Thứ bảy, thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không mây, hàng loạt chim bồ câu bay lên từ quảng trường, trên bầu trời thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một mảng mây trắng, xác suất người qua đường xui xẻo bị phân chim rơi trúng cũng cao hơn bình thường rất nhiều.

Các trung tâm mua sắm lớn cũng thay sang kiểu trang trí trẻ em, hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Tại sảnh lớn của một bệnh viện công ở trung tâm thành phố A đang tổ chức hoạt động khám bệnh miễn phí cho trẻ em, cửa đại sảnh treo biển quảng cáo chúc mừng Tết Thiếu nhi cùng bóng bay màu sắc rực rỡ.

Hạ Nghị từ cửa trước đi ngang qua, lúc này mới ý thức được hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi,《Công ước Quốc tế về Quyền trẻ em》xác định trẻ em là bất cứ ai dưới 18 tuổi. Cho nên, nên tặng bạn nhỏ Liễu Nhất quà tặng gì đây? Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Đúng lúc giờ ăn cuối tuần, thang máy bệnh viện chật kín người, Hạ Nghị vừa đi vừa tự hỏi nên tặng gì cho người nào đó, nhìn hàng người xếp hàng trước thang máy quyết định đi thang bộ.

Hạ Nghị chân dài, một hơi leo cầu thang lên năm tầng cũng không cảm thấy khó thở, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc không che giấu được, hắn xoay người ở đầu cầu thang bước vào phòng nước nóng. Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

"A, người đi chỗ nào rồi?"

Hứa Niên một đường theo dõi, mệt đến thở hồng hộc, đưa tay tháo xuống khẩu trang vịn tường thở dốc, nhìn cầu thang trống rỗng nghi hoặc tự hỏi "Tại sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi, không nên a."

Hạ Nghị từ phòng nước nóng đi tới, vừa muốn động thủ lại nhận ra người đến là bạn cùng bàn của Liễu Nhất đúng lúc thu tay lại, nhíu mày hỏi: "Tại sao theo dõi tôi?"

Hứa Niên nhanh chóng biến sắc mặt, cười đến vẻ mặt lấy lòng, làm bộ kinh ngạc nói: "A, Hạ Nghị, Cậu tại sao ở chỗ này? Thật khéo, bạn tớ gãy chân, tớ đến thăm hắn."

"Ít giả vờ, theo tôi một đường, nói thật." Hạ Nghị vô tình vạch trần.

Hứa Niên biết mình lộ tẩy, thu lại bộ dạng đùa giỡn, thành thành thật thật khai báo: "Tớ muốn đến thăm Tưởng Viêm.

Hạ Nghị nghe vậy không khỏi một lần nữa quan sát cậu một lượt, bạn cùng bàn của tiểu mỹ nhân này đối trai đẹp luôn phá lệ nhiệt tình, ngược lại không phản đối. Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Hay là tiểu mập mạp này coi trọng xú tiểu tử Tưởng Viêm kia, bạn cùng bàn của tiểu mỹ nhân coi trọng em trai mình. Hạ Nghị căn cứ tâm tính xem kịch vui hướng tầng sáu đi, vừa đi vừa nói lại: "Đi theo tôi."

"Cám ơn."

Hứa Niên cảm kích một bên nói lời cảm tạ một bên theo đi, nhỏ giọng nói, "Tớ sẽ không đi vào, ở cửa liếc hắn một cái là được."

"Có người đến thăm cậu."

Hạ Nghị không phản ứng câu nói kế tiếp của cậu, sau khi lên tầng sáu lúc rẽ trái dừng lại trước cửa phòng thứ ba, trực tiếp đưa tay đẩy cửa phòng bệnh 666 ra, Hứa Niên không kịp trốn, chống lại ánh mắt người bên trong.

Thiếu niên luôn hăng hái giờ này đứt một chân suy sút nằm trên giường bệnh, mặt trái dán một khối lớn băng gạc, tay phải cùng chân trái cũng bó thạch cao, thoạt nhìn quả thực giống tàn phế.

Nhưng khuôn mặt tuấn tú sắc bén trước sau như một vẫn biểu tình kiêu căng, giống như ai cũng không để vào mắt, kiêu ngạo muốn chết.

Hứa Niên đau lòng không thôi nhìn vết thương của hắn, Tưởng Viêm tiếp nhận quan tâm nóng bỏng của cậu, không rõ nhíu mày nhìn Hạ Nghị, hỏi:

"Người này ai?" Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Tưởng Viêm thế nhưng không biết tiểu mập mạp. Hạ Nghị nghe vậy thú vị nâng mi, biết thời biết thế nói: "Người chăm sóc cậu."

Tưởng Viêm hoài nghi nhìn Hứa Niên mặt tròn: "Anh từ chỗ nào tìm tới lao động trẻ em?"

Hứa Niên vội vàng bắt lấy cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ mình: "Tôi sắp tròn mười sáu tuổi, không tính là lao động trẻ em, yên tâm, tôi chuyên nghiệp."

"Giao cho cậu." Hạ Nghị không quan tâm nghi ngờ của Tưởng Viêm, nhét mấy thứ đang cầm vào tay Hứa Niên sau đó lại vô tình rời khỏi.

"Yên tâm đi."

Hứa Niên hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể có được cơ hội đến chăm sóc nam thần, cảm kích nhìn theo Hạ Nghị rời đi, hận không thể cho hắn một cờ thưởng "Bà mối".

Tương Viêm trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ nghi ngờ, cậu nhóc trước mắt này trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con phúng phính, lên trên là đôi mắt đơn thuần to tròn, lông mi dày, mặt tròn tròn, thấy thế nào cũng như là bạn nhỏ chưa cai sữa.

Hạ Nghị thế nhưng tìm một tiểu hài tử tới chiếu cố hắn, rốt cuộc là ai chăm sóc ai?

Nhìn theo Hạ Nghị đi xuống lầu Hứa Niên mới xoay người, nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp trai trước kia hiện tại mặt mày hốc hác, Hứa Niên dưới đáy lòng tự nhủ: không thể thét chói tai, không thể hoa mắt, không thể hoa si! Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Cậu tự mình làm ba lần ám chỉ tâm lý sau đó đối diện người trên giường cứng môi cười, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ đáng yêu, sau đó nhấc chân đi vào phòng 666.

Tưởng Viêm thản nhiên liếc mắt quét cậu một cái lại lạnh lùng cúi đầu chơi chơi di động.

Hứa Niên một chút cũng không để ý đối phương lãnh đạm, đem cặp lồng đặt lên bàn đầu giường, sau đó đối người trên giường ôn nhu mở miệng: "Tôi tên Hứa Niên, so với cậu lớn hơn một tuổi, bất quá cậu không cần gọi anh, gọi Niên Niên là được."

Tưởng Viêm cả người nổi lên một tầng nổi da gà, tiểu hài tử chưa cai sữa dám ở mình trước mặt mình xưng "Anh", trước không nói đối phương lá gan đủ lớn, chỉ nhìn mỗi gương mặt trẻ con này cũng thật sự quái dị.

Căn cứ nguyên tắc người lớn không chấp trẻ con, hắn cười nhạo một tiếng đem người bên cạnh trở thành không khí tiếp tục chơi di động. Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Hứa Niên hoàn toàn không quan tâm thái độ coi thường của hắn, kiên nhẫn mở miệng: "Cậu lúc nào muốn đi WC hoặc rửa mặt thì nói cho tôi biết, tôi cũng có thể giúp cậu, hiện tại tôi đút cậu ăn cơm."

Cậu nói xong mở bình giữ nhiệt, canh xương đậm đà cùng mùi thơm của hỗn hợp trứng hoa nhất thời tràn ngập cả phòng, Hứa Niên vô dụng nuốt nuốt nước miếng

Tưởng Viêm nghe được thanh âm nuốt nước miếng quay đầu nhìn cậu một cái, Hứa Niên vội vàng phủi sạch quan hệ: "Tôi không thèm."

Hứa Niên âm thầm ảo não, nếu trước khi đến mình ăn cái bánh mì thì đã không đến nỗi mất mặt như vậy.

Cậu cố nén nước miếng múc một thìa canh nhẹ nhàng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Tưởng Viêm: "Uống canh khai vị trước." Tưởng Viêm quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm kia cảm thấy có chút quen mặt, nhất thời lại không muốn từ chối. Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Quên đi, khó xử tiểu hài tử không có nghĩa lý gì. Nghĩ vậy Tưởng Viêm phối hợp há miệng uống canh Hứa Niên đút.

"Thật ngoan."

Hứa Niên cười đến thần tình từ ái, Tưởng Viêm nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, bị tiểu hài tử chưa cai sữa coi thành đứa trẻ chăm sóc, trải nghiệm như vậy đúng là lần đầu.

Bất quá tuy rằng trong lòng khó chịu, Tưởng Viêm cũng không có soi mói, dù sao hắn quả thật đói bụng.

Mười lăm phút sau Hứa Niên thu hồi bình giữ nhiệt trống không cười khích lệ: "Tiểu Viêm thật giỏi, tất cả đều ăn hết."

Tưởng Viêm nghe vậy nâng mặt trừng mắt liếc cậu một cái, hung dữ đe dọa: "Cậu gọi cái gì đó?"

Hứa Niên hoàn toàn không sợ hãi bộ dáng hắn đen mặt, nghiêm trang trưng cầu ý kiến của hắn: "Tiểu Viêm a, tôi có thể gọi cậu như vậy không?"

Tưởng Viêm quyết đoán cự tuyệt: "Không thể." Hứa Niên vô tội nói: "Chính là tôi cảm thấy gọi Tiểu Viêm rất êm tai." Tưởng Viêm liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt mang theo hàn ý uy hiếp.

Hứa Niên giả ngu cười làm lành dời đi đề tài: "Rất đau đi, bác sĩ nói như thế nào, bao lâu có thể xuất viện?" Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Tưởng Viêm dùng tay trái không bị thương bắt đầu chơi game, hoàn toàn không để ý tới cậu, Hứa Niên hoàn toàn không so đo hắn lãnh đạm lải nhải tự nói: "Có muốn ăn táo không, tôi gọt vỏ cho cậu."

"Chơi di động nhiều không tốt cho mắt, Tiểu Viêm."

Quả nhiên người nào đó lập tức hướng ánh mắt chết chóc đến đây, Hứa Niên thầm nghĩ: "Cậu rốt cục để ý tôi, Tiểu Viêm, cậu không cần lạnh lùng như thế, cùng tôi tâm sự đi chứ."

"Lải nha lải nhải _"

Tưởng Viêm vừa muốn mở miệng cảnh cáo cậu, một đạo thanh âm xấu hổ vang lên trong phòng bệnh.

Hứa Niên vội vàng che bụng mình, lung tung giải thích, "Cái kia, vị thành niên công việc khó tìm, tôi cũng là lâm thời nhận được việc này nên chưa kịp ăn cơm, không sao, tôi một chút liền tốt."

Tưởng Viêm chưa kịp nói lời cảnh cáo lại như vậy biến mất, thầm nghĩ tiểu hài tử này sắc mặt hồng nhuận, trắng trắng mềm mềm, nhìn sao cũng không giống như là đứa nhỏ nhà nghèo không kịp ăn cơm.

Nhưng nghĩ lại mỗi nhà đều có khó khăn riêng, nói không chừng đối phương thật là gia đình tình huống đặc thù. Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Nghĩ đến đây Tưởng Viêm từ bên cạnh lấy ra một túi da, một tay mở ra từ bên trong lấy vé mời đưa cho người bên cạnh: "Đi ăn cơm."

"Tiểu Viêm, tôi chỉ biết cậu tốt bụng nhất."

Hứa Niên trân trọng tiếp nhận vé mời kia, thầm nghĩ đây là nam thần lần đầu tiên tặng mình đồ vật, thật muốn dán lên tường.

Tưởng Viêm uy hiếp nói: "Lại gọi hai chữ kia ngày mai cậu sẽ không được đến."

Hứa Niên trước mắt sáng ngời: "Ý của cậu là ngày mai tôi còn có thể đến?"

Tưởng Viêm nhíu mày nói: "Hạ Nghị chỉ mướn cậu một ngày?"

"A, không phải." Hứa Niên nghiêm trang nói bậy: "Hạ lão bản nói hôm nay là thử việc, cám ơn Tưởng lão bản. Tôi lập tức trở về." Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Tưởng Viêm nhíu mày, Tưởng lão bản nghe sao cũng không giống xưng hô tốt, thấy Hứa Niên đã muốn đứng lên, hắn cũng không sửa lại.

Bởi vì hoạt động từ thiện của bệnh viện, trong căn tin cũng rất nhiều bạn nhỏ, làm cho người ta đau đầu.

"Thức ăn bệnh viện thật sự quá ngon, so với trường học của mình còn phong phú hơn."

Hứa Niên bởi vì tâm tình rất tốt ngược lại một chút cũng không để ý, cậu cảm thấy ngày Quốc tế Thiếu nhi quả thực chính là ngày may mắn của mình, tâm trạng vui vẻ xếp hàng lấy cơm, sau đó tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống ăn uống hùng hổ, khó được có cơ hội cùng nam thần một chỗ, mỗi một phút cũng rất trân quý.

"Mẹ, anh trai này có phải hay không thật lâu chưa được ăn cơm, thật đáng thương a."

"Cục cưng, nói như vậy rất không lễ phép. Anh trai chỉ là bởi vì bỏ lỡ giờ ăn nên đói bụng thôi."

"Nga, con đem bánh ngọt nhỏ đưa cho anh được không, anh trai cũng không có mẹ chăm, thật đáng thương."

"Cám ơn em gái nhỏ." Tất cả các trang ngoài wattpad đều là ăn cắp, đề nghị tôn trọng công sức editor

Ngồi đối diện Hứa Niên chính là một đôi mẹ con, tiểu cô nương khờ dại sôi nổi nói xong đồng ngôn đồng ngữ (đồng ở đây là trẻ con, mình thấy để nguyên Hán Việt đọc hay hơn nên sẽ không dịch hẳn sang Tiếng Việt), trước khi đi còn đem bánh ngọt nhỏ của mình tặng cho cậu.

Hứa Niên nhìn bánh ngọt ô mai hô lên "lucky", vừa cảm động lại không biết nên khóc hay cười, hôm nay đại khái thật sự là ngày may mắn của cậu.

Hứa Niên mang theo bánh ngọt nhỏ ra khỏi căn tin sau đó thấy bên ngoài có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán đồ chơi, náo nhiệt phi thường, hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Mình còn chưa trưởng thành, Tưởng Viêm so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, cho nên mình cùng nam thần đón Tết Thiếu Nhi cũng rất bình thường, Hứa Niên nghĩ vậy đúng lý hợp tình tiêu sái bước qua.

Mà cùng lúc đó Hạ Nghị tay trái cầm một hộp bánh ngọt tinh xảo, tay phải cầm túi mua sắm lớn, vừa lòng tiêu sái ra khỏi cửa hàng, chạy xe thẳng đến cửa Liễu Gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play