Cố Hi có hai thứ khác biệt với người bình thường, một là dung mạo bàn tay vàng bị cưỡng ép tặng cho, nhưng bởi vì chưa từng sử dụng đến, nên không thể nói ở đây, hai là khả năng đọc tâm trời sinh
Cái gọi là đọc tâm, chính là có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Khi Cố Hi còn nhỏ, cậu nghĩ đây là món quà trời cao ban cho, nhưng sau đó mới biết đó chỉ là sự phơi bày của thực tế đẫm máu, làm cho cậu đối mặt với những dã thú đội lốt người xung quanh mình.
Cái thuật đọc tâm này là skill bị động, vô vị đến mức làm cho cậu khó mà nói hết.
Cũng giống nhưu kì phát tình của cậu, login và logout đều không báo trước, chức năng chính là ngẫu nhiên đọc được nội tâm của người cách cậu mười thước.
Trọng tâm chỉ có hai chữ tùy duyên, có lúc lập tức nghe được rất nhiều nội tâm, còn phải đi sàng lọc trọng điểm, thậm chỉ cả ngày đều chẳng nắm bắt được trọng điểm nào.
Còn nữa, không phải mỗi câu đều có thể nghe, cho nên mới nói nó tương đối vô dụng.
Điều duy nhất có thể kiểm soát được một chút chính là khi cậu ở một mình, nếu tinh thần tốt, tập trung tinh thần khóa chặt một mục tiêu, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.
Nhưng bởi vì tiêu hoa quá nhiêu tinh lực, bản thân Omega sức khỏe không so được với các giới tính khác, nên có lúc cậu không cần phải làm chuyện bất lợi như vậy.
Khi còn bé, cậu cảm thấy việc đọc được suy nghĩ rất thú vị, sau đó việc tích lũy số lượng âm thanh nhiều đến mức sắp nổ tung liền không cảm thấy có ý nghĩa, trái lại còn trở thành gánh nặng.
Khi lớn lên, nghe được nội dung càng ngày càng hèn mọn, có một số người nhìn cậu không giống như con người, mà giống như đồ ăn. Cs người nhìn mặt thì nho nhã, lễ độ, nhưng thực tế hận không thể đẹm cậu giữ lại... Lúc đầu anh từ khiếp sợ sau đó đến tê dại, có một quãng thời gian ăn cái gì cũng nôn, chứng kén ăn lại bùng phát trở lại.
Mấy năm trước đây kĩ năng đọc tậm logout, cậu thậm chí còn rất vui mưng, rốt cục không cần phải thời thời khắc cảm thụ sự thực tế đến mức nghẹt thở này.
Có lẽ quá mức ghê tởm, tình nguyện dùng sự giả tạo để che đậy chính mình.
Vào lúc này, lần đầu tiên Cố Hi cảm ơn sự tồn tại của nó.
Nếu theo suy luận của cậu vừa rồi, cho dù lúc trước đã từng nhận ân tình, cậu sẽ không thể tin tưởng Vinh Kinh như trước.
Cậu biết rõ hơn ai hết rằng một khi đã trao sự tín nhiệm đi, thì không thể nào thu về được nữa.
Thật sự rất sợ.
Trái tim của Cố Hi như được ngâm trong trà quất trong một buổi trưa hè, những bọt nước nổi lên không ngừng.
Cậu sững sờ nhìn người trước mặt, trong mắt Vinh Kinh không có khinh thường hay chán ghét, cũng không vì những bức ảnh này mà suy nghĩ gì khác, Vinh Kinh không biết tại sao lại rất tin tưởng con người của cậu, không hề hoài nghi về cậu dù chỉ một chút.
Một Alpha như vậy mà tồn tại được.
Vinh Kinh thực sự chán ghét mấy bức ảnh ghê tởm này, liếc nhìn Cố Hi đang không có động thái.
Vinh Kinh không chú ý rằng thái độ của Cố Hi đã lặng lẽ thay đổi trong mấy phút qua, trong nguyên tác cũng từ đầu đến cuối không nhắc đến thuật đọc tâm này, cũng không hề nói có login, nên Vinh Kinh không biết đến chuyện này bên ngoài câu chuyện.
Có thể là do ánh nắng quá mạnh, mắt Cố Hi híp lại, trong mắt như có nước, Vinh Kinh không quan tâm đến vẻ đẹp tuyệt diễm kia, chỉ hãi hùng nhìn Cố Hi đang ngồi ỏa mép ban công, thực sự quá nguy hiểm, liền nhắc nhở: "Cậu đừng nhúc nhích nhích."
Cố Hi không phản đối, yên tĩnh nhìn Vinh Kinh, như một cái một búp bê sứ mỏng manh: "Ờ."
Kỳ thực Vinh Kinh muốn cậu ngồi vào trong một chút, chử sợ vô tình sơ sẩy sẽ ngã xuống, nên tuyệt đối anh không đến gần.
Mà một Omega được nhiều người chú ý mới vừa chịu sự bạo kích kinh hãi, làm gì có thời gian suy nghĩ đến A đang đột ngột xuất hiện hoàn toàn khả nghi, không đập chết hắn đã được coi là nhẹ nhàng và ân cần rồi.
Không ngờ Cố Hi phát hiện ra anh đang lo lắng, chủ động dời về phía anh một chút.
Cái vai chủ thụ này cũng quá tri kỷ! Quả nhiên như nguyên tác đã miêu tả, người vừa đẹp vừa tốt bụng, cho dù đây là tiểu thuyết bàn tay vàng, tác giả cũng là đem những từ ngữ hoa mỹ nhất để diễn tả nhân vật này.
Đúng là xây dựng tính cách thì là mẹ ruột, còn nội dung cốt truyện thì là mẹ ghẻ.
Câu này Cố Hi chỉ nghe được [ cái này ——] sau đó có rất nhiều tiếng ổn, đoạn sau đâu?
Cố Hi khó hiểu, chỉ nghĩ do tinh thần của mình không ổn định nên mới không nghe rõ. Hơn nữa không phải mỗi câu của anh, cậu đều có thể nghe được, nên không nghĩ nhiều.
Vinh Kinh nghĩ đến trong nguyên tác có bao nhiêu thê thảm, còn có những hình này càng thấy Cố Hi quá xui xẻo rồi, không nhịn được nói: "Cậu đừng nên tin tường vào Alpha, không có mấy chuyện tốt lành."
Cố Hi nhẹ giọng hỏi: "Kể cả cậu sao?"
Vinh Kinh lúng túng sờ mũi một cái, không tính tôi,,,đi?
Cố Hi khẽ nhếch miệng: "Tôi biết." Tôi biết rõ ràng hơn ai hết.
Đây là lần đầu tiên cho tới ngày hôm nay cười thật lòng.
Vinh Kinh lúc này mới phát hiện rằng nụ cười giả tạo của doanh nhân với nụ cười chân thật khác nhau một trời một vực.
Vinh Kinh: "Những tấm hình này, có thể giao cho cảnh sát để làm bằng chứng, nhưng mà..." Đối với Cố Hi thì rất bất lợi.
Khả năng lần ra dấu vết là rất nhỏ, đối phương rất cẩn thận. Ngay cả tờ giấy đưa cho Cố Hi cũng là đánh bằng máy, trên mặt khẳng định không có dấu vân tay, không cách nào điều tra được. Hơn nữa, nhưungx hình này không có tổn hại gì đáng kể, cảnh sát cũng sẽ không xem xét nghiêm túc.
Về phần khỏa thân, bất kể có phải là lỗi của Cố Hi hay không, tueyetj đối không thể công khai, cuối cùng người tổn thương vẫn là Cố Hi.
Nếu không, trong sách Cố Hi sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Hung thủ biết quá rõ, chỉ cần Cố Hi còn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, thì hắn sẽ không công khai những bức hình này.
Thực sứ, mọi thứ đều đã được tính toán.
"Không thể giao nộp." Cố Hi nhìn Vinh Kinh khẩn cầu, nếu đám người ở hậu trường sợ cảnh sát, bọn họ sẽ không làm trắng trợn như vây. Nhiều năm qua cậu đã từng thử qua các loại biện pháp nhưng không thể xoay chuyển được, cuối cùng cậu vẫn là người gặp xui xẻo.
"Vậy để tôi xử lý?" Từ đầu đến cuối Vinh Kinh chưa từng hỏi nguồn gốc của bức ảnh, cho dù nó bắt nguồn từ đâu thì nhìn cũng rất buồn nôn.
"Được."
Cố Hi không biết phải giải thích như thế nào thì mới làm cho mọi người tin tưởng rằng cậu không quyến rũ bất kì ai.
Cậu và Vinh Kinh cũng hỉ là những người xa lạ mới quen biết, rất nhiều điều không thể nói ra.
Cậu rất cảm kích Vinh Kinh vì không cảm thấy ghê tởm cậu, nhiều người thấy Omega đầy dâm ý như vậy, sẽ cảm thấy Omega này đã làm điều gì đó.
Một khi danh tiếng của Omega đã bị tổn hại, nó rất dễ dàng bị đẩy lên về vấn đề đạo đức và lên án.
Vinh Kinh lấy chiếc bật lửa đang mang theo bên người, chính chủ có thói quen hút thuốc, Vinh Kinh muốn cai nghiện, cầm bật lửa theo là để đánh chơi, thuận tiện dần dần cai nghiện.
Vinh Kinh lấy một chậu hoa hồng, đổ bùn đất bên trong, đem những hình này bỏ vào chậu ngói bên trong rồi đốt lửa.
Nhìn ánh lửa nhảy lên, Vinh Kinh có cảm giác sảng khoái đã thiêu đốt tội ác, cùng với sự xót xa, có thể anh đã gặp chủ thụ trong hiện thực nên khiến anh có chút đồng cảm.
Mùi than lan ra, hai người yên tĩnh nhìn, không ai lên tiếng.
Gió thổi nhẹ, cánh hoa đỏ sẫm hòa tan với tro bụi bay lên không trung, lượn lờ xung quanh họ.
Ngón tay Cố Hi khẽ run mà nhìn những bức ảnh đỏ này chậm rãi biến mất trước mắt mình, có lẽ tâm trạng quá rối loạn, mí mắt cậu run kịch liệt.
Vinh Kinh chú ý đên, bất kể là bị ép hay là photoshop, nhìn những bức ảnh có khuôn mặt mình ai cũng sẽ hoảng sợ.
Vinh Kinh: "Đừng sợ."
Ngắn gọn mạnh mẽ, có thể làm dịu lòng người.
Cố Hi chậm rãi gật gật đầu, không phải sợ, là hận.
Hận đồ cầm thú đuổi cùng giết tận không chịu buông, càng hận sự bất lực của chính mình.
Đốt xong đồ, Vinh Kinh hỏi Cố Hi có thể đưa cho anh cái điện thoại kỳ lạ kia không: "Tôi muốn điều tra nguồn gốc, tuy rằng có thể sẽ không tra ra được gì." Có thể thấy, người theo đuổi nặc danh này, làm cái gì cũng rất sạch sẽ.
Cố Hi hận không thể đập nát thứ đồ chơi này, không đợi Vinh Kinh giải thích liên giao cho anh.
Điện thoại di động là loại mới nhất. ảnh nền mặc định và app hiện thị có thể nhìn ra là loại đời mới, chỉ có thẻ sim mới gắn mà thôi.
Vinh Kinh thực sự suy đoán được phương pháp này có thể là của một trong năm người, bất kể người nào đi nữa hoàn toàn có khả năng làm loại truy đuổi này, nhưng cũng đẩy chính mình vào hoàn cảnh khiến cho tình hình của Cố Hi tồi tệ hơn.
Trước khi gây tổn hại tuyệt đối không có bằng chứng cùng với thương tổn nhất định, có báo án thì cũng nhanh chóng bị bỏ qua.
Hắn ta không phải là Ngô Phất Dục, Ngô Phất Dục hiện tại vẫn chưa bị thiến, trước mắt chưa trở thành biến thái hoàn toàn, không có hận ý lớn như vậy với Cố Hi.
Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt giữa Cố Hi và Ngô Phất Dục bị anh chiếm trước, khả năng hiện tại hoàn toàn không quen biết. Tạ Kỷ Thịnh vừa mới bị cục cảnh sát tạm giam, cũng bời vì bạn hắn đánh lén cảnh sát, còn đang nghĩ sứt đầu mẻ trán đề thoát ra ngoài, không có tâm tình để làm buổi lễ này.
Như vậy, còn một trong ba.
Ba người còn lại lai lịch cũng không nhỏ, còn có người đặc biệt thích chơi SM, rất biến thái, đều cảm thấy hứng thú với Cố Hi, cũng có thể có khả năng.
Trong khi Cố Hi đang đứng lên, Vinh Kinh vẫn còn đang suy nghĩ. Hả?
Chân, chân dường như đã tê rần.
Vì mất thăng bằng, thân thể ngã ra phía sau, muốn té xuống, theo phản xạ, Vinh Kinh kéo cậu lại, hai người lập tức chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Như một dòng điện nhẹ xẹt qua, tim đạp nhanh hơn.
Vinh Kinh lập tức buông cậu ra, Cố Hi cũng đã đứng vững, âm thanh xin lỗi vẫn lạnh lùng như trước.
Vinh Linh lúc này mới ý thức được người trước mắt, dù là ở trong trường học hay làng giải trí đều là tiền bối của anh. Những hành vi vừa rồi, trong lời kịch thì có chút phạm thượng? Thực ra thì có hơi lố, cũng may Cố Hi không tính toán với anh.
Vinh Kinh đợi một lúc, khi chân của Cố Hi hết tê, mới rời đi để nhân viên đến xử lý mấy chậu hoa hồng đỏ này.
Nhưng sau khi đi vài bước, phát hiện Cố Hi không đi tới, quay đầu lại nhìn cậu.
Cố Hi lúc này rất xấu hổ, vì chân cậu tê nến suýt chút nữa thật sự đã ngã từ lầu xuóng.
Tại sao tất cả bộ dáng xui xẻo của cậu đều toàn bị Vinh Kinh bắt gặp.
Aizzz, thât mắc cỡ quá.
Lại nhìn Vinh Kinh quan tâm mà quay lưng lại, cũng không giễu cợt cậu.
Cố Hi thoáng yên tâm, chờ khi chân đã hết tê, ánh mắt lại không tự chủ nhìn Vinh Kinh.
Cố Hi dường như đang nhìn những món đồ xa xỉ mà mình không thể chạm tới, sự tồn tại trong sạch như vậy, cùng người luôn ở trong vũng bùn giãy dụa như cậu, xưa nay không cùng một đường.
Chỉ cần Cố Hi nghĩ đến quá khứ của mình, cơ thể suýt chút nữa bị vấy bẩn nhiều lần, còn cảm thấy mình quá bẩn và khong thể nảo tẩy sạch sẽ.
Cố Hi bất giác đưa tay ra chạm vào bóng dáng cao lớn.
Sợ anh cũng như bọt biển, thoáng qua liền vỡ tan.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì tốt đẹp chưa từng thuộc về cậu.
Vinh Kinh chưa thấy người đi lên, thần sắc khó hiểu.
Cố Hi hoàn hồn, bình tĩnh đi theo.
Vinh Kinh chú ý đến vết máu trên làn da trắng, chỉ là Cố Hi vẫn còn quá căng thẳng, anh nói có thể sẽ phản tác dụng.
Vinh Kinh ngập ngừng đưa khăn giấy cho Cố Hi, chỉ vết thương trên tay cậu.
Cố Hi dừng lại, bởi vì sau đó vết máu đã khô đi, nên cậu quên mất mình đã bị thương một chút.
Có chút ấm áp đọng lại trong lòng, như những bong bóng nhỏ nổi bọt nữa, vừa chua xót rồi lại ngọt ngào.
Cố Hi yên lặng tiếp khăn giấy che vết thương.
Lúc xuông lầu, hai người đều nhận ra bầu không khsi có chút cứng ngắc.
Thực ra bọn họ chỉ là người dưng, một hậu bối đang thử vai mới tiếp xúc chính thức với tiền bối một chút, lúc này sau khi dẹp bỏ nguy cơ "tự sát", liền không biết phải nói gì.
"Vừa nãy..."
"Vừa nãy..."
Nói gần như cùng một lúc.
Vinh Kinh: "Cậu nói trước đi."
Cố Hi: "Có thể thay tôi giữ bí mật không?"
Vinh Kinh: "Đương nhiên."
Cố Hi: "Đừng điều tra, việc theo đuổi không phạm pháp, hơn nữa, người kia nhất định sẽ xuất hiện lần nữa."
Nếu tra ra được, sẽ liên lụy đến cậu
Vinh Kinh im lặng một lúc rồi lẩm bẩmL "Cái này không phải theo đuổi, căn bản là biến thái, chính là loại biến thái muốn khiến người ta chém thành từng mảnh."
Cố Hi nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười, bầu không khí cứng nhắc đã tan đi.
Để duy trì hình ảnh ít ỏi còn lại của mình, Cố Hi vẫn nhịn cười.
Cố Hi nghĩ đến việc lần này Vinh Kinh bất ngờ thấy được, vẫn lập lại nghiêm túc một lần nữa: "Điện thoại tuy rằng đã đưa cậu, nhưng tôi hy vọng không điều tra nó, đừng tham gia vào, dù sao những việc này không liên quan gì đến cậu." Cậu cẩn thận là được.
Tuy rằng lời nói lạnh lùng, nhưng Vinh Kinh biết rằng Cố Hi đang bảo vệ anh.
Ý định ban đầu của anh quả thật là muốn tránh xa chủ thụ, dù sao thì anh cũng chỉ là một nhân vật thế thân mà tính mạng của mình cũng ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng trong tình huống này, từ "được" lại bị mắc kẹt trong cổ họng không làm sao nói ra được.
Anh cảm giác nếu như nói ra thì sẽ xát muối vào vết thương của Cố Hi.
Trong và ngoài tòa nhà đều có fan hâm mộ nhiệt tình của Cố Hi, vừa rồi khi anh xuống cầu thang, suýt đã đụng phải một người, Cố Hi tìm cơ hội, kéo Vinh Kinh qua tránh đi.
Hai người đi đến một phòng chứa đồ, máu trên tay Cố Hi đã đông lại, nhưng vết thương bởi vì ma sát mà tạo ra một vết dài, nhìn thấy mà giật mình.
Vinh Kinh đi ra bên ngàoi hỏi một ít đồ y tế để khử trùng, để Cố Hi ở lại chỗ cũ, vễ thuơg nhất đinh phải xử lý.
Vinh Kinh vừa nghĩ đến Cố Hi ở tại sân thượng bài xích và hoài nghi mình, liền định đem đồ thả xuống rồi rời đi, khiến Cố Hi cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà nhìn Cố Hi trực tiếp đổ cồn vào tay mình không chớp mắt, sau đó chuẩn bị băng lại.
Vinh Kinh nhin mà hãu hùng, trong thịt còn có ít đá vụn, cậu xử lý như thế chỉ làm vết thường ngày càng thêm nghiêm trọng, còn có thể bị uốn ván.
"Cậu không thể xử lý như vậy, phải lấy đá ra, để tôi làm." Vinh Kinh cầm lọ cồn xịt ra.
Sau khi đưa tay ra, mới nhớ nguyên tác nói rằng Cố Hi rất không thích Alpha đến gần. Trong khi đang diễn, nếu bị đụng chạm thì sẽ buồn nôn, nổi da gà, trong lòng đã hình thành thói quen bài xích.
Vinh Kinh nghĩ chuyện này sẽ có chút khó khăn, đang chuẩn bị thu tay về và nói chuyện để giảm bớt bầu không khí thì Cố Hi đột nhiên đặt bàn tay bị thương vào lòng bàn tay anh, bàn tay mềm mại, không khác nào một nắm tuyết.
Cố Hi lại đọc được suy nghĩ là: [ Cố Hi đang ——], sau đó liền mất tín hiệu, có phải cái đọc tâm lâu quá không login, nên hỏng rồi.
Dù không thành công đọc được, nhưng khi thấy Vinh Kinh chủ động duỗi tay ra, Cố Hi dường như thấy mình được một chiếc bánh ngọt ngào.
Cậu miễn cưỡng ăn, vì biết bộ dáng của mình trời sinh không xứng đáng để ăn.
Nhưng không có nghĩa là đã đưa bánh đến trước mắt cậu thì cậu sẽ từ chối.
"Câu chịu khó chút."
Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa khiến Cố Hi nghĩ đến fan hâm mộ gửi biểu tượng cầu vồng cho cậu.
Cái gì mà tiên nữ hạn phàm đã cực khổ rồi, cậu nên đợi người ta ở trên trời đi, loại cầu vòng này ở đời trước cũng được nghe rất nhiều rồi, đều là khen cậu ta. Căn bản ludc đó cậu sẽ không thấy có chuyện gì lớn, nhưng bây giờ Cố Hi cảm thấy lại phù hợp.
Tay của Cố Hi rất hoàn hảo, nước da trắng ngần, ngón tay thon dài, mềm mại, chạm vào hơi mát.
Nhưng Vinh Kinh dù sao cũng là trai thẳng, chì nhìn thưởng thức thôi, liền nghiêm túc xử lý vết thương trên tay Cố Hi, mới đầu thì chỉ nghĩ đó là vết cắt nho nhỏ, sau đó vì né Vinh Kinh, đôi tay này lại ma sát trên mặt đất thô ráp, nhìn đã có chút nghiêm trọng.
Vinh Kinh trước tiên rửa sạch vết thương bằng nước khoáng, sau đó cúi đầu nhíu mày: "Có thể hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng."
Cố Hi nhìn Vinh Kinh rũ mắt, khoảng cách rất gần, lông mi dài vài dày nhìn giống như cây quạt, Cố Hi chậm rãi nhắm chặt mắt lại, nhắc nhở mình không được ích kỷ, và tiếp cận những người không nên đến gần.
Cố Hi nhẹ nhàng nói: "Không đau." Không đau chút nào.
Cố Hi trước đây thường bị thương khi tập võ, đều tự mình xử lý nên động tác rất thành thục.
Cầm nhíp nhỏ nhặt ra từng miếng vụn đá, sau đó khử trùng, băng bó vết thương, toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng, cho dù đối phương là nam, thì tin rằng không ai tàn nhẫn đối xử với sự tồn tại của đồ sứ tinh xảo như vậy.
Khi đã băng bó xong, Vinh Kinh còn nhớ rằng người phục vụ kia lúc trói Hoàng Mao lại đã thắt nơ bướm.
Vinh Kinh nghĩ rằng điều đó cũng thú vị, cũng dùng băng gạc thắt một cái nơ bướm nhỏ trên vết thương của Cố Hi.
Cố Hi nhìn đôi tai nhỏ trên tay mày, dở khóc dở cười, không nhìn ra được sự tương phản của Alpha với Vinh Kinh còn có chút trái tim thiếu nữ này.
Có lẽ vì địa điểm thử vai bị lộ nên một số fan đứng bên ngoài đã giơ hình, kiếng chân chờ Cố Hi xuất hiện. Vinh Kinh đi trước dò xét một phen, sau đó hai người quyết định đi ra ngoài bằng cửa sau.
Vinh Kinh vẫn còn hơi lo lắng cho tình trạng của Cố Hi, nhưung Cố Hi đã giơ bàn tay đang được băng bó cẩn thận của mình, mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã băng bó cho tôi. Đừng quên rằng tôi là tiền bối của cậu, một chút chuyện nhỏ này không qua được thì làm sao dạy dỗ được các hậu bối đây?"
Nhìn vẻ mặt Cố Hi không còn căng thẳng, Vinh Kinh thoáng yên tâm.
Lúc hai người tách ra, Cố Hi còn nói: "Tôi rất mong được làm việc với cậu."
Vinh Kinh cảm thấy khả năng đó rất xa vờ, rõ ràng bản thân mình chưa hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của chính chủ, ở đoàn phim thì có nhiều lựa chọn tốt hơn, anh có nhận được vai thì nó cũng giống như trúng số vậy.
Nhưng đối mặt với Cố Hi, anh vẫn gật đầu, tỏng lòng cũng có chút hy vọng, nói không chừng có thể sẽ xuất hiện kỳ tích.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Hi biến mất, nụ cười tỏa nắng của Cố Hi mới dần biến mất.
Cậu nhấc tay bị thương lên, và nhìn lên bâu trời xanh ngắt.
Cậu như được một đôi tay mạnh mẽ kéo trở lại dưới ánh mặt trời.
Cảm nhận được nhiệt độ của anh mặt trời chiếu vào cơ thể.
"Cảm ơn."
Cách đó không xa, một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở ven đường, người ngồi bên trong cầm điện thoại trên tay.
Trên màn hình hiện lên một tin nhắn ngắn: Cút.
Khóe miệng của người đàn ông như bị xé ra, lại bị cự tuyệt, thật cố chấp.
Loài hoa trên núi cao không ai hái được này luôn thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Đóa hoa này vốn không thích hợp sinh trưởng trên vách núi cheo leo, nên được mang về để trong nhà kính, tỉ mỉ chăm sóc, bóc tách từng chút một, mới có thể thu được tinh hoa thơm ngát nhất.
Tuy nhiên chú hắn đã cảnh cáo đừng làm quá phận, ép quá sẽ cắn người, huống chi đóa hồng này có gai.
Lần này, tạm thời bỏ qua, mỹ nhân trong lồng của tôi.
Qua khung cửa kính bán trong suốt, người đàn ông nhìn về phía hai người mới tách ra.
"Đi điều tra xem, người đàn ông bên cạnh cậu ta là ai?"
"Vâng."
"Lái xe đi, đến Tạ Lệ Nhĩ tìm chú trước."
*
Sau khi Vinh Kinh và Cố Hi tách ra, anh dự định đến tìm Tạ Lăng nói chuyện, Tạ Lăng suýt nữa đã chết oan uổng, đến bây giờ trong lòng Vinh Kinh vẫn còn chút sợ hãi.
Hơn nữa chiếc điên thoại di động trên tay này, khả năng phải tìm một người chuyên nghiệp thì mới tìm ra cách.
Đừng hỏi tại sao một người đã từng học thông tin điện tử và linh kiện chuyên nghiệp, một cái điện thoại này còn không hủy đi.
Câu trả lời là, ở đây anh không có kỹ năng nào cả
Hơn nữa có quỷ mới hiểu được điện thoại ở thế giới này có giống với các điện thoại thông thường hay không, vì lý do an toàn, tốt nhất tìm ra phương pháp trước.
Vừa bước vào tòa nhà Tạ thị, khi đi ngang qua quầy lễ tân, ánh mắt sắc ben vừa nhìn thấy Vinh Kinh, phát sáng lên.
Buột miệng: " Xin chào tiểu thiếu gia."
Lần trước Chu Hưởng đã nói qua, lần này nhất định nhớ rõ mặt. Hơn nữa khuôn mặt của Vinh rất dễ nhận biết nên khó mà nhận sai được.
Những người còn lại ở quầy lễ tân cũng trêu ghẹo lại: "Xin chảo tiểu thiếu gia."
Tầng một có rất nhiều người đi ngang qua, nhìn thấy một màn hoành tráng này không nhịn được liếc về phia lỗ tai đang đỏ chót của Vinh Kinh.
Quầy lễ tân cười khúc khích, các nang thấy tiểu thiếu gia đang xấu hổ, thật sự là thăngr A, quá hấp đẫn,
Vinh Kinh định nhanh chóng chạy trốn, nhưung lại bị một tiếng thét sau lưng chặn lại: "Vinh Kinh?"
Vinh Kinh quay đầu nhìn lại.
Ồ, hơi quen mắt.
Ai đây?
À nhớ ra rồi
Bạn trai cũ đang hung hăng xông tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT