Thời Hàm bất lực, hung hăng xoa đầu cô để giải tỏa cơn tức giận.
“Được rồi, thu dọn đi rồi theo anh về nhà!”
Thời Nhan chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu hỏi: “Ba về rồi sao ạ?”
Cô biết ba mình đã đi du lịch cùng với nhóm bạn cũ nên cô mới to gan không về nhà như vậy.
Thời Hàm bật cười: “Biết sợ rồi sao?”
“…” Thời Nhan bĩu môi: “Anh biết rồi mà vẫn cố hỏi sao?”
Thời Hàm cười “Ha ha”, cố tình không trả lời cô. Anh ta im lặng một lúc lâu, thấy Thời Nhan lo lắng mới nói: “Không! Tuần sau mới về.”
“Hừ…” Thời Nhan thở phào nhẹ nhõm, lập tức buông Thời Hàm ra, chạy trở lại bên người Chu Mục, ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh: “Vậy em sẽ không về.”
“…” Thời Hàm trừng mắt: “Đừng bướng bỉnh nữa!”
Thời Nhan núp sau lưng Chu Mục, ló đầu ra, nói: “Em đã qua tuổi 18 rồi anh à, em cũng sắp kết hôn rồi, anh đừng coi em như một đứa trẻ nữa được không?”
“Ha ha… Em có 90 tuổi thì vẫn chỉ là đứa trẻ của nhà chúng ta thôi.”
“Biết là vậy, nhưng mà anh.” Thời Nhan chỉ vào Chu Mục: “Về sau người này sẽ quản em.”
Thời Hàm nhìn Chu Mục, sau đó đột nhiên thở dài: “Được rồi, anh không thể nói được em nữa rồi.”
Thời Nhan biết anh ta như vậy chính là thỏa hiệp, cô lập tức cười đến cong mắt: “Cảm ơn anh.”
“Cậu đó, nhớ chăm sóc con bé một chút.” Thời Hàm nói với Chu Mục.
Chu Mục cười gật đầu, anh nghiêng đầu nhìn Thời Nhan, nói: “Anh yên tâm, em nhất đinh sẽ chăm sóc cô ấy.”
Trước khi Thời Hàm quay về, anh ta vẫn luôn miệng dặn dò Chu Mục rất nhiều lần rồi mới yên tâm rời đi. Chu Thanh vốn dĩ đến tìm Chu Mục để giết thời gian vì cô ấy đang trong kỳ nghỉ phép nhàm chán, nào ngờ lại gặp Thời Nhan qua đêm ở đây. Nhìn bọn họ âu yếm anh em với nhau, cô ấy thật sự không thể chịu nổi, đành rời đi cùng với Thời Hàm.
Dưới sảnh.
“Này!” Thời Hàm lắc lắc chìa khóa xe, gọi người ở trước mặt.
Chu Thanh nghe tiếng thì quay đầu lại, cô ấy rút cây kẹo mút trong miệng ra, nói: “Chuyện gì?”
“Đưa cô đi.”
Chu Thanh nói “Gì cơ”, “Tốt với tôi vậy sao?”
Xem ra người đàn ông này vẫn bình thường, ít nhất sẽ không đánh phụ nữ, thấy người khác gặp khó khăn sẽ ra tay giúp đỡ, tuy rằng cái miệng thật sự không tốt đẹp chút nào.
Thời Hàm cười chế nhạo: “Tôi chỉ sợ cô sẽ lại ngốc nghếch, đi được nửa đường lại bị đàn ông chặn lại.”
“…” Chu Thanh.
Cái miệng thật sự không tốt đẹp chút nào.
Cô ấy trợn tròn mắt, tức giận nói: “Anh bạn, chuyện đó đã qua mấy tháng rồi, tại sao anh lại nhắc tới chứ! Sao, đã qua mấy tháng rồi, anh còn muốn tôi phải báo đáp sao!” Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Sao? Tôi mời ăn đi cơm nhé!”
Thời Hàm tiến lên hai bước, cúi đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa: “Được!”
Chu Thanh chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ anh ta thật sự đồng ý. Nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên tiến lại gần, trong lòng cô ấy chợt căng thẳng có chút khó hiểu. Cô ấy đẩy anh ta ra, vội vàng lùi về phía sau vài bước: “Tránh ra.”
Cô ấy cắn mạnh cây kẹo mút trong miệng, cắn đến mức phát ra mấy tiếng “cạch cạch”, hai má trắng nõn hơi phiếm hồng. Cô ấy mở túi xách ra, lấy một cây kẹo ở trong đó, màu hồng, vị dâu tây, tay vung lên ném về phía Thời Hàm.
“Mời anh ăn.”
Thời Hàm đưa tay ra bắt lấy, anh ta cầm lấy cây kẹo nhỏ màu trắng xoay xoay trước mặt, không biết nghĩ tới điều gì đó mà mỉm cười.
Một lúc sau, anh ta cất cây kẹp mút vào trong túi áo khóac, lại đưa ra với Chu Thanh.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Anh ta nói.
Chu Thanh lấy điện thoại ra, đưa cho anh ta: “Làm gì?”
Thời Hàm cầm lấy, thấy mật mã lại đưa cho cô ấy mở khóa, mở khóa xong lại cầm lấy, bấm nhanh một dãy số trên điện thoại của cô ấy. Hai giây sau, điện thoại của anh ta vang lên.
Chu Thanh đã biết anh ta muốn làm gì, vội vàng cướp điện thoại lại: “Trả điện thoại cho tôi, tôi không cần số của anh.”
Tuy nhiên, cô ấy lại thấp hơn anh ta một cái đầu, Thời Hàm cứ đưa tay lên cao, cao đến nỗi cô ấy nhảy lên cũng không thể với tới.
Thời Hàm vui vẻ thao tác hai cái điện thoại, đột nhiên rũ mắt nhìn cô ấy, chớp chớp mắt.
“Đừng nóng vội!”
Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn hai chiếc điện thoại bị mình giơ cao lên: “Chờ một lát!”
Chu Thanh tức giận! Cô ấy phớt lờ anh ta, sải bước về phía trước, đến điện thoại cũng không cần nữa.
Thời Hàm thấy vậy thì đuổi theo.
“Trả cho cô này.”
Chu Thanh vươn tay ra cầm lấy rồi nhét nó vào trong túi xách. Điện thoại vừa mới nhét vào trong túi liền vang lên, Chu Thanh lại lấy nó ra, mở khóa, một thông báo hiện lên.
“Anh Thời Hàm đẹp trai.” Khóe miệng Chu Thanh giật giật, cô ấy quay đầu nhìn người đàn ông đang đi theo phía sau, cười nhạo: “Tại sao da mặt anh có thể dày như vậy chứ!”
Thời Hàm không thèm để ý, anh ta nhướng mày, hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?”
Chu Thanh nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cười “Ha ha” hai cái rồi không nói gì, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Vừa mới đi được hai bước, cổ áo lại bị người phía sau kéo lại.
“Thời Hàm, anh thật sự rất phiền đó!”
Thời Hàm hất cằm sang một bên: “Xe của tôi ở đằng kia!”
Chu Thanh bị anh ta xách cổ áo xoay người lại nhìn người ở phía sau: “Thật sự muốn tôi mời anh ăn cơm sao!”
Thời Hàm nheo mắt: “Còn có giả sao?”
“…” Chu Thanh.
Cái gì thật hay giả chứ.
……
Hai người ở bên dưới đấu võ mồm vô cùng vui vẻ thì hai người ở trên tầng lại ngọt ngào như dính mật.
Sau khi tiễn hai vị đại Phật kia, cả hai cũng thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Chu Mục đứng ở phòng khách đợi Thời Nhan đi từ trong phòng tắm đi ra. Anh quay đầu lại nhìn ra ngoài, thấy sắc trời so với vừa nãy đã trầm xuống hơn một chút, liền đi ra ngoài ban công kiểm tra nhiệt độ, phát hiện ra trời còn lạnh hơn buổi sáng.
Anh đóng cửa ban công, quay người bước vào phòng ngủ rồi đi ra với chiếc khăn dệt kim màu đen trên tay. Chiếc khăn này là của Chu Thanh tặng vào sinh nhật năm ngoái, anh ở trong bệnh viện cả ngày không gặp gió, ở nhà cũng có máy sưởi, chiếc khăn này một năm không dùng đến mấy lần. Còn cái khăn giống hệt Thời Nhan mà mua lần trước, anh đã để nó ở phòng nghỉ của phòng khám bệnh.
Anh nhìn chiếc khăn, mỉm cười.
Khi bước ra khỏi phòng ngủ, Thời Nhan cũng vừa vặn từ trong phòng tắm đi ra ngoài. Chu Mục giữ chặt cô lại, quấn chiếc khăn quanh cổ cô. Quấn một vòng lại thấy nó quá dài, lại quấn thêm một vòng nữa, cứ như vậy cho đến khi không nhìn thấy miệng Thời Nhan nữa.
Chu Mục hài lòng nhìn kiệt tác của mình, mỉm cười. Ngược lại, ánh mắt của Thời Nhan có chút ngây thơ, một giọng nói rầu rĩ phát ra từ chiếc khăn.
“Mục Mục, anh sợ em bị chết cóng sao?”
Nghe được ý tứ trong lời nói của cô, Chu Mục sờ cằm, hỏi: “Thật sự quá đà sao?”
Thời Nhan thành thật mà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Còn chưa tới thời điểm lạnh nhất mà anh đã quấn em thành cái bộ dạng này rồi. Chờ đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông, em có lẽ sẽ không chỉ quấn một chiếc chăn bông mà đi ra ngoài đâu!” Cô bổ sung.
Nói như vậy, Chu Mục cảm thấy có chút phóng đại.
Anh đưa tay kéo chiếc khăn xuống một chút, lộ ra cái miệng của cô, thấy đôi môi được bôi một lớp son dưỡng hồng nhạt lấp lánh, anh không kìm lòng được mà cúi đầu hôn một cái.
“Ngoan, cứ quấn như vậy trước đi, đợi lần sau đến trung tâm thương mại anh sẽ mua một cái mới cho em.”
Nói xong lại muốn hôn.
Thời Nhan đưa tay lên che miệng anh lại, cô đẩy đẩy nó ra, lại kháng nghị: “Đừng hôn, son môi vừa mới thoa xong, hôn sẽ lại phải thoa lại. Khi nào thì có thể ra ngoài vậy ạ?”
Chu Mục sững sờ, sau khi định thần lại, anh cầm tay cô rồi dời đôi môi mỏng lên, hôn lên trán cô.
“Như vậy có thể đúng không? Chúng ta đi thôi!”
Thời Nhan cười, gật đầu: “Vâng!”
Thay giày xong ở lối ra vào, Thời Nhan kéo cánh tay Chu Mục, nhảy nhót ra bên ngoài. Dường như sau khi hai người ở bên nhau, cô đặc biệt thích ôm lấy cánh tay anh, luôn phải như vậy mới thấy yên tâm, đó là sự thật.
Đây chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Sau khi lấy xe ở bên dưới xong, hai người xuất phát đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Ngay khi đến khu quần áo nữ, Thời Nhan lập tức đi tới khu phụ kiện. Nơi này có đủ loại phụ kiện quần áo, mũ, khăn quàng cổ đều có. Thời Nhan nhìn dãy khăn quàng cổ rực rỡ đủ màu, trong lòng lập tức hoang mang.
“Chứng khó khăn trong việc lựa chọn lại tái phát rồi.” Cô nói thầm.
Chu Mục mỉm cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô. Sau đó, anh nhanh chóng liếc qua một loạt khăn quàng cổ, cuối cùng chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu lam hồng ở phía trên cùng, nói với người phục vụ phía sau: “Lấy chiếc khăn quàng cổ màu lam hồng xuống cho tôi xem.”
Người phục vụ lập tức cầm lấy dụng cụ, gỡ chiếc khăn quàng cổ, đưa cho Chu Mục xem, ánh mắt còn lưu luyến không rời trên mặt Chu Mục.
Cô gái bên cạnh có lẽ đã nhìn thấy được ánh mắt của nhân viên phục vụ, chua chát nói vào tai Chu Mục bằng cái giọng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy được.
“Đại bác sĩ Chu, thật tầm thường!”
Chu Mục ngẩn ra, anh thật sự không chú ý đến bất cứ chuyện gì. Nhưng một giây tiếp theo, như thể nhận ra điều gì đó, anh quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô nhân viên.
Ồ…, hóa ra là vậy!
Anh thu ánh mắt lại, liếc nhìn Thời Nhan, nhưng không nói gì.
Chu Mục nghiêm túc xem xét chất liệu của chiếc khăn, nhưng không đến vài giây, anh đột nhiên dừng lại, sau đó, Thời Nhan nhìn thấy anh mỉm cười, đôi mắt cong cong.
“Cái này chắc là vải nhung!”
Rất mềm, đặc biệt rất ấm.
Thời Nhan muốn hỏi anh cười cái gì, nhưng lại bị anh cắt ngang như vậy nên cô không hỏi nữa.
Người phục vụ lấy khăn quàng cổ, Chu Mục thanh toán tiền rồi lập tức thay chiếc khăn màu đen cỡ lớn đang quấn quanh cổ Thời Nhan, sau đó hỏi xin người phục vụ cho một túi đồ rồi cất chiếc khăn màu đen vào đó.
Thời Nhan nhìn xuống chiếc khăn quàng cổ, cô đưa tay lên chạm vào chất liệu của nó, sau đó giơ ngón tay cái với Chu Mục.
“Ánh mắt không tồi.”
Màu lam hồng, mang đầy sức sống của thiếu nữ, phía trên còn có một vài hoa văn màu đen, trông không quá mức khoa trương.
Thời Nhan thích sự đơn giản này.
Thời Nhan mỉm cười, vươn tay ra cầm lấy biên lai mà Chu Mục vừa nhét vào túi, thản nhiên mà nhìn vào nó.
“Cái gì, cái khăn quàng cổ này hơn một ngàn? Có phải mạ vàng đâu!”
Chiếc khăn đắt nhất mà cô từng mua cũng chỉ vài trăm đô, làm sao một chiếc như này có thể lên đến hàng nghìn chứ!
Người phục vụ lập tức mỉm cười giải thích: “Thưa cô, chất liệu của chiếc khăn này hoàn toàn là thuần nhung, không có gì là giả cả. Hơn nữa, chiếc khăn của thương hiệu này nổi tiếng là ấm áp, và nó vẫn sẽ trở lại hình dạng ban đầu cho dù cô có kéo nó ra như thế nào. Cái khăn này bền như vậy thì với giá đó không tính là đắt chút nào đâu ạ.”
Thời Nhan xấu hổ nhìn người phục vụ: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không sao đâu.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Thời Nhan kéo tay Chu Mục, nói: “Sau này không được phép mua những món đắt tiền như vậy nữa, thật sự quá lãng phí.”
Chu Mục cười: “Sao, em sợ tiền lương của bác sĩ như anh không thể nuôi nổi em sao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT