử dụng để vứt xác.

  Vậy thì, nếu thôn dân đó nhìn thấy là một chiếc bán tải màu trắng thì sao?

  Tim Lạc Thiếu Hoa đập kịch liệt. Anh vòng ra đuôi xe, nắm lấy lan can bảo vệ của thùng xe, thử nhảy lên. Vừa muốn dùng sức, liền nghe thấy bên tai truyền tới một tiếng hét: "Cậu làm gì thế?"

  Lạc Thiếu Hoa quay đầu lại, thấy người đàn ông trung niên vẻ mặt hồ nghi nhìn mình.

  Anh xoay người lại, từ trong túi lấy ra thẻ cảnh sát, đưa tới trước mặt người đàn ông.

   "Tôi là cảnh sát."

   "Ồ?" người đàn ông nghiêng đầu nhìn thẻ cảnh sát, lại nhìn Lạc Thiếu Hoa "Cậu biết Lâm Quốc Đông?"

   "Không biết." Lạc Thiếu Hoa chỉ chỉ cửa sổ phòng 501, "Ông và hắn ta rốt cuộc có chuyện gì?"

   "Vừa khéo, cậu giúp tôi phân xử với!" người đàn ông ý thức được Lạc Thiếu Hoa sẽ không thiên vị, liền trở nên kích động "Cậu nói xem chuyện này là sao chứ!"

  Người đàn ông trung niên tên Lưu Trụ, là nhân viên sửa chữa ô tô của xưởng bột ngọt, có chút giao tình với mẹ Lâm Quốc Đông. Hai năm trước, Lâm Quốc Đông muốn học lái xe, mẹ hắn ta liền tìm tới Lưu Trụ, nhờ ông mượn cho Lâm Quốc Đông một chiếc xe. Lưu Trụ vì nể mặt, liền đem chiếc xe bán tải để không cho Lâm Quốc Đông tập. Chiếc xe hư hao bên ngoài nhìn không ra, đồng hồ km cũng có thể động chân tay được. Cho nên, hai năm nay, Lâm Quốc Đông đã mượn tới mười mấy lần, mỗi lần như vậy đều cho Lưu Trụ chút lợi lộc, hai bên đều sống trong hòa bình. Nhưng nhiên liệu tiêu hao là sự thật không cách nào che đậy được. Mấy tháng trước, xưởng bột ngọt tiến hành thống kê tình trạng sử dụng xe, Lâm Quốc Đông đã dùng hơn 100 tệ tiền dầu, không cách nào báo hóa đơn được, Lưu Trụ chỉ còn cách tự móc tiền túi ra để đắp vào. Rồi đi đòi mẹ Lâm Quốc Đông, bà ấy lại không nhận, trừ phi ông lấy ra bằng chứng là Lâm Quốc Đông đã dùng số dầu đó.

   "Tôi nói cậu biết, tên nhóc đó mỗi lần dùng xe tôi đều có ghi chép lại." Lưu Trụ vẻ mặt không đạt được mục đích thề không từ bỏ "Với lại, ngoài tên nhóc đó ra, chiếc xe đó hai năm rồi chưa ai dùng qua. Dầu không phải do hắn dùng thì còn ai vào đây nữa? Hắn muốn chối.."

   "Đợi đã!" Lạc Thiếu Hoa ngắt lời ông ta, đôi mắt sáng lên "Vừa nãy ông nói, chiếc xe này chưa ai dùng qua, ngoài Lâm Quốc Đông sao?"

   "Đúng vậy. Cho nên.. aizz, ý cậu là sao?"

  Lạc Thiếu Hoa đã nhảy lên thùng xe, tứ chi tiếp đất, cẩn thận xem xét bên trong xe.

  Giả sử lời Lưu Trụ nói là thật, vậy chiếc xe này hai năm chưa được dùng tới có lẽ sẽ để lại chút manh mối nào đó, nếu suy đoán của Lạc Thiếu Hoa thành lập.

  Nhưng anh đã tỉ mỉ xem xét thùng xe một lượt, đến cả khe bé xíu cũng không bỏ qua, vẫn không phát hiện bất kỳ vết máu hay cọng tóc nào.

  Lạc Thiếu Hoa nhảy xuống xe, đưa tay thẳng tới Lưu Trụ: "Chìa khóa."

  Lưu Trụ có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem chìa khóa đưa cho anh.

  Cửa xe vừa được mở, Lạc Thiếu Hoa liền ngồi lên ghế phụ, xem xét xung quanh.

  Căn cứ theo phân tích ban đầu của cảnh sát về quá trình phạm tội, hung thủ sau khi lừa nạn nhân lên xe, sẽ nhân lúc không phòng bị dùng búa đập đầu nạn nhân, sau khi mất năng lực phản kháng mới đưa tới nơi nào đó cưỡng hiếp giết hại. Nếu phần đầu của nạn nhân bị xây xát, vậy trong xe có lẽ để lại vết máu.

  Sau khi xem xét một lượt, bên phải gần cửa chắn gió, bên dưới, cửa xe, ghế ngồi và cả gối dựa đều không phát hiện bất kỳ dấu vết gì.

  Lạc Thiếu Hoa ngược lại cảm thấy kỳ lạ. Hung thủ là một người cẩn thận tỉ mỉ, sau khi gây án nhất định sẽ tiến hành kiểm tra trong buồng lái, thậm chí là thanh tẩy. Nhưng thật sự không để lại chút dấu vết nào sao?

  Anh nhón người sang chỗ ghế lái, quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào ghế phụ trống không. Dần dần, một bóng hình mơ hồ hiện ra trước mắt.

  Một người phụ nữ tóc dài, không rõ mặt mũi cầm túi xách, lặng lẽ ngồi bên ghế phụ.

  Lạc Thiếu Hoa đưa tay phải lên, vờ nắm thành quyền, vung lên phần đầu của người phụ nữ.

  Chiếc búa vô hình phá tan không khí. Bóng dáng mơ hồ đó động đậy. Mái tóc dài dường như hòa nhập vào vệt mực nước cùng nhảy múa, rất nhiều giọt mực tung tóe, rơi lên kính chắn gió, cửa xe và trên ghế, rất nhanh đã không thấy đâu.

  Lạc Thiếu Hoa đưa tầm mắt nhìn về bên cạnh kính chắn gió phía trước. Một giọt mực dính vào phía trên cùng của tấm che nắng bên phải. Chất dịch nhớp nháp này chảy xuống, rơi vào đằng sau tấm che nắng. Sau đó, một bàn tay vô hình lau đi đốm mực phía trên tấm che nắng.. Lạc Thiếu Hoa nhìn tấm che nắng đó, từ từ đưa tay ra, lật nó lại.

  Phía dưới bên phải tấm che nắng, một chấm tròn màu nâu thẫm hiện lên rõ ràng.

  Lạc Thiếu Hoa bắt đầu thở gấp, anh gỡ tấm che nắng xuống, cẩn thận giấu vào trong người. Ngoài cửa xe, Lưu Trụ nhìn theo nhất cử nhất động của anh, vẻ nghi hoặc trên mặt càng hiện rõ.

   "Tôi nói này đồng chí cảnh sát, cậu tháo cái đó mang đi, tôi làm sao mà ăn nói đây?"

   "Ông đi thay cái khác, đi mua cũng được, về báo hóa đơn lại với tôi." Lạc Thiếu Hoa chỉ vào ngực mình "Tôi dùng xong sẽ trả lại cho ông."

   "Lâm Quốc Đông hắn.." Lưu Trụ trở nên sợ hãi, "Tôi không cần biết, tên nhóc đó bất luận phạm tội gì, tiền dầu đều phải trả cho tôi.. aizz!"

  Ông đột nhiên kêu lên, tay chỉ về cửa ra vào tiểu khu: "Vừa nhắc là tới!"

  Lạc Thiếu Hoa quay đầu sang nhìn, thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi, trên người mặc áo gió màu đen, cầm một cái cặp màu nâu đang đi qua đây.

  Lưu Trụ chạy qua đó, nắm lấy tay người đàn ông, vẻ kích động gào lên.

  Người đàn ông tựa hồ vô cùng ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của Lưu Trụ. Hắn vùng tay ra, thử thoát khỏi sự quấn lấy của Lưu Trụ, cùng lúc, đưa mắt nhìn sang chiếc bán tải màu trắng.

  Ánh nhìn của Lạc Thiếu Hoa và người đàn ông chạm vào nhau.

  Gương mặt người đàn ông chợt trở nên trắng bệch, cả người tựa hồ khẽ run rẩy. Hắn ta không vùng vẫy nữa, xoay người thấp giọng nói với Lưu Trụ: "Chú Lưu, chú đừng làu bàu nữa, theo cháu lên lầu lấy tiền."

  Lưu Trụ đương nhiên đồng ý, giành đi trước mặt người đàn ông chạy lên lầu. Người đàn ông bình tĩnh theo sau, vào giây phút bước vào cửa cầu thang, hắn ta lại nhìn sang Lạc Thiếu Hoa.

  Trong đôi mắt đó, ngập tràn oán độc và sợ hãi.

  Sau đó hắn biến mất sau cánh cửa.

  Lạc Thiếu Hoa chợt khẽ run lên, thậm chí cảm nhận được mình đang nghiến răng ken két. Anh nhảy xuống xe, đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn quanh, trong đầu trống rỗng. Cho tới khi tầm nhìn của anh lướt qua một quầy buôn bán nhỏ ở trước cửa tiểu khu, sau khi nhìn thấy biển hiểu "điện thoại công cộng", Lạc Thiếu Hoa mới bừng tỉnh.

  Anh mau chóng chạy tới quầy hàng đó, bước lên mấy bậc tam cấp bằng xi măng, cầm lấy ống nghe, ấn số điện thoại phân cục thành phố Thiết Đông. Nhưng vào lúc chỉ còn một con số nữa thì anh dừng lại.

  Lạc Thiếu Hoa xoay người nhìn về cửa sổ tòa 22 ban 4 phòng 501, bỏ điện thoại xuống.

  Lâm Quốc Đông, nam, sinh năm 1961, chưa kết hôn, đại học văn hóa, thầy giáo tiếng Anh trường trung học số 103 của thành phố này. Nhà ở tòa 22 ban 4 phòng 501, cha mẹ đều là công nhân xưởng bột ngọt Lục Trúc. 4 năm trước cha bệnh qua đời. Từ cuối năm 1990 Lâm Quốc Đông bắt đầu đảm nhiệm làm gia sư cho Hứa Minh Lương, chủ yếu giúp hắn phụ đạo môn tiếng Anh. Không có tiền sử tiền án.

  Lưu Trụ cung cấp cho Lạc Thiếu Hoa một bản ghi chép mượn xe của Lâm Quốc Đông. Bắt đầu từ tháng 7/1990, Lâm Quốc Đông mượn xe tổng cộng 17 lần, lần nào cũng là chiếc bán tải màu trắng hiệu Đông Phong đó, thời gian dùng đều từ một tới hai ngày. Trong ghi chép mượn xe, Lạc Thiếu Hoa chọn ra được mấy ngày: 7/11/1990; 13/3/1991; 22/6/1991; 5/8/1991.

  Còn thời gian xảy ra vụ án cưỡng hiếp giết người hàng loạt là 9/11/1990, 14/3/1991, 23/6/1991 và 7/8/1991.

  Cũng chính là, mỗi lần trước khi xảy ra vụ án một hai ngày, Lâm Quốc Đông đều lái chiếc xe này dạo trong thành phố.

  Lạc Thiếu Hoa đem phần ghi chép này khóa trong tủ, đứng dậy đi tới phòng pháp y.

  Pháp y lão Đặng đang mò mẫm một thiết bị mới. Xem bộ dạng anh ta rất hứng thú với thứ đồ chơi này, Lạc Thiếu Hoa đã đi vào rồi mà cũng không phát hiện.

   "Lão Đặng, báo cáo hóa nghiệm đó có chưa?"

   "Có rồi, trên bàn ấy." lão Đặng chỉ lên bàn làm việc của mình, cúi đầu tiếp tục công việc "Thiếu Hoa, có muốn xem cái này không?"

  Lạc Thiếu Hoa không có tâm trạng trò chuyện cùng anh, tùy tiện phụ họa một câu rồi cầm báo cáo lên, nhìn thẳng xuống phần kết luận.

  Vết máu có được từ tấm che nắng, nhóm máu B.

   "Vụ án gì nữa thế?" lão Đặng đã lắp ráp xong thiết bị "Cậu làm gì mà cứ thần thần bí bí."

   "Cố ý gây thương tích." Lạc Thiếu Hoa bỏ bản báo cáo hóa nghiệm vào trong túi áo, miễn cưỡng cười "Chuyện của người thân."

   "Ồ, bây giờ chỉ có thể xét nghiệm nhóm máu thôi, sau này chúng ta còn trâu bò hơn." lão Đặng cũng không hỏi thêm, chỉ chỉ thiết bị phía sau "Có thể xét nghiệm DNA, là máu của tên nào để lại đều có thể làm rõ được, có muốn lấy vụ án của cậu ra thử không?"

   "Ồ?" Lạc Thiếu Hoa liền thấy hứng thú "Thật sự có thể sao?"

   "Đương nhiên rồi." lão Đặng ngồi trước thiết bị phân tích DNA "Bảo đội của cậu đưa đơn ủy thác tới."

  Sắc mặt Lạc Thiếu Hoa chợt thay đổi "Phiền vậy sao? Vậy thôi đi."

  Anh nói cảm ơn với lão Đặng xong, xoay người rời khỏi phòng pháp y.

  Về lại văn phòng, Mã Kiện đang triệu tập các thành viên của đội tập hợp, thấy Lạc Thiếu Hoa đi tới, vội gọi anh: "Thiếu Hoa, đi lãnh trang bị, chuẩn bị xuất phát."

   "Tình hình gì vậy?" Lạc Thiếu Hoa nhìn các đồng nghiệp đang chạy vội chạy vàng bên cạnh "Có án?"

   "Buôn ma túy." Mã Kiện vỗ vai anh "Ba tỉnh hợp tác hành động, phải xem chúng ta rồi!"

   "Ồ" thần kinh đang căng thẳng Lạc Thiếu Hoa liền được thả lỏng "Tôi không đi, cơ thể không được khỏe."

  Mã Kiện kinh ngạc, thấp giọng nói: "Đây là vụ án được bộ công an đôn đốc, có cơ hội lập công, cậu không đi sao?"

   "Ừm, không đi." Lạc Thiếu Hoa vỗ vai Mã Kiện "Các anh phải cẩn thận."

  Mã Kiện chau mày nhìn anh vài giây, sau cùng để lại một câu "Đi bệnh viện khám xem.", sau đó vội vàng chạy đi.

  Văn phòng vừa nãy còn vô cùng huyên náo bỗng chốc trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Lạc Thiếu Hoa một mình ngồi trước bàn làm việc, lấy tờ báo cáo hóa nghiệm đó ra, lại cẩn thận đọc một lượt từ đầu tới cuối. Sau đó, anh châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

  Chân tướng, giống như một vở kịch sắp khai diễn, nội dung và chi tiết trong đó được ẩn sau tấm màn nhung dày cộm. Mà hai tấm màn đó đang từ từ được kéo lên ở ngay trước mắt Lạc Thiếu Hoa.

  Gương mặt của nam chính ngày càng rõ nét, tình nghi gây án của Lâm Quốc Đông tăng lên nhanh chóng.

  Hắn là người tiếp xúc trực tiếp với Hứa Minh Lương; là thầy giáo trung học có bề ngoài nho nhã, nói năng từ tốn, rất dễ khiến nạn nhân mất đi cảnh giác mà bước lên chiếc xe đó; trước khi xảy ra vụ án, hắn đều lái chiếc bán tải màu trắng; phát hiện vết máu trên tấm che nắng bên ghế phụ của chiếc bán tải..

  Càng huống hồ, nạn nhân Lý Lệ Hoa trong vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác "3.14" có nhóm máu B.

  Nếu mọi chuyện đều là trùng hợp, vậy cũng trùng hợp tới ly kì quá rồi?

  Anh không quên được cái liếc mắt sau cùng của Lâm Quốc Đông lúc đứng ở cửa cầu thang, cái ánh mắt hoang mang lúng túng, vừa hận vừa sợ đó.

  Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, dập đầu thuốc, cầm ba lô lên.

  Chỉ cần làm thêm một chuyện nữa, là có thể biết đây rốt cuộc có phải là trùng hợp không.

  Lạc Thiếu Hoa đứng trong phòng 501 ban 4 tòa 22 khu Lục Trúc Uyển, thu dọn dụng cụ mở khóa xong, nhìn quanh căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ này.

  Lâm Quốc Đông đang giờ dạy trên trường, mẹ hắn cũng đang làm ở xưởng bột ngọt, bây giờ là 4h30 chiều, thời gian cho anh không còn nhiều nữa. Lạc Thiếu Hoa mau chóng thăm dò hai phòng ngủ và phòng khách, đặc biệt phòng ngủ phía nam, từ cách bày trí, có lẽ đây là phòng Lâm Quốc Đông. Bày trí trong phòng đơn giản, ngoài chiếc giường và tủ quần áo ra thì chỉ có một chiếc bàn. Trên giá sách phần nhiều là sách tiếng Anh, còn có mấy quyển tiểu thuyết. Trong số đó có một quyển được bọc lại thu hút hứng thú của anh. Mở ra xem, là một quyển giải phẫu cơ thể người.

  Lạc Thiếu Hoa chau mày, xoay người nhìn chiếc giường đơn của Lâm Quốc Đông. Sau đó, anh lật tung đồ đạc đang xếp ngay ngắn trên giường, tỉ mỉ tìm kiếm chỗ chiếc giường, lại không có phát hiện bất kỳ dấu vết nào. Dưới đất được trải giấy dán nền vân gỗ hãy còn mới. Lạc Thiếu Hoa nằm bò lên nền nhà, mặt dán sát xuống nền, tìm kiếm từ đầu giường tới cửa ra vào, thậm chí đến cả khe hở dưới nền nhà cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

  Điều này cũng không lạ, nếu Lâm Quốc Đông là hung thủ, vả lại còn xảy ra quan hệ với những cô gái đó trong phòng ngủ, phần lớn họ đều còn sống, dù có vết thương bị rách, cũng chưa chắc chảy quá nhiều máu.

  Hiện trường phân xác, có lẽ ở một nơi khác.

  Lạc Thiếu Hoa bò dậy, đi thẳng tới nhà vệ sinh.

  Nhà vệ sinh ở phía bắc, cửa gỗ không có cửa sổ, diện tích không quá 5m vuông. Trên vách tường phía đông có treo một tấm gương, bên dưới là bồn rửa mặt và tủ để đồ. Lạc Thiếu Hoa mở tủ ra, bên trong đều là những đồ gia dùng thường ngày, ví dụ giấy vệ sinh, nước tẩy bồn cầu. Anh cầm một túi bột giặt lên, phát hiện bên trong còn khoảng một nửa. Anh đóng tủ lại, phát hiện bên dưới cái tủ dường như còn để thứ gì đó. Đưa tay lấy, rất nhanh sờ được một vật bằng sắt, lấy ra xem, là ra xem là một dụng cụ.

  Kết cấu khóa rất đơn giản, Lạc Thiếu Hoa không tốn bao nhiêu sức đã có thể mở nó ra, bên trong bày ngay ngắn các loại dụng cụ như tuốt nơ vít, kiềm, búa, mỏ lết. Có chút không bình thường đó chính là một chiếc cưa bằng tay. Lạc Thiếu Hoa cầm chiếc cưa lên, xem xét tỉ mỉ. Răng cưa sắc nhọn, có vài chỗ bị mòn nghiêm trọng, cũng có chỗ bị mẻ, nhìn có vẻ được sử dụng thường xuyên, nhưng bề mặt vẫn còn láng bóng, dường như từng được tẩy rửa. Lạc Thiếu Hoa đưa chiếc cưa lên mũi ngửi, ngoài mùi sắt gỉ ra, không có mùi gì đặc biệt. Anh ngẫm nghĩ, lấy búa ra và cả chiếc cưa để lên mặt đất.

  Bức tường phía bắc nhà vệ sinh là một cánh cửa sổ, là loại cửa chớp. Bên dưới là bồn tắm bằng thép không gỉ, bề mặt sáng như mới, không để lại vệt nước nào.

  Lạc Thiếu Hoa đứng trước bồn tắm, đánh giá một lượt. Đây là bồn tắm đơn, vừa đủ một người nằm vào. Nếu dùng để phân xác, không gì thích hợp hơn.

  Anh dùng tay chống lên bồn tắm, nhảy vào, thử tìm xem có phát hiện dấu vết gì trong bồn tắm không, vẫn không thu hoạch được gì. Tường sứ cạnh bồn tắm cũng được chùi rửa sạch sẽ, không có lấy nửa điểm khả nghi nào.

  Xem ra chỉ có thể dùng cách cuối cùng rồi.

  Lạc Thiếu Hoa đứng dậy kéo cửa chớp, quay về phía cửa, đóng kín lại. Trong nhà vệ sinh liền tối đen một mảng, những vật bày trong phòng chỉ còn lộ ra đường nét mơ hồ. Anh mở ba lô, lấy khẩu trang đeo vào, lại lấy ra một bình xịt, bắt đầu xịt lên tường, bồn tắm, nền nhà, cái cưa và cả cái búa đó.

  Mùi của dung dịch luminol bay lên. Phun xịt xong, độ ẩm trong phòng tăng lên nhiều. Lạc Thiếu Hoa cảm thấy có chút ngột ngạt, anh bỏ bình xịt xuống, xoay người đi tới trước cửa, kéo một khe hở để thông khí.

  Sau khi hô hấp có chút thông thuận, anh lại đeo khẩu trang lên, đóng cửa phòng vệ sinh, vào giây phút xoay người lại, anh liền trừng to mắt.

  Vừa nãy trong phòng còn tối đen như mực, lúc này đã trải đầy ánh huỳnh quang màu lam tím. Trên tường, trong bồn tắm, nền nhà, như những đóa hoa mang màu sắc quỷ dị, đang dần nở rộ trong bóng đêm.

  Chỉ là, đóa hoa này không theo hình dạng nhất định, mà nó muôn hình thù kì quái: Dạng bắn tung tóe, dạng nhỏ giọt, dạng chảy dài xuống, dạng chà xát, dạng đọng lại thành vũng..

  Đồng thời đóa hoa này cũng không tỏa hương thơm ngấm vào ruột gan, Lạc Thiếu Hoa ngửi thấy, chỉ là mùi tanh ngọt ngày càng nồng đậm.

  Anh cúi người cầm chiếc cưa đó lên, trên đoạn răng cưa, những đóa huỳnh quang màu lam tím như đang cười nhạo anh, phát sáng lấp lánh.

  Cơ thể Lạc Thiếu Hoa khẽ lắc lư, anh ngã ra sau hai bước, dựa lên cửa, bắt đầu thở dốc.

  Đây chính là chân tướng.

  Trong ánh huỳnh quang màu lam tím trước mắt xuất hiện một bóng dáng mơ hồ. Một người đàn ông trần như nhộng. Hắn ta đang ngồi xổm trong bồn tắm, cầm một cái chân của phụ nữ, đặt chiếc cưa lên khớp gối, kéo qua kéo lại..

  Lạc Thiếu Hoa đột nhiên muốn cười. Mẹ kiếp quá nực cười. Vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác liên hoàn, cứ như vậy được phá. Trong tình cảnh không thể nói rõ với người khác, trong tình cảnh lén lút như kẻ trộm, dùng thủ đoạn hoàn toàn không phù hợp với trình tự pháp luật, cứ như vậy mà phá được rồi.

  Nếu khi đó có thể thêm chút thời gian, thêm chút nhẫn nại, thu thập thêm một vài manh mối, điều tra thêm một vài đối tượng tình nghi..

  Hứa Minh Lương sẽ không tuyệt vọng ngã trên bãi hành hình.

  Đột nhiên, phòng khách truyền tới tiếng mở cửa.

  Phản ứng đầu tiên của Lạc Thiếu Hoa không phải là sợ hãi hay tìm chỗ trốn, ngược lại, một cơn cuồng nộ trước giờ chưa từng có sộc lên não.

  Hắn đang ngoài cửa! Ác ma đang ngoài cửa!

  Lạc Thiếu Hoa không thèm nghĩ ngợi, xông ra ngoài.

  Lâm Quốc Đông đang ở phòng khách cúi người thay giày, tay còn lại cầm cặp, ngẩng đầu lên, nhìn người đang đeo khẩu trang, hai mắt đỏ như máu này.

  Thời gian như ngừng lại.

  Mặt trời ngã về tây. Bầu trời giữa thu toát lên màu hoàng hôn tối thẫm. Từng làn khói đang bốc lên từ các ngõ ngách trong thành phố này. Từng ngọn đèn được thắp lên. Từng đàn quạ kêu inh ỏi bay ngang cửa sổ.

  Trong căn phòng khách tối mờ, hai người đàn ông, một người đứng thẳng, một người khom lưng, yên lặng nhìn nhau.

  Không biết qua bao lâu, thời gian như dòng sông lần nữa cuộn trào.

  Lạc Thiếu Hoa một tay kéo khẩu trang xuống, tay còn lại sờ xuống thắt lưng.

  Lâm Quốc Đông vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn gương mặt Lạc Thiếu Hoa để lộ ra ngoài.

  Thật ra, dù anh không làm vậy, Lâm Quốc Đông cũng biết người đang đứng ở cửa nhà vệ sinh là ai. Hắn cũng biết, người đàn ông này phát hiện ra những gì ở sau cánh cửa rồi.

  Lâm Quốc Đông biết, sớm muộn gì cũng có ngày này.

  Khi tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, Lâm Quốc Đông vừa đem thi thể người phụ nữ để vào bồn tắm. Đột nhiên có khách tới khiến hắn giật bắn mình. Nhưng hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, mẹ hôm qua mới tới nhà của lão già kia, có lẽ không về nhanh như vậy, với lại, mẹ có chìa khóa nhà, không cần phải gõ cửa.

  Quả thật, giọng của Hứa Minh Lương vang lên ngoài cửa: "Thầy Lâm, thầy có nhà không?"

  Toàn thân trên dưới chỉ có đôi găng tay, Lâm Quốc Đông tựa hồ không mảnh vải che thân khẽ đi tới phòng khách, cẩn thận áp sát vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hứa Minh Lương sau khi gõ cửa vài lần, rồi không nói thêm gì nữa. Sau tiếng sột soạt, liền nghe thấy tiếng bước chân của hắn dần biến mất trong lối cầu thang.

  Xem ra hắn đã rời khỏi, vả lại để thứ gì đó ở cửa.

  Lâm Quốc Đông nhìn qua mắt mèo, trong lối hành lang đã không một bóng người. Hắn hé cửa, nhìn xuống dưới, là một chiếc túi nilon đen căng phồng đang nằm chỗ cửa.

  Lâm Quốc Đông đưa tay ra, cầm chiếc túi đó vào, mau chóng khóa cửa lại.

  Chiếc túi nilon có chút nặng, có lẽ Hứa Minh Lương lại đưa thịt heo tới. Mở ra xem, quả thật là sườn đã được chặt nhỏ.

  Hắn rất thích tên nhóc này. Tuy tính cách hướng nội, không biết ăn nói, nhưng rất lễ phép, cũng chịu tâm sự với mình. Tiền dạy kèm mỗi tháng đều đưa đúng ngày, còn thi thoảng đưa thịt heo tới để thể hiện lòng biết ơn. Quan trọng hơn là, những gì họ trải qua lại tương tự nhau: Cha mất sớm, mẹ đều có người trong lòng của mình.

Chỉ là, mẹ của Hứa Minh Lương còn biết giấu diếm con mình, còn mẹ hắn, dường như đã công khai chung sống với người đàn ông đó.

  Lâm Quốc Đông không muốn nghĩ tiếp nữa, thời gian cũng không cho phép. Hắn cầm túi nilon đi tới nhà bếp, lấy sườn ra, ngâm trong chậu nước, đem túi nilon vò thành đống, ném vào sọt rác bên cạnh, để lại làm túi đựng rác.

  Giờ đã gần 7h30 tối, phải xử lý người phụ nữ đó trước nửa đêm.

  Hắn kéo lại găng tay cao su, bước nhanh vào nhà vệ sinh. Tuy thủ pháp của mình đã ngày càng thành thạo, nhưng muốn đem một người chia thành nhiều mảnh để mang đi phân tán, thì vẫn cần một ít thời gian.

  May mà quá trình này khiến người ta cảm thấy sung sướng.

  Chỉ có mùi vị đó mới có thể khiến dục vọng hắn tăng lên; chỉ có cưỡng bức đi vào mới có thể khiến hắn cảm nhận được chinh phục và chiếm hữu; chỉ có cổ của những người phụ nữ đó bị hắn bóp nghẹt tới mềm oặt mới có thể khiến hắn cảm nhận được niềm vui khi báo thù. Mà những thứ này, đều trong lúc đem họ tiến hành tháo rời mới đạt được cực khoái.

  Em là của anh. Anh có thể khống chế cơ thể em, sự sợ hãi của em, thậm chí là sống chết của em.

  Em cũng không thể tổn thương anh được, còn anh, có thể đem em biến thành hình dạng mà anh muốn.

  Hiểu Cẩn, em không biết anh yêu em nhiều biết mấy.

  Hiểu Cẩn, em không biết anh hận em nhiều biết mấy.

  Khoảng 10h tối, công việc của Lâm Quốc Đông cơ bản đã hoàn thành. Phần lớn cơ thể người phụ nữ này đã được đựng trong túi nilon đen, và dùng băng keo vàng quấn chặt. Trong bồn tắm, chỉ còn lại ba mảnh đùi phải, cẳng chân và chân phải. Chiếc giày sandal cao gót đó tương đối phiền phức, tuy nó khiến người phụ nữ đó trông cao hơn, từ đó càng khiến dục vọng của hắn tăng mãnh liệt. Nhưng vì người phụ nữ đó ra sức vùng vẫy và đấm đá, khiến móc khóa bị hư, thêm vào đó chân đã bắt đầu sưng tấy, muốn tháo cũng vô cùng khó khăn.

  Chiếc cưa và dao phay cũng khó dùng được, xem ra phải dùng kéo mới được. Lâm Quốc Đông nghĩ vậy, đưa tay lấy chiếc túi nilon đen, nhưng phát hiện đã không còn chiếc nào.

  Thôi vậy. Hắn đành đứng dậy. Ngồi lâu khiến hai chân hắn có chút mỏi, làn da bị dính đầy máu có cảm giác căng ra. Hắn đi vào nhà bếp, muốn lấy chiếc túi nilon mới và cái kéo.

  Vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, Lâm Quốc Đông liền nghe thấy tiếng chìa khóa bên ngoài cửa truyền đến.

  Mẹ đã về!

  Hắn tựa hồ không một mảnh vải che thân, người dính đầy máu, trong phòng vệ sinh còn có túi nilon đựng các mảnh thi thể và cả một cái chân của người phụ nữ. Lâm Quốc Đông không kịp suy nghĩ nhiều, chạy tới nhà bếp, chộp lấy túi nilon đen nằm trên mặt đất, xoay người chạy về phòng vệ sinh.

  Vào giây phút hắn đóng cửa phòng vệ sinh, cửa nhà bị đẩy ra.

   "Quốc Đông, con ngủ chưa?"

  Lâm Quốc Đông mở vòi nước, vừa điên cuồng nhặt ba mảnh thi thể còn lại cho vào túi nilon, vừa cố gắng áp chế giọng nói đang run lên của mình.

   "Mẹ, mẹ đã về rồi? Con đang tắm."

   "Ồ" trong phòng khách truyền tới tiếng tháo giày và để túi xách, "Mẹ về lấy chút quần áo. Chú Đường của con bệnh rồi, mẹ tới chăm sóc ông ấy vài ngày."

   "Ừm, con biết rồi." Lâm Quốc Đông miệng thì trả lời, tay thì mau chóng xé băng keo vàng, quấn chặt miệng túi nilon. Sau khi gói xong hắn cầm chiếc túi nilon lên, ném vào bồn tắm, rồi đá thùng dụng cụ xuống gầm tủ nhà tắm.

  Sau đó, hắn tắt vòi nước, nhảy vào bồn tắm, soạt một tiếng kéo rèm lại, mở vòi hoa sen. Nước lạnh phun ra, dội lên túi nilon đen, phát ra tiếng lộp độp. Lâm Quốc Đông cúi người, kì cọ trong làn nước lạnh, ra sức đẩy đống túi nilon đó sang một góc của bồn tắm.

  Nhiệt độ nước bắt đầu tăng cao, Lâm Quốc Đông đứng dưới vòi nước, mau chóng kì cọ vết máu dính trên người. Dòng nước hồng nhạt chảy xuống chân hắn dần dần tụ lại, sau đó, tạo thành dòng xoáy rồi biến mất trong lỗ thoát nước.

  Lúc này, cửa phòng vệ sinh bị gõ, giọng mẹ hắn truyền tới.

   "Con tắm xong chưa?"

   "Vẫn chưa."

   "Vậy con kéo rèm lại. Mẹ vào lấy chút đồ."

  Lâm Quốc Đông kéo rèm ra, rồi kéo lại: "Xong rồi ạ."

  Cửa mở, tiếng bước chân vang lên trong nhà tắm.

   "Dầu gội của mẹ.. ồ, ở đây." tiếng mở tủ phòng tắm "Í, mùi gì thế này?"

   "Minh Lương đưa tới nửa miếng sườn, con đã chặt thành miếng nhỏ."

  Lâm Quốc Đông co người vào một góc bồn tắm, cách một lớp rèm mỏng, là mẹ hắn và người phụ nữ bị chặt thành nhiều mảnh.

  Mẹ không phát hiện có gì dị thường: "Ồ, vậy mẹ lấy đi có được không? Nấu chút canh cho chú Đường của con."

   "Được ạ." Lâm Quốc Đông chống tay lên tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng người được "Con để trong nhà bếp rồi."

  Mẹ trả lời một tiếng, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh. Vài phút sau, giọng bà lại lần nữa xuất hiện trong phòng khách.

   "Mẹ đi đây, có thời gian mẹ sẽ về nấu cơm cho con."

   "Dạ."

  Tiếng mang giày và mặc áo khoác. Sau đó, tiếng đóng cửa truyền tới.

  Lâm Quốc Đông lắng nghe động tĩnh phòng khách. Sau khi chắc chắn mẹ đã đi, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi trong dòng nước ấm, bắt đầu thở dốc.

  Tối nay có tới hai lần ngoài ý, khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt. Hứa Minh Lương và mẹ kẻ trước người sau lần lượt tới, tựa hồ khiến căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này__vương quốc tự do để hắn có thể thoải mái phát tiết dục vọng trở nên nguy cơ rình rập. Đối với những kẻ xâm nhập này, hắn không thể lựa chọn cắn xé và trục xuất được. Vì hắn không phải là con sói đói hung hãn bảo vệ lãnh thổ, mà chỉ là một con cừu vô hại.

  Chí ít đại đa số thời gian trong cuộc sống, hắn đều không thể không diễn vai này.

  Vì thế, điều duy nhất Lâm Quốc Đông có thể làm bây giờ, chính là mau chóng xử lý đống túi nilon đen này, những thứ đó đều có thể khiến hắn để lộ răng nanh và móng vuốt thật sự.

  Nhưng có một dự cảm ngày càng mãnh liệt xuất hiện trong đầu hắn. Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ khoác lên mình bộ lông màu xám đó lộ dưới ánh mặt trời, nhe hàm răng trắng dã nhắm tới tất cả mọi người.

  Đặc biệt là khi hắn biết lúc Hứa Minh Lương bị bắt, ý thức được hắn đã lấy nhầm túi nilon đen mà Hứa Minh Lương mang tới, thì hắn biết, ngày đó đã không còn xa.

  Dù hôm nay đã sau một năm trôi qua.

  Lạc Thiếu Hoa lấy súng ra, mở cò, chỉ thẳng vào trán Lâm Quốc Đông.

  Giết hắn đi. Chỉ cần co ngón trỏ lại một chút.

  Giết hắn đi. Hắn ở nơi này đã cướp đi sinh mệnh của 5 người phụ nữ, khiến thi thể họ bị vứt ở mọi ngõ ngách trong thành phố này.

  Giết hắn đi. Hắn đã khiến một thanh niên vô tội ngã xuống bãi hành hình, thậm chí chết rồi cũng không thể rửa sạch tội danh giết người.

  Giết hắn đi. Hắn đã khiến mình và các đồng nghiệp chịu nỗi nhục nhã cả đời và còn có thể bị ngồi tù.

  Nhưng, không thể.

  Lâm Quốc Đông nhìn chằm chằm vào họng súng chỉ thẳng về phía mình, có thể cảm nhận rõ ràng sát ý ngày càng mãnh liệt toát ra từ trên người cảnh sát đang đứng đối diện. Trong không trung dường như có một luồng khí đen, quấn quanh, cuồn cuộn, đang bay thẳng về phía mình.

  Hắn sẽ giết chết mình, dùng cách đơn giản trực tiếp nhất lại vô cùng lãnh khốc.

  Như vậy cũng tốt. Không cần phải chịu bị bắt đem đi và cầm tù dai dẳng. Không cần phải chờ đợi phán xét như cừu non đợi chết. Không cần thổ lộ những bí mật trong lòng. Không cần phải một buổi sáng nào đó, quỳ trên nền đất lạnh, nghe tiếng súng bóp cò rõ mồn một ngay sau đầu mình.

  Giết tao đi.

  Lâm Quốc Đông vẫn giữ tư thế khom người, nhắm mắt lại.

  Nhưng tiếng súng mà Lâm Quốc Đông chờ đợi cũng không xuất hiện. Ngược lại, bên tai hắn truyền tới tiếng bước chân gấp rút, cùng lúc cảm nhận được một luồng khí lướt qua mặt.

  Còn chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã bị đạp mạnh một cái.

  Lạc Thiếu Hoa một quyền đánh ngã Lâm Quốc Đông, sau đó, dùng sức giẫm lên người hắn.

  Lâm Quốc Đông cuộn người lại, theo bản năng dùng tay ôm đầu. Vào lúc hắn chịu nỗi đau bị đánh như mưa, hắn đột nhiên ý thức được hai chuyện: Người cảnh sát này bí mật lẻn vào nhà hắn.

  Vả lại, chỉ có một mình.

  Trận đòn này kéo dài đúng 2 phút. Động tác kịch liệt thêm vào đó cảm xúc giận dữ, Lạc Thiếu Hoa rất nhanh cảm giác được sức cùng lực kiệt. Dù vậy anh vẫn không vơi đi hận ý, dừng lại thở một hồi, lại tiếp tục mạnh mẽ đá thêm 2 cước.

  Lâm Quốc Đông nằm bò trên đất, không tránh né, cũng không kêu la, chỉ yên lặng chịu đòn.

  Lạc Thiếu Hoa cầm súng lên lại, thở hổn hển nói: "Đứng dậy, đi theo tao!"

  Lâm Quốc Đông mặt mày bầm tím, khóe miệng và mũi đều chảy máu. Hắn nhìn Lạc Thiếu Hoa qua kẽ hở của cánh tay, sau khi ý thức được đối phương tạm thời không đánh mình, hắn liền bỏ tay xuống, chậm rãi bò dậy, vừa chùi máu trên mặt, vừa thấp giọng nói: "Anh không thể bắt tôi."

  Giọng điệu Lâm Quốc Đông đã chọc giận Lạc Thiếu Hoa, anh lại đạp một cước vào ngực hắn: "Mày nói gì?"

  Lâm Quốc Đông ngã ngửa, tay ôm ngực, bắt đầu ho kịch liệt.

   "Sao tao không thể bắt mày?" Lạc Thiếu Hoa giẫm lên người hắn "Mày nói, tại sao?"

   "Anh đã vi phạm trình tự." Lâm Quốc Đông ra sức vùng vẫy khỏi chân Lạc Thiếu Hoa, ra sức gào lên "Anh đột nhập vào nhà phi pháp, một người lấy bằng chứng, điều này về pháp luật là không được tính!"

   "Tên khốn, mày tưởng có thể trốn được?" Lạc Thiếu Hoa thêm lực bàn chân "Bây giờ tao sẽ về xin lệnh khám xét. Bọn tao giờ có kỹ thuật xét nghiệm DNA, những vết máu đó, rất nhanh sẽ biết được là của ai!"

   "Được thôi!" Lâm Quốc Đông trừng to mắt gào lên "Anh đi đi! Tôi sẽ không bỏ trốn, tôi sẽ ở đây đợi anh!"

  Đột nhiện, cơ thể hắn thả lỏng, nằm soài xuống đất, cười khanh khách.

   "Tôi biết tôi đáng chết." Lâm Quốc Đông híp mắt nhìn Lạc Thiếu Hoa "Tôi còn biết, không phải một mình tôi bị tống vào nhà giam."

  Lạc Thiếu Hoa sững người.

  Đúng như Lâm Quốc Đông nói, bắt hắn về quy án, thật sự có thể minh oan cho nạn nhân, có thể đòi lại công bằng cho Hứa Minh Lương, nhưng cái giá mà bọn Lạc Thiếu Hoa phải trả là quá lớn. Vụ án được gọi là "Thiết án" được lật lại, danh dự sẽ bị cướp đi, trong cục trên dưới đều vì thế mà xấu hổ. Quan trọng hơn là, anh rất rõ Mã Kiện làm thế nào để có được khẩu cung của Hứa Minh Lương, một khi sự tình bại lộ, họ không chỉ chịu kỉ luật, mà còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

  Từ cảnh sát nhân dân trừng trị cái ác nêu cao chính nghĩa, trở thành kẻ tội đồ đáng xấu hổ.

  Lâm Quốc Đông nhìn ra sự do dự trong anh, mắt sáng lên. Hắn miễn cưỡng chống người dậy, đè lên đầu gối Lạc Thiếu Hoa.

   "Tôi biết anh, anh họ Lạc, đúng không?" Lâm Quốc Đông lời lẽ khẩn thiết, "Tôi thấy hình anh trên mặt báo, người mà đeo cái bông màu đỏ to tướng."

  Lạc Thiếu Hoa đau khổ nhắm mắt, Lâm Quốc Đông nói chính là nghi thức nhận thưởng lập công của tập thể tổ chuyên án.

   "Câm mồm."

  Lâm Quốc Đông vừa quan sát sắc mặt anh, vừa khẽ đem chân anh từ trên ngực mình đặt xuống đất, trở người ngồi dậy, bò quỳ trước mặt Lạc Thiếu Hoa.

   "Anh tha cho tôi, xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, được không?" Lâm Quốc Đông ngẩng đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa, trong mắt có khẩn cầu, cũng có uy hiếp, "Như vậy chúng ta ai cũng được an toàn, không phải sao?"

   "Mày đừng hòng!" ánh mắt thất thần của Lạc Thiếu Hoa tập trung trở lại. Anh cúi đầu, nhìn Lâm Quốc Đông chằm chằm "Mày đã giết năm mạng người, mày tưởng như vậy là xong sao?"

  Lâm Quốc Đông sững người, sau đó mới ý thức được anh ta đã đem Hứa Minh Lương tính vào trong số những nạn nhân.

   "Nhưng tôi đã thay đổi rồi, thật sự đã thay đổi rồi!" Lâm Quốc Đông ôm chặt lấy chân Lạc Thiếu Hoa "Anh hãy tin tôi, tôi sẽ không giết người nữa, thật không giết người nữa.."

   "Cút ra!"

  Lạc Thiếu Hoa đưa chân hất hắn, bản thân cũng mất thăng bằng, dựa vào tủ giày, không nhịn được cũng thở gấp.

  Không thể tin hắn, tuyệt đối không thể, người phụ nữ bị giết hại mấy hôm trước còn đang nằm trong nhà xác. Nhưng bị truy cứu vì án sai, cách chức, thậm chí bị tống vào nhà giam, khiến các anh hùng mang đầy vinh dự từ đó phải gánh chịu nỗi nhục cả đời, cái giá này, trả có nỗi không?

Yên lặng tới đáng sợ, nằm giữa hai người ai nấy đều mang nỗi lòng riêng.

  Một người quỳ bò trên đất, thấp thỏm đợi tuyên phán, trong lòng có hi vọng cũng có tuyệt vọng.

  Một người dựa vào tủ giày, khó khăn để đưa ra lựa chọn giữa giương cao chính nghĩa và kết thúc bình an. Đây là hai con đường trái ngược nhau, chỉ về hai hướng có kết cục khác nhau. Lẽ nào, thật sự không có con đường thứ ba để chọn sao?

  Lúc còn trong trường cảnh sát, thầy giáo luật hình sự từng nói, hình phạt, là một loại đau khổ mang tính cướp đoạt. Bị cướp mất tư cách, cướp mất tài sản, cướp mất tự do, thậm chí cướp mất sinh mạng.

  Bị cướp mất sinh mạng, thật sự đau khổ hơn bị cướp mất tự do sao?

  Anh cần một lý do để có thể thuyết phục bản thân mình.

  Lạc Thiếu Hoa từ từ ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước, cắn chặt răng.

  Con đường thứ ba, tìm được rồi.

   "Tao cho mày hai lựa chọn."

  Lâm Quốc Đông liền thẳng người dậy, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Lạc Thiếu Hoa.

  Lạc Thiếu Hoa không vội mở miệng, mà châm một điếu thuốc, rít sâu vài hơi, nhìn Lâm Quốc Đông đang nôn nóng.

   "Thứ nhất, bây giờ tao sẽ bắt mày về, kết quả thế nào, mày rõ nhất." Lạc Thiếu Hoa siết chặt nắm đấm, trong giọng nói mang theo sự quyết tuyệt không thể dao động, "Bọn tao làm án sai, bắt nhầm người, bọn tao nhận. Nhưng tao chắc với mày, mày tuyệt đối sẽ không sống được tới ngày bọn tao vào tù đâu."

  Lâm Quốc Đông mặt xám như tro, cả người như muốn nhũn ra: "Thứ.. thứ hai là gì?"

   "Thứ hai, tao sẽ đưa mày vào bệnh viện tâm thần, cả đời này không được phép ra ngoài." Lạc Thiếu Hoa dùng tay dập đầu thuốc "Tao không tin mày, chỉ có đem mày vĩnh viễn cách ly với xã hội này, mới có thể bảo đảm mày sẽ không giết người nữa."

  Lâm Quốc Đông sững người. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới tên cảnh sát này lại nghĩ ra một cách "Vẹn cả đôi đường" như vậy. Tuy có thể giữ được mạng, nhưng cũng có nghĩa là cả quãng đời còn lại đều phải sống trong phòng bệnh, điều này khác gì với ngồi tù?

   "Chết, hay sống, mày tự chọn đi."

  Lâm Quốc Đông nhìn Lạc Thiếu Hoa chằm chằm, oán hận trong ánh mắt ngày càng nồng nặc. Tên cảnh sát này quá âm hiểm. Cách này vừa có thể giúp mình bình an vô sự, lại vừa khiến đối phương phải đau khổ trả giá. Hắn không dám tưởng tượng cuộc sống trong bệnh viện tâm thần sau này sẽ gặp phải những gì, nhưng chắc một điều đó là những ngày tháng đau khổ và dài dằng dặc. Sống như thế, còn không bằng chết?

  Nhưng hắn còn lựa chọn sao?

  Đột nhiên, cửa sắt bị kéo ra, mẹ Lâm Quốc Đông tay cầm giỏ rau, vừa cất chìa khóa, vừa bước vào. Tới phòng khách liền thấy hai người đang đối lập nhau.

   "Aizz, cậu không phải là cái người.." bà chỉ Lạc Thiếu Hoa với vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó bà thấy con trai mặt đầy bụi bặm và máu.

   "Trời ạ, Quốc Đông, con bị sao thế này?"

  Bà vội bỏ giỏ rau xuống, đưa tay đỡ Lâm Quốc Đông dậy. Nhưng người phía sau lại đưa tầm mắt về giỏ rau ngã lăn trên đất.

  Thịt heo, rau cần, miến và trứng gà.

  Lâm Quốc Đông đột nhiên phát cuồng, dùng tay và chân bò tới đó, cầm lấy miếng thịt heo sống, nhét vào trong miệng nhai ngấu nghiến.

   "Trời ơi! Quốc Đông, con làm gì thế?" bà vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đưa tay giành lấy miếng thịt heo trong miệng hắn, lại bị Quốc Đông cắn một cái vào mu bàn tay tới chảy cả máu.

   "Con trai, con làm sao thế?" bà không kịp để ý tới vết thương trên tay, giữ chặt lấy Lâm Quốc Đông như đang nổi điên "Con nói gì đi, mẹ là mẹ con đây!"

  Lâm Quốc Đông đẩy mẹ mình ra, lại lao tới trước giỏ rau, cầm một quả trứng sống nhét vào miệng.

  Tiếng vỏ trứng bị cắn vỡ giòn tan, lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn nhau từ miệng hắn chảy xuống.

  Phải sống, chỉ cần được sống.

  Lâm Quốc Đông nằm bò trên đất, như một con dã thú đói khát, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ và vẻ mặt trầm ngâm của Lạc Thiếu Hoa, rồi bắt đầu cười một cách kỳ quặc.

  Lạc Thiếu Hoa đã ngừng kể, một hồi lâu, Mã Kiện cũng không nói gì. Ông chỉ sững sờ nhìn Lạc Thiếu Hoa, cho tới khi điếu thuốc đã cháy hết làm đau ngón tay ông.

  Mã Kiện ném đầu thuốc, lại châm một điếu khác, rít vài hơi, thấp giọng hỏi: "Cho nên, hơn hai mươi mấy năm nay.."

   "Đúng vậy." Lạc Thiếu Hoa nhìn ly trà trước mặt "Ông còn nhớ bác sĩ Chu của bệnh viện An Khang trong thành phố không?"

   "Còn nhớ, trước đây còn giúp chúng ta làm giám định tâm thần."

   "Tôi ủy thác ông ta trông chừng Lâm Quốc Đông. Khoảng 4 năm trước, bác sĩ Chu đã về hưu, một bác sĩ họ Tào tới tiếp quản Lâm Quốc Đông. Mỗi tháng, tôi đều tới kiểm tra tình hình của hắn." Lạc Thiếu Hoa nhếch môi "Hắn biểu hiện không tồi, thi thoảng có hành vi quá khích, đều bị trừng trị tới ngoan ngoãn."

   "Vậy không phải rất tốt sao?" vẻ mặt Mã Kiện hòa hoãn đôi chút "Cứ để hắn ở đó đợi đi."

   "Đây chính là nguyên nhân tôi tới tìm ông." Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng "Hắn được ra ngoài rồi."

  Mã Kiện phút chốc trừng to mắt.

  Trong mấy phút sau cùng, Lạc Thiếu Hoa kể chuyện mình đã theo dõi giám sát hắn sau khi hắn được ra viện. Cảm xúc của Mã Kiện từ nghi hoặc tới kinh ngạc, rồi tức giận. Đặc biệt khi nghe tới chuyện Lạc Oánh bị bắt cóc, ông không nhịn được nữa, cầm lấy tách trà đập xuống đất.

  Lạc Thiếu Hoa hiểu được nỗi căm giận của Mã Kiện. Sau khi Lạc Oánh tỉnh lại, đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó. Hướng Dương đang trò chuyện cùng cô, người phụ nữ đó lại gọi điện tới, yêu cầu tái hợp với anh ta. Thái độ không rõ ràng của Hướng Dương với cô ta khiến Lạc Oánh nổi giận. Sau khi phủi áo bỏ đi, cô tìm một quán rượu ngồi uống một mình, về chuyện xảy ra sau khi say rượu, cô hoàn toàn không nhớ gì.

  Còn về tiền căn hậu quả, Lạc Thiếu Hoa rõ hơn ai hết. Ngày hôm đó khi ông đột nhập vào nhà Lâm Quốc Đông để kiểm tra, từng nghe động tĩnh ngoài cửa. Bây giờ nghĩ lại, đó chính là Lâm Quốc Đông. Không cần nói, Lâm Quốc Đông sớm đã phát hiện ra việc theo dõi và giám sát của mình. Vả lại Lâm Quốc Đông chắc chắn cũng quay ngược lại tìm hiểu rõ tình hình của mình và người nhà. Sau hơn 20 năm, Lạc Thiếu Hoa lần nữa đột nhập vào nhà hắn, đã hoàn toàn chọc giận Lâm Quốc Đông. Hắn bám theo và bắt cóc Lạc Oánh, nhưng không làm hại cô. Trong trạm tàu điện ngầm tự làm bị thương mình, để lại một dấu tay đầy máu, chính là đưa ra lời cảnh cáo với Lạc Thiếu Hoa.

  Tao đã được tự do, bất cứ ai, bất cứ điều gì đều không thể ngăn cản tao được nữa.

  Càng khiến Lạc Thiếu Hoa sợ hãi chính là Lâm Quốc Đông dám phản kích, có nghĩa là hắn đã chắc chắn ông không dám đem chuyện năm đó công khai. Vậy thì, chuyện tiếp theo hắn có thể làm sẽ là gì?

  Phục vụ bước vào thu dọn tách vỡ, Mã Kiện vẫn chưa nguôi dận, ngồi trên sô pha sau một hồi thở gấp, ông lại chỉ tay về phía Lạc Thiếu Hoa.

   "Năm đó sao ông không nói chuyện này với tôi?"

   "Tôi là muốn tốt cho ông." Lạc Thiếu Hoa cười khổ "Ông biết rồi thì sẽ thế nào? Thêm một người biết, thì thêm một người vì tình riêng mà làm trái luật, một mình tôi gánh chịu là đủ rồi."

   "Vậy sao bây giờ ông lại nói với tôi?" Mã Kiện cũng không cảm kích, gõ mạnh xuống bàn "Thời hiệu truy tố vì tình riêng làm trái luật chỉ có 15 năm, mẹ kiếp sớm đã qua rồi, ông còn sợ gì?"

   "Mẹ kiếp lẽ nào chúng ta mở to mắt nhìn hắn vậy thôi sao?" Lạc Thiếu Hoa cũng tức giận, "Hắn sẽ còn giết người!"

  Câu nói sau cùng ngược lại khiến Mã Kiện bình tĩnh hơn, ông nhìn Lạc Thiếu Hoa, thấp giọng hỏi: "Ông dám chắc sao?"

   "Chắc."

  Lạc Thiếu Hoa mở chiếc túi xách mang theo bên mình ra, từ trong đó lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Mã Kiện.

   "Lâm Quốc Đông đã mua máy tính, tôi đã từng kiểm tra lịch sử tìm kiếm của hắn." Lạc Thiếu Hoa chỉ vào mấy tờ giấy đó "Mấy trang mạng này, hắn đăng nhập đặc biệt nhiều lần."

  Mã Kiện lật giở, phát hiện là một số trang mạng in ấn. Xem ra, mấy trang mạng này chủ yếu cung cấp video và hình ảnh, nội dung là hiện trường các vụ cưỡng hiếp, giết người và phân xác.

  Mã Kiện chau mày, đem tờ giấy in vứt lên bàn trà: "Cái này mẹ kiếp là thế nào?"

   "Một số trang mạng nước ngoài, chuyên cung cấp kích thích cho mấy tên tâm lý biến thái." Lạc Thiếu Hoa hừ một tiếng "Đừng xem thường tên khốn này, mới ra ngoài mấy tháng, đến cả vượt tường lửa cũng học được."

  Mã Kiện im lặng không nói gì, nhìn ly trà trước mặt tới xuất thần. Hồi lâu, ông thở dài: "Mẹ nó, tôi tưởng nghỉ hưu rồi, có thể an nhàn vài năm."

   "Cục trưởng Mã, tôi không có ý làm khó ông." Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, ngữ điệu trầm thấp "Tôi thật sự không biết phải làm sao."

  Lại rơi vào yên lặng. Lúc sau, Mã Kiện đưa tách trà lên uống một hơi, đứng dậy lấy áo khoác.

   "Ông đừng lo nữa, để tôi nghĩ cách."

   "Cục trưởng Mã.." Lạc Thiếu Hoa đứng dậy ngăn ông, Mã Kiện dáng vẻ như đã hạ quyết tâm.

   "Cứ vậy đi." nói xong, ông mặc xong áo khoác, mở cửa phòng bao đi ra.

  Phía bên kia đường đối diện quán trà, một chiếc xe việt dã Paladin kiểu cũ cửa sổ đóng chặt. Chếch về phía trước nó, Mã Kiện đang bước nhanh qua đường cái, nhảy lên chiếc Honda CRV, lái xe rời khỏi. Vài phút sau, Lạc Thiếu Hoa vẻ mặt thất hồn lạc phách cũng từ trong quán trà chạy ra, đứng bên đường bắt taxi, đi về hướng ngược lại.

  Cửa sổ xe của chiếc việt dã Paladin từ từ hạ xuống, gương mặt Đỗ Thành lộ ra ngoài, biểu tình nặng nề, như đang suy tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play