Lục Đình Phong hôm nay có hẹn gặp một đối tác quan trọng, sáng sớm hắn đã rời nhà, nhưng vẫn không quên chuẩn bị bữa sáng cho Du Nhiên, kèm theo đó là một tờ giấy nhắc rằng bao giờ thì hắn về.
Du Nhiên đến trưa mới tỉnh dậy, cô nhìn bữa sáng đã nguội bèn đem bỏ vào lò vi sóng hâm lại.
Chợt nghe được tiếng chuông tin nhắn điện thoại.
Du Nhiên nhìn xem, hóa ra là tin nhắn của Thu Lan.
“Cứu mạng, cứu mạng, chết mình rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Lần trước không phải nói với cậu là tớ đi xem mắt sao.”
“Toang thật, người đó…người đó lại là cái người an ủi mình lúc mình thất tình đó! Hắn ta cũng là bác sĩ cùng bệnh viện với Phó Cảnh Minh, làm sao đây làm sao đây, sao chuyện mất mặt nào của mình anh ta cũng nhìn thấy hết thế?”
Du Nhiên chợt nhớ đến người mà Thu Lan nói là Nghiêm Chuẩn, mím môi gõ chữ.
“Có thể là vì, hai người thật sự có duyên.”
“Có duyên? Ây ây, tạm thời bỏ qua chuyện này, chuyện khó nói còn ở phía sau nữa cơ.”
Du Nhiên thắc mắc gõ ba dấu chấm gửi cho Thu Lan, màn hình vẫn hiển thị Thu Lan đang nhập văn bản.
Đợi một lúc, tràng tin nhắn dài như sớ của Thu Lan cũng gửi đến.
“Không thể tin được.”
“Anh ta vừa nhìn thấy mình liền cười, sau đó hỏi mình đã hết buồn chưa.”
“Mình há hốc mồm, còn chưa kịp trả lời liền bị anh ta chèn thêm một câu, câm nín triệt để luôn.”
“Anh ta bảo, vậy có thể tính chuyện yêu đương với anh ta được không?”
“Mình không hiểu, anh ta bị điên à? Bọn mình còn chưa nói chuyện gì với nhau mà đã…đã trực tiếp như thế!”
“Mình thề luôn, nhìn vẻ mặt của anh ta lúc đó xem, nếu mà mình bảo anh ta cùng đi đăng ký kết hôn đi, nói không chừng cũng đồng ý mất.”
Du Nhiên nhướng mày, cảm thấy Nghiêm Chuẩn quả thực thú vị, còn chọc cho Thu Lan loạn lên một trận, cũng có tài lắm chứ.
“Vậy, cậu tính thế nào? Có nói rõ ràng với người ta chưa?”
“Chưaaa, mình vốn muốn từ chối lại bị anh ta ngăn lại, còn bảo, nhân lúc chúng ta đều đang độc thân, vì sao không chịu thử một chút.”
“Mình bị thái độ kia làm cho mù mắt trong một phút, lỡ…lỡ gật đầu mất rồi.”
Du Nhiên nhoẻn miệng cười.
Tính tình Thu Lan cứng rắn từ đó đến giờ, nếu cô ấy không có chút cảm xúc rung động nào, vậy làm sao có thể đồng ý nhanh như thế.
Xem ra Nghiêm Chuẩn có cơ hội rồi.
“Vậy bây giờ cậu hối hận à?”
“Ừ…thì có một chút.”
Du Nhiên tưởng tượng đến vẻ mặt đầy xoắn xuýt của Thu Lan, bật cười thành tiếng.
Nào có phải hối hận, cô ấy là đang phân vân.
“Cậu như vậy xấu xa quá, rõ ràng cậu đã đồng ý với anh ta, bây giờ lại muốn nuốt lời.”
“Mình…mình không có nuốt lời.”
“Vậy thì đừng có suy nghĩ lung tung, cũng đừng nghĩ đến việc hối hận nữa, nói không chừng đây là chuyện tốt đó.
Chúc cậu mau có người yêu nha.”
Du Nhiên còn nghịch ngợm bỏ lại icon nháy mắt, lờ đi tin nhắn khóc lóc của Thu Lan.
Cô trò chuyện một lúc liền thấy thoải mái hơn, vội xuống bếp làm một chút đồ ăn, sau đó lại lên phòng vẽ, đợi Lục Đình Phong về nhà.
Lục Đình Phong ngồi đối diện với Tô Tư Vũ, bên cạnh là giám đốc của phía đối tác, khi hắn chạm phải nụ cười ngọt ngào của cô ta, mày hơi nhăn lại.
Hắn không biết đây là công ty Tô Tư Vũ làm việc, nói đúng hơn, chuyên ngành của cô ta ngay từ đầu không thuộc ngành này, nhưng vì sao Tô Tư Vũ có được một chân trong công ty kia, và vì sao cô ta có thể đến đây đàm phán, Lục Đình Phong không quá quan tâm.
Dù sao đây cũng không phải là công ty nhà họ Tô, nếu có thể hợp tác, vậy lần sau bảo người khác đi, không gặp cô ta là được.
Tô Tư Vũ cùng tổng giám đốc kia có một số trục trặc nên đến chiều mới có thể cùng Lục Đình Phong đàm phán được, khi hai bên đi đến thỏa thuận và kí kết hợp đồng xong xuôi, trời cũng đã bắt đầu ngả về chiều tối.
Tô Tư Vũ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Đình Phong, ánh mắt ái mộ không hề có dấu hiệu che giấu, cô ta đưa ra đề nghị.
“Nhân việc vui hôm nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng đi, mọi người thấy sao?”
Lục Đình Phong liếc nhìn đồng hồ, đáp.
“Xin lỗi, đến giờ tôi phải về rồi, bữa cơm này, e là hẹn mọi người hôm khác vậy.”
Việc từ chối này không ngoài dự đoán, Tô Tư Vũ khoanh tay, liếc mắt nhìn hắn, ý vị thâm trường nói.
“Lục tổng đúng là bị vợ quản nghiêm, đến cả lời mời thiện ý của chúng tôi anh cũng không thèm liếc mắt đến”
Lục Đình Phong lười đôi co với cô ta, hắn đứng lên, phát hiện bả vai bị giám đốc Lý vỗ lấy…
“Lục tổng, coi như hôm nay anh nể mặt lão già này, đi ăn với chúng tôi một bữa nhé.”
Lục Đình Phong cau mày, nhưng hợp đồng vừa kí kết xong, mực chỉ vừa khô, thái độ của hắn đối với đối tác cũng không nên cứng rắn quá, đành miễn cưỡng.
“Được.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT