Khi còn học trung học, Ngô Phất Dục đã bị một omega lọ lem lừa dối, từ đó về sau đối với ba giới tính nam kia sợ hãi tránh xa. Nói nghiêm trọng một chút, thậm chí có chút ghét tâm lý nam nhân.
Du hí nhân gian chính là hình ảnh mấy năm nay của hắn, đi cẩn thận thì không để tâm, hắn có thể vì bất kỳ mỹ nữ nào mà tiêu tiền như nước, nhưng tuyệt đối sẽ không động tâm một lần nữa.
Ngô Phất Dục ý thức được sự biến hóa tình cảm đối với Vinh Kinh, sau khi đã vượt qua khủng hoảng, lại trỉa qua phủ định bản thân trong thời gian dài
Sau khi nhờ ba mình đi tìm quan hệ vào trại đặc huấn vài ngày, dưới cực hạn bức bách, hắn vô cùng mệt mỏi. Nhưng cho dù có mệt mỏi hơn nữa, cái loại rung động này vẫn không cách nào quên được. Có lẽ trong lòng hắn đã thích loại tồn tại cường hãn đến mức khiến hắn hưng phấn, có lẽ có người so với Vinh Kinh càng làm cho hắn hưng phấn hơn.
Nhưng sau này ai sẽ nghĩ tơi, ít nhất là bây giờ, hắn coi trọng người trước mắt này.
Hắn muốn, sẽ nghĩ biện pháp lấy được.
Không phải của hắn, cũng vậy.
Alpha chính là những sinh vật chỉ dùng dục vọng nói chuyện, không từ bỏ các loại thủ đoạn để đạt được mục đích.
Vì thé hắn bắt đầu có kế hoạch hiểu rõ Vinh Kinh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Mà hiểu rõ xong, mới càng ngày càng thấy đáng sợ, Vinh Kinh trong thời gian ngắn này, đã thu mu hơn mười công ty, sở hữu mấy trăm triệu tài sản.
Đương nhiên những thứ này so với toàn bộ Tạ thị mà nói, còn chưa đáng kể. Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất là, theo các nhà phân tích thị trường của Ngô thị, những công ty này không phải là có triển vọng đáng kinh ngạc thi cũng là có tiềm năng trong tương lai. Không biết Vinh Kih đã tìm thấy mấy công ty nhỏ thế này ở đâu.
Một alpha như vậy, hoàn toàn khác với mỹ nhân nổi tiếng trên mạng lsuc trước mà hắn chơi dùa, nhất định phải đối đãi cẩn thận.
Nhận được tin Vinh Kinh đang ở đoàn làm phim, liềm mang theo ‘người nhận dạng’ đến.
Lữ Tiến vốn còn đang tăng cường huấn luyện, để đối mặt với tuyển chọn tạp kỹ tiếp theo.
Khi đang đi trên đường, hắn bị bắt đi một cách khỏ hiểu. Đó là một căn phòng bên trong tối tăm, không có tiếng động, không có tầm nhìn, chỉ có đồ ăn cách vài tiếng đưa tới một lần.
Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không hoảng loạn, nhưng theo thời gian, sợ hãi từng chút một lại sâu thêm.
Một thế giới im lặng không tiếng động, không ánh sáng như vậy, ngay cả sự tồn tại của chính mình cũng biến mất. Nội tâm Lữ Tiến sợ hãi, hắn điên cuồng đập vào tường, khóc lóc, la hét, nhưng thủy chung vẫn không có người nào đáp lại.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là một ngày, có lẽ là lâu hơn, rốt cục có người mở cửa.
Thân hình cao lớn cường tráng của Ngô Phất Dục xuất hiện ở cửa, ngược sáng mà đến, hắn nói: “Biết mình chọc vào ai không?”
Khi đó hắn mới biết được, nơi đó là phòng trừng phạt đặc biệt dùng để trừng phạt binh lính, nơi đó là trại huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Trong doanh trại, tập trung đám đám alpha không phục kỷ luật, tùy tiện làm bậy.
Lữ Tiến bị sợ hãi triệt để, so với hình phạt trên thân thể, loại trừng phạt trong lòng này mới càng thêm khủng bố.
Một alpha bình thường kiêu ngạo như vậy, sau khi thả ra, run rẩy khóc không ngừng rất lâu.
Kỳ thật hắn đã sớm hối hận năm đó đối đãi với Vinh Kinh như vậy, lúc bị Vinh Kinh bắt đến thư viện chuyển sách chính là cam tâm tình nguyện. Hắn cũng không phải người vô tâm vô phế, với tình huống lúc đó, Vinh Kinh đã xem như buông tha cho hắn một mạng.
Hắn không cam tâm, nhưng cũng biết mình nợ Vinh Kinh một câu.
Mọi người xung quanh đều không nhịn được lùi lại một chút, ngay cả nhà sản xuất cũng khiếp sợ thân phận của Ngô Phất Dục, không dám tiến lên.
Khí lực của alpha này thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến mọi ngươi xung quanh cảm thấy không thoải mái.
Vinh Kinh nhìn bộ dáng run rẩy của Lữu Tiến, luôn cảm thấy không bình thường.
Đối với nhóm bạn cùng lớp này, anh vẫn có chút hiểu rõ, mỗi người đều rất có cá tính. Đặc biệt là Lữ Tiến, năm đó ghi hận sai lầm của nguyên chủ, để cho mình bỏ lỡ cơ hội biểu diễn, có cơ hội muốn bắt nạt một chút.
Lúc trước vẫn là khẩu khí ngang ngạnh, tuyệt đối không dễ dàng xin lỗi.
Vinh Kinh: “Lấy chân ra.”
Ngô Phất Dục đối với ánh mắt ôn hòa của Vinh Kinh, thoạt nhìn không gợn són, nhưng lại có loại chấn động khiến người khác khiếp sợ, làm cho khí chất cả người Vinh Kinh đều có vẻ sâu không dò được.
Đều là alpha có pheromone cao cấp, một khi hai người tranh đấu tưng đối mạnh, cái loại khí tức muốn giết người này liền không thể kiềm chế truyền tới người xung quanh.
Giằng co một hồi, Ngô Phất Dục nhường một bước.
Hắn dời chân đi, nhưng Lữ Tiến vẫn không dám đúng lên, giống như bị alpha phía sau vô hình chung không chế.
Vinh Kinh đưa tay ra, cúi người xuống: “Không sao đâu.”
Ba chữ rất đơn giản, vào giờ khắc này lại làm cho Lữ Tiến hoảng sợ đến cực điểm trở lại bình thường.
Hắn kéo tay Vinh Kinh lại, đứng lên, mang theo tiếng khóc nức nở: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
So với lúc trước bị ép xin lỗi, đến thười khắc này mới mang theo chân tâm thật ý mà áy náy.
“Chuyện này, đã sớm hòa rồi.” Anh muốn báo thù sẽ tự mình làm, không cần người khác giúp đỡ.
Huống chi những chuyện này đã sớm giải quyết, nguyên chủ ở việc này tuyệt đối không chiếm lý, cho nên cũng không có gì để nói, ở giang hồ quên đi là thích hợp nhất.
Nhưng Lữ Tiến vẫn thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi, cứ thế mà nói tiếp.
Vinh Kinh cảm thấy trạng thái của hắn không đúng lắm, Ngô Phất Dục tuyệt đối đã động tay.
Tuy rằng tên tra công này so với mấy người kia cũng còn tính người, nhưng cũng chỉ là so sánh. Ngô Phất Dục ở bề ngoài thiếu sót vài thứ, kì thực rất có suy nghĩ, cũng rất có năng lực.
Vinh Kinh liếc nhìn nahf sản xuất cách đó không xa đang do dự có nên tiến lên không, bảo đối phương đưa Lữ Tiến sang một bên để trấn an.
“Cậu làm gì cậu ta rồi?”
“Tôi có thể làm gì, cậu có muốn kiểm tra chút không, toàn thân hắn trên dưới đều không có bất kì vết thương nào.” Ngô Phất Dục nhún vai, bộ dáng vô lại.
Nhìn Vinh Kinh, cười đến lười nhác lại quyến rũ.
Ngô Phất Dục có thể nói như vậy, chứng tỏ hắn đích xác không có chuyện gì thô bạo, nhưng trạng thái của Lữ Tiến là bất thường.
Vinh Kinh không có ý nghĩ lấy đức báo oán, nhưng việc này do anh mà xảy ra, anh cần phải xử lý.
Cố Hi đã sớm cảm nhận được, Ngô Phất Dục từ khi tới trường quay đến bây giờ, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người Vinh Kinh, hơn nữa trong đôi mắt kia tràn đầy sự trói buộc.
Sự xuất hiện của alpha này giống như là nguy cơ, khiến Cố Hi vốn đang rối loạn hết lên, càng ngày càng nóng nảy bất an.
Cậu vất vả lắm mới để quan hệ giữa hai người có thay đổi, tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ vào lúc này.
Cố Hi cầm lấy khăn trong tay Mặc Điềm, đi về phía Vinh Kinh, cởi áo gió chướng mắt trên người anh ra, ném về phía Ngô Phất Dục. Nhanh chóng thay bằng cái khăn của mình, vững vàng bao lấy cảnh ‘xuân’ của Vinh Kinh.
Cố Hi thắt nút trên khăn, lạnh giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, cậu nên vào bên trong thay quần áo trước đi.”
Vinh Kinh liếc nhìn Ngô Phât Dục, phát hiện tên cứng đầu này không thấy Cố Hi. Xem ra sự ảnh hưởng nguyên tác ban đàu không nhỏ. Vinh Kinh ngẩng đầu, đóa hoa diễm lễ như vậy, không xem nó nở rực rỡ thế nào sao?
Cũng không biết lần này tới đây, có phải gây chú ý với Cố Hi hay không.
Khi đi ngang qua Cố Hi, dùng giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Cẩn thận một chút, đừng để cho hắn chiếm tiện nghi.”
Cố Hi ngạc nhiên nhìn lại Vinh Kinh, Ngô Phất Dục vì ai mà tới, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?
Nhìn bóng lưng rời đi của Vinh Kinh, Cố Hi nhịn không được nhếch khóe môi, cái alpha này đôi khi ngốc nghếch là cho người khác phát sợ.
Vinh Kinh trở về phòng thay đồ của đoàn phim, cởi khăn ra. Vừa chuẩn bị thay quần áo ướt, lại phát hiện ở góc khăn có một phiên bản thu nhỏ q, hình như là mấy bức họa vẽ linh thứu cho Cố Hi, Vinh Kinh sờ sờ ba hình đầu tiên, có chút đáng yêu.
Tại hiện trường quay phim, Ngô Phất Dục tiến lên bắt tay Cố Hi: “Cố Hi sao, đích xác là rất đẹp, so với mấy người phẫu thuật thẩm mĩ, cậu có vẻ đẹp tự nhiên này hơn hẳn,”
Sắc mặt Cố Hi không tốt lắm, Lưu Vũ bên cạnh thấy thế tiến lên kéo Cố Hi ra, bắt tay với Ngô Phất Dục.
Nói vài câu khách sáo, tính toán nhanh chóng trấn an nhà đầu tư động kinh này. Ai mà không biết Cố Hi thường không thích người khác đem dung mạo của cậu ra nói chuyện. Người này thì hay rồi, mới tới đã chạm vào dây kích nổ.
Ngô Phất Dục đem hành động vừa rồi của Cố Hi thu hết vào đáy mắt, không phải nói đây là đóa hoa cao lãnh sao, hết thảy a đều nhìn không vừa mắt.
Ngô Phất Dục còn nhớ rõ, bất kể là anh họ hắn phát rồ mê luyến cậu ta thế nào, cùng với mấy con ông cháu cha khác, ai mà không bị cậu ta từ chối vô số lần.
Khinh thường tất cả a.
Chưa chắc.
Ngô Phất Duc được mời đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, một đám người vây quanh.
Cố Hi không muốn bị ánh mắt soi mói của Ngô Phất Dục quan sát, cậu định đi xem Vinh Kinh, đương nhiên là viện cớ khác.
Trên đường nhìn thấy nhân viên cầm trang phục mới qua, Cố Hi nhận lấy.
Đi đến cửa phòng thay đồ, gõ cửa.
Vinh Kinh cho là nhân viên beta vừa nãy dẫn anh tới, anh vừa mới cởi quần áo ướt ra, dùng khăn mặt lau người, cũng không quay đầu lại: “Mời vào.”
Cố Hi mở cửa, liền thấy một thân thể đặc biệt mê người xuất hiện trước mặt mình.
Lưng rộng eo thon, bên ngoài gây khỏe bên trong tràn ngập mạnh mẽ, phía dưới đã thay quần đen, lại càng tôn thêm sự thon dài của chân.
“Để bên ngoài là được rồi.”
…
Vinh Kinh cảm giác có một tia quái lạ, quay đầu liền nhìn thấy bóng lưng rời đi của Cố Hi, cả kinh rơi cả khăn mặt xuống đất.
Cái loại dây dưa như có như không này, lần thứ hai dâng lên trong đầu.
Cố Hi đi vào toilet, mở vòi nước, đem nước tạt lên mặt để hạ nhiệt.
Vóc người cậu ta tốt thật, là do Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc sao?
Ánh mắt Cố Hi có chút lộn xộn, vừa lau nước trên mặt, liền gặp Ngô Phất Dục từ men A đi ra.
Ngô Phất Dục đi đến bên cạnh cậu, hai người đứng song song với nhau.
Hắn nhấn nước rửa tay, và xoa bọt một cách ưu nhã.
Ngô Phất Dục tự biên tự diễn: “Vừa nãy, còn chưa tự giới thiệu bản thân. Tôi là Ngô Phất Dục. Trong nhà chỉ có chút tiền lẻ, sở thích rộng rãi, sở thích gần đây nhất là muốn đoạt alpha mới nhìn trúng vào tay mình.”
Cố Hi vừa rửa tay xong, đang rút khăn giấy lau tay: “Cậu không cần nói với tôi.”
“Vậy sao,” Ngô Phất Dục nhìn người trong gương, “cậu biết alpha này là ai chăng?”
Cố Hi nhìn sang.
Đuôi lông mày Ngô Phất Dục giương lên: “là người mà cậu đang nghĩ trong lòng.”
Cố Hi dừng lại, mỉm cười: “Vậy có lẽ sẽ để cậu thất vọng rồi, cậu ta chướng mắt nhất là loại như cậu.”
Ngô Phất Dục: “Chướng mắt tôi, liền để ý tới cậu sao?”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Cố Hi vừa định phủ nhận, đã bị cắt đứt.
“Không lừa được tôi, cậu đang hoảng loạn, mỹ nhân à.” Ngô Phất Dục tới gần cậu, “Chậc, cậu đẹp như vậy, tôi có chút không đành lòng đối phó cậu, bằng không cậu tự rút lui, thế nào?”
Cố Hi bất động, ánh mắt bình tĩnh.
Ngô Phất Dục khom người, hơi thở phun lên mặt Cố Hi: “Thật ra cậu rất tự ti nhỉ.”
Khi tranh đoạt người người mà mình nhín trúng, ý thức của alpha rất cường hãn, hắn sẽ dùng hết mọi biện pháp đả kích địch nhân.
“Không phải của cậu, không liên quan, cướp tới là được.” Đây là những gì Ngô Hàm Thích nói với hắn khi còn nhỏ.
Ngô Phất Dục có phần gene giống với Ngô Hàm Thích, lúc nghiêm túc thì rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn bộ dáng ngây ngốc thường ngày.
Thần sắc Cố Hi khẽ động.
Ngô Phất Dục: “Đừng nhìn ông đây như vậy, ông đây sẽ cho rằng cậu yêu tôi. Rất đơn giản, chỉ có bộ dáng đứng ngồi không yên vừa rồi của cậu, tôi liền phát hiện.”
Cũng không phải, hai người này ở bên ngoài thật đúng là nhìn không ra có quan hệ thân mật. Cho dù vừa rồi Cố Hi quấn khăn cho Vinh Kinh, nhìn qua càng giống như đang chăm sóc vãn bối cùng đoàn làm phim. Thâth đúng là diễn như thật. Kỳ thực ngày đó khi đi từ trung tâm xứng đôi ra, hắn hoài nghi nghe được Vinh kia là hai người này.
Họ Vinh tuy rằng không nhiều lắm, họ Cố tuyệt đối không hiếm thấy. Người khác sẽ không liên tưởng, nhưng hắn ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy hai người này trước sau rời đi.
Sau khi đuổi theo, lúc đầu không tìm thấy hai người này, nhưng sau đó hắn đã đi lại qua đoạn đường đó rất nhiều lần.
Một chiếc xe cứu thương rời đi, rốt cục trong đám người rộn ràng, nhìn thấy Vinh Kinh cơ hồ ôm omega trong ngực nhẹ giọng an ủi.
Trên đường phố náo nhiệt, hai người này tự tạo thành thế giới riêng.
Nếu như nói ai là trở ngại lớn nhất, không nghi ngờ rằng đó là omega trước mắt.
Lúc Ngô Phất Dục phát hiện ra, vô cùng nguy hiểm.
Hắn đang từng chút một đánh đổ vào phòng tuyến tâm lý của Cố Hi.
“Cậu đang tự ti cái gì, khẳng định không phải dung mạo. Trên đời này so với cậu, đẹp hơn không có mấy người. Là bởi vì thể chất của cậu đặc biệt trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn từng bị dượng của cậu x bất thành, hoặc là trầm cảm, biếng ăn, rối loạn cảm xúc lưỡng cực…À, tôi nhớ ra rồi.” Ngô Phất Dục khẽ mỉm cười, “Cậu còn bị đồ chơi Chử Dương kia…nhốt rất lâu, việc này về sau tôi có biết, không có biện pháp. Người lúc đó giúp cậu là ba tôi, phải tôi đều biết hết. Omega như cậu, thật sự không ai muốn, thật sự…ô uế.”
Thân thể Cố Hi run rẩy.
Hắn nói, đúng là những gì cậu sợ.
Sợ Vinh Kinh biết, thể chất của mình.
Sợ bị Vinh Kinh phát hiện, cậu từng bị alpha sờ soạng, giam cầm.
Cậu sợ nhất chính là, thể chất ‘vạn người mê’ của mình, mang lại phiền phức cho Vinh Kinh.
Cậu không dám chân chính ra tay, chỉ dám âm thầm trêu chọc Vinh Kinh một chút.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Đây là chuông điện thoại cậu đặc biệt cài riêng cho Vinh Kinh.
Phòng tuyến của Cố Hi bị tan hơn phân nửa, Ngô Phất Dục là alpha xa lạ, lại nắm quá khứ của cậu trong lòng bàn tay.
Khi tiếng chuông vang lên, trái tim trống rỗng, rốt cục được một tia ấm áp rót vào.
Cậu không có chỗ trốn, ở trong tiếng chuông bên trong tìm lại được sức lực thuộc về mình.