"..."

"..."

Một sự yên lặng tĩnh mịch đến nghẹt thở.

Bốn đôi mắt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đều tập trung hết lên người Dương Mộ Kì, cậu mông lung mờ mịt, không thể không chỉ vào mặt mình.

"...Tôi??"

Dương Mộ Kì ngơ ngác ở giữa bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Bạch Sam cũng không giấu được ánh mắt phúc tạp.

"Dương Mộ Kì, cậu có cháu gái hả?"

"Có cái quỷ!!!"

Đôi mắt cậu mở lớn như nghe thấy gì khủng khiếp lắm, "Anh nhìn tôi thế này thì lấy đâu ra cháu gái lớn như thế?!"

Đường Hi hết nhìn cậu rồi lại nhìn Nhạc Viên, đúng là màu tóc đen của họ khá giống nhau. Hơn nữa ở thế giới cô, màu tóc phổ biến nhất là nâu, những màu còn lại đa phần là từ di truyền mà có. Nhạc Viên trùng hợp thế nào là đồng hương của Đường Hi, màu tóc khả năng cao là di truyền.

Cô bất giác nhíu mày, "Còn chối cái gì nữa? Người ta đã gọi cậu là cậu Dương cơ mà, nhìn hai người cũng có chút giống nhau đấy."

"Tôi...!"

Dương Mộ Kì nghẹn một cục không nói được gì, cậu nâng ly tu một ngụm cà phê, bất đắc dĩ phải nhìn sang cô gái vừa mới tới kia, cũng hơi cảm thấy đối phương có chút giống mình.

"...Em gái à, nói rõ ràng ra xem nào. Những người ở nơi này đến từ hàng triệu thế giới khác nhau, tìm đâu ra họ hàng thân thích hả?"

Nhạc Viên lẩm nhẩm cái tên Dương Mộ Kì trong miệng, hai mắt mở to rồi nheo lại, cô nàng nhìn người kia bằng vẻ mặt khó nói.

"Không sai được. Mẹ con thỉnh thoảng vẫn nhắc đến một người anh trai, con từng thấy ảnh--"

"Phụt!!!!"

Dương Mộ Kì còn chưa kịp nuốt xuống ngụm cà phê tiếp đó thì đã bị dọa cho sặc hết ra ngoài. Cậu ho khù khụ, xem chừng nghe phải chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Đường Hi phản xạ mau lẹ đã âm thầm né qua một bên, nhưng người còn lại dường như không chịu được hành động này của Dương Mộ Kì, cả người nhảy dựng dậy, đẩy ngã cả chiếc ghế đang ngồi. Bạch Sam khoa trương đến mức suýt thì hét lên, còn phun ra mấy từ không tốt đẹp.

"Má nó Dương Mộ Kì!! Cậu đền đôi giày cho ông! Quỷ tha ma bắt cậu cố ý đúng không?!"

Nhìn lại thì đúng là cậu ta hướng về phía Bạch Sam thật, nhưng nhìn dáng vẻ Dương Mộ Kì thì hẳn là nghe không lọt tai lời càm ràm của anh ta nữa.

"Cô, cô nói cô là con của em gái tôi á??"

"Đúng vậy."

"Đệch! Con! Mẹ! Nó!!!!"

Bây giờ Dương Mộ Kì không chỉ sốc đến muốn ngất mịa nó đi mà còn ước gì mình mất trí nhớ nữa.

Đường Hi nhìn biểu tình đau khổ của cậu, vẻ mặt khó hiểu, "Sao cậu ta trông có vẻ khổ não vậy?"

Bạch Sam từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, nhìn tên ngốc nào đó đang quằn quại, cười mỉa mai.

"Nếu một ngày có ai đó xuất hiện và tự nhận là con trai cô thì sao?"

"..."

Mẹ nó đáng sợ, đáng sợ quá!!

***

Kể ra thì mới biết lúc Dương Mộ Kì chưa kí khế ước với hệ thống em gái cậu ta mới sáu tuổi, giờ bỗng nhiên từ đâu chui ra một nữ sinh đại học là cháu gái mình, cậu ta sốc vậy cũng đúng thôi. Dù đã bình tĩnh ngồi lại một bàn, Dương Mộ Kì vẫn còn run run, Bạch Sam nhìn không nổi nữa mới an ủi cậu.

"Thôi đừng buồn. Ít ra cô ấy không gọi cậu là cụ--"

Chưa nói hết anh ta đã ăn một đấm.

Dương Mộ Kì bẻ tay răng rắc, nhìn gương mặt trắng sứ thiếu đánh của người kia, "Bạch Sam, anh ngứa đòn đúng không?!"

Đường Hi đứng ngoài nhìn một màn gà bay chó sủa, tự hỏi làm sao Dương Mộ Kì có thể chịu đựng được con người này. Nhạc Viên ngồi bên cạnh nhìn chòng chọc vào mấy sợi tóc của Đường Hi, còn dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc ngắm nghía.

Đường Hi: ...

"Nhạc Viên, tóc của tôi sắp bị cô túm rớt hết rồi này."

"Ồ xin lỗi." Cô nàng buông tha cho mấy sợi tóc của Đường Hi, ánh mắt vẫn cháy bỏng như cũ, "Mới đầu tôi còn tưởng nó là màu trắng cơ. Nhưng mà nhìn màu tóc của Bạch Sam thì dường như tóc cô không phải màu trắng."

"À cái đó hả? Tôi nghe câu này khá nhiều rồi."

Hình như ai gặp Đường Hi lần đầu cũng tưởng nhầm thế, nhưng khi đặt một người tóc trắng toát hàng thật giá thật ra để đối chiếu thì sẽ thấy không phải vậy.

Khác với mái tóc bạch kim kiêu kì đến phát sáng của của Bạch Sam, màu tóc của Đường Hi ôn hòa và mang gam màu ấm hơn, không phải kiểu màu sắc rực rỡ đến mức khiến người ta chói mắt. Để mà nói thì nó khá giống màu be sáng.

Bạch Sam có vẻ nghe được một chút cuộc trò chuyện của họ bên đó, anh đạp Dương Mộ Kì qua một bên, hé mắt nhìn qua, "Cái đó là tôi mới đúng. Còn cô ấy không phải tóc trắng đâu, nói sao nhỉ, nó kiểu như màu ngà pha chút ánh vàng nhạt. Màu tóc này khá diễm lệ đấy, có nhuộm cũng không giữ được màu sắc sáng thế đâu."

Hai mắt Nhạc Viên như sáng lên, "Anh nói đúng! Dù ở thế giới của tôi thì đây vẫn là lần đầu tôi thấy màu tóc này, nhìn là biết di truyền tốt, màu sắc này hiếm lắm đấy."

Người kia giống như đụng đến chủ đề mình thích nhất, cũng nhảy vào bàn tán.

"Không những vậy tôi cũng để ý màu mắt của cô ấy nha. Màu sắc rất nhạt, thanh lịch và hài hòa, như là hòa trộn giữa màu lục và xanh lơ vậy."

"Màu lục bảo sao? Không phải, màu mắt dường như nhạt và êm dịu hơn."

"Tôi thấy nó giống men ngọc."

"Nhìn cũng khá giống màu phỉ thúy chứ nhỉ? Đôi mắt màu phỉ thúy nhạt nhòa cao quý."

Đường Hi: ...

"Thôi dừng. Làm ơn dừng hộ cái!"

Đường Hi càng nghe càng có một loại xúc động muốn bóp trán.

Từ thuở sinh thời đến giờ cô chưa bao giờ tò mò tóc và mắt mình thật ra có màu gì, người ta bảo màu gì cô đều gật đầu cho qua. Bỗng dưng bị đem ra săm soi đánh giá làm cô rợn hết cả người.

So sánh công bằng thì vẻ ngoài của cô được đánh giá là hiền hòa, kiều diễm và có phần hơi thuần khiết. Đến nỗi mới nhìn vào còn tưởng cô là nữ chính yếu đuối, ngây thơ hay trong sáng gì đó trong mấy bộ truyện tổng tài não tàn. Nhưng nếu chịu quan sát một chút thì Đường Hi hoàn toàn không mang cái vầng sáng nữ chính chói muốn mù mắt đó. Khí chất của cô dường như khác một trời một vực với dung mạo bên ngoài.

Người lạ sẽ gọi là thanh thuần, người quen sẽ gọi là mĩ miều, còn người hiểu rõ Đường Hi sẽ gọi là lừa đảo.

Có đứa con gái nào trông thì tinh tế tuyệt sắc, cao khiết vô cùng nhưng chỉ cần hở ra một tí thì chửi bậy và đánh người không? Có không?!

Đường Hi chỉ xinh đẹp khi cô ngồi yên một chỗ và không nói gì thôi.

Tất nhiên là không ai nói cho Đường Hi mấy thứ này, kể cả 1802 cũng vậy, thành ra chỉ cần là người tiếp xúc với cô nhiều một chút liền sẽ không còn bị vẻ ngoài của cô thu hút nữa.

Câu Đường Hi nghe được nhiều nhất từ bạn học cấp ba hồi ở thế giới cũ là 'Cậu không giống như những gì tôi nghĩ'.

Và sau đó á? Cô đuổi thẳng cả đám luôn.

Trở lại vấn đề cũ thì sau khi ổn định cả đám, Đường Hi quét mắt nhìn qua Nhạc Viên. Quả nhiên đúng kiểu nữ sinh đại học năng nổ nhiệt huyết như cô từng nghĩ, mái tóc đen buộc lên cao, đôi mắt nai vàng kim. Cô nàng mặc một chiếc quần bò xanh nhạt, áo phông đơn giản và chiếc áo khoác dù đỏ với màu sọc trắng, vừa cá tính vừa năng động. Trên mái tóc còn có một chiếc kẹp tóc nhựa hình con cá. Đường Hi nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng không hiểu sao lại là một con cá màu xanh dương.

Lại nhìn hai người kia đã ngồi ngay ngắn đâu vào đấy, Dương Mộ Kì ban nãy vì nghe cuộc gọi nào đó mà tạm rời đi cũng đã trở lại bàn, cô lúc này mới hỏi:"Thế hai người tìm tôi chỉ để hỏi về ván bài thôi à?"

Bạch Sam lắc đầu, "Không. Chúng tôi tìm cô còn vì chuyện khác nữa."

Bầu không khí có chút gì đó gượng gạo, Nhạc Viên vừa mới tới không lâu nên cũng chưa hiểu lắm, chỉ mới nghe rằng Đường Hi vừa quậy một trận ra trò ở sòng bạc, cô nàng bứt rứt mất một lúc.

"Ừm...xin lỗi nhưng tôi ở đây có ổn không?"

Trông cô nàng có vẻ hơi thiếu tự nhiên, Dương Mộ Kì xua tay, "Không sao không sao, chúng tôi cũng đang tìm người để lập tổ đội, cô đến là vừa đủ người rồi. Nếu là bạn của Đường Hi thì tôi cũng không lo lắng lắm."

Nhạc Viên thở hắt ra, cuối cùng cũng ngừng bồn chồn. Đường Hi bỗng nghiêng đầu, "Lập tổ đội? Cậu tính nhận nhiệm vụ đồng đội nào à?"

Bạch Sam đặt cốc xuống, mắt đối mắt, giọng điệu nghiêm túc, "Đúng hơn là đã nhận rồi. Có người đến nhờ tôi giúp hoàn thành nhiệm vụ đó, một ủy thác đội, trả công cũng hậu hĩnh nên tôi mới nhận rồi đi tìm người lập đội. Hiện tại đã có bao gồm tôi đã có ba người, nếu hai cô đồng ý tham gia thì chúng ta sẽ xong đội hình ngay."

Nghe đến đây, Nhạc Viên bất giác nhìn sang Đường Hi như đang chờ đợi quyết định của cô. Nhiệm vụ tổ đội thường sẽ yêu cầu các thành viên hợp tác giúp đỡ nhau hoàn thành nhiệm vụ, mà dù sao từng hợp tác một lần nên cô nàng biết rõ Đường Hi là một cộng sự vô cùng đáng tin cậy.

Đường Hi suy xét một chút, thành viên trong đội có vài người quen cũ, hơn nữa cũng từng hợp tác với nhau vài lần, xem chừng cũng không có vấn đề gì lớn. Cô ngẩng đầu lên.

"Được thôi, nhưng mà tôi có vài câu hỏi." Cô ngừng một chút, "Đây là đội năm người, vậy nhiệm vụ giả còn lại là ai?"

Bạch Sam điềm tĩnh liếc Dương Mộ Kì, "Câu này thì phải để thằng ngốc này trả lời, ngay cả tôi còn chưa biết cậu ta tìm ai về nữa."

Dương Mộ Kì bị chỉ điểm không hề chột dạ mà còn tự tin ngút trời hất cằm lên, ra vẻ ta đây thật tài giỏi.

"Nghe xong đừng có mà hết hồn nhá. Người tôi tìm về là siêu sao của bảng trung cấp đấy."

Bạch Sam:"..."

Nhạc Viên dù không hiểu gì vẫn kéo kéo tay áo Đường Hi, ghé vào tai cô nói nhỏ, "Này, sao tôi thấy không đáng tin lắm..."

Nhạc Viên không biết rằng cô có nói nhỏ hơn nữa thì hai người ngồi đối diện cũng nghe rõ mồn một.

Dương Mộ Kì lặng người hẳn đi, mặt mày sa sầm, Nhạc Viên hình như phát hiện người kia nghe thấy liền luống cuống, cuối cùng níu tay Đường Hi, cô nhìn một màn này, khóe môi giật giật.

Mấy người này bị khùng hay gì?!

Nói chứ mối quan hệ của Dương Mộ Kì và Nhạc Viên đúng là một lời khó mà giải thích hết được. Với cô nàng thì người kia bậc vai vế cao hơn, nhưng tuổi tác lại chẳng lệch bao nhiêu, xưng hô vẫn có chút ngượng miệng. Còn về Dương Mộ Kì không hiểu kiểu gì lại có một đứa cháu gái lớn đùng, không thể cứ bảo không để ý là không để ý được.

Bạch Sam ho khan một tiếng hai người này mới trở lại như cũ. Dương Mộ Kì cũng tụt hết cả hứng, chép miệng một cái rồi khai luôn.

"Mạc Vân Y."

***

Nhạc Viên: ...

Đường Hi: ...

Nguyên cái bàn trừ cậu ra đều im như thóc.

Bỗng dưng mặt ba đứa kia đều ngu ra, hoàn toàn không có cái biểu tình sửng sốt mà Dương Mộ Kì đã chờ đợi, cậu trợn trắng mắt, nhìn trái ngó phải, thử huơ huơ tay thì đám kia vẫn không phản ứng gì.

"Này này mấy người là vẻ mặt qué gì thế kia?! Đường Hi và Nhạc Viên không biết tôi còn hiểu được, sao ngay cả anh cũng đơ người thế?!!"

Đường Hi lúc này mới sực tỉnh nhìn về phía Bạch Sam, chỉ thấy anh ta cúi thấp đầu, một tay che miệng, lông mày chợt nhíu lại, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, gương mặt có vẻ nghiêm trọng lắm. Cô cảm thấy có gì đó hơi đáng ngờ, nghi hoặc hỏi:

"Bạch Sam, anh từng gặp cậu ta sao?"

Đối phương gật đầu, "Không phải từng gặp, mà là tôi vừa gặp cậu khi làm xong cái nhiệm vụ chỉ định."

"........!"

Nhạc Viên hình như cũng ngờ ngợ ra gì đó, cô nàng quay phắt lại nhìn Đường Hi muốn kiểm chứng suy nghĩ, lại thấy cô cũng đang mang vẻ mặt y hệt.

Đệch! Không phải là Mạc Vân Y đó chứ...

Đường Hi không chần chừ liền hỏi lại ngay, "Anh gặp cậu ta trong nhiệm vụ nào?!"

Bạch Sam hình như cũng bị biểu tình nghiêm túc của cô làm cho bất ngờ, anh im lặng nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn thành thật.

"Không có gì nhiều, chỉ là có người báo cáo rằng vị diện đó gặp lỗi lớn, tôi chỉ tới để quan sát vào phút chót, thay bộ nhân sự kiểm tra tình hình chứ không can thiệp vào cốt truyện." Nói rồi anh hơi nhăn mặt, "Mạc Vân Y là biến cố lớn nhất của vị diện đó, tôi được biết rằng cậu ta là hồi sinh sống lại, đây là bug chưa từng gặp ở các vị diện, còn có một số nhân vật có vẻ là bị trùng lặp kí ức. Tôi chỉ quan sát trong hai tuần, báo cáo lên trên rồi rời đi. Đến giờ vẫn chưa rõ tại sao cậu ta lại chết."

Đường Hi kiểm tra một chút, xác định được là anh ta đang nói thật, rốt cuộc thả lỏng người.

1802 chắc chắn là người đã báo cáo vị diện bị lỗi. Vậy nghĩa là anh ta chỉ đến sau đó để quan sát thôi, không có gì đáng ngờ.

Nhận được sự xác nhận của Đường Hi, Nhạc Viên cũng an tâm hơn, cô nàng buông xuống trái tim bị treo ngược, thở phào.

May mà Bạch Sam không phải kẻ địch.

Người đầu tiên lên tiếng sau đó là Dương Mộ Kì, cậu không nghĩ tới đằng sau người kia sẽ có ẩn tình sâu xa vậy, không nhịn được nuốt nước bọt.

"Này, vậy không phải cậu ta đáng ngờ quá sao? Chúng ta có nên tổ đội với người như vậy không?"

Bạch Sam cũng có vẻ khó xử, "Xét về năng lực thì cậu ta không có gì để bàn cãi, nhưng mà một người từng gây ra sự hỗn loạn của cả vị diện thì đúng là..."

"Cậu ta mạnh vậy sao?" Đường Hi khó hiểu.

Ở phía đối diện, Dương Mộ Kì tỏ ra không bất ngờ vì câu hỏi của cô lắm, cậu nghĩ ngợi chút rồi gật đầu.

"Ở mỗi cấp độ đều có bảng thành tích nhiệm vụ của các nhiệm vụ giả. Dựa vào đó mà xem xét năng lực của mỗi người. Không chỉ xét tích phân mà còn số ủy thác người đó đã nhận, từ đó cho biết tỉ lệ thất bại khi làm nhiệm vụ của người đó. Tỉ lệ càng thấp nghĩa là năng lực càng mạnh. Mạc Vân Y nằm trong top đầu bảng trung cấp, không chỉ nhiều kinh nghiệm mà tốc độ leo cấp của cậu ta cũng nhanh. Ở trong Yến Thành thì cậu ta nổi tiếng lắm."

...Uầy.

Hình như cậu ta thật sự rất trâu bò.

Nhạc Viên im lặng nghe từ đầu đến giờ, liếc nhìn ngang dọc mãi mới lên tiếng:

"Vậy...lúc làm nhiệm vụ anh có gặp cậu ta không?"

Bạch Sam nhận ra cô nàng đang hỏi mình, hơi chớp chớp mắt, rồi mỉm cười ấm áp như gió xuân.

"Tiểu thư không cần lo lắng, dù sao cũng có tôi ở đây, cậu ta không làm gì được nàng đâu."

Nhạc Viên đông cứng, "À ừm, tôi..."

Đường Hi không nói gì chỉ liếc nhìn Dương Mộ Kì, cậu ta bắt sóng cực nhanh, vả một phát lên cái mặt trắng khó ưa kia của Bạch Sam, mặt mũi tối sầm lại.

"Bạch Sam, anh chán thở rồi đúng không?"

"...Không, tôi còn yêu đời lắm."

Bạch Sam ôm một bên má uất ức, anh ta thu lại cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia, trả lời đúng trọng điểm:"Tôi không gặp cậu ta, khi tôi đến cậu ta biến đâu mất rồi, tôi tìm không thấy. Đã vậy còn bị cuốn vào cuộc chiến với đám thần tiên gì đó, mỗi ngày đều mệt muốn chết."

Hửm? Cái này sao nghe quen thế?

Dương Mộ Kì bĩu môi, "Anh trở thành quân lính hay gì à?"

Người kia lạnh mặt lườm cậu ta một cái, "Xin lỗi đi, tôi là người lãnh đạo nhé. Chậc, tiến vào cơ thể một nhân vật tên là Vương Diệu, tên đó là người biết nhiều nhất về mấy cái lỗi vị diện đấy. Nhưng không ngờ tôi đến ngay lúc chiến tranh nổ ra, còn phải ở đó hai tuần."

Đường Hi nghe tới anh ta xuyên vào Vương Diệu, không biết nên vui hay buồn.

Sau đó bọn họ thảo luận một chút, cuối cùng quyết định vẫn là để cậu ta ở trong đội. Cả đám trao đổi phương thức liên lạc rồi giải tán, hẹn lần tới gặp sẽ bắt đầu nhiệm vụ. Đường Hi dẫn Nhạc Viên đi vài vòng trong Yến Thành để thăm thú đó đây, hai người ghé vào một quán ăn, vừa thưởng thức ẩm thực vừa trò chuyện, chủ yếu là Nhạc Viên muốn nghe những chuyện sau đó của <Đại Chiến Tam Giới>, còn cô nàng kể lể với cô về kì thực tập, nói gì đó mà nguyên chủ học nhiều quá trời, làm cô nàng cũng phải cắm mặt vào sách vở đến quên trời quên đất.

Cả hai chia tay khi sắc trời đã chuyển về tối, Đường Hi chán chường tản bộ ngắm nhìn Yến Thành về đêm lung linh ánh đèn, tưởng như thực sự lạc vào một con phố xưa cũ nào đấy.

1802 sớm đã nguôi giận, lúc đi còn cùng cô tán gẫu linh tinh.

"Hầy, ta đã nói câu này mấy lần rồi nhưng mà kiến trúc Yến Thành lộng lẫy thật. Cổ xưa nhưng được phối hợp thêm các đặc trưng hiện đại, vừa hài hòa vừa sang trọng. Cảm giác tản bộ thế này rất sảng khoái."

[Ra cô thích kiểu hoài cổ như này à?]

"Không biết nữa, nhưng mà nhìn rất yên bình."

1802 nhìn bộ dạng Đường Hi vừa nói vừa mỉm cười, không hiểu sao cũng thấy buồn cười. Nó không biết cảm giác yên bình mà cô nói là thế nào, nhưng dường như tâm trạng cô thật sự rất tốt, 1802 hiếm hoi lắm mới có lần không phá hỏng tâm trạng kí chủ nhà nó.

[Vậy có thể cô sẽ muốn gặp thành chủ Yến Thành nhỉ?]

Đường Hi nghệch mặt, "Nơi này có cả thành chủ à?"

1802 cũng hiếm khi có lúc rảnh rỗi, thế là nó dành nguyên một buổi nói vài thứ về Thời Không Tách Biệt.

Thời Không Tách Biệt là một thế giới độc lập hoàn toàn khỏi dòng chảy thế giới. Nó được đồng sáng lập bởi năm tiền nhiệm vụ giả, hay còn gọi là năm sáng lập giả. Thời Không Tách Biệt có năm thành, chia ra mỗi người cai quản một thành, mỗi thành hơn một triệu nhiệm vụ giả. Tương truyền rằng năm người đó vốn là một tổ đội, bọn họ mạnh đến nỗi có thể đem hình dạng thật của mình đến các thế giới mà không cần ai giúp đỡ. Sau hàng nghìn năm ngao du trời đất thì mới chung tay lập lên Thời Không Tách Biệt, một nơi dành riêng cho những linh hồn lang thang vô định.

Tên của năm thành xuất phát từ một câu thơ, nghe xong cái tên Đường Hi không nhịn được cười sặc sụa, không thể hiểu nổi tại sao lại có người nghĩ ra một câu sơ sài như vậy đặt tên cho nơi này.

"Há há, mẹ nó người đặt tên chắc chắn là mới ngủ dậy đúng không?! Không thể tin được mà! Ta còn cảm thấy chữ 'yến' này rất êm tai, không nghĩ tới lại đặt tên tùy tiện như vậy."

Đường Hi một tay ôm bụng cười một tay gạt nước mắt, cười đến cả người run lên.

An Miên Hạ Yến Nhật.

Nghĩa là 'Ngủ ngon dưới trời xanh'.

Cái tên này nhìn vào thôi cũng biết là đặt bừa mà. Thế mà cô còn nghĩ tới ý nghĩa gì sâu xa lắm, buồn cười chết mất.

[...Cười vui không?]

"Vui! Ta cảm thấy có thể chết vì cười quá nhiều luôn này."

Đường Hi cười sướng miệng, suy ngẫm một chút, cảm thấy cái tên này thật ra cũng không đến nỗi nào. Ngủ ngon này còn có thể hiểu là an nghỉ, nghỉ ngơi, trời xanh là yên bình an tĩnh hay cõi trời gì đó thuộc về người đã khuất. Cụm 'an miên hạ yến nhật' này có thể xem là một lời an ủi, xoa dịu những linh hồn đến với một nơi khác chan hòa tràn ngập ánh sáng. Đối với những linh hồn vất vưởng đố đây rồi đặt chân đến Thời Không Tách Biệt, câu này thật ra khá hay ho, nhưng không thể phủ nhận rằng nó thật sự rất tùy tiện.

[Đó! Cô chịu suy nghĩ một chút về nó có phải tốt không? Dù sao cũng là tên của năm thành mà, ai lại đi cười như cô bao giờ.]

"Biết rồi biết rồi, cái tên làm nên thương hiệu nhà người ta mà, cười như vậy cũng có chút không phải phép. Thôi không nói về nó nữa."

Một hố đen mở ra trước mặt Đường Hi, cô mỉm cười xoa đầu A Ly trên vai mình, chầm chậm bước vào trong.

"Thật muốn gặp người đặt cái tên này nha."

***

Đường Hi trở về Tinh Hải, bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen, A Ly nằm trên vai đi theo cô cả ngày cũng đã mệt lả mà ngủ từ lúc nào không hay. Cô rón rén đặt nó xuống giường, nó cảm nhận được độ ấm quen thuộc liền co người lại như quả bóng trắng ngủ ngon lành. Đường Hi gấp áo khoác lại đặt trên bàn, thả người trên chiếc ghế lười êm ái. Cô chọn bừa một cuốn sách, chống cằm lật từng trang giấy, đến khi đọc đủ rồi liền đánh dấu rồi cất lại vào kệ.

Đường Hi mở thương thành, mua một ít vật tư trữ sẵn trong không gian, cả một số tiến hóa dược tốt hơn cho A Ly. Cô lướt mục Tiêu Hao Phẩm, bỗng đập vào mắt là một ô hàng màu đỏ rực rỡ, chữ trên đó còn nhấp nhánh ánh kim.

[Bùa hộ mệnh bản giới hạn!!!

Vật phẩm cho phép bạn thoát một lần mạt sát! Vốn có giá cả chỉ định, hôm nay chơi lớn bán rẻ!!

Hết hàng trong chớp mắt! Không có cơ hội lần hai. Thỉnh nhanh tay!!!]

Đường Hi mất không đến một giây để bấm mua.

Đường Hi nhanh, rất nhanh, nhưng mà số mệnh luôn muốn chơi đùa cô.

Ngay lúc mà cô bấm vào, ô hàng màu đỏ bị thay bằng ô hàng trắng thông thường, mà với tốc độ tay đó thì chắc chắn không thể dừng lại được.

Đinh!

[Cảm ơn nhiệm vụ giả đã tin tưởng và mua sản phẩm của chúng tôi.

Chúc bạn may mắn!]

Đường Hi: ...

Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻!!!!

Tôi, tôi, tôi con mẹ nó mắc tội gì với các người hả????!!

Đường Hi nghiến răng ken két, cáu tiết nhìn xem mình vừa mua phải cái gì, nhìn số tiền bên dưới, cô tâm lặng như nước.

Một trăm nghìn tích phân bay màu trong chớp mắt.

Đường Hi đau đến nội tâm chảy máu.

"...1802, tôi vừa mua phải cái gì vậy?"

1802 im lặng rất lâu.

[Hộp quà vũ khí may mắn.]

Cần lời giải thích??

[Cô nhất định phải bình tĩnh nghe tôi nói nha.]

"???"

[Cái vật phẩm này...thật ra là một trò chơi nhân phẩm. Cô biết trò đập hộp bí mật không? Cái này cũng giống vậy. Cô sẽ không biết nó ở gì bên trong cho đến khi mở hộp. Có thể là vật phẩm tốt, cũng có thể là rác phẩm.]

"..."

Đường Hi cảm thấy trái tim mình chết lặng.

[Cái này thì, nếu cô mở ra vũ khí, nó sẽ là một lợi thế cực lớn sau này, vì vật phẩm của cái hộp này toàn hàng đặc phẩm, cấp bậc vật phẩm cao nhất. Nhưng mà đó chỉ là khi cô lấy được vũ khí hoàn chỉnh. Đa phần cái hộp này mở ra toàn mảnh vũ khí...]

"Thế chỉ cần thu thập mảnh là ghép được vũ khí mà?"

[Lí thuyết thì đúng là thế. Nhưng cần tới một nghìn mảnh để ghép ra vũ khí, hơn nữa còn phải là mảnh cùng loại...]

"..."

Một hộp quà giá 100000 tích phân, muốn ghép được vũ khí sẽ phải mua một nghìn hộp, số tiền cần bỏ ra là một trăm triệu.

Mà đó chỉ là khi tất cả các mảnh đều cùng loại.

Một trăm triệu.

[Hơn nữa, khả năng quay ra vũ khí hoàn chỉnh là...]

"Thôi dừng lại."

...Ngươi không nói ta cũng hiểu mà.

Đơn giản thì mở ra vũ khí là không thể nào đúng không? Ta hiểu mà.

[Xin chia buồn.]

Đường Hi chết lặng một lúc lâu, thấm được cái gì gọi là xót xa đến ứa nước mắt. Không nghĩ tới vật phẩm mắc tiền nhất mà cô mua lại là cái dạng này!

Rốt cuộc cũng là mình mua về, cô không thể không đối mặt với nó được.

Đường Hi nhìn hộp quà buộc nơ đỏ, chán nản giơ chân đạp nó một phát, cái hộp bẹp dí vào góc phòng, sợi nơ bung ra.

Đột nhiên lúc này đất trời rúng động dữ dội, rung lắc đến mức Đường Hi suýt thì ngã chổng vó, cô trợn mắt nghe âm thanh ầm ầm vang lên, rồi lại một tiếng pháo hoa dội lại đánh thẳng vào màng nhĩ. Trên kênh thế giới như xảy ra một vụ nổ chấn động, một màn hình nổi đỏ chót hiện ra trước mặt toàn thể nhiệm vụ giả nơi này.

[Xin! Chúc! Mừng! Nhiệm! Vụ! Giả! May! Mắn!

Nhắc lại, xin chúc mừng người may mắn đã trúng số độc đắc của <Hộp quà vũ khí may mắn>.

Ngày hôm nay, lần đầu tiên sau 1113648 ngày, tức hơn ba ngàn năm kể từ lần trước, lịch sử lại một lần nữa khai sinh!]

Đường Hi ngu người luôn.

Dòng chữ đỏ tươi vậy chạy qua, đem đầu óc cô đánh cho ngây ngẩn.

[Hoan! Hô! Cho! Chiến! Thắng!

Bạn nhận được vũ khí hoàn chỉnh đặc cấp, phần thưởng độc nhất!!

Vật phẩm: <Tơ Bạch Cốt>

Đánh giá: Đặc cấp.]

"Ngọa tào!!!!!!!!!!!"

***
4883 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play