Chu Mục vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận nức nở. Anh hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đỏ hoe của cô đã rơi xuống từng hạt trân châu nhỏ, những giọt nước mắt cứ tuôn ra từng đợt từng đợt, liên tục trượt xuống khỏi hốc mắt ướt đẫm hoàn toàn.
Chu Mục sợ hãi vội vàng bò lại lên đầu giường, vươn tay ra bế cô nhóc đang nằm lên, ôm vào trong lòng.
“Đừng khóc, đừng khóc…” Anh dùng tay áo lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, anh nói như vậy không phải muốn để em khóc.”
Khi tay áo bên phải ướt sũng, anh lại đổi sang tay áo bên trái, tay áo bên trái ướt, anh trực tiếp kéo vạt áo lên lau cho cô.
Thời Nhan khóc không ra hơi, làm gì còn tâm trí để nghe xem anh nói những gì.
Chu Mục nói rất nhiều lời ngọt ngào, chỉ thiếu không mang những câu thoại kinh điển trong phim ảnh ra, mấy lời như anh yêu em một vạn năm cũng đều đã nói ra, nhưng vẫn vô dụng. Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, anh chỉ đơn giản nhẹ nhàng áp mặt cô vào ngực mình, mặc cho cô khóc.
Cái kiểu khóc không thể kiềm chế này trông thật tội nghiệp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Mục cảm nhận được áo sơ mi của mình đã ướt đẫm, tâm tình của Thời Nhan cũng mới dần dần bình tĩnh lại. Anh bất lực thở dài, đôi tay nâng mặt cô lên, hai nụ hôn liền rơi xuống đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của cô.
Thời Nhan thở hắt, nói ngắt quãng: “Đừng… Đừng nhìn, được rồi… Xấu lắm.”
Chu Mục cười, ôm mặt cô nghiêm túc quan sát một lúc lâu: “Biết sẽ xấu mà còn khóc bi thảm thế sao?”
Thời Nhan mếu máo: “Người ta…” Thở hắt một hơi: “Chỉ là quá cảm động.”
Chu Mục hiểu ra, anh mỉm cười xoa đầu cô, vội vàng trấn an cô, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, em mà khóc nữa anh cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Hàng mi của cô còn đọng lại đầy hơi nước, Thời Nhan không nhìn rõ người trước mặt, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, rồi ngước mắt lên lần nữa.
“Không phải vừa rồi anh nói rất nhiều lời ngọt ngào sao?”
“…” Chu Mục.
Cô nhóc này, không phải vừa rồi càng dỗ dành cô càng khóc kinh khủng hơn sao, anh còn tưởng rằng cô không nghe thấy những lời anh vừa nói chứ, thì ra, đều nhớ kỹ hết!
Anh xấu hổ, ho hai tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: “Em thật sự không về sao?”
Thời Nhan lại thở hắt, chớp chớp đôi mắt ướt át, rầu rĩ không vui, nói: “Anh muốn đuổi em đi sao?”
Hai tay Chu Mục đang ôm cô vô thức siết chặt lại, lắc đầu: “Không phải, nhưng không phải chính em nói nếu em qua đêm ở đây, anh trai em sẽ đánh chết anh sao?”
“À…” Thời Nhan bật cười, cô nhướng mày, khoe khoang: “Nếu anh trai em dám động thủ, em sẽ xử lý anh ấy trước.”
Nghe vậy, Chu Mục nhất thời không nhịn được mà bật cười ha ha mấy tiếng, sau đó đưa tay lên xoa đầu cô, đôi mắt trong veo nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Sao em lại dễ thương như vậy chứ.”
“A!” Thời Nhan đột nhiên kêu lên, cô vỗ vào trán mình, quay đầu nhìn xung quanh.
“Sao vậy?” Chu Mục hỏi.
Anh cũng ngạc nhiên.
Thời Nhan cuối cùng cũng tìm được điện thoại của mình ở dưới gối, cô vừa mở khóa, vừa nói: “Em quên nói với anh trai em.”
“Hả?” Chu Mục suy nghĩ, rồi nói: “Buổi tối không về nhà thì có chuyện gì sao?”
Thời Nhan gật đầu: “Vâng!”
Chu Mục nhìn cô, một lúc lâu sau, anh bật cười: “Hóa ra em hành động xong xuôi rồi mới báo cáo hả?”
Thời Nhan ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh: “Nếu không thì sao chứ! Chẳng lẽ em phải thương lượng với anh trai em sao?”
Chu Mục thật sự vui vẻ, anh vừa cười vừa đưa tay lên gõ đầu cô: “Yêu ma.”
Sau khi gửi tin nhắn Wechat đi, Thời Nhan chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét nó xuống dưới gối, bất chấp việc điện thoại sẽ phát nổ. Cô trở mình đi xuống giường, đi dép lê vào, loẹt xoẹt loẹt xoẹt đi về phía phòng tắm.
“Em đi rửa mặt.”
Nhưng mà, hai giây sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng hét thất thanh của cô.
Chu Mục kinh ngạc nhảy xuống khỏi giường, chạy tới phòng tắm trong vài bước, nhìn vào bên trong, cô nhóc đang bật khóc với vẻ mặt ủ rũ.
“Sao… Sao vậy?”
“Mắt em…” Thời Nhan chu môi: “Thật sự rất xấu.”
Giống như một quả óc chó vậy.
Chu Mục sửng sốt, không nhịn được mà bật cười.
Thời Nhan tức giận, cô dậm chân: “Anh còn cười nữa.”
Chu Mục lập tức im bặt: “Không cười nữa.”
Thời Nhan hừ lạnh.
Có quỷ mới tin anh ý.
“Được rồi.” Chu Mục đi tới cầm lấy khăn mặt rồi đặt nó ở dưới vòi nước nóng cho ướt, anh xoay người lại, tay nâng mặt cô lên, dịu dàng lau mặt cho cô. Anh hỏi: “Em muốn đi ngủ chưa?”
Thời Nhan quay đầu nhìn trong gương, một lúc sau, cô lại thở dài.
“Mấy giờ rồi ạ?”
Chu Mục nhìn đồng hồ, nói: “9 giờ hơn.”
“Quá sớm, em không ngủ được.” Thời Nhan suy nghĩ một chút, hỏi: “TV của anh có truy cập được Internet không?”
“Chắc có, nhưng anh không nhìn thấy nó.”
Bởi vì thường ngày công việc đã quá tải rồi, anh ngủ ở trong phòng nghỉ bệnh viện còn nhiều hơn ngủ trong phòng ngủ ở nhà, thậm chí có khi cả tuần đều không có ở nhà. Có hôm vừa về nhà, anh tắm rửa xong liền đi ngủ luôn, làm gì có thời gian với tâm tư để xem TV.
Đừng nói là xem TV, trước khi Thời Nhan xuất hiện, trong bếp nhà anh chỉ có mì sợi và nước sôi để nguội.
“Vậy thì em sẽ đi xem phim!” Thời Nhan nói.
Chu Mục đáp lời: “Đi đi! Anh đi tắm đã.”
Thời Nhan “Ồ” một tiếng rồi đi ra khỏi phòng tắm. Lúc cô đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, Chu Mục gọi cô: “Nhan Nhan.”
“Dạ?”
“Trong tủ nhỏ ở chỗ TV có đồ ăn vặt.”
Nghe vậy, hai mắt Thời Nhan sáng lên. Cô biết là Chu Mục không ăn đồ ăn vặt, nói: “Anh mua cho em sao?”
Chu Mục cười, nhìn cô một lúc lâu rồi mới gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ.”
Thời Nhan cười hì hì đi ra khỏi phòng ngủ. Cô mở cái tủ nhỏ ra, trong tủ chứa đầy đủ các loại đồ ăn vặt, còn có kẹo mút và kẹo dẻo cho trẻ em.
Cô vui tươi hớn hở đem đồ ăn vặt đi đến sofa, dọn xong rồi mở điện thoại ra kiểm tra Internet, xác nhận có Internet, cô mới mở kênh phim ra, lật xem một hồi, sau đó chọn một bộ phim hài cổ trang kinh điển.
Mấy ngày nay trời đặc biệt lạnh, bên ngoài gió lạnh thổi tới từng cơn. Trong phòng máy sưởi bật vừa phải, Thời Nhan ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, đắp cái chăn mỏng trên bụng, một tay cầm túi khoai tây chiên, tay còn lại đưa hết miếng này đến miếng kia vào trong miệng. Hai cái chân trắng đáp ở trên tay vịn ghế sofa, đung đưa vô cùng tự nhiên.
Chu Mục tắm xong, anh đi ra liền nghe thấy tiếng cười từ trong phòng khách truyền đến. Anh cố tình bước nhẹ bước chân, lặng lẽ đứng ở phía sau Thời Nhan, yên lặng nhìn cô nhóc đang cười ha ha, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên.
Trong khu căn hộ trang trí lạnh lẽo, từ khi có bóng dáng của cô, có tiếng cười nói của cô, có sự bận rộn của cô ở trong bếp, nó đã không còn chỉ là một căn hộ nữa, mà là một mái nhà, một mái nhà ấm áp.
Chúng sinh đông đảo như vậy, có thể gặp được một người thích hợp trong biển người rộng lớn đó, đã từng mất đi lại có được lần thứ hai, anh chỉ có một tâm niệm duy nhất, đó là phải nắm thật chặt.
Có chút khó hiểu, hốc mắt anh nóng bừng. Anh bước hai bước, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa. Thời Nhan xem đến nhập tâm, thấy anh đột nhiên xuất hiện thì có chút sửng sốt. Cô nhìn thấy những sợi tơ đỏ trong mắt anh, vừa định mở miệng hỏi thì khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên tiến lại gần. Anh hôn lên môi cô, thật lâu sau, anh khẽ thở hổn hển, môi vẫn áp lên môi cô.
“Nhan Nhan.” Anh gọi cô, một hơi thở ấm áp đọng lại giữa hai người bọn họ. Thời Nhan nhận ra anh có gì đó không ổn, nhẹ nhàng đáp lại: “Sao vậy ạ?”
Giây tiếp theo, lời nói của Chu Mục hoàn toàn làm mất đi khả năng phản ứng của cô.
“Nhan Nhan, chúng ta kết hôn đi!”
“Nhan Nhan, gả cho anh, làm phu nhân Chu của anh.”
Giọng nói của anh khàn đi, và Thời Nhan đã hiểu tại sao vừa rồi mắt anh lại đỏ như vậy. Lúc cô hoàn hồn, đôi mắt sáng ngời của cô lập tức ứa nước mắt.
Cô muốn nói đồng ý thật lớn, nhưng cổ họng cô giống như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, nóng bỏng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cô vô cùng hoảng hốt, như sợ nếu mình không trả lời lại ngay, anh sẽ rút lại câu nói đó.
Kỳ diệu thay, Chu Mục dường như nhìn thấu tâm tư của cô. Anh đỡ cô ngồi dậy, tiếp tục ngồi xổm trước mặt cô, hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Đừng nóng vội, một khi anh đã nói rồi thì sẽ không thu hồi lại. Em cứ suy nghĩ kĩ đi rồi từ từ trả lời lại, anh sẽ chờ em.”
Thời Nhan đột nhiên gật đầu liên hồi, khó khăn phát âm ra ba từ.
“Em đồng ý!”
Anh đang đợi cô, thật sự đang đợi. Giống như đã vài thế kỷ trôi qua, hai chân anh cũng đã tê rần, anh chống tay vịn ghế sofa đứng lên, chịu đựng cái cảm giác không thoải mái đó. Anh nhấc người trên sofa lên, đi tới ghế sofa cách đó vài bước rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt người đó ở trên hai chân mình.
“Đồng ý sao?” Anh kiên nhẫn hỏi cô.
Thời Nhan quay đầu nhìn vào mắt anh, cô khịt mũi, không chút do dự mà nói “Vâng.”
Cô không nói gì nữa, sau một lúc, cô ôm lấy anh, dùng hành động trực tiếp nói cho anh biết đáp án.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp nơi, chăn bông dịch chuyển trên dưới, tiếng thở dốc ái muội vang vọng trong không gian yên tĩnh. Lúc này, việc sử dụng máy sưởi trong phòng xem như cũng là dư thừa.
……
“Nhan Nhan.” Chu Mục cúi đầu nhìn cô gái đang thở hổn hển trong lòng mình, vén mai tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai cô, một nụ hôn rơi xuống: “Hối hận sao?”
Thời Nhan không ngẩng đầu, cô lắc đầu rồi cọ cọ vào người anh, đáp lại bằng một giọng nói không ổn định: “Không hối hận.”
“Ngày mai buổi sáng cùng anh tới bệnh viện, anh sẽ đi lấy thuốc cho em.” Chu Mục nói.
Thời Nhan nhất thời không hiểu chuyện gì, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thuốc gì cơ?”
Chu Mục lúng túng quay đầu sang một bên: “Cái đó… Thuốc sau khi xong việc.”
Nói xong, đôi tai đỏ bừng lên với vận tốc ánh sáng.
Thì ra lời anh nói chính là cái này.
Sau khi hiểu ra, Thời Nhan cảm thấy mất mát. Cô cúi đầu, lại vùi mặt vào ngực anh.
Chu Mục dường như đã nhận ra điều gì đó, anh nghi ngờ mà đưa tay ra nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải ngẩng đầu. Khi ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, thâm tâm lập tức sinh ra cảm giác bất an.
“Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Thời Nhan chớp mắt, cố gắng kìm lại ý muốn muốn khóc của mình, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Chu Mục hoảng sợ lau đi cho cô.
“Tại sao lại khóc? Có phải bị đau không?’ Chu Mục buông cô ra, định đứng đậy: “Anh đi mua thuốc.”
Thời Nhan làm sao có thể để anh đi mua loại thuốc đó chứ, như vậy không phải cả thế giới đều biết cô có cái kia sao?
Cô vội vàng giữ chặt tay anh lại, lắc đầu, bộ dạng giống như cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự đau khổ.
Thời Nhan dừng lại, sau đó lấy hết can đảm hỏi: “Có phải anh không thích trẻ con đúng không?”
“Tại sao…” Lời còn chưa dứt, Chu Mục đã hiểu ra, đột nhiên anh bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Anh thích, rất thích, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích.”
Thời Nhan kìm nén sự vui mừng như muốn phát điên trong lòng, giả bộ tức giận, nói: “Vậy sao anh còn muốn em uống thuốc?”
Chu Mục cảm thấy oan uổng: “Anh còn tưởng rằng em không muốn! Bởi vì chúng ta còn đã đi đăng ký kết hôn đâu!”
Thời Nhan suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói như vậy cũng có lý. Chưa kết hôn mà đã mang thai, cô nghĩ ba mình và anh trai sẽ đánh Chu Mục đến chết mất.
Thật lâu sau, cô thở dài, nói: “Được rồi!”
“Ừ!” Chu Mục lại nằm xuống, vòng tay ôm cô, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc xõa tung sau lưng cô, “Ngoan!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT