Lời tác giả: Chào mọi người, lại là mình Las đây. Mình ngoi lên để thông báo rằng tên của thế giới thứ tư sẽ đổi thành "Đại chiến tam giới" cho giống với nguyên tác truyện của Nhạc Viên nhé. Khi mình đang viết vài chương đầu thì do một số lỗi kĩ thuật nên là mình phải sửa đổi nội dung thế giới này, thành ra tiêu đề với nội dung có hơi lạc quẻ, mà để vầy thì dòm kì lắm nên mình quyết định đổi luôn. Được rồi, thông báo kết thúc, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^.
***
Phản ứng đầu tiên của Đường Hi khi nghe câu này không phải là kinh sợ hay hoang mang, ngược lại, cô cười khẩy hất cằm về phía 1802, còn không quên quăng cho nó ánh mắt chế nhạo.
Trong mắt cô chính là mấy chữ "Thật ngại quá nhưng ta biết rồi".
Hệ thống: ...
[...Bộ dạng trịch thượng này của cô bị đánh cũng đáng lắm.]
"Ha ha, quá khen."
Ở bên kia, đối với yêu cầu đột ngột của Đường Hi, sắc mặt của Mạc Tuyết San rốt cuộc thay đổi, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Ngươi có thứ phải tìm ở đó?"
"Ừ."
"Rất quan trọng?"
Đường Hi gật đầu chắc nịch. Mạc Tuyết San hơi nhíu mày, nhưng cô nàng không nói gì thêm nữa, quay người đi, Đường Hi cũng im lặng đuổi theo.
Mạc Tuyết San thật sự làm người khác khó mà đoán được cô nàng đang nghĩ gì.
Dù biết cô là kẻ ngoại lai mượn nhờ thân xác Mạc Bối Vy, cô nàng vẫn đáp ứng yêu cầu kì quặc của cô mà không hề đào bới lí do đằng sau đó.
Dẫn một kẻ lạ mặt vào cấm cung, đây là chuyện điên rồ đến mức nào?
Phải biết rằng dù đã trở thành quỷ ngần ấy năm, Mạc Bối Vy cũng không biết chính xác vị trí của cấm cung chứ đừng nói trong đó có bảo vật gì. Qua bao thế hệ Quỷ Quân, người trong hoàng tộc vẫn không biết hết được rốt cuộc trong cấm cung cất giữ bí mật động trời gì trừ vị quân vương.
Có thể nói rằng, người biết rõ nhất về cấm cung không ai khác là Mạc Ngôn.
Nhưng sẽ không có ai dám mở miệng hỏi về vấn đề này, hoặc những kẻ đó đã không còn khả năng nói được nữa.
Chỉ một bộ phận nhỏ những kẻ biết về sự tồn tại của cấm cung trong quỷ tộc.
Mặc dù nguyên chủ biết cấm cung có thật, cũng đã nghe phong thanh về nó trong sự kiện của trưởng công chúa rất lâu về trước, nhưng nàng chưa bao giờ dám tìm hiểu sự thật.
Vì là độc giả đã theo chân bộ truyện từ đầu đến cuối, ngay từ ngày đầu tiên đến vị diện này, Đường Hi đã biết có một mật đạo đặt đâu đó trong đại điện Quỷ Cung sẽ dẫn ta đến cấm cung, nhưng cô đã không thèm để ý đến nó vì trong đại điện cũng có quá nhiều bẫy rập.
Thật may vì khi đó Đường Hi đã không tò mò đi tìm cấm cung.
Không có tí hiểu biết gì về kẻ thần bí trong lời Mạc Vân Y, nếu cô đâm đầu vào chỗ chết từ đầu, sợ là bây giờ không còn đứng đây mà hô hấp nữa.
'Ngài ấy' mà Mạc Vân Y nhắc đến rốt cuộc là ai? Hắn đến từ đâu và cần gì ở Quỷ Cung?
Có khi nào vì hắn mà vị diện này mới loạn thành một đoàn như này?
Suy đoán của Đường Hi giờ rối như tơ vò, cô linh cảm rằng tất cả manh mối hiện tại đều liên kết với nhau, nhưng liên kết đó là cái gì mới được?
"Ngươi giống như thằng nhóc kia, cũng tìm đến cấm cung. Một khi ngươi bước vào đó, hãy sẵn sàng để chết đi."
Giọng nói dịu êm vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ miên man của Đường Hi, cô liếc nhìn vẻ mặt bình thản lạnh nhạt của Mạc Tuyết San, lại nhìn màn đêm chưa bao giờ biến mất bên trên Quỷ Cung, tâm trạng thoải mái đến lạ.
Thằng nhóc kia là đang nói đến Mạc Vân Y sao? Vậy là cậu ta cũng mò đến đại điện rồi.
"Ha, ta biết ngươi sẽ không để ta chết. Vì lợi ích của cả hai chúng ta."
Mạc Tuyết San đẩy cho Đường Hi một cái lườm sắc lạnh, "Người ta quan tâm là Tiểu Vy, không phải ngươi. Ta sẽ không ngần ngại giết ngươi nếu điều đó có nghĩa là muội ấy sẽ trở lại."
"Tự ta hiểu rõ mà, ngươi không cần lặp đi lặp lại sự chán ghét của ngươi dành cho ta đâu."
Nhân vật Mạc Tuyết San này nên tránh càng xa càng tốt.
Theo sự hỗn loạn của cốt truyện hiện tại, không thể biết được kí ức của cô nàng đã vặn vẹo đến mức nào rồi. Hiện tượng kí ức của các dòng sự kiện chồng chéo lên nhau cũng không hiếm hoi gì.
Mạc Tuyết San trước mặt Đường Hi đúng là đến từ tương lai, nhưng cô nàng chắc chắn chưa chứng kiến màn tự bạo của Mạc Bối Vy và cái chết của Vương Diệu trong nguyên tác.
Lí do Đường Hi dám khẳng định điều này...
Là vì Mạc Tuyết San sau đó đã phát điên, bị những thảm cảnh xảy ra với bằng hữu của mình bức cho điên rồi.
Vậy nên dù Mạc Tuyết San hiện tại lạnh lùng hơn, quỷ quyệt hơn, nhưng cô nàng vẫn chưa đến cái ngưỡng quá tuyệt vọng mà tự sát như những gì Đường Hi đã đọc.
Chậc, thật là một cái tương lai nghiệt ngã nhỉ.
Bởi vậy nên Nhạc Viên mới bị độc giả ném đá đả đảo ác thế chứ.
[Liên lạc với 1802, Đường Hi.]
"Hử?"
[Đường Hi à? Cô có đó không?]
Nhắc tào tháo tào tháo đến. Đường Hi chấp nhận kết nối liên lạc với Nhạc Viên, muốn nghe thử xem cô nàng tính nói chuyện gì.
[A, kết nối được rồi. Tôi gọi để báo cho cô là Lạc Kỉ về lại thiên giới rồi, tôi cũng đã...truyền lời cho hắn, sắc mặt hắn trông không tốt lắm, có lẽ thật sự sẽ nổ ra một cuộc chiến.]
"Ừ, làm tốt lắm, cô vất vả rồi."
[Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy vất vả vì bị cô quay như dế thôi.]
"...Giải thích thì dài dòng lắm, khi nào gặp tôi sẽ để cô tự chứng kiến, như vậy dễ hiểu hơn giải thích bằng lời."
Đường Hi có thể tưởng tượng ra bộ dạng phồng mang trợn má của Nhạc Viên, trong lòng thầm cười ha ha. Cô nhìn con đường họ đi càng lúc càng gần đại điện, miệng vẫn nở nụ cười không đổi, điềm nhiên vô cùng.
"À đúng rồi Nhạc Viên, tôi hỏi cái này."
[Hửm?]
"Bên trong cấm cung có những thứ gì, cô kể hết đi, càng nhiều càng tốt, vì tôi sắp vào trong rồi."
[À...hả? Cái quái?! Hả???]
[Từ từ, chờ tôi một chút. Ờm, có những văn kiện bí mật, sử kí các triều đại, đại khái thì là những hiện vật có giá trị của các cựu Tiên Đế. Ngoài ra cũng có di vật trong hoàng tộc, mấy thứ trân kì dị bảo, công pháp quí hiếm, cũng lắm thứ tà ma ngoại đạo. Má nó còn gì nữa nhỉ?]
"Những thứ thế nào gọi là tà ma ngoại đạo?"
[À ừm, nó, kiểu đủ loại trên trời dưới đất ý?? Khó giải thích lắm vì trong cấm cung thứ kì quặc gì cũng có, như là đan dược, mấy thứ thuốc kì quái, hay có thể là sừng quỷ, quỷ đan, máu quỷ. Bất kì thứ gì đặt trong cấm cung cũng dị hợm hết, cô cũng biết nơi đó có quá nhiều truyền thuyết mà.]
Nhạc Viên càng nói càng gấp.
[Làm quái nào cô vào được cấm cung thế? Bộ nam nữ chính có chuyện gì à?]
"Không, không liên quan đến hai người đó."
Đúng là trong nguyên tác <Đại Chiến Tam Giới> thì ngoài những vị quân vương, người duy nhất từng vào cấm cung mà còn sống trở ra là nữ chính Phỉ Hân Nghiên. Dạng tôm tép như Đường Hi lớn xớn sợ là chết không kịp ngáp.
"Có vẻ trong cấm cung có thứ gì đó rất đáng ngờ. Tuy tôi không nói rõ được, nhưng nếu tìm được thứ đó, nói không chừng khúc mắc của chúng ta ở thế giới này sẽ được giải đáp."
[...Điên rồi, cô điên thật rồi. Kể cả cô có lớn mạng bò được ra ngoài, Mạc Ngôn cũng sẽ xiên chết cô.]
"Thôi cái miệng quạ của cô đi."
***
Kẽo kẹt.
Tiếng mở cửa vang vọng trong không gian yên ắng, âm thanh đáng sợ như cứa vào tai người nghe, đại điện hiện ra xa hoa lộng lẫy như lần đầu cô nhìn thấy.
Thảm nhung đỏ trải dưới chân, xung quanh lặng ngắt như tờ, đại điện chìm trong ánh sáng vàng nến tuy diễm lệ mà đáng ngờ. Mạc Tuyết San bước từng bước trên thảm, thẳng đến chiếc ngai vàng đặt ở chính diện đại điện. Đường Hi bước lên những bậc thang, tiếng bước chân của cả hai vọng lại thật khẽ, cô đến trước ngai Quỷ Quân.
Tràng ghế khảm ngọc này Đường Hi đã từng ngồi lên một lần, những viên đá quý đính trên đó cũng đã nhìn qua một lần, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy thật xa lạ với xung quanh, cảm giác chạm vào vật gì cũng lạnh toát từ đầu tới chân.
Mạc Tuyết San đến thật gần, ngón tay cô nàng lướt lên tràng ghế, chạm đến những viên đá quý khảm trên đó. Và chỉ thấy cô nàng ấn nhẹ một cái, cơ quan đã bắt đầu kích hoạt. Trước khi Đường Hi kịp sững sờ, tiếng động rầm rầm đã vang lên từ bên dưới mặt đất, chiếc ngai Quỷ Quân chễm chệ trên cao chầm chậm dời đi, và mặt đất nặng nề mở ra một mật đạo.
Trời má!
Âm thanh bật lên trong đầu Đường Hi.
Nơi kích hoạt cơ quan là ngai vàng, nơi giấu mật đạo là bên dưới chiếc ngai.
Có thể nói rằng nó gần như không thể được mở ra cho người ngoài.
Mật đạo hoàn toàn mở ra sau một chuỗi âm thanh trầm đục, tiếng động không quá lớn, nhưng sẽ chỉ là vấn đề thời gian đến khi có người nhận ra nó đã được kích hoạt.
Đường Hi nhìn xuống những bậc thang kéo dài trong bóng tối, tâm trạng cuối cùng cũng trùng xuống.
Quá sâu.
Đây là nhận định đầu tiên của cô. Nó thật sự vô cùng sâu, đến nỗi Đường Hi không thể nhìn thấy điểm cuối, và cái cách mà nó vọng lại âm thanh mở cửa hầm nghe như là tiếng gió thổi từ bên dưới lên. Một cái động không đáy rộng đến đáng sợ.
"Nhạc Viên à, tôi thật sự bắt đầu có cảm giác một đi không trở lại rồi. Làm thế quái nào Phỉ Hân Nghiên có thể đi đến nơi sâu nhất của chỗ này vậy?"
Độ sâu của nó khiến cho người khác phải bất an.
[Tôi đã nói mà không chịu nghe. Người ta có đặc quyền vai chính, so với chúng ta đãi ngộ khác biệt, là được đặc cách cho phép đi vào. Còn cô là tự ý xâm nhập, xâm nhập đó, còn hi vọng thiết lập thế giới sẽ nhẹ nhàng với cô sao??]
"Có cần phũ phàng thế không..."
Mạc Tuyết San đứng bên cạnh nhìn lướt qua mật đạo, tông giọng không đổi.
"Cửa mật đạo sẽ chỉ mở một lúc thôi, từ đây trở đi ngươi tự lo liệu lấy. Cứ đi tiếp sẽ tới cấm cung như ngươi mong muốn. Nơi đó chỉ có một lối ra duy nhất, nếu ngươi muốn thì cứ tìm đi, nhưng ta nghĩ ngươi đừng nên vui mừng quá sớm, ngay cả ta cũng không chắc có thể thoát ra."
Đường Hi gật đầu biểu thị đã hiểu, cô đến trước cửa hầm, ánh mắt không dấu vết quan sát Mạc Tuyết San lần cuối rồi đặt chân bước xuống, đi được mấy bước, cánh cửa đã từ từ khép lại, từ vị trí của cô có thể thấy được luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào nhỏ dần, rồi tắt ngấm. Mật đạo hoàn toàn chìm vào bóng tối, tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón.
Đường Hi vừa định tạo ra một ngọn lửa, bỗng một nguồn sáng trắng xuất hiện trước mặt cô, hình dạng trông như một đốm lửa, chính giữa còn có hạch tâm màu đỏ. Đường Hi ngơ ra mấy giây rồi thông suốt, cô vẫy vẫy tay, nó bay đến gần cô, lơ lửng trên không trung.
"A Ly, lâu rồi mới thấy hình dạng này của ngươi đấy."
Từ khi đến vị diện này Đường Hi toàn gặp A Ly dưới hình dạng hồ ly trắng trắng mềm mềm, suýt thì quên mất nó cũng có thể trở thành con ma trơi như thế này, nhất thời kinh ngạc một chút.
Nhưng trước khi kịp nhận ra thì nguồn sáng trắng trước mặt đã tách ra làm hai, A Ly nhảy lên vai Đường Hi trong hình dạng hồ ly, thân thiết cọ cọ vào mặt cô, đôi mắt đỏ vô cùng xinh đẹp. Ngược lại nguồn sáng trước mặt vẫn như cũ lơ lửng ở đó, chỉ là hạch tâm đỏ đã biến mất, trông như một ngọn lửa trắng.
Đường Hi chớp chớp mắt, "Ngươi cũng có thể làm vậy nữa hả?"
A Ly nhu thuận gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn nằm trên vai cô. Ban đầu nó có hai hình dạng, tùy ý biến đổi, nhưng sau khi tiến hóa thì có thể tạo ra những thứ đó mà không cần tự mình biến thành, vô cùng thuận tiện.
Đường Hi bật cười, để A Ly tùy ý lười biếng trên vai cô. Ngọn lửa nhỏ phía trước bay về phía trước, xung quanh rốt cuộc cũng sáng lên chút ít, đủ để cô nhìn thấy kết cấu nơi này, đến nỗi Đường Hi phải líu lưỡi.
Thật mẹ nó điên mà.
Vì lúc nãy quá tối nên Đường Hi không nhìn ra, mãi bây giờ cô mới phát hiện những bậc thang này kéo dài theo quỹ đạo xoắn ốc, cộng thêm việc nơi này rộng vô cùng, nếu không có ánh đèn, sợ là khi đi cũng không nhận ra nó không theo đường thẳng.
[Đường Hi? Đường Hi! Cô chết rồi à? Sao này giờ không nói gì?]
"Tôi xuống rồi."
Đường Hi dám cá là cô nghe thấy đầu bên kia phắc một tiếng.
[Con người cô lúc nào cũng tùy tiện như vậy hả? Không muốn sống nữa hay gì?]
"Tôi mà tùy tiện thì đâu liên lạc với cô làm gì. Mà lối ra cấm cung ở đâu thế? Cô nói bừa một nơi cũng được, dù sao thế giới này cũng từ ý chí của cô mà ra."
[Tiểu thư của tôi ơi, tôi đã nói bao nhiêu lần là chỉ Mạc Ngôn biết lối ra hả? Cô cứ nghĩ đoán bừa là được à?]
"Ừa."
[...Tôi thua cô luôn đấy. Để tôi nghĩ một chút.]
Nhạc Viên đỡ trán, bắt đầu tưởng tượng hết sức, lầm bầm.
[Không phải một nơi bị giấu quá kĩ, nhưng không ai nghĩ là lối ra. Đường Hi, hãy thử tìm những thứ có dấu vết con người ở đó, kiểm tra khu vực gần đó, có lẽ sẽ có manh mối. Tôi không nói rõ ràng được vì tôi không biết cái cấm cung nó trông như thế nào, nhưng cứ chú ý những thứ lạ lạ nằm ngoài phạm vi quỷ giới trước.]
"Ồ, tuyệt đấy, thế là đủ rồi."
Tuy là tác giả nhưng chắc chắn có một số thứ Nhạc Viên không thể biết rõ được, dù vậy cô nàng vẫn có thể mường tượng nó một cách nhất định.
Đường Hi duỗi người, nhìn đoạn cầu thang dài ngoằng mà thở dài.
Có lẽ phải chạy thôi.
Cô hít một hơi thật sâu, vọt thẳng đi như ngọn giáo. Thật tốt khi nơi đây chỉ có một con đường duy nhất, cô có thể chạy đi mà không cần nghĩ ngợi gì.
Đường Hi chỉ cần chạy, ngọn lửa sẽ luôn theo sát tốc độ của cô, cứ như vậy băng băng qua đoạn đường dài. Để hình dung về cái sự dài của nó khi đặt những bậc thang theo một đường thẳng thì đoạn đường cô đuổi theo Mạc Vân Y từ nội thành ra cánh rừng chỉ là muối bỏ bể. Đường Hi nhìn những bậc thang vẫn dài dằng dặc không thấy điểm kết thúc, cô cau mày.
"Cứ như này chỉ tốn thời gian."
Và hành động tiếp theo của Đường Hi khiến 1802 chấn kinh.
[Đường Hi!!!]
Không có chút chần chừ nào, Đường Hi nhảy khỏi bậc thang và thả mình rơi xuống vực sâu. 1802 vốn đang quan sát giật thót cả tim, trước khi kịp hiểu nó đã ngắt kết nối giữa hai kí chủ, trực tiếp xông vào cuộc hội thoại quát lên với Đường Hi.
Cô chẳng lo sợ nhìn mình rơi xuống, nghe gió rít gào qua tai, khi mắt nhìn thấy điểm cuối, Đường Hi nhanh như cắt chộp lấy bậc thang, tung người bật lên, vững vàng đứng dậy.
"Đừng lo, ta vẫn ổn chán."
Thay vì chạy theo cung đường định sẵn thì Đường Hi quyết định nhảy xuống, khi cần thì chỉ cần dùng chút sức bắt đấy những bậc thang làm điểm giữ, rồi chỉ việc trèo lên như bình thường.
Ngặt nỗi vì chịu đựng cả cú rơi và trọng lượng cơ thể, cổ tay của Đường Hi cảm thấy hơi ê ẩm.
[Má nó, cô báo trước cho người khác thì chết à? Lúc nào cũng tự tung tự tác! Dọa tôi một phen rồi.]
Đường Hi không nghĩ tới 1802 sẽ cáu tiết như vậy, cô trưng ra vẻ mặt ngu ngốc, "À ừm, ta xin lỗi?"
[Cút cút, tôi lo lắng cho cô đúng là thừa thãi mà.]
"Đâu nào, ta đang rất cảm kích mà. Hệ thống nhà ta đúng là tận tâm với kí chủ, có ngươi tự dưng rất an tâm nha."
1802 trợn mắt không thèm trả lời cô nữa, Đường Hi cũng đành để nó đó, cô xoa đầu A Ly, dáng vẻ nó hưởng thụ vô cùng.
"Không bị dọa chứ?
"Ừm."
A Ly dụi dụi đầu vào lòng bàn tay cô, cả người nó bông xù mềm mại lại rất đáng yêu, Đường Hi càng nhìn càng tấm tắc khen ngợi. 1802 nhìn một màn này liền hừ lạnh.
"...1802 đại nhân à, không phải ta phân biệt đối xử, mà là ngươi quá khó khăn rồi."
Đường Hi đi đến điểm cuối cùng của những bậc thang, đặt chân lên mặt đất bằng phẳng, lại cảm thấy một cơn lạnh lẽo xộc đến tận óc khiến cô phải cúi xuống. Nước dâng đến cao hơn cổ chân Đường Hi, tràn cả ra xa, như một mặt hồ phẳng lặng mà giá rét, lạnh đến nỗi cơ thể cảm thấy như sắp bị đông cứng dù mực nước rất thấp.
Đống nước này bị cái quái gì vậy? Lạnh đến cỡ này mà vẫn không đóng băng thì chỉ có thể giải thích rằng loại nước này không bình thường. Đường Hi nghĩ rồi cúi xuống, chạm tay vào dòng nước, suýt nữa phun ra một tiếng chửi thề.
Lại là pháp lực, không phải nơi này có kết giới chứ?
"Sao ta lại nhớ cái động băng vụ Xích Quỷ trận nhỉ?"
Và Đường Hi chỉ vừa bước thêm một bước nữa, mặt đất dưới chân cô đột ngột mở toang ra, cô mất chỗ đứng, không minh bạch liền rơi tọt xuống, bị cuốn theo dòng nước.
***
Đến khi Đường Hi mở mắt ra, cô đã nằm gọn trong một thông đạo chật hẹp, cả người ướt sũng, nước nhỏ tong tóc từ lọn tóc. Hơn nữa phía trước chỉ có duy nhất một lối đi, nó nhỏ đến mức một người muốn chui lọt cũng phải khom lưng xuống mới qua được.
Đường Hi: ...
Hệ thống nhà cô: Há há.
Vẻ mặt Đường Hi hiện tại có thể tưởng tượng được khó coi đến mức nào.
Đường Hi cam chịu cơn lạnh buốt vừa xối lên người mình, cúi thấp người, rốt cuộc bò qua được thông đạo bé tí. Khác với những cấu trúc bên trên, thông đạo này vừa nhỏ vừa hẹp, bề mặt đá lại sần sùi, không hoàn toàn nhẵn nhụi như mặt đất mà Đường Hi đứng ban nãy, nhìn thế nào cũng là một thông đạo xưa cũ với kĩ thuật còn hạn chế của người xưa.
[Quào, không tin được luôn. Tính ra chỗ kích hoạt thông đạo được giấu rất kĩ nhằm ngăn chặn sự xâm nhập, người khác mò nửa ngày còn chưa ra, cô vừa bước chân bừa một cái đã giẫm trúng. Thật là làm người ta mở mang tầm mắt.]
"...Ngưng cái kiểu xỉa xói đấy đi, ta giết giờ."
[Không, là chỉ số may mắn của cô khiến tôi tâm phục khẩu phục thôi.]
Đại ý là nhìn nhiều quá nên quen rồi, không còn bất ngờ gì nữa hết.
Đường Hi không thèm đôi co với hệ thống nhà cô nữa, vội vội vàng vàng bò ra khỏi thông đạo, giải thoát cho cái eo bị tra tấn của cô.
[Chưa già mà đã...]
"Má nó ngươi cút!!!"
Đến khi chú ý vào việc chính, Đường Hi mới nhận ra chỗ cô đang đứng có màu sắc rất lạ, lại qua sát những bức tường ở đây, cô hít một hơi lạnh.
Đường Hi đã bước chân vào cấm cung.
Cô đứng giữa hành lang rộng thênh thang, xung quanh là những bức tường già cỗi, so với thông đạo ẩu tả vừa nãy, nơi này được xây dựng rất trang hoàng mà nghiêm chỉnh. Mặt tường được làm bằng đá hoa cương tự nhiên có màu vàng sẫm không quá bắt mắt lại thể hiện sự hoa lệ, thâm trầm bí ẩn của chốn cấm cung. Nhưng đáng chú ý nhất chắc chắn là bức tường đối diện Đường Hi, với đầy những hình vẽ, hoa văn sống động và ngôn ngữ cổ đại phủ kín cả mặt tường.
Đường Hi không có hiểu biết về đồ cổ, càng không biết cái gì về tín ngưỡng, văn hóa của quỷ tộc cổ xưa, nhưng với kinh nghiệm đọc đủ thứ trên trời dưới đất của mình, cô có thể cảm thấy một bầu không khí âm trầm mà trang trọng của nơi này, có thể nói là nơi cất giữ vô số đồ vật mang tính lịch sử của quỷ giới.
Cảm giác giống như...đi vào kim tự tháp.
Tuy Đường Hi chưa bao giờ vào kim tự tháp nhưng cô có thể nói rằng nơi này đem đến cảm giác gần giống như vậy.
Cô đến gần quan sát bức tường, càng nhìn càng phát hiện ra có một số thứ có thể ngẫm ra từ bức họa này. Dù không có kinh nghiệm nghiên cứu đồ cổ, nhưng trên bức tường, cô có thể nhìn ra người ở vị trí trung tâm và cao nhất chính là một Tiên Đế nào đó trong lịch sử hình thành quỷ giới. Ông ngồi trên ngai vàng với bốn cận thần quỳ một chân ở xung quanh, bên dưới có thể là con trai và con gái, các vị vương gia, mọi thứ đều được sắp đặt theo thứ tự từ cao xuống thấp. Ở vị trí thấp hơn là bách tính, tất cả đều đang quỳ gối và hướng mặt lên vị Tiên Đế, họ cống nạp tài sản, hoa màu lên cho người đứng đầu, có thể thấy được sự sùng bái đối với đấng tối cao trong tín ngưỡng người xưa. Dưới cùng của bức tranh là vô số xác chết la liệt sau khi bại trận, nhìn kĩ thì sẽ phát hiện là con người và hàng ngũ thần tiên bị quỷ giới đạp dưới chân.
...Bức tường này quả nhiên nên giấu đi thì hơn.
Ở thế giới này, quỷ không tin vào thần thánh, hay nói đúng hơn thì hai bên là kẻ thù một sống một còn, chẳng đời nào lại tín ngưỡng thần linh. Vì vậy, tín ngưỡng duy nhất của họ không ai khác ngoài vị Quỷ Quân của bọn họ. Kể cả khi là hôn quân, bọn họ vẫn xem vua là tuyệt đối, có thể nói là tử trung. Lối suy nghĩ này đã in sâu vào máu quỷ tộc, nhưng sau nghìn năm thì đã không còn được như xưa.
Vị chủ nhân của bức tranh này cũng thật tham vọng. Đằng sau ngai vàng còn có hình vẽ mặt trời, khỏi nói cũng biết vị Tiên Đế này địa vị tôn nghiêm đến mức nào.
Nhưng mà đây không phải chuyện cô nên quan tâm.
Đường Hi ngó nghiên bức vẽ một hồi cũng không tìm thấy sơ đồ hay cửa ngõ gì hữu ích, cô quyết định quay người bỏ đi.
"A Cửu."
".......?"
Đường Hi bị hù cho giật mình thon thót, trái tim suýt thì chui ra khỏi miệng, đến khi chú ý giọng nói phát ra từ A Ly, tâm tình treo lủng lẳng của cô mới được hạ xuống.
A Ly à, ngươi thật sự kiên trì gọi ta như vậy luôn hả?
"...Ngươi dọa chết ta rồi." Cô thở phào nhẹ nhõm, "Có chuyện gì sao?"
A Ly giơ móng chỉ vào một góc của bức vẽ, giọng nói mềm mềm nhỏ nhẹ rất đáng yêu nhưng nội dung trong đó làm người ta chết đứng.
"Kia không phải là quan tài sao?"
***
4356 từ