Cuộc sống gần đây của Lâm Quốc Đông rất có quy luật.
Trong một tuần gần đây kiên trì theo dõi, Lạc Thiếu Hoa dần xác định một sự thật: Lâm Quốc Đông đích thực đã tìm được công việc, vả lại còn là công việc có liên quan tới sở trường của hắn.
Cứ cách hai ba ngày, Lâm Quốc Đông sẽ đi chợ sáng mua một số thực phẩm hoặc đồ dùng sinh hoạt, sau đó tựa hồ không ra khỏi nhà nữa. Phần lớn thời gian trong ngày, hắn đều nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính, chăm chỉ dịch bản thảo (Về điểm này, có thể thông qua việc hắn thường tra từ điển Anh – Hán để nghiệm chứng). Thi thoảng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không phải đi nhà vệ sinh thì là đi rót thêm nước. Buổi trưa hắn sẽ nghỉ ngơi một chút, ăn trưa, ngủ khoảng nửa tiếng. Lạc Thiếu Hoa từng lén kiểm tra túi rác trước cửa nhà hắn, không có phát hiện dị thường.
Sáng nay, trời còn chưa sáng Lạc Thiếu Hoa đã dậy. Vì theo kết quả theo dõi của hôm qua, Lâm Quốc Đông đã không còn ngồi trước máy tính để gõ gõ nữa, mà lướt web, thi thoảng suy tư một hồi, nhập vào vài ký tự. Lạc Thiếu Hoa ý thức được, hắn có lẽ đã hoàn thành công việc, đang trong quá trình kiểm tra và sửa chữa. Vậy thì, hôm nay chính là thời hạn nộp bản thảo. Cho nên, ông phải ra ngoài sớm một chút, để chắc chắn có thể kịp theo dõi từ lúc Lâm Quốc Đông ra khỏi nhà, để làm rõ nơi hắn làm việc.
Lạc Thiếu Hoa vừa mặc quần áo vừa cảm khái, trước lúc nghỉ hưu, xác định hướng đi của Lâm Quốc Đông dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc bây giờ không giống vậy, nhiều thủ đoạn và những điều kiện tiện lợi mà chức vụ mang tới không thể dùng được, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất đó là theo dõi.
Thời gian còn sớm, những hàng quán điểm tâm sáng ven đường vẫn chưa bắt đầu kinh doanh. Tối hôm trước Lạc Thiếu Hoa đã hầm xong cháo, hấp thêm mấy cái bánh bao, chuẩn bị thêm hai món nhẹ nữa là xong. Ông đi vào phòng bếp, cắm nồi cơm điện bật chế độ tăng nhiệt, lại lấy từ trong tủ lạnh ra mấy cái bánh bao, bỏ vào lồng hấp, cho nước vào nồi, đem đặt trên bếp ga.
Đập hai quả trứng muối, Lạc Thiếu Hoa lại nhặt xong bó rau chân vịt, chuẩn bị dùng nước chần qua. Trong khi chờ nước sôi, ông quay lại phòng khách, muốn hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần, nhưng thấy Lạc Oánh mặc đồ ngủ đang ngồi trước bàn ăn.
"Dậy sớm thế?" Lạc Thiếu Hoa lấy bao thuốc, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Giờ mới mấy giờ?"
Lạc Oánh xoay xoay chiếc ly trong tay, quầng mắt đen xì, nhìn có vẻ cả đêm không ngon giấc.
"Ba, ba ngồi xuống đây." Lạc Oánh chỉ chiếc ghế đối diện "Con có chút chuyện muốn thương lượng với ba."
Lạc Thiếu Hoa lòng trầm xuống, tưởng con gái đối với chuyện đi sớm về khuya của mình lại phát ngôn bừa bãi. Thật ra, sau tết, Kim Phụng đã tìm Lạc Oánh nói chuyện một lần, xem như thay Lạc Thiếu Hoa giải thích, đồng thời nhắc cô đừng can thiệp vào cuộc sống của ba mình. Lạc Oánh trong lòng dù bán tín bán nghi nhưng sau đó thật sự không hỏi tới hành tung của Lạc Thiếu Hoa nữa. Vậy, trời vừa sáng Lạc Oánh tìm mình nói chuyện gì chứ?
Trong lòng Lạc Thiếu Hoa đặt câu hỏi lớn, tiện tay kéo ghế ra ngồi xuống. Lạc Oánh rót cho ông ly nước, lại đẩy gạt tàn tới trước mặt ông.
"Có chuyện gì sao?"
"Ba, là thế này.." Lạc Oanh ấp a ấp úng "Hướng Dương lại tìm con nữa rồi, anh ấy.. muốn phục hôn với con."
"Ồ?" bàn tay đang bật lửa của Lạc Thiếu Hoa dừng lại giữa chừng, chốc lát lại châm điếu thuốc để bên miệng "Con nghĩ thế nào?"
"Con không biết." tâm trạng Lạc Oánh rõ ràng đang rối bời, "Anh ấy nói đã chấm dứt với người phụ nữ đó rồi, sẽ sửa đổi, sẽ không tái phạm nữa, ba, ba nói xem người đàn ông này có thể sửa đổi không?"
Sửa đổi? Tè dầm có thể sửa, nói tục có thể sửa, trộm đồ có thể sửa, thậm chí hút ma túy cũng có thể sửa. Nhưng có một số chuyện có thể thay đổi được sao?
Lạc Thiếu Hoa chợt nhớ tới Lâm Quốc Đông, hắn có thể sửa đổi sao? Trải qua 22 năm cầm tù, hắn có thể trước lúc đêm xuống, lấy thái độ bình tĩnh đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ này sao?
Lâm Quốc Đông có khả năng tái phạm hay không, là vấn đề khiến Lạc Thiếu Hoa khúc mắc cả mấy tháng nay. Khi theo dõi trở thành một loại thói quen, khi giám sát trở thành một trạng thái, khi nơi để giám sát ở tòa 14 lầu 6 tiểu khu Lục Trúc Uyển trở thành chỗ quen thuộc nhất với ông, Lạc Thiếu Hoa bắt đầu quên đi ý định ban đầu của mình. Tựa hồ người này, chuyện này, đã tạo thành trọng tâm của toàn bộ cuộc sống ông. Ngày qua ngày giám sát, bắt đầu trở nên máy móc, thậm chí trở thành một loại phản ứng bản năng, Lạc Thiếu Hoa dường như sống vì nó, quãng đời còn lại cũng lấy nó làm chốn đi về.
Ông không biết mình rốt cuộc muốn chứng minh Lâm Quốc Đông vẫn tồn tại ác niệm, hay đã thoát thai hoán cốt rồi.
"Ba?"
Tiếng con gái gọi làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa. Vì để che đậy sự thất thần của mình, ông đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, không ngờ tàn thuốc đã cháy thành một đoạn dài, vừa đụng nhẹ đã rơi xuống bàn.
"Vẫn nên.. xem hiệu quả sau này thế nào." Lạc Thiếu Hoa phủi tàn thuốc "Sao thế, nó hẹn con à?"
"Dạ, tối nay cùng ăn tối." Lạc Oánh biểu tình do dự "Ba, ba nói con có nên đi hay không?"
"Con thấy thế nào?" Lạc Thiếu Hoa dập đầu thuốc "Chuyện này, ba và mẹ con đều không thể thay con làm chủ được, vẫn phải xem cách nghĩ của con."
Lạc Oánh thở dài một hơi, nhoài người xuống bàn, tay đưa ra, nắm lấy tay cha.
"Ba, con phải làm sao đây."
Một làn hơi ấm và ý muốn bảo vệ mãnh liệt trào dâng trong lòng Lạc Thiếu Hoa, người phụ nữ hơn 30 tuổi này, tựa hồ phút chốc lại quay về thời thơ ấu, như đang kể lệ than phiền với cha về thành tích thi cử không được tốt lắm, hoặc như đang hỏi xem nên thi vào trường đại học nào.
"Gặp thì cũng không sao." Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, mở miệng nói "Dù đã ly hôn rồi, cũng không cần thiết phải trở mặt thành thù, nói về chuyện con cái cũng được. Còn về chuyện có phục hôn hay không, thì cần phải xem thành ý và biểu hiện của Hướng Dương thế nào."
"Dạ." Lạc Oánh vùi mặt vào cánh tay, giọng nói trầm thấp "Huy Huy lớn rồi, gia đình không hoàn chỉnh, đối với trẻ con cũng không phải là chuyện tốt."
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua tia phức tạp và thần tình mong đợi: "Hứ, con phải khảo nghiệm anh ấy. Nói phục hôn liền phục hôn, hời cho anh ta rồi!"
Lạc Thiếu Hoa trong lòng thở dài một tiếng. Con gái rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được người đàn ông đó.
"Vậy thì đi đi." Lạc Thiếu Hoa vỗ vỗ tay cô "Ăn mặc đẹp chút, để cho thằng nhóc đó thấy, con rời khỏi cậu ta vẫn sống rất tốt."
Đã quyết định xong, Lạc Oánh liền trả lời một tiếng, rồi lại hỏi: "Ba, vậy ba nói xem con mặc gì mới đẹp đây?"
"Hỏi mẹ con đấy." Thấy con gái không còn phiền não nữa, tâm tình Lạc Thiếu Hoa cũng tốt lên, "Ba không thể cho con ý kiến được."
Lạc Oánh tới phòng ngủ chính tìm Kim Phụng, Lạc Thiếu Hoa quay lại phòng bếp chần rau chân vịt. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ông nhìn đồng hồ, thay quần áo xong, cầm lấy ba lô, đẩy cửa phòng ngủ chính.
Hai mẹ con đang ríu rít bàn xem tối nay Lạc Oánh mặc gì, con gái đang thử mặc chiếc áo len cổ chữ V màu gạo, trên giường còn một chiếc áo khoác da cừu màu cà phê. Thấy cha bước vào, Lạc Oánh vội đem dây đai áo ngực màu đen nhét vào trong quần áo.
"Ba, con mặc cái này đẹp không?"
"Đẹp, đẹp lắm!" Lạc Thiếu Hoa nhìn sang người bạn đời, "Tôi ra ngoài đây, bà nhớ uống thuốc đấy nhé."
"Ừm, yên tâm." Kim Phụng đang đánh giá Lạc Oánh "Ông chú ý an toàn nhé."
Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng rồi xoay người ra khỏi nhà.
Trò chuyện với Lạc Oánh khiến ông có chút chậm trễ, lúc đi được nửa đường, Lạc Thiếu Hoa hoàn toàn rơi vào kẹt xe của giờ giao thông cao điểm. Dù ông đã cố gắng không ngừng lườn lách trong dòng xe cộ, nhưng vẫn không cách nào đột phá khỏi vòng vây, sau cùng đành từ bỏ, nhích từng chút một tới điểm đến.
Không dễ gì mới tới được tiểu khu Lục Trúc Uyển, Lạc Thiếu Hoa khóa xe xong, chạy vào trong khu vườn. Bây giờ đã sắp 9h sáng, ông đã không ôm hi vọng có thể theo sát Lâm Quốc Đông được nữa. Đúng thật vậy, khi ông chạy tới cửa phòng 501 ban 4 tòa 22, thấy rõ miếng băng keo trong dán ở cửa chống trộm và khung cửa đã bị xé rách.
Xem ra Lâm Quốc Đông đã ra ngoài rồi. Nhưng trong lòng Lạc Thiếu Hoa vẫn ôm chút hi vọng, biết đâu hắn chỉ đi chợ sáng mua rau thì sao?
Vì để chắc chắn, Lạc Thiếu Hoa mau chóng rời khỏi tòa 22, chạy tới tòa 14, về lại chỗ mà ông vô cùng quen thuộc, chỗ giám sát nơi chiếu nghỉ lầu 6.
Mọi chuyện như thường ngày, quen tới như đang làm cơm trong nhà bếp của mình vậy: Tháo ba lô xuống, nhét vào sau vại rau chua nằm phía tay phải. Sau đó cúi người xuống, từ chậu hoa trống bên góc trái lấy ra hai cục gạch, đệm dưới cửa sổ, như vậy vừa tiện quan sát lầu 5 phía đối diện, lại tránh cho đôi chân đứng lâu trên nền xi măng lạnh. Lấy ống nhòm ra, lấy túi thực phẩm đựng bánh bao để lên ống khí nóng trong lối cầu thang, chỗ này có thể giữ ấm thực phẩm, cũng không gây chú ý cho người khác, nếu có người lên lầu xuống lầu, Lạc Thiếu Hoa đều có thể nhanh chóng thu lại ống nhòm, mau chóng rời khỏi.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Lạc Thiếu Hoa nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông. Rèm cửa mở, đồ đạc trên giường xếp ngay ngắn. Chiếc laptop trên bàn trong tình trạng đóng lại, xấp bản thảo bên cạnh thường ngày cũng không thấy đâu. Xem ra Lâm Quốc Đông có khả năng là đi giao bản thảo rồi. Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, chợ sáng tầm 9h30 đã tan chợ, nếu mười mấy phút nữa Lâm Quốc Đông không về, cơ bản có thể khẳng định hắn đã rời nhà để tới công ty phiên dịch rồi.
Lạc Thiếu Hoa bỏ ống nhòm xuống, có chút ủ rủ. Nhưng theo dõi mấy tháng nay, khiến ông học được một điều, đó chính là nhẫn nại chờ đợi. Ông đưa tay lấy túi thực phẩm trên ống khí xuống, bên trong có 6 cái bánh bao nhân thịt, còn tỏa hơi nóng. Lạc Thiếu Hoa lấy ra hai cái, dựa lên chiếc xe đạp, chậm rãi ăn.
Ăn xong bữa sáng, ông lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra, uống hai ngụm nước nóng. Cảm giác đói nóng rát trong dạ dày đã đỡ hơn đôi chút, cơ thể cũng ấm hơn. Lạc Thiếu Hoa châm một điếu thuốc, mở sổ ghi chép ra, ghi lại giờ giấc bắt đầu theo dõi của ngày hôm nay và tình trạng của Lâm Quốc Đông. Xem lại ghi chép trước đấy, gần tháng nay, tình trạng Lâm Quốc Đông ra ngoài rõ ràng giảm đi nhiều, tựa hồ sự vật thế giới ngoài kia đã không thể khiến hắn thấy hứng thú nữa. Xem ra, hắn đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống được trả tự do. Thời gian cho quá trình đó ngắn hơn nhiều so với suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa. Vả lại Lâm Quốc Đông đã bắt đầu tìm việc và cũng chuyên tâm vào công việc đó, tựa hồ không tính hủy diệt mình lần nữa, có lẽ hắn thật sự tính bình yên sống hết quãng đời còn lại?
Lạc Thiếu Hoa chợt nghĩ tới vấn đề Lạc Oánh nhắc tới: Hắn có thể thay đổi không?
Cách nghĩ của con rể Hướng Dương cũng giống với một loại khát vọng trong lòng đàn ông: Dại dột động lòng, lại không bỏ xuống được cuộc sống bình yên ổn định của gia đình. Trạng thái tốt nhất chính là ở bên ngoài làm kẻ lăng nhăng phong lưu phóng đãng, về nhà xoay người một vòng liền hóa thân thành người chồng người cha mẫu mực. Nhưng tuổi tác dần lớn hơn, đặc biệt là khi tinh lực và tài lực đều khó để tiếp tục nữa, có lẽ anh ta sẽ phát hiện cái gọi là xinh đẹp đến mấy cũng không bằng những thứ tầm thường, hơi thở quen thuộc bên giường và ly nước ấm vào mỗi sớm mới là thứ quý giá nhất.
Nhưng Lâm Quốc Đông không giống vậy.
Dù sao chuyện hắn đã làm, là chuyện đa số đàn ông đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, đã 10h10 phút. Ông cầm lấy ống nhòm, nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông. Trong phòng vẫn như cũ, Lâm Quốc Đông vẫn không thấy tăm hơi đâu. Xem ra hắn thật sự đã đi giao bản thảo rồi.
Lạc Thiếu Hoa nhìn cái ba lô đằng sau vại rau chua, ngẫm nghĩ, lấy ba lô ra, đứng dậy xuống lầu.
Quay lại trước cửa phòng 501 ban 4 tòa 22, Lạc Thiếu Hoa chú ý quan sát động tĩnh xung quanh, sau khi xác định an toàn, ông bỏ ba lô xuống, lấy ra một chiếc hộp sắt, sau một hồi lựa đi lựa lại, lấy ra hai dây thép mảnh dài.
Ông cắm dây thép vào ổ khóa, khẽ chọc nó, mắt khép hờ, cẩn thận cảm nhận xúc cảm trên tay, mười mấy giây sau, ông mở mắt ra, dùng sức kéo dây thép một cái "Lạch cạch" một tiếng, cửa mở.
Lạc Thiếu Hoa thở phào một hơi, trong lòng an ủi, cũng có chút đắc ý, về hưu rồi, tay nghề vẫn không mất.
Ông mau chóng thu dọn đồ đạc, cầm ba lô lên, chui vào trong.
Vào giây phút đưa mắt nhìn về phía phòng khách, Lạc Thiếu Hoa cảm giác một trận nghẹt thở ập tới. Cảnh tượng 22 năm trước, dường như đang dần mở ra trước mắt.
Cơ thể ông khẽ run rẩy, không thể không vịn vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không biết Lâm Quốc Đông khi nào mới về, giờ không phải là lúc cảm khái, phải nắm chắc thời gian mới được. Lạc Thiếu Hoa không ngừng nhắc nhở bản thân, từ trong ba lô lấy ra một bộ găng tay và bao chân, sau khi mang vào xong, bắt đầu tìm kiếm từ phòng khách.
Trước cửa từng để một kệ giày bằng gỗ táo đỏ, giờ đã được thay thế bởi kệ giày bằng sắt, bên trên chỉ có một đôi dép bằng vải bông mang trong nhà, xem ra Lâm Quốc Đông gần đây không có khách tới thăm. Phía tây phòng khách là bộ sô pha sọc ca rô màu gạo, khăn trải sô pha màu cà phê đã rất cũ. Lạc Thiếu Hoa vẫn còn ấn tượng với chiếc khăn trải sô pha này, chỉ là nó từng phủ lên một bộ sô pha da bò màu đen.
Nền nhà không đổi, đã sờn màu, vệt sơn loang lỗ, giẫm lên nó phát ra tiếng lạo xạo. Vẫn giữ như cũ còn có chiếc bàn ăn mặt đá nằm trong góc phòng khách. Trên bàn không có gì cả. Lạc Thiếu Hoa đi tới chiếc tủ đứng trước cửa phòng ngủ, kéo hộc tủ ra xem, ngoài những vật dụng thường ngày, không có thứ gì đặc biệt. Ông ngẩng đầu, nhìn khung hình trên tủ đứng, trong đó là một bà lão tóc bạc trắng, nụ cười miễn cưỡng lại ngượng ngùng. Ông còn nhớ gương mặt này, nhớ vẻ đau khổ cầu xin và nắm lấy vạt áo của ông.
Tính ra thì bà ấy đã qua đời hơn 10 năm rồi.
Phía Đông Bắc phòng khách là nhà vệ sinh, cửa xếp ở trạng thái nửa đóng nửa mở. Lạc Thiếu Hoa nghiêng người, miễn cưỡng chui lọt qua, chú ý không thay đổi góc cửa mở.
Trong phòng vệ sinh còn có chút ẩm ướt, trên bồn rửa mặt vẫn còn vệt nước để lại, bên trên bày ngay ngắn ly đánh răng và xà phòng. Lạc Thiếu Hoa quét mắt nhìn một lượt, đem tầm nhìn hướng về chiếc bồn tắm kiểu cũ bằng thép không gỉ bên dưới cửa sổ.
Ông nhếch miệng, đi qua đó, yên lặng nhìn thành trong của bồn tắm không chút sáng bóng. Nó từng sáng như mới, cũng từng chứa đầy máu. Lạc Thiếu Hoa nhớ rõ những cảnh tưởng ánh huỳnh quang màu xanh tím, máu chảy, bắn tung tóe.. khốn kiếp. Lạc Thiếu Hoa thầm mắng, sao hắn có thể vẫn ở chỗ này mà bình tĩnh rửa mặt, đánh răng chứ?
Tìm kiếm khắp một lượt, không có gì khác thường. Lạc Thiếu Hoa theo đường cũ ra khỏi nhà vệ sinh, tới cửa phòng ngủ phía bắc, đẩy cửa, bị khóa. Ông cúi người, cẩn thận nhìn ổ khóa, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Lạc Thiếu Hoa do dự một chút, quyết định từ bỏ chuyện mở khóa để tìm kiếm. Đây là phòng ngủ của ba mẹ Lâm Quốc Đông, vả lại đã lâu chưa được mở qua, có lẽ không có giá trị gì để điều tra.
Ông xoay người sang phòng ngủ phía nam, phát hiện cửa phòng đóng nhưng không khóa, khẽ đẩy ra, một mùi khó tả sộc tới.
Đó là mùi cơ thể người, mùi thức ăn qua đêm và mùi hỗn hợp của các loại sản phẩm tắm gội. Nhưng Lạc Thiếu Hoa ngửi thấy không chỉ có vậy.
Mùi thép gỉ, bùn đất, rong rêu đầu đông, mưa bão mùa hè..
Lạc Thiếu Hoa thở dài một hơi, định thần lại, bắt đầu đánh giá mọi thứ trong phòng.
Căn phòng không lớn, vật bày trí bên trong rất ít, ngoài một chiếc giường đơn, thì chỉ còn một chiếc tủ quần áo và một bộ bàn ghế, nên nhìn có vẻ vẫn rất rộng rãi. Tất cả vật dụng trong nhà đều là kiểu dáng cũ, không khác gì 23 năm trước, đến cả bao gối và bao chăn cũng đều là chất liệu và kiểu dáng cũ. Trong phòng vật duy nhất mang lại chút mùi vị hiện đại chính là chiếc máy tính và máy in để trên bàn.
Lạc Thiếu Hoa cúi người xuống, phát hiện chuột máy tính đã bị mòn tới phát sáng, xem ra tên này tần xuất tận dụng máy tính tương đối cao. Ông ngẫm nghĩ, rồi đưa tay mở laptop ra, ấn phím nguồn.
Máy tính lặng lẽ khởi động, rất nhanh, âm thanh của Windows vang lên, màn hình trời xanh cỏ thắm của Win XP hiện ra. Lạc Thiếu Hoa thở phào, xem ra Lâm Quốc Đông vẫn không biết cài mật mã, nếu không lại tốn công vô ích rồi.
Ông kiểm tra ổ cứng một lượt, không có phát hiện gì, rồi lại mở Internet, tìm trong lịch sử. Lâm Quốc Đông mấy ngày gần đây đa phần vào các trang mạng tin tức, dịch thuật và tra các từ chuyên ngành. Lạc Thiếu Hoa nhẫn nại, kiểm tra từng ngày, phát hiện hắn lên mạng nhiều nhất vào khoảng thời gian tết, xem ra lên mạng là thú vui tiêu khiển duy nhất của hắn trong những ngày đó.
Lạc Thiếu Hoa rất muốn biết nội dung của những trang mạng này, nhưng ông liền từ bỏ suy nghĩ đó, một là, lúc này không biết Lâm Quốc Đông sẽ về khi nào, thời gian không đủ; hai là, Lâm Quốc Đông sáng nay đã từng sử dụng laptop, dù mình có xóa lịch sử tìm kiếm của hôm nay, lỡ như tên này biết xem lịch sử tìm kiếm, thì khó tránh khỏi bị lộ. Ngẫm nghĩ, ông lấy di động ra, chụp lại mấy trang tìm kiếm trong những ngày gần đây, đợi sau này từ từ kiểm tra.
Sau khi tắt máy, để chuột về lại chỗ cũ, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, quyết định rút khỏi. Ông lui khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng, đi thẳng ra cửa chính. Vừa chạm vào tay nắm, ông đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ lối hành lang cách một cánh cửa truyền tới, ánh sáng chỗ mắt mèo trên cửa cũng đột nhiên trở nên tối tăm.
Lạc Thiếu Hoa vội tránh sang một bên, lưng dựa vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tựa hồ như cùng lúc, tiếng bước chân cũng biến mất.
Lạc Thiếu Hoa nín thở, trong đầu chuyển động mau lẹ.
Lâm Quốc Đông về rồi? Nếu là thế, xung đột chính diện là điều khó tránh. Là thẳng thắn hay là tìm đường trốn? Cách sau có vẻ đáng tin hơn, vì một khi Lâm Quốc Đông biết Lạc Thiếu Hoa tự ý đột nhập vào nhà mình, làm lớn chuyện, thì cục diện e là không dễ dọn dẹp rồi.
Xem ra cách duy nhất là đợi hắn vào cửa xong, một đòn cho hắn ngã, nhân lúc đang hoảng loạn liền thoát thân. Lạc Thiếu Hoa đã có chủ ý, đưa tay kéo khóa áo lên cao, che tới mũi, đồng thời lấy gậy cảnh sát từ trong túi xách ra, chuẩn bị sẵn tư thế, yên lặng đợi Lâm Quốc Đông bước vào.
Nhưng vài giây đã trôi qua, tiếng tra chìa khóa và vặn tay nắm trong suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa vẫn không xuất hiện. Ngược lại, ngoài cửa chỉ truyền tới tiếng túi nilon khẽ động đậy, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, ngày càng nhẹ, sau cùng là biến mất.
Lạc Thiếu Hoa cảm thấy nghi ngờ, nhưng không dám động đậy lung tung, vẫn duy trì tư thế cũ, cố gắng nắm bắt bất kỳ động tĩnh nào từ ngoài cửa. Cả nửa phút sau, lối hành lang vẫn một mảng yên tĩnh. Ông không thể nhẫn nại thêm nữa, quyết định mạo hiểm nhìn qua lỗ mắt mèo.
Nhìn một cái, lối cầu thang đã thu hết vào tầm mắt, vắng vẻ không một bóng người.
Lạc Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa nãy chỉ là dân sống ở lầu dưới mà thôi. Ông khẽ mở khóa cửa, đầu tiên đưa đầu ra nhìn xung quanh, xác định an toàn xong mau chóng lách người chui ra.
Mau chóng rời khỏi tòa 22 ban 4, Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, xuyên qua khoảng trống của tòa lầu, đi thẳng tới tòa 14 phía đối diện, sau khi về tới chỗ giám sát tại lầu 6, ông mới dựa vào tường, thở hổn hển.
Dù chỉ là một phen hú vía, nhưng vì tâm trạng khẩn trương và hành động mau lẹ, Lạc Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ông nghỉ ngơi đúng nửa tiếng mới hồi phục lại.
Lần đột nhập vào nhà "điều tra" này không thu được kết quả gì, càng không cách nào khiến đánh giá của Lạc Thiếu Hoa đối với Lâm Quốc Đông có bất kỳ tiến triển gì. Lạc Thiếu Hoa có thể làm là chỉ có thể chờ đợi và giám sát. Nhưng lần chờ đợi này, mãi tới lúc lên đèn, sắc đêm dần tối xuống. Sau 9h tối, cửa sổ nhà Lâm Quốc Đông vẫn tối om.
Hắn về trễ, rõ ràng không phù hợp với quy luật hoạt động gần đây. Lạc Thiếu Hoa không biết hắn đi đâu, càng không có gì để điều tra. Cứ đợi mãi cũng không phải là cách, Lạc Thiếu Hoa chỉ còn biết bỏ cuộc. Sau khi khẽ hoạt động tứ chi đã cứng đờ, ông lặng lẽ xuống lầu, lái xe về nhà.
Vừa vào nhà, Lạc Thiếu Hoa nhớ tới mấy trang mạng mà Lâm Quốc Đông từng xem, liền đi thẳng tới phòng Lạc Oánh. Vừa đẩy cửa vào, đầu tiên là thấy cháu ngoại Hướng Xuân Huy đang làm bài tập. Ông tùy tiện hỏi một câu: "Mẹ con đâu rồi?"
"Vẫn chưa về ạ." Hướng Xuân Huy bỏ bút xuống "Bà ngoại nói mẹ con tối nay có hẹn."
"Hử?" Lạc Thiếu Hoa mới nhớ ra tối nay Lạc Oánh có hẹn với Hướng Dương, ông nhìn đồng hồ, đã sắp 10h rồi.
"Mẹ con có gọi điện về không?"
"Không ạ." Hướng Xuân Huy bĩu môi, "Con còn đang đợi mẹ kí tên vào sổ liên lạc đây."
Lạc Thiếu Hoa chau mày. Quan hệ xã hội của Lạc Oánh tương đối đơn giản, rất ít khi ra ngoài, dù có tiệc tùng xã giao đột xuất, cũng thường về nhà sớm. Tối nay tuy nói đi gặp Hướng Dương, nhưng cũng không đến nỗi khuya vậy rồi còn chưa về chứ. Đang suy nghĩ, Kim Phụng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng.
"Tôi vừa muốn gọi cho ông." Kim Phụng cầm di động trong tay "Lạc Oánh vẫn chưa về."
"Tôi biết." Lạc Thiếu Hoa vội đỡ Kim Phụng ngồi xuống "Gọi điện thoại cho nó chưa?"
"Gọi mấy lần rồi." Kim Phụng lắc lắc di động "Đứa trẻ này vẫn cứ không nghe máy."
Trong lòng Lạc Thiếu Hoa càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn an ủi Kim Phụng: "Bà đừng lo lắng, không chừng chúng nó ăn tối xong, cùng nhau đi xem phim cũng nên."
"Ừm, cũng đúng." biểu tình Kim Phụng có chút dịu xuống, đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối cho Lạc Thiếu Hoa. Lạc Thiếu Hoa không có tâm trạng mở máy tính, chui vào phòng, gọi cho Hướng Dương.
Điện thoại đổ chuông mười mấy lần, con rể cũ mới nghe máy: "A lô, Ba?"
"Cậu có ở cùng với Lạc Oánh không?" Lạc Thiếu Hoa liền hỏi "Sao nó vẫn chưa về?"
"Dạ?" giọng Hướng Dương nghe ra còn kinh ngạc hơn cả ông "Không phải chứ, 7h hơn bọn con đã tách nhau rồi."
"Sớm vậy sao?" Lạc Thiếu Hoa kinh ngạc, lại hỏi tiếp "Cậu không đưa nó về? Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Bọn con.. nói thế nào đây, trò chuyện không mấy vui vẻ." ngữ khí Hướng Dương có chút bối rối "Tính khí của Lạc Oánh, không phải ba không biết, liền tự mình rời khỏi.."
Lạc Thiếu Hoa ngắt lời anh: "Hai đứa hẹn ở đâu?"
"Tại một nhà hàng Nhật trong Hoa Phủ plaza. Ba, thật ra con.."
Lạc Thiếu Hoa không nghe tiếp nữa, liền cúp điện thoại.
Hoa Phủ plaza cách đây chưa tới 5km, cứ cho là đi bộ, Lạc Oánh cũng đã về tới nhà từ sớm rồi chứ. Xem ra, nó và Hướng Dương nói chuyện thất bại rồi, tâm trạng bực bội, có lẽ lại tìm nơi nào đó uống rượu.
Ông nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không yên tâm, lại gọi cho Lạc Oánh. Lần này thời gian chờ đợi càng lâu hơn, Lạc Thiếu Hoa đang muốn cúp để gọi lại, điện thoại đột nhiên được kết nối.
Lạc Thiếu Hoa cảm thấy nhẹ nhõm "Oánh Oánh, con đang ở đâu?"
Kỳ lạ là Lạc Oánh không trả lời. Trong ống nghe truyền tới từng tràng tiếng gió, tựa hồ như đang ở một bãi đất trống.
"Oánh Oánh?" Lạc Thiếu Hoa áp điện thoại sát vào tai "Con đang ở đâu?"
Trong ống nghe vẫn như cũ chỉ có tiếng gió, dần dần, Lạc Thiếu Hoa cũng phân biệt được trong đó còn có tiếng hô hấp chậm rãi mà bình tĩnh của một người. Vừa tính mở miệng hỏi, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ.
"Hờ hờ" Sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên "Cảnh sát Lạc, chào ông."
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lạc Thiếu Hoa khẽ run lên, tim như bị người ta bóp nghẹt, sững sờ mất vài giây, mới thất thanh hỏi: "Mày là ai?"
"Ông biết tôi mà." ngữ khí người đàn ông không nhanh không chậm "Muốn tìm con gái ông phải không?"
"Oánh Oánh đâu?" Lạc Thiếu Hoa đứng bật dậy, gắt giọng hỏi "Mày làm gì con bé rồi?"
"Nó e rằng không thể nghe điện thoại của ông được." người đàn ông lại cười "Ông thật muốn biết tôi đã làm gì nó sao?"
"Tao cảnh cáo mày." giọng Lạc Thiếu Hoa khẽ run rẩy, di động bị ông nắm chặt tới phát ra tiếng răng rắc "Nếu mày dám làm hại con gái tao.."
"Tay tôi đang đặt trên ngực cô ta, người phụ nữ ngoài 30, chăm sóc giữ gìn không tệ" người đàn ông dường như không thèm để ý tới lời uy hiếp của Lạc Thiếu Hoa, vẫn thích gì nói nấy "Nội y màu đen. Ừm, là loại tao thích, rất gợi cảm.."
"Mày không được đụng vào con bé!" Lạc Thiếu Hoa cuối cùng cũng gào lên "Nếu không tao sẽ giết mày!"
Đầu bên kia đột nhiên chìm vào yên lặng. Vài giây sau, giọng người đàn ông lại vang lên, ngữ khí trở nên lạnh lùng: "20 phút sau, tàu điện ngầm tuyến số 2, trạm Xuân Dương, về hướng thành phố Thế Kỉ, sẽ có người tới."
Nói xong, người đàn ông liền cúp máy.
Lạc Thiếu Hoa mắng một câu, lúc gọi lại lần nữa, di động của con gái đã tắt.
Ông không dám chậm trễ, đứng dậy chạy ra ngoài, vừa mở cửa phòng, liền đụng vào Kim Phụng.
"Sao thế?" Kim Phụng kinh ngạc nhìn Lạc Thiếu Hoa mắt như muốn nổ ra "Vừa nãy tôi vừa nghe thấy ông hét lên."
Lạc Thiếu Hoa đẩy Kim Phụng ra, chỉ nói một câu "Ở nhà đợi tôi." rồi xông ra ngoài.
Lúc này đã sắp 10h30, xe cộ trên đường không nhiều. Nhưng Lạc Thiếu Hoa vẫn cảm thấy tốc độ của mình không đủ nhanh. Ông ngồi trong buồng lái, tay cầm vô lăng đã lộ các khớp, ấn còi inh ỏi với những chiếc xe phía trước, còn đèn đỏ, sớm đã không nằm trong mắt ông.
Con gái, con gái tôi!
Chạy điên cuồng một mạch, lúc tới trạm tàu điện ngầm Xuân Dương, cách thời gian chỉ định của đối phương còn 5 phút. Lạc Thiếu Hoa khóa xe, cầm ba lô chạy vào trạm tàu điện ngầm. Tới trước bản đồ chỉ dẫn tuyến đường, ông xem lướt qua một lượt: Tuyến số 2 là tuyến tàu điện ngầm kéo dài hai hướng nam bắc của thành phố. Điểm cuối phía nam là học viện y của thành phố C, điểm cuối phía bắc là thành phố Thế Kỷ. Lạc Thiếu Hoa không dám chậm trễ, chạy thẳng tới quầy mua vé, mặc kệ tiếng la mắng của các hành khách phía sau, chen vào mua một tấm vé từ trạm này tới trạm cuối của thành phố Thế Kỉ.
Sau khi có được vé tàu, Lạc Thiếu Hoa chạy tới bến đợi, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ. Còn 3 phút nữa. Thời gian tuy ngắn, nhưng đủ để người cảnh sát già này sắp xếp lại suy nghĩ.
Ở trạm này cách trạm cuối ở thành phố Thế Kỉ còn phải 7 trạm nữa, đi ngang qua trung tâm thương mại bất động sản, công viên Lao Động, quảng trường Chính Phủ, phố Tứ Hội, Nam Hồ, trung tâm thương mại điện tử đường Đại Tây và chợ đầu mối chuyên cung cấp sỉ các mặt hàng nông sản Vĩnh Thanh. Đối phương hẹn mình tới đây, có thể không dẫn theo Lạc Oánh, mà là chỉ thị mình lên tàu điện ngầm, đi tới trạm cuối.
Ý đồ của hắn là gì, Lạc Oánh sao lại rơi vào tay hắn, Lạc Thiếu Hoa đã không quan tâm, bây giờ quan trọng nhất là phải xác định được địa điểm của Lạc Oánh. Cô và đối phương ở cạnh nhau phút nào thì sẽ càng nguy hiểm phút đó. Mà nguy hiểm này, Lạc Thiếu Hoa nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ông quá hiểu thủ đoạn và mức độ tàn nhẫn của đối phương.
Vì người nghe điện thoại của Lạc Oánh, chính là Lâm Quốc Đông.
Chạy qua thông đạo, xuống cầu thang, Lạc Thiếu Hoa tới bến đợi của trạm tàu điện ngầm Xuân Dương. Hành khách đang đợi tàu đều kinh ngạc nhìn người đàn ông tóc hoa râm, thở hổn hển này. Lạc Thiếu Hoa nhìn quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Quốc Đông đâu. Ngẩng đầu nhìn bản chỉ dẫn điện tử, cách chuyến sau còn chừng 1 phút.
Lạc Thiếu Hoa vừa thở dốc, vừa gọi cho Lạc Oánh, vẫn khóa máy.
Ông thầm mắng một câu, dựa vào trụ ở bến đợi, không ngừng đánh giá mọi người xung quanh. Chuyến tàu nửa đêm, hành khách phần đông là những người tăng ca hoặc thanh niên nam nữ sau khi hẹn hò trở về. Trạm cuối phía nam là vùng ngoại ô, trạm cuối phía bắc lại là nơi tập trung dân cư tương đối đông đúc. Vì thế, Lạc Thiếu Hoa đứng ở bên đây của trạm, so với phía đối diện náo nhiệt hơn nhiều. Đặc biệt là lúc tàu sắp tới, trên trạm rất nhanh có một đám hành khách tụ tập lại.
Lạc Thiếu Hoa trong dòng người, tâm trạng càng thêm nôn nóng. Mắt thấy thời gian hẹn đã tới, di động của mình vẫn không chút động tĩnh.
Con gái đang ở đâu, nó.. còn sống không? "
Cách đó không xa truyền tới tiếng ầm ầm, sau đó, trên bến đợi cũng khẽ rung lên. Hành khách bắt đầu lục tục vây quanh lớp màn chắn plastic, chuyến tàu tiếp theo sắp vào ga.
Rất nhanh, một chiếc tàu điện ngầm gầm vang lao tới. Sau khi cập bến, cửa tự động trước màn chắn plastic mở ra, rất đông hành khách từ trên xe bước xuống, còn những hành khách lên xe thì đang đứng trên bến đợi, thi thoảng có người nôn nóng, đã nghịch dòng tiến lên, chui vào trong thân tàu.
Lạc Thiếu Hoa bị dòng người tấp nập đụng tới đứng không vững, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn quanh hai bên cửa xe. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Quốc Đông hay Lạc Oánh đâu. Ông lại cúi đầu nhìn di động lần nữa, không có cuộc gọi tới cũng không có tin nhắn.
Tên khốn kiếp này muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn mình ngốc nghếch đứng ở bến đợi này?
Tiếng chuông trên bến vang lên, toa tàu đóng lại, cửa tự động trước màn chắn plastic cũng dần khép lại. Chuyến tàu này đã rời bến. Lạc Thiếu Hoa đứng yên tại chỗ, bơ vơ nhìn chuyến tàu đang chậm rãi lướt qua trước mặt mình, trong lòng vừa nôn nóng lại vừa nghi ngờ. Theo tốc độ tăng dần, vô số gương mặt trong cửa sổ lướt qua, dần hóa thành vệt sáng kéo dài.
Toa cuối đang lướt qua trước mắt ông. Lạc Thiếu Hoa cô độc đứng trên bến đợi, trong tầm mắt ông đột nhiên xuất hiện một người.
Theo phản xạ ông ngẩng đầu lên, thấy bến đợi đối diện, một người đàn ông gầy gò đang ở ghế chờ chậm rãi đứng lên.
Lạc Thiếu Hoa há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe, nhìn Lâm Quốc Đông chậm rãi đi tới cạnh bến đợi, cách lớp màn chắn plastic, hai tay để túi áo, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa với mình.
Sao hắn lại ở đây? Vậy Lạc Oánh ở đâu? Con gái còn sống hay chết? Lâm Quốc Đông rốt cuộc muốn làm gì?
Vô số câu hỏi trong nháy mắt hiện lên trong đầu Lạc Thiếu Hoa, suy nghĩ của ông đã bị gián đoạn, tựa hồ như bản năng lao tới phía đối diện. Nhưng giữa ông và Lâm Quốc Đông còn cách một đường ray và màn chắn cao hơn đầu người.
" Con gái tao đâu? "Lạc Thiếu Hoa lao tới trước màn chắn plastic, đập liên tục, thất thanh gào thét" Nó ở đâu? "
Lâm Quốc Đông không trả lời, vẫn nhìn Lạc Thiếu Hoa đang như kẻ điên, vẻ mặt cười nhạo.
Đây chính là bất lực.
Kẻ nắm sự sống chết của con gái chỉ cách đó mấy mét, nhưng ông lại không thể tiến tới dù là 1mm.
Trong đường hầm tối đen, tiếng ầm ầm loáng thoáng lại vang lên, một luồng ánh sáng xuất hiện ở một khúc ngoặc, từ xa tới gần, khí lưu bắt đầu cuồn cuộn ngày càng rõ lên bến đợi.
Lạc Thiếu Hoa đã không cảm nhận được những thứ này, thứ duy nhất ông có thể làm bây giờ chính là nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đông ở phía đối diện, kêu gào vô nghĩa.
Đột nhiên, Lâm Quốc Đông đưa bàn tay phải lên, giơ ngón trỏ lên làm động tác" suỵt "với ông.
Lạc Thiếu Hoa liền dừng lại, nửa người trên vẫn phủ lên màn chắn plastic trước mặt, dán mắt nhìn nhất cử nhất động của đối phương.
Tay trái Lâm Quốc Đông bỏ ra khỏi túi áo, giơ lên" Pa "một tiếng đập lên màn chắn plastic trước mặt.
Dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên màn chắn.
Máu, là máu tươi. Không ngừng chảy xuống.
Trong đầu Lạc Thiếu Hoa ầm lên một tiếng, sau cùng một tia lý trí còn sót lại cũng theo đó mà biến mất.
Lạc Oánh!
Ông dùng hết sức mình tông vào màn chắn plastic. Một cái, hai cái. Màn chắn rung ring, sau cùng biến hình. Cửa tự động mở ra chừng một ngón tay, lạc Thiếu Hoa lấy gậy cảnh sát từ trong túi xách, kéo ra, cắm vào khe hở của cửa tự động, dùng sức bẩy..
" Ông đang làm gì vậy hả? "
Theo tiếng thét vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai nhân viên bảo vệ của nhà ga chạy tới.
Lạc Thiếu Hoa không nghe thấy gì nữa, trước mắt chỉ có cánh cửa tự động hé mở và dấu tay đầy máu ở phía đối diện đang không ngừng chảy xuống.
Lạc Oánh! Con gái của cha.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt xoay chuyển, cửa tự động và dấu vân tay máu đều quay 90 độ, Lạc Thiếu Hoa bị xô ngã trên đất.
Trọng lượng hai người đè lên, Lạc Thiếu Hoa nhất thời không động đậy được. Nhưng thân thủ được tôi luyện nhiều năm, thêm vào đó bị Lâm Quốc Đông kích phát cuồng nộ khiến ông rất nhanh đã bò lên được, mau chóng làm hai nhân viên bảo vệ ngã xuống đường. Lúc đứng lên lại nhìn sang phía đối diện, bóng dáng của Lâm Quốc Đông chỉ thoáng qua một chút, liền bị tàu điện ngầm đang lao như bay che khuất.
Chuyến chạy về trạm cuối ở phía nam đã vào ga.
Lạc Thiếu Hoa càng thêm khẩn trương. Trong xe một lượng lớn hành khách, bến đợi đối diện phút chốc chỉ thấy dòng người đông nghịt. Ông cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lâm Quốc Đông trong đám người, nhưng không thu hoạch được gì.
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ bị đánh ngã đều nghiến răng đứng dậy, một trong số họ nhìn Lạc Thiếu Hoa muốn lao vào thử xem sao, người còn lại đã dùng bộ đàm gọi bảo vệ tới.
Lạc Thiếu Hoa cắn răng, cầm ba lô lên chạy về hướng cầu thang.
Sau hồi kích động lúc nãy ngược lại khiến ông bình tĩnh lại. Chỉ dựa vào mình ông, rõ ràng đã không thể cứu được con gái. Mọi lo lắng cho sinh mệnh Lạc Oánh đều vô dụng.
Máu đó, rốt cuộc có phải là của Lạc Oánh không?
Lạc Thiếu Hoa không dám nghĩ nữa, vừa chạy vừa sờ di động, gọi vào một số điện thoại.
Vài giây sau, giọng Đỗ Thành truyền tới" Lão Lạc? "
" Thành, ông đang ở đâu? "
" Ở nhà. "nghe có vẻ Đỗ Thành có chút ngạc nhiên khi thấy ông gọi cho mình" Có chuyện gì sao? "
" Mau giúp tôi định vị một số điện thoại, phải nhanh lên. "Lạc Thiếu Hoa đã lao tới bến đợi phía đối diện, nhìn quanh một vòng, trên bến đợi không một bóng người, ông thầm mắng một tiếng, nói một dãy số cho Đỗ Thành" Có tin gì lập tức báo cho tôi biết. "
Đỗ Thành do dự một lúc, nhưng rất nhanh đã trả lời" Được, tôi gọi cho Chấn Lương đã. "
Lạc Thiếu Hoa cúp điện thoại, xoay người chạy ra ngoài. Còn chưa ra tới cổng, đã thấy mấy người bảo vệ đã vây tới, thử ngăn ông lại." Tránh ra! "Lạc Thiếu Hoa gào lên. Có lẽ bị biểu tình trên mặt ông dọa, cũng có lẽ vì khí thế ngút trời của ông, đám nhân viên bảo vệ đều rụt lại. Nhân lúc họ đang do dự, Lạc Thiếu Hoa nhảy một cái ra khỏi cổng, chạy thẳng ra khỏi trạm.
Chạy tới ngoài phố, Lạc Thiếu Hoa mau chóng nhìn quanh một lượt, trên đường người qua lại thưa thớt, xe cộ cũng ít. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Quốc Đông đâu. Ông không kịp thở, liền chạy tới xe mình.
Vừa khỏi động máy, Đỗ Thành đã gọi tới.
" Lão Lạc, tìm thấy rồi, tại công viên 81, vả lại vị trí không di chuyển. "
" Biết rồi. "Lạc Thiếu Hoa một tay cầm điện thoại, một tay vội xoay vô lăng, ra sức đạp chân ga.
" Lão Lạc, đó là số điện thoại của Lạc Oánh. "Giọng Đỗ Thành cũng có chút cấp thiết" Nó thế nào rồi? "
" Gặp rồi nói sau. "Lạc Thiếu Hoa không có thời gian giải thích với ông" Ông mang vài người tới đó, trông cậy vào ông! "
" Được, tôi ở đây cũng xuất phát. "trong ống nghe truyền tới tiếng bước chân" Ông mở điện thoại, giữ liên lạc. "
Lạc Thiếu Hoa trả lời một tiếng, vượt qua một chiếc taxi, lao thẳng tới công viên 81.
Công viên 81 ở phía nam thành phố, cách trạm tàu điện ngầm Xuân Dương chừng 7km. Lạc Thiếu Hoa lái xe như bay, không tới 5 phút đã tới trước cổng công viên. Vừa đậu xe xong, liền thấy một chiếc SUV lao vút qua. Đỗ Thành nhảy xuống xe, chạy tới Lạc Thiếu Hoa.
" Bọn Chấn Lương cũng tới rồi. "trên mặt Đỗ Thành mồ hôi sáng lấp lánh," Đang tìm kiếm trong công viên. "
Tính ra, Lạc Thiếu Hoa và Đỗ Thành đã mấy năm không gặp, thậm chí cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Gặp lại nhau, Đỗ Thành lại không hỏi nguyên do mà ra tay giúp đỡ. Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là chỗ để mấy lão già có thể dựa vào.
Lạc Thiếu Hoa không có nhiều thời gian để cảm khái, vỗ vai Đỗ Thành, nói câu cám ơn xong liền chạy vào công viên.
Dù di động của Lạc Oánh đã tắt, nhưng vẫn có thể thông qua thủ đoạn kỹ thuật để xác định vị trí khái quát của nó. Vậy thì, có ba khả năng, một là di động vẫn trên người Lâm Quốc Đông, hai là trên người Lạc Oánh, ba là đã bị Lâm Quốc Đông ném đi chỗ khác. Khả năng thứ nhất có thể loại bỏ, vì sau khi di động được định vị, vị trí vẫn không đổi. Lâm Quốc Đông không thể nào đứng yên một chỗ đợi Lạc Thiếu Hoa tìm tới cửa. Cho nên, hai khả năng sau tương đối cao. Lạc Thiếu Hoa hơi nghiêng về khả năng thứ hai hơn, vì theo hoàn cảnh của cuộc điện thoại vừa nãy với Lâm Quốc Đông, dường như hắn đang ở một bãi trống. Công viên 81 đích thực phù hợp với đặc điểm này. Vả lại, Lạc Oánh rất có khả năng ở trong công viên, vì nếu nó ở ngoài công viên, có lẽ rất nhanh đã bị phát hiện. Bọn Trương Chấn Lương có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, nên đầu tiên chọn cách tìm kiếm trong công viên.
Chỉ là, dù có tìm được Lạc Oánh, nó còn sống hay không?
Lạc Thiếu Hoa không dám nghĩ nữa, bật đèn pin, tìm kiếm trong công viên tối đen như mực. Lúc này đã là giữa đêm, trong công viên thưa thớt bóng người. Để chắc chắn, Lạc Thiếu Hoa bắt đầu từ cổng tìm vào, đến cả hòn giả sơn và dưới gốc cây cũng không bỏ qua. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài phát hiện ra mấy đôi nam nữ đang quấn quít lấy nhau ra, thì không thấy bóng dáng của Lạc Oánh đâu. Lạc Thiếu Hoa ngày càng lo lắng, nhiệt độ lúc này khoảng -15 độ, vả lại con gái rất có thể đã bị thương, nó còn có thể gắng gượng được bao lâu?
Đang suy nghĩ, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng của đèn pin đang di chuyển mau chóng, còn kèm theo tiếng bước chân gấp rút. Lạc Thiếu Hoa soi đèn pin tới, thấy Đỗ Thành đang chạy nhanh tới.
" Thế nào rồi? "
" Bên này không có. "dưới ánh đèn pin, sắc mặt Đỗ Thành rất khó coi" Lão Lạc, tôi qua bên trái tìm, ông qua bên phải. "
Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng, mau chóng rẽ về ngã bên cạnh. Ông vòng qua một pho tượng, đặc biệt soi đằng sau pho tượng, không thấy.
Đi qua một cây cầu gỗ, nhìn xuống dưới cầu, không thấy.
Đi qua một khu rừng, không thấy.
Theo thời gian và số người tìm kiếm, có lẽ đã tìm được một nửa công viên rồi, vẫn không thấy con gái đâu. Bước chân Lạc Thiếu Hoa ngày càng nặng nề, trước mắt dần trở nên mờ ảo. Cuối cùng, ông không chạy nổi nữa, muốn vịn vào một gốc cây để thở, nhưng đôi chân đã mềm nhũn.
Ông ngồi xuống gốc cây, liền cảm thấy dưới thân truyền tới cảm giác cứng và lạnh lẽo. Nhưng tim ông còn lạnh hơn. Một nỗi tuyệt vọng ngày càng nồng nặc ập tới tim ông, có lẽ Lạc Oánh không ở trong công viên này, hoặc có lẽ nó đã bị hại rồi.
Lạc Thiếu Hoa cảm thấy sóng mũi cay cay, lồng ngực nghẹn ngào. Cuối cùng ông ngẩng đầu, òa lên khóc trong màn đêm đen nghịt của công viên.
" Oánh Oánh, con đang ở đâu? "Lạc Thiếu Hoa như một đứa trẻ sợ hãi, không nơi nương tựa" Mau ra đây, ba.. "
Rừng cây yên ắng, hòn giả sơn và hồ nước cũng không đáp lại, lặng lẽ nhìn người cha đang khóc lóc thảm thiết này.
Đột nhiên, Lạc Thiếu Hoa nghe tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên. Ông vội lau nước mắt, lấy di động ra xem, là Đỗ Thành.
" A lô? "
" Lão Lạc, đã tìm thấy Lạc Oánh rồi. "giọng Đỗ Thành vô cùng gấp gáp, theo tiếng thở hổn hển, tựa hồ đang chạy" Trên ghế dài bên cạnh đài phun nước, còn có một người đàn ông. "
Lúc còn cách đài phun nước chừng mười mấy mét, Lạc Thiếu Hoa thấy mấy người đàn ông đang vây quanh chiếc ghế dài, ánh đèn pin bao trùm lên một người phụ nữ đang cúi đầu. Bên cạnh là một người đàn ông hai tay đang ôm đầu, ngồi xổm dưới đất.
Lạc Thiếu Hoa chạy nhanh tới, lao thẳng vào người phụ nữ đang trên băng ghế dài, vội vàng ngửa đầu cô ra xem, không sai, là Lạc Oánh.
Đồng thời, ông cảm nhận được một làn hơi thở ấm áp trên tay, còn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Lạc Thiếu Hoa nhất thời toàn thân mất hết khí lực. Nó còn sống.
Trên người Lạc Oánh phủ một chiếc áo bông màu lam, nửa người trên vô lực lắc lư theo động tác của cha. Lạc Thiếu Hoa đột nhiên nhớ tới dấu tay máu, vội kéo áo lông ra, muốn xem cô có bị ngoại thương không.
" Lúc nãy tôi có xem qua một lượt, không sao. "Lúc Trương Chấn Lương tới, chỉ thấy nó mặc mỗi chiếc áo len, đang ôm vai run lẩy bẩy" Nhưng người vẫn đang hôn mê. Có lẽ đã uống nhiều rồi. "
Lạc Thiếu Hoa không yên tâm, vẫn kiểm tra một lượt. Đích thực Lạc Oánh vẫn không hề bị sứt mẻ, trên người không có vết máu. Ông đứng dậy, nhìn mấy người đàn ông đang đứng, ngoài Đỗ Thành và Trương Chấn Lương ra, mấy người còn lại đều trong đội hình cảnh.
" Người đàn ông đó đâu? "
" Đấy. "Trương Chấn Lương hất cằm về phía người đàn ông đang ngồi xổm" Lúc tìm thấy Lạc Oánh, tên khốn này đang sờ lung tung trên người cô ấy. "
Lạc Thiếu Hoa dùng đèn pin soi vào hắn. Người đàn ông đó đầu tóc vừa bẩn vừa rối, mặc một chiếc áo rách rưới nhìn không ra màu sắc ban đầu, có lẽ là một kẻ lang thang.
Lạc Thiếu Hoa bước lên nắm tóc hắn, người đàn ông ngửa mặt lên, kêu oai oái.
Không phải Lâm Quốc Đông.
Dù vậy, một luồng nộ khí vẫn cuộn trào từ trong đáy lòng Lạc Thiếu Hoa. Ông đưa chân lên đạp cho hắn một cái, ngã lăn ra đất, vừa tránh, vừa lớn tiếng thảm thiết kêu gào.
" Được rồi. "Đỗ Thành nãy giờ im lặng liền ngăn Lạc Thiếu Hoa lại" Đưa Lạc Oánh tới bệnh viện trước đã. "
Trong lối hành lang bệnh viện nhân dân số 4 của thành phố, Đỗ Thành, Trương Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa ba người đang đợi tin tức của Lạc Oánh, hoặc ngồi hoặc đứng, ai nấy đều có tâm sự.
Năm đó vì Đỗ Thành kiên quyết nhận định Hứa Minh Lương không phải là hung thủ, và nhiều lần yêu cầu lật lại vụ án, cuối cùng khiến ông và bọn Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa trở mặt nhau. Dù sau này Đỗ Thành được điều về lại thành phố, ba người cũng đã trở thành người xa lạ. Đặc biệt sau khi Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa về hưu xong, Đỗ Thành và họ dường như cắt đứt liên lạc. Tối nay Lạc Thiếu Hoa đột nhiên tìm mình giúp, khiến Đỗ Thành cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Về chuyện này, Lạc Thiếu Hoa không giải thích rõ. Ông chỉ cảm thấy, vào lúc này, không ai có thể hiểu được hoàn cảnh nguy hiểm của Lạc Oánh như Đỗ Thành, dù sự tồn tại của Lâm Quốc Đông vĩnh viễn là một bí mật không thể nói với Đỗ Thành.
Vì vậy, ông từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt thăm dò của Đỗ Thành.
Một bác sĩ từ phòng bệnh nào đó bước ra, vừa lật xem bệnh án trong tay, vừa chạy vội về phía họ.
" Ai là người nhà của Lạc Oánh? "
Lạc Thiếu Hoa vội đứng dậy:" Là tôi, nó giờ thế nào rồi? "
" Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngộ độc rượu. "bác sĩ gấp bệnh án lại" Ở lại truyền dịch, quan sát một chút, không có gì có thể ra viện. "
Lạc Thiếu Hoa liên tục nói cảm ơn với bác sĩ, biểu tình trên mặt như trút được gánh nặng.
Đỗ Thành nhìn ông, mở miệng hỏi:" Lão Lạc, Oánh Oánh rốt cuộc là thế nào? "
" Gặp Hướng Dương nói chuyện không thành, một mình đi uống rượu. "Lạc Thiếu Hoa miễn cưỡng cười" Vất vả mọi người rồi, ông sao thế, sắc mặt vàng vọt, không khỏe sao? "
Đỗ Thành biết ông muốn chuyển đề tài để nói, chỉ trả lời đơn giản" Bi bệnh, không sao. "
Trương Chấn Lương đi tới, thấy sắc mặt Đỗ Thành, liền đẩy Đỗ Thành ra ngoài:" Sư phụ, thầy về nghỉ ngơi đi, để con ở lại cùng lão Lạc. "
" Không sao. "Đỗ Thành khẽ gạt Trương Chấn Lương ra" Ta và lão Lạc cần trò chuyện. "
" Ồ "Trương Chấn Lương quay đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa, đứng dậy đi tới băng ghế dài ở phía xa xa rồi ngồi xuống.
Đỗ Thành ngồi xuống cạnh Lạc Thiếu Hoa, suy nghĩ một hồi, thấp giọng hỏi:" Lão Lạc, chúng ta đều là người làm trong ngành hình sự mấy chục năm. Có một số chuyện không cần phải giấu diếm, Oánh Oánh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? "
" Thật sự là do uống quá chén, không nghe điện thoại, cho nên tôi mới lo lắng. "Lạc Thiếu Hoa né tránh ánh mắt của ông," Lời bác sĩ nói lúc nãy không phải ông cũng đều nghe thấy rồi đó sao? "
" Chừng hơn 20 năm trước, lúc Oánh Oánh học cấp 2, thi học kỳ kết quả không tốt, không dám về nhà, tới ngủ nhà bạn 2 ngày. "Đỗ Thành quan sát sắc mặt ông" Khi đó ông cũng không nôn nóng như tối nay. Vừa nãy nghe ngữ khí của ông, tôi còn tưởng Oánh Oánh bị bắt cóc. "
Lạc Thiếu Hoa khẽ run rẩy:" Thành, chúng ta đều già rồi, đã không chịu nổi giày vò nữa. Lỡ con trẻ xảy ra chuyện gì đều có thể lấy mạng của tôi. "
" Tôi thấy khả năng chịu đựng giày vò của ông vẫn còn tốt chán. "Đỗ Thành đá đá chiếc túi dưới chân Lạc Thiếu Hoa" Nếu Lạc Oánh chỉ vì không nghe điện thoại, mà ông còn mang cả gậy cảnh sát và ống nhòm sao? "
Lạc Thiếu Hoa theo phản xạ cúi đầu, nhìn miệng túi xách mở, lộ ra cán gậy cảnh sát và một đoạn ống nhòm.
Thật ra, ông cũng khó nói rõ được vì sao mình lại tìm Đỗ Thành giúp. Lúc ý thức được Lạc Oánh có thể bị hại, Lạc Thiếu Hoa nghĩ đến đầu tiên lại là Đỗ Thành. Có lẽ trong tiềm thức của ông, chỉ có người bạn già khổ sở hai mươi mấy năm trời để tìm ra hung thủ thật sự mới có thể hiểu được Lâm Quốc Đông nguy hiểm tới nhường nào. Nhưng vào lúc này, đối với nguồn cơn của sự tình, ông không thể giải thích, cũng không cách nào giải thích. Ông rất rõ, bất kỳ lý do và mượn cớ gì đều không giấu được Đỗ Thành. Nhưng ông không thể để chuyện này bị bại lộ. Nếu không ngay khi ông nhận được điện thoại của Lâm Quốc Đông đều có thể cầu cứu đồng nghiệp cũ.
Một khi Lâm Quốc Đông bị lộ, mọi người đều sẽ đối mặt với tai họa chết chung. Hắn dám bắt bí Lạc Oánh, uy hiếp mình, chính là đã nhận định Lạc Thiếu Hoa chỉ dám tới một mình.
Lạc Thiếu Hoa vẫn cho rằng mình là bọ ngựa bắt ve, không ngờ tới Lâm Quốc Đông mới là chim sẻ thật sự.
" Ông rốt cuộc đang làm gì? "Đỗ Thành nhìn Lạc Thiếu Hoa chằm chằm, tiếp tục hỏi" Chuyện này có liên quan gì với Lạc Oánh? "
Trong lòng Lạc Thiếu Hoa đã là một mảng băng giá. Ông thở dài, xoay người đối diện với Đỗ Thành, ánh mắt trống rỗng.
" Không có, không làm chuyện gì cả."