Bình thường hàng sáng tôi thường ăn canh củ cải trước khi đi học. Đặc biệt là những buổi phải có bài kiểm tra. Nhưng lần này là một kì thi quan trọng, tôi đã định sẽ không ăn món này, nhưng thực sự nó đã đem lại nhiều may mắn trước kia, và thế là tôi ăn canh củ cải, chuẩn bị cho bài thi vào phổ thông sáng nay. Có phải tôi quá lo lắng không?
Tôi đã vào nhà tắm 2 lần, sau đó mẹ chở tôi đến trường thi.
Mọi người ai cũng trông rất sáng sủa, thông minh. Tự dưng tôi thấy mình bồn chồn và sốt ruột.
Khi thầy giám thị bước vào, chúng tôi đứng dậy chào, khi chuẩn bị ngồi xuống ghế, tôi thình lình ngã khỏi bàn và bị trật gân. Thế là tôi phải làm bài thi một mình trong phòng y tế, lúc đó tôi cảm thấy rất tủi thân và khổ tâm.
Tôi đã tháo chiếc đồng hồ đeo tay mượn của mẹ hồi sáng, đặt lên tai và cố thư giãn …
Bắt đầu
“Con đỗ rồi!” Hai mẹ con tôi ôm chầm lây nhau đầm đìa nước mắt.
Tôi đã tiến lên phía trước, lấy hết can đảm để làm quen những người bạn mới, không quên cất bước cẩn thận để không bị ngã.
Bữa tối hôm nay đầy hamburger.
Thật là hạnh phúc nếu như ta là một anh hùng.
Tôi đã bỏ lại phía sau tất cả những nỗi đau đè nén lên cơ thể tôi để học như điên, và giờ đây tôi đã được toại nguyện, một cảm giác thật tuyệt vời.
Nhưng vần còn đó, vẫn còn những triệu chứng mà càng ngày càng lộ rõ. Tôi bắt đầu học cách chấp nhận, chấp nhận về sự bất lực của tôi khi điều khiển cơ thể, thậm chí ngay cả khi việc đi lại khó khăn, tôi cũng không thể di chuyển nhanh hơn khi nhận thấy người khác sắp sửa đụng vào mình.
Tôi biết, từ đây có thể tôi sẽ là tâm điểm chú ý của những người bạn mới ở trường. Nhưng đó là những điều mà tôi không thể dấu được, vì thế có lẽ tôi sẽ chẳng dấu giếm điều gì ngay từ buổi đầu tiên, nói thế nhưng tôi cảm thấy vẫn rất lo lắng khi có những buổi học môn Thể dục, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT