Edit by Mặc Hàm

Khuôn mặt kia của Cố Hi, lạnh băng như vậy mà cũng xem bát quái, quả thực không giống.

Nhưng Chu Du vẫn bất giác nhường chỗ, để cho Cố Hi góc nhìn tốt nhất.

“Ô ô ô…” Thích Ánh khóc tới lợi hại, ngay cả hình tượng vẫn luôn đặc biệt chú ý cũng hoàn toàn không để ý.

Hắn còn chưa ra tay, hôm nay đã bị nhà sản xuất thông báo hủy hợp đồng, đưa ra khỏi đoàn phim, còn dùng lý do ”Cậu và phong thủy đoàn phim không hợp.”… vừa nghe đã biết là tùy tiện tìm cớ.

Hắn còn muốn hỏi Tạ Lăng tại sao, nhưng điện thoại chỉ có thể liên lạc với trợ lý.

Ý tứ đã rất rõ ràng, Tạ Lăng cho rằng tiền đặt cược kia đã không còn gì để tranh luận, cho nên trực tiếp đá hắn đi.

Trợ lý nói một câu, để cho Thích Ánh tự hiểu ra: Nếu cậu còn dây dưa không rõ ràng, thì không chỉ là bị Tạ thị phong sát thôi.

Lúc này hắn mới ý thức được sự đáng sợ của Tạ Lăng, đó là mềm mỏng đối với em trai, còn đối với người ngoài thì lạnh lùng vô tình. Cũng chỉ có tính cách như vậy mới có thể trong mười năm ngắn ngủi liền làm cho Tạ thị phát triển không ngừng.

Hắn vẫn luôn ỷ vào Vinh Kinh hận hắn, đối với hắn vẫn còn một tia lưu luyến, mới dám không kiêng nể gì như vậy. Nhưng trên thực tế Vinh Kinh có phải đã sớm buông xuống hay, đối với hắn không còn một sự tưởng niệm nào.

Nếu không tại sao lại tàn nhẫn nhưu vậy, e rằng chỉ có hắn vẫn luôn dừng lại ở trong những hồi ức đó không chịu bước ra.

“Vinh Kinh, có phải anh tuyệt đối sẽ không quay đầu lại hay không?” Thích Ánh lau nước mắt, đứng dậy, chất vấn alpha trước mặt.

Lời này vừa nói ra, trái tim Cố, giống như bị một bàn tay xách lên.

Cậu vừa hy vọng Vinh Kinh cự tuyệt, không nên bị dính kẹo dính dính vào, lại hy vọng không nên quá ngoan tuyệt.

Quả thực vừa mâu thuẫn vừa lo lắng.

Vinh Kinh mặt mày lạnh nhạt, không chút do dự: “Ừm.”

Phải, biểu hiện của tôi chưa đủ rõ ràng à.

Thích Ánh là một người rất tự tin, tự tin đến mức cho rằng chỉ cần hắn nguyện ý quay đầu lại người khác nhất định sẽ tiếp nhận omega của hắn.

Vinh Kinh cảm giác được tầm mắt phía sau, bất đắc dĩ liếc mắt xem trò vui của hai người.

Nghe được câu trả lời, trái tim Cố Hi nặng nề trĩu xuống, lại nhẹ nhàng hạ xuống.

“Cho dù em tung hết tất cả những thứ này lên mạng, cũng không có đường cứu vãn sao.” Trong điện thoại di động của Thích Ánh, tất cả đều là ảnh thân mật năm đó của hắn và Vinh Kinh. Nhưng năm đó đáp ứng Vinh Kinh chỉ có mục đích không đơn thuần, cho nên hắn căn bản không để cho Vinh Kinh chiếm được tiện nghi, nhiều nhất cũng chỉ có hành động nhỏ như nắm tay, tựa vào vai thôi. Cho dù như vậy, Thích Ánh cũng nhớ rõ, lúc ấy Vinh Kinh vui vẻ sắp điên rồi, những hình ảnh kia còn rõ ràng trước mắt, “Tôi sẽ đem chúng đăng lên mạng. Bây giờ anh là người mới, biết đây sẽ có bao nhiêu tổn hại cho mình chứ. ”

Idol không thể cho nói chuyện yêu đường, đây đã là ước định từ lâu. Thích Ánh bắt được điểm yếu của Vinh Kinh, đây là lá bài cuối cùng của hắn.

Hắn lần này rời khỏi kim chủ, toàn tâm toàn ý quay lại với anh, là mang theo một chút thật lòng.

Lòng người dài, nếu Vinh Kinh là đại gai, đối tốt với mình. Hắn không có lý do gì để chọn những kim chủ kia mà buông tha Vinh Kinh.

Chính bởi vì biết mình mất đi cái gì, Thích Ánh mới có thể liều mạng đi bắt. Lại không nghĩ tới Vinh Kinh giống như là cát sỏi trong tay, càng muốn nắm chặt, trôi đi càng nhanh.

Cố Hi nắm chặt ghế dựa, thiếu chút nữa cào nát chiếc ghế da.

Chu Du cảm thấy tam quan có chút nứt nẻ, trong lòng hắn, tiên nữ không dính bụi trần, làm sao so với người trong cuộc còn nhập vai hơn.

Nào ngờ Vinh Kinh căn bản không quan tâm: “Đăng đi, đây vốn là quá khứ, tôi không có lý do gì ngăn cản cậu.”

Anh dựa vào năng lực để kiếm cơm, nói chuyện yêu đương hay không không phải là vấn đề lớn, anh diễn xuất không phải để fan gọi mình là chồng.

Đố là quá khứ của nguyên chủ, Vinh Kinh không có ý định phủ nhận, hơn nữa nguyên chủ cũng vì những thứu này mà phải trả giá bằng sinh mệnh.

Nghĩ đến lúc xuyên qua, nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, Vinh Kinh liền cảm thấy thủ đoạn của mình đối với Thích Ánh vẫn có chút nhẹ nhàng

“Trên thế giới này, tôi với ai ở cùng một chỗ, cũng sẽ không ở cùng với cậu.”

Thích Ánh vốn còn mang theo nước mắt, khuôn mặt ửng hồng tron nháy mắt trắng bệch.

Vinh Kinh: “Biết vì sao không?”

Thích Ánh ngẩng đầu, trong mắt còn hàm chứa một tia hy vọng.

“Bởi vì người đem nâng cậu trong lòng bàn tay kia, đã bị cậu tự tay giết chết.”

“Đối với tôi mà nói, cậu chỉ là một người xa lạ.”

Thích Ánh không chịu nổi đả kích, hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Lần này, không còn một đôi bàn tay ấm áp nào, đỡ được hắn nữa.

Lúc trước hắn có thể mặt dày theo đuổi, không sợ hãi, nhưng giờ khắc này, hết thảy đều bị đánh nát.

Chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận đã chà đạp lên một trái tim thật lòng của Vinh Kinh, đẩy vào chỗ chết, rốt cuộc tìm không được.

Thích Ánh rơi nước mắt đầy mặt, lặng lẽ khóc, không còn ngụy trang nữa.

Cố Hi đã xem qua những hình ảnh trước đây đã lưu trên diễn đàn, bên trong là hình ảnh trước kia Vinh Kinh theo đuổi Thích Ánh như thế nào.

Khi đó cậu sợ không nhận ra ân nhân, phòng ngừa vạn nhất giữ không ít, về sau quá bận rộn liền quên xóa.

Tầm mắt Cố Hi liếc từ hình chụp đến thực tế, qua lại đã hơn mười mấy lần.

Trong ảnh thâm tình chân thành, mà Vinh Kinh ngoài đời, thân sĩ lạnh lùng lại tuyệt đối vô tình, gió thu cuốn hết lá vàng, quả thực là không lưu lại một manh giáp nào.

Vinh Kinh hiện tại, thật sự không có hứng thú với nam omega!

Là bởi vì đã bị tổn thương sao.

Sau khi Vinh Kinh lên xe liền dặn dò Chu Du: “Lái xe đi.”

Chu Du: “Nhưng phía trước…”

Vinh Kinh: “Hắn sẽ cho qua.”

Quả nhiên, Thích Ánh lần này không quấn lấy nữa, tự động tránh ra.

Vinh Kinh cảm thấy bộ dáng Cố Hi hơi kì lạ, ôn nhu hỏi: “Có phải không thoải mái không? ”

“Tôi…rất khỏe.” Chính là phải chậm rã,

Cố Hi hiện tại bị hai loại cảm xúc chi phối.

Rất sảng khoái.

Và rất buồn.

Mèo khóc chuột bi.

*

Bất kể bên ngoài thế giới hỗn loạn như thế nào, một thời gian tiếp theo, đoàn làm phim vẫn quay phim như bình thường.

Vinh Kinh ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ quay phim hàng ngày ra, còn cần phải trở về mấy công ty thu mua xử lý công việc liên quan. Chu Du nói cho anh biết phần lớn công ty đầu tiên anh lựa chọn đã hoàn thành việc thu mua, bao gồm cả giải trí Thịnh Đằng lúc đầu vô cùng khó nhai. Hiện tại một số ít ngôi sao của Thịnh Đằng đã trao đổi với luật sư của bọn họ, chuẩn bị kiện Từ Thịnh Đằng và mấy người đại diện.

Vinh Kinh vừa nghe, vừa hỏi Ngô thị gần đây thế nào, có động thái lớn gì hay không.

Chu Du còn nhớ rõ một vụ án lớn gần đây, chính là Phương gia với tư cách là nhà cung cấp linh kiện điện tử lớn nhất đã bị Ngô thị thu mua.

Phương gia, đó không phải là bổn gia của Phương Giác Liên sao?

Không nghĩ tới Phương Giác Liên vừa xảy ra chuyện, có thể ảnh hưởng lớn như vậy, đây là kết quả sau khi hào quang nhân vật chính bị thu đi sao? Kỳ thật Vinh Kinh vốn cũng muốn gặm một miếng, thế nhưng đây vốn là một trong những bàn tay vàng thuộc về Ngô gia, vận thế Ngô gia vẫn mạnh mẽ như trước. Vinh Kinh không có đủ tiền để liều mạng, cũng không muốn hiện tại bị Ngô Hàm Thích theo dõi, đương nhiên có khả năng là đã bị theo dõi.

Chu Du còn nói một chuyện khác, anh nhìn trúng nhóm công ty thứ hai, chờ tiền trở lại sẽ đầu tư lần nữa. Đó là một số công ty nhỏ rất có tiềm lực, nhưng rất nhiều công ty nhỏ đã bị tra công cùng với Ngô thị có ý định thu mua, người bọn họ đi đàm phán tay trắng mà trở về.

Vinh Kinh phát hiện, vô luận anh phá hủy nội dung bộ truyện thế nào, thì Thiên Đạo đều sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho đám tra công này.

Quả thực khó lòng phòng bị, khó trách mấy ngày nay nắng đẹp chiếu rọi, một chút dấu hiệu mưa sấm sét cũng không có. Đây là đường tình cảm không thuận lợi, liền bồi thường sự nghiệp sao.

Dựa theo định luật trước đó, nhân vật chủ công bên này hào quang vạn trượng, còn anh xui xẻo chính chính cái bug này.

E rằng ám sát bằng ảo giác tiếp theo, sẽ không còn xa nữa.

Vinh Kinh bình thường cố gắng khả năng mà cẩn thận, nhưng loại ảo giác này, cho dù có cẩn thận hơn nữa cũng khó có thể tránh thoát.

Thừa dịp khó có mà đi ra, Vinh Kinh bị Tạ Lăng gọi đi ăn cơm trưa, vừa nhìn thấy bộ dáng em trai, toàn bộ ngũ quan Tạ Lăng đều nhăn lại: “Sao lại gầy nhiều như vậy!”

Vinh Kinh: “….” Bọn họ đều nói rằng em được đoàn phim nuôi đấy.

Có một loại gầy, gọi là anh cả cảm thấy mình rất gầy.

Tạ Lăng trực tiếp xách em trai đi, cưỡng chế đi ăn cơm, bọn họ đến một nhà hàng mà Tạ Lăng thường xuyên đi.

Hai người gọi món xong, mỗi người đều nói về chuyện phát sinh gần đây, một giọng nói vừa phô trương vừa thẳng thắn từ phía sau vang lên.

“Anh cả, anh cũng tới đây ăn cơm à?”

Tạ nhị thiếu gia, Tạ Kỷ Thịnh. Theo nguyên tác thì ở Tạ gia đã thành công giết ba người rồi lên làm chủ. Được cư dân mạng đánh giá là một trong ba người đứng đầu có giá trị kim cương nhất.

Vinh Kinh nhìn thấy hắn, mới nhớ tới, hàng này đã ra khỏi cục cảnh sát, sao lại không bị nhốt thêm mấy ngày nữa.

Omega mà Tạ Kỷ Thịnh ôm bả vai cư nhiên vẫn là một người quen, chính là Thích Ánh bị Vinh Kinh cự tuyệt mấy ngày trước. Thích Ánh nhìn thấy anh cũng rất kinh ngạc, không biết làm sao đi theo Tạ Kỷ Thịnh ngồi xuống.

Tạ Lăng ngay cả ánh mặt cũng không đặt trên người Thích Ánh, chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Kỷ Thịnh: “Không phải ở Kỷ gia đang bận sao, làm sao lại rảnh như vậy?”

Vừa nói đến nhà họ Kỷ, Tạ Kỷ Thịnh liền một thân đầy sát khí.

Cũng không biết ai đã tung tin, nói hắn có ý định ám sát Tạ Chiêm Hoành, liền nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Kỷ.

Tạ Kỷ Thịnh đúng là đã chuẩn bị tất cả, vừa muốn Tạ gia, vừa muốn Kỷ gia. Đương nhiên bị đám sói đói của Kỷ gia tìm được nhược điểm. Trong khoảng thời gian này, hắn vừa muốn lấy lại tín nhiệm của người nhà họ Kỷ, vừa tìm cơ hội ra tay với Tạ lão gia/

Bởi vì cái tên Trình Giảo Kim kia, làm rối loạn tất cả các kế hoạch của hắn, Tạ Kỷ Thịnh cực kỳ hận.

Đừng để hắn tìm được ai là người tung tin, bằng không hắn nhất định sẽ làm cho người kia hối hận!

“Em ba, rất lâu không gặp, gần đây khỏe không?” Từ nhỏ Tạ Kỷ Thịnh đã không thích Vinh Kinh, bởi vì đây là người dư thừa và chướng mắt.

Ánh mắt và ngữ khí liền nghe ra, hắn đối với Vinh Kinh có bao nhiều chán ghét.

“Không có anh ở Tạ gia, đương nhiên là khỏe.” Vinh Kinh đáp trả.

“Em vẫn không đáng yêu như trước. Đúng rồi, đây là bạn trai cũ của em lúc đó em mặt dày theo đuổi nhỉ, tư vị thật không tốt lắm.”

Thích Ánh khiếp sợ nhìn Tạ Kỷ Thịnh, bọn họ căn bản là chưa từng làm gì cả. Hôm nay vẫn là Tạ Kỷ Thịnh uy hiếp hắn ra ngoài, hắn không tới liền uy hiếp hắn. Thích Ánh khẩn trương nhìn về phía Vinh Kinh, lại phát hiện Vinh Kinh căn bản không thèm để ý mình, ánh mắt tối đi.

“Không muốn ăn thì cút.” Tạ Lăng ra lệnh đuổi khách.

“Cũng đúng, trong mắt anh cả, em ba cái gì cũng tốt, tôi nào sánh được. Vậy không quấy rầy hai người ăn cơm.” Nói xong, nhéo mông Thích Ánh, ôm người nghênh ngang rời đi.

Sau khi Tạ Kỷ Thịnh rời đi, Tạ Lăng nắm dao nĩa nhưung không cắt được, ánh mắt hắn đau đơn như cát bay vào.

Tạ Lăng chậm rãi nói: “Khi còn bé, anh từng bị bắt cóc, thiếu chút nữa đã bị giết chết.”

Việc này, Vinh Kinh biết, trong trí nhớ của nguyên chủ có.

Tạ Lăng xưa nay chưa từng tâm sự, người đàn ông lạnh lùng đến mức cơ hồ không có cảm xúc này, lần đầu tiên mở rộng lòng với người khác.

“Người bắt cóc anh, chính là mẹ của Tạ Kỷ Thịnh. Mà lúc đó sở dĩ bắt cóc bởi vì anh ra ngoài tìm Tạ Kỷ Thịnh đang đi lạc. Bọn họ cho rằng anh đã hôn mê nên không nghe thấy, thật ra anh đều biết. Từ khi từ cõi chết trở về, anh cũng không bao giờ có thể tiếp tục tin tưởng nó. ”

“Nó nói anh không xem nó như em trai, nó thì lúc nào xem anh là anh trai đây. Nó hận anh không thể chết.” Tạ Lăng nói đến dây, ngược lại bình tĩnh hơn, nhưng trong ánh mắt ửng đó, thoạt nhìn thấy tâm tình trầm hơn. “Nể tình hắn đang chảy huyết mạch của Tạ gia, mấy năm nay anh vẫn cho nó cơ hội.”

Vinh Kinh: “Vậy bây giờ…”

Tạ Lăng: “Hiện tại, cơ hội của hắn đã dùng hết rồi.”

Tạ Lăng nói tiếp: “Tạ Chiêm Hoành vẫn phong lưu như trước. Lại qua vài năm, mẹ của Tạ Kỷ Thịnh chết bất ngờ, mẹ của em cũng mang theo em.” Tạ Lăng cười cười, “Em nhỏ như vậy, còn sợ hãi, anh nhất định phải đối xử tốt với em. Nhưng mà, em sợ anh, ghét anh, nhìn thấy anh liền trốn. Em còn nhớ ngày đó khi bỏ nhà đã từng nói gì không?”

Đồng tử Vinh Kinh hơi co lại, anh nhớ rõ.

Tạ Lăng: “Em nói, đời này cũng không có người anh này. Thấy anh bao xa, thì cách xa bấy nhiêu.”

Sau đó, rốt cuộc em cũng không trở lại.

Anh đợi rất lâu rồi, đợi đến khi anh cũng không muốn đợi nữa.

Không ai cần Tạ Lăng, không ai, đều chỉ là một bên tình nguyện thôi.

Nhưng không thể cứ thế mà ngã xuống. Tạ thị không thể không có hắn, Tạ lão gia không thể mất cháu.

Hắn có trách nhiệm của mình, nhất định phải tiến về phía trước.

Tạ Lăng giống như một tòa pháo đài kiên cố, không gì bị phá hỏng, nhưng bên trong đã không còn gì.

Vinh Kinh thường xuyên cảm thấy, Tạ Lăng và Cố Hi, ở phương diện nào đó, rất giống nhau.

Vinh Kinh rốt cục cũng biết, vì sao trong biệt thự, lại có mặt nạ phòng độc, dây thừng, các loại dao Thụy Sĩ và các vật dụng thoát hiểm khác.

Đó là nỗi đau không nói nên lời, bị lãng quên trong đại dương của thời gian.

Chỉ có ký ức của Tạ Lăng, vĩnh viễn lưu lại tại chỗ.

Tạ Lăng cúi đầu, đem miếng bít tết chưa từng động qua này của mình cắt xong, lần lượt gắp từng miếng đặt vào đĩa vinh kinh.

“Em ở đây, là tốt rồi.” Dù em là ai đi nữa.

Ánh tà dương buổi chiều chiếu lên người.

“Anh…”

“Ừ, ngoan.”

*

Sau khi Cố Hi diễn xong, nhìn đồng hồ, để mặc Điềm đến tiệm trà sữa mới mở ở phim trường, mua đồ uống và đồ ăn nhẹ, chuẩn bị mời mọi người dùng.

Chie có lúc mời mọi người uống, mới có thể thuận tiện mời được Vinh Kinh.

Hôm nay Vinh Kinh xin nghỉ, nhưng xem thười gian hẳn là sắp quay về. Diễn viên Hàn Mộc Kiệt ở một bên nhìn cậu không đi, hỏi: “Không đi tẩy trang sao?”

“Ừm, tôi muốn lưu lại xem mấy cảnh sau, học tập một chút.”

“Các người đều đã đoạt giải Kim Sư, còn cố gắng như vậy.”

Cố Hi cười cười, đối với việc Hàn Mộc Kiệt theo đuổi và cố ý tìm đề tài với cậu, chỉ biểu hiện ra lễ phép đáp lại, không cho bất kỳ thời gian mơ mộng nào.

Hầu như tất cả diễn viên alpha và beta, đều không có việc sẽ tìm cậu. Cố Hi đối với ái mộ và cố ý tiếp cận như vậy gần như đã thành thói quen.

Cảnh quay của cậu vừa mới quay xong, cậu vào vai Thất hoàng tử Thiệu Hoa. Từ nhỏ đã chịu hết vũ nhục, ngay cả nô tài thấp nhất cũng có thể khi dễ hân. Chỉ có một người ra tay tương trợ, đó chính là con trai Tể tướng Liễu Ngọc Sanh, hai người quen biết nhau, lại không nghĩ tới Liễu Ngọc Sanh vẫn quay lưng lại với Thiệu Hoa, đổi thành ủng hộ Tam hoàng tử.

Từ nay về sau, Thiệu Hoa đã chết tâm, chỉ định tính toán nắm lấy tất cả cơ hội bò lên trên, ngay khi hắn cần tìm người giúp đỡ, phát hiện Phó Khiên Minh đa mưu túc trí gần như đã yêu.

Cùng cậu diễn chung chính là Hàn Mộc Kiệt, một idol hạng hai, diễn xuất cũng tạm được, nhưng may là không nhiều cảnh.

Sau hoàng hôn Vinh Kinh trở lại, lúc này Mặc Điểm đang phân đồ uống, theo nhu cầu. Cố Hi săn sóc mua các loại đồ uống lạnh, đồ uống nóng, thỏa mãn khẩu vị của mọi người. Mặc Điểm cố ý đem Mã Kỳ Đóa không đường mà Cố Hi dặn dò đưa cho Vinh Kinh, duy nhất không đường, đặc biệt chuẩn bị cho Vinh Kinh.

Vinh Kinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không đường không có linh hồn.

Thế này uống làm sao, cô đơn à?

Vinh Kinh cắm vào ống hút, hút vài hơi.

Oán niệm càng sâu.

Cố Hi không để ý tới ai oán của anh, lạnh lùng dời tầm mắt. Có uống là tốt lắm rồi, còn chọn qua chọn lại, không biết mình mập 2 cân sao?

Hai cân ba chỉ, một đống dây cuốn xung quanh.

Kế tiếp Vinh Kinh còn có cảnh quay, cho nên mới trở lại đoàn phim, xem những người khác diễn, thuận tiện chờ đợi.

Lúc này Hạ Mạn Ni xoa xoa cánh tay, cầm cà phê nóng do Cố Hi mua, hỏi Vinh Kinh: “Cậu nói xem hôm nay thời tiết sao mà lạnh quá.”

Vinh Kinh nhìn thấy cô mặc trang phục mỏng manh, liền đem chăn của mình đưa cho cô, Vinh Kinh ra ngoài đi đóng phim, từ trước đến nay đều chuẩn bị rất đầy đủ. Đây là thói quen kiếp trước.

Hạ Mạn Ni đã gặp rất nhiều diễn viên alpha, nhưng alpha nói chung có tự chủ như vậy, giống như Vinh Kinh thực sự hiếm thấy.

Hạ Mạn Ni nói đùa: “Cậu tốt như vậy, tôi đều muốn đuổi theo cậu. Cậu nói chắc chắn cho tôi một câu, cậu có khó đuổi theo không? ”

Vinh Kinh biết cô gái này không giữ mồm giữ miệng được: “Đừng đùa kiểu vậy nha.”

Cố Hi đi ngang qua không cẩn thận nghe được: “….”

Cuống họng Cố Hi hơi ngứa: “Ắt xì!”

Trong lúc nhất thời nhân viên và diễn viên trong đoàn làm phim đều vây quanh, quan tâm Cố Hi có bị cảm lạnh hay không.

Nhìn Cố Hi được mọi người được vây quanh hỏi thăm, Hạ Mạn Ni hâm mộ nói: “Thật tốt, chỉ có Cố Hi mới được loại đãi ngộ này.”

Vinh Kinh cũng nhìn thấy, trầm thấp ừ một tiếng.

Tay cầm điện thoại lên, gửi tin: Bị cảm à?

Cố Hi được đưa đến phòng nghỉ ngơi, trả lời: Không, mặc quần áo hơi mỏng nên cổ họng hơi khô.

Năm phút sau.

Cố Hi lại gửi một tin nhắn: Cậu cảm thấy Hạ Mạn Ni đẹp không?

Câu nói này thực sự giống như kiếp trước còn đang đi học, trong ký túc xá năm sinh nhìn thấy bạn nữ dễ nhìn đi qua, âm tầm tán gẫu.

Vinh Kinh nhìn Hạ Mạn Ni cầm ly cà phê xoa xoa, mắt to, sống mũi cao, nhìn rất giống tiểu thái dương.

Thật lòng đáp một câu: Đẹp.

Sau đó, cả ngày, đều không thấy Cố Hi trả lời.

Tới tận đêm khuya, sau khi Vinh Kinh tắm xong, không nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, mới ý thức rằng có thể mình đã nói sao?

Vinh Kinh: Có phải cậu giận rồi không?

Cố Hi: [mỉm cười] không có.

Vinh Kinh đã từng có hai người chị, cho dù có là thẳng nam thì cũng biết là có vấn đề.

Cố Hi là con trai, nhưng cũng là omega, ở trước mặt câu ta lại đi khen omega khác đẹp, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Vịnh Kinh lật ra tạp chí mình tìm được trong thư phòng Tạ Lăng trước đó, tìm được tấm ảnh chụp Cố Hi: Cậu đây là 50 mỹ nhân toàn cầu lọt vào vòng chung kết mấy năm trước à?

Cố Hi không nghĩ tới Vinh Kinh lại đi mua được cuốn tạp chí sớm đã không còn xuất bản nữa, đó là ảnh chụp khi cậu vừa mới ra mắt, bức ảnh trúng giải.

Cố Hi: Cái này có gì đẹp.

Vinh Kinh: Ờ, là dễ nhìn.

Cố Hi: …

Có một loại đàn ông, anh ta không nói chuyện tâm tình, chỉ nói sự thật.

Lại hết sức trêu người.

*

Đại khái nhà đầu tư quá hào phóng, mỗi một bữa ăn trong đoàn phim đều rất phong phú, phong phú đến mức không ít nhân viên trong đoàn phim chụp bữa ăn hàng ngày đăng lên Weibo. Khiến vô số cư dân mạng nói mới đến ăn, #đoàn phim có tâm# được một lần lên hot search.

Mỗi một lần ăn cơm, Vinh Kinh và Cố Hi đều cách nhau thật xa, ánh mắt hai người cũng rất ít khi liếc qua nhay, cho dù có đối diện cũng lộ ra chút hương vị giương cung bạt kiếm.

Các diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim đều sẽ vô thức ngăn cách họ, để tránh mâu thuẫn.

Ngay cả phó đạo diễn từ trước đến giờ đều xem Vinh Kinh đặc biệt không vừa mắt còn hỏi Lưu Vũ: “Hai người này có phải không hợp nhau không?”

Lưu Vũ đang lo lắng chuyện này, có chút tự trách nói: “Đều là tôi không tốt, lúc đầu Cố Hi còn rất thưởng thức hậu bối này, sau đó tôi nói lời đồn tiêu cực có chút nhiều, để cho cậu ta thu một chút, hai người cũng không biết tại sao lại thật sự náo loạn mâu thuẫn, cậu xem, hiện tại lại bắt đầu…”

Phó đạo nhìn sang, quả nhiên.

Chỉ thấy trên bàn ăn, hai người ngồi hai đầu, Cố Hi lạnh lùng nhìn sang, Vinh Kinh nhíu mày nhìn lại.

Khí thế của hai người đều mạnh, thoạt nhìn mâu thuẫn rất sâu.

Cố Hi nhìn thấy Vinh Kinh ăn một miếng thịt ba chỉ, tính toán xem một miếng này có bao nhiêu calo, ánh mắt ngăn cản Vinh Kinh: Cậu ăn đủ rồi, phải cố gắng giảm béo.

Vinh Kinh cũng nhìn lại: Hôm nay cậu uống thuốc chưa, đừng đề tôi phải nhắc mỗi ngày.

Cố Hi kỳ thật rất ghét uống thuốc, bởi vì đã hai lần bị chứng biếng ăn, tuy rằng đã chữa khỏi. Nhưng cậu nhìn thấy thuốc vẫn sẽ buồn nôn.

Chịu đựng sự chán ghét, trước mặt Vinh Kinh, uống xuống một viên. Đem acid dạ dày để trở lại.

Đắc ý nhướng mày: Còn cậu thì sao?

Vinh Kinh lưu luyến không rời mà buông miếng thịt trong tay xuống, anh mập, Cố Hi còn dụng tâm chơi ác sửa lại nickname trên Wechat: Mập đến mức không bay nổi.

Thật ra Vinh Kinh cũng chỉ mập mấy cân, chiều cao của anh tương đối cao, cơ hồ nhìn không ra, nhưng để thể hiện hiệu quả trước ống kính tốt nhất, Cố Hi vẫn luôn thúc giục anh giảm cân.

Vinh Kinh cũng chấp nhận bị ràng buộc, không kiềm chế, cân nặng của anh có thể bay đi luôn.

Sau khi kết thúc cảnh quay hôm nay, Vinh Kinh bị Lưu Vũ một mình giữ lại.

Hai người đi tới phòng họp nhỏ, Lưu Vũ nhìn người mới trước mắt nỗ lực tiến lên, còn đặc biệt anh tuấn, hắn rất thường thức.

Lưu Vỹ nói với giọng trầm: “Nào, tiểu Kinh à, chúng ta ngồi xuống tâm sự chút.”

Vinh Kinh nhìn thái độ của đạo diễn, ý thức được sự tình có thể không đơn giản.

Lưu Vũ cảm thấy cần thiết để phụ đạo tâm lý cho nam diễn viên trước khi quay phim: “Cậu ngoài đời đã từng hôn chưa?”

“!” Vinh Kinh cả kinh.

“Có chuyện muốn nói trước với cậu một chút, ngày mai ngoại trừ cảnh diễn của cậu và Mạn Ni, còn có một cảnh hôn của cậu và Cố Hi. Bởi vì là tình tiết tương đối căng thẳng, cảm xúc tốt có thể dễ dàng quay hơn. Cho nên tôi sắp xếp hai người ở cùng một chỗ. Cố Hi bên kia tôi đã mới mấy người đóng thế, trong đó có cảnh hôn thay, cậu không ngại chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play