Mọi chuyện sau đó cũng không có gì đáng nói, người em trai biết mình đã phạm trọng tội, dùng cái chết tạ lỗi với vua cha. Ba đứa trẻ trở về an toàn, còn trưởng công chúa chính thức trở thành tù nhân bị giam trong ngục tối.
Vốn dĩ ban đầu có binh lính đưa bọn họ về tận nhà, nhưng Mạc Tuyết San từ chối, muốn tự mình đi bộ về. Ngẫm lại thì quanh đây cũng có tầng tầng lớp lớp quân lính bảo vệ, binh lính cũng đồng ý, bọn họ cứ như thế lạch bạch đi bộ vào trong. Đến gần lối vào sân đình của nhà Mạc Tuyết San, đứa trẻ lạ mặt kia dáo dát nhìn xung quanh rồi lặng lẽ dừng bước, không nói gì xoay lưng bỏ đi. Ngặt nỗi còn chưa bước được ba bước thì sau lưng đã bị một ánh mắt nhìn đến lạnh người, nó ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy nụ cười đầy ẩn ý của bạn nhỏ Mạc Tuyết San.
"Chưa gì đã muốn chạy rồi? Còn làm trò thần thần bí bí."
Tuy là vế sau cô nàng lầm bầm không ra tiếng, đứa bé vẫn có thể thấy được một chút khinh thường trong đáy mắt.
Tự dưng từ đâu xuất hiện phá chuyện tốt của cô nàng rồi lại lén lút muốn phủi mông bỏ đi, Mạc Tuyết San còn chưa tức giận đã là quý lắm.
Nó còn đang ngờ nghệch không hiểu thì đã bắt gặp gương mặt gượng cười của bạn nhỏ Mạc Vân Y, mới sực nhớ ra cô nàng vốn là hóa sanh, trò mèo của mình đúng là không thoát được. Đứa trẻ đó đành cười cười:
"Quận chúa à, ta vẫn là nên đi thôi. Chúng ta không quen không biết, ngộ nhỡ biểu ca của người phát hiện lại thêm phiền phức không đáng có đúng không?"
Mạc Tuyết San ở độ tuổi này lớp mặt nạ giả dối vẫn là đeo chưa quen, không được như khi trưởng thành, khả năng kiểm soát cảm xúc vẫn chưa hoàn hảo đến không vết nứt, vừa nghe thấy hai từ "quận chúa" cô nàng liền có chút hốt hoảng, nụ cười bên môi bất giác co rút.
"...Ngươi có biết lời vừa nãy nếu để người khác nghe sẽ có hậu quả thế nào không?"
Thằng bé kia nghiễm nhiên nhìn ra được sự thảng thốt qua cử chỉ của bạn nhỏ Mạc Tuyết San, nhưng vẫn dửng dưng như không, nó cong môi.
"Ta biết chứ." Thằng bé hơi híp mắt, lộ ra vẻ tinh quái, "Nhưng hiện tại người chính là quận chúa của triều đại này, không ai có thể phủ nhận, chỉ là tự người không muốn danh hiệu này mà thôi."
Mạc Tuyết San nhíu mi, cuối cùng không nói về vấn đề này nữa, hậm hực xoay người vào trong.
Cô nàng đã biết điều sống yên phận rồi, những danh hiệu phú quý đó, Mạc Tuyết San sớm đã từ bỏ việc ranh giành, hay kể cả cô nàng có là quận chúa đi nữa, vẫn chỉ là cái danh hão thôi.
Trở thành quận chúa chỉ kéo thêm thù hận, cô nàng mới không muốn làm cái việc đó.
Nhưng mà việc thằng nít quỷ đó biết thân thế của cô nàng thì đúng là bất ngờ thật.
À, không phải đang thật sự nói đến xuất thân của Mạc Tuyết San, hoàn toàn không phải đang nói về cái thứ đó. Điều khiến cô nàng bất ngờ chính là đứa nhóc đó biết nhưng vẫn cứu người ra, hành động mà nếu bị truyền ra sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến gia mẫu của nó.
Mạc Tuyết San từ khi ở trong xe đã quan sát rồi, gia đình thằng nhãi lạ hoắc này chính là không phú thì quý, giàu nứt đố đổ vách. Nhìn qua thôi cũng biết nó là cậu ấm được nuôi nấng rất tốt, trên người toàn vàng bạc châu báu, tuy vậy nhưng một đứa nhóc lại có thể đem theo cô nàng chạy mà không hề hấn gì hẳn là con nhà võ.
Mạc Tuyết San nhớ lại những danh gia nhà võ phục vụ hoàng tộc, trong đầu cũng có vài đứa trẻ khả quan rồi, nhưng cô nàng có tìm thế nào cũng không nhận ra thằng nhóc đó thuộc nhà nào. Nó không đeo gia huy, kiếm cũng không mang hoa văn của gia tộc nào, hoàn toàn không thể phán đoán chính xác được thân phận của nó.
Này chắc chắn là có chủ đích đây mà.
Cô nàng nghĩ rồi lại thôi, quyết định không nhiều lời, nhưng còn chưa bước được bước nào thì phía sau đã truyền đến tiếng gọi.
"A, quận chúa, còn chuyện này."
"..."
Mạc Tuyết San dừng bước, uể oải thở dài một hơi, vẫn là nâng môi cười quay lại, "Có chuyện gì?"
Đứa trẻ lạ mặt lộ ra một nụ cười xán lán đến gợi đòn, nó chỉ tay vào mình, hỏi ngược lại:
"Người không tò mò ta là ai sao?"
"..."
Mạc Tuyết San cảm thấy mệt rồi.
Cô nàng miễn cưỡng giữ vững nụ cười, đảo mắt đánh giá dung mạo của người trước mặt, thầm công nhận là đứa nhóc này rất tuấn tú, lớn lên khẳng định càng đẹp mắt.
Đứa trẻ này không phải kiểu anh tuấn cương trực đem lại cho người ta cảm giác chính khí, mà hoàn toàn là kiểu ngược lại, cùng một người nhưng lại khiến đối phương cảm thấy mâu thuẫn.
Nếu chỉ xem xét vẻ ngoài, thì "mỹ mạo" của thằng nhóc này không thua kém Mạc Vân Y quá nhiều. Mạc Vân Y trời sinh khí chất có chút mềm yếu lại nỉ non yêu kiều, chính là một cục bông trắng đơn thuần dễ bị ức hiếp. Ngược lại, người kia tuy cũng có dáng dấp non nớt, mảnh khảnh nhưng lại toát ra cái gì đấy khiến người ta không dám khinh thường.
Tính cách của thằng nhóc này thì càng không cần phải nói, nó hành xử nhã nhặn và thuần thục đến không ngờ, không hề mang cái bộ dạng trẻ nhỏ đáng yêu gì gì đó, bên trong còn hơi mưu mô xào quyệt.
Thằng nhãi này, chính là ví dụ sinh động nhất cho hai chữ "ranh con"...
Bề ngoài đáng yêu trắng hồng, hai má phúng phình thế kia, mà tính cách đúng là làm người ta vỡ mộng.
Mạc Tuyết San lười phân bua, cũng lười phải biết, liền từ chối.
"Không hứng thú."
"Ồ, vậy được. Kẻ hèn mọn đây xin mạo muội giới thiệu bản thân trước quận chúa." Nó lại nhe răng cười.
Mạc Tuyết San: ...
Ta đã bảo không muốn biết mà!
Mặc kệ hai người đang giằng co qua lại, Mạc Vân Y đứng một bên mở mắt trân trân nhìn cả hai, hé miệng nhưng lại không nói được gì, cậu đành đưa mắt về phía đứa trẻ kia, nó liền xua tay ra vẻ không sao.
Nói rồi đứa nhóc đó không nói không rằng liền quỳ một chân xuống, Mạc Tuyết San giật bắn cả người, còn chưa kịp nói gì thì nó đã cung kính hướng cô nàng hành lễ, hai tay nắm thành quyền đưa ra trước.
"Ta là trưởng nam nhà họ Vương, nhi tử thuộc dòng trực hệ, gia đình ta phục vụ hoàng tộc từ lâu đời thưa Quận chúa. Và có thể người không biết nhưng chúng ta đã gặp mặt một lần rồi..." Nó hơi ngừng lại, rồi cười rộ lên, "Quận chúa đáng kính."
"..."
Mạc Tuyết San phải gọi là bị hù cho kinh tâm động phách, cô nàng đơ ra giây lát rồi vội vàng vươn tay ra trước, nhưng chưa kịp chạm vào đứa trẻ đó thì đã rụt tay lại, gấp đến tay chân luống cuống.
"Ngươi, ngươi...đứng lên trước đã."
Mẹ kiếp.
Lúc này Mạc Tuyết San thật muốn mắng người.
Nếu để người khác nhìn thấy quý tử cành vàng lá ngọc của Vương gia quỳ gối trước cô nàng, thì mạng của Mạc Tuyết San thật sự không giữ được nữa!
Ai lại cho phép người cao quý quỳ trước một đứa con ngoài giá thú cơ chứ!!
Đừng nói riêng cô nàng, Mạc Vân Y cũng bị dọa đến nhũn cả chân, choáng choàng chạy đến đỡ đối phương lên, lắp ba lắp bắp:"Cái, cái đó, công tử! Ngài mau đứng dậy đi, người khác mà thấy...!"
Đáng ngạc nhiên hơn là đứa trẻ kia chẳng hề đẩy Mạc Vân Y, cứ thế để cậu đỡ mình lên, bộ dạng không quan tâm lắm.
"Thấy thì làm sao, còn ăn thịt được ngươi à?"
Mạc Vân Y khóc không ra nước mắt.
Đừng nói ăn thịt, không chừng xương còn bị chặt làm tám khúc cơ.
Mạc Tuyết San nhìn thấy cảnh này mà đầu óc đều muốn hỏng mất. Hiện tại cô nàng đã biết thân phận của đứa nhóc trước mặt rồi, ngay cả lời nói cũng không dám tùy tiện nữa.
Tại sao cứ phải là nhà họ Vương mới được cơ?!
Thằng nhãi này mẹ nó là con trai của tể tướng!
Là con tể tướng đó!
Chức vị tể tướng chỉ đứng sau mỗi hoàng đế thôi.
Hơn nữa còn là con trai một, trước nó có ba chị gái, được gia tộc cưng thế nào càng không cần phải bàn, chỉ thiếu điều bay lên trời thôi. Cô nàng còn nghe rằng tể tưởng cực kì yêu thương đứa con trai út, không ai trong triều dám động đến nó, dù chỉ là một sợi tóc thôi cũng không.
Mạc Tuyết San cảm khái cô nàng bây giờ hối hận còn kịp không.
Kinh hãi gì rồi cũng qua, Mạc Tuyết San ngay lập tức cắn răng, cúi người hành lễ.
"...Vương công tử, thứ lỗi cho ta có mắt không tròng đã mạo phạm ngài, xin công tử trách phạt!"
Đứa trẻ trước mặt không có chút bất ngờ nào, chỉ cười tủm tỉm, cô nàng càng lúc càng sa sầm mặt mày.
Xưng hô như thế này, cô nàng thật sự đã hạ mình rồi.
Ồ, nghe tới họ Vương thì chắc mọi người cũng đoán ra rồi ha?
Đây chính là bạn nhỏ Vương Diệu của chúng ta đó. Đâu còn ai khác có cái tính thiếu đánh ngấm vào máu như hắn đâu.
Đây là cách mà Vương Diệu và Mạc Tuyết San gặp nhau.
***
May cho Mạc Tuyết San là ngay lúc đó có người đi tới, Vương Diệu nghe tiếng bước chân liền quay lưng rời đi, nhưng hình như nhớ ra điều gì đó, để lại mấy chữ rồi chạy mất tăm.
"Quận chúa à, hành lễ với ta như vậy không thích hợp lắm đâu."
"..."
Mạc Tuyết San muốn đánh người rồi.
Bạn nhỏ Vương Diệu vừa đi, phía sau đã có tiếng gọi í ới.
"Tuyết San tỷ? Tỷ trở về rồi sao?"
Mạc Tuyết San không cần quay đầu cũng biết là ai đến, cô nàng chậm rãi nhìn lại. Không chỉ có Mạc Ngôn và Mạc Bối Vy, cả lão gia và phu nhân cũng mang sắc mặt lo lắng chạy đến, từ sâu bên trong Mạc Tuyết San bỗng có một loại cảm giác xúc động không thể nói thành lời.
Giống như đột nhiên phát hiện ra "à, hóa ra vẫn có người yêu thương mình đến thế."
Mạc Tuyết San là một đứa trẻ quá lí trí, từ thuở lọt lòng đã bị ép phải lớn lên, tinh thần ít nhiều vẫn sẽ có điểm thiếu hụt. Bởi vì cô nàng lớn lên không giống người khác, nên thói quen chỉ dựa vào sức mình đã trở thành bản tính, chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầu cứu hay nhờ ai giúp đỡ.
Thậm chí cô nàng còn tính tự mình tìm chết để không liên lụy đến gia đình đã nuôi nấng mình.
Mạnh mẽ là vậy, nhưng khi chính mắt thấy họ vì lo lắng cho mình mà sốt ruột không yên, cô nàng chỉ là có chút, không muốn chết nữa.
Cô nàng cảm thấy nếu mình chết đi, thì chính là có lỗi với những con người này.
Còn chưa đợi ai kịp nói gì, bạn nhỏ Mạc Tuyết San đã chạy ùa tới, ôm chầm lấy cả Mạc Bối Vy lẫn người anh họ cười hì hì, Mạc Bối Vy thân chỉ là hạ nhân bối rối muốn đẩy ra, cô nàng lại càng siết tay chặt hơn.
Mạc Ngôn từ đầu không hiểu chuyện gì cũng bị hành động của Mạc Tuyết San làm cho buồn cười, vươn tay vỗ đầu cô nàng, "Muội không sao là tốt rồi."
Bạn nhỏ Mạc Tuyết San cười đến vui vẻ, vừa buông tay ra đã nhảy vào lòng phu nhân, bà hiền từ bế cô nàng lên, âu yếm trong vòng tay.
"Con làm chúng ta sợ chết đi được."
"Hì hì, con xin lỗi ạ." Cô nàng vuốt mũi ngượng ngùng cười.
Lão gia cũng đến, ông không nói gì chỉ ôn hòa nhìn cô nàng, bạn nhỏ Mạc Tuyết San liền lén lút đưa tay về phía ông, nắm lấy một góc tay áo.
Sau lần kia quan hệ giữa lão gia và phu nhân đã không còn tốt như trước, nhưng trước mặt con cái hai người không hề biểu hiện ra cái gì khác lạ, chỉ là ít nói chuyện với nhau hơn một chút. Mạc Ngôn và Mạc Tuyết San đều hiểu cha mẹ, luôn giữ gìn gia đình hòa thuận.
Nhưng mà, chung quy thì bóng dáng Mạc Vân Y ở gần đó vẫn bị họ nhìn thấy.
Bầu không khí như bị đông cứng lại trong nháy mắt, phu nhân cũng không giữ được khuôn mặt tươi cười.
Mạc Vân Y là con riêng của lão gia và trưởng công chúa, đây vẫn là sự thật không thể chối cãi.
Mạc Tuyết San nhìn gương mặt ông, chỉ thấy ánh nhìn của ông có gì đó phức tạp không thể nói nên lời. Mạc Ngôn đứng bên cạnh đó cũng phát hiện cha mình đang nhìn Mạc Vân Y, những cảm giác ghét bỏ, ân hận và có lỗi hiện lên trong đôi mắt ông, như một cái gì đó hỗn tạp lắm. Phu nhân thì càng không cần phải nói, cảm xúc của bà trầm hẳn đi, Mạc Tuyết San nhìn ra một thoáng buồn lướt qua khuôn mặt bà.
Nhưng cô nàng không còn cách nào khác...
"Cậu nhóc đó..."
Mạc Tuyết San muốn nói nhưng lời thốt ra vô cùng khó khăn, cô nàng nắm chặt góc áo của lão gia, ông tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn miễn cưỡng gọi Mạc Vân Y tới gần.
Mạc Vân Y lần đầu được cha nói chuyện cùng, cậu bé vừa mừng vừa sợ, rụt rè bước ra, đi đến trước mặt họ cũng không dám ngẩng đầu lên. Mạc Ngôn vừa nhìn người em trai xa lạ của mình, vừa lo tâm trạng mẫu thân không tốt, anh chủ động vươn tay đỡ biểu muội của mình xuống, bạn nhỏ Mạc Tuyết San cũng thuận đà đứng trước mặt cậu nhóc.
Thú thật thì Mạc Tuyết San cũng không phải cao lớn gì, cô nàng so với lớp trẻ cùng tuổi đã là thấp bé nhẹ cân, Mạc Ngôn còn cao gấp đôi cô bé. Nhưng đứa trẻ đối diện này thấp hơn cô nàng nửa cái đầu, gương mặt bé tí xíu, cả người gầy rạc sau lớp y phục thô. Da của cậu rất trắng, không phải làn da trắng hồng hào của trẻ nhỏ mà là trắng bệch đến xanh xao, đứa trẻ này thật sự rất nhỏ, rất đáng thương, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Xinh đẹp mới là chuyện đáng lo.
Chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng biết mấy năm nay nó sống không dễ dàng gì.
Bạn nhỏ Mạc Tuyết San hít một hơi, quay đầu nhìn cha mẹ nuôi, Mạc Vân Y cứ như thế bị che chắn đằng sau cô nàng.
Cô nàng rốt cuộc mở miệng:
"Cậu ta đã cứu con ạ."
Nói ra mấy chữ đơn giản này đã là lấy hết dũng khí rồi.
Cậu nhóc vốn khúm núm trốn đằng sau bỗng ngẩn ra, nó giương mắt nhìn Mạc Tuyết San, cái nhìn nó mờ mịt lạ lùng.
Mạc Ngôn là người đầu tiên phản ứng với mọi chuyện, anh tiến đến bên cạnh Mạc Tuyết San đang mở to mắt. Rõ ràng hai nắm tay của cô bé giấu sau lưng vẫn run lên bần bật, cô nàng vẫn cứng rắn đứng về phía Mạc Vân Y.
Mạc Ngôn nhìn cha mẹ mình, gượng gạo mỉm cười, "Chuyện này chúng ta để sau hẳn nói. Biểu muội vừa về vẫn đang bị dọa sợ, chúng ta vào nhà trước được không?"
Lão gia cũng nhận ra con trai đang đứng ra giải vây, vội gật đầu đồng tình rồi phất tay cho Mạc Vân Y lui xuống.
Chỉ có phu nhân mím môi nhìn hai đứa con mình đứng ra bảo vệ Mạc Vân Y, hai tay bấu chặt vào nhau, cuối cùng xoay người vào trong.
***
Mãi đến khi sắc trời đã tối, canh đêm yên lặng tĩnh mịch, Mạc Ngôn mới thấy bóng dáng nhỏ bé của biểu muội anh ngồi trầm ngâm bên hồ nước. Mạc Tuyết San ngồi bó gối, cả cơ thể cuộn thành một cục nhỏ chìm nghỉm vào bóng tối, anh để ý ánh mắt nó lơ đễnh nhìn về giữa hồ. Đôi mắt ấy không còn nét tươi tắn ngây ngô nữa, nó bần thần ngồi một góc, mi mắt trĩu xuống, như có cái gì đó buồn bã giấu sau dáng vẻ non nớt của nó.
Mạc Ngôn ngồi xuống bên cạnh Mạc Tuyết San, anh hơi ngả người ra sau, phóng tầm mắt nhìn về mảng trời tối mịt xa xăm.
Không gian cứ thinh lặng như thế. Mạc Tuyết San im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng cô nàng vẫn chẳng buồn dời tầm mắt, cứ nhìn mãi về khoảng không trống rỗng.
"Xin lỗi, là ta liên lụy đến huynh."
Mạc Ngôn khẽ nhìn biểu muội của mình, cô nàng ngay cả giả vờ cười cũng không muốn làm nữa, chỉ co ro lại như một đứa trẻ làm sai đang chờ trách phạt. Anh còn chưa đáp lại, lời đã giành mất.
"Xin lỗi, là ta hành động ấu trĩ, đáng lẽ ban đầu ta không nên ra mặt giúp thằng nhóc đó. Ta cũng không muốn làm phụ mẫu của huynh khó xử."
Mạc Tuyết San bây giờ, mở miệng ra một câu là xin lỗi hai câu cũng là xin lỗi.
Là người ở dưới mái hiên, không thể không nhún nhường, cô nàng từ sớm đã học cách buông bỏ, không có thứ mình thích và thứ mình ghét, chỉ có thứ người ta thích.
Là kiểu người nếu bị hỏi thích quà sinh nhật gì sẽ xem xét và trả lời thứ mà người hỏi muốn tặng. Cô nàng không thích cũng không ghét thứ gì, càng không muốn phí tâm tư quan tâm người ngoài, nhưng không hiểu tại sao lúc đó, Mạc Tuyết San lại không nhịn được giúp đỡ Mạc Vân Y.
Và cả trước đó nữa, Mạc Tuyết San thật ra đã âm thầm không muốn mất cha ruột mình.
Là sự kì diệu của huyết thống sao?
Đối với người khác, cha mẹ người thân mất là chuyện rất buồn và đáng thông cảm, nhưng với Mạc Tuyết San, ngay cả quyền được buồn bã cũng không có, chỉ có thể lén lút khát khao chôn chặt dưới đáy lòng.
Cuối cùng cô nàng vẫn im lặng đến cùng, trơ mắt nhìn cha ruột mình bước vào đường chết. Với một người không có quyền lựa chọn, họ chọn cách từ bỏ mọi ham muốn của mình, vô dục vô cầu, bởi vì chỉ có như thế, cuộc sống mới dễ dàng hơn chút ít.
Bạn nhỏ Mạc Tuyết San nhăn mày, đôi mắt xám xịt và thẫn thờ một cách lạ thường, cái ánh nhìn mà bạn sẽ chẳng thể thấy ở một đứa con nít.
Mạc Tuyết San nói xong thì lặng hẳn đi, cảm nhận cái âm ấm từ bàn tay đang xoa đầu cô nàng, từng chút từng chút vỗ nhẹ lên đỉnh đầu, như cố ý dỗ dành, bảo rằng nó đã vất vả rồi. Mạc Tuyết San hiểu mối quan hệ của họ rất rõ, đến nỗi chẳng cần những câu an ủi vô bổ, vì hiểu nhau quá nên chỉ cần nhìn những hành động, cử chỉ của đối phương, là đã có thể hiểu cả rồi.
Cô nàng nhìn người anh họ của mình, mờ mịt và xa xăm. Mạc Ngôn không hề có ý khiển trách Mạc Tuyết San, càng không phản đối việc làm của cô nàng, anh hời hợt hỏi lại, như thể họ đang trong một cuộc nói chuyện thường ngày.
"Muội quý mến thằng nhóc đó?"
Mạc Tuyết San lắc đầu.
"Vậy tại sao?"
Lần này Mạc Tuyết San chần chừ rất lâu, rốt cuộc cũng nói ra.
"Ta ghét nó." Cô nàng ngừng lại một lúc, "Ta thừa nhận là ta ghét nó, hơn bất cứ thứ gì ta từng căm ghét."
Thử hỏi ai lại đi yêu mến con riêng của cha mình chứ? Trong khi nó còn là một phần nguyên nhân hủy hoại gia đình mình.
Mạc Ngôn không đáp lại, chỉ lắng nghe những lời thật lòng mà cô nàng luôn giấu diếm. Mạc Tuyết San rất hiếm khi ghét một thứ gì đó, nhưng khi nó thật sự có thứ nó ghét, nó đều sẽ bưng bít cái suy nghĩ ấy sau nụ cười giả lả. Những khi Mạc Tuyết San không cười, là những khi hiếm hoi nó không dối trá.
"Ta ghét cái cách nó hạnh phúc trong tình thương giả tạo của trưởng công chúa. Ta ghét việc nó mạo hiểm mạng sống để tiếp cận mẫu thân của nó. Ta ghét cách nó cười và tỏ vẻ không sao cả."
"...Nhưng mà ta..."
"Ta không muốn nó trở nên thảm thương giống như ta."
Câu cuối cùng, Mạc Tuyết San đã gằn giọng với tất cả sự phẫn uất, cay đắng và bí bách.
Rõ ràng là ngươi ghét cay ghét đắng một người, nhưng lại không thể dửng dưng đứng nhìn người đó gặp nạn, dù ngươi cố gắng ngó lơ đi, cái cảm giác bứt rứt đó vẫn sẽ đeo bám ngươi, ngươi sợ nếu mình không ra tay giúp đỡ thì sau này sẽ phải hối hận.
Mạc Tuyết San cũng đang cảm thấy tương tự vậy. Không giúp thì không chịu được, giúp rồi thì tự mình làm khổ mình.
Hẳn Mạc Tuyết San đang oán thán mình hồ đồ rồi.
Ngay cả Mạc Ngôn nghe xong cũng có chút không thể tin nổi, anh tự nhận thức quỷ tộc so với con người lạnh lùng và vô tâm thế nào, hơn nữa Mạc Tuyết San cũng không phải người tốt gì cho cam, cô nàng không bao giờ đi hại người, nhưng khi người ta cầu cứu, cô nàng cũng sẽ không bao giờ giúp đỡ.
Mạc Tuyết San không phải kiểu người sẽ có những mâu thuẫn tâm lí như vậy.
Nhưng hiện tại bây giờ, chắc hẳn là nó đang ảnh hưởng rất lớn đến cô nàng.
"Ta không hiểu hết được những gì muội nói, cũng không thể giúp muội tìm ra câu trả lời thỏa đáng."
Mạc Tuyết San hơi nghiêng đầu, như muốn nghe thật rõ từng câu chữ từ tốn thốt ra từ người anh họ.
"Ta chỉ muốn muội hiểu rằng chúng ta không phải người tốt, không có những thứ như lương tâm và lòng trắc ẩn. Những đứa trẻ trong hoàng cung chúng ta chỉ quan tâm bản thân và người bên cạnh, chúng ta hờ hững với bất kì ai không phải người thân."
Nghe đến đây, mi mắt của bạn nhỏ Mạc Tuyết San có chút trĩu xuống, bởi vì cô nàng biết rằng mình không có tư cách gì để thương hại người khác.
"Nhưng mà...." Nói đến đây, Mạc Ngôn cũng phải ngắt giữa chừng để ngẫm nghĩ.
"Ta nghĩ đó vẫn là chuyện tốt."
Mạc Tuyết San vốn đang ưu sầu bỗng ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như tưởng mình nghe nhầm chuyện gì đó kinh thiên động địa. Đối mặt với ánh mắt quá kích động của cô nàng, Mạc Ngôn cũng khó mà nói nên lời.
Âm thanh trẻ thơ run run phát ra từ đầu môi, Mạc Tuyết San mở to mắt trân trân, tưởng chừng như toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.
Một việc làm, một cảm xúc mà bạn luôn coi là sai trái, bạn vì những thứ đó mà dằn vặt, giày vò chính mình trong mớ suy nghĩ làm sao để vứt bỏ cảm xúc ấy đi, bạn gần như vô vọng vật lộn khi ngày một nhận ra bạn đang lún sâu vào nó.
Và bỗng có một người nói với bạn, cảm xúc của bạn không sai, bạn không làm gì sai trái cả, những suy nghĩ kia của bạn thật tốt đẹp.
Chà, khá chắc là ai trong tình huống đó cũng hoang mang lắm.
"...Huynh nói thật sao? Không, ý huynh là gì?"
"Ý của ta là ta nghĩ đó là chuyện đáng để mừng đấy. Thay vì hoài nghi chính bản thân mình, ta vẫn muốn muội tin vào những cảm giác của mình hơn, dù cho nó có khác người thế nào."
Mạc Ngôn hơi nhún vai lộ vẻ bất đắc dĩ, "Con người ai cũng bảo quỷ tộc đáng sợ, máu lạnh và vô cảm, nhưng đâu có quy định ép chúng ta phải giống như lời đồn thổi. Không có luật nào ép muội phải từ bỏ thứ mình thích, phải sống vô cảm như một con rối hay phải tàn bạo giết người thì mới được công nhận là quỷ tộc cả."
"Ta không nghĩ chỉ cần một chút mềm lòng thì phán xét rằng người ta không đủ tư cách làm quỷ."
"Đúng là đa số quỷ đều vô tâm và máu lạnh, nhưng không liên quan đến việc muội phải trở nên giống bọn họ. Ta thấy việc muội có những cảm xúc giống con người chung quy vẫn là chuyện tốt."
Mạc Ngôn không biết cách an ủi, mà anh cũng biết cô nàng không cần ai an ủi, thế nên thay vì nói lời hoa mĩ, anh chọn nói thật suy nghĩ của mình.
Đôi khi chúng ta nên tùy tiện một chút, đừng việc gì cũng tính toán chi li. Giống như sự thật rành rành là Mạc Tuyết San vốn không nên nói đỡ cho Mạc Vân Y, gây mất hòa khí trong gia đình chỉ là bước đầu thôi, về sau còn có thể khiến người ta lời ra tiếng vào, gièm pha cô nàng bao che kẻ ti tiện thì cũng ti tiện. Người lí trí như Mạc Tuyết San luôn cố gắng không làm những chuyện chướng mắt người khác, đáng lẽ nên mặc kệ Mạc Vân Y.
Nhưng đến cùng thì sao, thay vì giữ im lặng và bỏ qua, cô nàng lại tiến đến giúp đỡ Mạc Vân Y, một hành động mà quỷ tộc gần như sẽ không làm.
Và rất đỗi bình thường, Mạc Tuyết San vẫn là quỷ tộc, dù cô nàng là người tốt hay xấu, hay dù cô nàng giống con người đi nữa.
Mạc Tuyết San nghe xong thì nghệch mặt ra, mếu máo:"Biểu ca, ta không muốn làm nhân tộc yếu ớt!"
"..."
"Và ta vẫn ghét thằng nhóc con riêng đó, nếu ta gặp nó lần nữa ta sẽ đánh nó."
"..."
"Nhưng ít nhất...ta sẽ bắt nó ngừng cười một cách đau khổ như vậy."
Giọng điệu Mạc Tuyết San đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng nói ra câu này vẫn là có chút khó khăn, cô nàng nói xong cũng không kịp nhìn phản ứng của Mạc Ngôn mà ba chân bốn cẳng chạy biến.
Mạc Ngôn nhìn cô nàng biến mất trong bóng tối mà đờ người ra mất một lúc, anh bất giác cảm thấy phiền não vô cùng. Mạc Ngôn đối với người em cùng cha khác mẹ kia không có ấn tượng gì, không thích cũng không ghét, lướt qua cũng xem như không quen biết, anh chưa từng bỏ thời gian xem thử con riêng của phụ thân sống như nào.
Trên đời này có cả tá người sống trong đau khổ, Mạc Vân Y cũng chỉ là một trong số đó, Mạc Ngôn càng trưởng thành càng biết được mạng sống rẻ mạt như thế nào, một Mạc Vân Y căn bản không đáng để tâm.
Khoảng thời gian mà cựu quỷ quân tiền nhiệm ngồi trên ngôi vương, cuộc sống ở quỷ giới giống như địa phủ không hơn không kém. Dân chúng đói nghèo, nguồn lương thực khan hiếm, số quỷ chết mỗi ngày chỉ tăng chứ không giảm, ở yên quỷ giới thì chết đói, lên nhân gian tìm thức ăn thì bị đánh chết. Bởi thế mới nói quỷ tộc vô tâm tàn bạo, ngay cả sống chết của bản thân còn phải lo sợ từng ngày, lấy đâu ra tâm tư đặt lên người khác, mạnh được yếu thua, xâu xé nhau để giành miếng ăn cái mặc.
Mạc Ngôn ở cái độ tuổi này cũng đã thấy nhiều thứ, những tình cảm nguyên sơ ban đầu cứ dần phai nhạt đi theo thời gian, sống trong môi trường như vậy, người mềm lòng là người thua cuộc.
Thế nhưng dù chỉ là một chút thôi, anh vẫn hi vọng Mạc Tuyết San giữ lại được những tình cảm ấy, thứ con người gọi là 'nhân tính'.
Vì sống còn mà vứt bỏ nhân tính của mình, là chuyện đáng buồn đến nhường nào.
***
5104 từ