Sau khi Tạ Kỷ Thịnh bị kết án tù, Tạ lão gia giống như lập tức rút hơn phân nửa tinh lực, cho dù tỉnh táo cũng ít nói chuyện.
Tạ Chiêm Hoành đẩy ông đi dưới ánh mặt trời, xung quanh có không ít bệnh nhân chào hỏi lão gia tử.
Vị này chính là gia đình cưỡng chế vào trong viện dưỡng lão, đại đa số mọi người đều biết vị lão gia tử này nằm ở phòng bệnh xa hoa trên tầng cao nhất, mấy năm trước vẫn hôn mê, gần đây mới tỉnh lại đi hóng gió một chút.
Có một lần lão gia tử ra ngoài, có mấy người bảo hộ lắm mồm, nói lão giao tử này sợ là hồi quang phản chiếu, lão gia tử nghe xong cũng chỉ là cười cười, thậm chí còn trêu chọc vài câu “Vậy để mặt trời chiếu cho ta nhiều mấy ngày đi.”
Hồi quang phản chiếu
Người nghe ai cũng nói lao gia tử vô cùng độ lượng, lão gia tử này vừa nhìn đã biết là trải qua sóng to gió lớn, vô luận là ngẫu nhiên nhìn ánh mắt ôn hòa cơ trí của người khác hay là khi nói chuyện trận địa có tiếng, đều làm cho người ta nghiêm nghị tôn trọng.
Tạ Chiêm Hoành rốt cục cũng thoát khỏi bóng ma bị trúng độc, sau khi thân thể tốt lại liền vội vàng đến gặp lão gia tử.
Bọn họ đi tới chỗ bóng râm, mở cho lão gia tử bộ Việt kịch ‘Hoa anh túc’. Sau đó buồn ngủ tìm vẻ mặt đáng yêu quấy rầy con riêng, hết cách rồi, nếu dùng phương thức này để nói với Tạ Lăng, tên kia tuyệt đối có thể kéo cha ruột làm ra chuyện tuyệt diệt nhân tính.
Vinh Kinh thì khác, sau khi xem xong còn có thể bắn ngược trở về, đùa giỡn càng thêm hăng hái.
Dưới ánh mặt trơi, một nam nhân khí độ bất phàm đi tới, nam nhân tóc đen như mặc đàn, ngũ quan cũng không tính là đặc biệt tinh xảo, hợp lại cùng một chỗ lại có loại mị lực kinh tâm động phách.
Ngô Hàm Thích khom người, chào lão gia tử: “Lão gia tử, đã lâu không gặp, tinh thần ngài vẫn phấn chân như trước.”
Lúc này đang diễn xuống đến đoạn bốn bề bị địch vây, chính là lúc Kim Qua Thiết Mã, lão gia tử chậm rãi mở mắt ra, nhìn người tới, phất tay bảo Tạ Chiêm Hoành tạm rời đi.
Tạ Chiêm Hoành từ trước đến nay không tham dự tranh chấp, cũng đã sớm quen với tư vị bị ngăn cách, sau khi gật đầu với Ngô Hàm Thích liền rời đi, phát ra biểu tình khóc cho Vinh Kinh, Vinh Kinh hỏi hắn làm sao vậy, Tạ Chiêm Hoành cảm thấy ấm lòng.
Sinh ra omega gì, alpha nhà bọn họ mới làm ấm lòng người.
“Cơn gió nào mang cậu đến đây?” Nói xong, lão gia tử ở trong tiếng nhạc bốn bề thọ địch, nhấn nút tạm dừng.
“Rất lâu không gặp lão gia tử, có chút nhớ.” Nói xong, Ngô Hàm Thích cũng ngồi bên cạnh bồn hoa, cũng không có điểm đặc biệt gì, thoạt nhìn có chút ý vị nói chuyện gia đình.
Cái này cũng giống như lúc cùng Vinh Kinh ăn cơm, gọi lẩu, Ngô Hàm Thích biết rõ dùng phương thức gì mới có thể làm cho người nói chuyện với hắn thoải mái. Cách cắt hội thoại của hắn khiến người khó phát hiện được rất tự nhiên. Năm đó Ngô Hàm Thích dựa vào thân phận Beta chiếm được quyền lợi thay đổi Ngô gia kịch liệt nhất, lão gia tử liền phát hiện tâm cơ thâm trầm của người này, quan trọng nhất là hắn có thể nhịn lại có kế hoạch, tuổi càng lớn, càng làm cho người ta nhìn không thấu ý nghĩ.
Cũng may mà Ngô Hàm Thích đối với phần lớn mọi chuyện không tính là tập trung, cho nên Ngô Tạ vẫn duy trì một loại cân bằng vi diệu nào đó.
“Cậu cũng không phải là người làm chuyện vô ích, đối với một lão nhân gần đất xa trời thì có gì không thể nói.” Lão gia tử chậm rãi nói, ánh mắt híp lại, nhìn liền muốn ngủ.
Ngô Hàm Thích nghe vậy gật gật đầu: “Mấy dự án chúng ta hợp tác, tôi có thể để cho lợi nhuận đến 60%. Mãi cho đến mười năm sau.”
Dự án hai nhà hợp tác là những công trình rất lớn, đừng nói đến kỳ hạn mười năm, số tiền liên quan đến nó là không thể tưởng tượng được.
Một nam nhân giỏi tính toán, khi hắn trả giá mà người thường khó có thể tưởng tượng, tất nhiên phải đòi càng nhiều.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão gia tử, hàm chứa một tia sắc bén: “Cậu muốn gì?”
Ngô Hàm Thích: “Tôi muốn Vinh Kinh.”
“Nói một chút xem.”
“Tôi rất xem trọng Vinh Kinh, bất quá Ngô thị giao cho A Ngư tôi không yên tâm, còn muốn bồi dưỡng một vị.” Lý do cũng coi như hợp lý, Ngô Phất Dục vô dụng là chuyện nhiều nhà đều biết.
Con trai đã nói như vậy, có bug và không bug là hai loại trải nghiệm, nếu muốn chơi thì để dưới mí mắt kích thích hơn.
“Tôi nhớ rõ năm đó nhà các cậu, mỗi một đời gia chủ đều có danh hiệu giáo phụ, tất cả người thừa kế đều dạy con.”
“Ngài nói đùa, Ngô gia đã sớm không còn là Ngô gia năm đó rồi.”
“Mấy năm nay, là chỉnh đốn không tệ. Về phần có phải hoàn toàn thoát ly hay không, chỉ có trong lòng cậu mới biết.” Lão gia tử chuyển đề tài, “Như thế nào, một Kỷ Quýnh Giới dưỡng phế liền muốn bồi dưỡng thêm một khẩu súng để sử dụng? Cậu nghĩ ngược lại thì đẹp hơn đấy. Ngô Hàm Thích, tôi mặc kệ cậu ở bên ngoài hô phong hoán vũ thế nào, Tạ gia chỉ cần còn mang họ Tạ, chính là do lão già này quyết định. Cậu nghĩ nó giữa đường tới thì có thể bán con sao? Vinh Kinh sạch sẽ, sẽ kiên quyết không để nó dính vào thứ gì khác!”
Ông không ở nhà, không có nghĩa là không biết.
“Lão gia tử, ngài hiểu lầm.”
“Cút!”
Khí tràng alpha của lão gia tử toàn bộ khai hỏa, dùng sức vỗ tay vịn xe lăn, nhìn Tạ Chiêm Hoành xa xa kinh hồn bạt vía.
Đàm phán thất bại, Ngô Hàm Thích đứng lên: “Nếu như nó nguyện ý thì sao?”
Lão gia tử lần nữa khôi phục: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu.”
Ngô Hàm Thích gật gật đầu, vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.
Nhìn về phía hắn rời đi, Tạ Chiêm Hoành đi qua: “Ba, hai người rốt cuộc đã nói cái gì?”
Lão gia tử cho rằng Ngô Hàm Thích đưa ra nhiều lắm cũng chỉ là chuyện thương nghiệp, cũng không biết nam nhân nói chuyện cùng hình dáng như Thiên Đạo.
Lão gia từ rất lâu rồi không dùng bạo thế, lần này vì để dọa Ngô Hàm Thích nên tập trung dùng, lúc này có chút suy yếu: “Con trở về nói với Vinh Kinh, để cho nó tận lực tránh khỏi Ngô Hàm Thích, tránh không được còn có Tạ gia vì nó làm chủ.”
Tạ Chiêm Hoành khiếp sợ nói năng lộn xộn: “Cái gì, chẳng lẽ hắn muốn cưới Vinh Kinh! Không, còn có thể là kết hôn? Này là không thể!”
Tạ Chiêm Hoành đột nhiên nghĩ đến thân phận Beta này còn có thể chuyển đổi lẫn nhau, thật sự là một loại sảng khoái khác
Lão gia tử một hơi nghẹn lại, một lúc lâu sau, than thở một tiếng.
Màn đêm buôn xuống, Vinh Kinh vừa mới từ chi nhanh Tạ thị trở về.
Kỳ quái nhất là Tạ Chiêm Hoành, không biết vì sao cũng đến chi nhanh. Còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh cả ngày, cuối cùng hắn nói, ngàn vạn lần đừng tin hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông, đó đều là gạt người.
Đó không phải là đang nói chính dượng sao?
Vinh Kinh tốt xấu gì cũng nói tiễn cha dượng đi, vừa đến khách sạn liền phát hiện hôm nay khách sạn đặc biệt hỗn loạn, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Vinh Kinh cũng không xen vào việc của người khác, ngược lại lúc lên thang máy gặp một người không quen thuộc nhưng quen biết, là trợ lý của Ngô Phất Dục, một omega nam rất xinh đẹp.
Lần quay phim này rất ngắn ngủi, đoàn làm phim cũng không bao xuống tầng trệt.
Vinh Kinh: “Hắn cũng ở nơi này?”
Trọ lý nghĩ đến đây là bạch nguyệt quang mà lão tổng bọn họ tâm tâm niệm niệm, chỉ có thể thành thật gật đầu.
Vinh Kinh hỏi số phòng, nghe đến con số, hừ lạnh một tiếng.
Vinh Kinh không quá để ý đến hành trình của Ngô Phất Dục, anh cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của người khác.
Nghĩ đến tờ giấy của Cố Hi, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, đứng ngồi không yên, cũng không có tâm tư đọc văn kiện.
Đang suy nghĩ, Cố Hi chỉ mời anh qua, anh không thể không tự biết mình.
Nói muốn từ từ tiến dần lên, làm sao có thể lập tức nhảy ba cấp.
Ngây người nửa tiếng, Vinh Kinh như vừa tỉnh giấc mộng.
Đi về số phòng Cố Hi, trên tờ giấy còn viết số phóng, trên thực tế buổi sáng lúc đưa hành lý anh đã liền nhớ kỹ.
Hành lang hôm nay đặc biệt yên tĩnh, nếu không phải đại sảnh lầu một vô cùng náo nhiệt, đều cho rằng không có khách.
Sau khi xác định xung quanh không có paparazzi, Vinh Kinh gõ cửa phòng.
Cố Hi đã đứng sau cửa rất lâu, đếm ngược mười giây, mới rụt rè mở cửa, mặt mày lạnh lùng: “Em tưởng anh sợ rồi.”
Vinh Kinh gạt sang một bên: “Anh sợ cái gì?”
Cố Hi kéo kéo góc áo anh, từng bước lui về phía sau, kéo người vào trong phòng, con mắt ngập nước giống như biết nói chuyện.
Nhưng người còn chưa vào bao lâu, đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Không đợi Cố Hi nói gì, Vinh Kinh đã tự giác trốn vào trong phòng, Cố Hi: “…” Cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc, chính là nhân vật thay đổi một chút.
Cố Hi có chút phiền não mở cửa ra, hôm nay vốn thiếu chút nữa là sụp đổ hình tượng, cũng may cậu ngất xỉu, thật vất vả để Vinh Kinh sắp quên đến chuyện ban ngày, cậu tính toán đêm nay để Vinh Kinh triệt để xóa sạch những thứ rác rưởi này, chính là đúng lúc mấu chốt này, Trình Giảo Kim đâu tự dưng tới.
Trình Giảo Kim
Cố Hi vừa mới mở cửa, chỉ thấy Lưu Vũ, phó đạo diễn, bên cạnh còn có hai vị cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát.
Cố Hi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Vũ giải thích, cũng không biết ai tiết lộ thông tin nhận phòng của khách sạn, vừa rồi có một phòng Omega giấu một Alpha, thiếu chút nữa gây ra đại họa, bọn họ đã báo cảnh sát.
Theo vị Alpha kia khai báo, vốn tưởng rằng căn phòng kia là của Cố Hi, không nghĩ tới đi nhầm rồi.
Vô luận đi đúng hay sai, chuyện này làm cho người ta không rét mà run.
Cho nên lại nơi ở của cậu tra một chút, xem cá có lọt lưới hay không.
Trái tim Cố Hi hung hay rung lên: “Không thể, không có khả năng, chỗ này của tôi không cần điều tra, cái gì cũng không có!”
Lưu Vũ: “Một omega như cậu có biết bao nguy hiểm, tra một chút mới yên tâm, cậu ở đoàn làm phim chúng tôi phải chịu trách nhiệm với cậu.”
Theo lời của Lưu Vũ, hai sĩ quan cảnh sát đã đi vào.
Bọn họ ngửi ngửi không khí chung quanh, mơ hồ ngửi thấy được cái gì đó, mắt Cố Hi thấy bọn họ sắp lục soát xong phòng khách liền đi vào phòng ngủ, vội vàng chạy tới, quét qua bốn phía, bỗng nhiên chắn trước tủ quần áo.
“Tủ quần áo của tôi là đồ riêng tư cá nhân, từ chối điều tra.”
“Nhưng chúng tôi dương như cảm thấy mùi vị của Alpha.”
“Mùi vị là dựa vào cảm giác sao, có phải tôi cũng có thể dựa vào cảm giác nói hai người là Alpha không?”
Cố Hi kiến quyết không không cho lục soát phòng, hai vị cảnh sát chỉ có thể trở về trước.
Cố Hi đợi đến khi đám người này đi ra ngoài, lịch động trở về mở cửa, lại phát hiện trong tủ quần áo không có một bóng người.
Cố Hi sốt ruột gọi tên Vinh Kinh, cũng không có đáp lại.
Anh ta đi đâu rồi??
Vinh Kinh lúc này đang ở đâu?
Anh ta đang ở phòng bên cạnh, làm sao đến, chẳng lẽ dọc theo bức tường lại đây.
Lúc trước ở trong thang máy, đã biết số phòng của con cá nào đó, khi cảnh sát kiểm tra phòng thì đã rời đi.
Đương nhiên, loại chuyện này nếu như không phải là chuyên gia như anh tuyệt đối không nên làm qua, quá mức nguy hiểm.
Ngô Phất Dục vừa mới ngủ, từ sau khi tạm biệt cuộc sống ăn chơi trác táng, hiện tại hắn đi ngủ sớm dậy sớm.
Khách sạn này là do một vị phú nhị đại hắn quen mở ra, hơn nữa hắn lại là nhà đầu tư, muốn biết Vinh Kinh ở đâu rất đơn giản.
Nhưng ở bên cạnh Vinh Kinh thì chính là hắn ngại mạng quá dài, cho nên hắn dứt khoát ở bên cạnh Cố Hi, dù sao chỉ cần là người đều biết, hắn đối với loại Omega như Cố Hi một chút hứng thú cũng không có.
Nếu Cố Hi muốn làm gì đố với thịt Đường Tăng, hắn cũng không ngại làm ít chuyện.
Bỗng nhiên cảm giác được một trận gió động, gió này thổi ào ào vào mặt.
Ngô Phất Dục đột nhiên mở mắt ra, liền phát hiện cửa ban công không biết từ lúc nào đã mở ra, rèm cửa bay múa.
Tuy rằng nhìn qua không có gì khác bình thường, nhưng Ngô Phất Dục từ nhỏ đã bị ngược đãi lớn lên trong quân doanh, hắn có sự nhạy bén vượt qua người thường.
“Mi tốt nhất tự mình đi ra, còn không thì đừng trách ông đây bắt được mi.”
Trong bóng tối, mọi thứ vẫn như thường.
Yên tĩnh giống như chỉ có giọng nói của Ngô Phất Dục.
Tầm mắt sắc bén của Ngô Phất Dục nhìn về phía bóng tối nào đó, nơi đó!
Một cước của Ngô Phất Dục không khách khí đạp qua, người nọ cư nhiên nhanh chóng trốn một chút, xem ra cũng không muốn cùng hắn chính diện xung đột.
Tốc độ của người nọ cũng rất nhanh, nhanh chóng tiếp cận cửa.
Còn muốn trốn, lực bật của Ngô Phất Dục kinh người, mạnh mẽ nhào tới, giống như hổ đói vồ mồi, đem người kia đánh ngã trên mặt đất.
“Ông đây xem mi muốn trốn đi đâu!” Ngô Phất Dục cười lạnh.
Nói xong liền điện thoại cho vệ sĩ từ xa của mình, đột nhiên ngửi thấy một mùi quen thuộc, mùi mùi bình xịt ức chế hoa cam, rất nhạt rất nhạt, nhưng quen thuộc khiến tim hắn đập thình thịch.
Mùi này…
Ngay lúc Ngô Phất Dục ngây người, bởi vì động tác vừa rồi mà điện thoại rơi ra sáng lên.
Là cuộc gọi video của ba, Ngô Phất Dục theo bản năng ấn trả lời.
Ánh sáng của điện thoại chiếu lên mặt người đàn ông bị hắn đánh ngã, rốt cục thấy rõ dung mạo thật sự, Ngô Phất Dục kích động nói không nên lời.
Mãi đến khi giọng nói của Ngô Hàm Thích truyền đến, hắn mới phản ứng lại.
“Ngủ rồi?”
“Vừa mới chuẩn bị… Ngủ.”
Ba biết ai trong phòng con sao?
Trọng điểm là bị con đè lên!
Có chút kích động, không khống chế được gửi mấy.
“Ừm, ngoại trừ sự kiện rơi xuống nước, trong khoảng thời gian này con ở trong đoàn làm phim, Vinh Kinh còn có biểu hiện gì khác thường không?”
Vào thời điểm đó, có một việc rất thú vị. Lần đầu tiên sau khi sử dụng giam cầm, có một chút cản lại, có thể cảm giác được linh hồn bug đang chống lại. Ngược lại lần thứ hai, bug giống như hoàn toàn không lưu luyến thế giới này, thuận theo thời gian bị giam cầm, cho đến khi hết hạn được thả ra.
Nếu vẫn luôn như vậy, trò chơi này còn gì thú vị.
Vinh Kinh tự biết đuối lý, cho nên không đánh trên người con cá này. Vốn định giải thích một chút nguyên nhân mình xuất hiện ở chỗ này, không ngờ nghe được một đoạn đối thoại ngoài ý muốn.
Vinh Kinh khiếp sợ nhìn điện thoại sáng lên trong bóng tối, trong hình ảnh, Ngô Hàm Thích thoạt nhìn nhưu đang ở trong thư phòng, lười biếng lật trang sách một bên câu được câu không mà nói chuyện phiếm với con trai, nhàn tình tao nhã, nhìn không có chuyện gì có thể làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Rơi xuống nước, khác hẳn biểu hiện của người thường…
Vì sao Ngô Hàm Thích lại nhắc tới nhưng chuyện này, ai sẽ nhắc tới chuyện như vậy?
A.
Có phải anh đã bỏ quên gì không, tỷ như 6X
Cái gì gọi là 6X. Được độc giả yêu thích nhất trong nguyên tác, là nhân vật nổi tiếng nhất ngoài năm tên tra công.
Cũng bởi vì dung mạo khí độ cực tốt, fan thường gọi là Thích mỹ nhân.
Trong nguyên tác, đa số là người giúp đỡ Cố Hi, hành vi quỷ dị thần bí, xử sự khéo léo, cực kỳ khách quan lý trí, mang theo một loại thái độ chán ghét tự do ở nhân gian.
Đầu óc Vinh Kinh ong ong một tiếng, trong lúc nhất thời sợ hãi, hưng phấn, không cam lòng các loại cảm xúc cổ quái dung hợp cùng một chỗ.
Nguyên bản khi nghe Tạ Chiêm Hoành Hoành nói hôm nay ở viện dưỡng lão nhìn thấy Ngô Hàm Thích đi tìm lão gia tử, sau đó lão gia tử liền để cho hắn xem chừng mình, Vinh Kinh còn chưa nghĩ nhiều. Bởi vì Ngô Hàm Thích vẫn luôn biểu hiện nho nhã lễ độ, hơn nữa đối với ông là trưởng bối vẫn luôn chăm sóc.
Anh lọc lại các tra công một lần, nhìn ai cũng không giống lắm, cho dù là Ngô Phất Dục cũng không giống như vậy, lại quên mất Ngô Hàm Thích trong nguyên tác có bối cảnh tương đương.
Hiện tại ngẫm lại như vậy, có lẽ Ngô Hàm Thích tìm lão gia tử nói cái gì đó, mới để cho lão gia tử có nhắc nhở như vậy, kỳ thật lúc trước khi ăn lẩu, anh đã thấy chuyện kỳ quái.
Trong nguyên tác, Ngô Hàm Thích không ăn cay.
Trong thực tế không ai biết, nhưng khắng định chân thực tồn tại, làm sao có thể đột nhiên mặt không đổi sắc mà ăn cay.
Vinh Kinh lúc ấy cũng không đề cập tới, chỉ đem việc này đặt ở trong lòng.
Cảm giác nào đó của Ngô Phàm Thích có phải đã xảy ra biến háo gì không?
Mỗi một điểm đáng ngờ đều không thể chứng minh bất cứ điều gì, nhưng nếu đem hết tất cả các nghi ngờ được xâu chuỗi lại với nhau, có một câu trả lời.
Trong bóng tối, Vinh Kinh dời tầm mắt khỏi điện thoại di động, nhìn chằm chằm Ngô Phất Dục.
Tính toán nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới, con cá trước mắt này sẽ là mấu chốt.
Đạp phá thiết hài vô mịch xử.
Thiên Đạo vẫn luôn không có tiền triền, lần đầu tiên có bước đột phá rõ ràng, dưới tình huống không kịp đề phòng này lại hạ xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT