Edit by Mặc Hàm

Cố Hi đang suy nghĩ đến việc sau khi bán căn nhà kia, rồi trả nợ sẽ còn lại bao nhiều, tiền lãi phòng vé của bộ phim lại có thể nhận được bao nhiều.

Cộng lại chó đủ hay không, hắn lấy ra một tấm chi phiếu 50 triệu, trong đầu Cố Hi không ngừng tưởng tượng ra diễn biến vở kịch kia, trên mặt vẫn bình tĩnh.

Tạ Lăng nhìn số phòng, lại nhìn người ở cửa hang máy.

Cố Hi, omega, xác nhận giới tính là không thể nhầm lẫn.

Không sao rồi.

Tạ Lăng bị bóng ma tâm lý do tiểu tử thúi muốn yêu alpha bao phủ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cố Hi cư nhiên có thể kéo một alpha đã có hướng aa trở lại con đường đúng đắn, thật sự khiến hắn cũng không nghĩ tới.

Tạ Lăng tràn đầy vui mừng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Hi càng ngày càng lạnh.

Trái tim Cố Hi nâng lên, rất căng thẳng, tại sao ánh mắt của anh cả Vinh Kinh lại đáng sợ như vậy?

Hắn có phải cảm thấy mình là tiểu yêu tinh câu dẫn Vinh Kinh không?

Đúng, là mình.

Tạ Lăng trực tiếp xách theo em trai đang không ngừng ầm ĩ rời đi, cùng Cố Hi đang báo táp trong đầu sượt qua.

Tạ Lăng nhét người vào trong xe, dặn Chu Hưởng lái xe, thuận tiện cúi đầu nhắn tin cho Lưu Vũ, biểu thị đã tìm được người, cũng bày tỏ xin lỗi.

Vì chuyện riêng của mình, mà kinh động đến mọi người.

Đám người phó đạo diễn cũng đều nhận được tin nhắn này, loại người tương đối có giáo dưỡng như Tạ Lăng, thật sự không làm cho người ta chán ghét được.

Đều nói không ai giàu ba họ, nhưng Tạ gia này đều đã mười mấy đời.

Nếu người thừa kế nào cũng giống như Tạ Lăng, vậy thật sự đúng là bọn họ liên tục là hào môn.

Hàng ghế sau.

“Đêm qua vui không?”

“Không cẩn thận mở chế độ máy bay.” Hởi một đằng trả lời một nẻo.

“Quan hệ giữa em và cậu ta là gì?”

“Bạn bè.”

“Là bạn bè có thể qua đêm?”

Vinh Kinh vừa lấy một chai nước từ tủ lạnh nhỏ bên cạnh, còn chưa uống mấy ngụm đã thiếu chút nữa phun ra:” Khụ khụ khụ khụ. ”

Chuyện này phải trả lời thế nào, nếu nói anh còn định bao dưỡng Cố Hi ở bên ngoài, trên thực tế là mối quan hệ bạn bè phức tạp. Có phải Tạ Lăng sẽ làm thịt anh hay không.

Bất quá Tạ Lăng không dây dưa vấn đề này, ghét bỏ vỗ lưng em trai, nói ra mục đích hôm nay, muốn dẫn Vinh Kinh đi viện dưỡng lão.

Vinh Kinh bừng tỉnh nhớ tới lời Tạ Lăng lúc trước, chỗ ông nội còn có một tuồng kịch, sắc mặt Vinh Kinh ngẩn ra: “Anh, có phải là…”

Tạ Lăng không trực tiếp trả lời, xoa đầu em trai, xem quầng mắt của Vinh Kinh: “Vẻ mặt bị ép khô của em thật là…, nghỉ ngơi đi, đến nơi gọi em.”

Vinh Kinh: “…” Xúc phạm quá đáng.

Nói xong, Tạ Lăng cũng không biết từ đâu lấy trong quầy để đồ, lấy ra một con gấu bông nhét vào ngực Vinh Kinh, để cho anh làm đệm dựa vào.

Trước đó, trong xe Tạ Lăng xưa nay không bao giờ xuất hiện những thứ mềm mại dễ thương như thế này.

Vinh Kinh vùi mặt vào trong con gấu bông mềm mại này, anh cả rốt cuộc xem mình bao nhiêu tuổi?

Phòng bệnh của Tạ lão gia ngoại trừ bác sĩ cùng người nhà ra, thì không ai được phép tùy ý ra vào. Nhị thiếu gia Tạ Kỷ Thịnh là huyết thống của Tạ gia, nên được phép đi vào.

Sau khi đăng kí, Tạ Kỷ Thịnh lặng lẽ đi đến của phòng bệnh, kẹt kẹt —— mở cửa.

Trong phòng giám sát, hai em đã chờ một lúc lâu, nhìn thấy Tạ Kỷ Thịnh vào phòng, Tạ Lăng đột nhiên đứng lên, Vinh Kinh nhìn gương mặt căng thẳng của Tạ Lăng, cũng nhìn chằm chằm vào camera giám sát.

Tuy rằng Tạ Lăng đã nói qua, cơ hội của Tạ Kỷ Thịnh đã không còn.

Nhưng lần này ngoại trừ lấy được chứng cứ Tạ Kỷ Thịnh gây án tại chỗ, liền để cho anh cả nhìn thấy khả năng cuối cùng này.

Bên cạnh họ là mấy vị cảnh sát. Bởi vì bản thân Tạ lão gia cao quý, từng tham dự rất nhiều sự kiện kinh tế quan trọng, khi Tạ Lăng đưa ra yêu cầu về phương diện này, liền có nhân viên có liên quan đến sắp xếp.

Tạ lão gia đã hơn chín mươi tuổi, sau khi Tạ Lăng trưởng thành lại càng vượt qua Tạ Chiêm Hoành, trực tiếp bổ nhiệm Tạ Lăng làm người điều hành Tạ thị.

Lúc đó Tạ Lăng còn chưa tốt nghiệp trung học, bất kỳ một đại tài phiệt nào cũng không thể đưa ra quyết định qua loa như vậy, Đây là một vị lão nhân rất quyết đoán, quyết định này của ông từng bị mọi người xung quanh phản đối, nhưng ông vẫn luôn đứng sau Tạ Lăng. Vì Tạ Lăng giải quyết rất nhiều giám đốc xem thưởng hắn còn trẻ, mà lén giở trò.

Lão gia cũng không thể làm được gì, mình đã già rồi, Tạ Chiêm Hoành lại không phải người có năng lực. Tạ Kỷ Thịnh sớm đã bị Kỷ gia dắt mũi vào trong mương. Trước khi ông rời khỏi Tạ gia, Tạ Lăng cần dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên.

Ông so với ai đều rõ hơn, Tạ Lăng tuổi nhỏ phải gánh vách bao nhiêu.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh như chỉ có tiếng bước chân của Tạ Kỷ Thịnh.

Ông già năm trên giường bệnh, máy theo dõi điện tâm đồ cho thấy các chỉ số khác nhau của ông.

Tay của ông vẫn còn đang truyền nước biển.

Tạ Kỷ Thịnh có chút khẩn trương, hắn ra cửa nhìn xung quanh, mới một lần nữa đi về phía bên giường.

Tạ Kỷ Thịnh có chút hưng phấn, còn có chút thống khổ.

Hai loại cảm xúc đan xen làm cho hắn khẽ run rẩy, lấy ống kim tùy thân chuẩn bị sẵn, rút chất lỏng, cầm ống truyền dịch.

Có chút bệnh hoạch mà nhìn ông đang ngủ say: “Đừng trách tôi, là các người ép tôi! Ở trong mắt ông, chỉ có Tạ Lăng, đâu quan tâm đến người cháu này”

Tạ Kỷ Thịnh đích xác bị ép đến không thể làm gì. Hắn đã từng được nhà Kỷ đặt kỳ vọng rất lớn, đã hoàn toàn trở thành kẻ giết người bất thành trong mắt người Kỷ gia. Hắn cảm giác được phía sau mà có một đôi tay đẩy mình, nhưng lại không tìm được người kia.

Còn có omega tên Thích Ánh mà hắn tìm tới kia, còn nói hắn không sánh bằng một sợi tóc của Vinh Kinh. Một omega không quyền không thế dám kêu gào với hắn, hắn sẽ khiến tên kia trả giá đắt.

Chỉ cần ông già biến mất, hắn có thể giả truyển thảnh chỉ, đuổi Tạ Lăng rớt đài.

Tạ Kỷ Thịnh đã điên rồi, bắt đầu bất chấp hậu quả.

Hắn biết rằng có một người đàn ông chắc chắn có thể giúp hắn loại bỏ mầm họa và chứng cứ.

Hứan cầm ống tiêm, định tiêm vào.

Oành, cửa bị phá tan!

Một đám cảnh sát xông vào, Tạ Kỷ Thịnh lập tức bị khống chế t, hắn điên cuồng giãy dụa.

Trên mặt Tạ Lăng lạnh lẽo cứng rắn, thất vọng hoàn toàn, nhưng người này không đáng.

Giơ tay tát Tả Kỷ Thịnh một cái: “Súc sinh!”

Nhìn Tạ lão gia đã sớm tỉnh lại, lẳng lặng nhìn tình cảnh này. Tạ Lăng để cảnh sát mang Tạ Kỷ Thịnh đi, không được quấy rầy sự tĩnh dưỡng của ông cụ. Lần này Tạ Kỷ Thịnh không thể ra khỏi lao ngục nữa.

Tạ Lăng bảo Vinh Kinh ở chỗ bồi lão gia tử một lúc, hắn đi ra ngoài giải quyết chuyện của Tạ Kỷ Thịnh.

Vinh Kinh có chút gấp gáp, lúc nguyên chủ đến Tạ gia, thân thể lão gia đã không được tốt lắm, ít tiếp xúc với bên ngoài, đây là lần đầu tin đối mặt như vậy

Đôi mắt của ông lão mở a, trong mắt vẩn đục lộ ra cơ trí, nhìn thấu lòng người.

Lão nhân “Tiểu Lăng nhẹ dạ, vẫn không đụng thủ được, từ hai mươi năm trước, nó nên ra tay.”

Vinh Kinh: “Ông nói về việc anh cả bị bắt cóc ạ?”

Lão nhân: “Chuyện này nó cũng nói với con à? Xem ra nó rất tin tưởng con.”

“Ông già rồi, nhưng tâm không mù.” Lão nhân thở hổn hển: “Không dựa dẫm vào Chiêm Hoành được, Tạ Kỷ Thịnh lại rắp tâm hại người. Tiểu Lăng nặng tình, ngược lại bị thương tích khắp người. Nó bị ta buộc phải lớn lên, sợ rằng Tiểu Lăng hận ta.”

“Anh cả không biết.” Tạ Lăng thật sự rất quan tâm lão gia.

“Anh ấy sẽ không.”

Nhưng con có lỗi với anh ấy.

So với ông nội, con còn dùng roi dài, thúc giục anh ấy nhanh chóng lớn lên.

“Từ nhỏ đến lớn Tạ Lăng đều chưa từng vui vẻ, mà khoảng thời gian này, nó rất vui..nhất là lúc nói về con.”

Tâm tình Vinh Kinh có chút chấn động, nhưng vào lúc này, lão nhân bảo Vinh Kinh cúi người xuống, ở bên trai Vinh Kinh nói ra một dãy số.

“Đây là mật mã tiền gửi của ông ở ngân hàng rs. Có một khoản tiền không nhỏ hơn tài sản của Tạ thị. Một khi Tạ thị có bất kì nguy cơ nào, đều có thể dùng nó để cứu lại. Đây là mật mã thứ hai, mật mã đầu tiên nằm trong tay Tiểu Lăng. Chỉ có cả hai người cùng sử dụng mật mã, mới có thể mở được. Nhưng năm nay, ông vẫn chờ người đề giao mật mã thứ hai.”

Vinh Kinh rung động nhìn lão nhân, lão nhân nói không chỉ là mật mã, mà là tín nhiệm cùng một loại phó thác không bằng lời.

Lão nhân cười, giống như một tiếng chiêng vỡ; “Không gọi ông một tiếng sao? Lão già đã chờ đợi hơn mười năm.”

Rõ ràng không nói quá nhiều, nhưng trong lòng Vinh Kinh lại khẽ run lên.

Anh rốt rốt cục cũng biết, vì sao trong nguyên tác, Tạ Kỷ Thịnh sau khi thất bại. Tạ thị sẽ bị Ngô thị dễ dàng thôn tính, bởi vì hắn đem cọng rơm cứu mạng duy nhất tự tay bóp chết.

Lão gia không có khả năng để tài sản cho người tâm thuật bất chính, tình nguyện đem theo nó và mình chôn dưới đất.

“Ông nội”

“Ừm...”

Anh em nâng đỡ, vĩnh viễn không quên.

Tiểu Lăng, rốt cục không cô đơn.

Lão già, chỉ có thể cùng con tới đây.

Vinh Kinh đi ra ngoài, trên hành lang, ánh xanh lạnh lẽo

Không còn bóng dáng của Tạ Kỷ Thịnh, có lẽ sớm đã bị nhân viên chấp pháp mang đi.

Tạ Lăng ngồi trên băng ghế dài, bóng lưng kéo ra một độ cong.

Tạ Lăng che mặt, trong lòng tràn đầy lửa giận, cùng với sự thất vọng so với lửa giận càng sâu.

Mãi đến khi Vinh Kinh tiến lên, nhẹ nhàng giữ ót hắn, kéo lên người mình.

Thân thể Tạ Lăng cứng đờ, từ từ mềm nhũn.

*

Vinh Kinh đến trước chỗ bác sĩ gia đình, mặt dày hỏi thuốc mỡ sau khi ‘hành sự’. Sau khi bác sĩ giới thiệu, Vinh Kinh mới biết lại nào thoải mái nhất, loại nào mát mẻ nhất, loại nào có hiệu quả tốt nhất.

Sau khi chạy tới tiệm thuốc, xoắn xuýt một chút, cuối cùng dứt khoát mua hết, lần này mua la mua cả túi.

Sau khi trở lại phim trường, mang theo một túi thuốc, gõ cửa phòng Cố Hi.

Người mở cửa là Mặc ĐIềm, Mặc Điềm nhìn thấy anh, còn có chút sợ hãi, đây chính là alpha làm cho Cố Hi của bọn họ phá vỡ tính cách đã thiết lập.

Dù nhìn từ góc độ nào, đây là một người đàn ông đáng sợ.

Mặc Điểm mở ra, sau đó nhỏ giọng đóng cửa lại, để lại không gian cho bọn họ.

Cố Hi bịt đầu kín mít trong chăn, hô hấp đều đều.

Tám tiếng kia đối với cậu mà nói, ban đầu cảm thấy không đủ, nhưng không ngờ hậu quả quá kinh khủng. Hôm nay cậu xin cả ngày, ngủ mê man quên trời đất.

Bàn tay Vinh Kinh đặt lên trán, may quá, không sốt.

Lúc mở chăn Cố Hi ra, chuẩn bị bôi thuốc mỡ cho cậu. Cố Hi nhận ra điều gì, khó khăn mở mắt ra.

Đột nhiên nhìn thấy đối tay đặt trên quần của mình, sợ hết hồn: “Cậu…”

Vinh Kinh bị đôi mắt trong suốt của cậu nhìn, cư nhiên lắp bắp: “Tôi, tôi bôi thuốc cho cậu.”

Cố Hi đoạt lấy thuốc mỡ; “Tôi tự mình bôi!”

Loại địa phương này, mình còn chưa nhìn tới, trong phòng này sáng như vậy. Không phải cái gì cũng thấy rõ hay sao?

Cố Hi run lên một chút, vẫn là chỗ của mình, cậu bôi cho tôi, tôi sợ tôi chịu không nổi.

Hôm qua Vinh Kinh hỗ trợ băng bó vết thương, cho nên chuyện này cũng là đương nhiên.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hi, cũng không được tự nhiên, đưa cho Cố Hi một túi thuốc mỡ bên cạnh: “Đều ở bên trong, cậu xem loại nào thích hợp.”

Vinh Kinh máy móc đứng lên, nói một tiếng chúc ngủ ngon, rất nhanh rời đi.

Cố Hy nhìn cửa phòng đóng chặt.

Một lúc sau mới nhìn về phía túi thuốc mỡ kia, là dành để cho omega sử dụng sau chuyện phòng the.

Trên mỗi loại đều có ghi chú, viết xong công dụng riêng biệt của chúng, nhìn chữ viết là do Vinh Kinh viết.

Cậu ta lại đặc biệt đi nghiên cứu những thứ này?

“A ~~~ “

Quấn chăn, Cố Hi ở trong chăn gào thét, lăn qua lộn lại trên giường.

*

Ngô Hàm Thích từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra.

Tâm tư bất thình lình đột nhiên xuất hiện sai xót làm cho hắn trong nháy mắt mê man, hắn đứng dậy, khoác chiếc áo sơ mi len lên, bình tĩnh nhìn về phía tiếng sấm chớp giật xa xa.

Hắn đã từ lâu không mơ trong thời gian dài. Từ khi còn nhỏ đã bắt đầu, cảnh tượng trong mơ của hắn chỉ có một.

Hắc ám vô biên, cùng với lốc xoáy không ngừng xoáy xuống.

Hôm nay, sương mù dày đặc tan đi từng chút một.

Ý thức vô biên truyền vào trong đầu, khi thế giới mới sinh ra, chỉ đem một phần nhỏ ý thức dẫn vào trong người. Giống như vật dẫn trên người gieo một hạt giống không nảy mẩm.

Chỉ đến thời điểm nguy hiểm, vật dẫn này mới được khởi động lại.

Khởi động như vậy, cũng đại biểu cho một quy luật cùng đường của thế giới này

Hắn là người gánh chịu ý thức vật dẫn này, phải đáp ứng yêu cầu bình tĩnh, khách quanh, mạnh mẽ, và các yêu cầu cứng nhắc, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cơn sóng dữ.

Ngay đêm qua, quy luật của cả thế giới này đã bị xáo trộn hoàn toàn.

Một khi nó không có năng lượng, người sở hữu vận mệnh, kể cỏ nó đều sắp biến mất.

Mà thân phận đặc thù của Ngô Hàm Thích, chính là bởi vì loại đặc thù này, hắn sẽ không bị đọc được nội tâm.

Giờ phút này, trong đầu hắn xuất hiện một không gian vừa rộng lớn vừa tối tăm. Hắn giống như là chúa tể, vô tình vô dục nhìn chúng nó, chia ra hai bên một vùng ngân hà.

Nam lá bài hình người bên phải, có hai tái hoàn toàn tối sầm, đại biểu không cách nào khôi phục như cũ. Ngoài ra còn có một cái như bóng đèn giống như sắp tắt, đột nhiên lóe sáng.

Chỉ còn lại hai tấm bảng hình người vẫn bình yên vô sự đứng thẳng, hẳn là còn chưa bị ảnh hưởng.

Bên trái cũng có mấy tấm bảng hình người, phía trước lóe lên kim quang nhân hình không thể động đậy, lúc trước hắn có vận mệnh của mình, nhưng vận mệnh của hắn đã bị giả mạo.

Trong một mảnh lá bài hình người màu xám, khiến người ta chú ý nhất, là một khối nguyên bản vốn đã biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, khối tạp bài này là màu đỏ, đại biểu cho dị chủng, là bug phải bị tiêu diệt.

Tất cả các thẻ, đều không biểu thị họ tên thật.

Nhưng Ngô Hàm Thích lại mơ hồ có thể cảm giác được quy luật trong đó, bài vừa là người. Hai người cách hắn gần nhất, tám phần mười là người bên cạnh hắn, bằng không Thiên Đạo sẽ không lựa chọn chính mình.

Ngô Hàm Thích lạnh lùng nhìn khối thẻ hình người màu đỏ đối diện, nhìn thấy phía trên xuất hiện một thanh đao nhỏ, tổng cộng năm lựa chọn để giết chết, chỉ có một hạng mục hiển thị có thể sử dụng: Huyễn

Lý do là bug này xuất hiện bất thường, không có quyền hạn xử lý, và phải trả giá để mở khóa các tùy chọn khác.

Năng lượng huyễn còn lại 40%,một khi đối phương phá quan, năng lượng mất đi sẽ không trở về nữa.

Ba lần đầu tiên tổng cộng tiêu hao 60%, điều này chứng tỏ sau khi thất bại, nó có thể tích lũy năng lượng tiếp theo, tăng lên từng lần, lần cuối cùng là lực lượng mạnh nhất.

Ba lần đều không thanh trừ được hết, đúng là phế vật.

Hưởng ứng Ngô Hàm Thích, là từng đợt sấm rền ở phía trên biệt thự.

Trong ánh mắt vô vị của Ngô Hàm Thích, rốt cục xuất hiện một tia hứng thú, hắn không thú vị mấy chục năm cuộc đời, rốt cục xuất hiện thứ thú vị.

Huyễn còn lại còn lần cuối cùng, tìm kiến những đồ vật mà linh hồn đối phương muốn nhất, đề tạo ra ảo ảnh thật sự, từ mấu chốt: Thủy.

Lòng người là đồ vật quý giá nhất, ai có thể thoát được.

*

Trong khoảng thời gian này, một tài khoản nhân viên nặc danh đã bùng nổ trong phạm vi nhỏ.

Một tag rất sớm, #a a a a a, người trong đoàn làm phim, kích động đến mức không thở nổi, nụ hôn đầu đó, nụ hôn đầu trên màn ảnh của ngôi sao nam đó! Ai mà nghĩ được, tôi cho là đời này chỉ có thể mượn vị trí, mượn vị trí, và mượn vị trí mà thôi! Lúc đầu đạo diễn nói lần này diễn viên sẽ tự mình đóng, tôi còn không tin. Chỉ vì nụ hôn này, đến lúc đó tôi sẽ đi ủng hộ phòng vé lần nữa!#

Lúc đầu chỉ là vài câu, hơn nữa không phải là acc nhỏ của người nổi tiếng, không ai để ở trong lòng.

Nhưng sau đó tài khoảnh này thỉnh thoảng tiết lộ hình ảnh hậu trường, người tinh mắt phát hiện một ít manh mối, cộng đồng mạng nhạy ảm đoán được nhân viên này có thể đang ở đoàn làm phim ‘Hoàng quyền.’

Đoàn làm phim ngoại trừ quay cảnh đầu tiên để bộ phậm truyền thông và nhà phê binh phim xe, thì từ chối tất cả các phương tiện truyền thông đến thăm quan, sau đó hầu như không còn nghe ngóng gì nữa.

Nếu không phải thỉnh thoảng trên web chính thức đăng một vài bức ảnh, hoặc là diễn viên đoàn phim mỗi ngày khen đồ ăn ngon, thật đúng là cho rằng cả đoàn làm phim đều biến mất.

G nam diễn viên, chẳng lẽ là Cố Hi?

Chỉ có cậu là phù hợp nhất với tình huống này, Cố Hi từ trước đến nay đều cự tuyệt cảnh tình cảm và thân thiết.

Vì vậy, một số tài khoản lại bắt đầu phỏng đoán, nhưng cuối cùng vì không ai đáp lại mà yên tĩnh.

Fan Hi lại càng chém đinh chặt sắt nói tuyệt đối không thể là Cố Hi bọn họ, nếu Cố Hi nguyện ý diễn cảnh hôn, bọn họ có thể bao trọn cả buổi!

Khi mọi người cho rằng tài khoản kia sẽ không nhắn tin nữa, lại đột nhiên gửi một tin không rõ ý tứ.

“mấy người cho rằng thiếu niên bên cạnh cậu ta chỉ là thiếu niên sao, không hắn ta có thể là đại lão, kính đại lão!#”

Những lời này có chút mơ hồ, không lâu sau đó, liền truyền ra một tin trong đoàn làm phim ‘Hoàng quyền’ có một vị “không thể nói”. Đừng hỏi, hỏi chính là không thể nói.

Người hâm mộ cảm thấy mình bị rơi vào mê cùng, tin tức hữu dụng gì đều không thu thập được.

“Vị không thể nói không phải là cái tên trùm yêu sách kia chứ, bây giừo ai cũng có thể được gọi là đại lão sao?”

“Đại khái gần đây lưu hành thiết lập tính cách của phú nhị đạo, đều là người thứ mấy rồi. Người nào không phải là giả phú hào sao, những người thiết lập tính cách này có thể đừng dùng điểm tâm, tôn trọng chỉ số thông minh của cư dân mạng một chút hay không?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy đoàn làm phim này an tâm quay phim, không yêu sách, không tuyên truyền, không scandal. Lại nhiều lần bị mấy tài khoản tiếp thị đưa lên hot search!”

“Không tin, không tin, chỉ tin lời web chính thức.”

“Hoàng quyền thực thảm, cả ngày bị cue.”

“Mấy chị em, nhanh đi xem chương trình mới ‘Thần tượng tuyệt đối.’ Tôi không thể, nghẹt thở! Boss bên trong quả thực gần như hỏng bét, còn muốn ra mắt!”.

Lúc đầu mọi người cũng không biết ‘Thần tượng tuyệt đối’ là gì cho đến khi bọn họ nhìn thấy quảng cáo ở nhiều nơi, thì mới bắt đầu tò mò rốt cuộc nó là cái gì. Thì mới biết đó là chương trình tuyển chọn thần tượng giải trí trong nước đã được mua bản quyền.

Tổ tiết mục sẽ sẽ chọn ra 100 thực tập sinh, tham gia tranh tài, cuối cùng chọn ra 9 người ra mắt, kết hợp thành một nhóm nhạc thần tượng mới, trong đoạn trailer, ống kính xẹt qua từng abo đẹptrai, vốn nhìn thấy liền cảm xúc dâng trào, nhịn không được muốn trở thành một hải vương hoa tâm, cho đến khi bọn họ nhìn thấy một vị giám khảo nào đó, cuối cùng không ít cư dân mạng muốn làm fan của vị giám khảo này.

Giám khảo nhìn qua rát trẻ, tại sao chỉ nói nhìn qua, bởi vì không nhìn thấy mặt.

Ống kính mà tổ tiết mục quay anh chỉ có một bên, nửa khuôn mặt, nhiều nhất là từ chóp mũi đến cằm, dùng lời của cư dân mạng chính là đương nét duyên dáng làm say lòng người.

Bên cạnh ống kính, hậu kì rất thân thiện thêm một hàng chữ: Không phải thí sinh, nên phải làm mờ đi.

Kế tiếp mọi người phát hiện, vị giám khảo này chẳng những rất đẹp trai, hắn còn rất độc miệng, thỉnh thoảng lại nói ra một câu rất đắt giá.

“…Theo thư tự là ba tháng, 1 tháng và không, các người đến đây để diễn hài à?”

” Ồ, tôi nhắm đến sự cô đơn. “

“Ý anh là mặc dù anh hút thuốc, uống rượu đua xe, nhưng anh là một alpha tốt, tôi không nên trực tiếp loại bỏ anh? ”

“Tự tin lên, bỏ cái ‘một chút đi, cậu nhảy rất tốt.’



“Tôi không thể không chế được, bên trong đang gào thít, vô tình lại nói mấy câu này. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là giọng nói rất dễ nghe, cảm thấy rất có khí chất! Quỳ, cầu đừng mã hóa, hắn ta là ai!!!”

“Muốn cậu nói nhiều hơn một chút!”

“Quá đẹp trai, cho dù độc miệng cũng siêu có mị lực, giọng nói cũng rất đặc biệt, anh ấy có đóng phim hay không? Tôi muốn xem phim”

“Có ai cảm thấy giọng nói của anh ta rất giống xjr không, nhưng anh ta quyến rũ hơn, lời nói cũng rất có từ tính! Nghe mà muốn rụng trứng!”

“Fan xjr xuất hiện sau 10 giây.”

“Dựa theo vị trí giám khảo anh ta ngồi, chắc là sếp của Tà Thiên Ent, còn trẻ như vây. Nhìn bóng lưng cũng rất có khí thế!”

“Tôi chỉ muốn ban gian khảo c cho người đó ra mắt, anh xứng đáng!!”

Bởi vì chương trình đầu tiên trực tiếp gây vang dội nhờ lời khen ngợi, giám đốc Cao của Tà Thiên Ent dò hỏi Vinh Kinh có muốn công khai thân phận thật hay không?

Vinh Kinh không nghĩ tới kiếp trước mọi người trên internet hay thuận miệng nói, thế giới bên này chưa từng xuất hiện, đây chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi, không cần.

Trầm mặc muốn chút: “Lúc đó đã được quay phim, tại sao không ai nói cho tôi biết?”

Cậu tức giận cũng không kích động một chút sao, tại sao còn có thể nhớ chi tiết nhỏ như vậy?

Hơn nữa, đây không phải là do sợ ống kính, cậu phát huy không tốt sao.

Ai có thể nghĩ được cậu so với Tạ tổng còn không nể mặt mũi gì, không nhìn thấy những thí sinh kia vừa thấy cậu đã sợ sao?

Sau khi Vinh Kinh từ chối ra mắt theo cách này, trang web chính thức của Tà Thiên Ent ngay lập tức đăng thông báo. Bởi vì giám khảo là nhân viên nội bộ của công ty, cũng không định dùng chương trình để ra mắt. Cảm ơn mọi người đã yêu mến, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt chương trình này,

Càng không cho xem, càng làm cho người ta tò mò, vị thần bí độc miệng này cũng vì vậy mà càng hot hơn.

Tuy rằng Tà Thiên Ent kiên quyết không tiết lộ thân phận của anh, nhưng một số phương tiện truyền thông có kênh đã nghe được thông tin, chính là bởi vì sau khi nghe được, càng không dám tùy ý phát sóng.

Điều này làm nên danh tiếng của vị độc miệng này càng ngày càng nổi tiếng, laij chỉ còn là truyền thuyết khiến cho người ta say sưa, đến nay không ai dám đào tin.

Trong mắt Vinh Kinh, độ hot của lần nổi tiếng ngoài ý muốn làn này đã kéo thêm sự quan tâm của ‘Thần tượng tuyệt đối’, có lẽ nó có thể so với nguyên tác Việt Hoa phát hành được hoan nghênh hơn. Vinh Kinh càng lưu ý xem chuyện này phá mạch chuyện chính như thế nào.

Cảnh diễn của ngày hôm nay, là cảnh rơi xuống nước lần thứ hai.

Sau khi nhập vai nhiều lần, Vinh Kinh rốt cục dần dần chữa khỏi chứng sợ hãi ống kính bắt nguồn từ trong cơ thể. Đương nhiên, nơi này có công lao rất lớn là của Cố Hi, Cố Hi ở giai đoạn đầu hầu như mỗi cảnh đều có mặt, dùng đủ loại phương thức để cho Vinh Kinh nhập vai.

Câu chuyện kể về thái giám Phó Khiên Minh do Vinh Kinh thủ vai phát hiện ra trong đồ tiến cống của nước định, có thể là chất độc gây nghiện.

Phó Khiên Minh từng phát hiện sau khi một con chuyện ăn vụng, giống như phát điên cắm hộp gỗ đựng cấu phẩm đến máu me đầm đìa. Cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều. Hắn không nói chuyện này với ai, mà âm thầm giấu giếm.

Mà loại chất độc này, đã bị đám người Tam hoàng tử đưa vào trong cung, tính toán cho Hoàng đế và những người có quyền cao chức trọng trong cung sử dụng. Đến lúc đó có thể dùng nghiện du để ép hoàng đế sửa đổi chiểu chỉ truyền ngôi.

Phó Khiên Minh đã trà trộn đến bên cạnh Hoàng đế, trước khi cống phẩm được dâng lên, hắn liền tính toán lén lút tiêu hủy chúng.

Vì không không để Thiệu Hoa bị liên lụy, hắn dự định giả vờ cắt đứt, đem ánh mắt của tam hoàng tử chú ý lên mình.

Lúc nay Phó Khiên Minh đã nhận ra tâm tư của Thiệu Hoa đối với mình có chút khác thường. Vì không muốn để cho Thiêu Hoa phản bại lộ, lún sâu vào, Phó Khiên Minh che giấu mục đích thực sự.

Sau khi nói ra những lời tổn thương, Thiệu Hoa giận dữ ném ngọc bội tự điêu khắc hai người lúc trước cùng đi du ngoạn xuống.

Mà Phó Khiên Minh bề ngoài thì không quan tâm, kì thực sau khi Thiệu Hoa rời đi, nửa đêm đến bờ hồ, tìm kiếm khối ngọc bội này không biết bị ném đến nơi nào.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Thiệu Hoa lúc đó chỉ làm động tác giả ném ngọc. Dù có bị Phó Khiên Minh làm tổn thương như thế nào, cũng không nỡ ném đi. Chỉ là ném chuỗi châu không đáng giá trên người, cho nên vô luận có tìm thế nào, Phó Khiên Minh cũng không thể tìm được.

Ma xui quỷ khiến, giống như báo trước kết cục của bộ phim này.

“Cảnh diễn này, cậu chủ yếu biểu hiện ra sự ẩn nhẫn cùng thống khổ. Trong lòng cậu rất quan tâm Thiệu Hoa, nhưng cậu biết rõ trong cục diện quỷ dị này, hai người không có tư cách nói chuyện tình cảm. Chỉ có vật này, là sợi dây liên kết giữa hai người, cậu sẽ dùng hết mọi biện pháp tìm được nó, đây là suy nghĩ duy nhất của cậu.”

Vinh Kinh gật gật đầu, như có như không nhìn Cố Hi cách đó không xa. Hôm nay không có cảnh của Cố Hi, Cố Hi đến chỉ xem, cậu ta chỉ mặc đồ bình thường.

Bởi vì cuối thu nắng gay gắt, hôm nay thời tiết không tính là lạnh, Cố Hi cư nhiên chỉ mặc quần lửng, lúc ngồi xuống còn có thể nhìn thấy một cái đùi trắng nõn. Xung quanh không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm đôi chân dài trắng nõn của cậu.

Cố Hi còn hồn nhiên không hay biết, lười biết duỗi ra, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút. À, là của anh đưa, hình như vị ô mai.

Vinh Kinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, trong lòng muốn xù hết lông lên, muốn đắp chăn lên đùi Cố Hi.

Nhưng ý tưởng này của anh quá ích kỉ, dục vọng chiếm hữu chết tiệt của alpha lại quấy nhiễu. Cố Hi không mặc quần áo hở hang gì cả, chỉ là lộ chân thôi mà, anh quản thật rộng.

Vinh Kinh thủy chung không phát hiện, biểu tình cố Hi rũ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trên bờ, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện vị khách không mời mà đến, bộ vị quan trọng của Ngô Phất Dục dưới sự chữa trị, cuối cùng cũng khỏi hẳn.

Hắn ăn mặc xa xỉ, tác phòng làm việc vẫn hung hăng như trước. Đi đến chỗ nghỉ ngơi, để trợ thủ bên cạnh đem trà sữa đến, ý là bọn họ đã làm việc vất vả tới hơn nửa đêm, nên muốn động viên họ.

Hạ Mạn Ni, nhân vật nữ chính, cũng nhìn thấy hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao người này lại tới nữa?”

Cố Hi nghe vậy, nhìn thấy một đám người vây quanh tên phú nhị đại kia, không lên tiếng.

“Không phải hắn ta sẽ vì anh mà tới chứ?”

“Không phải tôi.” Là người đàn ông của tôi.

Ngô Phất Dục ngồi vắt chéo chân, nhìn đoàn kịch đang bận rộn từ xa, tầm mắt đảo tới đảo lưu giữa Cố Hi và Vinh Kinh.

Phát hiện ánh mắt Cố Hi nhìn sang, tâm tình tốt còn chào hỏi một tiếng.

Cố Hi nghĩ đến chuyện mình làm, đối phương lại như không có việc gì, ngược lại càng thêm kiêng kỵ, với tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của Ngô Phất Dục, làm sao có thể hoàn toàn không thèm để ý.

Cố Hi làm như không nhìn thấy, chuyên tâm đọc kịch bản.

Thân thể của hắn đã khôi phục, Vinh Kinh nhìn thì thô bạo, kì thực vô cùng ôn nhu.

Tuy rằng kích thước có chút không phù hợp, nhưng hắn có thể từ từ thích ứng, e rằng chỉ vài lần là quen ngay. Nhưng mà lần sau là khi nào nhở?

Từ ngày Vinh Kinh nói chuyện hợp đồng, liền mất liên lạc trong thời gian ngắn, ngoại trừ lúc quay phim, thời gian khác anh sẽ rời khỏi đoàn làm phim, tựa hồ là đi ra ngoài xử lý công việc của Tạ gia cùng với công ty. Sau khi biết được thân phận khác của Vinh Kinh, cả tổ đạo diễn bật đèn xanh cho Vinh Kinh.

Tuy rằng mỗi ngày vẫn liên hệ như trước, nhưng kế hoạch dụ dỗ của cậu chưa xuất sư được, người còn chưa đụng tới thì làm sao mà dụ dỗ.

Họp đồng cũng không lấy được, còn có alpha cố tình gấp gáp đeo bám, Những yếu tố này làm cho Cố Hi cảm thấy mình như đang đi trên dây, chưa biết tiền đồ.

Bên này bắt đầu diễn.

Bên hồ sen, Phó Khiêm Minh lần thứ hai đi tới nơi mà ban ngày đã cãi nhau với Thiệu Hoa, trên mặt hồ phản chiếu tinh hà và ánh trăng.

Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn xung quanh không có ai, thần sắc phức tạp nhìn về phía Thiệu Hoa ném ngọc bội.

Bỗng nhiên, tung người nhảy xuống, tay áo phiêu dật bay lượn trên không trung, đom đóm xa xa đang bay lượn trong rừng cây.

Một lần xuống nước, không có kết quả, lên bờ hít một hơi thật sâu.

Vẻ mặt của hắn, khi thì do dự, khi thì vội vàng.

Lại lặn một lần nữa.

Lần thứ hai, vẫn không có kết quả.

Ống kính chậm rãi kéo gần, quay lại vẻ mặt đang hiện ra của hắn.

Mãi dến khi lần thứ ba lặn xuống, lần này thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Vinh Kinh vẫn không có dấu hiệu đi lên.

Đạo diễn còn nhớ Vinh Kinh từng nói, khả năng chịu nước của anh rất tốt, hai ba phút không có vấn đề gì.

Định tiếp tục quay, Cố Hi lại bỗng nhiên đứng lên:” Dừng lại một chút, đạo diễn Lưu! ”

Cố Hi nhìn đồng hồ đeo tay, từ khi Vinh Kinh xuống nước đến bây giờ, đã 2 phút 3 giây.

Cho dù dựa theo nội dung của bộ phim, Vinh Kinh cũng không nên lặn lâu như vậy.

Đây cũng không phải là Vinh Kinh muốn nhập vai hơn, Vinh Kinh không phải là loại người tạm thười thay đổi tiết tấu diễn xuất.

Cố Hi nhìn sắc trời, trăng sáng, tinh vân dày đặc, không có gì không đúng, nhưng cậu lại có loại cảm giác khủng hoảng khó hiểu.

Cố Hi không kịp suy nghĩ, trong tiếng kinh hô của mọi người, nhảy xuống nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play