Không biết ai đã nói với ông chủ KTV về chuyện kia, bọn họ mới ngồi xuống được một lúc thì có người đến xin lỗi và mang quà tới, còn nói muốn miễn phí hóa đơn cho bọn họ.

Thời Hàm không phải người ham lợi, biết KTV này không dễ làm ăn, không những không nhận quà, đến hóa đơn cũng kiên quyết phải trả.

Lúc trở về đã là 5 giờ chiều, Cố Duyên và Giản An An đã rời đi trước. Thời Nhan đứng ở bên cạnh xe, nhìn Xảo Xảo và một người đồng nghiệp khác ngồi ở ghế sau, lại nhìn thấy Chu Mục đỡ Chu Thanh ngồi vào ghế phụ, đột nhiên có chút lo lắng.

Cô đi tới nhìn Chu Thanh qua cửa kính xe ô tô rồi nói với Chu Mục: “Bác sĩ Chu, khi về nhớ chuẩn bị canh giải rượu, nếu không tỉnh dậy sẽ rất đau đầu.”

Chu Mục nói “Ừ” rồi nói tiếp: “Về đi! Anh cô đang đợi đó.”

“Vâng! Anh đi đường cẩn thận nhé.”

“Đi đường cẩn thận.”

Trên đường trở về, Thời Hàm vẫn không ngừng ôm một câu hỏi trong lòng. Cho đến khi về đến nhà, anh ta vươn ta ra kéo Thời Nhan đang chuẩn bị xuống xe lại. Thời Nhan khó hiểu quay đầu nhìn anh ta: “Sao vậy anh?”

“Em…” Thời Hàm nắm chặt lấy cánh tay cô: “Em thật sự thích bác sĩ Chu không phải bởi vì anh ta giống…”

Thời Hàm còn chưa nói xong, Thời Nhan đã cắt ngang lời anh ta, nhìn thẳng vào đôi mắt lộ ra sự lo lắng của anh ta, cô kiên định gật đầu.

“Thích, thật sự rất thích, đơn giản bởi vì anh ấy là bác sĩ Chu, Chu Mục.”

Thời Hàm nhìn cô, im lặng một lúc lâu. Đột nhiên, anh ta khẽ cười thành tiếng.

“Được rồi! Em thích là được.”

“Anh không phản đối sao?” Thời Nhan thử hỏi.

Thời Hàm cảm thấy buồn cười: “Vì sao phải phản đối chứ?”

Thời Nhan nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói câu “Cảm ơn anh”.

Thời Hàm vươn tay ra hung hăng xoa cái đầu nhỏ đang thò lại gần: “Anh là anh trai em, nói cảm ơn cái gì chứ.”

“Anh thật tốt.”

“Xì…”

……

Sau hơn bốn năm, Thời Nhan không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Giang Lạc Lâm.

Giang Lạc Lâm là em họ chơi từ nhỏ của Tô Triệt, trước kia hai gia đình đã cùng nhau di cư ra nước ngoài. Tô Triệt ở lại nước M để học tập, còn Giang Lạc Lâm thì đến nước F. Mới mười mấy tuổi, cậu ta đã dùng tiền mừng tuổi mà mình dành dụm được từ nhỏ đến lớn, bất chấp sự phản đối của gia đình, một mình bay tới nước F. Trước kia, Thời Nhan thường nghe Tô Triệt nói rằng anh ấy rất ghen tỵ với cậu ta, hâm mộ cậu ta vì có thể bỏ lại tất cả mọi thứ và làm những gì cậu ta muốn làm.

Mặc dù Giang Lạc Lâm ở nước F, nhưng mối quan hệ với Tô Triệt chưa bao giờ bị đứt đoạn. Mỗi khi trở về nước M, Giang Lạc Lâm đều đến tìm Tô Triệt khi có thể, mối quan hệ giữa hai người còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Thời Nhan còn nhớ, cô thường trêu Tô Triệt có hai cô vợ, một là cô, một là Giang Lạc Lâm. Giang Lạc Lâm là vợ cả, còn cô là vợ nhỏ.

Nhưng kể từ khi Tô Triệt qua đời, Giang Lạc Lâm giống như biến thành một con người khác, từ một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời trở thành một người trầm lặng.

Sau đám tang của Tô Triệt, Thời Nhan chưa từng gặp lại cậu ta, không ngờ sau hơn bốn năm, Thời Nhan lại gặp lại cậu ta trong lớp học nấu ăn.

Sau khi buổi học kết thúc, học viên đều đã về hết, Thời Nhan đang thu dọn bàn nấu ăn thì thấy có người đột nhiên tiến vào. Thân thể cô loạng choạng một chút, tay mềm nhũn ra, cái nồi đựng nước nóng trên tay lập tức rơi xuống đất phát ra một tiếng “Xoảng” nặng nề, bọt nước bắn tứ tung, một số còn văng vào bắp chân của Thời Nhan.

Sự chấn động trong lòng đã sớm vượt qua cơn đau của cơ thể, đầu óc cô giống như bị sấm sét đánh vào, thân thể gầy yếu khẽ run lên, giống như một tờ giấy mỏng có thể bị gió thổi cuốn đi.

Cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.

Nhưng số phận không bao giờ tốt đẹp như con người mong muốn.

……

Bệnh viện, phòng chữa bỏng.

Thời Nhan ngồi ở trên ghế để y tá chữa trị vết bỏng ở trên chân giúp cô. Nước nóng nóng hổi tạt thẳng vào chân, để lại một mảng đủ loại vết đỏ lớn nhỏ trên làn da trắng nõn của cô.

Cho đến lúc này, cô mới cảm thấy vết thương ở chân đau đến mức nào. Nhưng điều khiến trái tim cô đau đớn hơn, chính là thái độ của Giang Lạc Lâm. Mặc dù muốn cưỡng chế đưa cô tới bệnh viện, nhưng dọc đường đi, cậu ta không hề nói một tiếng nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Thời Nhan biết, cậu ta vẫn còn oán giận cô.

Trong gia đình Tô Triệt, cậu ta là người duy nhất từng nói những lời oán trách với cô, nhưng Thời Nhan không tức giận, bởi vì cậu ta nói không sai.

“Lạc Lâm…” Thời Nhan nhỏ giọng gọi cậu ta, Giang Lạc Lâm liếc nhìn cô, nói “Ừ”.

“Cậu… Đến đây lúc nào vậy?” Thời Nhan hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất có thể. Nói xong cô còn khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười yếu ớt đó lập tức thắt lại khi chạm vào ánh mắt phức tạp của Giang Lạc Lâm.

“Tôi… Tôi chỉ hỏi thôi, nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao…”

“Ngày hôm qua.” Giọng nói lạnh lùng của Giang Lạc Lâm vang lên: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại chị.”

Thời Nhan cảm thấy mình có thể hiểu được nghĩa đen trong câu nói của cậu ta.

Chưa từng nghĩ, không phải nghĩa là không nghĩ về nó sao?

Cậu ta vẫn không muốn gặp lại cô.

“Rất xin lỗi.” Thời Nhan quay đầu sang một bên, hai mắt đều đỏ hoe, nghẹn giọng nói: “Rất xin lỗi.”

Giang Lạc Lâm nhìn cái gáy của cô, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hồi lâu sau, cậu ta lặng lẽ quay lưng rời đi mà không nói một lời nào.

Áp lực đằng sau đột nhiên biến mất, Thời Nhan khẽ thở hắt ra một hơi. Cô thật sự không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào.

Nhìn dáng vẻ của cậu ta, hẳn là bạn bè của Bùi Nam, xem ra sau này cô sẽ còn gặp lại cậu ta.

Trong lòng dần nảy sinh ý nghĩ trốn tránh.

……

Sau khi xử lý vết thương xong, Thời Nhan cảm ơn y tá rồi chậm rãi bước ra ngoài. Cô vốn tưởng rằng Giang Lạc Lâm đã rời đi, không ngờ cậu ta vẫn còn ngồi chờ ở bên ngoài, trong tay còn cầm một gói thuốc.

Bước chân của cô hơi dừng lại, rồi đi lại gần chỗ cậu ta.

Thấy Thời Nhan đi ra, Giang Lạc Lâm đứng lên, giữa hai hàng lông mày như mang theo chút sương mù. Cậu ta đưa gói thuốc trong tay cho cô, nói: “Tôi đưa chị về.”

Giọng điệu vẫn vậy, có chút lạnh lùng.

Thời Nhan ngẩn người, đón lấy gói thuốc rồi giữ chặt trong tay. Cô ra vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn!”

Giang Lạc Lâm cũng không nói gì thêm, thật lâu sau mới ném lại cho cô một câu “Tùy chị”, rồi xoay người rời đi.

Cậu ta sải bước về phía trước mà không chút nào do dự. Thời Nhan chăm chú nhìn theo bóng lưng kiên định của cậu ta, hốc mắt trong phút chốc lại đỏ lên.

Cái người trước kia từng quấn lấy cô, gọi cô là chị dâu, đã biến mất không chút tăm tích, không thể tìm ra một chút dấu vết nào.

Thời Nhan ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, dừng lại một chút, cô mới cảm thấy vết thương trên chân mình có hơi đau. Cô hít một hơi thật sâu, giữ lại một lúc mới thở ra. Cô chống một tay đứng lên, không chút vội vàng mà đi về phía trước. Cô đi một lúc rồi dừng lại trước cửa phòng khám bệnh của Chu Mục. Cánh cửa trước mặt bị đóng chặt. Vì sợ sẽ quấy rầy đến anh, Thời Nhan do dự một chút rồi gõ cửa.

Thời Nhan cảm thấy nếu bây giờ cô có thể nghe thấy giọng nói của anh, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.

Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, bên trong liền truyền đến tiếng động. Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, cẩn thận quan sát tình hình bên trong, thấy bên trong không có ai mới chậm rãi đi vào.

Chu Mục buông cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô chậm rãi đi vào. Ánh mắt của anh rơi trên bắp chân của cô, lông mày lập tức nhíu lại.

“Cô sao vậy?” Chu Mục hỏi.

Thời Nhan mỉm cười, cô ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ nói: “Không sao đâu ạ, chỉ là bị bỏng thôi.”   

Chu Mục đứng dậy, đi vòng qua bàn, đi đến bên cạnh cô rồi quỳ xuống liếc nhìn cô: “Nước sôi sao?”

“Vâng! Em cầm nồi không chắc nên làm rơi nó xuống đất.”

Chu Mục đứng dậy, thấy thuốc đã được lấy, thuận miệng dặn dò mấy câu: “Nhớ bôi thuốc đúng giờ, đừng đụng vào nước.”

“Vâng.” Thời Nhan lắc lư cái chân, nói: “Bác sĩ Chu, anh cẩn thận như vậy, chẳng trách em lại thích anh.”

Nói xong, Thời Nhan lén liếc nhìn Chu Mục, người này cũng liếc cô một cái, không nói lời nào.

Thời Nhan đã quen với sự im lặng của anh, chỉ bĩu môi không nói lời nào.

Hồi lâu sau, Chu Mục phá tan sự im lặng, hỏi: “Đã ăn trưa chưa? Có muốn đi ăn cơm không?”

Thời Nhan ôm cằm, nhìn anh hỏi: “Tới nhà ăn của bệnh viện sao?”

Chu Mục khẽ cười, nhướng mày hỏi: “Không thích sao?”

Thời Nhan lắc đầu: “Không hẳn.”

Cô là người nấu ra những món ăn ngon, nên khó tránh khỏi sẽ có sự đánh giá đối với những gì cô ăn.

Chu Mục khẽ cười, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Anh cởi chiếc áo blouse trắng ra, bên trong là một chiếc áo phông đơn giản màu trắng cùng với quần tây màu đen. Anh lấy điện thoại và ví tiền trong ngăn kéo ra, bỏ vào túi.

Anh nhìn Thời Nhan, đột nhiên đưa tay về phía cô, lòng bàn tay mở ra, hướng về phía trước.

“Đi thôi! Không ăn trong nhà ăn.”

Thời Nhan sửng sốt rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay trước mặt. Chu Mục thu đầu ngón tay lại, đỡ cô đứng lên, sau đó chậm rãi buông ra.

“Đi thôi!” Giọng nói vô cùng dịu nhẹ.

Thời Nhan cúi xuống nhìn mặt đất, bàn tay vừa được Chu Mục nằm giờ đã nắm lại thành một nắm đấm, dường như muốn lưu lại xúc cảm của người đàn ông trước mặt trong lòng bàn tay.

“Sao vậy?” Thấy cô không đáp lại, Chu Mục hỏi.

Thời Nhan nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không sao ạ.”

Nói xong, khóe miệng cô cong lên rồi đi về phía cửa.

Xe của Chu Mục đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời ở phía sau, anh bảo Thời Nhan đứng đợi anh ở cổng lớn, một mình anh đi lấy xe là được, Thời Nhan không cần đi theo.

Chu Mục biết cô đang phải chịu đựng cơn đau, vì thế cố ý đi chậm lại.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, thẳng đến khi lên xe cũng không nhận ra có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ ở trong góc.

Người trong xe không ngừng nhìn bọn họ, tay nắm chặt lấy vô lăng, trên mu bàn tay hiện rõ từng đường gân rõ ràng. Đôi mắt đen nhánh kia ngoại trừ sự ngạc nhiên ra còn tràn đầy sự tức giận.

Đột nhiên, người đó cười khẩy.

……

Chu Mục đưa Thời Nhan đến một nhà hàng kiểu Tây ở gần bệnh viện. Đã đến giờ ăn trưa, trong nhà hàng có rất nhiều người, người phục vụ dẫn bọn họ đến một chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ.

Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa kính chiếu vào trong tiệm, dừng đúng vị trí của bọn họ. Chu Mục tâm lý đưa lưng về phía ánh mặt trời mà nhường chỗ cho Thời Nhan. Thấy vậy, Thời Nhan muốn đổi chỗ với anh, nhưng lại bị anh từ chối.

“Tôi thích phơi nắng.”

Lời nói dối dường như là sự thật.

Thời Nhan cũng không kiên trì, cô mỉm cười, cầm thực đơn lên xem. Xem xong rồi đưa cho Chu Mục.

Chu Mục đón lấy, không xem mà chỉ bỏ sang một bên.

“Anh không cần xem sao?”

Chu Mục lắc đầu: “Không cần.”

Thời Nhan dường như hiểu ra điều gì đó, gật đầu.

Người phục vụ đi tới, Thời Nhan gọi mì ống sốt thịt cùng với súp ngô. Chu Mục gọi mì ống hải sản, súp nấm cùng với một miếng thịt cừu nướng.

Sau khi chọn món sau, thức ăn cũng được đưa lên nhanh chóng.

Ngay khi Thời Nhan cầm thìa lên ăn một thìa súp, cô lập tức cảm nhận được có một áp lực vô hình ập đến. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã nghe thấy một giọng nói truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Giọng điệu lạnh lùng và đầy mỉa mai.

“Thời Nhan, thật trùng hợp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play