"..."

"Không định lộ diện sao?"

Trong không khí, mùi máu tanh tưởi bốc lên từ mấy cái xác chết sâu trong hẻm cụt, sự yên lặng càng khiến nhịp thở đều đều của người sống rõ ràng hơn. Đường Hi đứng yên không lên tiếng, muốn thử dò xét thái độ của đối phương, người nọ cũng không vội thúc giục cô, bình thản chờ đợi. Dù không thấy được bóng dáng nọ, Đường Hi vẫn cảm giác đối phương đang mỉm cười.

Giọng nói ban nãy rất nhu hòa, không nghe ra địch ý nào, nếu là bình thường cô cũng sẽ cho rằng người này vô hại, nhưng người có thể ngay khi cô che giấu khí tức lại dễ dàng phát giác như vậy không nhiều.

Đường Hi thấy nghĩ tiếp cũng vô dụng, cô chậm chạp bước ra khỏi bức tường, trong mắt ánh lên tia cảnh giác.

Bên trong con hẻm khá thiếu ánh sáng dù mặt trời đã lên cao tít, tuy vậy Đường Hi vẫn có thể thấy được dáng người đứng giữa mớ thi thể ngổn ngang. Đối phương là một thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc nâu hạt dẻ sáng hơi rối, ngũ quan trẻ măng vẫn chưa mất hết sự ngây ngô, đôi mắt nâu vàng biết cười như phát sáng cùng khóe môi cong cong. Cậu mặc một chiếc áo nỉ màu cam đất, bên trong là sơ mi trắng phối cùng quần jean, thoạt nhìn là một cậu trai trẻ đáng mến ấm áp khiến người khác yêu thích.

Thiếu niên vẫn giữ ý cười không đổi, nhưng đặt giữa hẻm tối máu me be bét chỉ thấy tương phản chói mắt. Rõ ràng hai bên bức tường và mặt đường là từng mảng từng mảng huyết sắc đỏ tươi, song không một vết nhơ nào chạm đến gót chân thiếu niên, tựa như thiên thần trắng hạ phàm.

Thiếu niên nhìn đôi mắt tràn ngập nghi ngờ không hợp với vẻ ngoài của bé gái, cánh môi càng kéo lên sâu hơn.

"Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh."

Đường Hi không hề di chuyển, "...Hình như anh bỏ qua bước giới thiệu thì phải."

Chàng trai tóc nâu không hề khó chịu.

"Ồ, suýt quên mất nhỉ." Thiếu niên nhướng mi, đôi mắt như mật ngọt,"Tên tôi là...Dương Du."

Một cái tên xa lạ, Đường Hi nghĩ vậy.

Dương Du có vẻ nghĩ ngợi gì đó khi nói tên, cậu kéo ống tay áo lên để lộ chiếc vòng tay thanh mảnh không chút đặc biệt, chiếc vòng đen vừa vặn ôm gọn cổ tay, thứ mà những người như cô không thể quen thuộc hơn.

"Có những chuyện chúng ta nên ngầm hiểu với nhau đúng không?"

Đường Hi quan sát nụ cười của người đối diện, "...Tôi biết rồi."

Thiếu niên nhận được câu trả lời mình muốn liền cười rộ lên, cậu hơi chuyển mình, để cả dáng người bước ra chỗ sáng hơn, hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của Đường Hi, khoảng cách từ lúc nào đã bị thu hẹp lại.

"Thế, nhóc là ai vậy?"

Đường Hi nhìn đến cảnh tượng ban nãy, toàn bộ đám tang thi đều bị cắt bằng vật sắc bén, lại thêm bóng người đứng giữa mớ xác chết la liệt không thể không khiến cô nghĩ đến mấy thứ linh tinh.

Cô hơi liếm môi, "Ở đây...mọi người đều gọi tôi là Phù Miên."

Có nghĩa là Đường Hi không việc gì phải cho cậu ta biết. Dương Du không thật sự để tâm câu trả lời, không hỏi được cũng chẳng tức giận, nãy giờ vẫn luôn một vẻ điềm nhiên khó hiểu.

Trực giác của Đường Hi bảo rằng kẻ này rất nguy hiểm, nhưng khi đứng trước mặt cậu ta lại không cảm thấy được uy áp như cô tưởng tượng, gần như cả năm giác quan đều nói với cô rằng người này hoàn toàn bình thường. Đường Hi tin mới lạ, cô nghi ngờ cậu ta đang giấu gì đó nhưng lại không có manh mối.

Dương Du tiến vài bước về phía trước, ánh nhìn càng tản ra tiếu ý, "Phù Miên, nhóc đang giấu món vũ khí nào đó không thuộc về mình à?"

Đường Hi: !!?

Đậu xanh, cô biết là sợi tơ có khí tức rất đặc biệt và độ nhận diện cao, nhưng chỉ một cái liếc mắt liền phát hiện ra thì quá khoa trương đi!

Thiếu niên híp mắt, gương mặt tươi tắn vui vẻ, "Nhìn vẻ mặt đó thì chắc là tôi đúng rồi."

Đường Hi nhìn chằm chằm người đối diện, bước chân như có như không lùi lại, sẵn sàng tháo chạy bất cứ lúc nào. Cô gằn giọng, ánh mắt không mấy thân thiện.

"Nếu là sự thật thì anh sẽ làm gì?"

"A ha, có vẻ nhóc chẳng biết gì cả." Cậu hơi ngẩn ra một chốc rồi cười phá lên như nghe thấy điều gì đó ngốc nghếch lắm, Đường Hi cau mày chờ đợi câu trả lời, người kia chỉ nháy mắt, "Cái này nhóc chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi. Lời khuyên của tôi này, đừng tiếp tục giữ thứ tà vật đó bên mình nếu không muốn rắc rối tìm đến."

"Anh nói ngược rồi, vũ khí tốt nào mà chẳng có người dòm ngó."

Dương Du nở một nụ cười ẩn ý.

"Nhưng vật kia thì khác. Mặc kệ nhóc là ai đi chăng nữa, thứ đó đã có chủ nhân của mình rồi, nhóc không phải người đầu tiên sở hữu nó, hỏi thử hệ thống của nhóc xem tôi nói có đúng không?"

[???]

Chủ nhân của...<Tơ Bạch Cốt>!?

Chuyện này không thể a! Mỗi vũ khí đặc cấp chỉ nhận một chủ nhân thôi, nếu sợi tơ đã có chủ nhân thì Đường Hi không thể nào sử dụng nó!!

...Chờ đã, có gì đó không đúng.

1802 vậy mà phản ứng ngoài dự kiến, nó im lặng một cách bất thường, dường như đang chỉ ra rằng kẻ kia nói thật. Đường Hi trầm ngâm một lúc, không thể không cảm thấy thứ trên tay mình quá đáng ngờ, nhưng cô cũng không có ý định giao nộp nó cho kẻ khác.

"...Kể cả tôi không phải chủ nhân thật sự của nó thì sao? Người không chọn vũ khí, vũ khí chọn người. Nó đã cho tôi quyền sử dụng nghĩa là nó chọn tôi, chẳng có gì để nói thêm nữa."

Dương Du có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Nếu nhóc vẫn giữ đó thì tốt thôi. Hãy xem thử có thật là thứ đó đã chọn nhóc không."

"Cái--?!!"

Còn chưa kịp để Đường Hi nói hết, một lưỡi dao sắc lẻm đã xé gió lao đến, cô giật bắn lách người tránh đi, chỉ thấy lưỡi dao kia bay vút qua rồi bốc hơi trong không khí. Còn chưa định thần thì một thứ trông như đao kiếm đã chém tới, Đường Hi nhanh như điện xẹt bắn ngược ra sau, lòng bàn tay chà xát với mặt đường ẩn ẩn chảy máu, né được một nhát chém.

Thiếu niên trên tay cầm thanh đao đen huyền vẫn mỉm cười, giống như người vừa nãy ra tay không phải cậu vậy. Đường Hi không rời mắt khỏi thanh đao trong tay thiếu niên, thanh đao như mang theo bóng tối trùng trùng che khuất vạn vật, thậm chí dù đặt nó ngoài sáng cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác màu đen tịch mịch. Nó giống như tạo nên từ thứ vật chất đen tối nhất thế giới, lại nhớ đến cái cách mà lưỡi dao ban nãy biến mất, Đường Hi không nhịn được chửi thề.

Thiên sinh dị năng, Ám hệ.

Nổi bật nhất chính là khả năng thôn phệ mọi năng lượng cùng hiệu ứng dị năng, kháng tấn công nguyên tố cực tốt, kháng công kích vật lí khá ổn, kĩ năng tấn công đa dạng, có khả năng thực thể hóa hình dạng các vật từ bóng tối.

Hiện tại vẫn chưa biết dị năng của cậu ta có biến dị hay không, nhưng nhìn người nọ tốn không đến một giây để tạo ra vũ khí thì có thể nói rằng cậu vô cùng thuần thục kĩ năng này.

Dương Du thong thả sải bước đến chỗ Đường Hi, cô nghiến răng nhìn kẻ xa lạ này, linh cảm mách bảo không nên dùng đến <Tơ Bạch Cốt>. Cô phóng như tên bắn đến trước mặt cậu ta, ánh dao lóe qua, đối phương không kém cạnh nghiêng đầu tránh được. Đường Hi không hề chần chừ bật nhảy vòng ngược ra sau lưng người kia, nhờ hiệu ứng hỗ trợ ban nãy của A Ly mà cơ thể nhẹ như yến, dao găm trong tay nhắm thẳng sau gáy đối phương mà bắn tới, thiếu niên xoay người một cái liền đem con dao gạt phăng đi.

Tiếng kim loại chạm nhau đinh đang, dao găm bị chuyển hướng xoáy mạnh như có cơn lốc ở mũi dao rồi cắm sâu vào một bức tường gần đó.

Đường Hi nhẹ nhàng đáp đất, giữ khoảng cách, Dương Du quan sát chuỗi hành động vừa nãy, có chút tán thưởng.

"Tốc độ rất nhanh, quen thuộc các phương thức đánh lén và giao chiến đường phố." Cậu quét mắt nhìn đến con dao ban nãy, "Ra tay dứt khoát như vậy, nếu là người khác hẳn đã bị nhóc cắt cổ mà chết rồi."

"...Tôi sẽ xem đó là một lời khen."

Có một sự thật là Đường Hi rất ít khi đọ sức trực tiếp với đối thủ. Người khác ra đòn cô sẽ né đi, rồi nhân đó đáp trả lại, ít khi thật sự đỡ những chiêu thức đó. Cô chỉ đỡ đòn khi mà sức lực hai bên không chênh l quá nhiều hoặc không thể tránh né. Cái Đường Hi thành thạo nhất là đánh lén, nhờ tích lũy kinh nghiệm từ thực chiến cộng với tốc độ và động tác linh hoạt, cô có thể xử lí đám tang thi nhanh gọn lẹ mà không cần dùng đến sợi tơ, tiết kiệm bao nhiêu là sức.

Trong cận chiến thì không gì thực dụng hơn đánh lén, kết hợp với mấy thứ sắc bén như dao có thể cho ra tác dụng lớn nhất.

Dương Du nâng tay lên, loáng một cái xung quanh cậu đã hiện ra những mũi tên dài mảnh từ làn khói đen đang gợn sóng quanh thân. Đường Hi nhìn mấy thứ này, trong lòng chợt lạnh đi, chỉ thấy Dương Du phẩy tay một cái, hai ba chục mũi tên bén nhọn đã bắn tới. Đường Hi dồn sức nhún chân, trông thì từ tốn nhưng chớp mắt đã bay bẵng lên khoảng không, những luồng ám tiễn xẹt qua găm thẳng vào mặt đất, bắn cho đường nhựa thành tổ ong vò vẻ.

Người này cũng đâu có hiền lành gì, cô mà né không kịp thì đã bị đống tên đó bắn thành thịt nhão rồi!

***

Dương Du hình như cũng không ngờ tới cô có thể lơ lửng trên không, cậu chớp chớp mắt rồi nhoẻn miệng cười, một cái bật nhảy cũng phi thân lên cao. Đường Hi thấy thiếu niên lắm trò như vậy, còn đang định phóng dao thì bỗng một thứ như lưỡi hái từ bên phải bay vòng đến chỗ cô, dùng tốc độ mắt thường khó bắt kịp quét ra nửa vòng tròn lớn, uy lực cực lớn. Đường Hi mở to mắt chấn kinh, dao trong tay vội ném đi đánh bật thứ kia ra khỏi quỹ đạo ban đầu.

Đao lưỡi liềm thay đổi hướng đi lại đột ngột bị một lực kéo kéo về, bay trở lại tay của thiếu niên. Ra là phần cán đao có gắn dây xích, uy lực gây ra lớn như vậy là do cậu lợi dụng lực ly tâm khiến lưỡi đao di chuyển với cự ly rộng, thậm chí đủ sắc để cắt đôi thân người.

Đao xích nằm trong tay Dương Du, cậu chẳng cần làm gì nó cũng biến trở lại thành thanh đao dài ban đầu. Đường Hi cuối cùng cũng thấm thía cái gì gọi là thiên biến vạn hóa, trong chiến đấu thì Ám hệ luôn được biết đến như dị năng chiếm lợi thế lớn, đồng thời cũng bị người thường xem là tà ma dị giáo.

Đường Hi hiểu rõ đối phương đang chiếm thế thượng phong, mà người kia cũng không chậm trễ vọt đến trước mặt cô. Hiệu ứng hỗ trợ của A Ly cho phép cô lơ lửng và di chuyển ở không trung, nhưng tốc độ chắc chắn không thể so với bình thường, nếu không chiến thì cô thua là cái chắc!

Ngay khi thanh đao lạnh lẽo chém xuống, một tiếng va chạm thanh thúy vọng lên, lưỡi đao như đánh vào kim loại, tạo ra âm thanh ma sát chói tai, mơ hồ còn lóe ánh lửa. Đường Hi hai tay giữ lấy lọn tơ, đỡ được một sát chiêu, cô mặt mũi lạnh tanh, ngược lại đối phương vô cùng vui vẻ.

"Nếu cố gắng thì nhóc sẽ làm được mà."

"Anh thật lắm lời."

<Tơ Bạch Cốt> trong tay Đường Hi mềm dẻo như lụa nhưng cũng rắn rỏi như thép, đoạn tơ bị cô kéo căng đỡ nhát chém, cứng cáp tựa xích sắt. Đường Hi thực sự hết biện pháp mới đỡ trực diện cú đánh này, cô lầm bầm gì đó, thân thể ngay lập tức mất đi lực nâng chống đỡ.

Hai bên đang tranh chấp trên không, Đường Hi giống như diều đứt dây thình lình rơi xuống, Dương Du tròn mắt kinh ngạc, cũng theo quán tính suýt thì té ngã. Ngay khoảnh khắc cơ thể thiếu niên hơi nghiêng xuống, Đường Hi lập tức lộn người giơ chân đá cậu ta, người kia vừa né một cái, trên gò má đã bị kéo ra một nhát cắt sâu hoắm. Cô giống như biến thành diễn viên xiếc, lúc chuẩn bị rơi xuống lại có thể tung người lộn một vòng, giấu dao dưới đế giày, lợi dụng sự dẻo dai của cơ thể xoẹt một cái cứa dao vào người kia.

Mắt thấy đối phương lại tránh được, Đường Hi nhăn mặt tặc lưỡi một cái trước khi thật sự rơi thẳng xuống dưới. Gió rít bên tai vun vút chẳng làm cô thay đổi sắc mặt, trên đầu ngón tay có một vết cắt nhỏ, ngay vào giây sắp chạm đất cơ thể lại nhẹ hẫng tựa lông hồng, cực kì thoát tục đáp mũi chân xuống, loại động tác làm màu này là cô ở mấy vị diện tu tiên học được.

"...Dai dẳng quá đó." Cô cau có.

Vốn dĩ đòn vừa nãy của Đường Hi nhắm vào yết hầu, nhưng đối phương lách người một cái liền khiến nhát cắt chệch lên gò má trái. Dương Du chạm tay vào một bên sườn mặt, máu từ vết thương trào ra vấy lên chiếc áo cậu đang mặc. Cậu vậy mà chẳng cau mày lấy một cái, chỉ 'ồ' lên rồi gật gù.

"Nhóc nhận ra không chiến sẽ không sẽ không có lợi thế nên mới tạo ra tình huống bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp, tự đẩy mình vào hiểm cảnh để đối thủ lộ ra sơ hở rồi một chiêu ngoan độc giết chết." Cậu quệt đi máu chảy xuống cằm, "Với một lính mới thì tôi công nhận nhóc có năng lực."

"..." Tôi mà có năng lực thì giết quách anh rồi!!

Kể cả khi người kia đã để cho cô thấy ARG của mình, nó không có nghĩa rằng đối phương có ý tốt.

Ngay cả lúc này trực giác của cô vẫn nói rằng kẻ đối diện rất nguy hiểm, nhưng năng lực của cậu ta lại không như cô dự đoán. Đúng là đối phương mạnh hơn cô hiện tại, nhưng cảm giác cứ như người kia giao chiến trong khi bị trói tay trói chân vậy, hoặc là cậu đang giấu gì đó, hoặc là bị hạn chế sức mạnh.

Dương Du cũng đáp xuống trước mặt Đường Hi, mái tóc hơi rối cùng gương mặt thiếu niên tươi sáng không hề dao động, giống như từ nãy đến giờ cô là bị người ta đùa bỡn chứ không hề đánh toàn lực.

Mà Đường Hi nghi ngờ nếu cậu bung hết sức thì cô đã thua trước cả khi bắt đầu rồi.

Sắc mặt cô xạm lại như ăn phải ruồi, nhăn nhó nhìn người đối diện.

"Đến lúc nào thì anh mới thôi đùa giỡn hả? Thật sự rất ngứa mắt."

Dương Du bất ngờ nhìn cô chòng chọc, cậu có chút bất đắc dĩ vuốt mũi, "Nhóc nhận ra à? Hiếm thấy thật đó."

"...Mắt tôi không mù, cảm ơn."

Công bằng mà nói thì Đường Hi có khả năng cảm ứng nguy hiểm gần như là áp đảo, cộng với trực giác nhạy bén còn hơn rada, không có ai giấu năng lực mà qua mắt cô được. Nhờ thiên phú này mà Đường Hi có thể ung dung tự tại sống tốt đến giờ.

Dương Du cực kì mạnh, đây chính là cảm nhận của Đường Hi. Tuy xung quanh cậu ta không tản ra áp lực uy hiếp người khác, nhưng bên trong vẫn là một người nguy hiểm. Cảm giác sức mạnh này cô đã gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi.

Tất nhiên Dương Du không phải cường giả mạnh nhất mà cô từng gặp, cô gái tên Mộ Nhiên cũng không phải.

Đường Hi cáu đến trán nổi gân xanh, cô câu môi cười động lòng người, "Tôi nói con người anh rảnh rỗi lắm đúng không? Hay là sở thích bệnh hoạn khác người hả? Rõ ràng là không có sát ý lại làm như ra tay tàn nhẫn lắm, vốn cũng không định giết tôi. Anh đến cùng là muốn kiểm tra năng lực của tôi có xứng đáng với <Tơ Bạch Cốt> không đấy à??"

Đây là câu nhiều chữ nhất cô nói từ khi gặp thiếu niên.

1802 đang tính gọi lại nghe kí chủ nhà nó xổ một tràng kí tự ác ý liền im luôn. Đường Hi có nhiều điểm tốt, nhưng cái miệng toàn dao găm này của cô nó quản không được, mà cô cảm thấy mình đã nói nhẹ nhàng lắm rồi, còn chưa chửi bậy đâu.

Thiếu niên mang dung mạo như thiên thần cười hì hì, "Đúng rồi nha, nhóc cũng vui tính ghê nhỉ."

"..." Má nó tức ghê á!

Dương Du nhìn đoạn tơ lụa trên cổ tay phải của bé gái, cậu nhún vai.

"Tôi không hề nói dối nhóc. Không chỉ là những kẻ đỏ mắt thèm thuồng thần khí bình thường, mà <Tơ Bạch Cốt> sẽ khiến nhóc gặp phải vô số kẻ thù, nếu nhóc không thể dùng nó đúng với uy lực vốn có, nhóc sẽ không thể sống nổi khi chạm trán mấy kẻ điên đấy đâu."

"Vậy anh cũng là kẻ thù của tôi?" Cô nhíu mày.

Dương Du nghe xong hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi xua xua tay, "Không phải. Tôi cùng chủ nhân của thứ đó không có thù oán gì."

Lại là vị chủ nhân đó.

Thiếu niên nói tiếp, "Tôi chỉ muốn kiểm tra người có thể được nàng ấy phó thác thần khí kia là ai thôi, tôi không có hứng thú cướp nó từ nhóc."

Nàng ấy?? Chủ nhân của <Tơ Bạch Cốt> à.

Đường Hi dường như nghe được manh mối, cô muốn hỏi nhưng lại thôi, nói sang cái khác, "Thế anh kiểm tra đủ chưa?"

"Đủ rồi. Nhóc thích thì cứ giữ đi."

Dương Du làm như thật sự đã chơi đủ, cười tươi roi rói hướng về phía Đường Hi, cô nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của người kia, tâm trạng khó nói thành lời.

"Câu hỏi cuối cùng. Có chuyện gì với sức mạnh của anh vậy? Tôi biết anh đáng sợ hơn thế."

Giọng điệu của Đường Hi rất nghiêm túc, làm cho cậu cũng bỏ xuống bông đùa, Dương Du gãi đầu tiến lại mấy bước, vừa đi vừa ôn hòa nói:

"Dùng sợi tơ công kích tôi đi."

Đường Hi hiểu không nổi thiếu niên đang nghĩ gì nữa, nhưng thấy cậu ta tự đến gần cô cũng không khách khí. Ngàn tơ được ra lệnh, mỗi sợi tơ trắng trong không trung vũ động, vẻn vẹn thanh mảnh nhưng lại sắc bén hơn cả cương đao, vụt vụt mấy tiếng đều phóng đến bên thân thể thiếu niên, mơ hồ mang theo ác ý.

Dương Du nhìn những sợi tơ vút đến như mũi kim, có chút bất đắc dĩ, "Cộc cằn quá đấy."

Sau đó là một viễn cảnh kinh khủng.

Tay thiếu niên bắt lấy một sợi tơ trắng, ngón tay thon dài như ngọc quấn lấy sợi tơ, đột nhiên ngàn tơ kia đều bất động tại chỗ, như đông cứng giữa không trung.

Đường Hi vẫn là lần đầu tiên bị mất quyền điểu khiển <Tơ Bạch Cốt>, cô chấn kinh, đồng tử co lại. Dương Du nhàn nhã giữ lấy sợi tơ kia, tay còn lại đưa lên, ngón trỏ và ngón giữa làm thành hình cái kéo, cậu ta kéo căng sợi tơ rồi đưa tay kia vào, bên môi nở một nụ cười nghịch ngợm.

"Chết nè."

Đường Hi dùng tốc độ nhanh nhất bắn ngược ra sau như viên đạn, suýt thì đâm sầm vào căn nhà sau lưng. Ngàn tơ đã thu lại về tay cô, song vẻ mặt Đường Hi lại hoang mang không tỉnh. Cô mờ mịt nhìn người kia, cậu ta lại nhẹ cười chỉ vào một bên má, Đường Hi đưa tay lên má trái, chỉ thấy một cơn đau rát truyền đến cùng cảm giác ươn ướt của máu, mà Dương Du người đáng lẽ phải có một vết cắt sâu hoắm trên mặt lại biến mất từ lúc nào không hay.

"?????"

Cô ngu người rồi.

Vừa nãy chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi, Đường Hi thực sự cảm giác được <Tơ Bạch Cốt> bị cắt đứt, tất nhiên khi cô thu lại đoạn tơ thì nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng điều này có nghĩa là Dương Du hoàn toàn có khả năng cắt đứt sợi tơ, thứ được mệnh danh là không thể bị cắt đứt.

Linh hồn, nguyên nhân nằm ở linh hồn của cậu ta!

Thiếu niên có vẻ vô cùng thích vẻ mặt ngờ nghệch này của cô, vui vẻ cười rộ lên, mà trong nụ cười dường như chứa thứ gì đó.

"Đây là minh chứng rõ nhất rằng thần khí này không thuộc về nhóc. Nhóc được cho phép sử dụng nó nhưng không hề sở hữu nó." Dương Du chậm rãi bước đến gần Đường Hi, nhìn dáng vẻ xù lông nhím của cô liền không nhịn được cười khúc khích, cậu còn cố ý chọt vào vết thương bên má, vui vẻ nhìn đứa trẻ thấp bé nhẹ cân kia đau đến nhe răng trợn mắt.

"Tôi trả lễ nhé, dị năng thú vị lắm, ngay cả tôi cũng suýt bị lừa rồi."

"..." Đường Hi nín bặt không hó hé được gì, người nọ đã tung tăng lướt qua cô.

Thật sự là còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Người kia đi được mấy bước vẫn chưa quên được chuyện vừa nãy, nhịn cười đến nội thương, "Ôi mấy hậu bối thời nay thật là, vì đầu độc tiền bối mà cắt tay cũng dám làm, lại muốn câu giờ để tôi tự gục luôn cơ. Đúng là nhân tâm khó dò."

Đường Hi, biến dị Độc hệ, Huyết Độc.

Biến máu trong cơ thể thành chất độc chết người, liên tục bòn rút sức mạnh đối phương, phá hủy não bộ dẫn đến tử vong, không có tác dụng với bản thân. Hiệu ứng chủ động kích hoạt, có tác dụng với sinh vật sống (hoặc đột biến).

Độ hiếm: AA

Dương Du, biến dị Ám hệ, Phản Phệ.

Thôn phệ vết thương, hiệu ứng dị năng vào hố đen rồi bắn ngược trở lại cho kẻ địch, điều kiện đó là kẻ tạo ra vết thương và thương tổn đến chủ thể ít hơn 50%. Hiệu ứng chủ động kích hoạt, có tác dụng với sinh vật sống ( hoặc đột biến).

Độ hiếm: S

Đường Hi trong lòng phắc một tiếng, thẹn quá hóa giận, một dao phi thẳng đến người kia. Thiếu niên còn chẳng thèm nhìn liền dùng hai ngón tay bắt được con dao, cậu làm như nhớ ra gì đó, ân cần hỏi han:

"Không phải ngón tay của nhóc còn đau à? Có cần tôi đưa băng cá nhân không?"

Đường Hi: Cút cút cút!!!

Đúng lúc này mây đen ồ ạt kéo đến, đang là giữa trưa mà chớp mắt một cái mặt trời đã mất dạng sau màng mây che trời lấp đất, gió đổi chiều và thổi mạnh như quật tung mặt đất lên.

Đường Hi ngẩng đầu nhìn cơn bão kéo đến không báo trước, những tia nắng cuối cùng cũng bị luồng mây dày đặc nuốt gọn. Dương Du nhìn thời tiết chuyển biến đột ngột, đảo mắt sang Đường Hi, "Hôm nay là tròn một tháng."

Cô tất nhiên biết hôm nay là ngày gì. Bởi vì sau hôm nay mới chân chính là cơn ác mộng thật sự của nhân loại, thời khắc Đại Thảm Họa chuyển sang giai đoạn hai, con người mới thật sự đánh mất tự do cùng nhàn hạ ban đầu.

Đường Hi quay sang đối mặt với thiếu niên, ánh mắt hững hờ, "Đi thôi, tôi không có hứng thú tắm mưa máu."

Mà tất cả những chuyện này, thực ra cũng chẳng liên quan đến cô.

***

Đường Hi ôm A Ly ngồi trên thành cửa sổ nhìn bầu trời nồng đậm hắc khí bên ngoài, một tay bẻ thanh chocolate đen ra bỏ vào miệng một tay vuốt ve tiểu hồ ly, vừa ngắm trời ngắm đất vừa nghe 1802 dùng giọng điệu nghiêm trọng giải thích một mớ thứ, cảm tưởng như đây là ngày đầu tiên cô đến đây.

1802 biết rõ mỗi khi Đường Hi trong lòng khó chịu đều sẽ tìm cách giải tỏa tâm trạng, tỉ như ôm cục bông A Ly mềm mịn, tỉ như lấy chocolate đen ăn vặt, để vị đắng trong nó át đi trạng thái tồi tệ của mình. Khi ăn xong sẽ phàn nàn đắng quá hay đòi đổi sang cái ngọt hơn, nhưng lại chẳng bao giờ chịu lấy loại khác cả. Ngày đầu tiên đến cũng vậy, cô luôn làm như không liên quan gì đến mình nhưng nhìn cơn mưa đổ xuống trong lòng vẫn nặng nề như có thứ gì đè nén.

[Cậu ta nói đúng, <Tơ Bạch Cốt> thật sự đã có chủ nhân. Cái ngày nó xuất hiện tôi quá kinh ngạc nên quên khuấy đi mất. Khi đó cô cùng thứ vũ khí này chưa hề kí khế ước nhưng nó lại có ý thức bay lui bay tới, nghĩa là trước đó nó đã được tháo phong ấn và nhận chủ nhân rồi. Khế ước sở hữu chỉ kết thúc khi một trong hai bên biến mất, vậy vị chủ nhân thật sự của <Tơ Bạch Cốt> còn sống, cô sử dụng được nó là nhờ ý muốn của người đó chứ thần khí không thể tự đưa cho người khác sức mạnh của nó được.

...Rất khó tin, nhưng ai đó đã cho chúng ta mượn nó.]

Việc sợi tơ suýt bị cắt đứt đã tố cáo thân phận giả của Đường Hi.

Cô lại cắn chocolate, "Cậu ta nói 'Nàng ấy đã phó thác thần khí cho nhóc' nhỉ... Hừm, vậy nó vốn là một sự sắp đặt à, chẳng có may mắn nghịch thiên gì ở đây cả."

1802 cũng không thể chối cãi sự thật này.

Việc Đường Hi được trao <Tơ Bạch Cốt> chắc chắn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước và có sự chấp thuận của chủ nhân thần khí.

Rốt cuộc là loại người nào có thể đem vật phẩm đặc cấp đi cho mượn chứ?

Nghe thế nào cũng không thực tế.

[Vậy hãy xem việc người kia cho chúng ta mượn là may mắn đi, không phải ai cũng nhận được đâu.]

Đường Hi trợn trắng mắt.

"Người lảm nhảm cái gì đó?! Chúng ta không biết chủ nhân thật sự là ai, mà người kia lại dùng phương thức thần bí thập phần quỷ dị đưa tận tay thứ này cho chúng ta, ta cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết rồi đây này. Làm gì có ai cho không ai thứ gì."

[...]

Tôi đã cố an ủi cô đó!!!

Quả nhiên làm người thỉnh thoảng nên ngu một chút, đừng có lí trí quá.

Đường Hi đang lú nhẹ, mất một lúc mới hiểu được tâm ý của hệ thống nhà cô, tự cảm thấy mình thất đức liền mềm giọng.

"Ai da 1802 đại nhân bao dung rộng lượng, ta biết ngươi quan tâm ta mà, không phải ta cố ý phớt lờ ý tốt của ngươi đâu."

1802 hừ lạnh không thèm đếm xỉa, lúc này Đường Hi chợt nhớ ra điều gì đó, 1802 cũng chú ý vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, nó khó hiểu.

[Sao vậy?]

"...Này 1802." Giọng cô vô thức trầm xuống.

[Ừ?]

"Ta với ngươi cũng kí khế ước như vậy đúng không?"

1802 chớp mắt mấy cái.

[Không hẳn. Giữa kí chủ và hệ thống là khế ước linh hồn, khế ước có lời tuyên thệ từ hai phía trước sự chứng giám của Tổng bộ chứ không một chiều như khế ước sở hữu.]

Biểu tình của Đường Hi bỗng trở nên kì lạ, đôi mắt đang lơ đễnh phóng ra ngoài cửa sổ cũng nhíu lại, nhưng cô không hỏi thêm gì nữa, ngay cả suy nghĩ cũng giấu hết sâu vào trong, không muốn 1802 phát giác.

...Đường Hi chợt nhận ra, cô không nhớ mình đã từng kí khế ước với 1802.

Nhưng nhìn bộ dạng nó thì dường như nhớ rất rõ, Đường Hi chắc chắn không nghi ngờ lời của 1802, nó nói bọn họ đã kí khế ước thì chính là đã kí. Vậy thì hoặc là trí nhớ của cô có vấn đề, hoặc là nhiệm vụ giả không có kí ức về việc kí khế ước.

Tuy không muốn tin cả hai nhưng thực tế mà nói thì có khả năng là vế sau hơn.

1802 cảm thấy kí chủ nhà nó im ắng bất thường, còn đang định nói gì đó thì cửa đã mở ra, Đường Hi nghe thấy tiếng động cũng không thèm ngoái nhìn, dù sao cô cũng biết người đến là ai.

Dương Du đóng cánh cửa phía sau lại, lướt nhìn bé gái ôm thú cưng đang làm lơ mình, cánh môi cậu cong lên, vẫn là một vẻ thiếu niên ngọt ngào.

"Nhóc tìm được một nơi khá tốt đấy."

Đường Hi chép miệng, tòa nhà này ở rất gần ngôi trường cô tạm trú trước đây, phụ cận vốn thưa thớt quái vật nay lại đông lên một cách khó hiểu. Khi nãy cô thấy hai bên đường trông thật quen, ai ngờ hai người thật sự là ở gần trường học, lại mò đến nơi cô gái đáng sợ kia đã đưa cô đến. Nàng ta rời đi cô cũng không nán lại tòa nhà này làm gì, không nghĩ tới một lần trùng hợp lại trở về đây.

Duyên phận quái gì vậy...

Cô hơi nhướng mày, "Vậy à, có thêm anh làm tôi thấy không tốt chút nào."

"Tôi không ngại đâu." Thiếu niên khẽ cười.

"..." Mặt dày vô sỉ!

Đường Hi không đoái hoài đến con người phiền phức kia nữa, mà không chỉ phiền phức, cậu ta còn vô cùng nguy hiểm, mấy cái nụ cười sâu xa kia đều toát ra cả một bầu trời đáng ngờ. Người nhiều bí mật chưa chắc là người xấu nhưng cũng không thể là người tốt được.

Nhưng mà Dương Du thật sự biết rất nhiều thứ không tầm thường.

Chủ nhân của thần khí đặc cấp thật sự là người dễ dàng tiết lộ danh tính ư? Người có thể dùng tinh thần lực đàn áp chuyển động của <Tơ Bạch Cốt> hay thậm chí là cắt đứt nó có thể là người bình thường không?

Kể cả <Tơ Bạch Cốt> không thuộc về Đường Hi, thì cắt đứt thần khí thật sự là chuyện gì đó không thể nhắm mắt làm ngơ.

Người này rốt cuộc đến cùng có phải là một nhiệm vụ giả bình thường không...?

"...Ánh mắt của nhóc lộ liễu quá đấy."

Dương Du bị nhìn đến mất tự nhiên, cậu thở dài đối mặt với đứa nhóc kia, đằng sau lưng cô, bầu trời đã gần như tối đen, đưa cả thành phố Thiên Sơ rộng lớn vào tình trạng đưa tay không thấy năm ngón.

Một tiểu linh hiện ra giữa căn hộ bọn họ đang trú, nó trông như một ngọn lửa trắng tinh, bập bùng bốc cháy, chiếu sáng cả căn phòng trong cái luồng sáng trắng.

Những ngày trời đổ mưa máu bầu trời đều tối như thế này. Chỉ lát nữa thôi là màn mưa đổ xuống.

Đường Hi thôi nhìn chằm chằm người kia, trìu mến cưng nựng A Ly nằm trong lòng mình, cô xoa cái tai mềm mềm, thân mình nó mềm ra, cả người thư thái thả lỏng. Cô vốn muốn dùng cách này dụ tiểu hồ ly ngủ, nhưng có vẻ thất bại rồi.

Đường Hi ngồi trên bệ cửa sổ, tựa đầu vào tấm kính thủy tinh, bên ngoài đã tối đen mù mịt, khiến lòng người nảy sinh dự cảm không lành.

Cô đang phân vân, bây giờ hoặc không bao giờ.

Bóng dáng thiếu niên nương theo ánh sáng của tiểu linh hắt lên cửa kính, Đường Hi nhìn cao hơn một chút, nhận ra đối diện là ảnh phản chiếu của bản thân. Mỗi khi cô dùng thân thể nguyên chủ nhìn vào gương, đó sẽ là một dáng vẻ hoàn toàn xa lạ, chỉ riêng đôi mắt vẫn là màu mắt của Đường Hi. Dường như cô là người duy nhất nhìn thấy điều này, bởi vì cả 1802 cũng chưa từng đề cập đến.

Đường Hi nhìn vào mắt mình, tự nhiên đã có câu trả lời.

Một khi đã bước chân vào là sẽ không còn lui, cô biết thế, nhưng từ sâu trong linh hồn cô khát khao một câu trả lời cho tất cả mọi uẩn khúc từ giây phút bắt đầu đến giờ.

...Đường Hi quyết định nghe theo trực giác của mình.

"Dương Du...tôi hỏi anh một chuyện được không?"

A Ly nhổm dậy nhìn Đường Hi, 1802 cũng nhìn cô, sau một hồi do dự suy xét, vẻ mặt cô lúc này thật sự đã hạ quyết tâm.

Đường Hi quay đầu lại, vô tình chạm mắt người kia, cậu ta quan sát biểu tình trên mặt cô, đốm lửa như rót vào đôi mắt Đường Hi những tia sáng rời rạc, lung linh theo ánh lửa bập bùng.

"Anh có biết cô gái tên Mộ Nhiên là ai không?"

Dương Du kéo khóe môi để lộ ra nụ cười thích thú.

"Tôi biết. Và cũng có thể nói cho nhóc nghe."

Cậu ta hơi ngừng lại, "Nhưng mà...có những thứ nếu biết rồi sẽ không thể trở lại như trước đâu."

"..."

"Nhóc có thể dừng lại ngay bây giờ. Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."

Đường Hi nhăn nhó, "Vẻ mặt của anh rõ ràng là đang trông đợi tôi nghe mà."

Người kia bị nhìn thấu cũng không chột dạ, ngược lại rất cao hứng cười cười. Cô nhìn biểu cảm của cậu ta, biết rõ những gì mình sắp nghe là tối kỵ.

"Dù nhóc là ma mới thì vẫn biết người này."

"Mộ Nhiên là..." Dương Du cười ẩn ý.

"...Một trong năm nhà sáng lập ra Thời Không Tách Biệt mà nhóc đang cư ngụ. Thành chủ Miên thành đấy."

"..."

Đường Hi nhắm mắt không đáp.

Quả nhiên là loại thân phận không tầm thường.

Cô đảo mắt qua thiếu niên đang ngồi trên sofa, cảm giác như đang nhìn vào một kẻ bí ẩn tột cùng.

"...Anh nói mấy thứ này cho tôi không sao chứ?"

Dương Du tùy ý phất tay, dáng vẻ không quan tâm mấy.

"Tùy ý đi. Tôi kết thúc hợp đồng lao động với mấy tên đấy rồi."

Hợp đồng lao động...? Kết thúc?

Nghĩa là cậu ta đã kết thúc công việc nhiệm vụ giả rồi? Người này, không lẽ là cái thứ trong truyền thuyết nhiệm vụ giả siêu cấp?!

Đường Hi nghĩ ngợi, rồi lại tự bác bỏ, Dương Du làm ra vẻ mặt kì quái, "Này, tôi không biết nhóc nghĩ gì nhưng mà tôi dám chắc nhóc đoán sai rồi."

"..."

Thiếu niên nhìn đến Đường Hi không có chút kinh ngạc nào, rốt cuộc thôi đùa giỡn, lần đầu tiên từ khi bọn họ gặp mặt thật sự có cái nhìn nghiêm túc.

"Có những thứ nhóc không thể biết được chỉ bằng nghe ngóng. Nếu thật sự muốn biết thì hãy học cách quan sát, dùng chính đôi mắt của mình chứng kiến tất cả. Nhưng tôi sẽ nhắc trước, sự thật mà nhóc tìm kiếm không hề tốt đẹp gì đâu, trong lòng nhóc đã quyết định?"

Ánh mắt Đường Hi dừng lại trên người thiếu niên nọ, người kia dù lúc nào cũng vui vẻ cười tươi, song đôi mắt lại chẳng có lấy một tia sáng. Nếu đó là cái giá cho việc biết quá nhiều thì đúng là đáng sợ thật.

Như nghĩ đến điều gì đó, Đường Hi chợt mỉm cười, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô thức trở nên dịu dàng đến nỗi A Ly và 1802 phải ngây người. Cô lại như chẳng hề thấy có gì bất ổn.

"Từng có một câu nói mà tôi rất thích. Nó bảo rằng 'Con người không có góc tối không tồn tại', tôi cảm thấy đúng lắm."

Cô ngừng một chút, ánh nhìn trở lại bình thường, hơi mỉm cười, "Nếu ngay cả bản thân con người còn không tốt đẹp, tôi lấy gì hi vọng bí mật sau bức màn mà con người thêu dệt nên sẽ tốt đẹp đây?"

Dương Du cũng khẽ cười, "Tôi thích câu nói đó."

"Có một điều cuối cùng mà tôi có thể tiết lộ cho nhóc."

Đường Hi hơi nhướng mi.

Thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ, "Để tôi nhớ xem, An Miên Hạ Yến Nhật nhỉ? Năm từ tương ứng với năm thành ở nơi đó cùng năm người quản lí."

"...Và?"

"Nếu nhóc muốn tìm kiếm sự thật, cả về chủ nhân của <Tơ Bạch Cốt> và những nghi ngờ trong lòng nhóc, nhóc sẽ cần phải biết điều này trước tiên."

Dương Du liếm môi, đôi mắt nâu sáng trong tối mơ hồ đục đi, để lại trong đó một mảng tro tàn lạnh toát.

"Trong năm vị thành chủ đáng kính kia...có hai người đã chết."

***
6686 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play