Có phải là do tôi lười ăn vì phải làm việc nhà hay làm bài tập môn Khoa học không?
Tôi không thể để tâm tới những việc mình làm nữa, nên tôi rất lo.
Tôi đã tự trách mình nhưng dường như chẳng có tiến bộ gì.
Cảm giác trong người lúc nào cũng mệt mỏi nữa.
Tôi muốn mình tăng cân thêm tý chút xem sao.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải hành động theo kế hoạch được viết trước.
Tôi sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Hôm nay trời mưa phùn. Đi bộ đến trường với một cái cặp nặng trịch, thật tệ, lại thêm cái ô to tướng nữa chứ, ôi thật chán.
Có một lúc, tự nhiên tôi không nghĩ được gì nữa, đầu gối khựng lại, và tôi ngã xuống mặt đường, chỗ ấy chỉ cách nhà tôi khoảng 100m.
Tôi bị trớt cằm. Khi đó, tay tôi chỉ sượt nhẹ qua cằm, không giữ được nên mới bị máu nhầy nhụa khắp ở cằm. Đau lắm. Nhưng tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lượm lấy cặp và ô quay về nhà.
Mẹ từ trong đi ra và nói “Con lại quên gì à? Nhanh lên, kẻo muộn đó con.” “Trời ơi!” “Gì thế này?”
Nhưng đã không có lời đáp trả mẹ, bởi vì lúc ấy tôi chỉ biết khóc.
Mẹ vội lấy khăn lau cằm cho tôi.
Cằm tôi lúc đó đầy máu, rất đau, và tôi cảm nhận được từng hạt cát rơi ra khi mẹ lau qua vết thương.
Mẹ nói, “Chúng ta phải đến chỗ bác sĩ”, và nhanh chóng thay quần áo và dán bông băng cho tôi, rồi đẩy tôi vào ôtô.
Tôi đã phải khâu 2 mũi mà không cần tới thuốc giảm đau.
Nhưng chỉ cần cử động hàm thôi là lại đau rồi, cũng phải chịu thôi, tất cả là do lỗi vụng về của tôi.
Trên đường về, tôi đã xin lỗi mẹ bởi vì tôi mà hôm nay mẹ đã phải nghỉ việc
Tôi cũng nghĩ về mình, rằng có thể tay tôi đã không giúp được gì khi tôi ngã, bởi vì tôi rất chậm chạp …
Tôi nghĩ rất nhiều khi ngắm cằm mình qua gương, nhưng rồi tôi vẫn vui vì vết thương sẽ không để lại sẹo. Tương lai của tôi sẽ tối tăm ra sao, nếu có 1 vết sẹo trên mặt tôi ở nơi mà mọi người ai cũng thấy.
Lớp của tôi thuộc khối thể dục
Lớp 7th = B
Lớp 8th = C
Lớp 9th = D
Ôi, trông nản quá! Nhưng không sao, tôi sẽ phải cố gắng lên.
Tôi hy vọng rằng, những bài tập chạy vòng quanh mà tôi được tập trong suốt kì nghỉ hè vừa qua sẽ có tác dụng, dù chỉ chút chút, nhưng nghĩ lại, tôi đoán là không.
Ah, có phải là do tôi tập không đủ lâu không?!? (Chính xác đấy = giọng nói của một hồn ma vang bên tai!) Hihi.
Sáng nay, lúc một mình trong bếp, khi những tia nắng mảnh khảnh và làn gió nhè nhẹ của buổi sớm lướt qua khung cửa sổ để hờ dưới tấm đăng ten màu vàng, tôi đã khóc.
“Làm thế nào bây giờ? Mình có thể làm được không?”
Ngày hôm nay, sẽ diễn ra kì Kiểm tra sát hạch thể chất.
Mẹ nhẹ nhàng đến và quàng tay chụp lên mắt tôi, “Aya, sẽ ổn thôi vì con là một cô bé thông minh mà. Con đã có những môn học con thích, và con sẽ có kết quả tốt trong nay mai. Con rất giỏi tiếng Anh mà, thế nên con đừng lo lắng, tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế nên về sau rất hữu dụng, vì thế đừng có lo lắng nếu con phải vào lớp D …”
Nước mắt tôi đã ngừng rơi. Nhưng dường như vẫn còn có gì đó đọng lại …
Tôi sẽ không là một đứa bé mít ướt nữa.
Có điều, thân thể tôi giờ đây bắt đầu không cử động theo ý tôi muốn nữa. Điều này làm tôi lo lắm, vì tôi đã để lỡ rất nhiều bài tập ở nhà rồi, mà đáng lẽ ra phải làm 5 tiếng mỗi ngày mới kịp
Không, không phải chuyện ấy, có cái gì đó trong cơ thể tôi như đang bắt đầu gãy vụn. Tôi sợ!
Tim tôi nhiều lúc cảm giác như bị bóp nghẹn.
Tôi muốn luyện tập. tôi muốn chạy.
Tôi muốn học.
Tôi muốn viết chữ thẳng hàng, ngăn nắp.
Tôi sợ!
“Namida no Toka-ta ” là một bài hát phải nói là rất hay. Tôi rất thích bài hát này. Trưa nay, khi ngồi ăn ở trong trường, tôi đã được nghe bài này, điều đó khiến thức ăn trở nên ngon hơn, thật tuyệt.
Thêm một chút khám phá về cô em gái bé nhỏ của tôi.
Lần này, tôi đã để ý nó rất kĩ mỗi khi bên cạnh, và tôi bắt đầu nhận ra rằng, nó mới thực sự dễ thương làm sao, lý do ư, nhiều lắm, ví như có lần khi chúng tôi cùng đi tới trường, đứa em trai thì cứ cắm cúi đi bỏ mặc bọn tôi phía sau, còn nó thì cất bước cùng tôi, không nhanh và cũng không chậm hơn.
Lại nữa, có lần khi chúng tôi cùng đi qua cầu, nó đã giữ cặp cho tôi và bảo, “Bám vào thanh vịn ấy, cẩn thận nhá”.
Có thể, nó sợ tôi lại ngã lần nữa.
Dần dần, những bông hoa mùa hè cũng bắt đầu héo tàn.
Sau khi dọn xong bữa tối, tôi đang chuẩn bị lên tầng trên thì mẹ gọi lại, “Aya, con ngồi xuống đây.”
Mẹ trông có vẻ rất nghiêm túc nên tôi bắt đầu cảm thấy lo khi nghĩ đến một hình phạt đang đợi mình ở phía trước.
“Aya, gần đây, mẹ thấy con trông như lúc nào cũng chuẩn bị ngã về phía trước, khi con đi rất không bình thường, thân hình con cứ từ bên này lắc sang bên kia, con không để ý à? Mẹ đã thấy và rất lo. Mẹ nghĩ chúng ta nên đến chỗ bác sĩ.”
“… đi bệnh viện ạ?”, tôi hỏi.
“Cứ để đó cho mẹ, mẹ sẽ tìm một chỗ thật tốt.”
Nước mắt tôi bắt đầu tuôn bất tận. Nhìn mẹ, tôi muốn nói, “Cảm ơn mẹ rất nhiều, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng”, nhưng tôi đã không thể thốt nên lời nào.
Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên trước sự vùng về, hay việc ăn ngoài bữa nhiều lần trong ngày. Nhưng mỗi khi, cứ nghĩ đến chuyện gì đó không hay xảy ra cho mình, hay lý do tại sao tôi phải đi khám bác sĩ là tôi không thể làm gì ngoài việc khóc.
Mắt tôi đã bắt đầu sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT