Du Nhiên sợ hãi với ánh mắt của mọi người, cô không có khả năng giải bày minh oan cho chính mình, chỉ có thể yếu ớt bị người khác dùng những đôi mắt kia dồn vào góc.
Du Nhiên cảm thấy khó chịu, cô bật người ngồi dậy, muốn làm một con rùa nhút nhác rúc vào mai của mình, cô lựa chọn cách chạy khỏi nơi đây.
Nhưng chân cô vừa di chuyển, lọ màu màu đỏ bị hất văng, trong phút chốc chỗ cô đứng nhuộm thành một màu như máu tươi, chúng dính vào đôi tất màu trắng của cô, dính cả lên đôi giày màu xanh da trời kia.
Lớp học ồn ào, không ít người gan lớn dùng tay chỉ vào cô, ánh mắt khác thường, đến khi cô bị đổ lọ mực màu vẽ rồi không cẩn thận dính vào mình, một tràn cười nhạo xuất hiện bên tai cô.
Du Nhiên rơi vào hoảng loạn.
Họ cười nhạo cô, chán ghét cô, trong khi cô chẳng làm gì sai trái cả.
Những người này ngày thường đối xử với cô không tốt cũng không xấu, nhưng vì sao chỉ với một tin đồn nổ ra trên mạng, họ lại đối xử với cô khắc nghiệt như thế này?
Không ai chịu tin cô, họ thà tin lời một người viết xa lạ trên mạng, cũng không muốn tin vào nhân cách bạn học trong lớp mình.
Du Nhiên ôm lấy đầu, không muốn nghe thấy âm thanh nhức đầu kia nữa, trong tiếng gọi của Thu Lan, cô lách mình chạy khỏi phòng học, khi nhìn thấy giáo viên cũng không để ý đến.
Du Nhiên cứ chạy, chạy ra đường lớn, sau đó đi dọc trên lề đường, không biết nên đi đâu về đâu.
Cô co ro ngồi xuống lề đường, giờ chỉ muốn về nhà gặp Lục Đình Phong, ôm hắn một chút, muốn cho hắn biết cô thích hắn lắm, thích từ lâu rồi.
Nhưng chuyện trên mạng lan đến lớp cô rồi, hẵng là Lục Đình Phong cũng sẽ biết.
Du Nhiên vẫn nhớ người Lục Đình Phong bạn đầu muốn lấy là Du Nhuệ, nhưng vì chuyện kia mà không thành.
Nếu bây giờ Lục Đình Phong phát hiện ra mọi chuyện đã làm sáng tỏ, Du Nhuệ vẫn muốn lấy hắn làm chồng, vậy…ngài Lục có khi nào…sẽ bỏ cô không?
Du Nhiên vừa nghĩ đến khả năng kia, cả người liền co rúm lại, khuôn mặt héo úa như lá rụng mùa thu, người đi đường nhìn thấy bộ dáng đau khổ của cô không nhịn được mà khuyên.
“Cô gái à, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết tốt thôi.
Đừng khóc nữa, trời sắp mưa rồi, cô về nhà đi!”
“Haizz, nhìn bộ dáng này, chẳng lẽ là thất tình.
Bác nói cho con nghe nhé, trên đời này thiếu gì đàn ông, nếu người này không được thì đi tìm người khác thôi.
”
Du Nhiên lau vệt nước mắt, lắc đầu.
Sẽ không đâu, sẽ không có ai quan tâm chăm sóc cô như Lục Đình Phong, không ai dịu dàng gọi hai tiếng Tiểu Nhiên bên tai cô, không ai đủ kiên nhẫn nghe cô tâm sự như ngài Lục.
Trên đời này không tìm được người thứ hai đối xử tốt với Du Nhiên như ngài Lục.
Cũng sẽ không tìm được một người thích ngài Lục hơn Du Nhiên.
Cô lảo đảo bước đi, từng bước chân nặng trĩu như chứa bao nhiêu tâm tình không thể nói.
Du Nhiên về đến nhà rồi, cứ thẫn thờ ngồi trên sô pha một lúc lâu, nhìn quanh căn nhà một lượt, mọi ngóc ngách cũng không muốn bỏ qua.
Rất có thể, sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn, cô có thể bị đuổi khỏi đây, còn danh phận mà cô vô tình có được sẽ phải trả lại cho chủ nhân thật sự của nó.
Bị Lục Đình Phong lạnh nhạt đuổi đi.
Đau lòng quá, cô chẳng muốn buông tay như thế này một chút nào.
Giá như ngài Lục chịu giữ cô lại, cô chắc chắn không hai lời mà đồng ý.
Nhưng đồ giả mạo như cô làm gì có phúc phần kia, chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi, đến lúc Lục Đình Phong trở về, hơn ba tháng hạnh phúc kia sẽ trở thành hồi ức trong quá khứ.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, xe bí ngô, bộ váy bạc lấp lánh cùng danh phận công chúa cao quý sẽ chẳng còn gì cả.
Lọ lem hoàn lọ lem mà thôi.
Du Nhiên đau lòng muốn chết đi được, nhưng mà vẫn gắng gượng lên phòng, tự dọn dẹp lại đồ của mình, cô nghĩ khi ngài Lục về, lúc đuổi mình đi cô sẽ cố gắng nhìn ngài Lục lâu hơn một chút, ít nhất trong những ngày tháng nhớ nhung sau này, cô sẽ không quên được khuôn mặt ấy, giọng nói ấy.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên hắn.
Du Nhiên chờ đợi rất lâu, cơ thể mệt nhoài tựa vào sô pha.
Chợt có tiếng mở cửa, Du Nhiên ngẩng đầu, nhưng bóng tối bao trùm, cô chẳng thể thấy được ai là ai.
Tách tách hai tiếng, đèn trần được bật lên, căn phòng phút chốc phủ trong ánh sáng ấm áp.
Du Nhiên đối diện với khuôn mặt lo lắng của Lục Đình Phong, chợt thấy hắn nhìn về phía vali của mình, Du Nhiên luống cuống không biết nên làm sao, bỗng nghe thấy tiếng Lục Đình Phong.
“Du Nhiên, em muốn đi đâu?”
Giọng nói kia dường như đã đè nén tức giận rất nhiều, nhưng Du Nhiên vẫn không nhịn được ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT