Tôi đón xe buýt từ cổng trường như thường lệ. Vì để kịp chuyển sang chuyến khác nên tôi đi tắt qua Asahibashi, băng ngang đường và đi bộ tới bến xe buýt tiếp theo. Khi ánh đèn chuyển sang màu xanh, trời bắt đầu lác đác những hạt mưa. Một cậu bé tiểu học đã san sẻ chiếc ô của cậu cho tôi. Tôi đã cố bước thật nhanh để theo kịp nhịp đi của cậu bé. Rồi đột nhiên, tôi ngã về phía trước.Máu bắt đầu chảy từ miệng nhuốm đỏ mặt đường ướt át… Nhiều máu quá, tôi bắt đầu lo sợ mình sẽ chết, tôi bắt đầu khóc. Cô bán bánh mì ở góc phố vội vã chạy tới và giúp tôi đừng dậy. Cô ấy đưa tôi vào trong và lau cái miệng đầy máu của tôi bằng một chiếc khăn… chiếc khăn đầy máu. Tôi được đưa vào trong xe và chở tới một bệnh viện gần đó. Qua bìa vở của tôi, cô đã gọi tới trường học và thày giáo chủ nhiệm đã tới. Sau khi được sơ cứu, thầy đưa tôi về nhà. Cô bán bánh mỳ, thầy giáo chủ nhiệm… em biết ơn mọi người nhiều lắm!

Môi của tôi đang sưng phồng và 3 cái răng cửa phía trước đã gãy và biến mất rồi. Khi chạm đầu lưỡi vào đó, nó vẫn còn ởn đỏ. Tôi là “con gái”, ba chiếc răng trước đã không còn và giờ thì trông thật xấu xí, đáng sợ.

Căn bệnh của tôi còn tệ hơn cả ung thư nữa!

Nó đã cướp đi vẻ đẹp của tuổi trẻ!

Nếu tôi không mắc phải, tôi có thể đã có một cuộc sống tươi đẹp và dễ thương … tôi chỉ muốn có ai đó để có thể tin tưởng…

Tôi không thể ước gì hơn!

Kaoru no Kimi (Ikeda Riyoko) đã nói “Anh yêu em!” và để người mà anh ta yêu ở lại mà ra đi. Liệu tôi có thể yêu và được ai đó yêu không?

Trong giấc mơ của tôi, tôi có thể đi, có thể chạy, có thể cử động tự do… nhưng sự thực tế tôi lại không thể làm được gì. Khi tôi đọc đến đoạn Nanako bắt đầu chạy, tôi thấy ngậm ngùi, tôi ước mình có thể làm được như thế. Thê thảm quá phải không?

Tôi đã ngủ thiếp đi và tôi mơ thấy khi mình ngã K-ko-san đã gọi tôi và hỏi “Không sao chứ?” Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc. Có thể tôi sẽ không tồn tại nữa…

Tôi tỉnh dậy lúc 7:30, đứa em gái Ako-chan chuẩn bị đến Nagoya. Nó trông đáng yêu thậm chí cả trong những lúc giận dỗi.

Dậy sớm rất tốt. Tôi ăn bữa sáng với một chiếc bánh kem. Rất dễ ăn và nuốt, chỉ có điều không có răng cửa thì thật khó. Tôi đã phải mím môi để không cho rớt ra ngoài. Ngày mai tôi sẽ đến nha sĩ khám, tôi muốn nhanh chóng trở lại Aya như trước. Tôi đã không dùng gương nữa, nó nằm chỏng chơ trong góc khuất trên bàn học…

Hôm nay, khi đang đọc cuốn sách nấu ăn với mẹ, nhìn thấy chiếc váy trắng mẹ dùng nấu bếp khi tôi còn bé, tôi đã hỏi “Mẹ, cái này mẹ đọc và tự may theo à?”. “Ừ, có nhớ mẹ đã mặc vào dịp Năm mới, cột tóc và chụp ảnh cùng cả nhà trước cửa không?”

Nếu tôi khỏe, cả nhà sẽ hạnh phúc và ca thán mỗi khi lại chụp ảnh “Nào, lại thế rồi…” nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy đau buồn vì thế tôi và mẹ đã im lặng mà không nói gì nữa….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play