Ngọn lửa rực cháy cả một căn phòng, xung quanh mù mịt khói đen xám xịt, Đường Hi cả mắt mũi miệng đều cay nồng, bị sặc đến chảy nước mắt, Dương Mộ Kì xách cô bằng một tay không hề hấn gì chạy như bay.

Anh kì thực sức khỏe rất tốt, đánh đấm các kiểu hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là ban nãy ù ù cạc cạc bị đưa xuống hầm nên nhất thời hốt hoảng thôi.

Đường Hi bị xách đến đầu choáng mắt hoa, nhưng cô cũng không đòi thả xuống, dù đang xách thêm một người sống như Dương Mộ Kì khẳng định vẫn chạy nhanh hơn cô.

"1802, tìm đường!!!"

[Cổng thang máy đã ngừng rồi, tôi tìm được con đường khác.]

Đường Hi dùng hết sức hét lên:

"Đổi hướng! Mau quẹo phải!!!"

Những người khác nghe thấy, bối rối không biết có nên nghe lời cô hay không, Dương Mộ Kì dẫn đầu chạy sang phải, quát:

"Không muốn chết thì mau chạy!!!"

Tất cả mọi người ồ ạt chạy theo anh, ngoài Đường Hi và Dương Mộ Kì, không ai biết điều gì đang xảy ra, nhưng họ biết rằng có điều gì đó rất bất thường, khiến tất cả nôn nóng căng thẳng.

"Lý tiểu thư, cô biết thì mau nói đi, đến cùng là có chuyện gì?"

"Đúng đấy cô phải nói đi chứ."

"Chúng tôi không thể mù quáng chạy theo cô được."

Đường Hi gắng gượng, quát đến cổ họng đau rát:

"Vài phút nữa căn hầm sẽ phát nổ hoàn toàn, nơi này có hệ thống tự hủy!!!"

"CÁI GÌ???"

Tất cả trở nên rối loạn mất kiểm soát. Có nhiều người vì quá sợ hãi mà rời khỏi đội ngũ, chạy tán loạn.

"Mẹ kiếp!" Dương Mộ Kì nhìn thấy thì chửi thề.

Đường Hi cũng muốn cứu họ nhưng nếu đã bất hợp tác thì cảm phiền mạng ai nấy giữ, cô cũng không phải thánh mẫu sẽ liều mạng trở lại cứu họ.

Đùng đùng.

Những tiếng nổ vẫn tiếp tục, lửa lan càng ngày càng nhanh, bầu không khí rất nhanh đã nóng rực, ngột ngạt khó thở.

[Chốc lát nữa nơi này sẽ phát nổ, tuy sẽ không làm vỡ tường khiến nước tràn vào nhưng nếu không chạy kịp thì sẽ bỏ mạng!!!]

1802 vừa dứt lời, phía sau đã truyền lên tiếng gào thét thảm thiết, Dương Mộ Kì cùng Đường Hi đều quay phắt lại, một viên cảnh sát không tránh kịp, bị rất nhiều thùng hàng nặng trịch đè lên, rồi bị nhấn chìm trong biển lửa.

"Á a a a a a. Đau quá đau quá đau quá! Cứu tôi, làm ơn cứu tôi với!!!"

"Cái *** ** thật sự là cái *** **." Dương Mộ Kì không thể nhịn được nữa, chửi cả mồ mả tổ tiên 18 đời nhà Cố Triết, cắm đầu cắm cổ chạy.

Đường Hi lần đầu thấy khung cảnh đáng sợ như vậy, con người cầu cứu trong tuyệt vọng, lửa đỏ rực bao trùm khắp nơi, cả người đều bị nướng khét đen sì, cô nghe được tiếng thiêu đốt lốp bốp và mùi thịt cháy khét nồng đậm.

Mẹ kiếp!!!

Tao thao chết mày Cố Triết!!!

Con mẹ nó mày!!!

Đường Hi đưa tay che mũi và miệng, nhưng lại không nhắm mắt, cô không thể trốn tránh được!

"Đường Hi, đoạn đường tiếp theo đi như thế nào?"

"Trái, quẹo trái! Mở cánh cửa đó!"

Rầm!!!

"Mẹ kiếp tại sao lại xui xẻo như vậy!!!"

Ngay trước mặt họ, khi chỉ còn cách cánh cửa khoảng 5 mét, rất nhiều giá đỡ và bàn ghế đổ ầm ra đất, bốc lửa chắn ngang lối đi, lửa cháy đến nỗi không có chỗ đặt chân. Trước và sau đều là lửa, tầm mắt Đường Hi mù mờ, cô quyết định đặt cược.

"Dương Mộ Kì, lấy đà đi, chúng ta nhảy qua."

"Cô đùa tôi đó hả??? Có thấy lửa không, đụng trúng nó là ngỏm củ tỏi chứ không phải chơi đâu!!!"

Phía sau lại có tiếng hét thảm, cả hai người rối tinh rối mù, Đường Hi quyết không nhìn về phía sau.

"Không còn cách nào khác!!! Liều mạng một lần còn hơn chết dần hết ở đây!"

"Con mẹ nó tôi mà chết thì tôi sẽ ám cô cả đời đấy!"

Dương Mộ Kì lùi ra sau vài bước, Đường Hi thay đổi tư thế, tay vòng lấy cổ anh.

"Anh đừng có nói nhảm, anh chết tôi cũng chết nốt đấy, dùng hết sức mà nhảy đi."

"Vì cái quái gì mà cô nói như thể lửa sẽ nể tình không đốt trúng cô vậy hả???"

"...Vì tôi rất may mắn."

Đường Hi bám thật chặt trên lưng Dương Mộ Kì, đảm bảo khi anh phi thân qua lửa cô sẽ không rơi xuống, trong lòng thầm cầu nguyện.

Tuyệt đối đừng có chết cháy nha!

"1, 2, 3. Nhảy!!!!"

Dương Mộ Kì dồn sức xuống chân, dùng hết sức bình sinh nhảy qua, cái nóng khủng khiếp ập vào người, Đường Hi kinh hoàng nhìn tóc của mình bị đốt cháy, cả hai lao vút qua, ngoại trừ bên ngoài xây xát một chút, nhìn chung tổng thể cũng không có một vết bỏng!

"Cái, cái quỷ gì a??? Tôi còn sống?!! Hoàn toàn không bị chết cháy a???"

Đường Hi kích động không kém.

"Má nó kì tích kì tích a! Dương Mộ Kì, chúng ta con mẹ nó còn sống!!!"

"Cám ơn ông trời bà phật, sau vụ này con sẽ đi chùa, ha ha."

Rầm.

Dương Mộ Kì đá bay cánh cửa, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Đậu má! Tôi không thể tin được luôn, nhảy vào biển lửa mà vẫn còn sống??? May mắn của cô nghịch thiên như vậy à?!!"

"Cũng không phải lần đầu." Đường Hi rất nhanh sau đã bình ổn lại, dù sao cũng đã có tiền lệ.

"Lợi hại lợi hại! Khi nào cô thành nhiệm vụ giả chính thức chúng ta tổ đội đi."

[Đang đếm ngược quá trình tự hủy.]

"Ra khỏi đây trước đã. Đằng kia, thấy cái thang không? Trèo lên, phía trên là mặt đất!"

"Tôi biết rồi."

[Bắt đầu quá trình tự hủy.]

Đùng đùng đùng.

Những tiếng nổ liên hoàn vang lên, rúng động cả căn hầm, Dương Mộ Kì vừa trèo lên cao vừa nghiến răng, Đường Hi thì vẫn như cũ bám dính sam trên lưng anh. Liên tục trèo hơn 60 bậc thang, cuối cùng cũng thấy điểm dừng, Dương Mộ Kì đẩy chiếc nắp sắt trên đỉnh đầu, cả hai rốt cuộc ra ngoài, nằm sải lai trên nền đất.

"Phù phù, con mẹ nó hại tim quá!"

Đường Hi ngồi bệch dưới đất, thở hồng hộc, những chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng mà!!!

Bây giờ đã là ngày hôm sau, tuy đêm đen vẫn còn đó nhưng cô biết chắc mình đã thức trắng cả một đêm rồi, cơ thể mềm oặt như cọng bún thiu, gần như ngay cả đứng cũng không vững.

Ngay sau hai người, vậy mà có một vài viên cảnh sát trèo ra, vừa nãy gấp quá, cô chỉ lo cho mạng mình, quên luôn mấy vị này.

Không thể trách cô được, tình huống khẩn cấp ai mà còn tâm tư lo lắng cho người khác.

Cảnh sát Phùng cũng thoát ra được, Đường Hi thở phào, còn sống là tốt rồi, kết cục tệ nhất mà cô nghĩ đến là tất cả đều chết dưới tay Cố Triết, đúng như kịch bản của hắn, may mà không phải như thế.

Đường Hi đứng dậy, đang định nói chuyện với cảnh sát Phùng thì 1802 quát.

[Đường Hi, cẩn thận!!!]

Cô còn đang không hiểu chuyện gì một bên thái dương lạnh cóng, Đường Hi cứng đờ.

"Lý tiểu thư!" cảnh sát Phùng quát lên.

Khi cô không để ý, Cố Triết đã xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, hắn chĩa súng vào đầu cô, cười gằn:

"Không được cử động. Nếu tôi lỡ bóp cò thì cái mạng nhỏ của cô đi chầu ông bà đấy!"

Tên! Chó! Cố! Triết!

Đường Hi nghiến răng, lúc nãy vì quá mệt mỏi mà cô không phát hiện có người ở gần, đúng là sơ suất mà. Nhưng ngay khi Cố Triết còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đường Hi đã quay lại đối mặt với hắn, cười vô cùng rạng rỡ.

Cạch.

Cô nhìn hắn, mỉm cười.

"Thật vậy sao? Vậy Cố tổng cứ thử xem, anh sẽ bắn chết tôi trước hay súng của tôi sẽ ghim một viên đạn vào tim anh đây?"

"Cô!!!"

Cố Triết mặt biến sắc.

Đúng vậy, trên tay Đường Hi là một khẩu súng ngắn đã được lên đạn, đầu súng đen ngòm đặt vào vị trí trái tim kẻ đối diện. Dân thường sở hữu vũ khí là phạm pháp, thế mà cảnh sát Phùng vẫn đưa nó cho cô trong thang máy.

Hai người đứng đối diện nhau, súng của hắn kề lên đầu cô, cô cũng chĩa súng vào ngực trái của hắn.

"Tuy tôi chưa bắn súng lần nào nhưng khoảng cách này chắc chắn không bắn trượt đâu nhỉ?"

Cố Triết chỉ là một tên tham sống sợ chết mà thôi.

Sở dĩ Đường Hi có thể nói những lời là vì cô đang đặt cược.

Dương Mộ Kì anh nhanh cái tay lên coi!!!

Bốp!

"Bất ngờ chưa?!"

Cuối cùng cũng không còn bị chĩa súng vào đầu nữa, cảm giác sởn gai ốc biến mất, Đường Hi cúi xuống nhìn, Cố Triết đã nằm lăn quay ra đất, còn Dương Mộ Kì đang nhởn nhơ cầm một cây gậy gỗ.

Bị đánh vào đầu nên ngất đây mà.

Cô xoay cái cổ mỏi nhừ của mình, "Sao anh không làm vậy từ đầu đi? Hắn suýt nữa bắn cho đầu tôi nở hoa rồi đấy."

Dương Mộ Kì cười, "Cô cũng đã làm sao đâu, đầu vẫn còn trên cổ đấy thôi."

Chát.

Đường Hi bỗng tát vào mặt anh, cả hai ngây ra như phỗng.

"Hả???"

Vai của cô bị nắm chặt, Dương Mộ Kì muốn cười nhưng một bên má đau xót khó nhịn. Anh dí sát mặt cô, vẻ mặt như muốn lột da Đường Hi. "Cô người phụ nữ này sao lại đánh tôi?!"

Đường Hi cũng không hiểu chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn tay mình, "Không biết. Tay tôi tự nhiên cử động anh tin không?"

Dương Mộ Kì nghe vậy rốt cuộc hiểu, anh buông tay, ủy khuất xoa xoa mặt.

"Sao cô lại ra tay với khuôn mặt đẹp trai này của tôi hả?"

"Anh cút!"

Dương Mộ Kì thở dài, "Lý Nhiễm có thù với Phương Tử Khanh, ý chí cơ thể khiến cô tát tôi một cái cũng dễ hiểu."

Nghe vậy, Đường Hi mỉm cười.

"Vậy tôi lỡ tay thêm một cái nữa được không?"

"Cút!!!"

***

Đường Hi vừa về liền kiệt sức nằm ngửa ra giường, một chút cũng không muốn động. Cố Triết đã được giao cho phía cảnh sát, tầng hầm ở dưới khu nhà hoang hẳn sẽ được giải quyết nhanh thôi, công việc của cô đến thế là xong!

"Hình như mỗi lần ta cảm thấy mình đã xong việc thì lại có việc bất ngờ xảy đến ấy nhỉ?"

Nào là vụ đua xe, quán ăn, tầng hầm, kho hàng tồn và cuối cùng là căn hầm. Mỗi lần cô buông lỏng phòng bị là lại có việc xấu xuất hiện.

[...Hình như may mắn của cô chỉ phát huy khi cô nâng cao cảnh giác hoặc tình huống sinh tử.]

Đường Hi: Ha ha.

Nếu thế giới nào cũng như vậy thì đời này của cô coi như xong rồi!

[Sau những nhiệm vụ khó khăn thì nhiệm vụ sau này sẽ dễ dàng hơn, cô lo cái gì?]

"Ừ nhỉ."

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Đường Hi rốt cuộc hồi máu sống lại, cô cởi bỏ lớp vỏ nam nhân, nửa đêm nửa hôm bước vào nhà tắm.

Nước đổ xối xả xuống từ vòi sen, Đường Hi để dòng nước rửa trôi đi bao nhiêu phiền muộn của mình, cứ như được sống lại một lần nữa.

Cô soi chính mình trong gương, khuôn mặt thanh tú yêu kiều động lòng người, đôi mắt nai đen láy, sóng mũi cao thẳng, môi hồng tự nhiên. Mái tóc đen dài rũ xuống vai, da thịt trắng bóc không tì vết, dáng người cân đối thướt tha.

Ừm, nói đi cũng phải nói lại, Lý Nhiễm thật sự quá xinh đẹp mà!

[Đường Hi, cô đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, hễ soi gương là khen mình đẹp, cô rốt cuộc tự luyến đến mức nào???]

"Nữ nhân rất xem trọng vẻ ngoài mà."

Tắm gội xong xuôi, Đường Hi thả mình lên chiếc giường mềm mại, co người rúc vào trong chăn, đánh một giấc tới trưa.

***

Ba ngày sau, dựa vào lời khai của quản lí Trương và các tội phạm dưới trướng Cố thị, Trung Quốc bắt giữ một tàu ngầm chở 10 tấn ma túy, ngoài ra còn phát hiện thêm ba cơ sở sản xuất ma túy bất hợp pháp dưới lòng đất, đẩy con số lên hơn 50 tấn.

Chỉnh phủ cực kì tức giận, mở cuộc rà soát diện rộng, tóm gọn những kẻ tiếp tay cho vụ buôn lậu ma túy.

Trong số 50 tấn ma túy được đưa đến Trung Quốc, hơn 30 tấn là sản phẩm của Afghanistan - quốc gia sản xuất ma túy lớn nhất thế giới, số còn lại đến từ Đông Nam Á, cụ thể hơn là khu Tam giác Vàng[1] trứ danh.

Đồng thời trên lãnh thổ quốc gia, lãnh đạo đã phát hiện và niêm phong rất nhiều vùng đất trồng thuốc phiện, cần sa. Những vùng đất đó nằm giữa nơi rừng núi bạt ngàn hiểm trở, có rất ít tuyến đường giao thông và là những vị trí đặc biệt nằm ngoài sự kiểm soát của chính phủ.

Vụ việc này náo động một thời gian, tất cả đều sững sốt vì khối lượng ma túy khổng lồ này, rất nhiều cuộc lên án nhà nước nổ ra.

Trong lúc người dân không tin tưởng vào lãnh đạo nữa thì chính phủ phát thông báo đã chặt đứt hoàn toàn đường dây mua bán ma túy, trấn an nhân dân, ra lệnh tử hình rất nhiều tội phạm nghiêm trọng và tù chung thân cho những người vi phạm nhẹ hơn.

Toàn bộ những chuyện này chỉ xảy ra trong một tháng ngắn ngủi, sau tất cả biến hóa nghiêng trời lệch đất, Trung Quốc được trả lại sự thanh bình vốn có, kết thúc một phi vụ huy hoàng.

Đường Hi đặt điện thoại xuống bàn, ngước nhìn người trước mặt.

"Dương Mộ Kì, anh gọi tôi ra đây chỉ để nói những tin tức này thôi hả? Những việc xảy ra trong tháng này tôi không phải không biết."

Đối diện cô, Dương Mộ Kì vẫn chuyên tâm khuấy ly cà phê của mình.

"Không gì cả, nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi, muốn gặp mặt cô lần cuối thôi."

"Ồ, vậy sao. Tôi cứ tưởng anh muốn hẹn tôi đi đâu đó cơ." Đường Hi mỉm cười.

Dương Mộ Kì trong mắt cũng đầy ý cười, nhếch môi nhìn cô, "Vậy là cô cũng định đến đó sao?"

"Quan trọng như vậy, sao tôi có thể không đến?"

Anh tặc lưỡi, "Chậc, địa điểm lần này tệ quá!"

"Đâu có, tôi thấy tòa án cũng rất tuyệt đấy chứ."

Đúng vậy, Đường Hi và Dương Mộ Kì đều có chung một điểm đến.

Tòa án!

Tại sao không chứ? Hôm nay là ngày Cố Triết bị tuyên án tử hình cơ mà!

Cô nhất định phải đến hóng hớt trò vui rồi!

Nhìn đối thủ của mình ngã ngựa cũng là một thú vui tiêu khiến nha!

Cố Triết là một trong những kẻ trực tiếp nhúng tay vào vụ buôn lậu, tội của hắn thật sự nặng như núi Thái Sơn.

Bầu không khí của tòa án nghiêm túc đến dọa người, Cố Triết bị các viên cảnh sát dẫn đến chỗ bị cáo. Lâu ngày không gặp, Cố Triết còn đâu vẻ phong độ soái ca ngày nào, hắn thần sắc phờ phạc, mặt cắt không còn một giọt máu, môi khô nẻ, tựa như già đi chục tuổi.

Đường Hi và Dương Mộ Kì ngồi dự thính, thấy tình trạng của hắn thì lòng rất vui vẻ.

Dương Mộ Kì dương dương tự đắc, "Tôi sẽ mỏi mắt chờ xem anh có dám đụng đến tôi nữa không?"

Đường Hi hơi nghi hoặc, tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của cô, anh cười ngọt ngào.

"Tôi chỉ giúp hắn ở trong tù vui vẻ một chút thôi."

"..."

Vô nhân đạo!

Cố Triết mới bị nhốt vào tù có một tháng mà tiều tụy như vậy, hẳn là bị Dương Mộ Kì chơi đến hoài nghi nhân sinh. Cũng phải thôi, trai đẹp vào tù chính là một loại bất hạnh.

Gần chỗ cô, người nhà Cố gia cũng đến, Cố lão gia tử nóng nảy, cơ mặt vặn vẹo đến không thể nhìn, Đường Hi lại càng vui vẻ.

Rất nhanh sau Cố Triết bị tòa tuyên án tử hình, hắn không có bất luận biểu hiện gì, chỉ thẫn thờ bị kéo đi chỗ này đến chỗ khác, khi hắn đi ngang qua cô, Đường Hi nói nhỏ chỉ đủ để hắn nghe.

"Thấy chưa? Tôi đã nói mà, anh thua rồi."

Đường Hi đi lướt qua không thèm nhìn hắn, Cố Triết như bị động vào vảy ngược, phát điên phát dại gào rú, muốn xông về phía cô. Đường Hi bỏ qua những âm thanh đáng sợ đằng sau, khoan thai bước về phía trước.

Cô đến một ngôi chùa, dâng hương cúng bái đàng hoàng như đã hứa, cầu mong thần linh phù hộ.

Qua mấy ngày yên bình, trong căn phòng an tĩnh, 1802 rốt cuộc gọi cô.

Đinh.

[Nhiệm vụ hoàn thành, muốn tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo?]

Đường Hi cuối cùng cũng thấy thông báo hoàn thành, cô đứng dậy vươn người cho khỏe khoắn, ngắm nhìn nơi này thêm một lần nữa.

"Lật đổ người đàn ông thành đạt đúng là khó mà, vì nhiệm vụ lần này mà ta xác thực liều mạng."

[Cực thân rồi.]

"Ài, không biết nhiệm vụ tiếp theo như thế nào."

[Tôi cũng không biết, vị diện cho thực tập sinh là nhiệm vụ chỉ định do Tổng bộ chọn, phải tùy thuộc vào may mắn của cô thôi.]

"Ha ha, nếu vậy thì đoạn đường phía trước của ta chỉ toàn là bóng tối thôi."

[Dù sao tôi cũng sẽ đi cùng cô mà.]

Đường Hi nước mắt lưng tròng, "1802, chúng ta thành thân đi, ngươi đúng là đáng tin cậy quá mà!"

[...Tôi rút lại câu nói vừa rồi.]

"Ngươi thật sự rất dễ thẹn thùng." Đường Hi ngừng một lúc, cô nghĩ ngợi, "Ta đã ngây người ở thế giới này mấy tháng, cũng đến lúc rồi."

[Tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo?]

"Đi thôi."

***

Hoàng hôn rọi vào căn phòng từng tia nắng ấm ngọt, mi mắt người thiếu nữ đang say ngủ run lên nhè nhẹ. Lý Nhiễm tỉnh dậy sau giấc mộng dài, đầu hơi choáng váng, cô xoa thái dương, chống tay ngẩng đầu dậy.

"Mình ngủ quên trên bàn học sao?"

Mở cửa bước xuống lầu, cả nhà Lý gia đang ngồi ở phòng khách, thần sắc ai cũng nôn nóng kì lạ. Cô đến gần, hơi kì quái hỏi:

"Cha mẹ, ông nội, có chuyện gì xảy ra ạ?"

Lý Duệ đứng bật dậy, rướn người về phía cô, giọng điệu không dám tin, "Chị?"

Lý Nhiễm cảm thấy rất kì quái.

"Tiểu Duệ, em làm sao vậy?"

Nghe cô nói, tất cả vui mừng không thôi, chạy đến ôm chặt lấy cô. Lý Nhiễm kinh ngạc, cô lau nước mắt trên gương mặt mẹ, lo lắng.

"Mẹ, người sao vậy? Gia đình mình có chuyện gì sao?"

Cha Lý xoa đầu cô, giọng ông ấm áp, "Đứa con gái ngốc này, tỉnh dậy là tốt rồi."

"Chị, chị làm em lo lắng quá!"

Đầu Lý Nhiễm xoay mòng mòng, cả một bụng thắc mắc, ông nội đến gần nắm tay cô.

"Mấy cái đứa này, Nhiễm Nhiễm nó mới tỉnh dậy, đừng có làm nó sợ."

Lý Nhiễm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô ngờ nghệch.

"Cả nhà mình làm sao vậy? Con vẫn ổn mà?"

Ông nội không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cười phúc hậu.

"Không có chuyện gì cả. Nhiễm Nhiễm, mừng con về nhà!"

Lý Nhiễm bỗng thấy hốc mắt cay cay, cô có một loại xúc động khó tả, tuy không hiểu gì cả nhưng cô dang tay ôm lấy đại gia đình của mình, cười hì hì.

"Con về rồi!"

Hôm ấy Lý gia náo nhiệt lạ thường, cả một nhà năm người quay quần bên nhau, cười nói rất vui vẻ. Lý Nhiễm cười rất nhiều, tựa như cô rất lâu rồi chưa gặp lại gia đình mình vậy, cảm động muốn khóc.

Trong khoảnh khắc này, cô chắc chắn là cô gái hạnh phúc nhất trên đời!

***

[1] Tam giác Vàng: nơi nằm giữa ba quốc gia Lào, Thái Lan và Myanmar, là nơi sản xuất ma túy lớn thứ nhì thế giới sau Afghanistan.

3650 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play