Edit by Mặc Hàm

Tin tức giải trí: Theo nhân viên đoàn phim nổi tiếng cho biết G từ chối diễn cảnh hôn với R, thái độ kiên định, dẫn đến việc quay phim một lần nữa phải dừng lại.

Cái tin tức này nhiệt độ không thấp, rất nhiều giang cư mận đã vây đến xem.

“G và R không phải là hai người tôi nghĩ đi.”

“Nghe người hâm mộ nói, trạng thái G thoạt nhìn có vẻ tốt, đừng nghe bọn YXH luyên thuyên, toàn tin nhảm!”

“Vì lưu lượng cũng đùng dùng cách nổi tiếng khó coi vậy đi. Nói đến G và R, có một lần Fan Hi và Fan Kinh gặp nhau. Hai nhà này ban đầu có mâu thuẫn, vốn còn nói chuyện với nhau vài câu. Cố Hi vừa vặn đi ngang qua, còn nghi hoặc nhìn hai bên. Hai phe lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra mà cười ha hả, XSWL~ ”

“Tôi cũng đã xem video đó, G đứng giữa nhìn siêu buồn cười. Giống như dải phân cách vậy. Fan cảu hai nhà làm cho mọi người rất có thiện cảm, cũng không nháo đến trước mặt. Cố Hi hình như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cực kì đáng yêu [Cố Hi nghi hoặc.jpg] ”

“Nghe đâu bộ phim này sắp quay xong rồi, mong là sẽ không xảy ra chuyện.”

“Tôi mà là G thì tốt rồi, thật muốn diễn hôn với R!”

“R cực kì lạnh lùng, nhìn video phỏng vấn bình thường thì nhẹ nhàng, không giống như người hai mặt. Nhưng đến khi cần phải chuyên nghiệp, thì rất cẩn thận!”

“Mấy cái cậu nói, R đã dỗ hơn nửa ngày rồi. Bởi vì đám omega các người không biết xấu hổi.”

“Còn có người chèo CP của R và G sao? Tôi thậm chí còn thấy nhóm CP của họ luôn, gọi là Kinh Hi, còn có 51 fan. OMG, tôi nghi ngờ 50 người kia là do nick clone rồi, còn một cái mới là thật. Đây là CP Bắc Cực trong truyền thuyết à? ”

“Lẽ nào quý dị không thấy lạnh vậy mà còn có fan sao?”

Một fan đang check in đăng lên một tin tức kinh hỉ. Thuận tiện phát lên weibo, ví dụ như tấm ảnh ngày hôm nay chính là một chiếc xe buýt chạy qua, trên thân xe là hình tuyên truyền của ‘Thần tượng tuyệt đối.’ Bên trong còn có hình của Vinh Kinh. Tuy rằng Vinh Kinh không phải cố vấn cũng không phải thí sinh, nhưng độ hot quá cao. Vẫn bị Tà Thiên Ent in ra để quảng cáo. Mà biển quảng cáo tại trạm xe buýt vừa vặn chính là do Cố Hi chụp, Khi cậu dứng so le với tấm ảnh, rất giống như hai người đang dựa vào nhau.

Lúc trước Cố Hi ở trên đường phát hiện cảnh này trong nháy mắt liền dùng điện thoại chụp lại. Không lo không có tài nguyên. Tài nguyên có ở khắp mọi nơi. Cố Hi còn tự học photoshop để ghép video lại, trên đường tự biên tập tự đăng lên.

Đúng như người hâm mộ nói, Cố Hi thực sự có phong độ rất tốt.

Tiến độ quay phim của cả đoàn làm phim cũng nhanh hơn, Thiệu Hoa thân là nhân vật chính sau khi vượt qua giai đoạn trước, cuối cùng cũng tỏa sáng trên triều đình. Cảnh quay cũng căn cứ vào trạng thái diễn viên điều chỉnh, thấy bộ dáng này của Cố Hi, đạo diễn thậm chí sẽ không trách móc nặng nề. Không quay cảnh tình cảm thì không quay đi, trước tiên quay cảnh sự nghiệp.

Gần đây Cố Hi luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm cậu, một tầm mắt sôi trào mãnh liệt muốt nuốt chửng cậu. Thân là omega cậu có thể cảm nhận được nó đến từ khí tức của Alpha, mỗi khi cậu nhìn sang thì lại biến mất. Ngoài ra còn có pheromone áp bức như có như không, giống như mùi của mấy năm trước đó khi bị trói buộc. Cậu cảm thấy ở gần, hoặc là ở trong đoàn phim ẩn giấu một nguy hiểm mà cậu không thể nhìn thấy.

Cố Hi nắm chặt sợi dây chuyền đeo trên cổ, từ khi Vinh Kinh rời đi, cậu liền tắt chức năng định vị.

Hiện tại nó giống như một vật an ủi, mỗi khi cảm thấy bất an, sẽ nắm chặt. Giống như dũng khí vô hình, thậm chí còn là điểm tựa.

Mấy ngày nay bắt đầu làm việc sớm, các diễn viên đều có chút ngủ không ngon. Mỗi ngày không thế thiếu một ly cà phê.

Vinh Kinh theo thường lệ mang cho mỗi người bọn họ một ly cà phê, cũng không nói lời nào. Trực tiếp đặt lên bàn xếp nhỏ thường dùng của Cố Hi. Còn chưa đợi Cố Hi mở miệng, liền vượt qua cậu, cũng đi chia cho những người khác một ly.

Cố Hi nhìn ly cà phê ngẩn người. Nhưng thói quen sinh hoạt hàng ngày nhỏ thế này mà cũng có thể sao chép được.

Hạ Mạn Ni đặt mông ngồi trên ghế dài bên cạnh, oán giận Cố Hi: “Hai ngày nay, đoàn phim chúng ta sao giống như đuổi thi thể vậy. Người còn chưa tỉnh thì nói phải diễn thêm, thêm cái búa. Lưu Vũ có phải là người hay không, tôi căn bản không cách nào nghỉ ngơi được. Lão nương ngày hôm qua còn chưa tẩy trang với tháo trang sức đã ngủ rồi. Tôi cảm thấy gần đây trạng thái của anh không tốt lắm, có phải gần đây uống phải máu gà rồi không?”. 𝑇rờ‎ um‎ trum‎ huyề𝓷‎ trùm‎ ﹎‎ 𝑇rUmtr‎ uyệ𝓷﹒𝑉𝓷‎ ﹎

Cố Hi kiên quyết không vác cái nồi này: “Diễn càng nhanh không phải không tốt hơn sao. Hơn nữa vai của cậu cũng sắp kết thúc rồi.”

“Vậy đó hở, không nỡ để tôi đi hở?” Hạ Mạn Ni ghé sát vào nhìn Cố Hi, “Tôi hôm qua anh không phải còn cảnh diễn đêm sao. Còn kết thúc trễ hơn cả tôi, da dẻ sao tốt thế, không tỳ vết. Anh dùng mỹ phẩm gì á, giới thiệu chút đi.”

Cố Hi: “Trời sinh?”

“Nói chuyện không dễ thương chút nào.” Mở ly cà phê nóng ra, uống một ngụm: “Á, nóng nóng nóng! Vinh Kinh, cậu qua đây!”

Chọc cười cho đám người xung quanh, không bao lâu sau [Vinh Kinh] cười nói: “Tôi thậm chí còn chuẩn bị miếng cách nhiệt cho câu, cậu không chờ thêm chút được à?”

“Tôi cho là uống trực tiếp được, rõ ràng cậu cố ý!”

“Được được, bà cô, đổi cho cậu một ly khác?” [Vinh Kinh] tốt tính nói.

“Ha ha ha, hai người đừng có thả thính nhau nữa. Dứt khoát cặp luôn đi!” Xung quanh có người ồn ào.

Hạ Mạn Ni còn chưa kịp đáp lại, liền lập tức liếc nhìn Cố Hi. Nếu trước kia là Cố Hi đã sớm mài dao tới rồi.

Cô phát hiện Cố Hi lại hoàn toàn không phản ứng, còn như đang suy nghĩ, lắc đầu: “Cậu không thích hợp, nhìn Cố Tiểu Hi nè.”

“Làm sao?”

“Anh không có cảm giác sao, vừa rồi Vinh Kinh nói chuyện với tôi, tại sao anh không lạnh lùng trừng tôi.”

“Nói gì giờ, cái từ trừng này thích hợp dùng trên người tôi sao? Cậu đẹp như vậy, tôi sẽ nhìn cậu nhiều hơn một chút không phải rất bình thường à?” Cố Hi nhíu mày, bảo Mặc Điểm pha cho mình một chén trà nóng.

“Phải không, lời này do Cố Hi anh nói ra, sao lại làm cho người ta sảng khoái như vậy!” Hạ Mạn Ni vui vẻ nghếch mặt, bị tâng bốc đến mở cờ trong bụng. Nếu không phải trong mắt Cố Hi chỉ có Vinh Kinh, co còn muốn đào góc tường của hai người này chút. Tiến đến bên cạnh Cố Hi thì thầm: “Gần đây anh cãi nhau với Vinh Kinh à?”

“Không hề.” Người không ở đây, tôi cãi với ai, “Có phải cậu biết gì không?”

“Ôi, tôi..cái gì cũng không biết.” Hạ Mạn Ni tiếp tục giả ngu.

Hạ Mạn Ni là một trong số ít người biết Cố Hi và Vinh Kinh không giống lắm, nguyên nhân không phải do cô. Mỗi lần Vinh Kinh nói thêm vài câu, hoặc là trong phim tương tác nhiều hơn chút. Sẽ phát hiện ánh mắt Cố Hi nhìn cô lạnh đến mức nào. Giống như nhìn thấy chồng mình bị tiểu yêu tinh quấn lấy, chính thê ghen tị.

Khoảng thời gian này Cố Hi vẫn luôn quan sát bản sao, cậu phát hiện lúc đầu nó còn có chút xa lạ. Hiện tại đã rất thành thạo, thậm chí đã bắt đầu tiếp nhận ‘thiện ý’ của những người xung quanh.

Nó ăn tiền kỳ tích lũy nhân mạnh cùng tiền lãi của Vinh Kinh, không kiêng kị mà đánh cắp trái cây của Vinh Kinh.

Cũng bởi vì tính cách của Vinh Kinh quá dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm. Nó tựa hồ phát hiện ra, học tập bắt chước theo, nỗ lực giống Vinh Kinh như đúc.

Nó bắt chước càng ngày càng giống, Cố Hi bắt đầu đứng ngồi không yên.

Vốn tửng rằng nhiều nhất là mấy tiếng đồng hồ, nhưng đã một tuần rồi, Vinh Kinh có thể hay không…

Sẽ không, Cố Hi tin tưởng người kia.

Chính là bởi vì gặp được Vinh Kinh, có niềm tin như vậy. Làm cho cậu không ngừng làm cho mình càng ngày càng tốt hơn, càng cường đại hơn.

Cậu muốn trước khi Vinh Kinh trở về, thời thời khắc khắc duy trì trạng thái tốt nhất, chính ý nghĩ này vẫn luôn chống đỡ lấy cậu.

Sự rời đi ngắn ngủi của Vinh Kinh khiến Cố Hi càng thêm kiên định, dần dần hoàn toàn phá vỡ hình tượng yếu đuối từng bị ý chí thế giới cố định.

Cậu nhận lấy tách trà nóng Mặc Điềm đưa tơi, thuận tiện nhét ly cà phê [Vinh Kinh] đừa vào tay Mặc Điềm.

Cố Hi nâng ly trà nóng, thổi hơi nóng. Dưới ánh mặt trơi, híp mắt lại uống từng ngụm nhỏ, giống như một con mèo thỏa mãn.

Cách đó không xa vừa vặn nhìn thấy cảnh này, tim [Vinh Kinh] loạn nhịp.

Một ý nghĩ lớn mật sinh sôi nảy nở trong lòng nó, bug chướng mắt Cố Hi là đứa con của trời này. Nhưng nó không giống, nó là linh hồn được Thần tạo thành ở thế giới này. Nó rất yêu thích đứa con của thiên mệnh được muôn vàn sủng ái này, muốn chiếm lấy.

Thân thể này đã đánh dấu Cố Hi, vốn rất khát vọng Cố Hi, nhưng vẫn phải đè nén.

Tại sao còn phải nhẫn nại. Cố Hi không hoàng toàn chống cự mình sao, vậy,,,không bằng để nó hoàn toàn thay thế bug này đi.

Một khi càng nhiều người quên di tên bug này, nó mới có cơ hội.

Xem bây giờ không phải là như vậy sao, dần dần, sự tồn tại của dị giáo sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, đây là ý chỉ của Thần, Thần cũng nhất định nguyện ý hắn làm như vậy đi.

Phía trước xôn xao một trận, một nam nhân rất có khí thế từ xa đi tới, đeo kính râm, nhà sản xuất lấy lòng hắn, đưa ghê lại. Hắn ngồi vắt chéo chân, nhìn về phía Vinh Kinh.

Ngô Phất Dục còn đang bực mình vì bị kéo vào danh sách đen, giận dỗi mấy ngày. Sau khi nghĩ thông suốt, muốn Vinh Kinh chủ động xin lỗi thì không có khả năng. Xoắn xuýt qua lại, vẫn nhớ tên hỗn đản này, nên điên cuồng chạy tới.

Hắn cũng không nói lời nào, giống như một môn thần đứng ở đó, làm cho đoàn làm phim không ít diễn viên nơm nớp lo sợ.

Nghe nói vị đại gia này, mỗi lần tới đây cái gì cũng không làm, liền tới xem một chút. Lần đầu tiên gặp nhà đầu tư nhàn rỗi như vậy.

Trước đó còn có một diễn viên nhỏ đi qua bắt chuyện, bị vị này khinh thường chê trách từ đầu đến chân, làm cho tiểu diễn viên kia thiếu chút nữa mất hết mặt mũi.

Ngày hôm nay Ngô Phất Dục còn cho là tay trắng trở về, không ngờ Vinh Kinh cư nhiên lại mang một ly nước nóng lại đậy.

Trời ạ, rốt cục ông trời cũng mở mắt rồi, bị sự kiên trì của hắn làm cảm động sao? Ngô Phất Dục có chút không tin được, cầm ly nước nóng này, lại không nỡ uống.

Vẫn là chậm rãi uống thôi, nói không chừng lần này có, lần sau chưa chắc.

Rõ ràng chỉ là một ly nước bình thường, hắn cư nhiên ngửi ra mùi rượu tiên luôn.

Hô hô hô, tiểu ngư à tiểu ngư, nỗ lực của mi cuối cùng cũng được hồi báo.

Mi xem khối kim cương Vinh Kinh này không phải đều sắp bị ngươi đánh động đến rồi sao?

Ngô Phất Dục vừa nghĩ, vừa im lặng thở dài.

Đang thở dài,, trước mặt có một bóng ma ngăn trở tầm mắt của hắn, hắn tháo kính râm, phát hiện đối diện là Cố Hi, lập tức lạnh mặt. Hôm nay là cái ngày gì, không chỉ là Vinh Kinh đặc biện thân thiện, mà Thiên Sơn vạn năm Cố Hi cũng tới đây.

“Cậu tới làm gì?” Cậu là lão yêu tinh, bình thường bám lấy thịt Đường Tăng còn chưa đủ sao. Không phải ngay cả ly nước mà cũng muốn cướp đấy chứ?

Ngô Phất Dục không nhịn được đem ly nước nóng kia dịch về phía sau, thề chết bảo vệ phúc lợi mà vất vả lắm mới có được.

Cố Hi dường như không thấy động tác nhỏ của Ngô Phất Dục, do dự một lúc sau, đầy hy vọng hỏi: “Cậu có phát hiện điều gì không?”

Ngô Phất Dục mặt đầy dấu chấm hỏi, phát hiện cái gi?

Chẳng lẽ là phát hiện Vinh Kinh trở nên thân thiết hơn sao, hay là phát hiện cậu dần bị thất sủng. Ha ha ha

Ngô Phất Dục cảnh giác hỏi: “Phát hiện?”

Cố Hi nhìn kỹ ‌Ngô Phất Dục, thấy hắn ‌không giống nói dối: “Không sao.”

Ngô Phất Dục thấy Cố Hi ủ rũ rồi đi, thoạt nhìn rất thất vọng, không hiểu gì cả.

Cố Hi đích xác rất thất vọng, ít nhất làm cho cậu khẳng định mình không đang nằm mơ, khẳng định người kia có tồn tại.

Giữa đường, Cố Hi đột nhiên cảm thấy một dòng điện tê dại vọt lên, không xong!

Kì phát tình lại đến, lần trước vừa vặn là ngày Vinh Kinh rời đi, cậu đã tiêm thuốc ức chế để vượt qua, ngày hôm nay đúng là tuần thứ hại.

Sức hấp dẫn của AO là thiên tính, giống như nam châm. Đặc biệt đã từng có hai lần đánh dấu. Cố Hi cơ hồ nhìn về phía Vinh Kinh theo bản năng.

[Vinh Kinh] cũng nhìn về phía cậu, nhưng khi muốn tiến lên một bước để nói chuyện, bị Cố Hi lạnh lùng cự tuyệt.

Thân thể cậu vô cùng khát vọng Vinh Kinh, nhưng tim cậu đã lạnh.

Cậu không cần thứ này đến giúp mình, cậu có biện pháp ngăn chặn. Beta luôn nói AO đều là sinh vật thèm khát phát tình, thật buồn cười. Loạn phát tình chính là con người, chỉ cần là người thì còn phân giới tính làm gì.

Không phải alpha nào cậu cũng khát khao cà.

Cố Hi lấy thuốc ức chế ra nhanh chóng giấu vào trong túi. Chào hỏi Lưu Vũ, ba chân bốn cẳng rời đi.

Cậu rời đi rất khiêm tốn, nhưng vẫn có người phát hiện, liến tiếp có người dò theo hành tung của cậu.

Cố Hi tìm một toilet hẻo lánh, trốn vào phòng pheromone, rung rẩy mở bao bì bên ngoài.

Lúc này, cách một cánh cửa, cư nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Có phải thời kỳ phát tình đã đến, vì sao không đến tìm tôi?”

Giọng nói này xuất hiện vào thời khắc này, vừa quỷ dị vừa lại làm cho người ta khó nhịn, không thể nghi ngờ giống như là bùa đòi mạng.

Cố Hi thiếu chút nữa đã ném thuốc ức chế đi, cậu vẫn cho rằng âm thanh của Vinh Kinh là từ tính, trầm thấp, ôn nhu, kỳ thật giờ phút này cũng dễ nghe như nhau. Nhưng thì ra đổi lại là một người khác, nội tâm cậu không chỉ không hề gợn sóng, mà còn có một cỗ tức giận.

Thời kì phát tình của omega, toàn thân bủn rủn vô lực, cậu căn bản không dám chống lại alpha bên ngoài.

Cậu thu lại tức giận, run rẩy mở ống tiêm dùng một lần, tiêm chất lỏng vào từng chút một, thanh âm ôn nhu bên ngoài vẫn đang tiếp tục, giống như đang dụ dỗ cậu xuất hiện, Cố Hi vẫn làm ngơ.

Cậu chậm rãi chờ mình bình tĩnh lại, sau đó lấy ra bình xịt mùi hoa cam đã sớm chuẩn bị sẵn, xít bốn phía trong phòng nhỏ.

Cậu còn chưa đợi được Vinh Kinh cho cậu bình xịt hoa cam, đây là cậu chờ không kịp tự mình mua. Cái này là sản phẩm của Xie, độ che phủ đặc biệt mạnh, mùi hương cũng tươi mát, Cố Hi chỉ cần xịt lên, sẽ nhịn không được nghĩ đến người kia.

Vừa mở cửa ra, trên người còn lưu lại dư vị phát tình mạnh mẽ, đối mặt với alpha đã đánh dấu câu. Tế bào toàn thân cậu hận không thể dính vào.

Nhưng Cố Hi khắc chế bản năng làm cho cậu vô cùng buồn nôn này, nghiêng người né tránh alpha như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng di chứng của thời kì phát tình là cho cậu không có sức lực, bất quá lúc này thần trí của cậu rất rõ ràng, có thể nhanh chóng báo cảnh sát, hoàn toàn không sợ alpha trước mặt.

Vốn là đợi cho cậu đi ra, [Vinh Kinh] đang cao hứng vì Cố Hi rốt cục cũng nghe lời khuyên, đồng ý cho mình đánh dấu. Lại phát hiện trạng thái Cố Hi không đúng, hắn ngửi được mùi phun sương trong không khí.

Omega hoàn toàn không để ý hắn ‌, liền đi bồn rửa mặt sửa sang lại dung mạo.

“Cậu…” [Vinh Kinh] nghẹn ở cổ họng, muốn tức giận lại giật mình nhận ra không phải giọng điệu của người kia, “Vì sao không để cho tôi giúp cậu?”

Cố Hi rửa xong tay, sửa sang lại trang‌ diễn chậm rãi quay đầu.

“Tôi vốn nghĩ là, nếu cậu im lặng, thì tối sẽ xem như không có chuyện gì.” Cố Hi lạnh như băng sương, sắc bén vô cùng, “Có phải cậu cho rằng, loại ôn nhu ngoài mặt này đối với tối rất có hiệu quả?”

“Cậu đang nói gì, tôi nghe không hiểu?”

“Không sao cả, cậu thừa nhận hay không, đối với tôi mà nói không khác biệt.”

Cậu vẫn biết trên người Vinh Kinh có một chút chuyện huyền bí phát sinh, nhưng cậu sẽ không hỏi. Cho đến ngày Vinh Kinh nguyện ý kể cho cậu. Cho đến lúc đó, cậu chỉ làm những gì mình nghĩ là đúng.

[Vinh Kinh] phát hiện không cách nào qua mắt Cố Hi, đột nhiên kéo cậu lại: “Cậu làm sao phát hiện được.”

“Cậu chỉ là giống, nhưng cậu không bao giờ trở thành cậu ta được.”

Lời này, giống như truyền đạo, là lời mà nó sợ nghe nhất. Bản thân nó không tồn tại, là thần vì cái tên bug kia mới tạo ra thôi.

“Cậu nói bậy, tôi chính là hắn ta!

Không ai có thể phát hiện!

Cố Hi: “Không đề cập tới chuyện khác, cậu bây giờ ở đâu, nơi này là Men O. Vinh Kinh sẽ không bao giờ xông vào nếu tôi không mời. Cậu diễn không tới, vẽ mặt vẽ xương nhưng không vẽ được tâm.”

Cố Hi nghe bên ngoài có động tĩnh, từng ngón từng ngón đẩy bàn tay ra, lạnh lùng đến mức không có tình người: “Xin đừng đụng vào tôi.”

Tôi sẽ rất buồn nôn.

Khi Cố Hi đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng của [Vinh Kinh]

“Cố Hi, không ai tin cậu đâu.”

Cố Hi ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười: “Tôi biết.”

Ngô Phất Dục nhịn không được, hiếu kì chạy tới chỗ Cố Hi, lúc hai người lướt qua, Ngô Phất Dục có chút kích động: “Các người cãi nhau à?”

Cố Hi: “Cậu nghe được bao nhiêu?”

Ngô Phất Dục cười hì hì: “Cậu không cho Vinh Kinh đụng vào nơi đó.”

Thấy Cố Hi còn chưa muốn đi, Ngô Phất Dục nhịn không được miệng đê tiện: “Tôi nói nếu cậu không thích, thì chiếm cậu ta làm gì?” Nhanh chóng tha cậu ta đi!

Cố Hi xoay người tới gần Ngô Phất Dục, khí thế kia làm Ngô Phất Dục lui về sau một bước. Hắn chưa từng xem thường Cố Hi, omega này so với alpha còn hung ác hơn.

“Tôi thích chiếm, thì làm sao. Cho dù tôi bỏ hay không thì alpha này khắp toàn thân, từ trên xuống dưới, đều khắc tên tôi. Không phải ai cũng có thể chia sẻ được. Ồ, có điều cậu có thể không biết.” Cố Hi đi tới bên cạnh Ngô Phất Dục, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, thở ra như tơ: “Lúc cậu ấy ở trên giường đặc biệt gợi cảm, mồ hơi rơi trên người tôi, rất nóng. Nón đến mức tim tôi muốn tan luôn. Tôi đặc biệt thích bộ dáng dã tính này của cậu ta. Cậu, sợ rằng cả đời này không thấy được.”

Cố Hi hồi tưởng liếm liếm môi, lời cảnh cáo này lực sát thương quả nhiên rất mạnh. Ngô Phất Dục trực tiếp bị chặn đến mức không còn sức đánh trả nào.

Cố Hi còn chưa ý thức được, vì sao Cố Phong càng ngày càng ít xuất hiện, vấn đề nằm ở chính cậu. Cậu quá muốn alpha kia muốn không giấu giếm bản tính nữa. Ở rất nhiều nơi dần dần đem chuyện Cố Phong sẽ làm, bày ra. Đó là dục vọng sâu nhất trong lòng cậu, đã từng che lấp, hiện tại bộc phát ra.

Chờ đến khi Ngô Phất Dục hoàn hồn, Cố Hi đã sớm đi xa.

Trước đây không lâu còn ở nơi này đả kích Cố Hi, hiện tại tốt rồi. Nguyên bản bị cậu ta trả ngược lại, đúng là thế sự thay đổi mà.

Ngô Phất Dục luôn cảm thấy hắn đã thả con thú nhỏ hung mãnh này ra, thật sự dúng là cả ngày đánh nhạn, khiến nhạn mổ mắt,

“Thật đặc biệt hung dữ!”

“Cậu thật sự..chạm vào cậu ta rồi à?” Ngô Phất Dục nhìn [Vinh Kinh] không biết đã ra ngoài từ lúc nào, run rẩy hỏi.

Làm sao có thể, một thân cấm dục này của cậu là giả sao. Cậu làm sao mà phá giới được, cậu là thánh tăng mà!

Cậu ta có là yêu tinh phương nào, thì cậu có thể bảo vệ mình, phải không?

Cậu mau nói cho tôi biết, Cố Hi nói bậy đi.

[Vinh Kinh] không để ý hắn‌, có lẽ là những lời kia của Cố Hi đã đả kích nó quá lớn. Vừa động tâm đã bị Cố Hi chế giễu khiến cho thương tíhc đầy mình. Lúc này nó chỉ muốn rời khỏi nơi xấu hổ này.

Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ để cho Ngô Phất Dục ngổn ngang một mình trong gió.

Cố Hi muốn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, đang ở trong phòng hóa trang ngẩn người.

Bên chân có cảm giác mềm mại, cúi đầu xuống là nhìn thấy một con chó trắng như tuyết, chuyên gia trang điểm bước nhanh vào, đem bế con chó lên: “Nó nghịch quá, không quấy rầy cậu chứ?”

“Sau lại mang nó đến trường quay?”

“Bởi vì trong nhà có người bị bệnh, không ai chăm sóc, cửa hàng thú cưng gần đó không thể gởi nuôi, cũng chỉ có thể trước tiên mang nó đến.”

“Tôi biết có một cửa hàng thú cưng được chăm sóc rất tốt, tôi để trợ lý của tôi mang nó đi thế nào”

“Như vậy có làm phiền cậu quá không?”

“Không sao, dễ như ăn cháo.”

Chuyên gia trang điểm cảm ơn, Cố Hi còn đưa phiếu giảm giá, cảm thấy Cố Hi thật sự rất chu đáo.

Cố Hi biết mình không phải là người thích xen vào việc của người khác, cậu chỉ vì thân thể người kia, Vinh Kinh sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Cố Hi lấy ra miếng giấy dán sáng hôm đó Vinh Kinh để trên máy nước nóng, không nhịn được mang theo bên người, nhìn tới mới có thể bình tĩnh.

Vô tình lật mặt sau, mới phát hiện nó cũng có chữ, chữ viết vô cùng xấu: chờ tôi trở về.

“A!” Cố Hi kinh ngạc chi miệng, thì ra Vinh Kinh đã sớm gián tiếp nói cho cậu biết.

Mấy ngày liền đều bàng hoàng, bỗng nhiên có một cây định hải thần châm châm vào.

Cố Hi cầm tờ giấy, hốc mắt đỏ lên.

“Được.”

Được, vậy cậu đừng nuốt lời.

Ngô Phất Dục sau khi bị Cố Hi kích thích, buồn bực đi ra khỏi phim trường.

Trên con đường nhỏ bên cạnh, đột nhiên có người chạy ra, Ngô Phất Dục lui nhanh một bước, nhìn thấy người tới, Ngô Phất Dục có chút kinh ngạc: “Chử Dương? Cậu về nước khi nào?”

“Mới đây.”

“Về đây có chuyện gì?”

Bởi vì việc làm ăn ở nước ngoài của Ngô gia và Chử gia thường hay lui tới, cho nên mấy đứa nhỏ trong nhà cũng biết. Nhưng Ngô Phất Dục vẫn cảm thấy Chử Dương chơi quá ác, lúc trước đều chơi omega đến tàn phế, phải bồi thường cho nhà người ta ít tiền mới yên chuyện.

Bản thân Ngô Phất Dục cũng thường xuyên làm bậy, nhưng sẽ không dính vào những thứ này, cho nên vẫn luôn quan hệ với Chử Dương rất bình thường.

Chử Dương từ sau khi trí nhớ rối loạn, cũng không nhớ rõ Cố Hi. Chỉ là đối với Cố Hi nay vừa động tâm vừa chán ghét.

Thẳng đến khi hắn phát hiện một tài liệu mã hóa, mật mã thử gần nửa tháng mới mò ra được. Là một con số xa lạ, sau đó hắn mới phát hiện đó là sinh nhật của Cố Hi. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.

Hắn tâm tâm niệm niệm thật lâu, rốt cục mở ra, nhưng trong thư mục trống rỗng, giống như là bị người cố ý xóa bỏ.

Hắn tìm tới kĩ thuật viên giỏi nhất, mới khôi phục lại một tấm ảnh đã bị xóa. Cố Hi đang nhắm mắt, mặc quần áo bị trói nằm ở trên giường.

Dáng dấp của Cố Hi so với bây giờ non nớt hơn một chút, nhưng mới đầu gặp gỡ, giống như một đóa hoa vô lực giãy giụa, chờ người khác mở cậu ra.

Mà vị trí của cái giường kia, chính là trong phòng ngủ của mình.

Hắn đã từng trói Cố Hi vào trong phòng của mình? Hắn ra tay nhanh như vậy sao, nhưng mà suy nghĩ kĩ lại thì rất giống với những gì hắn sẽ làm.

Sau khi trí nhớ rối loạn, hắn đã hỏi qua cha mẹ, có phải hắn đã từng quen người tên Cố Hi hay không. Ngày đó sau khi xuống máy bay, cảm giác đặc biệt đối với Cố Hi không lừa được người.

Cha mẹ và những người bên cạnh đều kiên định nói với hắn và Cố Hi không liên quan.

Chử Dương một chút cũng không tin, hắn rốt cục đã tìm được chứng cớ mấu chốt, tất cả mọi người cư nhiên đều gạt hắn, đùa giỡn hắn rất thú vị sao.

Chử Dương cảm giác bị tất cả mọi người đùa giỡn, hắn không thể chờ đợi được mua vé máy bay về nước, giấu tất cả người thân và bạn bè về, lập tức tìm được phương vị của Cố Hi.

Cố Hi là ngôi sao, biết cậu ở nơi nào quả thực quá dễ dàng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn ở trong đoàn làm phim, vì thế Chử Dương liền lấy được chứng cứ diễn xuất quần chúng, thuận lợi trà trộn vào đoàn làm phim.

Đoàn làm phim mỗi ngày diễn viên quần chúng nhiều vô kể, căn bản không ai chú ý tới hắn.

Mỗi ngày hắn đều dựa vào việc quan sát Cố Hi để kéo dài tính mạng, mà ánh mắt Cố Hi vĩnh viễn luôn ở trên người alpha tên Vinh Kinh kia.

Chử Dương tung mồi nhử: “Tôi biết anh có ý với Vinh Kinh, không bằng chúng ta hợp tác thế nào?”

Ngô Phất Dục bất động thanh sắc: “Ồ? Cậu định làm gì?”

Nhìn Ngô Phất Dục dễ dàng mắc câu, Chử Dương tràn đầy khinh bỉ, đây chính là người thừa kế Ngô gia sao.

Loại đầu óc này, nếu không phải hắn là con của Ngô Hàm Thích, còn có ai để ý tới hắn.

Điều này cũng khó trách người khác không coi trọng tương lai của Ngô gia, cảm thấy nếu Ngô Hàm Thích không phải beta, khả năng sinh sản thấp, thì đã sớm tạo ra một đống con ngoài giá thú.

“Tìm một ngày, tôi dùng thuốc mê hoặc Vinh Kinh, anh liền mang người đi. Tôi đã chuẩn bị sãn du thuyền ra biển, đến lúc đó anh muốn là gì, ở trên hay ở dưới hắn đều tùy ý anh.” Chử Dương lớn lên như ánh mặt trời, đẹp trai, nhưng khi nói ra những lời này, không hề dừng lại, giống như đã là thói quen.

Ngô Phất Dục bị đánh động: “ Chủ ý này của cậu không tê, bết quá Tạ gia rất coi trọng tiểu thiếu gia này.”

Chử Dương cười ha ha: “Cái này có gì đâu, nếu thật sự biến hắn thành người của mình, còn không phải do anh làm chủ sao!”

Ngô Phất Dục gật gật đầu: “Có đạo lý.”

“Chủ ý này không tồi chứ.”

“Vậy cậu xử lý Cố Hi như thế nào?”

“Vinh Kinh rời đi, đám bảo vệ kia liền không đáng sợ. Thời điểm đó Cố Hi còn có thể chạy đi đâu? Tôi đương nhiên vẫn mang Cố Hi về sào huyệt của mình, tôi vì hắn mới cố ý làm một cái mới. Mấy nắm trước hắn đã chạy thoát, hiện tại không dễ dàng như vậy.”

“Chà chà, cậu thật xấu xa” Ngô Phất Dục cười khẩy‌.

“Cũng được.” Chử Dương đưa tay ra, “Nào, tôi xem như anh cũng đồng ý, làn đầu hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”

Ngô Phất Dục cũng vươn tay ra, trong nháy mắt chạm tới Chử Dương, nhanh chóng ra tay, đem Chử Dương áp lên tường.

Thái tử mới vừa rồi còn mỉm cười vô hại, đột nhiên liền biến sắc. Chử Dương căn bản không ngờ thái tử này trở mặt như lật bánh tráng.

Ngô Phất Dục nghiến răng nghiến lợi: “Cút. Đôi bên cùng có lợi, cái này mà cậu dám bảo là thích sao? Cố Hi kia bị cậu thích, đúng là xui xẻo tám đời!” Ông đây còn thíh Vinh Kinh muốn chết đây. Hắn không để ý tới ông đây, ông đây không phải cũng chỉ có thể nhìn sao.

“Anh.” Chử Dương không biết liên kết vấn đề như thế nào, “Anh nói gì, không phải anh đồng ý sao!”

“Điên mới đi đồng ý, quên nói với cậu, lời vừa rồi đều ghi âm.” Ngô Phất Dục cầm điện thoại di động trên tay, nhẹ nhàng ấn xuống chấm dứt ghi âm, cảm thấy chiêu này của Cố Hi dùng rất sảng khoái. Lão yêu tinh cái khác không được, chính là loại chủ ý lấy yếu thắng mạnh này đặc biệt nhiều, còn đặc biệt hữu hiệu, “Đừng nghĩ lấy đi a, lấy thân phận của tôi, nhà cậu cũng không làm gì được.”

“Con cá chết này, có phải anh điên rồi không, chúng ta mới là cùng một nhà!” Chử Dương quả thực tức điên.

“Đệt mịe, ai cùng một nhà với mày, ác không chỗ chôn!” Phi, đừng ô nhiêm linh hồn thuần khiết của ông đây.

Ngô Phất Dục đánh một quyền lên Chủ Dương nằm sấp mặt trên đất, may là không phải alpha nào cũng mạnh như Vinh Kinh, hắn phủi bụi trên người: “Cút đi, đừng để ông đây thấy mày nữa, biến thái!”

Tên anh họ kia đã đủ ngu ngốc rồi, phóng hỏa đốt nhà người ta, hiện tại sắp bị tra ra liền bỏ chạy mất dép. Lúc này lại có một người nữa, Cố Hi không mắc bệnh nghiêm trọng gì nhưng coi như vận khí tốt, cả đám cẩu đều la liếm cậu ta. Đổi lại là hắn, nhất định không chịu được.

Thấy Chử Dương tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm mình, Ngô Phất Dục hung hăng, bắt ngay cổ áo Chử Dương: “Cút, muốn ông đây nói lần thứ hai sao?”

Còn dám trừng ông đây, xem đứa nhãi như mi, đời này ông đây chỉ chấp nhận Vinh Kinh trừng thoy.

Vinh Kinh cảm giác lần thứ hai bị loại sức mạnh kia giam cầm linh hồn, khi đó anh vừa mới giao phó chuyện bên cạnh xong.

Anh không biết lần này sẽ bao lâu, nhưng anh lần này không có quá nhiều chống cự, liền nhắm mắt lại. Đại khái bởi vì đã có chuẩn bị tâm lý, biết chống cự nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hoặc là nói nếu như thế giới này có một người giống y như đúc thay thế anh, anh cư nhiên cảm thấy không tệ như vậy, đổi một góc độ khác nghĩ, thế giới này không cần anh, anh có phải có thể thuận lợi trở lại hiện đại hay không?

Chỉ là thỉnh thoảng, sẽ nghĩ tới hình ảnh hỏa điệp bay múa, Cố Hi ấn ngực anh nói “nhà”.

Mỗi lần đến lúc này, Vinh Kinh luôn có một chút chua xót, những cảm xúc kia kèm theo từng phút từng giây bị giam cầm, có đôi khi ngẫm lại quên đi, những suy nghĩ kia vẫn sẽ lặng lẽ quấn lấy.

Anh cho rằng mình hoàn toàn không quan tâm, bị cự tuyệt không phải là chuyện bình thường sao, Cố Hi vốn tương đối bài xích phương diện này, cho dù chỉ ở bên cạnh chăm sóc Cố Hi, không phải cũng đủ rồi sao.

Có một chút không nỡ, liền một chút chút, anh không khống chế được không nỡ.

Vinh Kinh bỗng nhiên nhớ lại, lúc hiện đại, chị hai đặc biệt thích đọc tiểu thuyết nói, tiểu đệ ôn nhu ấm áp như vậy, nếu như ở trong tiểu thuyết, bình thường lăn lộn tương đối thảm.

Vinh Kinh khi đó không hiểu lắm, trực tiếp hỏi vì sao.

Chị hai nói, trong rất nhiều tiểu thuyết, loại nam nhân khí phạch lạnh lùng, phú khả địch quốc còn muốn chiếm hữu cực kì mạnh mẽ, mới có thể làm nam chính. Nam phụ thì giống nhau, đều là ôn nhu săn sóc, chỉ có thể làm lốp dự phòng vạn năm.

Nữ chính thương tâm khổ sở khi có hắn, nữ chủ bị nam chính thương tổn thì có hắn, nữ chính cầm bóng ném thì có hắn bắt,

Nhưng tình yêu của nữ chính, vĩnh viễn sẽ không cho hắn.

Tiểu đệ nhà bọn họ ôn nhu lại không bá đạo như vậy, nhân vật chính sẽ thân cận sẽ thưởng thức, nhưng rất khó động tâm.

Cũng không biết qua lâu, cậu cảm giác được tr sấm áp đang tiêu tán, mơ hồ, cảnh tượng trước mắt rõ ràng.

Cách đó không xa, nghe thấy tiếng Cố Hi cùng đạo diễn nói chuyện.

“A Hi, ngày mai chúng ta sẽ thay đổi khung cảnh, phải chạy ra ngoại tỉnh. Cái cây cổ thụ to này chúng ta tìm rất lâu, cậu nhìn ánh sáng này, không diễn cũng phải diễn, không nghĩ diễn cũng phải diễn!” Việc hôm nay cậu có đáp ứng hay không, đều phả qua.

Cố Hi vẫn đáp như trước, lạnh lùng nhìn hoàng hôn ở chân trời: “Ờ.”

“Cậu đừng có đàn gảy tai trâu nữa, chính cậu không diễn, còn không cho ai đóng thế hôn. Vinh Kinh và cậu có thù oán gì, cậu còn muốn làm cậu ta như vậy?”

“Chờ vài ngày nữa trở lại bên này rồi quay…” Bỗng nhiên ánh mắt Cố Hi nhìn về phía Vinh Kinh, trực tiếp ngây người tại chỗ.

Lạch cạch, chai nước khoáng trong tay còn chưa đậy nắp lên tiếng rơi xuống, bọt nước văng khắp nơi, bình nước ùng ục lăn xuống.

Tầm mắt hai người đan xen, như thiên lôi đang chuẩn bị giáng xuống.

Dòng điện sụp đổ, tại nơi ánh mắt giao nhau vọt lên tia lửa, hướng bầu trời tỏa ra.

Chớp mắt đã vạn năm.

Dường như đã trôi qua rất lâu, lại phảng phất còn ở ngày hôm qua.

Ánh mặt trời từ trong mây dày ở chân trời ló ra, chiếu lên người Cố Hi.

Cuối cùng cũng đến, không sớm không muộn.

“Lưu, Lưu Vũ…” Cố Hi giọng run run

“Ở trường qay gọi tôi là đạo diễn Lưu, hoặc là đạo diễn, cảm ơn.” Lưu Vũ tức giận náo, “Làm sao?”

“Tôi có thể, hiện tại, bây giờ có thể quay!” Cố Hi gắt gao nắm lấy cánh tay Lưu Vũ.

Lưu Vũ luôn cảm thấy Cố Hi hiện tại có chút khẩn cấp, là ảo giác sao?

Hắn im lặng kéo cánh tay sắp bị Cố Hi túm nát: “Cậu bị làm sao đó?”

Cậu quay cảnh hôn còn phải chờ thiên thời địa lợi nhân hòa sao, một giây trước cùng một giây sau sao lại khác nhiều như vậy. Không biết còn tưởng rằng cậu tính qua quẻ, nhất định phải vài điểm vài mấy giây hôn mới may mắn.

Vinh Kinh đã đi tới phía sau Lưu Vũ, ánh mắt nhìn Cố Hi, giọng nói cũng có một tia bất đồng, thầm ẩn chứa một tia cấp bách chưa từng thấy qua: “Đạo diễn Lưu, cảnh đó bây giờ quay đi. ”

Vốn là cảnh quay này Lưu Vũ định thuyết phục Cố Hi dùng người hôn thay, hoàn thành liền chuẩn bị ngày mai đổi điểm quay phim. Thợ chiếu sáng đã chuẩn bị xong.

Lưu Vũ bán tín bán nghi nhìn hai người, nhưng hai người này ai cũng không để ý tới hắn.

Lưu Vũ vẫn lo lắng: “Lần này là hôn lưỡi, không phải dán, hiểu không. Các cậu đều là diễn viên chuyên nghiệp, không cần tôi nhấn mạnh nhiều lần chứ.”

Cố Hi đỏ mặt cúi đầu, Vinh Kinh thì nhìn Cố Hi, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Khi tiếng ‘Action’ hô lên, Cố Hi đóng vai Thiệu Hoa bị ném mạnh vào thân cây tráng kiện, mái tóc có chút mê loạn bay múa trên không trung, ánh mắt mê ly nhìn người tới, tựa hồ không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền tìm được hắn.

Một thân thể cường hãn đem hoàng tử vây khốn trong không gian nhỏ hẹp này, lá cây hỗn loạn giống như là vì bọn họ trợ hứng nhao nhao hạ xuống, dưới ánh sáng của ánh đèn chiếu xuống, đẹp như ảo cảnh.

Vinh Kinh đóng vai Phó Khiên Minh, tràn đầy phẫn nộ ẩn nhẫn, nhìn chằm chằm hoàng tử dưới thân không có chỗ trốn, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng: “Điện hạ từ khi nào ngay cả chiêu thấp hèn này cũng học được, như thế nào, không muốn nô tài đi theo sao?

Thiệu Hoa lạnh giọng quát lớn: “Ngươi biết còn hỏi, mau thả ta ra!”

“Không tha, bằng không ngài thử xem.” Tay Phó Khiên Minh, cầm hai tay Thiệu Hoa, trực tiếp giữ ở phía sau, Thiệu Hoa giãy dụa thế nào cũng không tránh được, thân thể hai người ma sát.

“Cút, một nô tài như ngươi dựa vào cái gì hỏi ta có mang ngươi đi hay không? Bổn điện muốn mang thì mang theo, không muốn mang thì không mang, đến phiên ngươi đưa ra ý kiến! ”

“Bởi vì, điện hạ cần ta, ngài không thể rời bỏ ta…”

Trong mắt Thiệu Hoa tràn đầy phẫn nộ cùng khẩn trương, trong mắt Phó Khiên Minh là ẩn nhẫn cùng khắc chế, sợi dây duy trì ở giữa hai người, trong khoảnh khắc, chặt đứt.

Hai linh hồn vốn xa lạ, trong va chạm, dần dần quen thuộc, hấp dẫn, chậm rãi sinh ra lực hấp dẫn chỉ thuộc về bọn họ.

“Ngươi nói… A!”

Nói xong, Phó Khiên Minh cúi đầu, một cổ tác khí khống chế Thiệu Hoa, đem đôi môi lải nhải kia phủ lên, mang theo một tia nhiệt liệt cùng sắc khí, trằn trọc trên môi anh đào, tay Phó Khiên Minh cầm lấy cổ mềm mại kia, chậm rãi vuốt ve, giống như đang trấn anmột con vật nhỏ không an phận.

“Đầu lưỡi, vươn ra.” Bên môi kề sát vào nhau, giọng nói của Vinh Kinh vang vọng bên tai Cố Hi.

Đạo diễn Lưu nhìn hai người trong ống kính, cùng phó đạo diễn trao đổi ánh mắt với nhau, hai người này quá có mùi vị mạnh mẽ, tia lửa này không cần người khác cổ động, bọn họ có thể khiến người khác đỏ mặt.

Quả thực cảm giác mãnh liệt không giống như đang diễn xuất, giống như thật sự có chuyện như vậy.

Phó đạo diễn lại càng có chút chịu không nổi mãnh liệt rót một ngụm nước lạnh, hai người này hoặc là không quay, quay tới thì người bên ngoài đều đỏ mặt.

Bên ngoài ống kính càng lạnh như băng, ở bên trong ống kính, bọn họ càng nóng bỏng, loại tương phản này có thể làm cho huyết mạch người ta sôi trào.

Tim đập quá kịch liệt, làm Cố Hi sinh ra ảo giác.

“Cut, Cố Hi, có chuyện gì?” Lúc trước không phải đều rất tốt sao.

Cố Hi nhìn nam nhân trước mắt, nhỏ giọng dò hỏi: “Vinh Kinh?”

Vinh Kinh mặt không hề cảm xúc, chuyên chú nhìn ‌ Cố Hi: “Ừm.”

Là anh.

Anh trở lại.

Tay Cố Hi mềm nhũn treo trên cổ Vinh Kinh, đột nhiên tiến lên, ở bên tai Vinh Kinh nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ cậu.”

Vinh Kinh không biết cậu đang nói gì, Cố Hi trực tiếp đem lời nói tối hôm đó nói một lần: “Câu không phải hỏi tôi, có khả năng yêu alpha hay không, tôi nói không thể, nhưng vẫn còn thiếu câu này, trên thực tế, sáng hôm sau muốn nói với cậu. ”

Những lời sau không nói Vinh Kinh cũng hiểu, bởi vì ngày hôm sau không có cơ hội nói.

Vinh Kinh vốn có hồn phách như có như không, giống như là giá trị tồn tại của anh. Anh nhìn mí mắt Cố Hi lấp lánh, run rẩy, giống như đập vào trong lòng anh.

Người khác đều không nhận ra không sao, ít nhất cũng có người, thủy chung có thể liếc mắt một cái liền phân biệt.

Vinh Kinh gạt tóc Cố Hi về phía sau, môi như có như không lướt qua hai má Cố Hi: “Nói lại lần nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play