Ngón tay vô ý thức vuốt nhẹ mép chậu hoa một cái, không cẩn thận ấn phải gai trên thân xương rồng, bụng ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, Liễu Nhất kêu một tiếng, vội vàng dời ngón tay, nâng tay lên nhìn thấy mấy cái gai nhỏ cắm trên lòng ngón trỏ.
"Sao lại không cẩn thận như vậy, mau đem chậu hoa bỏ xuống."
Liễu Nhất nghe lời đặt chậu hoa trên mặt đất, dưới ánh đèn gai nhỏ như ẩn như hiện trên bụng ngón tay, mẹ Liễu từ trong ngăn kéo dưới TV tìm cây kim, bảo con trai ngồi xuống sô pha sau đó nửa ngồi xổm khêu gai cho cậu.
Một bên khêu gai một bên nhịn không được nhắc nhở "Con cũng thật là, buổi tối ôm cây xương rồng làm cái gì, thứ này dễ sống, để bên ngoài là được, mỗi ngày đem đến đem đi cũng không chê mệt."
Liễu Nhất ngoan ngoãn ngồi cúi đầu nhìn mẹ, trong lòng thập phần kinh ngạc, bà thế nhưng biết mình có thói quen mỗi ngày đem chậu xương rồng vào phòng, thì ra bà cũng quan tâm mình.
"Được rồi, chắc là đã hết."
Sau khi lấy ra mấy cái gai nhỏ, mẹ Liễu cầm lấy chỗ tay bị đâm của con trai ôn nhu ấn nhẹ không thấy gai mới yên tâm nới lỏng khẩu khí "mẹ chỉ là tùy tiện hỏi, xã hội hiện tại đứa nhỏ xấu nhiều như vậy, con lần đầu tiên kết bạn vạn nhất gặp phải người xấu thì sao."
"Hắn không phải người xấu."
Liễu Nhất thu hồi tay, bụng ngón tay hơi ngứa cùng ấm áp, quan tâm đã muộn mười mấy năm làm cậu không biết làm sao, tình thương của mẹ đột nhiên xuất hiện cũng không làm cho cậu cảm thấy vui sướng mà lại kinh hách rất nhiều, vẫn là theo bản năng bảo vệ Hạ Nghị.
Mẹ Liễu nghe ngữ khí kiên định của cậu, cùng con trai mềm mại hèn nhát nhu thuận trước kia mình biết hoàn toàn bất đồng, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lời nói sâu xa: "Con trai tuổi này thích phản nghịch, lòng hiếu kỳ rất nặng, luôn thích thử một chút chuyện kì quái, nếu không dạy bảo tốt sẽ làm ra rất nhiều chuyện hoang đường. Hút thuốc uống rượu cũng xem như việc nhỏ, thậm chí còn có chuyện càng hoang đường hơn như sẽ vì biểu hiện của mình không giống người thường tùy tiện liền yêu đương với người cùng giới, tuổi còn trẻ để nhiễm bệnh sẽ hối hận cả đời."
Hạ Nghị trước kia từng nói con trai hôn con trai là trào lưu, Liễu Nhất không khỏi liên tưởng đến đối thoại cùng Hạ Nghị trước kia, thân thể cứng đờ, mím môi không nói gì.
Mẹ Liễu thấy cậu như vậy liền chuyển chủ đề: "Mẹ chưa nói hắn là người xấu, cha mẹ bình thường công tác vội không quan tâm nhiều đến con, con kết bạn là chuyện tốt, mẹ chỉ là sợ con bị người khác lừa."
Liễu Nhất nghe vậy chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, khi mở miệng cuống họng cũng khàn: "Chúng ta...... Chỉ là quan hệ bạn học."
Bạn học là tốt rồi. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, mẹ đã nói xong, ngày mai còn phải đi học nhanh đi ngủ đi."
Bàn tay ấm áp kia dừng ở đỉnh đầu cũng không ấm áp như vậy, Liễu Nhất không tự nhiên né tránh, nhẹ nhàng lên tiếng trả lời đem theo cây xương rồng vừa mới đâm tay mình yên lặng trở về phòng.
Mẹ Liễu nhìn thân ảnh thất hồn lạc phách của con trai, trong con ngươi hiện lên phẫn uất.
Trên bàn học đặt quyển sách mượn từ thư viện vẫn còn đang mở, Liễu Nhất đem cây xương rồng nhẹ nhàng đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn trang sách màu vàng còn chưa lật hết ngẩn người.
Yêu đương với người cùng giới là phản nghịch? Hạ Nghị tuy rằng hút thuốc nhưng cũng không lôi kéo mình hút thuốc cùng hắn, hắn nói muốn kết bạn với mình hơn nữa còn đồng ý cai thuốc, cai thuốc sao có thể là chuyện hoang đường chứ?
Thế nhưng Hạ Nghị vì sao lần đầu tiên gặp mặt liền hôn mình?
Liễu Nhất không tự giác đưa tay sờ sờ môi, bởi vì đùa giỡn hay là thích?
Liễu Nhất ở sâu trong nội tâm không muốn thừa nhận vế trước, cậu biết Hạ Nghị nhìn như bất cần đời nhưng kỳ thật cũng không xấu, thế nhưng vạn nhất hắn thật sự chỉ là xuất phát từ tâm tính chơi đùa thì sao?
Hắn có lẽ cũng không có ý xấu, chỉ đơn thuần cảm thấy đùa vui cho nên hôn người cùng giới, thậm chí hắn có thể cũng không thích con trai, chơi đủ rồi cảm thấy không có ý nghĩa sẽ cùng nữ sinh xinh đẹp nói chuyện yêu đương. Liễu Nhất phát hiện mình hoàn toàn không tiếp thụ được chuyện này, chỉ mới nghĩ vậy thôi đã cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cậu không tiếp thụ được việc Hạ Nghị chỉ là trêu chọc mình, không tiếp thụ được hắn hôn miệng người khác, khóe mắt quét đến cây bút màu đen vàng trên góc bàn bên trái, là của Hạ Nghị, hắn đã quên mang đi.
Đồng hồ báo thức trên bàn chậm rãi tích tắc, thời gian đã sắp chín rưỡi tối, Liễu Nhất thật cẩn thận đem bút máy bỏ vào túi văn phòng phẩm, cắt đứt suy nghĩ miên man của mình, còn hơn 9 tiếng nữa là có thể nhìn thấy Hạ Nghị.
So với suy nghĩ miên man vô ích, cậu càng nguyện ý tin tưởng Hạ Nghị mình biết.
"Cốc cốc cốc" Ngày hôm sau, thời điểm trời chưa sáng, đồng hồ báo thức còn chưa vang cửa phòng Liễu Nhất liền truyền đến một trận tiếng đập cửa quấy nhiễu người đem cậu đánh thức.
"Liễu Nhất, mau rời giường."
Ngoài cửa truyền đến giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, Liễu Nhất mở to mắt từ trên giường ngồi dậy dùng sức trừng lớn mắt, liếc đồng hồ báo thức trên bàn, thời gian: 5:30.
So với thời gian cậu rời giường trước kia sớm hơn 20 phút.
Liễu Nhất đổi xong quần áo, mắt lim dim buồn ngủ, chậm rãi ra khỏi phòng, trong phòng khách cha mẹ đã mặc chỉnh tề, trên bàn đặt sữa đậu nành nóng hầm hập cùng quẩy nóng và bánh bao nhỏ.
Cha Liễu đối con trai gật gật đầu, mẹ Liễu ôn nhu mở miệng gọi con trai ăn bữa sáng, thật giống như cảnh tượng "Một nhà ba người" ấm áp.
"Con đi rửa mặt trước."
Liễu Nhất cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật sự ảo diệu, cậu nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy cảnh tượng kì ảo như vậy, nói xong không được tự nhiên trốn vào toilet.
Bánh bao nhỏ mềm mại.
Mẹ Liễu thu hồi chiếc đũa thúc giục nói: " Bánh bao mới ra nồi còn nóng, mau ăn, ăn xong lái xe đưa con đi học."
Liễu Nhất nghe vậy cũng không ăn bánh bao, ngẩng đầu ngữ khí nghiêm túc cự tuyệt: "Không cần, trường học rất gần."
Mẹ Liễu biểu tình cứng đờ, tiếp theo bật cười mở miệng: "Có gần cũng không nhanh như ngồi xe, đứa nhỏ này."
Liễu Nhất thái độ rõ ràng cự tuyệt: "Đi bộ rèn luyện thân thể, con không muốn ngồi xe đi học."
Ngữ khí của cậu rất kiên định, cha Liễu vẫn cúi đầu ăn bánh quẩy nghe vậy không khỏi liếc con trai, tán thưởng mở miệng: "Con trai nói đúng, thanh niên nên rèn luyện nhiều hơn, đoạn đường ngắn vậy ngồi xe cái gì."
Mẹ Liễu còn muốn khuyên nữa, nghe vậy chỉ đành câm miệng.
Liễu Nhất chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, xoay mặt liếc cha cơ hồ không cùng mình nói chuyện, ông gọi mình là con trai, hơn nữa biểu tình trên mặt còn kiêu ngạo như vậy?
__Nhất định là phương thức rời giường không đúng, hôm nay thật sự là rất kỳ quái__.
Liễu Nhất chầm chập mới ăn một cái bánh bao nhỏ cha mẹ Liễu đã ra cửa, nghe được ngoài cửa tiếng xe đi xa, Liễu Nhất nhanh chóng bỏ xuống sữa đậu nành mới uống non nửa, trở về phòng đổi giày lấy cặp sách, liếc đồng hồ 5:50, đúng là thời gian cậu rời giường trước kia.
Lúc này không biết Hạ Nghị đến chưa.
Liễu Nhất đem bàn ăn thu dọn sạch sẽ, đầy cõi lòng chờ mong ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT