Đồ ăn của Liễu Nhất thật sự rất thơm, cậu ăn một miếng lại một miếng hoàn toàn không gián đoạn, một hạt cơm trắng nghịch ngợm dính ở khóe môi cậu, môi mỏng được phủ một tầng nước thịt mê người.

Hạ Nghị đột nhiên rất muốn lại gần giúp cậu liếm sạch, càng muốn nếm thử nước thịt ở khóe môi mỹ nhân có hương vị gì.

Có điều, mạo phạm mỹ nhân ở nơi đông người dù sao cũng là tội ác, vì thế hắn cưỡng chế ý muốn đùa giỡn lưu manh, mở miệng yêu cầu: "Cho tôi một miếng."

Liễu Nhất nghe vậy dừng động tác đưa cơm lên miệng, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái, xác định đối phương đang nói với mình, do dự.

Hạ Nghị thấy thế bất mãn nói: "Tôi đều đã tặng cậu bữa sáng hai lần, ăn một miếng cơm của cậu thì có làm sao, đừng nhỏ mọn như vậy."

Liễu Nhất nghe vậy cảm thấy Hạ Nghị nói cũng có lý, hai bữa sáng đổi một miếng cơm nói sao cũng là Hạ Nghị thiệt,vì thế đem chén đĩa hướng bên phải đẩy tới nói: "Cậu tự xúc đi."

Hạ Nghị đường hoàng mở miệng yêu cầu: "Cậu đút cho tôi"

"Tự cậu xúc."

Đối với Liễu Nhất mà nói, hành động đút cơm này thật sự rất thân mật, ngoại trừ anh trai, cậu còn chưa từng đút cơm cho ai, huống hồ cậu cùng Hạ Nghị căn bản là không quen, vì thế nhíu mày cự tuyệt.

Thỏ con thật sự là một chút cảm giác nguy cơ đều không có, cứ trực tiếp cứng rắn cự tuyệt như vậy, trên mặt thế nhưng còn dám lộ ra biểu tình ghét bỏ?

Đáy lòng Hạ Nghị ác liệt bắt đầu rục rịch, vô lại tiến đến bên tai Liễu Nhất thấp giọng uy hiếp: "Cậu không đút cho tôi, tôi liền hôn cậu ngay tại đây."

Sao lại có người vô sỉ như vậy chứ!

Căn tin là nơi công cộng, lại là thời gian ăn trưa nên nhân viên ở đây ăn cơm rất đông, Liễu Nhất xem xét tình thế, khuất phục uy hiếp của Hạ Nghị, xúc một thìa cơm thịt kho đưa đến miệng hắn.

"Hương vị không tồi."

Cơm mềm dẻo được ngấm nước thịt trong veo, thịt kho hương vị vừa phải, ăn thập phần ngon, Hạ Nghị nhai hai lần liền nuốt xuống, vừa lòng khen ngợi.

Chỉ là tầm mắt hắn lại thủy chung dính ở khóe miệng Liễu Nhất, không biết là khen cơm ngon, hay là khen người.

Liễu Nhất không biết mùi vị ăn xong nửa đĩa cơm còn lại, đáy lòng nôn nóng bất an, cậu không biết rõ Hạ Nghị, nhưng mặc kệ là từ lời đồn hay là hai ngày nay cậu chứng kiến, có thể thấy đối phương thật sự không tính là người tốt.

Nếu chỉ là ham chơi, cậu thật ra cũng còn có thể nhẫn, chỉ là bị hôn vài cái, cũng không đau không ngứa, nhưng ngộ nhỡ vạn nhất đối phương sau này còn làm ra chuyện tình càng quá phận thì làm sao bây giờ?

Anh trai có nói qua, nam sinh muốn hôn mình so với muốn đánh mình càng đáng sợ hơn, tuy rằng cụ thể có gì đáng sợ Liễu Nhất không biết, nhưng là cậu tin tưởng lời anh trai nói.

Cho nên, Hạ Nghị không thể nghi ngờ là người đáng sợ.

Hứa Niên đối diện đã sớm an tĩnh lại, hứng thú nhìn hai người nói chuyện, tâm hồn bát quái hừng hực dâng lên dưới đáy lòng, hận không thể chạy nhanh tìm chỗ không người bắt lấy Liễu Nhất nghiêm hình tra hỏi.

Tiết thứ nhất buổi chiều bắt đầu lúc 14:00, sau khi ăn trưa còn nửa tiếng nghỉ ngơi, Liễu Nhất không có thói quen ngủ trưa, bình thường lúc này cậu sẽ lựa chọn đến thư viện.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Liễu Nhất liền trực tiếp đi lên tầng ba.

Đúng vậy, tầng cao nhất căn tin là thư viện của trường Nhất Trung, thư viện của Nhất Trung trang hoàng rất xa hoa, toàn bộ cửa sổ sát đất được thiết kế lấy ánh sáng rất tốt, giá sách phân loại rõ ràng, lại bởi vì ít người tới, vừa yên tĩnh vừa sạch sẽ, là nơi cậu thích nhất ở trường học.

Hứa Niên vốn muốn đi theo Liễu Nhất đến thư viện hỏi thăm bát quái nhưng lại bị Hạ Nghị "Ôn nhu" đuổi đi, lý do là hắn muốn cùng với Liễu Nhất trải qua thế giới hai người.

Hứa Niên đứng ở cửa thư viện một lát, đột nhiên phản ứng lại: bạn cùng bàn của cậu, cái người điệu thấp có thể so với không khí kia, thế nhưng lại âm thầm quen biết với lão đại của trường!

"Nhất Nhất, cậu quả nhiên không giống người thường, cố lên!"

Hứa Niên ở cửa nhìn bóng dáng Liễu Nhất yên lặng nắm chặt nắm tay, giống như tiểu tiên tử nghiện couple, trên mặt lộ một tia ửng đỏ —— Hạ Nghị kia nói không chừng cũng là gay!

Liễu Nhất không biết quan hệ của mình cùng Hạ Nghị đã được bạn cùng bàn nhan khống của mình suy nghĩ tốt lắm, sau khi tìm được sách muốn xem trên giá sách thứ ba liền đi đến dãy bàn gần cửa sổ sát đất ngồi xuống.

Hạ Nghị tiện tay đặt một chai nước ở trước mặt cậu, ngồi xuống vị trí đối diện.

Liễu Nhất tập trung xem sách.

Chính là làm sao cũng không thể tập trung tinh thần, một trang sách cậu xem năm phút đồng hồ cũng chưa xem xong, tại chỗ cách cậu không đến nửa mét, tầm mắt thiêu đốt của người kia tựa hồ muốn đem cậu nhìn đến nổ tung.

Cuối cùng Liễu Nhất chịu không nổi, nhịn không được ngẩng đầu trừng mắt nhìn ánh mắt càn rỡ của người kia: "Cậu không đọc sách vậy đến thư viện để làm gì?"

Hạ Nghị thấy cậu cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với mình, ngả ngớn trả lời: "Cậu so với sách đẹp hơn"

"Tôi là con trai" Liễu Nhất tức giận nói.

Hạ Nghị lại vẫn là bộ dáng tức chết người nở nụ cười yếu ớt: "Tôi không tin."

Liễu Nhất ngẩng đầu đưa tay chỉ vào hầu kết của mình cho hắn xem: "Tôi có hầu kết."

Cổ Liễu Nhất vừa nhỏ vừa trắng, hầu kết nhỏ hơi hơi gồ lên, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa xinh đẹp, Hạ Nghị mâu quang thâm thúy, ngữ điệu cà lơ phất phơ: "Nhìn không ra"

"Cậu, cậu chính là cố ý!"

Liễu Nhất xiết chặt nắm tay, tuy rằng rất tức giận đối phương cứ như vậy mà trêu chọc mình, nhưng đồng thời cậu cũng rất rõ ràng mình đánh không lại người ta, chỉ có thể sinh hờn dỗi.

Hạ Nghị thấy cậu thật sự tức giận, chẳng những không hoảng hốt mà còn vui vẻ tận hưởng điều đó.

Liễu Nhất bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng không những không đáng sợ mà còn thập phần đáng yêu.

Trong Thư viện không nhiều người lắm, trước quầy lễ tân có một nữ sinh ban nhất trực ban, một cặp đôi nam nữ vừa bước vào hàng ghế cuối cùng, ngoài ra chính là Liễu Nhất với Hạ Nghị ngồi ở gần cửa sổ sát đất.

"Cậu cuối cùng muốn thế nào?"

Liễu Nhất thấp giọng hỏi, cho dù trước đây cậu không cẩn thận đắc tội người này, cũng nên cho cậu một cơ hội bồi thường đi, cứ như vậy quấn lấy cậu sẽ gặp ác mộng a!

Người đối diện không hề có thành ý mở miệng: "Yên tâm, không đánh cậu."

Liễu Nhất thầm nghĩ lớn tiếng phản bác: Có bản lĩnh cậu cũng đừng có hôn tôi!

"Có điều, tôi cũng không cam đoan không hôn cậu."

Hạ Nghị tựa hồ nhìn thấu độc thoại nội tâm của cậu, cười xấu xa, tiện tay từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình sáng lên, mặt mày sắc bén chợt lóe rồi biến mất, "Tôi còn có việc, tan học đừng đi đường vòng."

Nói xong liền đứng lên rời đi.

Liễu Nhất thấy hắn thật sự đi rồi, trong lòng không hiểu sao lại tức giận.

Người này thật sự rất không lễ phép, nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của cậu, thật sự là học sinh cá biệt bá đạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play