Buổi kiểm tra định kì đầu tiên của tôi ngay sau hôm khai giảng.
Tôi và mẹ rời khỏi nhà từ sáng sớm, mất gần 2 giờ ô tô thì đến bệnh viện.
Tôi nghĩ tôi sẽ viết những điều muốn nói cho bác sĩ.
1.Tôi đi lại ngày càng khó khăn. Tôi bị ngã mà không bám vào thứ gì được. Nhấc chân đã là khó rồi.
2.Tôi sẽ bị nghẹn khi ăn hay uống vội vàng.
3.Tôi cười rất to một mình ( Giống như cười toe toét vậy. Tôi phát hiện ra sau khi cậu em trai hỏi tôi một chuyện rất ngây ngô).
4.Tôi bị mắc bệnh gì?
Như mọi khi, sau khi phải chờ đợi một lúc lâu, tôi được gọi vào. Có 1 bác sĩ già và 3 cô y tá trẻ, tôi đoán mình sẽ được kiểm tra sức khỏe: co và duỗi chân, gõ vào đầu gối và đi lại. Mẹ tôi tóm tắt những gì tôi đã viết cho bác sĩ và nói với bà ấy rằng: tôi đang là tâm điểm chú ý ở trường và luôn phải nhờ vào sự giúp đỡ của những người bạn bên cạnh.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói “Hãy cho cháu nhập viện vào dịp hè tới, khi đó mới có điều kiện để có thể kiểm tra và điều trị. Cô có thể xem qua thủ tục nhập viện trước khi rời khỏi đây.”
Ehee? Tôi sẽ phải nằm viện ư? Ôi trời. Mà nếu có thể vứt bỏ được tình trạng hiện nay, tôi sẵn sàng ngay. Tôi cũng chẳng khó dễ gì, nhưng tôi không biết điều gì đang xảy ra với bản thân tôi.
Có gì đó bên trong như sắp sửa gãy vụn. Cảm giác đó ngày càng rõ ràng và tệ hại trừ khi được điều trị càng sớm càng tốt. Tôi sợ. Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đến khi nhập viện mới có câu trả lời cho câu hỏi thứ 4.
Trên đường về nhà, tôi đã hỏi mẹ.
“ Bệnh viện Nagoya Daigaku Fuzoku Byouin có tốt không, mẹ? Họ sẽ chữa khỏi cho con chứ? Sắp tới là mùa hè đầu tiên của con ở phổ thông, con muốn làm nhiều thứ lắm, con không muốn nằm viện lâu đâu.”
“ Aya, con yên tâm, các bác sĩ ở đó rất quan tâm tới con, tới cả những điều con đã viết, dù những chuyện ấy có nhỏ nhặt đến đâu. Nó sẽ giúp con trong điều trị. Đừng quá bận tâm tới kì nghỉ hè, vì nếu con so sánh quãng thời gian nhập viện tới với cả cuộc đời thì con sẽ thấy nó ngắn ngủi nhường nào, như là một thí nghiệm vui vậy. Tuy nhiên, mẹ chỉ có thể tới thăm con vào chủ nhật hàng tuần thôi, nên con phải tự lo đấy nhé. Mẹ sẽ mua nhiều đồ lót cho con. Ah, nhớ viết những chuyện này vào nhật kí nhé, và con cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Trên đường vê, chúng tôi có tạt qua Okazaki Interchange thăm dì (em gái mẹ) tôi. Tôi lại khóc khi nghe mẹ tâm sự với dì về chuyện của tôi.
“ Chị sẽ phải chữa bằng được cho cháu nó, dù phải tốn kém thế nào! Nếu bênh viện Meidai Byouin không làm được, chị sẽ đi Tokyo, đi Mỹ đi bất cứ đâu để tìm người có thể chữa cho cháu ”.
“Aya nó sẽ sớm khỏe thôi mà. Y học ngày nay cũng rất tiến bộ rồi, không có bệnh gì là không chữa được cả. Aya nó còn trẻ nữa. Chị đừng có bi quan như thế, chị phải tin vào mình, phải tự động viên mình chứ. Nếu chị cứ ngồi đó mà khóc lóc thì ngay cả phương thuốc tốt nhất cũng chẳng có ích gì cả. Em còn chuyện nhà nên không thăm cháu thường xuyên được, nhưng nếu cần gì chị cứ gọi em, em sẽ xông đến ngay, thế nên đừng có lo lắng và cố chấp nữa nhé.” Dì ngưng nói một lát rồi lên giọng kẻ cả.
“Thôi nào, hỷ mũi và uống thử cốc nước quả này coi, bà chị. Nó sẽ mặn chát nếu có hạt nước mắt rơi vào đó “. Tự dưng tôi bật cười.
Tôi biết, mình sẽ phải chờ 2 tháng nữa, nhưng thời gian ơi, tôi xin người đấy, ngừng lại đi. Căn bệnh của Aya, ngừng lại đi, tôi xin đấy …
16 tuổi – Bắt đầu của khổ đau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT